Cổ Đạo Kinh Phong
Chương 259: Bia đá thần bí
Lan Đình tiếp tục nói :
- Thuật lại, thợ mộc Lỗ Ban đối với đệ tử rất nghiêm ngặt, hắn thấy có một đồ đệ tên Thái Sơn, tài nghệ cứ mãi không tiến bộ, vì vậy liền đuổi Thái Sơn ra khỏi 'Ban môn'. Sự việc cách qua nhiều năm, một lần Lỗ Ban đi dạo phố chợt thấy có một hàng quán bày rất nhiều dụng cụ bằng trúc gỗ, tài nghệ lô hỏa thuần thanh, Lỗ Ban rất kinh ngạc, sau khi nghe ngóng mới biết thì ra chính là do Thái Sơn chế tác, Lỗ Ban cảm thấy rất xấu hổ, bèn thở dài: 'Thực sự là có mắt không nhìn thấy Thái Sơn' .
Sở Phong nói :
- Cô nương thực sự là học thức uyên bác, ngay cả 'Thái Sơn' này cũng biết được.
Lan Đình cười nói:
- Kỳ thực đó chỉ là nghe đồn, chưa hẳn là thật, ta cũng là trong lúc vô ý nghe người ta nói qua, xem như là bảo sao hay vậy đi!
- Cô nương thực sự là nghe một hiểu mười!
- Công tử toàn chỉ thích...
Lan Đình lại im lặng, cũng không có nói tiếp.
Sở Phong cười hì hì nói:
- Ta biết cô nương lại muốn nói cái gì!
Lan Đình hơi đỏ mặt, không lên tiếng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Sở Phong nói :
- Cô nương, cô nói những đế vương vì sao đều thích đến Thái Sơn phong thiện thế?
Lan Đình nói :
- Thái Sơn xưa được gọi là 'Đại tông', vừa dài, vừa có ý là chủ, được tôn đứng đầu trong quần nhạc, độ cao của nó như tiếp giáp với trời, đế vương đều tự xưng là quân quyền thần thụ, thọ mệnh với trời, cho nên đương nhiên là thích tới Thái Sơn phong thiện!
- Vậy cô nói xem, bởi vì Thái Sơn là dài nhất trong quần nhạc cho nên đế vương mới thích tới Thái Sơn phong thiện, hay là bởi vì đế vương thích tới Thái Sơn phong thiện, cho nên Thái Sơn mới thành đứng đầu trong quần nhạc!
Lan Đình ngẩn ra:
- Điều này... có thể là nguyên nhân tương hỗ.
Sở Phong cười nói:
- Một ngày nào đó, ta cũng sẽ ở Thái Sơn này mặc sức phong thiện một phen!
Lan Đình cười nói:
- Nhưng phong thiện chính là việc của đế vương?
Sở Phong trịnh trọng nói:
- Ta thì không thể làm đế vương sao? Cô nương chưa nghe thấy 'Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hồ?'
(Vương hầu, tướng, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống).
- Vậy công tử có biết cái gì gọi là phong thiện không?
Sở Phong gãi gãi đầu:
- Có thể là nói khi bản thân mình làm hoàng đế thì đó chính là thuân theo ý trời đi?
Lan Đình cười nói:
- Mặt ngoài công tử nói cũng không có xa. Cái gọi là phong thiện, chính là tại trên đỉnh Thái Sơn tế thiên, báo công lao với trời; tại chân núi Thái Sơn tế địa, báo đức với đất; việc trước gọi là phong, việc sau gọi là thiện, nên xưng là phong thiện! Công tử nếu định lên Thái Sơn phong thiện, thỉ cần phải nhớ cho kỹ!
Sở Phong cười nói:
- Cô nương thực sự là thông thái, sợ rằng phải hơn cả năm xe ấy chứ.
- Năm xe?
Lan Đình có phần khó hiểu.
- Chính là học phú ngũ xa đó(*)!
(*)Chỉ người tri thức uyên bác, tài học cao thâm. Tương tự như câu 'Tài cao bát đấu'
Lan Đình không khỏi mỉm cười.
