Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 477: Không làm cô thì làm mẹ nuôi
Mới đầu, Mặc Diệu Dương sợ cô không đồng ý. Nhưng bây giờ, từ trong giọng điệu này của cô, dường như cũng không từ chối. Lập tức trong lòng vui vẻ ngay sau đó cả người liền bao trùm lên.
“Anh… Anh làm gì!" Long Đình Đình lập tức khẩn trương.
“Tạo ra trẻ con… không phải vừa rồi em đã đồng ý với anh sao…"
“Em… á…"
Cứ như vậy, Long Đình Đình lại một lần nữa bị anh “lừa gạt", bị ăn sạch tất cả!
Thật sự kinh ngạc! Thể lực của người đàn ông này, vì sao lại tốt như vậy? Mỗi khi cô nhắc nhở anh, phải hạn chế, không thể tuỳ hứng như vậy, nếu không thân thể sẽ bị đào rỗng.
Nhưng mà, mỗi lần, anh đều có thể dùng chính bản thân để chứng minh với cô, thân thể của anh “cứng" bao nhiêu! Đến mức về sau, Long Đình Đình cũng không dám lại nói những điều này nữa.
Ngày này, Long Đình Đình và Mặc Diệu Dương mang theo Bánh Bao Sữa ra ngoài đi dạo.
Mấy ngày nay, mỗi ngày đều lăn lộn ở trên giường với Mặc Diệu Dương, cô cảm thấy mình đã thật lâu rồi không ở bên cạnh Bánh Bao Sữa
Ở nơi xa có một bóng dáng nhẹ nhàng chạy như bay đến, vọt đến bên cạnh xe của bé con.
“Oa! Bảo bối nhỏ của cô, cô rất nhớ con!" Mặc Diệu Tuyết muốn ôm lấy Bánh Bao Sữa, nhưng lại sợ tư thế ôm của mình không đúng, làm cho nhóc con bị thương. Cho nên chỉ có thể ngồi xuống, nói chuyện ở bên cạnh xe đẩy của nhóc con.
“Em nói nhỏ một chút, đừng doạ con trai của anh." Mặc Diệu Dương nhíu mày nói, ra bộ cảnh cáo.
“Ế, làm gì chứ! Em là cô của nhóc đó, em là người cô duy nhất của nhóc con đấy." Mặc Diệu Tuyết cong môi cười nói. Anh hai xấu, không để ý tới anh.
Cô đi đến bên cạnh người Long Đình Đình, lôi kéo tay của cô, vừa đi vừa đung đưa.
Long Đình Đình cười, biết là cô nhóc nhất định có chuyện gì muốn xin cô, bèn hỏi: “Nhóc con ngốc, em lại có ý định gì?"
Khuôn mặt của Mặc Diệu Tuyết hơi đỏ lên, bĩu môi nói: “Chị dâu, vì sao chị lại hiểu rõ em như vậy chứ."
Khóe miệng của Mặc Diệu Dương khẽ cười, giễu cợt nói: “Ai mà không biết một bụng của em toàn ý xấu."
Mặc Diệu Tuyết liếc về phía anh một cái, sau đó lấy tay che tai của Long Đình Đình, nhỏ giọng nói ra bí mật nhỏ của mình.
Mặc Diệu Dương thấy thế, trên mặt cười cười. Con nhóc thối này, lại nghĩ ra ý định quỷ quái gì!
Quả nhiên, liền thấy sắc mặt của Long Đình Đình có chút kinh ngạc: “Hả… em định làm mẹ nuôi của bé con cơ?"
Lời vừa nói ra, Mặc Diệu Dương thiếu chút nữa đã té xỉu!
Con nhóc này, thân phận của mình là cô, bây giờ lại muốn làm mẹ nuôi của Bánh Bao Sữa, đây là cái logic gì.
Mặc Diệu Tuyết thấy cô nói ra, vội vàng dùng ngón tay che ở giữa hai môi: “Suỵt!"
“Không được!" Mặc Diệu Dương lập tức từ chối: “Em là cô của bé con, sao có thể làm mẹ nuôi được!"
Mặc Diệu Tuyết vội vàng: “Vì sao không thể chứ, em mặc kệ, em muốn làm mẹ nuôi của bé con cơ."
