Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt
Chương 155: Chặt đôi tay của bà ta
Mặc Diệu Dương cười lạnh: “Có phải mỗi người chỗ chúng tôi, bà đều âm thầm điều tra. Bà rốt cuộc muốn làm gì? Loại trừ nghi ky, thiết lập đông ***, muốn mưu đồ giành vị trí gia chủ nhà họ Mặc sao."
Lời nói hùng hồn khí phách, từng chữ như vàng.
Mặt Quan Chi Thu lập tức biến sắc. Bà ta tuyệt đối không ngờ tới, mình lại từng chút một rơi vào bẫy của Mặc Diệu Dương, vạch trần tất cả suy nghĩ chân thật của bà ta.
Mặc Diệu Dương tiếp tục chỉ dâu trách hòe: “Bà tưởng thân phận của bà cao quý bao nhiêu? Người phụ nữ vào nhà họ Mặc, quả thực đều phải ba quỳ chín lạy, nhưng xin hỏi bà đã quỳ sao, đã lạy sao? Bà có tư cách hành đại lễ này để trở thành con dâu thật sự của nhà họ Mặc sao! Bà ngay cả cơ hội này cũng không có, còn có mặt mũi chỉ trích người khác sao? Nói thẳng, bà chỉ là dựa vào thân phận tiểu tam thượng vị, thấp hèn, hạ tiện mấy chục năm, chuyển mình một cái, thật sự cho rằng mình là bà chủ của nhà họ Mặc sao?"
Mỗi chữ trong lời nói của anh, phối hợp với biến hóa của anh, lột sạch Quan Chi Thu từ đầu tới chân. Bà ta lại mất khống chế, mắng chửi muốn xông lên.
Mặc Chấn Ngôn thấy vậy, vội quát Sở Huệ Nhu: “Mau đỡ bà ấy đi lên." Sở Huệ Nhu phí rất nhiều sức lực mới có thể cùng người làm dân Quan Chi Thu về phòng.
An Đình Đình chú ý thấy, trên mặt Mặc Chấn Ngôn lại lộ ra vô cùng mệt mỏi. Mệt mỏi? Ông ta cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi? Ông ta giúp cho kẻ xấu, sát hát vợ cả, không còn nhân tính...Ông ta nên bị chém trăm ngàn nhát, lăng trì tới chết, cũng khó có thể xóa bỏ tội lớn ngập trời ông ta phạm phải!
Mặc Chấn Ngôn nói: “Diệu Phong lúc nào có thể quay về?"
Mặc Diệu Dương: “Tỉnh lại thì về."
“Vậy... lúc nào có thể tỉnh?"
“Khoảng mấy ngày nay."
“Được được...vậy ông cụ biết chuyện rồi chứ?"
“Vẫn chưa. Bây giờ đi nói với ông."
Mặc Chấn Ngôn gật đầu: “Được được, đi đi. Đợi Diệu Phong tỉnh lại, chúng ta thương lượng một chút." Khóe môi Mặc Diệu Dương nhếch lên, nhàn nhã nói: “Không gấp, làm tiệc mừng thọ của ông trước. Hơn nữa, chuyện này không phải ba cũng không làm chủ được sao. Nhưng mà, cho dù ba làm chủ được cũng vô dụng, đã không thể thay đổi được nữa. Điều ba cần làm là yên tĩnh giống như trước đây!"
An Đình Đình nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
Mặc Chấn Ngôn chuyện gì cũng nghe lời Quan Chi Thu, huống chỉ là chuyện lớn thế này. Quan Chi Thu âm thầm lên kế hoạch mấy chục năm, lại sao có thể cam tâm tất cả công sức nô lực đến cùng lại không được gì.
Bà ta nhất định không đồng ý, nhất định muốn tranh cãi với Mặc Chấn Ngôn.
Chẳng lẽ, những tội ác mà họ phạm phải chỉ khiến họ tranh cãi một chút đơn giản vậy thôi sao?
Chẳng lẽ thù của mẹ Mặc cứ như vậy rồi thôi, chẳng lẽ đau thương của anh Diệu Phong cứ bỏ đi như vậy, chẳng lẽ những đau khổ mà đôi anh em này chịu đựng cứ bỏ qua như vậy?