Sở Phong lại cười nói :
- Nếu như Tần Thủy Hoàng biết chúng ta nướng đồ ăn ngay tại tấm bia đá mà ông ta lập lúc phong thiện thì không tức chết mới là lạ đó!
Lan Đình không khỏi quay đầu lại nhìn tấm bia đá, nhưng chợt "A" khẽ kêu một tiếng, dường như vô cùng kinh ngạc, Sở Phong vội quay đầu nhìn lại, cũng "A" kêu một tiếng.
Chỉ thấy trong ánh lửa bập bùng, những chữ được khắc trên thạch bích đã trở nên mơ hồ không rõ.
Hai người vô cùng khó hiểu, vội nhích người đi để cho ánh lửa chiếu lên tấm bia đá được rõ hơn, nhưng những chữ này lại càng thêm không rõ, Sở Phong lại đốt cho lửa cháy được to hơn, ánh lửa đã sáng hơn, nhưng mà chữ viết lại càng mờ đi, tuy nhiên ở chính giữa cũng có vài con số đã càng hiện lên rõ, Sở Phong vội cầm lấy hai cây đuốc chiếu sát lại gần tấm bia đá, như vậy, chữ viết hầu như đã không thể nhận ra rõ nữa mà những con số thì lại hiện ra rõ ràng.
Lan Đình thì thầm:
- Lâm, nhập, tuần, đông, nghi, đạo...
Sở Phong ngạc nhiên hỏi:
- Là ý gì vậy? Chẳng lẽ tấm bia đá này có cất giấu bí mật gì?
Lan Đình nhíu mày, nói:
- Ta cũng không hiểu ý của nó, những chữ số này hình như cũng không có liên quan gì!
Sở Phong cười nói:
- Bỏ đi, không rõ thì đừng suy nghĩ đến nó nữa, việc của cổ nhân mấy nghìn năm trước thì ai mà hiểu được chứ?
Lan Đình cười một cái rồi không nói gì.
Hai người liền ngồi xuống dựa vào tấm bia đá, trước mắt là ánh lửa dập dờn, trên đỉnh đầu là vô vàn các vì sao lấp lánh và một vầng trăng thanh lệ sáng tỏ, bên người chỉ có tiếng côn trùng "Chi chi" rả rích, tất cả hợp lại tạo nên một khung cảnh khác biệt thanh u mà vắng vẻ.
Sở Phong nói :
- Thì ra bóng đêm ở trên Thái Sơn cũng không tệ lắm, cô nương xem, ánh trăng kia hình như đưa tay cũng có thể hái lấy!
Lan Đình nói :
- Người ta nói cảnh tráng lệ nhất của Thái Sơn chính là mặt trời mọc...
- A!
Sở Phong đột nhiên kêu một tiếng, lại khiến cho Lan Đình bị giật mình, chỉ thấy Sở Phong vỗ đầu nói :
- Thái Sơn mặt trời mọc! Sao ta không nghĩ tới chứ? Cô nương, chúng ta dù sao cung đã lên đây rồi, thôi thì xem xong mặt trời mọc rồi mới xuống núi đi!
Sở Phong thấy Lan Đình không lên tiếng, bèn hỏi:
- Cô không muốn xem sao?
Lan Đình bất đắc dĩ nói :
- Công tử không xuống núi, mình ta có thể xuống núi được sao?
- Đúng rồi, đúng rồi!
Sở Phong ha ha nói.
Vì vậy hai người tựa lưng vào tấm bia đá, lẳng lặng chờ mặt trời mọc, Sở Phong thì tràn đầy kích động, hai mắt nhìn thẳng phía xa chân trời tối om không hề chớp mắt, giống như vầng mặt trời đó bất cứ lúc nào cũng sẽ ló ra ngoài.
Lan Đình dù sao thân thể cũng yếu đuối, vả lại bận rộn cả ngày nên rất mệt mỏi, cuối cùng bất tri bất giác gối đầu lên vai Sở Phong thản nhiên ngủ mất, Sở Phong đương nhiên sẽ không làm nàng tỉnh giấc.
Một đêm trôi qua như vậy, nhưng mà, một khắc trước lúc ánh bình minh luôn luôn là lúc tối tăm nhất, tối đến nỗi hầu như đưa tay không thấy năm ngón.
