Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 549: Anh Tuyệt Tình
Mở cửa, người giúp việc nói: “Cậu hai."
Bánh Bao Sữa vốn đang tựa lên bả vai người giúp việc, vừa nhìn thấy ba bi đẹp trai, lập tức hưng phấn không thôi. Vui vẻ cười khanh khách, khua khua hai tay, muốn ba bi ôm.
Nếu như bình thường, Mặc Diệu Dương đã sớm ôm bé con vào lòng.
Nhưng bây giờ, khi anh nhìn thấy nụ cười giống hệt thiên sứ này, trong lòng lại đau như kim đâm.
“Bá... ba...a ha..."
Bánh Bao Sữa duỗi cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn giống như ngó sen, khao khát hướng về phía Mặc Diệu Dương. Cặp mắt biết nói chuyện kia dường như đang nói với anh, ba bi, ôm ôm... ôm ôm Bảo Bảo...
Mặc Diệu Dương biết, anh không thể ôm bé con nữa rồi. Trên người anh mang vi khuẩn bệnh AIDS, nhất định sẽ truyền cho trẻ nhỏ vốn không có sức đề kháng tốt như người trưởng thành. Đây chính là cốt nhục của anh! Nhưng anh lại chỉ có thể đứng ở xa mà nhìn.
“Ôm thằng bé đi đi!" Mặc Diệu Dương khẽ gầm lên, lập tức ‘bịch’ một tiếng đóng cửa lại.
Người giúp việc sững sờ, Bánh Bao Sữa cũng bị tiếng đóng cửa vô tình này dọa sợ. Bé con trừng đôi mắt to sáng ngời tựa như quả nho, bất lực nhìn cửa phòng bị đóng chặt trước mắt.
“Oa..." Bánh Bao Sữa phát ra tiếng khóc tan nát cõi lòng.
Mà Mặc Diệu Dương đang dựa lưng vào cánh cửa trong phòng, nghe thấy tiếng khóc đau khổ đáng thương của con trai nhỏ, trái tim của anh phảng phất như bị người ta ném vào máy xay nát, máu thịt trộn lẫn vào nhau. Anh ôm chặt lấy đầu, bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, hai tay bịt tai, từ chối nghe tiếng khóc khiến cho người ta sốt ruột này!
Người giúp việc ôm Bánh Bao Sữa không ngừng khóc xuống tầng dưới.
Long Đình Đình kinh ngạc, hai tay nắm lấy lan can, không kịp chờ đợi hỏi: “Diệu Dương đâu? Anh ấy nói như thế nào?"
“Mợ hai..." Người giúp việc lộ vẻ mặt khó xử: “Cậu hai nói... bảo tôi ôm cậu chủ nhỏ đi."
“Anh ấy... còn nói gì không?" Long Đình Đình gần như không thể tin vào tai mình! Cô hỏi lần nữa, mà lần này, giọng nói của cô mang theo run rẩy rõ ràng.
“Cậu hai nói, không muốn nhìn thấy mợ... và cậu chủ nhỏ!"
Cả người Long Đình Đình lảo đảo, gót chân đứng không vững! Anh lại vô tình như vậy, ngay cả kết tinh tình yêu của bọn họ cũng có thể nhẫn tâm vứt bỏ! Mặc cho Bảo Bảo khóc tan nát cõi lòng như vậy, thế mà anh có thể không ngó ngàng đến, còn không muốn nhìn thấy bọn họ.
Vì sao? Long Đình Đình nhận Bánh Bao Sữa từ trong tay người giúp việc.
Bánh Bao Sữa vẫn đang khóc lớn, đại khái là mới bị Mặc Diệu Dương dọa sợ? Thế mà anh lại đối xử với bé con như vậy!
“Mặc Diệu Dương... anh mở cửa ra, có lời gì, anh nói rõ ràng ngay trước mặt em... Mặc Diệu Dương, anh mở cửa..."
Bất thình lình! Bên ngoài bắt đầu mưa to. Nước mưa xen lẫn gió lạnh, càng ngày càng lớn.