Trên đường quay về, sắc mặt An Đình Đình luôn không tốt, cô không thể chấp nhận Mặc Diệu Dương làm vậy.
Người phụ nữ này cả đường đều muốn nói lại thôi, hơn nữa sắc mặt vô cùng không tốt, Mặc Diệu Dương sao có thể nhìn không ra.
“Có gì muốn nói, muốn hỏi, em cứ nói ra." Mặc Diệu Dương nói.
An Đình Đình nuốt nước miếng: “Được. Em hỏi anh, có phải anh định bỏ qua tất cả thù hận như vậy không!"
“Đương nhiên không phải!" Mặc Diệu Dương trầm giọng trả lời. Ánh mắt nhìn cô kiên quyết cứng rắn.
An Đình Đình đầu tiên sững sốt, sau đó trong lòng vui mừng.
Phải biết rằng, người đàn ông cô yêu tuyệt đối không phải chỉ là một người tham tài nhác việc.
“Vậy anh định làm thế nào?" An Đình Đình vẫn rất tò mò, người đàn ông này rốt cuộc muốn làm thế nào.
Mặc Diệu Dương nhếch mép, cười cao thâm khó dò: “Để bọn họ tranh cãi một chút trước đã, xem tiết mục chó cắn chó."
An Đình Đình sững sốt. Mặc Diệu Dương từ trước đến giờ đêu cho cô cảm giác anh là một người đàn ông ấm áp, đương nhiên, cô cũng biết, người đàn ông ấm áp này trước giờ thủ đoạn chưa bao giờ mềm yếu.
Chỉ là, vào giờ phút này từ biểu hiện trên mặt anh, từ trải nghiệm trong lời nói của anh, cô vẫn bị chấn động sâu sắc.
“Hai vợ chồng họ, nữ thì táng tận lương tâm, làm toàn chuyện xấu xa, tội ác tày đình, chết không đáng tiếc. Nam thì mở một mắt nhắm một mắt, nghi ngờ lại không truy cứu, sau đó biết được lại giả như không biết, cũng đáng chết! Nhưng bảo bối à, bây giờ còn chưa phải lúc một lưới tóm gọn. Nhà họ Quan đối với nhà họ Mặc mà nói, vô cùng quan trọng."
An Đình Đình yên lặng nhìn anh, cố gắng không cắt ngang lời anh.
Mặc Diệu Dương tiếp tục nói: “Lúc mẹ anh còn sống, mối quan hệ của nhà họ Mặc rất tốt. Cậu năm chức vị cảnh sát tối cao của thành phố G, cho nên ở trong cục cũng có người của chúng ta. Nhưng bây giờ không giống trước đây, sau khi mẹ xảy ra chuyện, cậu tức giận rời khỏi thành phố G, liên kết của hai nhà Tần, Mặc cũng từ đó chấm dứt.
Lại thêm mấy năm nay Quan Chi Thu luôn bành trướng nhà họ Quan, thế lực của nhà họ Mặc dân dần có chút nghiêng lệch, đã không còn như trước đây nữa. Nếu anh còn không vê, chỉ sợ không lâu sau, nhà họ Mặc sẽ phải phụ thuộc vào nhà họ Quan mới có thể tôn tại.
Chuyện này, không dễ dàng kết thúc như vậy. Để bọn họ tranh cãi một trận trước, thế lực của nhà họ Quan buộc phải ra tay, anh cũng dễ dàng yên lặng quan sát tình thế, dễ bê ứng phó!
An Đình Đình bị suy nghĩ tỉ mỉ của người đàn ông này khiến vô cùng thán phục. Đồng thời, cô cũng cảm thấy kiêu ngạo vô cùng. Đây là người đàn ông cô yêu! Đương nhiên, cô cũng vì Diệu Phong và cảm thấy tiếc thương sâu sắc.
Nếu không phải trận hỏa hoạn đó tước đoạt đi trí tuệ của anh, tài năng của anh nhất định có thể khiến mọi người kinh diễm. Gia tộc Mặc thị có hai anh em Diệu Phong, Diệu Dương, nhà họ Mặc sao còn sợ hãi suy bại!