Long Đình Đình có chút dở khóc dở cười: “Cô bé ngốc, em là cô của nhóc con, là cô ruột mà."
Mặc Diệu Tuyết vội vàng nói: “Em không muốn làm cô của bé, em muốn làm mẹ nuôi của bé cơ!"
Cô nhóc thấy cả hai vợ chồng đều từ chối, khóc lóc om sòm, dậm chân: “Em mặc kệ, chị dâu tốt, chị đồng ý với em đi, xin chị đấy."
Long Đình Đình có chút buồn phiền, cô nhóc này đến cùng làm sao vậy? Đang tốt đẹp lại xảy ra một màn này? Cô bất đắc dĩ nhìn Mặc Diệu Dương.
Sắc mặt của Mặc Diệu Dương có chút không vui: “Tại sao em phải làm mẹ nuôi của bé con."
“Hừ! Anh Đình Kiêu đã làm ba nuôi của bé con, em đã sớm biết rồi. Cho nên, em muốn làm mẹ nuôi của bé con. Em mặc kệ!"
Hoá ra nguyên nhân là như vậy!
Long Đình Đình cười khổi: “Em ấy, cô bé ngốc, thân phận của Đình Kiêu và của em sao giống nhau? Anh ta không có quan hệ họ hàng với bé con, mới nhận làm ba nuôi. Thế nhưng em là cô ruột của bé con, cô bé ngốc!"
Mặc Diệu Dương thì cười nhạo liếc cô nhóc một chút, nói: “Đình Kiêu người ta là ba nuôi, em liền nhịn không được muốn làm mẹ nuôi. Cho dù bé con của anh có đồng ý, thì Đình Kiêu người ta chưa chắc đã đồng ý mà!"
“Anh…" Mặc Diệu Tuyết nhất thời nghẹn lời, vành mắt đỏ lên: “Em không để ý đến các anh nữa." Nói xong, thì quay người chạy đi.
“Ấy, Tuyết Nhi…" Long Đình Đình muốn gọi cô nhóc lại, nhưng lại bị Mặc Diệu Dương ngăn cản.
“Đừng để ý đến nó, khiến cho nó quen như vậy, vô pháp vô thiên." Mặc Diệu Dương nói, đưa tay nhéo gương mặt hồng hồng mũm mĩm của Bánh Bao Sữa: “Con trai của ba kiêu ngạo như vậy, không phải là ai cũng có thể làm ba nuôi mẹ nuôi đâu."
Long Đình Đình thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Nếu như anh không đồng ý, thì nói uyển chuyển một chút. Anh như vậy, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô bé."
Mặc Diệu Dương nhíu mày nói: “Loại sự tình này, nói chuyện dịu dàng che giấu nó, còn không bằng dứt khoát nói thẳng cho nó. Nó và Đình Kiêu, không có khả năng."
“Vì sao?’ Long Đình Đình lại cảm thấy hai người bọn họ có thể ở bên nhau.
Đình Kiêu chín chắn, trưởng thành, rất biết quan tâm người khác. Mà Tuyết Nhi trẻ trung, xinh đẹp lại lương thiện. Chỉ là chênh lệch tuổi tác hơi lớn, vì sao lại không có khả năng.
Mặc Diệu Dương lắc đầu nói: “Bé cưng, em không hiểu Đình Kiêu,"
“Hửm?" Long Đình Đình nhíu mày.
“Đình Kiêu đã từng chịu tổn thương, nên sẽ không dễ dàng mở nội tâm ra vì ai cả. Huống chi, đối phương còn là cô nhóc như Tuyết Nhi. Anh ta không cần phụ nữ, càng không cần trẻ nhỏ, em có thể hiểu ý anh chứ?"
“…" Long Đình Đình không thể phản bác được. Bởi vì cô cảm thấy lời của Mặc Diệu Dương cũng có lý.
“Lại nói, chuyện của Đình Kiêu nguy hiểm như vậy. Nhỡ đâu đối phương lấy Tuyết Nhi làm con tin, thì dù Đình Kiêu có không quan tâm, chẳng lẽ ông nội sẽ ngồi yên không để ý đến sao? Cho nên nếu bọn họ ở bên nhau, thì sẽ không qua được cửa ải ông nội đầu tiên." Mặc Diệu Dương nói, nhẹ nhàng thở dài, ôm lấy vai của người phụ nữ.
