Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 476: Ba đẹp trai của bánh bảo sữa
Nhà tổ nhà họ Mặc từ lúc mới có thêm một cậu chủ nhỏ đáng yêu này, toàn bộ Thuỷ Sam Uyển đều trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đại phòng, nhị phòng khi không có việc gì, cũng sẽ đến Thuỷ Sam Uyển ngồi một chút. Có thể nhìn ra, tất cả mọi người đều rất thích cậu chủ nhỏ vô cùng kiêu ngạo này.
Mặc dù Long Đình Đình là lần đầu tiên làm mẹ, rất nhiều phương diện hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Cũng may có mẹ Dung luôn cẩn thận tỉ mỉ và bảo mẫu có kinh nghiệm phong phú, cùng với rất nhiều người hầu. Đương nhiên, cũng không thiếu được sự quan tâm chăm sóc của Mặc Diệu Dương.
Mắt thấy mùa hè nóng bức đã sắp qua đi, mùa thu ở nhà tổ, gió mát nhè nhẹ, chim hót hoa nở, rất thoải mái dễ chịu.
Cây thuỷ sam bên ngoài Thuỷ Sam Uyển vẫn ý xuân dạt dào như cũ, hai bên đường đầy hoa cỏ.
Bảo mẫu và mẹ Dung mang theo Bánh Bao Sữa ra phơi nắng ở sân.
Sau khi Mặc Diệu Dương trở về, liền nhìn thấy hai người lớn đang ở bên cạnh xe nôi của Bánh Bao Sữa nói cái gì đó. Sau khi thấy Mặc Diệu Dương, thì vội vàng chào hỏi.
Người đàn ông khẽ gật đầu, đi thẳng đến xe nôi của con trai.
Lúc này Bánh Bao Sữa cũng không ngủ, đang mở to đôi mắt đen to tròn lúng liếng, tò mò nhìn thế giới bên ngoài.
Mặc Diệu Dương cúi người xuống, thân thiết tương tác với Bánh Bao Sữa.
“Ai nha, Cậu hai, cậu nhìn, cậu chủ nhỏ đang cười này." Mẹ Dung ngạc nhiên khi phát hiện ra điều này, cười nói.
Mặc Diệu Dương nhìn xem. Quả nhiên! Thằng nhóc con híp mắt lại, đôi môi nhỏ nhắn như quả anh đào nhỏ cũng chu ra, hai chiếc tay nho nhỏ hồng phấn đang nắm thành cục bột nhỏ, cười cười nhìn về phía anh.
Đây là nụ cười của thiên thần. Thuần khiết mà sạch sẽ, giống như có tác dụng gột rửa lòng người.
Loại cảm giác này, vừa vi diệu lại mới lạ! Từ trước đến nay Mặc Diệu Dương chưa có loại cảm giác này. Đây là kết tinh tình yêu của anh và Đình Đình, là sự kéo dài sinh mệnh của bọn họ. Tất cả của anh, đều do nhóc con này kế thừa, phát huy trong tương lai!
Long Đình Đình đang ngồi ở trên ghế salon ở phòng khách, ngẩng đầu liền nhìn thấy khung cảnh ở ngoài cửa sổ. Lúc này, người đàn ông có khí phách hiên ngang đang đứng bên cạnh xe đẩy của đứa trẻ, trên gương mặt mang theo nụ cười vui mừng. Anh duỗi tay ra, ôm Bánh Bao Sữa. Đón lấy ánh nắng, nét mặt tươi cười.
Có thể nhìn ra, lúc này nội tâm của Mặc Diệu Dương đang rất kiêu ngạo. Bởi vì, cô cũng như vậy.
Mặc Diệu Dương xoay người, liền thấy cô đang ở trong phòng.
Người đàn ông cười một tiếng. Anh vươn tay, ngón trỏ viết lên bên trên cửa sổ một hình trái tim. Ngàn vạn lời nói, đều phảng phất ở bên trong trái tim này.
Trái tim của Long Đình Đình không thể khống chế được mà đập mạnh, trên gương mặt cô, đôi má đỏ ửng.
Ban đêm.
Bánh Bao Sữa đã được Bảo mẫu đưa đi ngủ, mẹ Dung cũng chăm sóc.
Trên giường chủ nhân lớn, thế tiến công của người đàn ông nhiệt tình như lửa.
