Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 583: Làm Việc Trái Pháp Luật
Cốc Nhược Lâm ra quyết định một lúc thì kêu người giám sát xung quanh nhà họ Mặc, chỉ cần Long Đình Đình vừa ra khỏi cửa thì lập tức báo cho cô ta hay.
Có thể do trời lạnh. Long Đình Đình mấy ngày gần đây đều ở trong nhà không đi ra ngoài, hết chơi cờ cùng ông cụ thì ở bên cạnh chăm sóc Bánh Bao Sữa.
Sắp cuối năm rồi, đây cũng là năm cuối cùng cô ở lại nhà họ Mặc.
Đọc FULL bộ truyện Cô dâu bị chiếm đoạt tại đây.
Cô để Bánh Bao Sửa ở Thủy Sam Uyển cho bảo mẫu giữ, cô chỉ mang theo mẹ Dung và tài thế ra khỏi cửa.
“Hôm nay ánh mặt trời không tệ, trời cũng bớt lạnh rồi, Đình Đình, hay là mợ cũng ẫm theo Bánh Bao Sữa theo đi?" Mẹ Dung ngồi trong xe, vẫn không yên lòng về Bánh Bao Sữa.
Long Đình Đình cười nói: “Mang theo Bánh Bao thì sao con mua đồ tết cho mẹ được. Tôi cũng không thể ôm thằng bé suốt được, vả lại đi đường xa như vầy thì mệt lắm."
Mẹ Dung vui vẻ nói: “Đình Đình, việc chăm sóc cho thằng bé là trách nhiệm của tôi, mợ đừng khách khí như vậy nữa."
Xe dừng trước Plaza Vạn Đạt ở thành phố G, mẹ Dung cùng Long Đình Đình xuống xe, tài xế thì lái xe đến gara đợi người.
Bên trong rất đông người, Long Đình Đình cẩn thận chọn quần áo cho mẹ Dung, đi một vòng trên tay đã cầm thêm cả đống túi mua sắm.
Long Đình Đình thấy sắc mặc mẹ Dung có vẻ không khỏe, thì hỏi bà bị làm sao. Mẹ Dung ấp a ấp úng, đỏ mặt nói bụng có chút khó chịu, muốn đi vệ sinh nhưng lại không biết ở chỗ nào.
Long Đình Đình phì cười: “Đi thôi, tôi đi với mẹ."
Sau đó, cô đi đến nhà vệ sinh theo biển chỉ dẫn.
Bọn họ không biết rằng phía sau họ tầm mười mấy mét có mười mấy người đang đi theo họ.
Đi vào phòng vệ sinh, vì nhiều nguyên nhân, Long Đình Đình cùng mẹ Dung xếp hàng đợi. Đột nhiên, có mười người phụ nữ trung niên xông đến, không nói lời nào đem toàn bộ người còn lại đuổi ra ngoài.
Long Đình Đình mắt thấy có vấn đề, kéo tay mẹ Dung muốn rời đi. Ai ngờ mới vừa đến cửa, Cốc Nhược Lâm đã giẫm gót cao gót, kéo theo mấy người đến chặn đường bọn họ.
“Ây da, Long Đình Đình, cô định đi đâu vậy?" Cốc Nhược Lâm cười đầy tà mị dưới lớp trang điểm tinh xảo cùng với đôi môi đỏ mọng. Hai mắt cô ta như hai cái móc nhìn chằm chằm Long Đình Đình.
“Cốc Nhược Lâm, cô muốn làm gì?" Long Đình Đình lập tức cảnh giác, kéo mẹ Dung về phía sau.
“Tôi muốn làm gì, tôi chỉ muốn đánh nhau với cô thôi!" Cốc Nhược Lâm đem bộ móng đỏ đưa lên mội thổi thổi.
Sau đó thừa lúc Long Đình Đình còn đang sững sờ, đột nhiên đưa tay bóp mặt cô.
“Mẹ Dung, mẹ chạy mau đi!"
Nhưng không kịp nữa rồi, toàn bộ cửa đã bị bọn họ chặn hết.
Mười mấy người tiến vào, ấn Long Đình Đình và mẹ Dung xuống đất, Cốc Nhược Lâm tùy ý giẫm gót giày cộp cộp, liều mạng đá vào bụng cô.
Long Đình Đình sợ mẹ Dung lớn tuổi, không chịu được đánh đập, giãy dụa đứng lên bảo hộ bà.
“Tiện nhân, chết đến nơi còn muốn làm anh hùng, tôi sẽ cho cô toại nguyện!" Cốc Nhược Lâm một bên chửi ầm lên, một bên đã liên tiếp vào thân thể gầy yếu của Long Đình Đình.
