Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 225: Ăn sạch sẽ
“Tôi không có nói như vậy, ài, cô đừng làm rối ý của tôi."
Lý Tú Liên nghe ra, nhị phòng đây là muốn tội danh nói láo không động thanh sắc lên người của mình, bà ta vội vàng nhảy dựng lên, làm rõ sự trong sạch của mình.
“Tôi cái gì cũng đều không biết, tôi chỉ là quan tâm thương thế của mợ hai mà thôi."
An Đình Đình thật sự bị hai người phụ nữ này làm cho chẳng còn tâm trạng gì. Nhưng, vì phép lịch sự với trưởng bối, cô lại ái ngại hạ lệnh đuổi khách.
Khi cô đang khó xử, mẹ Dung đi tới, lễ phép chào hỏi các chủ tử, sau đó nói: “Mợ hai, mấy y tá ở dưới lâu rồi, cần thay thuốc cho cô.
An Đình Đình khẽ gật đầu, nói: “Ừm, để bọn họ lên đi."
Đã nói đến nước này rồi, nhưng, An Đình Đình phát hiện, hai người phụ nữ này dường như không có ý muốn rời khỏi. Ngược lại, dáng vẻ háo hức, muốn xem cô bị thương rốt cuộc có nặng hay không.
Cô nhíu mày, sau đó nói: “Mẹ Dung, mẹ đi lấy nước nóng lại đây."
“A, được." Mẹ Dung vốn muốn hỏi tại sao muốn làm như thế, nhưng mợ hai nếu đã phân phó như vậy rồi, bà ta lập tức đi lấy.
An Đình Đình dưới sự giúp đỡ của người hầu mà ngồi dậy, ái ngại mỉm cười với người của nhị phòng, tam phòng, nói: “Thím hai, thím ba, thực là ngại quá. Mỗi lần thay đổi, sau lưng đều sẽ chảy rất nhiều máu, trong phòng chỗ nào cũng là mùi máu tanh, không dùng nước rửa không được, trên người chỗ nào cũng có, người khác nhìn chắc sẽ gặp ác mộng."
Nhị phòng tam phòng vừa nghe vậy, bị dọa sợ đến mức mặt mày đều thay đổi.
Từ từ đứng lên, cáo từ, chẳng mấy chốc bèn tự động rời khỏi.
Mẹ Dung cuối cùng cũng hiểu ý của mợ hai, khẽ mỉm cười.
Thật ra vết thương của An Đình Đình không có nghiêm trọng như vậy, cô cố tình nói mình thành như vậy. Dù sao, thím hai, thím ba sau khi gả vào nhà họ Mặc, chắc đều trải qua những ngày tháng ăn ngon mặc đẹp, có khi nào thấy mấy cảnh tượng máu me chứ.
Hơi động não thì có thể dọa bọn họ rời khỏi rồi.
Lý Tú Liên sau khi trở về, thấy chồng Mặc Cảnh Y, vội vàng đem chuyện mình nhìn và nghe thấy, thêm mắm dặm muối kể lại một lượt.
Mặc Cảnh Y nghe xong, lông mày nhíu lại, nói: “Cô ta thật sự nói như vậy sao?"
Lý Tú Liên vội vàng gật đầu, nói: “Cô ta nói thế, ông Tư ra tay rất nặng. Còn nói muốn trở về gì đó, giành lấy đại quyền."
Mặc Cảnh Y nghe vậy, trên mặt lộ ra sự lo lắng: “Nếu thật sự là như vậy, nhà họ Mặc tạm thời vẫn không thái bình rồi."
An Đình Đình thay thuốc xong, chuẩn bị đi đến ban công, đột nhiên, cô nghe thấy bên ngoài truyên đến một giọng nói lanh lảnh:
“Chị dâu xinh đẹp, chị có ở nhà không?"
Là Mặc Diệu Tuyết!
Mặc dù An Đình Đình có chút phản cảm với thím ba Lý Tú Liên, nhưng đối với cô con gái của bà ta - Mặc Diệu Tuyệt lại rất thích.
