Cổ Đạo Kinh Phong
Chương 19: Tam xao thành phật
Có người cười nói:
- Tiểu cô nương cũng biết được xem tướng sao?
Tiểu Thư bĩu môi, nói:
- Thế nào? Coi khinh người ta đúng không? Được, để cho các ngươi nhìn một cái bản lĩnh của ta!
Nói xong trực tiếp đi tới trước bàn của Sở Phong và tiểu hòa thượng, nói với tiểu hòa thượng:
- Tiểu hòa thượng, ta muốn xem tướng cho ngươi!
Mọi người vừa nghe, thầm buồn cười, cho tới bây giờ chỉ có hòa thượng xem tướng cho người ta, nào có người khác xem tướng cho hòa thượng? Tiểu cô nương này quả thật là tinh quái.
Tiểu hòa thượng hai tay tạo thành chữ thập nói:
- A di đà phật, người xuất gia không cần phải xem tướng.
Tiểu Thư trợn tròn con mắt, nói:
- Người xuất gia thì không cần phải xem tướng sao? Người xuất gia không cần phải ăn cơm sao? Người xuất gia không cần phải ngủ sao? Người xuất gia không cần phải đi tiểu sao?
Mọi người lại cười ầm lên.
Tiểu hòa thượng sờ sờ quả đầu trọc, vẻ mặt hết sức khôi hài.
Tiểu Thư mặc kệ, nhìn vào quả đầu trọc trơn bóng của hắn, quét quanh một vòng, sau đó nghiêm trang nói:
- Tiểu hòa thượng, ta xem ngươi là đã tích đức được chín đời rồi, cách thành Phật đã không xa, chỉ thiếu một chút nữa thôi!
Tiểu hòa thượng hiếu kỳ hỏi:
- Còn thiếu một điểm nào?
- Còn kém là có người tại trên đầu ngươi gõ ba cái. Ngươi thất khiếu đã thông lục khiếu, chỉ còn một khiếu chưa thông. Nếu có người tại trên đầu ngươi gõ ba cái, một khiếu đó sẽ thông, liền được công đức viên mãn, lập địa thành phật.
Mọi người lại cười ầm lên.
Tiểu hòa thượng lại nghiêm mặt nói:
- Tiểu cô nương nói thế chính là cuồng ngôn?
- Ngươi là người xuất gia, ta làm sao lại lừa ngươi! Nếu không ngươi để cho ta gõ ba cái, lập tức liền biết lời ta nói có phải là cuồng ngôn hay không. Nếu như không thể thành Phật, ta cho ngươi gõ toét da đầu lại.
Tất cả mọi người đều muốn náo nhiệt, vì vậy nhất tề ồn ào nói:
- Tiểu sư phụ, ngươi để nàng gõ ba cái đi, dù sao thì cũng không chịu thiệt thòi gì, nói không chừng có thể thật sự thành phật thật, đó là thiên đại công đức.
Tiểu hòa thượng suy nghĩ một lát, cũng hiểu được không có hại gì, vì vậy hai tay tạo thành chữ thập, đưa quả đầu trọc ra nói:
- Vậy mời tiểu cô nương gõ đi.
Tiểu Thư quả nhiên vươn cánh tay mềm mại, đưa lên ngón giữa cố sức tại quả đầu trọc của tiểu hòa thượng gõ một cái.
"Cóc!" Thanh âm đó thật đúng là thanh thúy vang dội, tiểu hòa thượng trợn mắt một cái, hiển nhiên là chịu đựng đau nhức.
Tiểu Thư nhịn cười, lại "Cóc!" gõ xuống một cái, càng thêm vang dội.
Tiểu hòa thượng lại chịu đựng thêm một cái, duỗi đầu ra như trước, vẫn không nhúc nhích, chờ Tiểu Thư gõ cái thứ ba. Thế nhưng đợi nửa ngày, không hề động tĩnh, vì vậy ngẩng đầu hỏi:
- Tiểu cô nương, sao ngươi không gõ cái thứ ba đi?
Tiểu Thư lại "Hắc hắc" giảo hoạt cười, nói:
- Ta chính là không gõ cái thứ ba, cho ngươi cả đời làm hòa thượng, không được thành phật.
Mọi người đều cười vang lên.
- Tiểu cô nương, sao ngươi nói mà không giữ lời gì hết?
Tiểu hòa thượng lấy tay sờ sờ chỗ đầu bị gõ, còn có chút đau.
- Sao nói ta không giữ lời? Ta chỉ gõ hai cái, vẫn còn thiếu một cái, thiếu một cái chính là xét một cái, không được thành phật. Nguồn: https://truyenfull.vn
Lời còn chưa dứt, 'Cóc' một tiếng giòn vang, quả đầu trọc của tiểu hòa thượng lại bị người gõ một cái, nhưng là Sở Phong ngồi ở đối diện gõ.