Long Đinh Đình nghĩ rằng hôm nay cô sẽ bị đánh cho tới chết ở đây. Cũng tại cô không cảnh giác, Cốc Nhược Lâm không thể nào trùng hợp cũng ở đây. Xem bộ dạng của bọn họ, nhất định là có chuẩn bị mới đến, họ biết cô rời khỏi nhà họ Mặc.
Tuy nhiên, bị đánh liên tục mười mấy phút, thì thấy Cốc Nhược Lâm thở phì phò ngừng tay lại. Cuối cùng cô ta còn nghiền chân lên ngón tay Long Đình Đình.
“Mở cửa, để cảnh sát vào đi."
Cảnh sát? Long Đinh Đình vẫn còn che chở cho mẹ Dung, nghe thấy cô ta nhắc đến cảnh sát, như vậy bọn họ cũng bị mua chuộc sao?
Quả nhiên, cửa mở ra có mấy người cảnh sát tràn vào.
Cốc Nhược Lâm thay đổi thành bộ dạng oan ức, khóc lóc kể lể: “Cảnh sát, anh đã tới, nếu các anh không tới kịp, tôi đã bị mụ điên này đánh chết."
Long Đinh Đình cả người đau nhứt, chút sức để mở miệng cũng không đủ. Cốc Nhược Lâm đấm đá cũng tính kĩ thật!
Cứ như vậy, Long Đình Đình và mẹ Dung bị thô bạo áp giải đi.
Long Đình Đình sau khi đứng dậy vẫn một mực bảo hộ mẹ Dung, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Cốc Nhược Lâm: “Cốc Nhược Lâm, người cô hận là tôi, chúng ta bàn trao đổi đi, cô thả mẹ Dung đi, tôi sẽ làm theo bất thứ gì cô nói!"
Cô cũng không tin, Cốc Nhược Lâm có thể chèn ép cô đến chết.
Mẹ Dung vội nói: “Không được, mợ hai, mẹ Dung không sợ, mẹ Dung muốn ở bên cạnh mợ."
Cốc Nhược Lâm không biết bị cái gì kích thích, giơ tay tát thẳng vào mặt mẹ Dung: “Bà già này, câm miệng đi! Còn dám mở miệng gọi mợ hai, tôi nói cho bà biết, mợ hai nhà họ Mặc bây giờ là tôi!"
Long Đình Đình bị người khống chê, không kịp ngăn cản. Cô tức giận quát lên: “Cốc Nhược Lâm, mẹ Dung chỉ là người giúp việc nhà họ Mặc, còn là người đã có tuổi, sao cô lại ác độc vậy, lương tâm bị chó ăn rồi sao?"
“Lương tâm? Cô bớt nói chuyện lương tâm với tôi đi! Lúc cô giật mất Diệu Dương của tôi đi, lúc đó lương tâm của cô ở đâu!" Cốc Nhược Lâm hung tợn nói.
Mẹ Dung lau vết máu tràn ra khóe miệng, ngẩng đầu nói: “Mợ hai, mợ đừng nói chuyện với hạng người này, cô ta là súc sinh đâu có hiểu được tiếng người."
“Bà già, muốn chết có phải không!" Cốc Nhược Lâm hận bà gọi Long Đình Đình là mợ hai. Mắng xong nhấc chân hung hăng đá mẹ Dung một cái.
“Cốc Nhược Lâm, cô dừng tay!" Long Đình Đình giãy giụa, nhưng cô không phải là đối thủ của mấy người này.
“Ơ kìa? Đánh bà già trung thành bên cạnh cô, nên cô đau lòng sao?" Cốc Nhược Lâm dương dương tự đắc nhướng lông mày.
Long Đình Đình tức giận ngực thở phập phồng, ánh mắc như đao nhìn mấy người mặc cảnh phục: “Các người trơ mắt nhìn cô ta đánh một bà lão, các người cũng xứng làm cảnh sát sao?"
Cốc Nhược Lâm khinh bỉ: “Cảnh sát là cái thá gì chứ? Ba trăm triệu là đủ để bọn họ ăn mười mấy năm rồi. Ngày hôm nay, tôi sẽ đổi trắng thay đen, giáo huấn cô một trận."
Nói rồi, cô ta chép chép môi.
Một người mặc cảnh phục trong đó nói: “Cô Long, bà Dung, các người bị tình nghi đã đánh đập và nhục mạ cô Cốc, trải qua điều tra, xác thực là sự thật, mời hai người đi theo chúng tôi một chuyến."
Nói xong, những người khác tiến đến nâng Long Đình Đình cùng mẹ Dung đi ra ngoài.
“Đợi đã——“ Cốc Nhược Lâm đột nhiên mở miệng. Cô mân môi, đi đến nhìn Long Đình Đình cười híp mắt, cô ta lấy một dây đồng hồ nổi tiếng trong túi của mình ra nhét vào trong túi áo khoác của Long Đình Đình.