“Tuyết Nhi, chị ở đây."
Mặc Diệu Tuyết đẩy cửa ra, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Khi nhìn thấy cô, lại lo lắng không thôi nói: “Chị dâu, chị không sao chứ."
“Em xem, chị không phải đang rất khỏe sao?"
“Vừa rồi nghe mẹ em nói chuyện của chị khiến em bị dọa sợ. Cho nên lén lút chuồn ra ngoài đến thăm chị."
An Đình Đình mỉm cười, nói: “Không sao, em đừng căng thẳng như vậy. Chúng ta đến ban công đi dạo, chị cả ngày nay ở trong phòng, sắp ngột chết chị rồi."
Mặc Diệu Tuyết nghe vậy, vội vàng bước tới đỡ cô.
“Thế nào mấy ngày không nhìn thấy em vậy? Bắt đầu vào năm học nên bận sao?" An Đình Đình ngồi trên xích đu, hỏi.
“Cũng tạm. Chỉ là mẹ em canh em quá chặt." Dứt lời, cô ấy đưa cổ ghé sát bên tai của An Đình Đình, nhỏ giọng nói: “Mẹ không cho phép em đến đây tìm chị."
Sau khi nói xong thì lùi người lại, nghiêm túc nói: “Chị dâu tốt, chị tuyệt đối đừng nói ra ngoài."
An Đình Đình sắp bị cô nhóc này chọc cho vui vẻ rồi: “Đồ ngốc, chị sao có thể nói ra chứ. Với cả, đây là chuyện của hai chúng ta, sẽ không nói cho người khác."
Mặc Diệu Tuyết nghe thấy vậy, cười hi hi, nói: “Tôi nói mà, chị dâu không những người đẹp, trái tim càng lương thiện. Anh hai nhà em rất có phúc, có thể lấy được chị."
An Đình Đình mím môi, mỉm cười.
Mặc Diệu Tuyết kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh cô, cười hi hi nhìn cô.
Mặt mày An Đình Đình đỏ ửng: “Cô nàng ngốc, em nhìn chị làm cái gì?"
“Bởi vì chị dâu lớn lên rất xinh đẹp." Mặc Diệu Tuyết chớp đôi mắt to.
“Tiểu quỷ." An Đình Đình gõ vào trán của cô ấy.
“Chị dâu tốt, chị quả nhiên vẫn gả cho anh hai." Mặc Diệu Tuyết cười híp mắt.
An Đình Đình quay đầu, liếc nhìn cô ấy, hai cô gái nhìn nhau mỉm cười.
Mặc Diệu Tuyết chỉ ở lại một lúc rồi phải trở về.
An Đình Đình có chút thất vọng, muốn cô ấy có thể ở bên cạnh mình thêm một lúc nữa, nhưng cũng biết, một khi phu nhân tam phòng biết cô ấy trốn đến chỗ cô chơi, trở về nhất định sẽ lại mắng.
Vài ngày sau, Mặc Diệu Dương đón Mặc Diệu Phong vé nhà tổ nhà họ Mặc. Sắp xếp ở Thủy Sam Uyển.
Người vui vẻ nhất chắc là An Đình Đình. Như thế, cô cũng không cần ngày nào cũng bồn chồn trong lòng, mặc dù Mặc Diệu
Phong còn chưa tỉnh lại, nhưng ít nhất anh bây giờ ở cùng cô rồi, cô có thể nhìn thấy anh ấy mỗi ngày, chăm sóc cho anh ấy.
Chuyện này gây rúng động không ít trong nhà tổ nhà họ Mặc.
Bởi vì trước đây khi An Đình Đình dưỡng bệnh, cứ bị người ta làm phiền, Mặc Diệu Dương hạ lệnh, không có chuyện quan trọng, ai cũng không được đến Thủy Sam Uyển làm phiền.
