Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 609: Chưa Từng Gọi Tên Của Cô Ta
Mặc Diệu Lương cúi đầu, dịu dàng nói: “Tiểu Niệm, đừng sợ, anh đi mở cửa, xem xem là ai đến."
Cửa vừa được mở ra, Mặc Diệu Lương nhìn thấy hai người lớn tuổi ăn mặc bình thường, trước tiên có chút sững sờ, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Quân đang ngồi trong xe ô tô, đắc ý nói với anh ta: “Diệu Lương, hai người này là ba mẹ của Tiểu Niệm, còn không mau mời họ vào trong nhà ngồi? Gặp mặt Tiểu Niệm."
Mặc Diệu Lương nghe thấy vậy, nhìn nụ cười thận trọng trên khuôn mặt hai ông bà, lại nhìn Tiêu Quân nghênh ngang rời đi, nắm chặt tay.
“Con là Diệu Lương đúng không? Con có quan hệ gì với Tiểu Niệm nhà chúng ta?" Sau khi ba Tô vào nhà vui vẻ nói.
Hai ông bà Tô cố gắng để mình không dè dặt như vậy nữa, nhưng bọn họ nào đã từng ở trong một căn phòng đẹp đẽ và sạch sẽ như vậy chứ? Từng hàng động, từ đầu đến cuối đều mang theo sự hèn mọn và không thích ứng.
Âm thanh truyền đến căn phòng phía trong, cả người Tô Tiểu Niệm sững sờ. Từ trong phòng đi ra, mở to mắt nhìn hai ông bà đang ở trong phòng khách.
Hai ông bà cũng nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, đương nhiên dáng vẻ hiện tại của Tô Tiểu Niệm, đặc biệt là khuôn mặt của cô ta đã không còn là dáng vẻ ban đầu của Tô Tiểu Niệm.
“Ba…mẹ…" Tô Tiểu Niệm bật khóc, gọi một tiếng, chạy đến bên cạnh ba mẹ của mình.
Ông bà Tô lại không ôm con gái của mình giống như đã nói ở trên đường, mà lé qua một bên: “Cô gái à, có phải cô nhận nhầm rồi không? Con gái của chúng tôi là Tiểu Niệm, cô là ai?"
“Ba, mẹ….con chính là Tiểu Niệm….con chính là con gái của hai người, Niệm Niệm đây…." Tô Tiểu Niệm khóc vô cùng bi thương, hoàn toàn không ngờ đến, sao ba lại lại đột nhiên xuất hiện, cô ta nhất thời không biết phải giải thích với họ như thế nào.
Dưới sự giải thích của Mặc Diệu Lương, hai ông bà mới hiểu, hóa ra cô gái xinh đẹp lại vô cùng tiều tụy trước mắt quả thực chính là con gái Tiểu Niệm của bọn họ. Chỉ là, cô ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, thay đổi thành một khuôn mặt khác!
Chuyện này, đối với ông bà Tô cả đời sống ở nông thôn mà nói làm thế nào cũng không thể chấp nhận được. Tối hôm đó ngay cả cơm cũng không ăn, ba Tô dẫn theo mẹ Tô đi mua vé tàu ngay trong đêm rời khỏi thành phố G.
“Nhà họ Tô chúng tôi không có đứa con gái ngay cả khuôn mặt của chính mình cũng không cần như cô." Ba Tô hung dữ nói, kéo mẹ Tô đi ra ngoài.
Mẹ Tô dù sao cũng là một người phụ nữ của gia đình, lưu luyến con gái của mình. Nhưng, khuôn mặt kia, lại vô cùng xa lạ, khóc nức nở nhìn con gái.
