Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 162: Đến sống ở thủy mặc
Mặc Diệu Tuyết và An Đình Đình đang dùng cơm tối trong vườn thủy sam, vốn là muốn trở về sớm để làm bài tập về nhà, có điều cô bé ranh ma này đã phát hiện rồi, hình như là tâm trạng của chị dâu xinh đẹp rất sa sút.
"Chị dâu, biệt thự Thủy Mặc của anh trai em có đẹp không?" Mặc Diệu Tuyết rúc ở bên người của An Đình Đình.
"Biệt thự Thủy Mặc à..." An Đình Đình suy nghĩ một chút tất cả những chuyện xảy ra trong biệt thự Thủy Mặc, ánh nắng của Mặc Diệu Phong, sự chu đáo của Mặc Diệu Dương, sự chăm sóc tận tụy của người giúp việc ở trong nhà, sự yên tĩnh của sân sau, trong một chốc liên tràn lên đến tim.
"Ừm, rất tuyệt vời." Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại đoạn thời gian ở biệt thự Thủy Mặc thì tốt biết bao nhiêu.
"Hừ! Anh hai của em thật là bất công, kể từ khi dọn ra ngoài thì vẫn luôn không chịu dẫn em đến Thủy Mặc chơi một chút." Nói nói, cô nhóc này còn nháy nháy đôi mắt to, nói tiếp: "Chị dâu, chị cũng đừng có hẹp hòi giống như anh ấy nha, chờ em tốt nghiệp rồi thì có thời gian, nhất định phải dân em đến đó ở mười ngày nửa tháng đó."
"Ha ha, được được." An Đình Đình bị cô ấy chọc cười, đưa tay chọc vào trán của cô ấy.
"Hì hì, chị dâu của em là tốt nhất..."
Ở trong phòng khách trên lầu, Tiểu Nha trầm ngâm, cau mày hạ rèm xuống.
"Tiểu Nha, cô đang làm cái gì vậy?" Một hồi lâu vẫn thấy Tiểu Nha chưa đi xuống lầu, mẹ Dung đi lên nhìn thử một chút.
Tiểu Nha đưa tay, vén màn cửa lên một chút, nói: "Dì nhìn thử xem"
Mẹ Dung liếc nhìn xuống phía dưới, thấy Mặc Diệu Tuyết và An Đình Đình đang cười cười nói nói ở dưới lầu, bà ta lấy làm lạ, hỏi: "Sao vậy?
Tiểu Nha hừ lạnh một tiếng, nói: "Cô ta thật sự xem mình là mợ cả của nhà họ Mặc."
Sắc mặt của mẹ Dung hơi đổi một chút: "Tiểu Nha, lời này của cô là có ý gì?"
"Dì nhìn thử khuôn mặt đó của cô ta xem, bằng lòng gả cho một người ngu chắc."
Sắc mặt của mẹ Dung liền thay đổi ngay lập tức, vội vàng quát lớn: "Tiểu Nha, cô có biết là cô đang nói cái gì hay không hả? Chỉ cần là cậu hai đã nhận định thì cô ấy chính là mợ cả của chúng ta. Còn nữa, cô nói cậu cả như vậy, nếu như người khác nghe được mà không vui vẻ gì thì cô xui xẻo rồi, có biết chưa."
"Tôi thấy chính là cô ta có vấn đề." Tiểu Nha cảm thấy ấm ức ở trong lòng, nhưng mà càng nhiêu hơn chính là không cam lòng.
"Đó cũng không phải là chuyện mà cô nên hỏi. Được rồi, đi xuống nhanh đi, không cho phép người giúp việc ở lại quá lâu trên phòng ngủ của chủ vào buổi tối, cô đã quên quy định này rồi hả?" Vẻ mặt của mẹ Dung bình tĩnh, quay người lại cảnh cáo một câu: "Lần sau những lời nói không cần thiết như thế này không thể lại tiếp tục nói ra khỏi miệng."
Tiểu Nha xem thường bĩu môi.
"Tuyết Nhi, thời gian đã không còn sớm nữa, cảm ơn em đã ở với chị lâu như vậy, em về nhà trước đi." An Đình Đình cười nói.
"Vẫn còn sớm mà, anh hai cũng đã nói rồi, muốn em ở chơi với chị nữa đó." Mặc Diệu Tuyết là một cô gái bướng bỉnh, chơi rất vui vẻ, nào còn chịu đi về.
