Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
Chương 90
Đợi đến khi các thị vệ đã đi dọn dẹp, Phong Triền Nguyệt mới chuyển mắt sang Thẩm Hi, tươi cười như hoa: “Hoắc gia đệ muội, thật xin lỗi, chuyện trước kia là ta không đúng, muội rộng lượng tha thứ ta được không, nói đỡ với Hoắc Kiếm thần giúp ta, đừng ghi hận ta nữa."
Suýt nữa hai mạng người đã biến mất dưới tay mình, vậy mà nàng ta nói bâng quơ một câu đã xong, Thẩm Hi cảm thấy người này đúng là bệnh không nhẹ, tự coi mình là trung tâm của tất cả, ngay cả mặt trời phải xoay quanh nàng chắc?
Thẩm Hi không nói gì, Hoắc Trung Khê đứng cạnh khinh thường liếc nàng ta một cái, trào phúng nói: “Bốn người chúng ta, võ công ngươi đứng cuối nhất, nhưng nếu so về da mặt dày thì chắc ngươi đệ nhất." Phong Triền Nguyệt hờn dỗi dậm chân, ngượng ngùng cúi đầu: “Hoắc ca ca, huynh đúng là đồ đáng ghét, người ta không thèm để ý tới huynh nữa, huynh không được phép phá hủy chuyện tốt của ta, cứ thế nhé?" Nói xong, nàng ta õng ẹo đi về phía gian nhà gỗ phía bắc mà nhóm thì vệ đang dọn dẹp kia, lúc đi ngang qua phòng của Bản Ngã Sơ Tâm, dừng lại một bước rồi mới đi tiếp sang bên kia.
Thẩm Hi thấy nàng ta đã đi xa, mới quay người hỏi Hoắc Trung Khê: “Nàng ta không có vấn đề gì về đầu óc đấy chứ?"
“Từ khi biết nàng ta, ta chưa bào giờ thấy nàng ta bình thường bao giờ." Hoắc Trung Khê lại đưa nàng về phòng, dặn kĩ: “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì nàng đừng để ý đến nàng ta, ta đi bảo Bản Ngã Sơ Tâm nhanh chóng đuổi nàng ta đi, vừa nãy nghe nàng ta gọi Hoắc ca ca mà ta ngứa tay quá, hận không thể đi lên bổ cho một kiếm."
Về phòng, Thẩm Hi đứng trước mặt Hoắc Trung Khê, nắm lấy mặt hắn, học Phong Triền Nguyệt mà kêu một tiếng ngọt ngào: “Hoắc ca ca ~~~"
Hoắc Trung Khê quay đầu đi, cau mày chán ghét nói: “Nào, đừng có học linh tinh, nàng nói chuyện tử tế đi, ta chịu không nổi."
Thẩm Hi buông mặt hắn ra, lầu bầu nói: “Làm sao mà Bản Ngã Sơ Tâm lại thích được người nữ nhân kia chứ? Đường Thi thì khác biệt với nàng ta một trời một vực, sao hắn lại cưới cô ấy nhỉ?" Hoắc Trung Khê thuận miệng đáp: “Chắc hắn chịu không nỏi kiểu ngọt ngào đó nên chuyển khẩu vị sang thanh đạm." Nghe câu trả lời qua loa của hắn, Thẩm Hi bất mãn: “Đường Thi có gì không tốt chứ, yên lặng một chút nhưng lại chăm chỉ nhanh nhẹn, lại còn nhiệt tình, so với Phong Triền Nguyệt kia không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần."
Hoắc Trung Khê nghe nàng nói vậy, nhưng hắn nhớ đến mọi lần Bản Ngã Sơ Tâm chê bai Đường Thi lạnh lùng ít nói, không quá xem trọng tình cảm giữa hai người.