- Cô nương! Cô nương!
Lan Đình thoáng nghe được bên tai vang lên vài tiếng gọi khẽ, nàng thản nhiên mở mắt ra, ngay tại trong giây lát nàng mở mắt, chùm ánh sáng ban mai đầu tiên xuyên phá tầng hắc ám vô biên nơi phương đông xa xôi, nơi chân trời thoáng chốc từ u ám biến thành ánh vàng nhạt, lại từ vàng nhạt chuyển thành màu hồng quít, rồi chiếu sáng từng tầng mây tím hồng nơi chân trời, tất cả chỉ thay đổi trong nháy mắt, đưa các tầng ráng màu khắp bầu trời hòa hợp thành một thể với biển mây mênh mông trước mắt. Vầng mặt trời đỏ rực chậm rãi vén màn mây mù và khoác lên người bộ nghê thường nhiều màu sắc, từ từ mọc lên, trong giây lát, vạn đạo kim quang như rơi vãi khắp những dãy núi non trùng điệp, thực sự là một kỳ quan tráng lệ!
Mà khi luồng hào quang đầu tiên chiếu vào trên khuôn mặt Lan Đình, Sở Phong quả thực kinh ngạc đến ngây người, vẻ đẹp của nàng vào giờ khắc này tuyệt đối không thể dùng bất luận ngôn ngữ gì để miêu tả.
Lan Đình thấy Sở Phong ngạc nhiên nhìn mình, mới khẽ gọi một tiếng: "Công tử!" Sở Phong vẫn chưa có phản ứng, "Công tử!" Lan Đình lại khẽ gọi một tiếng, Sở Phong vẫn còn chưa có phản ứng.
Lan Đình khẽ nhăn mày, Sở Phong cả kinh liền buột miệng nói:
- Thật đẹp!
Lập tức cảm thấy không ổn, lại vội nói:
- Ta... là nói... mặt trời mọc thật đẹp!
Lan Đình mỉm cười, nói :
- Quả thực rất đẹp!
Sở Phong gượng cười một tiếng, đột nhiên đứng lên đi thẳng tới bên núi, đưa mắt nhìn từng tia nắng ban mai nơi phương đông xa xa, giờ khắc này, thiên địa dường như được thu hết vào đáy mắt.
- Oa! Thiên hạ thật nhỏ a!
Sở Phong thét to một tiếng, từ những dãy núi non bốn phía vậy mà quanh quẩn từng tiếng vọng lại: "Oa! Thiên hạ thật nhỏ a! A! A!"
Lan Đình kỳ quái hỏi:
- Công tử làm cái gì vậy?
Sở Phong nghiêm mặt nói:
- Cô nương, ta đang 'Tiểu thiên hạ' ?
- Tiểu thiên hạ?
- Đúng vậy, cô chưa từng nghe qua sao? Khổng Tử 'Đăng thái sơn nhi tiểu thiên hạ' (lên Thái Sơn thấy thiên hạ nhỏ bé), ta đương nhiên cũng phải 'Tiểu thiên hạ' một phen, bằng không sao được gọi là đã từng lên Thái Sơn!
Lan Đình không khỏi bật cười khanh khách, nói:
- Chúng ta mau nhanh xuống núi hái thuốc đi, thôn dân đang chờ kia kìa!
Thế là liên tục mấy ngày sau đó, mỗi sáng sớm Sở Phong liền cùng Lan Đình lên núi hái thuốc, khi trở về thì Lan Đình pha chế thảo dược, còn Sở Phong thì sắc nấu, sắc vàng trên mặt những thôn dân cũng bắt đầu chậm rãi tan đi, con mắt cũng khôi phục một chút thần khí, không khí đã không còn trầm lặng như trước nữa. Tiểu muội từ sau khi được Sở Phong cho một chén cơm, mỗi lần nó vừa thấy Sở Phong thì trước một tiếng "Đại ca ca", sau một tiếng "Đại ca ca", vô cùng thân thiết, Sở Phong cũng thường thường tranh thủ thời gian làm cho nó vài món đồ chơi mới lạ thú vị để vui đùa với nó.
