Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 76: Tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt
Mặc Diệu Dương có chút không vui.
Không phải vì anh cả muốn giúp cô gọi thức ăn, mà là...
“Anh cả, ở ngoài, đừng gọi cô ấy như vậy."
Mặc Diệu Phong nghe vậy, gật gật đầu, nói: “Ừ, em trai nói đúng. Vậy vẫn là gọi vợ đi."
“Phụt!" Mặc Diệu Dương vừa uống ngụm nước ấm xém chút phun ra.
Mặt An Đình Đình càng thêm đỏ đến cả dái tai, cúi đầu.
“Như vậy...lúc ở ngoài, anh cứ gọi cô ấy là...Đình Đình." Mặc Diệu Dương nói.
“Tại sao chứ?" Mặc Diệu Phong có chút nghi hoặc: “Trên tivi đều kêu như vậy mà, cô ấy là vợ anh, tại sao anh phải kêu tên cô ấy chứ?"
“..." Lời là nói vậy, lý cũng là như vậy. Nhưng...Mặc Diệu Dương suy nghĩ một lát, nói: “Đình Đình sẽ xấu hổ."
Nghe vậy, Mặc Diệu Phong bừng tỉnh hiểu ra, quay đầu, áp lại gần phía An Đình Đình đang ngồi một chút, hỏi: “Em
thật sự xấu hổ sao?"
An Đình Đình ngượng ngùng trách anh, càng không biết nên nói gì, chỉ nhìn anh ta một cái.
Mặc Diệu Phong gật đầu: “À, anh hiểu rồi. Được rồi, sau này ở ngoài anh sẽ gọi em Đình Đình."
An Đình Đình đương nhiên không có dị nghị, mỉm cười gật gật đầu.
Mặc Diệu Dương cũng vậy, âm thầm thở phào.
Rất nhanh, bít tết thơm phức, gan ngỗng, trứng cá muối, rượu vang đều được mang lên. Ba người bắt đầu dùng bữa.
Mặc dù An Đình Đình trước giờ chưa từng ăn đồ tây, nhưng cũng nhìn thấy lễ nghi dùng món tây trong tivi. Chỉ là, lần đầu tiên thao tác có chút xa lạ mà thôi.
Mà hai người Mặc Diệu Dương và Mặc Diệu Phong ở đối diện, sử dụng dao nĩa vô cùng quen thuộc.
Đặc biệt là Mặc Diệu Dương, động tác khá ưu nhã, đầu tiên nhàn nhã nhấp một ngụm rượu đỏ Châu Âu năm 82, sau đó ngón tay thon dài đẹp đẽ dùng dao nĩa, cắt miếng thịt bò thơm mềm, đặt vào trong miệng, chậm rãi nhai.
Vốn dĩ người đàn ông này rất đẹp trai, lúc này, bên ngoài còn có ánh sáng mặt trời vàng nhạt chiếu vào, hơn nữa khẽ phủ lên người anh, trên thân thể anh tuấn của anh phủ lên tầng sáng vàng nhàn nhạt.
Giống như một bức tranh sơn dầu xinh đẹp, đẹp đến mức không chân thật.
Có lẽ là phát giác thấy ánh mắt cô, Mặc Diệu Dương ngẩng đầu, con ngươi nhàn nhạt lướt qua cô. Cô sững sờ, vội cúi đầu, động tác cứng ngắc cắt thịt bò trước mặt.
Mặc Diệu Dương cũng không nói chuyện, chỉ là bờ môi mỏng khẽ cong, tiếp tục thưởng thức rượu.
Nhà họ Mặc là một trong những nhà tài phiệt lớn ít ỏi ở thành phố G, mà hai anh em này, càng là nhân vật thiên chi kiêu tử. Tôn quý, ưu nhã như vậy. Nhìn lại mình đi, dân đen nghèo khổ, làm công, con nuôi...