Ba Tô không thèm liếc nhìn, tức giận nói: “Khóc cái gì mà khóc? Tôi thấy anh Mặc, nhất định là một người giàu có, nhìn cách ăn mặc của người ta đã biết là người có tiền, người ta như vậy chắc chắc cũng là người có gia thế, con gái của chúng ta đã là tiểu tam ở bên ngoài của người ta…đi đi đi thôi, quá mất mặt rồi! Ngày mai quay về đón Tô Tiểu Đệ từ bệnh viện về, nhà chúng ta không có tiền chữa bệnh cho con trai, chúng ta coi đó là điều xui xẻo. Nhưng, chúng ta sẽ không dùng những đồng tiền không quang minh chính đại như thế này!"
“Ba…mẹ…" Tô Tiểu Niệm không giữ được ông bà Tô.
Mặc Diệu Lương thấy tâm trạng của cô ta không ổn, vẫn luôn ôm chặt lấy cô ta, để ông bà Tô rời đi, mà cô ta cũng đã buồn ngủ đến mức ngất đi….
Người ở trong giấc mơ, ngủ cũng rất bất an. Đôi lúc co giật, đôi lúc cau mày, đôi lúc khóc nức nở, đôi lúc nói mơ…Mặc Diệu Lương chăm sóc ở bên cạnh cô ta, ôm cô ta vào lòng, an ủi cô ta, hôn cô ta…
Nhưng ngày hôm sau…
Mặc Diệu Lương bưng bữa sáng lên, Tô Tiểu Niệm ngồi trên giường trên khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm gì. Đôi mắt kia giống như mất đi linh hồn vậy, trở nên trống rỗng.
Tình trạng này kéo dài từ lúc cô ta mở mắt ra cho đến tận bây giờ.
“Niệm Niệm, ăn bữa sáng đi, có được không?" Lúc Mặc Diệu Lương gọi tên của cô ta, cảm thấy có chút kỳ lạ và lạnh cả người. Dù sao, dường như anh ta chưa từng gọi cô ta như vậy.
Đúng rồi! Trước đây anh ta gọi cô ta là gì? Dường như chưa từng có, một lần cũng không có. Mỗi lần anh ta đều dùng ánh mắt lạnh lùng thay thế tất cả cách chào hỏi với cô ta. Mà cô ta, vẫn vui vẻ giống như một con bươm bướm trong rừng rậm, giống như một ánh nắng mặt trời chiếu trong rừng, luôn luôn mang theo sự vui vẻ nhất!
Mà bây giờ, anh ta gọi tên của cô, cô lại không hề có phản ứng.
“Suỵt, đừng làm phiền chúng tôi nói chuyện!" Đột nhiên, Tô Tiểu Niệm đưa ngón tay lên đặt lên môi của mình.
Mặc Diệu Lương cau mày: “Các người? Em đang nói chuyện với ai?"
Ánh mắt của Tô Tiểu Niệm đảo đảo, ngẩng đầu lên liếc nhìn anh ta, sau đó đưa tay ra sờ lên bụng mình, nói: “Trong đây có một đứa bé. Lúc nãy tôi đang nói chuyện với thằng bé."
Trong đầu Mặc Diệu Lương “đoàng" một tiếng. Cô ta mang thai? Không thể nào! Anh ta vẫn luôn để ý đến chuyện này, mỗi lần quan hệ với cô, không phải là đeo bao thì cũng bắt cô ta uống thuốc. Con? Tuyệt đối không thể nào!
“Của ai?" Mặc Diệu Lương lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt của Tô Tiểu Niệm đột nhiên trở nên vô cùng hoảng sợ. Cô ta ôm chặt lấy cơ thể của mình, liều mạng lắc đầu: “Không biết….tôi không biết…tôi không cần….không cần….buông tôi ra, cầu xin các người…. buông tôi ra…."
Cô ta giống như một con thỏ bị kích động, la hét ở trên giường. Mặc Diệu Lương vội vàng đặt đồ trong tay mình xuống, ôm cô ta vào lòng.
Cuối cùng, đợi cô ta bình tĩnh lại, nhưng cũng là lúc cô ta chìm vào giấc ngủ sâu.