Đám người mẹ Dung che ô chạy đến, nhìn thấy Long Đình Đình giãy giụa trong mưa, vội vàng che ô lên đỉnh đầu cô, khuyên: “Đình Đình, có chuyện gì trở về rồi nói, mợ nhìn xem cậu chủ nhỏ cũng bị mưa ướt rồi, lỡ như bị lạnh sinh bệnh thì làm sao bây giờ!"
Long Đình Đình căn bản không nghe lọt bất kỳ lời khuyên nào, cô đập mạnh tay vào lan can: “Mặc Diệu Dương, anh đi ra cho em! Anh đi ra cho em, nói rõ ràng mọi chuyện..."
Tiếng mưa rơi, tiếng sấm, tiếng la hét của Long Đình Đình cùng với tiếng khóc của Bánh Bao Sữa... giống như roi da vô tình, hung hăng quật vào trái tim Mặc Diệu Dương.
Mà việc duy nhất anh có thể làm chỉ là che thật chặt tai lại... ép buộc bản thân không nhìn tất cả những gì xảy ra bên ngoài.
Mẹ Dung đau lòng rơi nước mắt: “Mợ hai, Đình Đình à... Đình Đình tốt của tôi... mẹ Dung cầu xin mợ, mợ không để ý đến thân thể của mình thì cũng phải để ý đến cậu chủ nhỏ chứ. Bé con còn nhỏ như vậy, nào có thể chịu được tra tấn thế này! Đình Đình, trở về đi, mẹ Dung van xin mợ đấy."
Bà ôm Bánh Bao Sữa từ trong lòng Long Đình Đình ra, quay người đưa cho mấy người giúp việc ôm về Thủy Sam Uyển trước. Còn bà thì vẫn luôn làm bạn bên cạnh Long Đình Đình, mãi đến khi cô đau lòng muốn chết, ngất đi.
Sốt cao kéo dài suốt ba ngày ba đêm, sau khi Long Đình Đình tỉnh lại chỉ cảm thấy mình giống như đi dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan. Cô vừa mở mắt đã muốn xuống giường đến Ngô Đồng Uyển tìm Mặc Diệu Dương. Nhưng hai chân mềm nhũn, cả người nặng nề ngã ngồi trên giường.
Mẹ Dung nghe thấy tiếng rên của cô, vội đẩy cửa đi vào.
Sau khi săn sóc giúp cô uống chút nước, lại muốn gọi người bưng thức ăn đến.
Long Đình Đình lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt hoàn toàn không còn chút màu máu nào, bên dưới mí mắt có quầng thâm rất đậm, cả người giống như chết rồi vậy, hoàn toàn không có chút sự sống nào.
“Diệu Dương đâu? Tôi muốn đi tìm Diệu Dương!" Cô cắn chặt răng, giãy giụa muốn xuống giường.
“Mợ hai, cậu hai... ra ngoài rồi!" Mẹ Dung không nỡ để cô đi rồi lại bị sập cửa ngay trước mặt, đành phải lừa gạt cô như thế này.
“Ra ngoài rồi? Chẳng lẽ ra ngoài rồi thì sẽ không quay trở lại sao? Tôi đến cửa Ngô Đồng Uyển chờ anh ấy, nhất định phải chờ anh ấy trở về." Long Đình Đình lẩm bẩm, đứng dậy đi ra bên ngoài. Nhưng chưa đi được mấy bước, cô lại ngã xuống lần nữa...
Mặc Diệu Tuyết ầm ĩ rất lâu trước cửa của Ngô Đồng Uyển, Mặc Diệu Dương cau mày đi đến. Nhưng mà, anh cũng không cho người giúp việc mở cửa, chỉ đứng bên trong cửa, cực kỳ bực mình nhìn cô: “Em đến làm gì? Về đi!"