Chuyện của Đường Thi ra sao hắn không quan tâm nữa, rốt cuộc chuyện này không liên quan gì đến hắn, bây giờ điều duy nhất hắn đau đầu là Phong Triền Nguyệt. Hắn vốn đã không thích nàng ta, nếu không phải Bản Ngã Sơ Tâm vẫn ở đây, hôm nay hắn đã chém Phong Triền Nguyệt vì mối thù nàng ta ra tay với thê nhi rồi. Hiện giờ hắn không thể cẩn thận suy nghĩ, tuy Bản Ngã Sơ Tâm đã cưới Đường Thi nhưng trong lòng hắn nghĩ gì, còn yêu hay không thì không ai biết được. Hơn nữa dù cỏa sao đi chăng nữa thì một khi Phong Triền Nguyệt có nguy hiểm, chắc chắn Bản Ngã Sơ Tâm sẽ không đứng ngoài cuộc, dù sao hắn đã yêu nữ nhân kia hơn 20 năm, tình cảm sâu đậm không thể nói cắt đứt là đứt được. Một chọi một thì Hoắc Trung Khê có thể thắng, nhưng nếu 2 đánh một thì chỉ có nước thua.
Nếu hắn chỉ có một người, chắc chắc Hoắc Trung Khê sẽ mạo hiểm để báo thù, nhưng giờ thê nhi đều ở đây, Hoắc Trung Khê chỉ phải đè sát ý xuống, vì thê tử an toàn, hắn để Phong Triền Nguyệt sống thêm mấy ngày thì đã sao?
Hoắc Trung Khê im lặng không có động tĩnh gì, Phong Triền Nguyệt thành công ở lại trong rừng rậm.
Đến chạng vạng An Tu Cẩn cùng Tĩnh Huyên đi ra ngoài cả ngày đã trở lại, trong tay An Tu Cẩn còn xách theo mấy con mồi nhỏ, mới vào sân, thấy ngôi nhà phía bắc kia có người ở, hắn còn ngớ người ra một lúc.
“Tẩu tử, ai đến đây vậy?" An Tu Cẩn đặt đồ vật ngoài sân, dắt tay đi vào nhà hỏi chuyện Thẩm Hi. Thẩm Hi đang chờ xem kịch vui, cười xấu xa trả lời hắn: “Phong Triền Nguyệt." An Tu Cẩn cũng hưng phấn lên, xoa tay rạo rực nói: “Từ lúc ra cung đến giờ lâu lắm rồi ta không thấy chuyện tranh giành tình cảm, bây giờ có chuyện hay nhìn rồi."
Thẩm Hi yên lặng nhìn nhìn vị tiền hoàng đế không đàng hoàng này, người này rốt cuộc có thú vui như thế này, không trách nhiều lần Cù Minh Tuyết xuống tay với những người trong hậu cung, tên tiểu tử này đúng là kẻ chuyên gây chuyện.
Cơm chiều không cần Thẩm Hi xuống tay, ngự trù xuống bếp làm bữa cơm đầu tiên cho mọi người nếm thử, không hổ là ngự trù, vừa ra tay đã biết là cao thủ, một bàn ăn sắc hương vị đều có, khiến Thẩm Hi nước miếng chảy ròng.
Mấy nam nhân như Hoắc Trung Khê, An Tu Cẩn, Bản Ngã Sơ Tâm cùng tiểu nam nhân Trịnh Gia Thanh ngồi một bàn. Thẩm Hicùng Đường Thi thì bày một bàn riêng trên kháng, kèm Hoắc Hiệp và Bản Ngã Nghênh ăn cơm, An Tĩnh Huyên cũng ngồi bàn này, xem như bàn riêng cho nữ nhân.
Mọi người mới bắt đầu ăn, chỉ thấy rèm cửa vung lên, Phong Triền Nguyệt đi vào trong phòng, nụ cười tươi tắn: “Ôi chao, hôm nay đồ ăn thơm quá, ta ở xa thế mà cũng ngửi theo mùi hương tới đây rồi."
Nhìn kẻ không mời mà đến này, mọi người nhìn nhau, không ai nói gì, cũng không để ý đến nàng ta. Phong Triền Nguyệt không để ý đến sự ghẻ lạnh này, đi thẳng vào chỗ bàn của các nam nhân, thấy không có ghế trống, nàng đi đến trước mặt Trịnh Gia Thanh, vỗ nhẹ lên vai thằng bé, cười hỏi: “Tiểu đệ đệ, chỗ ngồi này của đệ nhường cho tỉ tỉ được không? Ngươi đi bàn kia ăn đi."