Mặc Diệu Lương nhìn ra, tinh thần của người phụ nữ này đã sụp đổ, nhưng trong đầu lại bị kích động xuất hiện vấn đề. Con? Chắc chắn là chuyện không thể xảy ra. Mà Mặc Diệu Dương cũng sẽ không cử người cưỡng biếp cô ra, nếu như có, anh hoàn toàn không cần phải cho cô ta dùng loại kim gây ảo giác kia.
Sau khi Tô Tiểu Niệm tỉnh lại, vẫn luôn ngây ngốc ngồi ở đó. Thỉnh thoảng lại sờ lên bụng mình, thỉnh thoảng lại đi đi lại lại trong nhà một mình. Chỉ cần nghe thấy một chút âm thanh, cô ta giống như trải qua một trận quyết đấu sinh tử vậy, không ngừng la hét, khóc lóc, chạy loạn…
Mặc Diệu Lương trông coi cô ta cả một tuần. Nhưng anh ta không thể cứ trông coi người phụ nữ này như vậy, anh ta phải lấy lại tinh thần, tiếp tục đọ sức với Mặc Diệu Dương!
Anh ta mời một bảo mẫu, một ngày 24 tiếng đều ở bên cạnh cô ta. Hầu hạ cô ta ăn cơm, đi ngủ, vân vân. Mà bảo mẫu này cũng đã trải qua một khóa huấn luyện đặc biệt, có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Cứ như vậy, Mặc Diệu Lương mới yên tâm rời đi.
Nhưng, ngày đầu tiên đã xuất hiện vấn đề.
Mặc Diệu Lương đang họp, đột nhiên nhận được điện thoại của bảo mẫu: “Ông chủ, không…không hay rồi…không hay rồi, cô chủ muốn nhảy lầu….anh mau về đi….mau về đi…."
Mặc Diệu Lương vừa nghe thấy vậy, lập tức đặt tất cả công việc trong tay xuống, lao thẳng về nhà!
Cửa vừa được mở ra, Mặc Diệu Lương nhìn thấy hai người lớn tuổi ăn mặc bình thường, trước tiên có chút sững sờ, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Quân đang ngồi trong xe ô tô, đắc ý nói với anh ta: “Diệu Lương, hai người này là ba mẹ của Tiểu Niệm, còn không mau mời họ vào trong nhà ngồi? Gặp mặt Tiểu Niệm."
Mặc Diệu Lương nghe thấy vậy, nhìn nụ cười thận trọng trên khuôn mặt hai ông bà, lại nhìn Tiêu Quân nghênh ngang rời đi, nắm chặt tay.
“Con là Diệu Lương đúng không? Con có quan hệ gì với Tiểu Niệm nhà chúng ta?" Sau khi ba Tô vào nhà vui vẻ nói.
Hai ông bà Tô cố gắng để mình không dè dặt như vậy nữa, nhưng bọn họ nào đã từng ở trong một căn phòng đẹp đẽ và sạch sẽ như vậy chứ? Từng hàng động, từ đầu đến cuối đều mang theo sự hèn mọn và không thích ứng.
Âm thanh truyền đến căn phòng phía trong, cả người Tô Tiểu Niệm sững sờ. Từ trong phòng đi ra, mở to mắt nhìn hai ông bà đang ở trong phòng khách.
Hai ông bà cũng nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, đương nhiên dáng vẻ hiện tại của Tô Tiểu Niệm, đặc biệt là khuôn mặt của cô ta đã không còn là dáng vẻ ban đầu của Tô Tiểu Niệm.
“Ba…mẹ…" Tô Tiểu Niệm bật khóc, gọi một tiếng, chạy đến bên cạnh ba mẹ của mình.
Ông bà Tô lại không ôm con gái của mình giống như đã nói ở trên đường, mà lé qua một bên: “Cô gái à, có phải cô nhận nhầm rồi không? Con gái của chúng tôi là Tiểu Niệm, cô là ai?"