- Thuật lại, thợ mộc Lỗ Ban đối với đệ tử rất nghiêm ngặt, hắn thấy có một đồ đệ tên Thái Sơn, tài nghệ cứ mãi không tiến bộ, vì vậy liền đuổi Thái Sơn ra khỏi 'Ban môn'. Sự việc cách qua nhiều năm, một lần Lỗ Ban đi dạo phố chợt thấy có một hàng quán bày rất nhiều dụng cụ bằng trúc gỗ, tài nghệ lô hỏa thuần thanh, Lỗ Ban rất kinh ngạc, sau khi nghe ngóng mới biết thì ra chính là do Thái Sơn chế tác, Lỗ Ban cảm thấy rất xấu hổ, bèn thở dài: 'Thực sự là có mắt không nhìn thấy Thái Sơn' .
Sở Phong nói :
- Cô nương thực sự là học thức uyên bác, ngay cả 'Thái Sơn' này cũng biết được.
Lan Đình cười nói:
- Kỳ thực đó chỉ là nghe đồn, chưa hẳn là thật, ta cũng là trong lúc vô ý nghe người ta nói qua, xem như là bảo sao hay vậy đi!
- Cô nương thực sự là nghe một hiểu mười!
- Công tử toàn chỉ thích...
Lan Đình lại im lặng, cũng không có nói tiếp.
Sở Phong cười hì hì nói:
- Ta biết cô nương lại muốn nói cái gì!
Lan Đình hơi đỏ mặt, không lên tiếng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Sở Phong nói :
- Cô nương, cô nói những đế vương vì sao đều thích đến Thái Sơn phong thiện thế?
Lan Đình nói :
- Thái Sơn xưa được gọi là 'Đại tông', vừa dài, vừa có ý là chủ, được tôn đứng đầu trong quần nhạc, độ cao của nó như tiếp giáp với trời, đế vương đều tự xưng là quân quyền thần thụ, thọ mệnh với trời, cho nên đương nhiên là thích tới Thái Sơn phong thiện!
- Vậy cô nói xem, bởi vì Thái Sơn là dài nhất trong quần nhạc cho nên đế vương mới thích tới Thái Sơn phong thiện, hay là bởi vì đế vương thích tới Thái Sơn phong thiện, cho nên Thái Sơn mới thành đứng đầu trong quần nhạc!
Lan Đình ngẩn ra:
- Điều này... có thể là nguyên nhân tương hỗ.
Sở Phong cười nói:
- Một ngày nào đó, ta cũng sẽ ở Thái Sơn này mặc sức phong thiện một phen!
Lan Đình cười nói:
- Nhưng phong thiện chính là việc của đế vương?
Sở Phong trịnh trọng nói:
- Ta thì không thể làm đế vương sao? Cô nương chưa nghe thấy 'Vương hầu tướng tướng, ninh hữu chủng hồ?'
(Vương hầu, tướng, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống).
- Vậy công tử có biết cái gì gọi là phong thiện không?
Sở Phong gãi gãi đầu:
- Có thể là nói khi bản thân mình làm hoàng đế thì đó chính là thuân theo ý trời đi?
Lan Đình cười nói:
- Mặt ngoài công tử nói cũng không có xa. Cái gọi là phong thiện, chính là tại trên đỉnh Thái Sơn tế thiên, báo công lao với trời; tại chân núi Thái Sơn tế địa, báo đức với đất; việc trước gọi là phong, việc sau gọi là thiện, nên xưng là phong thiện! Công tử nếu định lên Thái Sơn phong thiện, thỉ cần phải nhớ cho kỹ!
Sở Phong cười nói:
- Cô nương thực sự là thông thái, sợ rằng phải hơn cả năm xe ấy chứ.
- Năm xe?
Lan Đình có phần khó hiểu.
- Chính là học phú ngũ xa đó(*)!
(*)Chỉ người tri thức uyên bác, tài học cao thâm. Tương tự như câu 'Tài cao bát đấu'
Lan Đình không khỏi mỉm cười.
Sở Phong lại cười nói :
- Nếu như Tần Thủy Hoàng biết chúng ta nướng đồ ăn ngay tại tấm bia đá mà ông ta lập lúc phong thiện thì không tức chết mới là lạ đó!