Lý trí của Long Đình Đình muốn khắc chế chính mình, cũng để cho anh tiết chế một chút. Thế nhưng mà vô dụng, người đàn ông này thực sự rất gian xảo. Có thể sử dụng nhiều loại phương thức và thủ đoạn khác nhau, dụ dỗ cô phải thuần phục.
Cuối cùng, mí mắt của Long Đình Đình mệt mỏi đến mức không muốn động đậy một chút nào cả, cô nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, đi vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng, cô vẫn có thể cảm nhận được sự vuốt ve dịu dàng của người yêu, lòng bàn tay ấm ấp, đang dịu dàng xoa bóp vòng eo đang mỏi nhừ của cô…
Đây là một buổi sáng khó có được mà cô tỉnh lại sớm, khi mở mắt ra, cô đã thấy gương mặt yên tĩnh khi đi ngủ của Mặc Diệu Dương.
Long Đình Đình nhạc nhiên nhíu mày lại.
Lúc trước khi cô tỉnh lại, người đàn ông bên cạnh đã sớm đi đâu rồi. Hôm nay, anh… Khi cô đang suy nghĩ, Mặc Diệu Dương đã mở mắt ra.
Bên trong đôi mắt thâm thuý, còn kèm theo một chút lười biếng và ủ rũ.
Tối hôm qua quả thật là mệt!
Long Đình Đình hơi cong khoé miệng, dùng tay vuốt nơi lông mày của người đàn ông. Trong chớp mắt tiếp theo, bàn tay nhỏ của cô đã bị bàn tay của anh bao bọc. Cũng cưỡng ép đặt lên cơ ngực rắn chắc gợi cảm của anh.
Không thể không nói, làn da của Mặc Diệu Dương thực sự rất tốt. Căng chặt lại mịn màng, hoàn toàn không có cảm giác thô ráp. Kì quái, rõ ràng người đàn ông này mỗi ngày đều rất bận rộn như vậy, căn bản không có thời gian để bảo dưỡng, vì sao dáng người và da của anh lại có thể giữ được trạng thái hoàn hảo như vậy.
Đại khái đây chính là trời sinh đi!
Trên ngón tay của cô truyền đến cảm xúc ấm áp từ thân thể của người đàn ông, cái cảm xúc này thực sự rất tốt. Long Đình Đình lập tức có hứng thú chơi đùa, đưa ngón trỏ ra, vẽ vòng tròn ở trên ngực của người đàn ông.
Sau khi chơi một lúc, Long Đình Đình có cảm giác muốn ngủ tiếp. Nhưng khi cô nhìn về phía người đàn ông, lập tức bị ngọn lửa nóng trong mắt của người đàn ông làm cho kinh ngạc.
Ánh mắt này, bên trong sự nóng rực còn có sắc thái tình dục mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Đây là ánh mắt gì vậy? Anh không phải là… Thế nhưng, rõ ràng buổi tối hôm qua anh đã…
Không đợi cô nghĩ ra cái gì, Mặc Diệu Dương đã bật dậy, chèn ép lên người cô!
Hai tay của cô bất lực nắm chặt lại, chống đỡ ở trước bờ ngực rắn chắc của anh: “Diệu… Ưm!" Lời của cô còn chưa nói xong, thì đã bị đôi môi nóng như lửa của anh đè gắt gao.
Sau khi người đàn ông hôn sâu một hồi, gầm nhẹ, giống như đang đè nén điều gì đó, âm thanh trầm thấp mà gợi cảm: “Đây là lửa mà em khơi ra, đương nhiên là em phải dập tắt!"
Sau đó, tất cả lý trí của Long Đình Đình đều bị sự trêu chọc dồn dập của anh làm cho biến mất…
Long Đình Đình vô cùng mệt mỏi, đến cả sức lực thức dậy cũng không có. Người đàn ông xoa bóp eo của cô, đợi sau khi cô ngủ mới xuống giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì đi nhìn Bánh Bao Sữa.
Bánh Bao Sữa đã được Bảo mẫu đút sữa, đang mở to đôi mắt nhìn ba của mình.
Sắc mặt của Mặc Diệu Dương cố ý nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nghiêm túc nói với Tiểu Nãi Bão: “Con nhìn cái gì, có phải ba rất đẹp trai không!"
Bánh Bao Sữa vẫn như cũ mở to mắt. Vị đồng chí ba này, có phải ngài đã quá tự luyến rồi không!