“Ba, mẹ….con chính là Tiểu Niệm….con chính là con gái của hai người, Niệm Niệm đây…." Tô Tiểu Niệm khóc vô cùng bi thương, hoàn toàn không ngờ đến, sao ba lại lại đột nhiên xuất hiện, cô ta nhất thời không biết phải giải thích với họ như thế nào.
Dưới sự giải thích của Mặc Diệu Lương, hai ông bà mới hiểu, hóa ra cô gái xinh đẹp lại vô cùng tiều tụy trước mắt quả thực chính là con gái Tiểu Niệm của bọn họ. Chỉ là, cô ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, thay đổi thành một khuôn mặt khác!
Chuyện này, đối với ông bà Tô cả đời sống ở nông thôn mà nói làm thế nào cũng không thể chấp nhận được. Tối hôm đó ngay cả cơm cũng không ăn, ba Tô dẫn theo mẹ Tô đi mua vé tàu ngay trong đêm rời khỏi thành phố G.
“Nhà họ Tô chúng tôi không có đứa con gái ngay cả khuôn mặt của chính mình cũng không cần như cô." Ba Tô hung dữ nói, kéo mẹ Tô đi ra ngoài.
Mẹ Tô dù sao cũng là một người phụ nữ của gia đình, lưu luyến con gái của mình. Nhưng, khuôn mặt kia, lại vô cùng xa lạ, khóc nức nở nhìn con gái.
Ba Tô không thèm liếc nhìn, tức giận nói: “Khóc cái gì mà khóc? Tôi thấy anh Mặc, nhất định là một người giàu có, nhìn cách ăn mặc của người ta đã biết là người có tiền, người ta như vậy chắc chắc cũng là người có gia thế, con gái của chúng ta đã là tiểu tam ở bên ngoài của người ta…đi đi đi thôi, quá mất mặt rồi! Ngày mai quay về đón Tô Tiểu Đệ từ bệnh viện về, nhà chúng ta không có tiền chữa bệnh cho con trai, chúng ta coi đó là điều xui xẻo. Nhưng, chúng ta sẽ không dùng những đồng tiền không quang minh chính đại như thế này!"
“Ba…mẹ…" Tô Tiểu Niệm không giữ được ông bà Tô.
Mặc Diệu Lương thấy tâm trạng của cô ta không ổn, vẫn luôn ôm chặt lấy cô ta, để ông bà Tô rời đi, mà cô ta cũng đã buồn ngủ đến mức ngất đi….
Người ở trong giấc mơ, ngủ cũng rất bất an. Đôi lúc co giật, đôi lúc cau mày, đôi lúc khóc nức nở, đôi lúc nói mơ…Mặc Diệu Lương chăm sóc ở bên cạnh cô ta, ôm cô ta vào lòng, an ủi cô ta, hôn cô ta…
Nhưng ngày hôm sau…
Mặc Diệu Lương bưng bữa sáng lên, Tô Tiểu Niệm ngồi trên giường trên khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm gì. Đôi mắt kia giống như mất đi linh hồn vậy, trở nên trống rỗng.
Tình trạng này kéo dài từ lúc cô ta mở mắt ra cho đến tận bây giờ.
“Niệm Niệm, ăn bữa sáng đi, có được không?" Lúc Mặc Diệu Lương gọi tên của cô ta, cảm thấy có chút kỳ lạ và lạnh cả người. Dù sao, dường như anh ta chưa từng gọi cô ta như vậy.
Đúng rồi! Trước đây anh ta gọi cô ta là gì? Dường như chưa từng có, một lần cũng không có. Mỗi lần anh ta đều dùng ánh mắt lạnh lùng thay thế tất cả cách chào hỏi với cô ta. Mà cô ta, vẫn vui vẻ giống như một con bươm bướm trong rừng rậm, giống như một ánh nắng mặt trời chiếu trong rừng, luôn luôn mang theo sự vui vẻ nhất!
