Cổ Đạo Kinh Phong
Chương 359: Gieo gió gặt bão
Thiên Tuyết Thiên Diệp giật nẩy người, quay đầu thì đã nhìn thấy Sở Phong không biết từ lúc nào đang đứng ở trên sường núi cười hì hì nhìn họ.
"Cheng! Cheng!"
Thiên Tuyết Thiên Diệp đồng thời rút ra đao võ sĩ, Sở Phong nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt hai người, nói:
- Ta sớm đoán được là hai cô em Đông Doanh, được rồi, đừng nháo nữa, ngoan ngoãn trả lại [Hồi Loan Tàng Anh] cho người ta đi.
- Hừ! Có bản lĩnh thì ngươi lại mà lấy!
Trong tiếng quát hai đạo ánh đao như tia chớp đã chém tới Sở Phong, Sở Phong tung người tránh qua lưỡi đao, hắn cũng không vội mà đoạt bức thêu lại, một đôi bàn tay thong dong trêu đùa với Thiên Diệp, Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết, Thiên Diệp càng bổ ánh đao càng nhanh, Thiên Diệp đột nhiên phát hiện tỷ tỷ Thiên Tuyết có gì đó không bình thường, ánh đao càng lúc càng hung ác tàn nhẫn, nhưng lại càng lúc càng loạn, trong miệng thậm chí mang theo kêu quái dị.
- Tỷ tỷ!
Thiên Diệp vội gọi một tiếng, nhưng Thiên Tuyết lại giống như hoàn toàn không nghe thấy gì cả, thanh đao càng múa càng điên cuồng, lưỡi đao đã không đơn giản là chém về phía Sở Phong, thậm chí cũng chém về phía mình.
Thiên Diệp quá sợ hãi, la hoảng lên:
- Tỷ tỷ làm sao vậy?
Sở Phong cũng phát hiện Thiên Tuyết không ổn, vội nhảy ra xa hai bước, chợt ngửi được một tia xạ hương từ trên người Thiên Tuyết bay tới, tiếp theo thấy con ngươi Thiên Tuyết đang co rút lại, cả kinh nói:
- Trên người cô ấy có mang theo xạ hương hả? Cô ấy đã trúng độc của vi hương rồi!
Thiên Diệp thấy tỷ tỷ điên cuồng chém lung tung, trong miệng kêu loạn không ngừng, từ lâu đã hoang mang lo sợ, vừa sợ vừa vội nói:
- Vậy...vậy làm thế nào? Ngươi... ngươi mau cứu cứu tỷ tỷ của ta đi!
Sở Phong lại nghênh mặt nói:
- Ai bảo hai cô trộm [ Hồi Loan Tàng Anh] làm gì, gieo gió gặt bảo thôi!
- Trộm [ Hồi Loan Tàng Anh] là chủ ý của ta, không liên quan gì đến tỷ tỷ, cầu ngươi cứu tỷ tỷ của ta đi! - Thiên Diệp cầu xin, hai mắt cũng đã nước mắt lưng tròng.
Sở Phong thở dài:
- Con người ta hay nhẹ dạ, được thôi, ta sẽ cứu tỷ tỷ của cô em, mà cô em cũng đừng nhân cơ hội mà đánh lén ta đấy?
Thiên Diệp ra sức gật đầu.
Sở Phong hít sâu một hơi, thân hình lóe lên lướt vào trong cơn mưa đao chém loạn của Thiên Tuyết rồi xoay người chuyển tới phía sau Thiên Tuyết, phân ra hai tay nắm lấy hai cổ tay của Thiên Tuyết.
"Leng keng" Cương đao trong tay Thiên Tuyết đã bị đánh rơi xuống đất.
Sở Phong gập hai tay Thiên Tuyết về phía sau, dùng tay trái nắm chặt lấy hai cổ tay của nàng, tay phải thì thò vào bên trong áo Thiên Tuyết ngọ nguậy sờ loạn.
- Tặc tử, ngươi định làm gì? - Thiên Diệp kinh hãi, vung đao muốn xông lên!
- Thiên Diệp, cô không muốn tỷ tỷ mất mạng thì đừng có mà lộn xộn!
Sở Phong vừa lần mò vừa nói.