Lan Đình không khỏi quay đầu lại nhìn tấm bia đá, nhưng chợt "A" khẽ kêu một tiếng, dường như vô cùng kinh ngạc, Sở Phong vội quay đầu nhìn lại, cũng "A" kêu một tiếng.
Chỉ thấy trong ánh lửa bập bùng, những chữ được khắc trên thạch bích đã trở nên mơ hồ không rõ.
Hai người vô cùng khó hiểu, vội nhích người đi để cho ánh lửa chiếu lên tấm bia đá được rõ hơn, nhưng những chữ này lại càng thêm không rõ, Sở Phong lại đốt cho lửa cháy được to hơn, ánh lửa đã sáng hơn, nhưng mà chữ viết lại càng mờ đi, tuy nhiên ở chính giữa cũng có vài con số đã càng hiện lên rõ, Sở Phong vội cầm lấy hai cây đuốc chiếu sát lại gần tấm bia đá, như vậy, chữ viết hầu như đã không thể nhận ra rõ nữa mà những con số thì lại hiện ra rõ ràng.
Lan Đình thì thầm:
- Lâm, nhập, tuần, đông, nghi, đạo...
Sở Phong ngạc nhiên hỏi:
- Là ý gì vậy? Chẳng lẽ tấm bia đá này có cất giấu bí mật gì?
Lan Đình nhíu mày, nói:
- Ta cũng không hiểu ý của nó, những chữ số này hình như cũng không có liên quan gì!
Sở Phong cười nói:
- Bỏ đi, không rõ thì đừng suy nghĩ đến nó nữa, việc của cổ nhân mấy nghìn năm trước thì ai mà hiểu được chứ?
Lan Đình cười một cái rồi không nói gì.
Hai người liền ngồi xuống dựa vào tấm bia đá, trước mắt là ánh lửa dập dờn, trên đỉnh đầu là vô vàn các vì sao lấp lánh và một vầng trăng thanh lệ sáng tỏ, bên người chỉ có tiếng côn trùng "Chi chi" rả rích, tất cả hợp lại tạo nên một khung cảnh khác biệt thanh u mà vắng vẻ.
Sở Phong nói :
- Thì ra bóng đêm ở trên Thái Sơn cũng không tệ lắm, cô nương xem, ánh trăng kia hình như đưa tay cũng có thể hái lấy!
Lan Đình nói :
- Người ta nói cảnh tráng lệ nhất của Thái Sơn chính là mặt trời mọc...
- A!
Sở Phong đột nhiên kêu một tiếng, lại khiến cho Lan Đình bị giật mình, chỉ thấy Sở Phong vỗ đầu nói :
- Thái Sơn mặt trời mọc! Sao ta không nghĩ tới chứ? Cô nương, chúng ta dù sao cung đã lên đây rồi, thôi thì xem xong mặt trời mọc rồi mới xuống núi đi!
Sở Phong thấy Lan Đình không lên tiếng, bèn hỏi:
- Cô không muốn xem sao?
Lan Đình bất đắc dĩ nói :
- Công tử không xuống núi, mình ta có thể xuống núi được sao?
- Đúng rồi, đúng rồi!
Sở Phong ha ha nói.
Vì vậy hai người tựa lưng vào tấm bia đá, lẳng lặng chờ mặt trời mọc, Sở Phong thì tràn đầy kích động, hai mắt nhìn thẳng phía xa chân trời tối om không hề chớp mắt, giống như vầng mặt trời đó bất cứ lúc nào cũng sẽ ló ra ngoài.
Lan Đình dù sao thân thể cũng yếu đuối, vả lại bận rộn cả ngày nên rất mệt mỏi, cuối cùng bất tri bất giác gối đầu lên vai Sở Phong thản nhiên ngủ mất, Sở Phong đương nhiên sẽ không làm nàng tỉnh giấc.
Một đêm trôi qua như vậy, nhưng mà, một khắc trước lúc ánh bình minh luôn luôn là lúc tối tăm nhất, tối đến nỗi hầu như đưa tay không thấy năm ngón.