Mà bây giờ, anh ta gọi tên của cô, cô lại không hề có phản ứng.
“Suỵt, đừng làm phiền chúng tôi nói chuyện!" Đột nhiên, Tô Tiểu Niệm đưa ngón tay lên đặt lên môi của mình.
Mặc Diệu Lương cau mày: “Các người? Em đang nói chuyện với ai?"
Ánh mắt của Tô Tiểu Niệm đảo đảo, ngẩng đầu lên liếc nhìn anh ta, sau đó đưa tay ra sờ lên bụng mình, nói: “Trong đây có một đứa bé. Lúc nãy tôi đang nói chuyện với thằng bé."
Trong đầu Mặc Diệu Lương “đoàng" một tiếng. Cô ta mang thai? Không thể nào! Anh ta vẫn luôn để ý đến chuyện này, mỗi lần quan hệ với cô, không phải là đeo bao thì cũng bắt cô ta uống thuốc. Con? Tuyệt đối không thể nào!
“Của ai?" Mặc Diệu Lương lạnh lùng hỏi.
Ánh mắt của Tô Tiểu Niệm đột nhiên trở nên vô cùng hoảng sợ. Cô ta ôm chặt lấy cơ thể của mình, liều mạng lắc đầu: “Không biết….tôi không biết…tôi không cần….không cần….buông tôi ra, cầu xin các người…. buông tôi ra…."
Cô ta giống như một con thỏ bị kích động, la hét ở trên giường. Mặc Diệu Lương vội vàng đặt đồ trong tay mình xuống, ôm cô ta vào lòng.
Cuối cùng, đợi cô ta bình tĩnh lại, nhưng cũng là lúc cô ta chìm vào giấc ngủ sâu.
Mặc Diệu Lương nhìn ra, tinh thần của người phụ nữ này đã sụp đổ, nhưng trong đầu lại bị kích động xuất hiện vấn đề. Con? Chắc chắn là chuyện không thể xảy ra. Mà Mặc Diệu Dương cũng sẽ không cử người cưỡng biếp cô ra, nếu như có, anh hoàn toàn không cần phải cho cô ta dùng loại kim gây ảo giác kia.
Sau khi Tô Tiểu Niệm tỉnh lại, vẫn luôn ngây ngốc ngồi ở đó. Thỉnh thoảng lại sờ lên bụng mình, thỉnh thoảng lại đi đi lại lại trong nhà một mình. Chỉ cần nghe thấy một chút âm thanh, cô ta giống như trải qua một trận quyết đấu sinh tử vậy, không ngừng la hét, khóc lóc, chạy loạn…
Mặc Diệu Lương trông coi cô ta cả một tuần. Nhưng anh ta không thể cứ trông coi người phụ nữ này như vậy, anh ta phải lấy lại tinh thần, tiếp tục đọ sức với Mặc Diệu Dương!
Anh ta mời một bảo mẫu, một ngày 24 tiếng đều ở bên cạnh cô ta. Hầu hạ cô ta ăn cơm, đi ngủ, vân vân. Mà bảo mẫu này cũng đã trải qua một khóa huấn luyện đặc biệt, có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Cứ như vậy, Mặc Diệu Lương mới yên tâm rời đi.
Nhưng, ngày đầu tiên đã xuất hiện vấn đề.
Mặc Diệu Lương đang họp, đột nhiên nhận được điện thoại của bảo mẫu: “Ông chủ, không…không hay rồi…không hay rồi, cô chủ muốn nhảy lầu….anh mau về đi….mau về đi…."
Mặc Diệu Lương vừa nghe thấy vậy, lập tức đặt tất cả công việc trong tay xuống, lao thẳng về nhà!
Tác giả :
Công Tử Nguyệt