Đương nhiên, lý do rất đầy đủ, Mặc Diệu Phong đang trong thời kỳ hồi phục, lúc này cực kỳ quan trọng, bất cứ ai cũng không
thể làm phiền anh ấy nghỉ ngơi. Lời này vừa truyền ra, người đến trước Thủy Sam Uyển làm phiền thật sự bớt đi không ít, ai cũng sợ bị nhận lấy tội danh làm phiền đến cậu cả tĩnh dưỡng.
Mặc Diệu Dương dường như bận rộn hơn trước, thường ra ngoài vào buổi sáng, tối muộn mới trở về.
Anh thấy nợ cô rất nhiều. Hứa với cô, đợi sau khi tất cả mọi chuyện giải quyết xong, nhất định sẽ ở bên cô. An Đình Đình yên lặng dựa vào trong lòng anh, dùng trái tim cảm nhận nhịp đập trái tim của anh.
Mặc Diệu Dương vẫn dịu dàng như trước đây, đối đãi với cô vẫn quan tâm chăm sóc như thế, anh vẫn như trước, tình ý giữa hai người vẫn rất nồng nàn mãnh liệt...
Vết thương sau lưng An Đình Đình đã kết vẩy, lúc nào cũng thấy ngứa khiến cô có chút khó chịu. Sợ để lại sẹo, lân nào Mặc
Diệu Dương cũng dặn cô, không để dùng tay gãi. Nếu không, bị nhiễm trùng, ở lại sẹo sẽ rất khó coi.
Ngứa ngáy đến khó chịu, Mặc Diệu Dương lại chọc cô cười, kể chuyện cho cô, nói chuyện vui. Chiêu này thật sự có tác dụng, tâm tư của An Đình Đình bị phân tán, bèn quên đi vết thương sau lưng.
Vài ngày sau, thương thế trên người An Đình Đình đã khỏi hẳn.
Khuya.
Người đàn ông lột sạch đô của cô, mượn cơ kiểm tra vết thương cho cô, cuối cùng nhào vào cô, ăn sạch sẽ...
Lý Tú Liên nghe ra, nhị phòng đây là muốn tội danh nói láo không động thanh sắc lên người của mình, bà ta vội vàng nhảy dựng lên, làm rõ sự trong sạch của mình.
“Tôi cái gì cũng đều không biết, tôi chỉ là quan tâm thương thế của mợ hai mà thôi."
An Đình Đình thật sự bị hai người phụ nữ này làm cho chẳng còn tâm trạng gì. Nhưng, vì phép lịch sự với trưởng bối, cô lại ái ngại hạ lệnh đuổi khách.
Khi cô đang khó xử, mẹ Dung đi tới, lễ phép chào hỏi các chủ tử, sau đó nói: “Mợ hai, mấy y tá ở dưới lâu rồi, cần thay thuốc cho cô.
An Đình Đình khẽ gật đầu, nói: “Ừm, để bọn họ lên đi."
Đã nói đến nước này rồi, nhưng, An Đình Đình phát hiện, hai người phụ nữ này dường như không có ý muốn rời khỏi. Ngược lại, dáng vẻ háo hức, muốn xem cô bị thương rốt cuộc có nặng hay không.
Cô nhíu mày, sau đó nói: “Mẹ Dung, mẹ đi lấy nước nóng lại đây."
“A, được." Mẹ Dung vốn muốn hỏi tại sao muốn làm như thế, nhưng mợ hai nếu đã phân phó như vậy rồi, bà ta lập tức đi lấy.
An Đình Đình dưới sự giúp đỡ của người hầu mà ngồi dậy, ái ngại mỉm cười với người của nhị phòng, tam phòng, nói: “Thím hai, thím ba, thực là ngại quá. Mỗi lần thay đổi, sau lưng đều sẽ chảy rất nhiều máu, trong phòng chỗ nào cũng là mùi máu tanh, không dùng nước rửa không được, trên người chỗ nào cũng có, người khác nhìn chắc sẽ gặp ác mộng."