Có thể do trời lạnh. Long Đình Đình mấy ngày gần đây đều ở trong nhà không đi ra ngoài, hết chơi cờ cùng ông cụ thì ở bên cạnh chăm sóc Bánh Bao Sữa.
Sắp cuối năm rồi, đây cũng là năm cuối cùng cô ở lại nhà họ Mặc.
Đọc FULL bộ truyện Cô dâu bị chiếm đoạt tại đây.
Cô để Bánh Bao Sửa ở Thủy Sam Uyển cho bảo mẫu giữ, cô chỉ mang theo mẹ Dung và tài thế ra khỏi cửa.
“Hôm nay ánh mặt trời không tệ, trời cũng bớt lạnh rồi, Đình Đình, hay là mợ cũng ẫm theo Bánh Bao Sữa theo đi?" Mẹ Dung ngồi trong xe, vẫn không yên lòng về Bánh Bao Sữa.
Long Đình Đình cười nói: “Mang theo Bánh Bao thì sao con mua đồ tết cho mẹ được. Tôi cũng không thể ôm thằng bé suốt được, vả lại đi đường xa như vầy thì mệt lắm."
Mẹ Dung vui vẻ nói: “Đình Đình, việc chăm sóc cho thằng bé là trách nhiệm của tôi, mợ đừng khách khí như vậy nữa."
Xe dừng trước Plaza Vạn Đạt ở thành phố G, mẹ Dung cùng Long Đình Đình xuống xe, tài xế thì lái xe đến gara đợi người.
Bên trong rất đông người, Long Đình Đình cẩn thận chọn quần áo cho mẹ Dung, đi một vòng trên tay đã cầm thêm cả đống túi mua sắm.
Long Đình Đình thấy sắc mặc mẹ Dung có vẻ không khỏe, thì hỏi bà bị làm sao. Mẹ Dung ấp a ấp úng, đỏ mặt nói bụng có chút khó chịu, muốn đi vệ sinh nhưng lại không biết ở chỗ nào.
Long Đình Đình phì cười: “Đi thôi, tôi đi với mẹ."
Sau đó, cô đi đến nhà vệ sinh theo biển chỉ dẫn.
Bọn họ không biết rằng phía sau họ tầm mười mấy mét có mười mấy người đang đi theo họ.
Đi vào phòng vệ sinh, vì nhiều nguyên nhân, Long Đình Đình cùng mẹ Dung xếp hàng đợi. Đột nhiên, có mười người phụ nữ trung niên xông đến, không nói lời nào đem toàn bộ người còn lại đuổi ra ngoài.
Long Đình Đình mắt thấy có vấn đề, kéo tay mẹ Dung muốn rời đi. Ai ngờ mới vừa đến cửa, Cốc Nhược Lâm đã giẫm gót cao gót, kéo theo mấy người đến chặn đường bọn họ.
“Ây da, Long Đình Đình, cô định đi đâu vậy?" Cốc Nhược Lâm cười đầy tà mị dưới lớp trang điểm tinh xảo cùng với đôi môi đỏ mọng. Hai mắt cô ta như hai cái móc nhìn chằm chằm Long Đình Đình.
“Cốc Nhược Lâm, cô muốn làm gì?" Long Đình Đình lập tức cảnh giác, kéo mẹ Dung về phía sau.
“Tôi muốn làm gì, tôi chỉ muốn đánh nhau với cô thôi!" Cốc Nhược Lâm đem bộ móng đỏ đưa lên mội thổi thổi.
Sau đó thừa lúc Long Đình Đình còn đang sững sờ, đột nhiên đưa tay bóp mặt cô.
“Mẹ Dung, mẹ chạy mau đi!"
Nhưng không kịp nữa rồi, toàn bộ cửa đã bị bọn họ chặn hết.
Mười mấy người tiến vào, ấn Long Đình Đình và mẹ Dung xuống đất, Cốc Nhược Lâm tùy ý giẫm gót giày cộp cộp, liều mạng đá vào bụng cô.
Long Đình Đình sợ mẹ Dung lớn tuổi, không chịu được đánh đập, giãy dụa đứng lên bảo hộ bà.
“Tiện nhân, chết đến nơi còn muốn làm anh hùng, tôi sẽ cho cô toại nguyện!" Cốc Nhược Lâm một bên chửi ầm lên, một bên đã liên tiếp vào thân thể gầy yếu của Long Đình Đình.
Long Đinh Đình nghĩ rằng hôm nay cô sẽ bị đánh cho tới chết ở đây. Cũng tại cô không cảnh giác, Cốc Nhược Lâm không thể nào trùng hợp cũng ở đây. Xem bộ dạng của bọn họ, nhất định là có chuẩn bị mới đến, họ biết cô rời khỏi nhà họ Mặc.