"Nếu như thím ba và chú ba tìm đến đây, chị cũng không có cách nào nói giúp em được đâu nha."
Mặc Diệu Tuyết biết là cô ấy thật sự phải đi rồi, nhưng mà cô ấy cũng rất tò mò một chuyện, thế là liền hỏi ra.
"Chị dâu, chị thật sự không thích anh hai của em hả?"
Cũng may là đèn đuốc ở bên ngoài không tính là quá sáng, nếu không thì gương mặt đỏ bừng của An Đình Đình chắc chắn là sẽ bị cô nhóc này trêu đùa một trận, An Đình Đình vô cùng tức giận, giơ tay lên muốn đánh cô ấy.
"Con nhóc này, không thể tượng tượng mà, không biết che miệng mình lại, nghĩ chị không đánh em à""
"Ha ha, chị dâu tốt bụng ơi, em sai rồi, em sai rồi, lần sau em cũng sẽ không hỏi cái này nữa đâu." Mặc Diệu Tuyết đứng dậy liền chạy về phía cống, chạy đến cổng rồi mới dừng lại, quay người cười híp mắt nói: "Vậy được rồi chị dâu, hôm nay em về nhà trước nha."
An Đình Đình thu hồi lại cơn tức giận giả vờ lại, nhẹ gật đầu với cô ấy, sau khi Mặc Diệu Tuyết đi rồi thì cô mới quay người đi vào trong nhà.
Giờ phút này trong sáng sao thưa, ánh trăng chiếu rọi sáng rực.
Thời gian đã trả như thế này rồi, sao Diệu Dương vẫn chưa về nhà? Sẽ không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ.
An Đình Đình nghĩ như vậy, trong lòng liên hốt hoảng không thôi. Đi một bước rồi lại quay đầu lại nhìn vê phía cống, hi vọng rằng lần quay đầu tiếp theo thì có thể nhìn thấy bóng dáng anh nhanh chân trở về nhà.
Thế nhưng mà lại không có, cô biết một đêm này chắc chắn không thể ngủ được.
An Đình Đình trở lại phòng ngủ, vật liệu hỗ trợ cho giấc ngủ đã mất đi tác dụng thần kỳ của nó, người thì lật qua lật lại ở trên giường, khó mà ngủ được, trái tim vẫn luôn luôn treo ở trên cao, có làm như thế nào cũng không bỏ xuống được vì Mặc Diệu Dương vẫn còn chưa về nhà.
Dứt khoát đứng dậy đi chân trân đến ban công ngoài trời, kéo cửa sổ sách đất ra đi ra bên ngoài.
Cô tùy hứng nói với mình rằng tối mai trừ phi người kia vê nhà, nếu không thì cô sẽ chờ cả một đêm ở trên ban công này.
Cũng không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu.
Ánh mắt nhìn về phía cổng của An Đình Đình chua xót khó chịu.
Cô cúi đầu xuống nhẹ nhàng xoa hai mắt, lúc ngẩng đầu lên, ở cánh cổng phía xa trước mắt cô là một bóng dáng cao lớn khôi ngô đập vào trong tầm mắt của mình.
Không thể tin được đây là sự thật, cô dụi dụi mắt lần nữa, sợ là mình đã xuất hiện ảo giác.
Lúc mà bóng dáng kia đi vào trong sân thì cũng ngẩng đầu lên, lúc đối mặt với ánh mắt của cô trong màn đêm, cô mới biết được đây không phải là ảo giác. Mặc Diệu Dương đã về rồi.
Người đàn ông đứng ở trong sân dưới lầu ngửa đầu lên, đôi mắt như biển cả đầy sao trời, ánh mắt chăm chú nhìn lên trên lầu, cũng nhìn An Đình Đình đang nhìn về phía anh.
Từ từ người đàn ông vươn hai tay ra với không khí, hướng về phía của An Đình Đình, mở ra một cái ôm.
Nước mắt ở trong mắt của An Đình Đình, giờ phút này trào ra bên ngoài.
Cô cũng giang cánh tay ra, hơi hướng xuống phía dưới, làm một tư thể ôm với anh.
Khóe miệng gợi cảm của Mặc Diệu Dương hơi cong lên, nhanh chân đi lên trên lầu.
An Đình Đình buông thỏng hai tay xuống, xoay người lại chạy nhanh vào trong phòng.
Hai người bọn họ gặp nhau ở đầu cầu thang.