Mẹ Dung ở một bên cười đến mức không ngậm miệng được, mắt nhìn trước sau, nói: “À, Cậu hai, mợ hai vẫn chưa rời giường sao?"
“À, cô ấy hơi mệt, cứ để cô ấy ngủ đi, đừng đi quấy rầy cô ấy!" Nói xong, anh liền đi đến phòng ăn ăn sáng.
Liên tục một tuần, Mặc Diệu Dương đều không rời khỏi nhà tổ nửa bước.
Mỗi ngày đều ở trước mặt của Bánh Bao Sữa, các loại giáo dục tình cảm nhóc con tương lai phải đối xử tốt với mẹ, nghe lời mẹ, nếu không nghe lời thì anh sẽ đánh đòn. Hoặc là suốt ngày dây dưa lẫn lộn với Long Đình Đình ở trên giường, không có một ngày bỏ qua cho cô, để cô có một giấc ngủ yên ổn.
Nửa đêm, sau khi con sóng lớn rút xuống, Long Đình Đình mệt mỏi nhắm mắt lại.
Người đàn ông vẫn như một đứa trẻ tham ăn, giống như dù thế nào cũng ăn không no. Mượn ánh trăng nhàn nhạt, anh hôn cái trán trơn bóng của người phụ nữ, chóp mũi nhỏ nhắn, bờ môi đẫy đà.
“Ưm… Em mệt rồi, thật sự không được rồi…" Long Đình Đình cho rằng anh lại muốn lần nữa, bàn tay mềm mềm chống đỡ ở trước ngực của người đàn ông.
Người đàn ông bật cười. Mấy ngày nay quả thật đã khiến cô mệt chết rồi, nếu như lại tiếp tục, chỉ sợ là thân thể yếu đuối này của cô sẽ không chịu được mất. Anh cầm bàn tay nhỏ của cô, đặt ở trên ngực mình.
Nghĩ nghĩ, anh cúi đầu xuống, nói ở bên tai cô: “E, yêu, em lại sinh giúp anh một đứa con gái nhé."
Long Đình Đình nghe vậy, đôi mắt chợt mở ra, kinh ngạc nhìn anh.
“Bánh Bao Sữa vẫn còn nhỏ, lại nói, thân thể của em vẫn phải khôi phục một thời gian nữa."
Đại phòng, nhị phòng khi không có việc gì, cũng sẽ đến Thuỷ Sam Uyển ngồi một chút. Có thể nhìn ra, tất cả mọi người đều rất thích cậu chủ nhỏ vô cùng kiêu ngạo này.
Mặc dù Long Đình Đình là lần đầu tiên làm mẹ, rất nhiều phương diện hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Cũng may có mẹ Dung luôn cẩn thận tỉ mỉ và bảo mẫu có kinh nghiệm phong phú, cùng với rất nhiều người hầu. Đương nhiên, cũng không thiếu được sự quan tâm chăm sóc của Mặc Diệu Dương.
Mắt thấy mùa hè nóng bức đã sắp qua đi, mùa thu ở nhà tổ, gió mát nhè nhẹ, chim hót hoa nở, rất thoải mái dễ chịu.
Cây thuỷ sam bên ngoài Thuỷ Sam Uyển vẫn ý xuân dạt dào như cũ, hai bên đường đầy hoa cỏ.
Bảo mẫu và mẹ Dung mang theo Bánh Bao Sữa ra phơi nắng ở sân.
Sau khi Mặc Diệu Dương trở về, liền nhìn thấy hai người lớn đang ở bên cạnh xe nôi của Bánh Bao Sữa nói cái gì đó. Sau khi thấy Mặc Diệu Dương, thì vội vàng chào hỏi.
Người đàn ông khẽ gật đầu, đi thẳng đến xe nôi của con trai.
Lúc này Bánh Bao Sữa cũng không ngủ, đang mở to đôi mắt đen to tròn lúng liếng, tò mò nhìn thế giới bên ngoài.
Mặc Diệu Dương cúi người xuống, thân thiết tương tác với Bánh Bao Sữa.
“Ai nha, Cậu hai, cậu nhìn, cậu chủ nhỏ đang cười này." Mẹ Dung ngạc nhiên khi phát hiện ra điều này, cười nói.
