Cô Dâu Bất Đắc Dĩ
Chương 75: Em Còn Kêu Nữa Là Tôi Hôn Đấy
Edit: SakurakyBeta: Phong Vũ“Anh buông ra, Cố Học Văn. Anh là đồ khốn kiếp."“Im." Cố Học Văn nhìn thấy bàn tay cô bị thương, trong mắt hiện lên tia giận dữ: “Em còn kêu nữa, có tin là tôi sẽ hôn em ngay ở đây không."“Anh ——"Tả Phán Tình không la nữa, cơ thể run rẩy, muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Cố Học Văn cứ ôm cô nhẹ như không bước nhanh vào một căn nhà trọ.Tả Phán Tình rất sợ, trừng mắt nhìn khuôn mặt âm trầm của Cố Học Văn, cho dù bàn tay đang đau, cũng không ngừng giãy dụa, giãy dụa đến mức hình như đã quên mất lời cảnh cáo vừa rồi của anh, lại không ngừng la lối.“Cố Học Văn, anh buông ra, anh là đồ khốn nạn. Tôi không cần anh ôm. Anh muốn đem tôi đi đâu? Anh buông tôi ra. Anh có nghe thấy hay không? Anh buông ra."Cố Học Văn không có động tĩnh gì chỉ ôm cô vào thang máy. Một tay ấn nút lên tầng.“Cố Học Văn. Anh buông ra." Tả Phán Tình không để ý tới bàn tay bị đau, không ngừng đấm vào ngực anh. Tác dụng của mấy cú đấm chẳng thấy đâu chỉ có tay cô là càng thêm đau nhức.Mặc kệ cô giãy dụa đánh đấm như thế nào, vẫn bị Cố Học Văn đem vào trong phòng.Anh đặt cô lên sô pha, sau đó đi tìm tủ thuốc. Liếc mắt nhìn thấy Tả Phán Tình muốn đứng lên, anh không chút nghĩ ngợi vươn tay đè bả vai cô lại.“Đừng lộn xộn. Ngồi im."Một tiếng ngồi im kia mang theo mười phần khí thế, Tả Phán Tình bị dọa đến mức ngồi im bất động.Cố Học Văn tìm thuốc xong, nhìn Tả Phán Tình, cũng không nghiêm trọng lắm, tay trái bị trầy da một chút, tay phải bị cắt hơi sâu nên vẫn còn chảy máu.Lấy cồn cẩn thận xát trùng tay cô, Tả Phán Tình đau đến mức nghiến răng. Cố Học Văn nhìn cô liếc mắt một cái, động tác trên tay cũng không ngừng lại.Xử lý tốt vết thương trên tay, anh nhấc chân cô lên.“Anh làm gì vậy?" Động tác của anh khiến Tả Phán Tình có chút khẩn trương, nhưng đôi mắt trầm tĩnh của Cố Học Văn vừa đảo qua một cái cô liền rụt cổ lại.Mắt cá chân hơi sưng một chút, có lẽ là bị trẹo, Cố Học Văn cầm tuýp thuốc mỡ đổ ra lòng bàn tay, rồi dùng sức ấn mắt cá chân của cô xuống.“A ——" đau quá đi. Tả Phán Tình hét lên, lại bị cái nhìn chằm chằm của Cố Học Văn làm cho im bặt, đành phải cắn răng thật chặt.Cúi xuống trừng mắt nhìn Cố Học Văn, anh cúi đầu gần như ngồi xổm xuống, một tay đang nắm bàn chân cô, tay kia thì ấn ở trên mặt . Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy được vẻ mặt chăm chú của anh.Vết thương trên chân hình như không thấy đau nữa. Tả Phán Tình ngơ ngác nhìn Cố Học Văn: “Anh, tại sao anh lại biết cái này?"Cố Học Văn cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục động tác trên tay: “Trước kia tham gia quân đội thi thoảng cũng bị thương, mấy chuyện nhỏ nhặt này chúng tôi đều tự mình xử lý."Anh nói rất thản nhiên nhẹ nhàng, nhưng Tả Phán Tình lại có cảm giác không đơn giản như vậy. Đột nhiên cô thấy giật mình, anh vậy mà lại trả lời vấn đề của cô. Điều này khiến cho cô có chút bất ngờ.“Vậy, anh vào quân đội được bao nhiêu năm rồi?"“Bảy năm."“À." Tả Phán Tình nhìn động tác của anh, định hỏi thêm gì đó, đột nhiên trong bụng lại phát ra tiếng kêu ọc ọc .Khuôn mặt cô lập tức đỏ lên, cảm thấy vô cùng xấu hổ.Cố Học Văn hình như không để ý, ngẩng đầu nhìn cô một cái, đem thuốc mỡ đặt sang một bên: “Em ngồi đây một chút. Đừng cử động. Ngày mai có lẽ sẽ đỡ hơn."Không nhìn tới Tả Phán Tình, anh đứng dậy rời đi. Tả Phán Tình đợi sau khi anh đi khỏi mới đánh giá căn phòng trước mắt.Hết chương 75
Tác giả :
Thiện Tâm Nguyệt