Trịnh Gia Thanh không tiếp xúc với loại người này bao giờ, nghẹn đến mặt đỏ bừng, nhanh chóng bưng bát cơm đứng dậy nhảy lên kháng, nhường ghế lại cho nàng ta. Chỗ ngồi của thằng bé là ở giữa An Tu Cẩn cùng Hoắc Trung Khê, đối diện với Bản Ngã Sơ Tâm. Phong Triền Nguyệt chiếm được chỗ ngồi như mong muốn rồi nhưng chưa vội ngồi xuống mà cười nhìn An Tu Cẩn.
Act tất nhiên biết nàng ta muốn làm gì, hì hì đứng dậy nói: “Ta không phải loại người không có ý tứ kia, ta hiểu rồi, nhường chỗ thôi mà." Nói xong, hắn cũng bưng bát cơm chuyển lên kháng, ngồi vào cạnh Tĩnh Huyên, gắp miếng xương sườn trong bát cho con gái, nói: “Ta vẫn nên ngồi ăn cơm cùng con gái ngoan là tốt nhất."
Phong Triền Nguyệt không khách khí ngồi xuống chỗ An Tu Cẩn, đẩy ghế đến cạnh chỗ Bản Ngã Sơ Tâm, đẩy đẩy, một lát sau đã sát hết người vào người hắn. Nàng ta cầm đũa, gắp một miếng thịt vịt đến bát hắn, dịu dàng nói: “Sơ lang, đây là món thịt vịt ngũ vị hương nấu tương chàng thích nhất, mau nếm thử xem ngon không?"
Bản Ngã Sơ Tâm không động đũa, nhìn miếng thịt vịt rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Thi. Đường Thi liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Tướng công, hôm nay ta đau tay, chàng đến bón cơm cho Tiểu Nghênh đi." Bản Ngã Sơ Tâm nghe vậy, như được đặc xá mà vội bỏ bát cơm xuống, đi lên kháng ôm lấy Bản Ngã Nghênh vào lòng, hôn thằng bé một cái: “Con trai, qua đây, cha bón cơm cho con."
Đường Thi đưa bát cơm cho hắn, thấy hắn đã cầm bát chuẩn bị bón cơm cho con trai mới cầm bát lên, gắp thức ăn đưa đến bên miệng Bản Ngã Sơ Tâm, hắn không do dự mà há miệng ăn luôn.
Nhìn cảnh hòa thuận vui vẻ của nhà Bản Ngã Sơ Tâm, sắc mặt Phong Triền Nguyệt đổi đổi, nhưng rất nhanh đã lấy lại nụ cười, nũng nịu nói: “Ôi chao, sao mọi người lại chuyển hết lên kháng thế này, đồ ăn bên đó ngon hơn ở đây hay sao? Ta cũng muốn nếm thử." Nói xong, nàng ta cũng đi lên ngồi, sát ngay cạnh Bản Ngã Sơ Tâm.
Mọi người đều lên kháng, cái bàn dưới đất chỉ còn mỗi Hoắc Trung Khê ngồi trơ ở đó, Thẩm Hi bế Hoắc Hiệp đi xuống, lại gọi Trịnh Gia Thanh: “gt, chúng ta đi xuống ngồi ăn cùng sư phụ con." Trịnh Gia Thanh nghe vậy, ngoan ngoãn cầm bát cơm xuống ngồi.
Nhà Thẩm Hi ngồi lại bên bàn, Trịnh Gia Thanh cũng ngồi xuống chỗ cũ, An Tu Cẩn đi giày giúp con gái, bảo: “Huyên Nhi, đồ ăn ở bàn dưới ngon hơn, xuống đây ngồi ăn cùng cha." Tĩnh Huyên đã sớm nhận ra hôm nay không giống mọi ngày, ngoan ngoãn đi giày rồi xuống bàn ngồi cùng cha.
Cái bàn phía dưới lại đầy chỗ, trên kháng chỉ còn lại 3 người nhà Bản Ngã Sơ Tâm cùng Phong Triền Nguyệt. Thẩm Hi vừa gắp đồ ăn cho Hoắc Hiệp vừa liếc nhìn, vở kịch tranh giành tình cảm thế này làm sao có dịp trình diễn lần hai?