Mặc Diệu Tuyết tức giận không thôi: “Anh hai, rốt cuộc anh muốn làm gì? Vì sao chuyển đến đây ở? Anh không quan tâm đến chị dâu em sao? Bảo Bảo anh cũng không cần nữa sao? Có phải là vì Cốc Nhược Lâm không? Anh nói cho em biết, anh nói đi! Anh không nói đúng không, vậy chính là thừa nhận! Bây giờ em đi giết cô ta!"
Mặc Diệu Tuyết nói xong thì xoay người muốn đi.
“Em đứng lại đó cho anh!" Mặc Diệu Dương nổi giận gầm lên.
Mặc Diệu Tuyết dừng chân, chậm rãi quay đầu lại, không thể tin nhìn anh: “Quả nhiên anh là vì hồ ly tinh kia! Anh hai, anh thật sự không phải là người đàn ông tốt, em hận anh, em hận anh!"
Mặc Diệu Dương đã buồn phiền lắm rồi, cô bé này lại chạy đến quấy rối. Anh cố nhẫn nại, nói: “Chuyện này em không cần lo, một đứa nhỏ như em..."
“Nhỏ tuổi thì sao chứ? Nhỏ tuổi thì không thể nói chuyện sao! Nhỏ tuổi thì không có quyền phát biểu sao!" Mặc Diệu Tuyết hoàn toàn xù lông! Trừng to hai mắt, gắt giọng nói: “Anh cho rằng anh lớn tuổi hơn em thì ghê gớm lắm à! Anh xem chuyện anh làm đi, anh cảm thấy một người lớn như anh tốt hơn trẻ nhỏ như em ở chỗ nào?"
Cô nói xong, đập mạnh một phát vào cửa sắt: “Chị dâu bị sốt ba ngày ba đêm, cả người gầy đi trông thấy, anh cũng không đến thăm chị ấy một lần, anh hai, rốt cuộc trái tim của anh làm bằng gì hả, hả? Chị dâu ngã bệnh, khi ngơ ngẩn vẫn lẩm bẩm gọi tên anh... chị dâu yêu anh như vậy, sao anh có thể đối xử với chị ấy như thế chứ!"
Bánh Bao Sữa vốn đang tựa lên bả vai người giúp việc, vừa nhìn thấy ba bi đẹp trai, lập tức hưng phấn không thôi. Vui vẻ cười khanh khách, khua khua hai tay, muốn ba bi ôm.
Nếu như bình thường, Mặc Diệu Dương đã sớm ôm bé con vào lòng.
Nhưng bây giờ, khi anh nhìn thấy nụ cười giống hệt thiên sứ này, trong lòng lại đau như kim đâm.
“Bá... ba...a ha..."
Bánh Bao Sữa duỗi cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn giống như ngó sen, khao khát hướng về phía Mặc Diệu Dương. Cặp mắt biết nói chuyện kia dường như đang nói với anh, ba bi, ôm ôm... ôm ôm Bảo Bảo...
Mặc Diệu Dương biết, anh không thể ôm bé con nữa rồi. Trên người anh mang vi khuẩn bệnh AIDS, nhất định sẽ truyền cho trẻ nhỏ vốn không có sức đề kháng tốt như người trưởng thành. Đây chính là cốt nhục của anh! Nhưng anh lại chỉ có thể đứng ở xa mà nhìn.
“Ôm thằng bé đi đi!" Mặc Diệu Dương khẽ gầm lên, lập tức ‘bịch’ một tiếng đóng cửa lại.
Người giúp việc sững sờ, Bánh Bao Sữa cũng bị tiếng đóng cửa vô tình này dọa sợ. Bé con trừng đôi mắt to sáng ngời tựa như quả nho, bất lực nhìn cửa phòng bị đóng chặt trước mắt.
“Oa..." Bánh Bao Sữa phát ra tiếng khóc tan nát cõi lòng.
Mà Mặc Diệu Dương đang dựa lưng vào cánh cửa trong phòng, nghe thấy tiếng khóc đau khổ đáng thương của con trai nhỏ, trái tim của anh phảng phất như bị người ta ném vào máy xay nát, máu thịt trộn lẫn vào nhau. Anh ôm chặt lấy đầu, bất đắc dĩ ngồi xổm người xuống, hai tay bịt tai, từ chối nghe tiếng khóc khiến cho người ta sốt ruột này!