Nhưng mà, bây giờ nói gì cũng đã muộn. Trọng trách lớn như vậy đè trên đôi vai của một mình Mặc Diệu Dương, anh cần phải đối diện với biết bao gian nan, hiểm trở, không ai có thể dự đoán được.
Trong lòng An Đình Đình có chút không nỡ và thương tiếc.
“Em có thể giúp anh việc gì không?" An Đình Đình hỏi.
Mặc Diệu Dương cười cười, ánh mắt ấm áp nhìn cô, nói: “Hôm nay em đã làm rất tốt."
An Đình Đình đột nhiên được khen, cả người cảm thấy ngượng ngùng, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Ngón tay thon dài của người đàn ông chạm vào chiếc cổ lộ ra bên ngoài của cô, bên trên còn có dấu cào của Quan Chỉ Thu: “Còn đau sao?"
An Đình Đình lắc đâu, cô kinh ngạc phát hiện, ánh mắt người đàn ông ánh lên hung ác.
“Em yên tâm, sau khi chuyện thành, anh nhất định sẽ chặt đôi tay bà ta!"
Mặc dù chấn động với thủ đoạn của anh, nhưng An Đình Đình biết, mối hận của Mặc Diệu Dương đối với Quan Chi Thu, sao chỉ đơn giản là chặt đôi tay của bà ta như vậy? Bà ta có bị ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng!
Xe thể thao dừng lại, An Đình Đình mới phát hiện, nơi này không phải nơi ở của Mặc Viên Bằng.
Mặc Diệu Dương xuống xe, đỡ cô xuống, giải thích: “Nơi này là Lưu Thủy Uyển."
“Không phải nói muốn nói cho ông biết sao?" An Đình Đình tò mò hỏi, thuận tiện đánh giá một chút Lưu Thủy Uyển.
Mặc Thủy Uyển không chỉ là một tòa biệt thự, bên trong khuôn viên rộng lớn là mười mấy tòa biệt thự, toàn bộ đều là nơi dùng cho khách khứa, bạn bè thân thiết.
An Đình Đình lại kinh thán, nhà họ Mặc thật có tiền!
Lời nói hùng hồn khí phách, từng chữ như vàng.
Mặt Quan Chi Thu lập tức biến sắc. Bà ta tuyệt đối không ngờ tới, mình lại từng chút một rơi vào bẫy của Mặc Diệu Dương, vạch trần tất cả suy nghĩ chân thật của bà ta.
Mặc Diệu Dương tiếp tục chỉ dâu trách hòe: “Bà tưởng thân phận của bà cao quý bao nhiêu? Người phụ nữ vào nhà họ Mặc, quả thực đều phải ba quỳ chín lạy, nhưng xin hỏi bà đã quỳ sao, đã lạy sao? Bà có tư cách hành đại lễ này để trở thành con dâu thật sự của nhà họ Mặc sao! Bà ngay cả cơ hội này cũng không có, còn có mặt mũi chỉ trích người khác sao? Nói thẳng, bà chỉ là dựa vào thân phận tiểu tam thượng vị, thấp hèn, hạ tiện mấy chục năm, chuyển mình một cái, thật sự cho rằng mình là bà chủ của nhà họ Mặc sao?"
Mỗi chữ trong lời nói của anh, phối hợp với biến hóa của anh, lột sạch Quan Chi Thu từ đầu tới chân. Bà ta lại mất khống chế, mắng chửi muốn xông lên.
Mặc Chấn Ngôn thấy vậy, vội quát Sở Huệ Nhu: “Mau đỡ bà ấy đi lên." Sở Huệ Nhu phí rất nhiều sức lực mới có thể cùng người làm dân Quan Chi Thu về phòng.
An Đình Đình chú ý thấy, trên mặt Mặc Chấn Ngôn lại lộ ra vô cùng mệt mỏi. Mệt mỏi? Ông ta cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi? Ông ta giúp cho kẻ xấu, sát hát vợ cả, không còn nhân tính...Ông ta nên bị chém trăm ngàn nhát, lăng trì tới chết, cũng khó có thể xóa bỏ tội lớn ngập trời ông ta phạm phải!