Phong Triền Nguyệt không tiếp tục gắp đồ ăn cho Bản Ngã Sơ Tâm, chỉ mắt long lanh mà nhìn hắn, mềm giọng nói: “Sơ lang, ta thích ăn nấm hương xào cải trắng, trước kia chàng rất thích gắp cho ta kia mà?"
Bản Ngã Sơ Tâm nghiêng người tránh nàng ta dựa lại đây, có chút xấu hổ nói: “Phải không? Ta quên mất chuyện đó rồi. Ở nhà ta nương tử ta là người xuống bếp, nàng ấy không thích món kia nên không nấu." Phong Triền Nguyệt ai oán thở dài một tiếng, giọng như sắp khóc: “Sơ Tâm, chàng thực sự đã thay lòng rồi sao? Trong lòng chàng không có ta nữa sao?"
Trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt còn trước mặt thê tử của mình, Bản Ngã Sơ Tâm dám nói gì thì đúng là chán sống, hắn ta chỉ dám ấp ấp úng úng mấy tiếng. Đường Thi đứng lên rời khỏi bàn, bảo Bản Ngã Sơ Tâm: “Ta đau bụng, tướng công, về xoa bụng giúp ta." Bản Ngã Sơ Tâm như nghe thánh chỉ, răm rắp xuống kháng đi giày, bế con trai theo Đường Thi đi rồi.
“Hừ!"
Phong Triền Nguyệt căm giận nhìn theo, vẻ mặt tức giận. Thấy mọi người đều đang nhìn, nàng ta hốt hoảng rống to: “Ăn cơm của các người đi, nhìn cái gì mà nhìn!"
Hoắc Trung Khê lạnh lùng nói: “Phong Triền Nguyệt, ngươi quên đây là nhà của ai rồi sao?"
Phong Triền Nguyệt liếc hắn một cái, nổi giận đùng đùng đi xuống kháng, vung rèm cửa đi ra ngoài.
An Tu Cẩn thở dài: “Nếu mà là trong cung, như nàng ta đã sớm bị..." Nói đến đây, hắn nhớ tới Tĩnh Huyên đang ngồi bên cạnh, lập tức im miệng, gắp thức ăn cho cô bé, dịu dàng dặn dò: “Con gái ngoan, về sau con đừng có như nàng ta, lúc có thì không biết quý trọng, đến lúc mất đi rồi mới cuông cuồng tìm lại, còn phải tranh giành với người khác." Nói xong hắn lại lẩm bẩm: “Không được, con gái ngoan của ta vừa xinh đẹp lại đáng yêu, tuyệt đối không thể đi tranh giành nam nhân với người khác, ta phải chuẩn bị cho con bé trước..."
Hắn ăn nói bừa bãi, không nhớ trong lòng nhưng Tĩnh Huyên đã lớn, biết sơ sơ về ái tình nam nữ nên ngại ngùng đỏ bừng mặt, ngẩng đầu nhìn trộm Trịnh Gia Thanh, lại như con thỏ bị gật mình mà rụt đầu trở lại, cúi đầu không nói một lời.
Thẩm Hi thấy An Tu Cẩn không nói đàng hoàng, vội quát hắn dừng lại: “Đừng có nói bừa, mau ăn cơm đi, thức ăn sắp lạnh hết rồi."
An Tu Cẩn ngốc nghếch cười: “Đúng rồi, con gái, ăn cơm đi, mọi sự đừng lo lắng, đã có cha ở đây." Thẩm Hi nghe vậy thật muốn trợn mắt xem thường, rốt cuộc thì ai đang âu sầu chứ, Tĩnh Huyên còn chưa nghĩ đến mấy chuyện này mà cha cô bé đã lo xa trước hàng dặm rồi.
Đã không có Phong Triền Nguyệt quấy rối, mọi người đều ăn uống vui vẻ, trình độ của ngự trù quả thật tuyệt hảo, hơn xa tay nghề của Thẩm Hi. Săn sóc cho nhà Đường Thi chưa ăn được bao nhiêu nên mâm đồ ăn trên kháng mọi người không đụng vào, Thẩm Hi khiến người đưa đến phòng Đường Thi, người lớn đói thì không sao, nhưng còn một đứa bé đang đợi ăn cơm đây.