“Nhà họ Mặc chúng ta, chỉ có Tuyết Nhi là con gái, ông nội lại chiều chuộng nó ghê gớm. Em cảm thấy, ông nội sẽ để cho cháu gái nhảy vào hố lửa, mà không ngăn cản sao!"
Những lời này của Mặc Diệu Dương chắc chắn không phải là giả! Long Đình Đình còn nhớ rõ, lần trước khi Mặc Diệu Tuyết nói dối người trong nhà đi đến trại hè bên ngoài, thực tế thì đi đến chỗ Đình Kiêu, sau khi trở về bị người nhà biết được chuyện này, báo đến chỗ ông cụ, ông cụ đã nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, cấm con bé một tháng không được ra khỏi cửa nửa bước!
Thấy Long Đình Đình không nói gì, Mặc Diệu Dương cũng thở dài một hơi.
“Bây giờ con bé còn nhỏ, không hiểu về tình yêu. Chỉ là, nhất thời bị cảm động đến mức choáng váng đầu óc thôi. Đợi khi con bé lớn hơn, suy nghĩ và tư tưởng đều trưởng thành thì sẽ rõ ràng, sự cố chấp lúc trước của mình ngây thơ như thế nào!"
Long Đình Đình yên lặng nghe. Thật sự sẽ thay đổi sao? Ở nhà tổ nhà họ Mặc này, Tuyết Nhi là người cô quen thuộc nhất, cô cũng hiểu rõ Tuyết Nhi nhất.
Cô nhóc này, đừng nhìn thì có vẻ chưa lớn, nhưng tích cách lại cực kì bướng bỉnh quật cường. Một khi con bé đã quyết định chuyện gì, có cắn răng cũng sẽ đi đến cùng!
Thế nhưng, khó khăn nặng nề bây giờ, không ai có thể giúp đỡ cô bé. Có thể giúp cô, cũng chỉ có bản thân cô bé.
Long Đình Đình khẽ gật đầu nói: “Mong là như vậy!"
“Anh… Anh làm gì!" Long Đình Đình lập tức khẩn trương.
“Tạo ra trẻ con… không phải vừa rồi em đã đồng ý với anh sao…"
“Em… á…"
Cứ như vậy, Long Đình Đình lại một lần nữa bị anh “lừa gạt", bị ăn sạch tất cả!
Thật sự kinh ngạc! Thể lực của người đàn ông này, vì sao lại tốt như vậy? Mỗi khi cô nhắc nhở anh, phải hạn chế, không thể tuỳ hứng như vậy, nếu không thân thể sẽ bị đào rỗng.
Nhưng mà, mỗi lần, anh đều có thể dùng chính bản thân để chứng minh với cô, thân thể của anh “cứng" bao nhiêu! Đến mức về sau, Long Đình Đình cũng không dám lại nói những điều này nữa.
Ngày này, Long Đình Đình và Mặc Diệu Dương mang theo Bánh Bao Sữa ra ngoài đi dạo.
Mấy ngày nay, mỗi ngày đều lăn lộn ở trên giường với Mặc Diệu Dương, cô cảm thấy mình đã thật lâu rồi không ở bên cạnh Bánh Bao Sữa
Ở nơi xa có một bóng dáng nhẹ nhàng chạy như bay đến, vọt đến bên cạnh xe của bé con.
“Oa! Bảo bối nhỏ của cô, cô rất nhớ con!" Mặc Diệu Tuyết muốn ôm lấy Bánh Bao Sữa, nhưng lại sợ tư thế ôm của mình không đúng, làm cho nhóc con bị thương. Cho nên chỉ có thể ngồi xuống, nói chuyện ở bên cạnh xe đẩy của nhóc con.
“Em nói nhỏ một chút, đừng doạ con trai của anh." Mặc Diệu Dương nhíu mày nói, ra bộ cảnh cáo.
“Ế, làm gì chứ! Em là cô của nhóc đó, em là người cô duy nhất của nhóc con đấy." Mặc Diệu Tuyết cong môi cười nói. Anh hai xấu, không để ý tới anh.