- Cô nương! Cô nương!
Lan Đình thoáng nghe được bên tai vang lên vài tiếng gọi khẽ, nàng thản nhiên mở mắt ra, ngay tại trong giây lát nàng mở mắt, chùm ánh sáng ban mai đầu tiên xuyên phá tầng hắc ám vô biên nơi phương đông xa xôi, nơi chân trời thoáng chốc từ u ám biến thành ánh vàng nhạt, lại từ vàng nhạt chuyển thành màu hồng quít, rồi chiếu sáng từng tầng mây tím hồng nơi chân trời, tất cả chỉ thay đổi trong nháy mắt, đưa các tầng ráng màu khắp bầu trời hòa hợp thành một thể với biển mây mênh mông trước mắt. Vầng mặt trời đỏ rực chậm rãi vén màn mây mù và khoác lên người bộ nghê thường nhiều màu sắc, từ từ mọc lên, trong giây lát, vạn đạo kim quang như rơi vãi khắp những dãy núi non trùng điệp, thực sự là một kỳ quan tráng lệ!
Mà khi luồng hào quang đầu tiên chiếu vào trên khuôn mặt Lan Đình, Sở Phong quả thực kinh ngạc đến ngây người, vẻ đẹp của nàng vào giờ khắc này tuyệt đối không thể dùng bất luận ngôn ngữ gì để miêu tả.
Lan Đình thấy Sở Phong ngạc nhiên nhìn mình, mới khẽ gọi một tiếng: "Công tử!" Sở Phong vẫn chưa có phản ứng, "Công tử!" Lan Đình lại khẽ gọi một tiếng, Sở Phong vẫn còn chưa có phản ứng.
Lan Đình khẽ nhăn mày, Sở Phong cả kinh liền buột miệng nói:
- Thật đẹp!
Lập tức cảm thấy không ổn, lại vội nói:
- Ta... là nói... mặt trời mọc thật đẹp!
Lan Đình mỉm cười, nói :
- Quả thực rất đẹp!
Sở Phong gượng cười một tiếng, đột nhiên đứng lên đi thẳng tới bên núi, đưa mắt nhìn từng tia nắng ban mai nơi phương đông xa xa, giờ khắc này, thiên địa dường như được thu hết vào đáy mắt.
- Oa! Thiên hạ thật nhỏ a!
Sở Phong thét to một tiếng, từ những dãy núi non bốn phía vậy mà quanh quẩn từng tiếng vọng lại: "Oa! Thiên hạ thật nhỏ a! A! A!"
Lan Đình kỳ quái hỏi:
- Công tử làm cái gì vậy?
Sở Phong nghiêm mặt nói:
- Cô nương, ta đang 'Tiểu thiên hạ' ?
- Tiểu thiên hạ?
- Đúng vậy, cô chưa từng nghe qua sao? Khổng Tử 'Đăng thái sơn nhi tiểu thiên hạ' (lên Thái Sơn thấy thiên hạ nhỏ bé), ta đương nhiên cũng phải 'Tiểu thiên hạ' một phen, bằng không sao được gọi là đã từng lên Thái Sơn!
Lan Đình không khỏi bật cười khanh khách, nói:
- Chúng ta mau nhanh xuống núi hái thuốc đi, thôn dân đang chờ kia kìa!
Thế là liên tục mấy ngày sau đó, mỗi sáng sớm Sở Phong liền cùng Lan Đình lên núi hái thuốc, khi trở về thì Lan Đình pha chế thảo dược, còn Sở Phong thì sắc nấu, sắc vàng trên mặt những thôn dân cũng bắt đầu chậm rãi tan đi, con mắt cũng khôi phục một chút thần khí, không khí đã không còn trầm lặng như trước nữa. Tiểu muội từ sau khi được Sở Phong cho một chén cơm, mỗi lần nó vừa thấy Sở Phong thì trước một tiếng "Đại ca ca", sau một tiếng "Đại ca ca", vô cùng thân thiết, Sở Phong cũng thường thường tranh thủ thời gian làm cho nó vài món đồ chơi mới lạ thú vị để vui đùa với nó.
Tác giả :
Cổ Đạo Kinh Hồng