Mặc Diệu Dương kéo thân thể mềm mại của cô qua, ôm chặt ở trong lòng của mình.
Tất cả cảm giác khủng hoảng, không yên lòng đều tan rã vào lúc này, cô lắng lặng rúc vào trong lòng của anh, ngửi lấy mùi hương đặc thù tản ra ở trên người của anh, cả thể xác và tinh thân đều nhận được sự an ủi.
"Sao vẫn còn chưa ngủ vậy?" Giọng nói của Mặc Diệu Dương hơi khàn khàn, nhưng mà cũng không mất đi sự dịu dàng vốn có.
"Em đang chờ anh về đó." Nói bóng nói gió thì chính là em rất lo lắng cho anh, bởi vì lo lắng cho anh cho nên mới không ngủ được.
"Đồ ngốc này." Người đàn ông đưa tay ra vuốt tóc của cô.
Lúc mà anh phát hiện cô thế mà lại đi chân trân, không nói hai lời liên cúi người xuống ôm cô lên, trong giọng nói xen lẫn chút tức giận ấm áp: "Sàn nhà lạnh như vậy, ai cho em đi chân trần hả? Nếu như lạnh khiến bị cảm thì phải làm sao bây giờ?"
An Đình Đình cũng không nói chuyện, khóe miệng của cô hơi cong lên.
Nghe giọng nói trâm thấp trách cứ của người đàn ông truyền vào trong lỗ tai của cô, trong lòng của cô không hề tức giận một chút nào, ngược lại còn có cảm giác ngọt ngào.
"Đến phòng của em hay là của anh đây?" Người đàn ông hỏi một tiếng.
Mặc Diệu Dương đang ở dưới lầu, nếu như đến phòng của anh thì...
"Thôi thôi, em về phòng của mình đi." Mặc dù cô cũng rất muốn có anh ở bên cạnh mình, thế nhưng ở đây không thể so sánh được như với ở Thủy Mặc, ở đâu cũng có người nhìn.
An Đình Đình không hi vọng bởi vì bản thân mình mà làm đảo loạn kế hoạch của anh.
"Được rồi." Mặc Diệu Dương trầm giọng trả lời, nhanh chân đi vê phía phòng của An Đình Đình.
Cảm thấy trong bước đi của anh có sự lựa chọn, sẽ không phải là muốn...
"Chị dâu, biệt thự Thủy Mặc của anh trai em có đẹp không?" Mặc Diệu Tuyết rúc ở bên người của An Đình Đình.
"Biệt thự Thủy Mặc à..." An Đình Đình suy nghĩ một chút tất cả những chuyện xảy ra trong biệt thự Thủy Mặc, ánh nắng của Mặc Diệu Phong, sự chu đáo của Mặc Diệu Dương, sự chăm sóc tận tụy của người giúp việc ở trong nhà, sự yên tĩnh của sân sau, trong một chốc liên tràn lên đến tim.
"Ừm, rất tuyệt vời." Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại đoạn thời gian ở biệt thự Thủy Mặc thì tốt biết bao nhiêu.
"Hừ! Anh hai của em thật là bất công, kể từ khi dọn ra ngoài thì vẫn luôn không chịu dẫn em đến Thủy Mặc chơi một chút." Nói nói, cô nhóc này còn nháy nháy đôi mắt to, nói tiếp: "Chị dâu, chị cũng đừng có hẹp hòi giống như anh ấy nha, chờ em tốt nghiệp rồi thì có thời gian, nhất định phải dân em đến đó ở mười ngày nửa tháng đó."
"Ha ha, được được." An Đình Đình bị cô ấy chọc cười, đưa tay chọc vào trán của cô ấy.
"Hì hì, chị dâu của em là tốt nhất..."
Ở trong phòng khách trên lầu, Tiểu Nha trầm ngâm, cau mày hạ rèm xuống.
"Tiểu Nha, cô đang làm cái gì vậy?" Một hồi lâu vẫn thấy Tiểu Nha chưa đi xuống lầu, mẹ Dung đi lên nhìn thử một chút.
Tiểu Nha đưa tay, vén màn cửa lên một chút, nói: "Dì nhìn thử xem"
Mẹ Dung liếc nhìn xuống phía dưới, thấy Mặc Diệu Tuyết và An Đình Đình đang cười cười nói nói ở dưới lầu, bà ta lấy làm lạ, hỏi: "Sao vậy?