Cô đi đến bên cạnh người Long Đình Đình, lôi kéo tay của cô, vừa đi vừa đung đưa.
Long Đình Đình cười, biết là cô nhóc nhất định có chuyện gì muốn xin cô, bèn hỏi: “Nhóc con ngốc, em lại có ý định gì?"
Khuôn mặt của Mặc Diệu Tuyết hơi đỏ lên, bĩu môi nói: “Chị dâu, vì sao chị lại hiểu rõ em như vậy chứ."
Khóe miệng của Mặc Diệu Dương khẽ cười, giễu cợt nói: “Ai mà không biết một bụng của em toàn ý xấu."
Mặc Diệu Tuyết liếc về phía anh một cái, sau đó lấy tay che tai của Long Đình Đình, nhỏ giọng nói ra bí mật nhỏ của mình.
Mặc Diệu Dương thấy thế, trên mặt cười cười. Con nhóc thối này, lại nghĩ ra ý định quỷ quái gì!
Quả nhiên, liền thấy sắc mặt của Long Đình Đình có chút kinh ngạc: “Hả… em định làm mẹ nuôi của bé con cơ?"
Lời vừa nói ra, Mặc Diệu Dương thiếu chút nữa đã té xỉu!
Con nhóc này, thân phận của mình là cô, bây giờ lại muốn làm mẹ nuôi của Bánh Bao Sữa, đây là cái logic gì.
Mặc Diệu Tuyết thấy cô nói ra, vội vàng dùng ngón tay che ở giữa hai môi: “Suỵt!"
“Không được!" Mặc Diệu Dương lập tức từ chối: “Em là cô của bé con, sao có thể làm mẹ nuôi được!"
Mặc Diệu Tuyết vội vàng: “Vì sao không thể chứ, em mặc kệ, em muốn làm mẹ nuôi của bé con cơ."
Long Đình Đình có chút dở khóc dở cười: “Cô bé ngốc, em là cô của nhóc con, là cô ruột mà."
Mặc Diệu Tuyết vội vàng nói: “Em không muốn làm cô của bé, em muốn làm mẹ nuôi của bé cơ!"
Cô nhóc thấy cả hai vợ chồng đều từ chối, khóc lóc om sòm, dậm chân: “Em mặc kệ, chị dâu tốt, chị đồng ý với em đi, xin chị đấy."
Long Đình Đình có chút buồn phiền, cô nhóc này đến cùng làm sao vậy? Đang tốt đẹp lại xảy ra một màn này? Cô bất đắc dĩ nhìn Mặc Diệu Dương.
Sắc mặt của Mặc Diệu Dương có chút không vui: “Tại sao em phải làm mẹ nuôi của bé con."
“Hừ! Anh Đình Kiêu đã làm ba nuôi của bé con, em đã sớm biết rồi. Cho nên, em muốn làm mẹ nuôi của bé con. Em mặc kệ!"
Hoá ra nguyên nhân là như vậy!
Long Đình Đình cười khổi: “Em ấy, cô bé ngốc, thân phận của Đình Kiêu và của em sao giống nhau? Anh ta không có quan hệ họ hàng với bé con, mới nhận làm ba nuôi. Thế nhưng em là cô ruột của bé con, cô bé ngốc!"
Mặc Diệu Dương thì cười nhạo liếc cô nhóc một chút, nói: “Đình Kiêu người ta là ba nuôi, em liền nhịn không được muốn làm mẹ nuôi. Cho dù bé con của anh có đồng ý, thì Đình Kiêu người ta chưa chắc đã đồng ý mà!"
“Anh…" Mặc Diệu Tuyết nhất thời nghẹn lời, vành mắt đỏ lên: “Em không để ý đến các anh nữa." Nói xong, thì quay người chạy đi.
“Ấy, Tuyết Nhi…" Long Đình Đình muốn gọi cô nhóc lại, nhưng lại bị Mặc Diệu Dương ngăn cản.