Mặc Chấn Ngôn nói: “Diệu Phong lúc nào có thể quay về?"
Mặc Diệu Dương: “Tỉnh lại thì về."
“Vậy... lúc nào có thể tỉnh?"
“Khoảng mấy ngày nay."
“Được được...vậy ông cụ biết chuyện rồi chứ?"
“Vẫn chưa. Bây giờ đi nói với ông."
Mặc Chấn Ngôn gật đầu: “Được được, đi đi. Đợi Diệu Phong tỉnh lại, chúng ta thương lượng một chút." Khóe môi Mặc Diệu Dương nhếch lên, nhàn nhã nói: “Không gấp, làm tiệc mừng thọ của ông trước. Hơn nữa, chuyện này không phải ba cũng không làm chủ được sao. Nhưng mà, cho dù ba làm chủ được cũng vô dụng, đã không thể thay đổi được nữa. Điều ba cần làm là yên tĩnh giống như trước đây!"
An Đình Đình nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh.
Mặc Chấn Ngôn chuyện gì cũng nghe lời Quan Chi Thu, huống chỉ là chuyện lớn thế này. Quan Chi Thu âm thầm lên kế hoạch mấy chục năm, lại sao có thể cam tâm tất cả công sức nô lực đến cùng lại không được gì.
Bà ta nhất định không đồng ý, nhất định muốn tranh cãi với Mặc Chấn Ngôn.
Chẳng lẽ, những tội ác mà họ phạm phải chỉ khiến họ tranh cãi một chút đơn giản vậy thôi sao?
Chẳng lẽ thù của mẹ Mặc cứ như vậy rồi thôi, chẳng lẽ đau thương của anh Diệu Phong cứ bỏ đi như vậy, chẳng lẽ những đau khổ mà đôi anh em này chịu đựng cứ bỏ qua như vậy?
Trên đường quay về, sắc mặt An Đình Đình luôn không tốt, cô không thể chấp nhận Mặc Diệu Dương làm vậy.
Người phụ nữ này cả đường đều muốn nói lại thôi, hơn nữa sắc mặt vô cùng không tốt, Mặc Diệu Dương sao có thể nhìn không ra.
“Có gì muốn nói, muốn hỏi, em cứ nói ra." Mặc Diệu Dương nói.
An Đình Đình nuốt nước miếng: “Được. Em hỏi anh, có phải anh định bỏ qua tất cả thù hận như vậy không!"
“Đương nhiên không phải!" Mặc Diệu Dương trầm giọng trả lời. Ánh mắt nhìn cô kiên quyết cứng rắn.
An Đình Đình đầu tiên sững sốt, sau đó trong lòng vui mừng.
Phải biết rằng, người đàn ông cô yêu tuyệt đối không phải chỉ là một người tham tài nhác việc.
“Vậy anh định làm thế nào?" An Đình Đình vẫn rất tò mò, người đàn ông này rốt cuộc muốn làm thế nào.
Mặc Diệu Dương nhếch mép, cười cao thâm khó dò: “Để bọn họ tranh cãi một chút trước đã, xem tiết mục chó cắn chó."
An Đình Đình sững sốt. Mặc Diệu Dương từ trước đến giờ đêu cho cô cảm giác anh là một người đàn ông ấm áp, đương nhiên, cô cũng biết, người đàn ông ấm áp này trước giờ thủ đoạn chưa bao giờ mềm yếu.
Chỉ là, vào giờ phút này từ biểu hiện trên mặt anh, từ trải nghiệm trong lời nói của anh, cô vẫn bị chấn động sâu sắc.
“Hai vợ chồng họ, nữ thì táng tận lương tâm, làm toàn chuyện xấu xa, tội ác tày đình, chết không đáng tiếc. Nam thì mở một mắt nhắm một mắt, nghi ngờ lại không truy cứu, sau đó biết được lại giả như không biết, cũng đáng chết! Nhưng bảo bối à, bây giờ còn chưa phải lúc một lưới tóm gọn. Nhà họ Quan đối với nhà họ Mặc mà nói, vô cùng quan trọng."