Tuy nhiên, bị đánh liên tục mười mấy phút, thì thấy Cốc Nhược Lâm thở phì phò ngừng tay lại. Cuối cùng cô ta còn nghiền chân lên ngón tay Long Đình Đình.
“Mở cửa, để cảnh sát vào đi."
Cảnh sát? Long Đinh Đình vẫn còn che chở cho mẹ Dung, nghe thấy cô ta nhắc đến cảnh sát, như vậy bọn họ cũng bị mua chuộc sao?
Quả nhiên, cửa mở ra có mấy người cảnh sát tràn vào.
Cốc Nhược Lâm thay đổi thành bộ dạng oan ức, khóc lóc kể lể: “Cảnh sát, anh đã tới, nếu các anh không tới kịp, tôi đã bị mụ điên này đánh chết."
Long Đinh Đình cả người đau nhứt, chút sức để mở miệng cũng không đủ. Cốc Nhược Lâm đấm đá cũng tính kĩ thật!
Cứ như vậy, Long Đình Đình và mẹ Dung bị thô bạo áp giải đi.
Long Đình Đình sau khi đứng dậy vẫn một mực bảo hộ mẹ Dung, cô lạnh lùng nhìn chằm chằm Cốc Nhược Lâm: “Cốc Nhược Lâm, người cô hận là tôi, chúng ta bàn trao đổi đi, cô thả mẹ Dung đi, tôi sẽ làm theo bất thứ gì cô nói!"
Cô cũng không tin, Cốc Nhược Lâm có thể chèn ép cô đến chết.
Mẹ Dung vội nói: “Không được, mợ hai, mẹ Dung không sợ, mẹ Dung muốn ở bên cạnh mợ."
Cốc Nhược Lâm không biết bị cái gì kích thích, giơ tay tát thẳng vào mặt mẹ Dung: “Bà già này, câm miệng đi! Còn dám mở miệng gọi mợ hai, tôi nói cho bà biết, mợ hai nhà họ Mặc bây giờ là tôi!"
Long Đình Đình bị người khống chê, không kịp ngăn cản. Cô tức giận quát lên: “Cốc Nhược Lâm, mẹ Dung chỉ là người giúp việc nhà họ Mặc, còn là người đã có tuổi, sao cô lại ác độc vậy, lương tâm bị chó ăn rồi sao?"
“Lương tâm? Cô bớt nói chuyện lương tâm với tôi đi! Lúc cô giật mất Diệu Dương của tôi đi, lúc đó lương tâm của cô ở đâu!" Cốc Nhược Lâm hung tợn nói.
Mẹ Dung lau vết máu tràn ra khóe miệng, ngẩng đầu nói: “Mợ hai, mợ đừng nói chuyện với hạng người này, cô ta là súc sinh đâu có hiểu được tiếng người."
“Bà già, muốn chết có phải không!" Cốc Nhược Lâm hận bà gọi Long Đình Đình là mợ hai. Mắng xong nhấc chân hung hăng đá mẹ Dung một cái.
“Cốc Nhược Lâm, cô dừng tay!" Long Đình Đình giãy giụa, nhưng cô không phải là đối thủ của mấy người này.
“Ơ kìa? Đánh bà già trung thành bên cạnh cô, nên cô đau lòng sao?" Cốc Nhược Lâm dương dương tự đắc nhướng lông mày.
Long Đình Đình tức giận ngực thở phập phồng, ánh mắc như đao nhìn mấy người mặc cảnh phục: “Các người trơ mắt nhìn cô ta đánh một bà lão, các người cũng xứng làm cảnh sát sao?"
Cốc Nhược Lâm khinh bỉ: “Cảnh sát là cái thá gì chứ? Ba trăm triệu là đủ để bọn họ ăn mười mấy năm rồi. Ngày hôm nay, tôi sẽ đổi trắng thay đen, giáo huấn cô một trận."
Nói rồi, cô ta chép chép môi.
Một người mặc cảnh phục trong đó nói: “Cô Long, bà Dung, các người bị tình nghi đã đánh đập và nhục mạ cô Cốc, trải qua điều tra, xác thực là sự thật, mời hai người đi theo chúng tôi một chuyến."
Nói xong, những người khác tiến đến nâng Long Đình Đình cùng mẹ Dung đi ra ngoài.
“Đợi đã——“ Cốc Nhược Lâm đột nhiên mở miệng. Cô mân môi, đi đến nhìn Long Đình Đình cười híp mắt, cô ta lấy một dây đồng hồ nổi tiếng trong túi của mình ra nhét vào trong túi áo khoác của Long Đình Đình.
Tác giả :
Công Tử Nguyệt