Thiên Diệp quả nhiên không dám động. Hiển nhiên Thiên Tuyết cũng chưa hoàn toàn bì thất lạc thần chí, biết tay của Sở Phong đang sờ lung tung trên người mình, càng thêm điên cuồng vùng vẫy, tuy nhiên hai tay nàng đã bị bẻ gập ra sau, cũng chỉ có thể mặc cho Sở Phong làm bừa. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Sở Phong sờ loạn một lúc, cơ hồ đã vuốt khắp toàn thân Thiên Tuyết, cuối cùng hắn cũng mò ra được một bao bột phấn, chính là một bao xạ hương. Một tay hắn ném đi bao xạ hương, hai mắt thì nhìn vào đôi mắt Thiên Tuyết, con ngươi đã thu nhỏ lại như hạt đậu, trong miệng cũng bắt đầu thở dốc, vội vàng đưa tay đè lên huyệt Thiên Trung trên ngực nàng.
Thiên Diệp vừa thấy vậy lại muốn vung đao xông lên, tuy nhiên rất nhanh thấy toàn thân tỷ tỷ bắt đầu tràn ra bạch khí nhè nhẹ, bạch khí mơ hồ mang theo mùi của vi hương và xạ hương. Nàng biết Sở Phong đang dùng chân khí của mình để giúp Thiên Tuyết bức ra độc khí, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Sở Phong vừa thôi động chân khí, vừa nói với Thiên Diệp:
- Cô em là muội muội Thiên Diệp hả?
Thiên Diệp gật đầu.
- Không ngờ hai cô cũng biết diễn kịch, lại còn biết vừa ăn cướp vừa la làng, xem ra cũng không ngu! Hai cô vì sao phải trộm [Hồi Loan Tàng Anh] ? Có phải là môn chủ của hai cô muốn trộm lấy vật này không?
- Không phải! Chúng tôi nghe nói Tô Tú nổi tiếng thiên hạ cho nên trộm xem thử!
Sở Phong không ngờ họ chẳng qua là trộm đến xem chơi thôi, bèn nói:
- Hai cô tới kinh thành chính là để trộm [Hồi Loan Tàng Anh]?
Thiên Diệp không lên tiếng.
Sở Phong nói:
- Cô không nói thì ta buông tay à!
Hắn quả nhiên muốn buông ra bàn tay đang đè lên ngực Thiên Tuyết, Thiên Diệp vội vàng nói:
- Đừng mà! Chúng ta...tới chính là để giết ngươi!
- Hả?
- Ai bảo ngươi tại sông Tiền Đường cứu thanh bào nữ tử kia, lại không chịu gia nhập Thần Phong môn ta?
- Thì ra vẫn là vì chuyện của thanh bào nữ tử đó!" Sở Phong tròng mắt láo liên, nói: "Ta hỏi cô em cái này, hai cô ba lần bốn lượt muốn giết ta nhưng đều không được, có phải đã thầm yêu ta rồi hay không?
Thiên Diệp tóc mai thoáng ửng hồng:
- Đồ không bít xấu hổ! Ai thèm thích tên tặc tử như ngươi!
- Thật không!
Sở Phong mất hứng, tay phải lại muốn buông ra, Thiên Diệp vội la lên:
- Đừng mà! Chúng tôi... chúng tôi...
- Có phải đã thích tên tặc tử ta rồi không?
Thiên Diệp chỉ đành phải gật đầu.
Sở Phong vui vẻ, cười nói:
- Hì hì, sớm biết là hai cô em đã thầm yêu mến ta mà! Ừh được, nể mặt phần thành thật đó tôi sẽ cứu tỷ tỷ của cô em một mạng. Tuy nhiên, tôi đã cứu tỷ tỷ cô rồi thì cô phải trả [Hồi Loan Tàng Anh] lại cho ta!
Thiên Diệp nói ngay:
- Ngươi đã cứu tỷ tỷ của ta thì ta sẽ trả [Hồi Loan Tàng Anh] lại cho ngươi thôi!
- Được! Một lời đã định!
Thiên Diệp thấy vẻ cuồng loạn trong hai mắt tỷ tỷ dần rút đi, con ngươi cũng chậm rãi khôi phục như bình thường, trong lòng đại hỉ, tuy nhiên nàng nháy mắt thấy con ngươi trong hai mắt Sở Phong đang chậm rãi co rút lại, đã không bằng phân nửa như lúc đầu!
- Tặc tử, hai mắt của ngươi...