Người giúp việc ôm Bánh Bao Sữa không ngừng khóc xuống tầng dưới.
Long Đình Đình kinh ngạc, hai tay nắm lấy lan can, không kịp chờ đợi hỏi: “Diệu Dương đâu? Anh ấy nói như thế nào?"
“Mợ hai..." Người giúp việc lộ vẻ mặt khó xử: “Cậu hai nói... bảo tôi ôm cậu chủ nhỏ đi."
“Anh ấy... còn nói gì không?" Long Đình Đình gần như không thể tin vào tai mình! Cô hỏi lần nữa, mà lần này, giọng nói của cô mang theo run rẩy rõ ràng.
“Cậu hai nói, không muốn nhìn thấy mợ... và cậu chủ nhỏ!"
Cả người Long Đình Đình lảo đảo, gót chân đứng không vững! Anh lại vô tình như vậy, ngay cả kết tinh tình yêu của bọn họ cũng có thể nhẫn tâm vứt bỏ! Mặc cho Bảo Bảo khóc tan nát cõi lòng như vậy, thế mà anh có thể không ngó ngàng đến, còn không muốn nhìn thấy bọn họ.
Vì sao? Long Đình Đình nhận Bánh Bao Sữa từ trong tay người giúp việc.
Bánh Bao Sữa vẫn đang khóc lớn, đại khái là mới bị Mặc Diệu Dương dọa sợ? Thế mà anh lại đối xử với bé con như vậy!
“Mặc Diệu Dương... anh mở cửa ra, có lời gì, anh nói rõ ràng ngay trước mặt em... Mặc Diệu Dương, anh mở cửa..."
Bất thình lình! Bên ngoài bắt đầu mưa to. Nước mưa xen lẫn gió lạnh, càng ngày càng lớn.
Đám người mẹ Dung che ô chạy đến, nhìn thấy Long Đình Đình giãy giụa trong mưa, vội vàng che ô lên đỉnh đầu cô, khuyên: “Đình Đình, có chuyện gì trở về rồi nói, mợ nhìn xem cậu chủ nhỏ cũng bị mưa ướt rồi, lỡ như bị lạnh sinh bệnh thì làm sao bây giờ!"
Long Đình Đình căn bản không nghe lọt bất kỳ lời khuyên nào, cô đập mạnh tay vào lan can: “Mặc Diệu Dương, anh đi ra cho em! Anh đi ra cho em, nói rõ ràng mọi chuyện..."
Tiếng mưa rơi, tiếng sấm, tiếng la hét của Long Đình Đình cùng với tiếng khóc của Bánh Bao Sữa... giống như roi da vô tình, hung hăng quật vào trái tim Mặc Diệu Dương.
Mà việc duy nhất anh có thể làm chỉ là che thật chặt tai lại... ép buộc bản thân không nhìn tất cả những gì xảy ra bên ngoài.
Mẹ Dung đau lòng rơi nước mắt: “Mợ hai, Đình Đình à... Đình Đình tốt của tôi... mẹ Dung cầu xin mợ, mợ không để ý đến thân thể của mình thì cũng phải để ý đến cậu chủ nhỏ chứ. Bé con còn nhỏ như vậy, nào có thể chịu được tra tấn thế này! Đình Đình, trở về đi, mẹ Dung van xin mợ đấy."
Bà ôm Bánh Bao Sữa từ trong lòng Long Đình Đình ra, quay người đưa cho mấy người giúp việc ôm về Thủy Sam Uyển trước. Còn bà thì vẫn luôn làm bạn bên cạnh Long Đình Đình, mãi đến khi cô đau lòng muốn chết, ngất đi.