Ngực An Đình Đình nghẹn một cục bông, càng nghĩ càng cảm thấy có chút tự ti, trước mặt họ, cứ cảm thấy mình thấp hơn một bậc.
Mặc Diệu Phong đứng dậy, nói: “Em trai, Đình Đình, hai người ăn từ từ, anh đi nhà vệ sinh một lát."
“Đi đi." Mặc Diệu Dương nói.
Mặc Diệu Phong cũng gật đầu.
Cho nên, trên bàn ăn chỉ còn hai người họ, không có ai mở miệng nói chuyện, bầu không phí lập tức có chút ngượng ngùng.
Cuối cùng, vẫn là Mặc Diệu Dương phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, mở miệng hỏi: “Quen không?"
“Hử?" An Đình Đình vừa cho miếng thịt bò vào miệng, anh vừa hỏi vậy, cô bèn tự nhiên ngẩng đầu, miệng hơi mở.
Lúc này, đổi thành trước đây, Mặc Diệu Dương nhất định sẽ ghét bỏ muốn chết. Nhưng bây giờ nhìn lại, có chút đáng yêu.
“Tôi là nói, thức ăn cô ăn có quen không?"
An Đình Đình nhai nhai, nuốt thức ăn xuống, gật đầu nói: “Không biết quen hay không, nhưng rất ngon."
Mặc Diệu Dương cười khẽ.
Nhà hàng đồ tây này là địa điểm dùng cơm nổi tiếng nhất thành phố G, giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ. Đương nhiên, nguyên liệu được lựa chọn cũng thích hợp, khẩu vị càng không cần nói tới. Nếu có người nói không ngon, vậy cũng thật sự là kỳ quái.
“Nếu không quen, lần tới dẫn cô đi ăn cơm trung." Suy nghĩ một lát, anh lại bổ sung nói: “Món ăn Hàn Quốc, món ăn Nhật Bản, đồ Pháp, được được."
“Ừ" An Đình Đình gật gật đầu.
Nhưng mà, trong lòng cũng có chút nghi hoặc nhàn nhạt.
Những lời này, sao lúc nãy anh không nói. Ví dụ, lúc có mặt Mặc Diệu Phong. Cảm giác này, làm cô có cảm giác đang lén lút.
Lén lút? Trời ơi, cô nghĩ gì vậy. Sao lại tới mức lén lút rồi.
“Sao vậy?" Mặc Diệu Dương phát hiện sắc mặt cô khác thường.
“Không không không, không có gì... An Đình Đình lắc đầu nguầy nguậy.
Chính vào lúc hai người vui vẻ dùng cơm, đột nhiên có người nhanh chóng chạy tới, không chút để tâm đứng bên cạnh bạn cơm của họ.
“Hai người quả nhiên vẫn ở cùng nhau!"
Giọng điệu thịnh nộ, thân hình bá đạo, giọng nói sắc bén, vừa nghe đã biết là ai.
Sở Huệ Nhu trừng to đôi mắt muốn giết người, nhìn chằm chằm khuôn mặt An Đình Đình: “Cái đồ tiện nhân cô, cuối cùng muốn thế nào mới chịu rời khỏi chồng chưa cưới của tôi!"
An Đình Đình ngẩng đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt tức giận của người phụ nữ. Sau đó, ánh mắt cô dời tới Mặc Diệu Dương.
Cô biết, lúc này cô không thể nói chuyện, có Mặc Diệu Dương ở đây, tất cả đều do anh định đoạt.
Quả nhiên, mặt Mặc Diệu Dương lộ ra sự không vui, nhíu mày nói: “Huệ Nhu, cô theo dõi tôi?"
Sở Huệ Nhu nghe vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, thậm chí ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng nũng nịu hơn vài phần:
“Diệu Dương, em nào dám theo dõi anh. Người ta vừa khéo đi qua, cũng định đến ăn cơm."