Sở Phong gõ xong, cười nói với Tiểu Thư:
- Tiểu cô nương, hiện tại tiểu hòa thượng đã bị người gõ ba cái rồi, sao còn không thành Phật?
Mọi người lập tức cùng kêu lên phụ họa:
- Đúng vậy, tiểu cô nương, tiểu hòa thượng sao còn không thành Phật?
Tiểu Thư mở trừng hai mắt, nhìn chằm chằm Sở Phong, vẻ mặt giận dữ nói:
- Ta gõ tiểu hòa thượng, quan hệ gì đến chuyện của tiểu tử ngốc nhà ngươi! Ngươi cho là người nào gõ cũng có thể sao, ngu ngốc đần độn như ngươi vậy, dù cho gõ thủng cái đầu trọc của hắn cũng thành phật không được!
Sở Phong ngạc nhiên nhìn Tiểu Thư, không hiểu mô tê gì hết, không biết nàng vì sao đột nhiên hướng về phía mình nổi bão.
Tiểu Thư lại chống nạnh nói:
- Ngươi trừng mắt với ta làm gì! Nhìn ngươi trên người cõng kiếm, muốn làm đại hiệp đúng không? Nói cho ngươi, giang hồ hiểm ác đáng sợ, nhìn ngươi ngơ ngơ ngốc ngốc còn không bằng trở về làm ruộng, tránh phải uổng mất cái mạng nhỏ!
Sở Phong thực sự là giương mắt mà nhìn, không biết bản thân thế nào lại đi đắc tội với tiểu cô nương mỏ nhọn này.
- Ngươi ngẩn ngơ cái gì! đần độn, ta vừa rồi kể chuyện còn ngươi nhìn chằm chằm ra bên ngoài, bên ngoài có cái gì đẹp? Có đúng hay không coi thường chuyện của ta kể !
Sở Phong rốt cuộc rõ ràng, nguyên lai nàng là đang buồn bực mình không có chuyên tâm nghe nàng kể chuyện, không khỏi bật cười.
- Ngươi cười cái gì! Có đúng hay không cười nhạo chuyện ta kể?
Sở Phong đành phải thu hồi dáng tươi cười.
Tiểu Thư cũng không buông tha:
- Ngươi nói đi, ngươi có phải coi thường chuyện ta kể không?
- Ta sao dám coi thường cô nương...
- Vậy ngươi vì sao không nghe! Không nghe thì thôi, còn không nói lời nào, không reo hò không vỗ tay, rõ ràng chính là coi thường người ta!
Lời này của Tiểu Thư đúng là không nói lý mà.
Sở Phong chỉ có nói:
- Tiểu cô nương nói có lý, là ta không đúng, xin tiểu cô nương đọc lại từ đầu một lần, ta nhất định chăm chú lắng nghe, không dám chút nào phân tâm.
Tiểu Thư thấy Sở Phong không hờn không giận, không thể phát tác, chỉ có "Hừ" một tiếng xoay người bỏ đi.
Sở Phong không khỏi nở nụ cười.
- Ngươi cười cái gì?
Tiểu Thư bỗng nhiên xoay người, trừng mắt với Sở Phong.
Sở Phong vội vã thu hồi dáng tươi cười nói:
- Tiểu cô nương kể chuyện tinh thải tuyệt luân, sinh động thú vị, rất hấp dẫn người cười.
- Hừ! Ta còn chưa có bắt đầu kể, tại sao tinh thải tuyệt luân, sinh động thú vị!
- Ôi? Nguyên lai còn chưa có bắt đầu? Tại hạ nhất thời nhớ lầm, tại hạ hồ đồ.
Sở Phong học giả giọng của Thiên Cơ lão nhân, pha trò mọi người một trận cười vang.
Tiểu Thư vừa tức vừa hận lại bất đắc dĩ, tức giận trở lại bên người gia gia, một tay kéo bộ râu dài của lão nhân, vừa túm vừa vung nhõng nhẽo:
- Gia gia, hôm nay thật xui xẻo, chạm mặt một tên tiểu tử đáng ghét đần độn, thực sự là đáng giận mà! Chúng ta cũng không cần xem bói, nhìn tiểu tử này chỉ thêm bực bội!
- Ôi, được, được, đừng kéo nữa, cháu nói thế nào thì thế đó đi.
Thiên Cơ lão nhân làm ra bộ mặt cầu xin tha thứ.
Tác giả :
Cổ Đạo Kinh Hồng