An Đình Đình yên lặng nhìn anh, cố gắng không cắt ngang lời anh.
Mặc Diệu Dương tiếp tục nói: “Lúc mẹ anh còn sống, mối quan hệ của nhà họ Mặc rất tốt. Cậu năm chức vị cảnh sát tối cao của thành phố G, cho nên ở trong cục cũng có người của chúng ta. Nhưng bây giờ không giống trước đây, sau khi mẹ xảy ra chuyện, cậu tức giận rời khỏi thành phố G, liên kết của hai nhà Tần, Mặc cũng từ đó chấm dứt.
Lại thêm mấy năm nay Quan Chi Thu luôn bành trướng nhà họ Quan, thế lực của nhà họ Mặc dân dần có chút nghiêng lệch, đã không còn như trước đây nữa. Nếu anh còn không vê, chỉ sợ không lâu sau, nhà họ Mặc sẽ phải phụ thuộc vào nhà họ Quan mới có thể tôn tại.
Chuyện này, không dễ dàng kết thúc như vậy. Để bọn họ tranh cãi một trận trước, thế lực của nhà họ Quan buộc phải ra tay, anh cũng dễ dàng yên lặng quan sát tình thế, dễ bê ứng phó!
An Đình Đình bị suy nghĩ tỉ mỉ của người đàn ông này khiến vô cùng thán phục. Đồng thời, cô cũng cảm thấy kiêu ngạo vô cùng. Đây là người đàn ông cô yêu! Đương nhiên, cô cũng vì Diệu Phong và cảm thấy tiếc thương sâu sắc.
Nếu không phải trận hỏa hoạn đó tước đoạt đi trí tuệ của anh, tài năng của anh nhất định có thể khiến mọi người kinh diễm. Gia tộc Mặc thị có hai anh em Diệu Phong, Diệu Dương, nhà họ Mặc sao còn sợ hãi suy bại!
Nhưng mà, bây giờ nói gì cũng đã muộn. Trọng trách lớn như vậy đè trên đôi vai của một mình Mặc Diệu Dương, anh cần phải đối diện với biết bao gian nan, hiểm trở, không ai có thể dự đoán được.
Trong lòng An Đình Đình có chút không nỡ và thương tiếc.
“Em có thể giúp anh việc gì không?" An Đình Đình hỏi.
Mặc Diệu Dương cười cười, ánh mắt ấm áp nhìn cô, nói: “Hôm nay em đã làm rất tốt."
An Đình Đình đột nhiên được khen, cả người cảm thấy ngượng ngùng, sắc mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Ngón tay thon dài của người đàn ông chạm vào chiếc cổ lộ ra bên ngoài của cô, bên trên còn có dấu cào của Quan Chỉ Thu: “Còn đau sao?"
An Đình Đình lắc đâu, cô kinh ngạc phát hiện, ánh mắt người đàn ông ánh lên hung ác.
“Em yên tâm, sau khi chuyện thành, anh nhất định sẽ chặt đôi tay bà ta!"
Mặc dù chấn động với thủ đoạn của anh, nhưng An Đình Đình biết, mối hận của Mặc Diệu Dương đối với Quan Chi Thu, sao chỉ đơn giản là chặt đôi tay của bà ta như vậy? Bà ta có bị ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng!
Xe thể thao dừng lại, An Đình Đình mới phát hiện, nơi này không phải nơi ở của Mặc Viên Bằng.
Mặc Diệu Dương xuống xe, đỡ cô xuống, giải thích: “Nơi này là Lưu Thủy Uyển."
“Không phải nói muốn nói cho ông biết sao?" An Đình Đình tò mò hỏi, thuận tiện đánh giá một chút Lưu Thủy Uyển.
Mặc Thủy Uyển không chỉ là một tòa biệt thự, bên trong khuôn viên rộng lớn là mười mấy tòa biệt thự, toàn bộ đều là nơi dùng cho khách khứa, bạn bè thân thiết.
An Đình Đình lại kinh thán, nhà họ Mặc thật có tiền!
Tác giả :
Công Tử Nguyệt