Nhị phòng tam phòng vừa nghe vậy, bị dọa sợ đến mức mặt mày đều thay đổi.
Từ từ đứng lên, cáo từ, chẳng mấy chốc bèn tự động rời khỏi.
Mẹ Dung cuối cùng cũng hiểu ý của mợ hai, khẽ mỉm cười.
Thật ra vết thương của An Đình Đình không có nghiêm trọng như vậy, cô cố tình nói mình thành như vậy. Dù sao, thím hai, thím ba sau khi gả vào nhà họ Mặc, chắc đều trải qua những ngày tháng ăn ngon mặc đẹp, có khi nào thấy mấy cảnh tượng máu me chứ.
Hơi động não thì có thể dọa bọn họ rời khỏi rồi.
Lý Tú Liên sau khi trở về, thấy chồng Mặc Cảnh Y, vội vàng đem chuyện mình nhìn và nghe thấy, thêm mắm dặm muối kể lại một lượt.
Mặc Cảnh Y nghe xong, lông mày nhíu lại, nói: “Cô ta thật sự nói như vậy sao?"
Lý Tú Liên vội vàng gật đầu, nói: “Cô ta nói thế, ông Tư ra tay rất nặng. Còn nói muốn trở về gì đó, giành lấy đại quyền."
Mặc Cảnh Y nghe vậy, trên mặt lộ ra sự lo lắng: “Nếu thật sự là như vậy, nhà họ Mặc tạm thời vẫn không thái bình rồi."
An Đình Đình thay thuốc xong, chuẩn bị đi đến ban công, đột nhiên, cô nghe thấy bên ngoài truyên đến một giọng nói lanh lảnh:
“Chị dâu xinh đẹp, chị có ở nhà không?"
Là Mặc Diệu Tuyết!
Mặc dù An Đình Đình có chút phản cảm với thím ba Lý Tú Liên, nhưng đối với cô con gái của bà ta - Mặc Diệu Tuyệt lại rất thích.
“Tuyết Nhi, chị ở đây."
Mặc Diệu Tuyết đẩy cửa ra, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống là nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Khi nhìn thấy cô, lại lo lắng không thôi nói: “Chị dâu, chị không sao chứ."
“Em xem, chị không phải đang rất khỏe sao?"
“Vừa rồi nghe mẹ em nói chuyện của chị khiến em bị dọa sợ. Cho nên lén lút chuồn ra ngoài đến thăm chị."
An Đình Đình mỉm cười, nói: “Không sao, em đừng căng thẳng như vậy. Chúng ta đến ban công đi dạo, chị cả ngày nay ở trong phòng, sắp ngột chết chị rồi."
Mặc Diệu Tuyết nghe vậy, vội vàng bước tới đỡ cô.
“Thế nào mấy ngày không nhìn thấy em vậy? Bắt đầu vào năm học nên bận sao?" An Đình Đình ngồi trên xích đu, hỏi.
“Cũng tạm. Chỉ là mẹ em canh em quá chặt." Dứt lời, cô ấy đưa cổ ghé sát bên tai của An Đình Đình, nhỏ giọng nói: “Mẹ không cho phép em đến đây tìm chị."
Sau khi nói xong thì lùi người lại, nghiêm túc nói: “Chị dâu tốt, chị tuyệt đối đừng nói ra ngoài."
An Đình Đình sắp bị cô nhóc này chọc cho vui vẻ rồi: “Đồ ngốc, chị sao có thể nói ra chứ. Với cả, đây là chuyện của hai chúng ta, sẽ không nói cho người khác."
Mặc Diệu Tuyết nghe thấy vậy, cười hi hi, nói: “Tôi nói mà, chị dâu không những người đẹp, trái tim càng lương thiện. Anh hai nhà em rất có phúc, có thể lấy được chị."
An Đình Đình mím môi, mỉm cười.
Mặc Diệu Tuyết kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh cô, cười hi hi nhìn cô.