Suýt nữa hai mạng người đã biến mất dưới tay mình, vậy mà nàng ta nói bâng quơ một câu đã xong, Thẩm Hi cảm thấy người này đúng là bệnh không nhẹ, tự coi mình là trung tâm của tất cả, ngay cả mặt trời phải xoay quanh nàng chắc?
Thẩm Hi không nói gì, Hoắc Trung Khê đứng cạnh khinh thường liếc nàng ta một cái, trào phúng nói: “Bốn người chúng ta, võ công ngươi đứng cuối nhất, nhưng nếu so về da mặt dày thì chắc ngươi đệ nhất." Phong Triền Nguyệt hờn dỗi dậm chân, ngượng ngùng cúi đầu: “Hoắc ca ca, huynh đúng là đồ đáng ghét, người ta không thèm để ý tới huynh nữa, huynh không được phép phá hủy chuyện tốt của ta, cứ thế nhé?" Nói xong, nàng ta õng ẹo đi về phía gian nhà gỗ phía bắc mà nhóm thì vệ đang dọn dẹp kia, lúc đi ngang qua phòng của Bản Ngã Sơ Tâm, dừng lại một bước rồi mới đi tiếp sang bên kia.
Thẩm Hi thấy nàng ta đã đi xa, mới quay người hỏi Hoắc Trung Khê: “Nàng ta không có vấn đề gì về đầu óc đấy chứ?"
“Từ khi biết nàng ta, ta chưa bào giờ thấy nàng ta bình thường bao giờ." Hoắc Trung Khê lại đưa nàng về phòng, dặn kĩ: “Nếu không có chuyện gì quan trọng thì nàng đừng để ý đến nàng ta, ta đi bảo Bản Ngã Sơ Tâm nhanh chóng đuổi nàng ta đi, vừa nãy nghe nàng ta gọi Hoắc ca ca mà ta ngứa tay quá, hận không thể đi lên bổ cho một kiếm."
Về phòng, Thẩm Hi đứng trước mặt Hoắc Trung Khê, nắm lấy mặt hắn, học Phong Triền Nguyệt mà kêu một tiếng ngọt ngào: “Hoắc ca ca ~~~"
Hoắc Trung Khê quay đầu đi, cau mày chán ghét nói: “Nào, đừng có học linh tinh, nàng nói chuyện tử tế đi, ta chịu không nổi."
Thẩm Hi buông mặt hắn ra, lầu bầu nói: “Làm sao mà Bản Ngã Sơ Tâm lại thích được người nữ nhân kia chứ? Đường Thi thì khác biệt với nàng ta một trời một vực, sao hắn lại cưới cô ấy nhỉ?" Hoắc Trung Khê thuận miệng đáp: “Chắc hắn chịu không nỏi kiểu ngọt ngào đó nên chuyển khẩu vị sang thanh đạm." Nghe câu trả lời qua loa của hắn, Thẩm Hi bất mãn: “Đường Thi có gì không tốt chứ, yên lặng một chút nhưng lại chăm chỉ nhanh nhẹn, lại còn nhiệt tình, so với Phong Triền Nguyệt kia không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần."
Hoắc Trung Khê nghe nàng nói vậy, nhưng hắn nhớ đến mọi lần Bản Ngã Sơ Tâm chê bai Đường Thi lạnh lùng ít nói, không quá xem trọng tình cảm giữa hai người.
Chuyện của Đường Thi ra sao hắn không quan tâm nữa, rốt cuộc chuyện này không liên quan gì đến hắn, bây giờ điều duy nhất hắn đau đầu là Phong Triền Nguyệt. Hắn vốn đã không thích nàng ta, nếu không phải Bản Ngã Sơ Tâm vẫn ở đây, hôm nay hắn đã chém Phong Triền Nguyệt vì mối thù nàng ta ra tay với thê nhi rồi. Hiện giờ hắn không thể cẩn thận suy nghĩ, tuy Bản Ngã Sơ Tâm đã cưới Đường Thi nhưng trong lòng hắn nghĩ gì, còn yêu hay không thì không ai biết được. Hơn nữa dù cỏa sao đi chăng nữa thì một khi Phong Triền Nguyệt có nguy hiểm, chắc chắn Bản Ngã Sơ Tâm sẽ không đứng ngoài cuộc, dù sao hắn đã yêu nữ nhân kia hơn 20 năm, tình cảm sâu đậm không thể nói cắt đứt là đứt được. Một chọi một thì Hoắc Trung Khê có thể thắng, nhưng nếu 2 đánh một thì chỉ có nước thua.