Mặc Diệu Dương nhìn xem. Quả nhiên! Thằng nhóc con híp mắt lại, đôi môi nhỏ nhắn như quả anh đào nhỏ cũng chu ra, hai chiếc tay nho nhỏ hồng phấn đang nắm thành cục bột nhỏ, cười cười nhìn về phía anh.
Đây là nụ cười của thiên thần. Thuần khiết mà sạch sẽ, giống như có tác dụng gột rửa lòng người.
Loại cảm giác này, vừa vi diệu lại mới lạ! Từ trước đến nay Mặc Diệu Dương chưa có loại cảm giác này. Đây là kết tinh tình yêu của anh và Đình Đình, là sự kéo dài sinh mệnh của bọn họ. Tất cả của anh, đều do nhóc con này kế thừa, phát huy trong tương lai!
Long Đình Đình đang ngồi ở trên ghế salon ở phòng khách, ngẩng đầu liền nhìn thấy khung cảnh ở ngoài cửa sổ. Lúc này, người đàn ông có khí phách hiên ngang đang đứng bên cạnh xe đẩy của đứa trẻ, trên gương mặt mang theo nụ cười vui mừng. Anh duỗi tay ra, ôm Bánh Bao Sữa. Đón lấy ánh nắng, nét mặt tươi cười.
Có thể nhìn ra, lúc này nội tâm của Mặc Diệu Dương đang rất kiêu ngạo. Bởi vì, cô cũng như vậy.
Mặc Diệu Dương xoay người, liền thấy cô đang ở trong phòng.
Người đàn ông cười một tiếng. Anh vươn tay, ngón trỏ viết lên bên trên cửa sổ một hình trái tim. Ngàn vạn lời nói, đều phảng phất ở bên trong trái tim này.
Trái tim của Long Đình Đình không thể khống chế được mà đập mạnh, trên gương mặt cô, đôi má đỏ ửng.
Ban đêm.
Bánh Bao Sữa đã được Bảo mẫu đưa đi ngủ, mẹ Dung cũng chăm sóc.
Trên giường chủ nhân lớn, thế tiến công của người đàn ông nhiệt tình như lửa.
Lý trí của Long Đình Đình muốn khắc chế chính mình, cũng để cho anh tiết chế một chút. Thế nhưng mà vô dụng, người đàn ông này thực sự rất gian xảo. Có thể sử dụng nhiều loại phương thức và thủ đoạn khác nhau, dụ dỗ cô phải thuần phục.
Cuối cùng, mí mắt của Long Đình Đình mệt mỏi đến mức không muốn động đậy một chút nào cả, cô nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, đi vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng, cô vẫn có thể cảm nhận được sự vuốt ve dịu dàng của người yêu, lòng bàn tay ấm ấp, đang dịu dàng xoa bóp vòng eo đang mỏi nhừ của cô…
Đây là một buổi sáng khó có được mà cô tỉnh lại sớm, khi mở mắt ra, cô đã thấy gương mặt yên tĩnh khi đi ngủ của Mặc Diệu Dương.
Long Đình Đình nhạc nhiên nhíu mày lại.
Lúc trước khi cô tỉnh lại, người đàn ông bên cạnh đã sớm đi đâu rồi. Hôm nay, anh… Khi cô đang suy nghĩ, Mặc Diệu Dương đã mở mắt ra.
Bên trong đôi mắt thâm thuý, còn kèm theo một chút lười biếng và ủ rũ.
Tối hôm qua quả thật là mệt!
Long Đình Đình hơi cong khoé miệng, dùng tay vuốt nơi lông mày của người đàn ông. Trong chớp mắt tiếp theo, bàn tay nhỏ của cô đã bị bàn tay của anh bao bọc. Cũng cưỡng ép đặt lên cơ ngực rắn chắc gợi cảm của anh.
Không thể không nói, làn da của Mặc Diệu Dương thực sự rất tốt. Căng chặt lại mịn màng, hoàn toàn không có cảm giác thô ráp. Kì quái, rõ ràng người đàn ông này mỗi ngày đều rất bận rộn như vậy, căn bản không có thời gian để bảo dưỡng, vì sao dáng người và da của anh lại có thể giữ được trạng thái hoàn hảo như vậy.
Đại khái đây chính là trời sinh đi!
Trên ngón tay của cô truyền đến cảm xúc ấm áp từ thân thể của người đàn ông, cái cảm xúc này thực sự rất tốt. Long Đình Đình lập tức có hứng thú chơi đùa, đưa ngón trỏ ra, vẽ vòng tròn ở trên ngực của người đàn ông.