Tiểu Nha hừ lạnh một tiếng, nói: "Cô ta thật sự xem mình là mợ cả của nhà họ Mặc."
Sắc mặt của mẹ Dung hơi đổi một chút: "Tiểu Nha, lời này của cô là có ý gì?"
"Dì nhìn thử khuôn mặt đó của cô ta xem, bằng lòng gả cho một người ngu chắc."
Sắc mặt của mẹ Dung liền thay đổi ngay lập tức, vội vàng quát lớn: "Tiểu Nha, cô có biết là cô đang nói cái gì hay không hả? Chỉ cần là cậu hai đã nhận định thì cô ấy chính là mợ cả của chúng ta. Còn nữa, cô nói cậu cả như vậy, nếu như người khác nghe được mà không vui vẻ gì thì cô xui xẻo rồi, có biết chưa."
"Tôi thấy chính là cô ta có vấn đề." Tiểu Nha cảm thấy ấm ức ở trong lòng, nhưng mà càng nhiêu hơn chính là không cam lòng.
"Đó cũng không phải là chuyện mà cô nên hỏi. Được rồi, đi xuống nhanh đi, không cho phép người giúp việc ở lại quá lâu trên phòng ngủ của chủ vào buổi tối, cô đã quên quy định này rồi hả?" Vẻ mặt của mẹ Dung bình tĩnh, quay người lại cảnh cáo một câu: "Lần sau những lời nói không cần thiết như thế này không thể lại tiếp tục nói ra khỏi miệng."
Tiểu Nha xem thường bĩu môi.
"Tuyết Nhi, thời gian đã không còn sớm nữa, cảm ơn em đã ở với chị lâu như vậy, em về nhà trước đi." An Đình Đình cười nói.
"Vẫn còn sớm mà, anh hai cũng đã nói rồi, muốn em ở chơi với chị nữa đó." Mặc Diệu Tuyết là một cô gái bướng bỉnh, chơi rất vui vẻ, nào còn chịu đi về.
"Nếu như thím ba và chú ba tìm đến đây, chị cũng không có cách nào nói giúp em được đâu nha."
Mặc Diệu Tuyết biết là cô ấy thật sự phải đi rồi, nhưng mà cô ấy cũng rất tò mò một chuyện, thế là liền hỏi ra.
"Chị dâu, chị thật sự không thích anh hai của em hả?"
Cũng may là đèn đuốc ở bên ngoài không tính là quá sáng, nếu không thì gương mặt đỏ bừng của An Đình Đình chắc chắn là sẽ bị cô nhóc này trêu đùa một trận, An Đình Đình vô cùng tức giận, giơ tay lên muốn đánh cô ấy.
"Con nhóc này, không thể tượng tượng mà, không biết che miệng mình lại, nghĩ chị không đánh em à""
"Ha ha, chị dâu tốt bụng ơi, em sai rồi, em sai rồi, lần sau em cũng sẽ không hỏi cái này nữa đâu." Mặc Diệu Tuyết đứng dậy liền chạy về phía cống, chạy đến cổng rồi mới dừng lại, quay người cười híp mắt nói: "Vậy được rồi chị dâu, hôm nay em về nhà trước nha."
An Đình Đình thu hồi lại cơn tức giận giả vờ lại, nhẹ gật đầu với cô ấy, sau khi Mặc Diệu Tuyết đi rồi thì cô mới quay người đi vào trong nhà.
Giờ phút này trong sáng sao thưa, ánh trăng chiếu rọi sáng rực.
Thời gian đã trả như thế này rồi, sao Diệu Dương vẫn chưa về nhà? Sẽ không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ.
An Đình Đình nghĩ như vậy, trong lòng liên hốt hoảng không thôi. Đi một bước rồi lại quay đầu lại nhìn vê phía cống, hi vọng rằng lần quay đầu tiếp theo thì có thể nhìn thấy bóng dáng anh nhanh chân trở về nhà.
Thế nhưng mà lại không có, cô biết một đêm này chắc chắn không thể ngủ được.
An Đình Đình trở lại phòng ngủ, vật liệu hỗ trợ cho giấc ngủ đã mất đi tác dụng thần kỳ của nó, người thì lật qua lật lại ở trên giường, khó mà ngủ được, trái tim vẫn luôn luôn treo ở trên cao, có làm như thế nào cũng không bỏ xuống được vì Mặc Diệu Dương vẫn còn chưa về nhà.