“Đừng để ý đến nó, khiến cho nó quen như vậy, vô pháp vô thiên." Mặc Diệu Dương nói, đưa tay nhéo gương mặt hồng hồng mũm mĩm của Bánh Bao Sữa: “Con trai của ba kiêu ngạo như vậy, không phải là ai cũng có thể làm ba nuôi mẹ nuôi đâu."
Long Đình Đình thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Nếu như anh không đồng ý, thì nói uyển chuyển một chút. Anh như vậy, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô bé."
Mặc Diệu Dương nhíu mày nói: “Loại sự tình này, nói chuyện dịu dàng che giấu nó, còn không bằng dứt khoát nói thẳng cho nó. Nó và Đình Kiêu, không có khả năng."
“Vì sao?’ Long Đình Đình lại cảm thấy hai người bọn họ có thể ở bên nhau.
Đình Kiêu chín chắn, trưởng thành, rất biết quan tâm người khác. Mà Tuyết Nhi trẻ trung, xinh đẹp lại lương thiện. Chỉ là chênh lệch tuổi tác hơi lớn, vì sao lại không có khả năng.
Mặc Diệu Dương lắc đầu nói: “Bé cưng, em không hiểu Đình Kiêu,"
“Hửm?" Long Đình Đình nhíu mày.
“Đình Kiêu đã từng chịu tổn thương, nên sẽ không dễ dàng mở nội tâm ra vì ai cả. Huống chi, đối phương còn là cô nhóc như Tuyết Nhi. Anh ta không cần phụ nữ, càng không cần trẻ nhỏ, em có thể hiểu ý anh chứ?"
“…" Long Đình Đình không thể phản bác được. Bởi vì cô cảm thấy lời của Mặc Diệu Dương cũng có lý.
“Lại nói, chuyện của Đình Kiêu nguy hiểm như vậy. Nhỡ đâu đối phương lấy Tuyết Nhi làm con tin, thì dù Đình Kiêu có không quan tâm, chẳng lẽ ông nội sẽ ngồi yên không để ý đến sao? Cho nên nếu bọn họ ở bên nhau, thì sẽ không qua được cửa ải ông nội đầu tiên." Mặc Diệu Dương nói, nhẹ nhàng thở dài, ôm lấy vai của người phụ nữ.
“Nhà họ Mặc chúng ta, chỉ có Tuyết Nhi là con gái, ông nội lại chiều chuộng nó ghê gớm. Em cảm thấy, ông nội sẽ để cho cháu gái nhảy vào hố lửa, mà không ngăn cản sao!"
Những lời này của Mặc Diệu Dương chắc chắn không phải là giả! Long Đình Đình còn nhớ rõ, lần trước khi Mặc Diệu Tuyết nói dối người trong nhà đi đến trại hè bên ngoài, thực tế thì đi đến chỗ Đình Kiêu, sau khi trở về bị người nhà biết được chuyện này, báo đến chỗ ông cụ, ông cụ đã nổi trận lôi đình ngay tại chỗ, cấm con bé một tháng không được ra khỏi cửa nửa bước!
Thấy Long Đình Đình không nói gì, Mặc Diệu Dương cũng thở dài một hơi.
“Bây giờ con bé còn nhỏ, không hiểu về tình yêu. Chỉ là, nhất thời bị cảm động đến mức choáng váng đầu óc thôi. Đợi khi con bé lớn hơn, suy nghĩ và tư tưởng đều trưởng thành thì sẽ rõ ràng, sự cố chấp lúc trước của mình ngây thơ như thế nào!"
Long Đình Đình yên lặng nghe. Thật sự sẽ thay đổi sao? Ở nhà tổ nhà họ Mặc này, Tuyết Nhi là người cô quen thuộc nhất, cô cũng hiểu rõ Tuyết Nhi nhất.
Cô nhóc này, đừng nhìn thì có vẻ chưa lớn, nhưng tích cách lại cực kì bướng bỉnh quật cường. Một khi con bé đã quyết định chuyện gì, có cắn răng cũng sẽ đi đến cùng!
Thế nhưng, khó khăn nặng nề bây giờ, không ai có thể giúp đỡ cô bé. Có thể giúp cô, cũng chỉ có bản thân cô bé.
Long Đình Đình khẽ gật đầu nói: “Mong là như vậy!"
Tác giả :
Công Tử Nguyệt