Mặt mày An Đình Đình đỏ ửng: “Cô nàng ngốc, em nhìn chị làm cái gì?"
“Bởi vì chị dâu lớn lên rất xinh đẹp." Mặc Diệu Tuyết chớp đôi mắt to.
“Tiểu quỷ." An Đình Đình gõ vào trán của cô ấy.
“Chị dâu tốt, chị quả nhiên vẫn gả cho anh hai." Mặc Diệu Tuyết cười híp mắt.
An Đình Đình quay đầu, liếc nhìn cô ấy, hai cô gái nhìn nhau mỉm cười.
Mặc Diệu Tuyết chỉ ở lại một lúc rồi phải trở về.
An Đình Đình có chút thất vọng, muốn cô ấy có thể ở bên cạnh mình thêm một lúc nữa, nhưng cũng biết, một khi phu nhân tam phòng biết cô ấy trốn đến chỗ cô chơi, trở về nhất định sẽ lại mắng.
Vài ngày sau, Mặc Diệu Dương đón Mặc Diệu Phong vé nhà tổ nhà họ Mặc. Sắp xếp ở Thủy Sam Uyển.
Người vui vẻ nhất chắc là An Đình Đình. Như thế, cô cũng không cần ngày nào cũng bồn chồn trong lòng, mặc dù Mặc Diệu
Phong còn chưa tỉnh lại, nhưng ít nhất anh bây giờ ở cùng cô rồi, cô có thể nhìn thấy anh ấy mỗi ngày, chăm sóc cho anh ấy.
Chuyện này gây rúng động không ít trong nhà tổ nhà họ Mặc.
Bởi vì trước đây khi An Đình Đình dưỡng bệnh, cứ bị người ta làm phiền, Mặc Diệu Dương hạ lệnh, không có chuyện quan trọng, ai cũng không được đến Thủy Sam Uyển làm phiền.
Đương nhiên, lý do rất đầy đủ, Mặc Diệu Phong đang trong thời kỳ hồi phục, lúc này cực kỳ quan trọng, bất cứ ai cũng không
thể làm phiền anh ấy nghỉ ngơi. Lời này vừa truyền ra, người đến trước Thủy Sam Uyển làm phiền thật sự bớt đi không ít, ai cũng sợ bị nhận lấy tội danh làm phiền đến cậu cả tĩnh dưỡng.
Mặc Diệu Dương dường như bận rộn hơn trước, thường ra ngoài vào buổi sáng, tối muộn mới trở về.
Anh thấy nợ cô rất nhiều. Hứa với cô, đợi sau khi tất cả mọi chuyện giải quyết xong, nhất định sẽ ở bên cô. An Đình Đình yên lặng dựa vào trong lòng anh, dùng trái tim cảm nhận nhịp đập trái tim của anh.
Mặc Diệu Dương vẫn dịu dàng như trước đây, đối đãi với cô vẫn quan tâm chăm sóc như thế, anh vẫn như trước, tình ý giữa hai người vẫn rất nồng nàn mãnh liệt...
Vết thương sau lưng An Đình Đình đã kết vẩy, lúc nào cũng thấy ngứa khiến cô có chút khó chịu. Sợ để lại sẹo, lân nào Mặc
Diệu Dương cũng dặn cô, không để dùng tay gãi. Nếu không, bị nhiễm trùng, ở lại sẹo sẽ rất khó coi.
Ngứa ngáy đến khó chịu, Mặc Diệu Dương lại chọc cô cười, kể chuyện cho cô, nói chuyện vui. Chiêu này thật sự có tác dụng, tâm tư của An Đình Đình bị phân tán, bèn quên đi vết thương sau lưng.
Vài ngày sau, thương thế trên người An Đình Đình đã khỏi hẳn.
Khuya.
Người đàn ông lột sạch đô của cô, mượn cơ kiểm tra vết thương cho cô, cuối cùng nhào vào cô, ăn sạch sẽ...
Tác giả :
Công Tử Nguyệt