Cô ta nói rồi, liên đặt túi lên bàn, nghiêng thân thể, làm động tác như muốn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương lại không đồng ý, không chút nhượng bộ: “Huệ Nhu, cô muốn tới ăn cơm thì được, mời cô tới bàn khác. Cô cũng biết, tôi có thói quen hưởng thụ, không thích chen chúc ngồi chung với người khác.
Mặt Sở Huệ Nhu trắng bệch, cô ta cắn môi, cười nói: “Diệu Dương, vậy em ngồi ở vị trí bên cạnh anh, được không?"
“Không được!" Mặc Diệu Dương lạnh lùng nói, sau đó, anh ngẩng đầu, nhìn cô ta như nhìn một người xa lạ: “Cô
cũng biết, lúc tôi dùng cơm không thích bị người ta làm phiền."
Sở Huệ Nhu không nghĩ tới, Mặc Diệu Dương sẽ không cho cô ta mặt mũi như vậy ngay trước mặt người ngoài.
“Diệu Dương, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Cho dù nói thế nào, em cũng là vợ chưa cưới của anh mài" Mặc Diệu Dương cười lạnh: “Đó là cô tự nhận, tôi trước giờ chưa từng nói vậy.
“Em..." Đôi mày Sở Huệ Nhu nhíu lại, tiếp đó ánh mắt tức giận chuyển sang An Đình Đình: “Cái đồ tiện nhân cô, muốn quấn lấy tới lúc nào?"
Mặc Diệu Dương nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
Lúc ở Thủy Mặc, An Đình Đình sợ cô ta là vì Mặc Diệu Dương không có nhà. Lúc này, Mặc Diệu Dương ở trước mặt cô, cô có gì để sợ?
Chỉ thấy khóe miệng cô nhếch lên, mỉm cười nói: “Cô Sở, cô thật sự rảnh quá, nếu không sao lại quan tâm nhiều như vậy. Tôi và Mặc Diệu Dương tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, chúng tôi đương nhiên phải ở cùng nhau như keo sơn rồi, người ngoài như cô dựa vào cái gì ý kiến này nọ."
Không phải vì anh cả muốn giúp cô gọi thức ăn, mà là...
“Anh cả, ở ngoài, đừng gọi cô ấy như vậy."
Mặc Diệu Phong nghe vậy, gật gật đầu, nói: “Ừ, em trai nói đúng. Vậy vẫn là gọi vợ đi."
“Phụt!" Mặc Diệu Dương vừa uống ngụm nước ấm xém chút phun ra.
Mặt An Đình Đình càng thêm đỏ đến cả dái tai, cúi đầu.
“Như vậy...lúc ở ngoài, anh cứ gọi cô ấy là...Đình Đình." Mặc Diệu Dương nói.
“Tại sao chứ?" Mặc Diệu Phong có chút nghi hoặc: “Trên tivi đều kêu như vậy mà, cô ấy là vợ anh, tại sao anh phải kêu tên cô ấy chứ?"
“..." Lời là nói vậy, lý cũng là như vậy. Nhưng...Mặc Diệu Dương suy nghĩ một lát, nói: “Đình Đình sẽ xấu hổ."
Nghe vậy, Mặc Diệu Phong bừng tỉnh hiểu ra, quay đầu, áp lại gần phía An Đình Đình đang ngồi một chút, hỏi: “Em
thật sự xấu hổ sao?"
An Đình Đình ngượng ngùng trách anh, càng không biết nên nói gì, chỉ nhìn anh ta một cái.
Mặc Diệu Phong gật đầu: “À, anh hiểu rồi. Được rồi, sau này ở ngoài anh sẽ gọi em Đình Đình."
An Đình Đình đương nhiên không có dị nghị, mỉm cười gật gật đầu.
Mặc Diệu Dương cũng vậy, âm thầm thở phào.
Rất nhanh, bít tết thơm phức, gan ngỗng, trứng cá muối, rượu vang đều được mang lên. Ba người bắt đầu dùng bữa.