Nàng thất thanh la hoảng, biết độc khí trên người của tỷ tỷ đã bị Sở Phong hấp thu lại.
- Hai mắt của ta thế nào?
- Không... không có gì!
Thiên Diệp không dám nói ra, sợ Sở Phong không chịu cứu tỷ tỷ của nàng nữa.
Sở Phong thấy ánh mắt của Thiên Diệp đăm đăm nhìn vào hai mắt của mình, không khỏi cười nói:
- Thiên Diệp, cô trơ mắt nhìn ta làm cái gì, chắc không phải đã thực sự thích ra rồi đấy chứ?
Thiên Diệp thấy hai con ngươi trong mắt Sở Phong vẫn co rút lại, trái tim nàng cũng một mực thắt chặt lại, khi hai con ngươi trong mắt Sở Phong co rút lại chỉ nhỏ bằng mũi châm thì tiếp đó lại chậm rãi mở rộng, rồi khôi phục như bình thường. Thiên Diệp vừa sợ vừa kinh ngạc, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Tuyết đã hoàn toàn khôi phục như thường, trên người đã không còn bạch khí tràn ra nữa, nàng thấy tay phải Sở Phong vẫn còn đang đè lên một bên ngực của mình, vừa thẹn vừa giận vừa vội:
- Tặc tử, mau buông tay! Ta muốn chặt xuống tay phải của ngươi!
Hô hô! Thực sự là buồn cười, cứu cô một mạng mà cô còn làm dữ như vậy?
Sở Phong Sở Phong thì vẫn cứ đè tay phải lên ngực Thiên Tuyết, nói:
- Ta không buông đấy, để xem cô em làm được gì? Cô còn kêu nữa coi chừng ta lột luôn áo của cô xuống!
Nói xong quả thật nắm lấy vạt áo trước ngực nàng muốn kéo xuống. Thiên Tuyết sợ đến lập tức im lặng, ngoan ngoãn giống như một con cừu non, ngay cả động đậy cũng không dám!
Sở Phong nói với Thiên Diệp:
- Thiên Diệp, mau mang [Hồi Loan Tàng Anh] tới đây!
Thiên Diệp đang muốn giao [ Hồi Loan Tàng Anh] cho Sở Phong thì bỗng dừng lại, nói:
- Ngươi thả tỷ tỷ của ta trước đi!
- Cô đưa cho ta, ta đương nhiên sẽ thả tỷ tỷ của cô!
- Ngươi thả tỷ tỷ của ta, ta đương nhiên sẽ cho ngươi!
- Nếu như ta thả tỷ tỷ của cô rồi, hai cô lại chuồn mất thì làm thế nào?
- Nếu như ta cho ngươi, ngươi không thả tỷ tỷ của ta thì làm thế nào?
Sở Phong thật không ngờ con bé này lại gan lỳ đến vậy, bèn suy nghĩ một chút, nói:
- Cô vứt [Hồi Loan Tàng Anh] ra xa rồi ta sẽ thả tỷ tỷ của cô!
- Được!
Thiên Diệp ném [Hồi Loan Tàng Anh] về phía trước, tay trái Sở Phong đẩy Thiên Tuyết về hướng Thiên Diệp rồi phi thân một tay chộp lấy [Hồi Loan Tàng Anh].
Thiên Diệp đưa hai tay đỡ lấy Thiên Tuyết, nói gấp gáp:
- Tỷ tỷ không sao chứ?
- Tỷ không sao!
Khi hai người quay đầu lại thì đã không thấy bóng dáng của Sở Phong đâu.
- Ác tặc tử này, nhất định ta sẽ không buông tha hắn!
Thiên Tuyết vỗ ngực, vừa thẹn vừa hận.
- Tỷ tỷ, vừa rồi hắn còn cứu tỷ mà?
- Hừ! Ai khiến hắn cứu! Người Trung Nguyên chỉ toàn là hạ lưu!
- Hắn cũng là vì cứu tỷ tỷ!
- Thiên Diệp, sao muội cứ nói giúp hắn vậy?
- Muội...
- Có phải muội đã thật sự thích hắn rồi không?
- Không...muội không có, muội thấy hắn cứu tỷ tỷ...
- Thiên Diệp, muội phải nhớ kỹ! Sát thủ vô tình!
- Tỷ tỷ, muội sẽ nhớ kỹ!
Tác giả :
Cổ Đạo Kinh Hồng