Sau khi chơi một lúc, Long Đình Đình có cảm giác muốn ngủ tiếp. Nhưng khi cô nhìn về phía người đàn ông, lập tức bị ngọn lửa nóng trong mắt của người đàn ông làm cho kinh ngạc.
Ánh mắt này, bên trong sự nóng rực còn có sắc thái tình dục mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Đây là ánh mắt gì vậy? Anh không phải là… Thế nhưng, rõ ràng buổi tối hôm qua anh đã…
Không đợi cô nghĩ ra cái gì, Mặc Diệu Dương đã bật dậy, chèn ép lên người cô!
Hai tay của cô bất lực nắm chặt lại, chống đỡ ở trước bờ ngực rắn chắc của anh: “Diệu… Ưm!" Lời của cô còn chưa nói xong, thì đã bị đôi môi nóng như lửa của anh đè gắt gao.
Sau khi người đàn ông hôn sâu một hồi, gầm nhẹ, giống như đang đè nén điều gì đó, âm thanh trầm thấp mà gợi cảm: “Đây là lửa mà em khơi ra, đương nhiên là em phải dập tắt!"
Sau đó, tất cả lý trí của Long Đình Đình đều bị sự trêu chọc dồn dập của anh làm cho biến mất…
Long Đình Đình vô cùng mệt mỏi, đến cả sức lực thức dậy cũng không có. Người đàn ông xoa bóp eo của cô, đợi sau khi cô ngủ mới xuống giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì đi nhìn Bánh Bao Sữa.
Bánh Bao Sữa đã được Bảo mẫu đút sữa, đang mở to đôi mắt nhìn ba của mình.
Sắc mặt của Mặc Diệu Dương cố ý nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nghiêm túc nói với Tiểu Nãi Bão: “Con nhìn cái gì, có phải ba rất đẹp trai không!"
Bánh Bao Sữa vẫn như cũ mở to mắt. Vị đồng chí ba này, có phải ngài đã quá tự luyến rồi không!
Mẹ Dung ở một bên cười đến mức không ngậm miệng được, mắt nhìn trước sau, nói: “À, Cậu hai, mợ hai vẫn chưa rời giường sao?"
“À, cô ấy hơi mệt, cứ để cô ấy ngủ đi, đừng đi quấy rầy cô ấy!" Nói xong, anh liền đi đến phòng ăn ăn sáng.
Liên tục một tuần, Mặc Diệu Dương đều không rời khỏi nhà tổ nửa bước.
Mỗi ngày đều ở trước mặt của Bánh Bao Sữa, các loại giáo dục tình cảm nhóc con tương lai phải đối xử tốt với mẹ, nghe lời mẹ, nếu không nghe lời thì anh sẽ đánh đòn. Hoặc là suốt ngày dây dưa lẫn lộn với Long Đình Đình ở trên giường, không có một ngày bỏ qua cho cô, để cô có một giấc ngủ yên ổn.
Nửa đêm, sau khi con sóng lớn rút xuống, Long Đình Đình mệt mỏi nhắm mắt lại.
Người đàn ông vẫn như một đứa trẻ tham ăn, giống như dù thế nào cũng ăn không no. Mượn ánh trăng nhàn nhạt, anh hôn cái trán trơn bóng của người phụ nữ, chóp mũi nhỏ nhắn, bờ môi đẫy đà.
“Ưm… Em mệt rồi, thật sự không được rồi…" Long Đình Đình cho rằng anh lại muốn lần nữa, bàn tay mềm mềm chống đỡ ở trước ngực của người đàn ông.
Người đàn ông bật cười. Mấy ngày nay quả thật đã khiến cô mệt chết rồi, nếu như lại tiếp tục, chỉ sợ là thân thể yếu đuối này của cô sẽ không chịu được mất. Anh cầm bàn tay nhỏ của cô, đặt ở trên ngực mình.
Nghĩ nghĩ, anh cúi đầu xuống, nói ở bên tai cô: “E, yêu, em lại sinh giúp anh một đứa con gái nhé."
Long Đình Đình nghe vậy, đôi mắt chợt mở ra, kinh ngạc nhìn anh.
“Bánh Bao Sữa vẫn còn nhỏ, lại nói, thân thể của em vẫn phải khôi phục một thời gian nữa."
Tác giả :
Công Tử Nguyệt