Mặc dù An Đình Đình trước giờ chưa từng ăn đồ tây, nhưng cũng nhìn thấy lễ nghi dùng món tây trong tivi. Chỉ là, lần đầu tiên thao tác có chút xa lạ mà thôi.
Mà hai người Mặc Diệu Dương và Mặc Diệu Phong ở đối diện, sử dụng dao nĩa vô cùng quen thuộc.
Đặc biệt là Mặc Diệu Dương, động tác khá ưu nhã, đầu tiên nhàn nhã nhấp một ngụm rượu đỏ Châu Âu năm 82, sau đó ngón tay thon dài đẹp đẽ dùng dao nĩa, cắt miếng thịt bò thơm mềm, đặt vào trong miệng, chậm rãi nhai.
Vốn dĩ người đàn ông này rất đẹp trai, lúc này, bên ngoài còn có ánh sáng mặt trời vàng nhạt chiếu vào, hơn nữa khẽ phủ lên người anh, trên thân thể anh tuấn của anh phủ lên tầng sáng vàng nhàn nhạt.
Giống như một bức tranh sơn dầu xinh đẹp, đẹp đến mức không chân thật.
Có lẽ là phát giác thấy ánh mắt cô, Mặc Diệu Dương ngẩng đầu, con ngươi nhàn nhạt lướt qua cô. Cô sững sờ, vội cúi đầu, động tác cứng ngắc cắt thịt bò trước mặt.
Mặc Diệu Dương cũng không nói chuyện, chỉ là bờ môi mỏng khẽ cong, tiếp tục thưởng thức rượu.
Nhà họ Mặc là một trong những nhà tài phiệt lớn ít ỏi ở thành phố G, mà hai anh em này, càng là nhân vật thiên chi kiêu tử. Tôn quý, ưu nhã như vậy. Nhìn lại mình đi, dân đen nghèo khổ, làm công, con nuôi...
Ngực An Đình Đình nghẹn một cục bông, càng nghĩ càng cảm thấy có chút tự ti, trước mặt họ, cứ cảm thấy mình thấp hơn một bậc.
Mặc Diệu Phong đứng dậy, nói: “Em trai, Đình Đình, hai người ăn từ từ, anh đi nhà vệ sinh một lát."
“Đi đi." Mặc Diệu Dương nói.
Mặc Diệu Phong cũng gật đầu.
Cho nên, trên bàn ăn chỉ còn hai người họ, không có ai mở miệng nói chuyện, bầu không phí lập tức có chút ngượng ngùng.
Cuối cùng, vẫn là Mặc Diệu Dương phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, mở miệng hỏi: “Quen không?"
“Hử?" An Đình Đình vừa cho miếng thịt bò vào miệng, anh vừa hỏi vậy, cô bèn tự nhiên ngẩng đầu, miệng hơi mở.
Lúc này, đổi thành trước đây, Mặc Diệu Dương nhất định sẽ ghét bỏ muốn chết. Nhưng bây giờ nhìn lại, có chút đáng yêu.
“Tôi là nói, thức ăn cô ăn có quen không?"
An Đình Đình nhai nhai, nuốt thức ăn xuống, gật đầu nói: “Không biết quen hay không, nhưng rất ngon."
Mặc Diệu Dương cười khẽ.
Nhà hàng đồ tây này là địa điểm dùng cơm nổi tiếng nhất thành phố G, giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ. Đương nhiên, nguyên liệu được lựa chọn cũng thích hợp, khẩu vị càng không cần nói tới. Nếu có người nói không ngon, vậy cũng thật sự là kỳ quái.
“Nếu không quen, lần tới dẫn cô đi ăn cơm trung." Suy nghĩ một lát, anh lại bổ sung nói: “Món ăn Hàn Quốc, món ăn Nhật Bản, đồ Pháp, được được."
“Ừ" An Đình Đình gật gật đầu.
Nhưng mà, trong lòng cũng có chút nghi hoặc nhàn nhạt.