Dứt khoát đứng dậy đi chân trân đến ban công ngoài trời, kéo cửa sổ sách đất ra đi ra bên ngoài.
Cô tùy hứng nói với mình rằng tối mai trừ phi người kia vê nhà, nếu không thì cô sẽ chờ cả một đêm ở trên ban công này.
Cũng không biết là thời gian đã trôi qua bao lâu.
Ánh mắt nhìn về phía cổng của An Đình Đình chua xót khó chịu.
Cô cúi đầu xuống nhẹ nhàng xoa hai mắt, lúc ngẩng đầu lên, ở cánh cổng phía xa trước mắt cô là một bóng dáng cao lớn khôi ngô đập vào trong tầm mắt của mình.
Không thể tin được đây là sự thật, cô dụi dụi mắt lần nữa, sợ là mình đã xuất hiện ảo giác.
Lúc mà bóng dáng kia đi vào trong sân thì cũng ngẩng đầu lên, lúc đối mặt với ánh mắt của cô trong màn đêm, cô mới biết được đây không phải là ảo giác. Mặc Diệu Dương đã về rồi.
Người đàn ông đứng ở trong sân dưới lầu ngửa đầu lên, đôi mắt như biển cả đầy sao trời, ánh mắt chăm chú nhìn lên trên lầu, cũng nhìn An Đình Đình đang nhìn về phía anh.
Từ từ người đàn ông vươn hai tay ra với không khí, hướng về phía của An Đình Đình, mở ra một cái ôm.
Nước mắt ở trong mắt của An Đình Đình, giờ phút này trào ra bên ngoài.
Cô cũng giang cánh tay ra, hơi hướng xuống phía dưới, làm một tư thể ôm với anh.
Khóe miệng gợi cảm của Mặc Diệu Dương hơi cong lên, nhanh chân đi lên trên lầu.
An Đình Đình buông thỏng hai tay xuống, xoay người lại chạy nhanh vào trong phòng.
Hai người bọn họ gặp nhau ở đầu cầu thang.
Mặc Diệu Dương kéo thân thể mềm mại của cô qua, ôm chặt ở trong lòng của mình.
Tất cả cảm giác khủng hoảng, không yên lòng đều tan rã vào lúc này, cô lắng lặng rúc vào trong lòng của anh, ngửi lấy mùi hương đặc thù tản ra ở trên người của anh, cả thể xác và tinh thân đều nhận được sự an ủi.
"Sao vẫn còn chưa ngủ vậy?" Giọng nói của Mặc Diệu Dương hơi khàn khàn, nhưng mà cũng không mất đi sự dịu dàng vốn có.
"Em đang chờ anh về đó." Nói bóng nói gió thì chính là em rất lo lắng cho anh, bởi vì lo lắng cho anh cho nên mới không ngủ được.
"Đồ ngốc này." Người đàn ông đưa tay ra vuốt tóc của cô.
Lúc mà anh phát hiện cô thế mà lại đi chân trân, không nói hai lời liên cúi người xuống ôm cô lên, trong giọng nói xen lẫn chút tức giận ấm áp: "Sàn nhà lạnh như vậy, ai cho em đi chân trần hả? Nếu như lạnh khiến bị cảm thì phải làm sao bây giờ?"
An Đình Đình cũng không nói chuyện, khóe miệng của cô hơi cong lên.
Nghe giọng nói trâm thấp trách cứ của người đàn ông truyền vào trong lỗ tai của cô, trong lòng của cô không hề tức giận một chút nào, ngược lại còn có cảm giác ngọt ngào.
"Đến phòng của em hay là của anh đây?" Người đàn ông hỏi một tiếng.
Mặc Diệu Dương đang ở dưới lầu, nếu như đến phòng của anh thì...
"Thôi thôi, em về phòng của mình đi." Mặc dù cô cũng rất muốn có anh ở bên cạnh mình, thế nhưng ở đây không thể so sánh được như với ở Thủy Mặc, ở đâu cũng có người nhìn.
An Đình Đình không hi vọng bởi vì bản thân mình mà làm đảo loạn kế hoạch của anh.
"Được rồi." Mặc Diệu Dương trầm giọng trả lời, nhanh chân đi vê phía phòng của An Đình Đình.
Cảm thấy trong bước đi của anh có sự lựa chọn, sẽ không phải là muốn...
Tác giả :
Công Tử Nguyệt