Sốt cao kéo dài suốt ba ngày ba đêm, sau khi Long Đình Đình tỉnh lại chỉ cảm thấy mình giống như đi dạo một vòng trước Quỷ Môn Quan. Cô vừa mở mắt đã muốn xuống giường đến Ngô Đồng Uyển tìm Mặc Diệu Dương. Nhưng hai chân mềm nhũn, cả người nặng nề ngã ngồi trên giường.
Mẹ Dung nghe thấy tiếng rên của cô, vội đẩy cửa đi vào.
Sau khi săn sóc giúp cô uống chút nước, lại muốn gọi người bưng thức ăn đến.
Long Đình Đình lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt hoàn toàn không còn chút màu máu nào, bên dưới mí mắt có quầng thâm rất đậm, cả người giống như chết rồi vậy, hoàn toàn không có chút sự sống nào.
“Diệu Dương đâu? Tôi muốn đi tìm Diệu Dương!" Cô cắn chặt răng, giãy giụa muốn xuống giường.
“Mợ hai, cậu hai... ra ngoài rồi!" Mẹ Dung không nỡ để cô đi rồi lại bị sập cửa ngay trước mặt, đành phải lừa gạt cô như thế này.
“Ra ngoài rồi? Chẳng lẽ ra ngoài rồi thì sẽ không quay trở lại sao? Tôi đến cửa Ngô Đồng Uyển chờ anh ấy, nhất định phải chờ anh ấy trở về." Long Đình Đình lẩm bẩm, đứng dậy đi ra bên ngoài. Nhưng chưa đi được mấy bước, cô lại ngã xuống lần nữa...
Mặc Diệu Tuyết ầm ĩ rất lâu trước cửa của Ngô Đồng Uyển, Mặc Diệu Dương cau mày đi đến. Nhưng mà, anh cũng không cho người giúp việc mở cửa, chỉ đứng bên trong cửa, cực kỳ bực mình nhìn cô: “Em đến làm gì? Về đi!"
Mặc Diệu Tuyết tức giận không thôi: “Anh hai, rốt cuộc anh muốn làm gì? Vì sao chuyển đến đây ở? Anh không quan tâm đến chị dâu em sao? Bảo Bảo anh cũng không cần nữa sao? Có phải là vì Cốc Nhược Lâm không? Anh nói cho em biết, anh nói đi! Anh không nói đúng không, vậy chính là thừa nhận! Bây giờ em đi giết cô ta!"
Mặc Diệu Tuyết nói xong thì xoay người muốn đi.
“Em đứng lại đó cho anh!" Mặc Diệu Dương nổi giận gầm lên.
Mặc Diệu Tuyết dừng chân, chậm rãi quay đầu lại, không thể tin nhìn anh: “Quả nhiên anh là vì hồ ly tinh kia! Anh hai, anh thật sự không phải là người đàn ông tốt, em hận anh, em hận anh!"
Mặc Diệu Dương đã buồn phiền lắm rồi, cô bé này lại chạy đến quấy rối. Anh cố nhẫn nại, nói: “Chuyện này em không cần lo, một đứa nhỏ như em..."
“Nhỏ tuổi thì sao chứ? Nhỏ tuổi thì không thể nói chuyện sao! Nhỏ tuổi thì không có quyền phát biểu sao!" Mặc Diệu Tuyết hoàn toàn xù lông! Trừng to hai mắt, gắt giọng nói: “Anh cho rằng anh lớn tuổi hơn em thì ghê gớm lắm à! Anh xem chuyện anh làm đi, anh cảm thấy một người lớn như anh tốt hơn trẻ nhỏ như em ở chỗ nào?"
Cô nói xong, đập mạnh một phát vào cửa sắt: “Chị dâu bị sốt ba ngày ba đêm, cả người gầy đi trông thấy, anh cũng không đến thăm chị ấy một lần, anh hai, rốt cuộc trái tim của anh làm bằng gì hả, hả? Chị dâu ngã bệnh, khi ngơ ngẩn vẫn lẩm bẩm gọi tên anh... chị dâu yêu anh như vậy, sao anh có thể đối xử với chị ấy như thế chứ!"
Tác giả :
Công Tử Nguyệt