Những lời này, sao lúc nãy anh không nói. Ví dụ, lúc có mặt Mặc Diệu Phong. Cảm giác này, làm cô có cảm giác đang lén lút.
Lén lút? Trời ơi, cô nghĩ gì vậy. Sao lại tới mức lén lút rồi.
“Sao vậy?" Mặc Diệu Dương phát hiện sắc mặt cô khác thường.
“Không không không, không có gì... An Đình Đình lắc đầu nguầy nguậy.
Chính vào lúc hai người vui vẻ dùng cơm, đột nhiên có người nhanh chóng chạy tới, không chút để tâm đứng bên cạnh bạn cơm của họ.
“Hai người quả nhiên vẫn ở cùng nhau!"
Giọng điệu thịnh nộ, thân hình bá đạo, giọng nói sắc bén, vừa nghe đã biết là ai.
Sở Huệ Nhu trừng to đôi mắt muốn giết người, nhìn chằm chằm khuôn mặt An Đình Đình: “Cái đồ tiện nhân cô, cuối cùng muốn thế nào mới chịu rời khỏi chồng chưa cưới của tôi!"
An Đình Đình ngẩng đầu, nhìn chăm chú khuôn mặt tức giận của người phụ nữ. Sau đó, ánh mắt cô dời tới Mặc Diệu Dương.
Cô biết, lúc này cô không thể nói chuyện, có Mặc Diệu Dương ở đây, tất cả đều do anh định đoạt.
Quả nhiên, mặt Mặc Diệu Dương lộ ra sự không vui, nhíu mày nói: “Huệ Nhu, cô theo dõi tôi?"
Sở Huệ Nhu nghe vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, thậm chí ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng nũng nịu hơn vài phần:
“Diệu Dương, em nào dám theo dõi anh. Người ta vừa khéo đi qua, cũng định đến ăn cơm."
Cô ta nói rồi, liên đặt túi lên bàn, nghiêng thân thể, làm động tác như muốn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương lại không đồng ý, không chút nhượng bộ: “Huệ Nhu, cô muốn tới ăn cơm thì được, mời cô tới bàn khác. Cô cũng biết, tôi có thói quen hưởng thụ, không thích chen chúc ngồi chung với người khác.
Mặt Sở Huệ Nhu trắng bệch, cô ta cắn môi, cười nói: “Diệu Dương, vậy em ngồi ở vị trí bên cạnh anh, được không?"
“Không được!" Mặc Diệu Dương lạnh lùng nói, sau đó, anh ngẩng đầu, nhìn cô ta như nhìn một người xa lạ: “Cô
cũng biết, lúc tôi dùng cơm không thích bị người ta làm phiền."
Sở Huệ Nhu không nghĩ tới, Mặc Diệu Dương sẽ không cho cô ta mặt mũi như vậy ngay trước mặt người ngoài.
“Diệu Dương, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Cho dù nói thế nào, em cũng là vợ chưa cưới của anh mài" Mặc Diệu Dương cười lạnh: “Đó là cô tự nhận, tôi trước giờ chưa từng nói vậy.
“Em..." Đôi mày Sở Huệ Nhu nhíu lại, tiếp đó ánh mắt tức giận chuyển sang An Đình Đình: “Cái đồ tiện nhân cô, muốn quấn lấy tới lúc nào?"
Mặc Diệu Dương nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
Lúc ở Thủy Mặc, An Đình Đình sợ cô ta là vì Mặc Diệu Dương không có nhà. Lúc này, Mặc Diệu Dương ở trước mặt cô, cô có gì để sợ?
Chỉ thấy khóe miệng cô nhếch lên, mỉm cười nói: “Cô Sở, cô thật sự rảnh quá, nếu không sao lại quan tâm nhiều như vậy. Tôi và Mặc Diệu Dương tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, chúng tôi đương nhiên phải ở cùng nhau như keo sơn rồi, người ngoài như cô dựa vào cái gì ý kiến này nọ."
Tác giả :
Công Tử Nguyệt