Nếu hắn chỉ có một người, chắc chắc Hoắc Trung Khê sẽ mạo hiểm để báo thù, nhưng giờ thê nhi đều ở đây, Hoắc Trung Khê chỉ phải đè sát ý xuống, vì thê tử an toàn, hắn để Phong Triền Nguyệt sống thêm mấy ngày thì đã sao?
Hoắc Trung Khê im lặng không có động tĩnh gì, Phong Triền Nguyệt thành công ở lại trong rừng rậm.
Đến chạng vạng An Tu Cẩn cùng Tĩnh Huyên đi ra ngoài cả ngày đã trở lại, trong tay An Tu Cẩn còn xách theo mấy con mồi nhỏ, mới vào sân, thấy ngôi nhà phía bắc kia có người ở, hắn còn ngớ người ra một lúc.
“Tẩu tử, ai đến đây vậy?" An Tu Cẩn đặt đồ vật ngoài sân, dắt tay đi vào nhà hỏi chuyện Thẩm Hi. Thẩm Hi đang chờ xem kịch vui, cười xấu xa trả lời hắn: “Phong Triền Nguyệt." An Tu Cẩn cũng hưng phấn lên, xoa tay rạo rực nói: “Từ lúc ra cung đến giờ lâu lắm rồi ta không thấy chuyện tranh giành tình cảm, bây giờ có chuyện hay nhìn rồi."
Thẩm Hi yên lặng nhìn nhìn vị tiền hoàng đế không đàng hoàng này, người này rốt cuộc có thú vui như thế này, không trách nhiều lần Cù Minh Tuyết xuống tay với những người trong hậu cung, tên tiểu tử này đúng là kẻ chuyên gây chuyện.
Cơm chiều không cần Thẩm Hi xuống tay, ngự trù xuống bếp làm bữa cơm đầu tiên cho mọi người nếm thử, không hổ là ngự trù, vừa ra tay đã biết là cao thủ, một bàn ăn sắc hương vị đều có, khiến Thẩm Hi nước miếng chảy ròng.
Mấy nam nhân như Hoắc Trung Khê, An Tu Cẩn, Bản Ngã Sơ Tâm cùng tiểu nam nhân Trịnh Gia Thanh ngồi một bàn. Thẩm Hicùng Đường Thi thì bày một bàn riêng trên kháng, kèm Hoắc Hiệp và Bản Ngã Nghênh ăn cơm, An Tĩnh Huyên cũng ngồi bàn này, xem như bàn riêng cho nữ nhân.
Mọi người mới bắt đầu ăn, chỉ thấy rèm cửa vung lên, Phong Triền Nguyệt đi vào trong phòng, nụ cười tươi tắn: “Ôi chao, hôm nay đồ ăn thơm quá, ta ở xa thế mà cũng ngửi theo mùi hương tới đây rồi."
Nhìn kẻ không mời mà đến này, mọi người nhìn nhau, không ai nói gì, cũng không để ý đến nàng ta. Phong Triền Nguyệt không để ý đến sự ghẻ lạnh này, đi thẳng vào chỗ bàn của các nam nhân, thấy không có ghế trống, nàng đi đến trước mặt Trịnh Gia Thanh, vỗ nhẹ lên vai thằng bé, cười hỏi: “Tiểu đệ đệ, chỗ ngồi này của đệ nhường cho tỉ tỉ được không? Ngươi đi bàn kia ăn đi."
Trịnh Gia Thanh không tiếp xúc với loại người này bao giờ, nghẹn đến mặt đỏ bừng, nhanh chóng bưng bát cơm đứng dậy nhảy lên kháng, nhường ghế lại cho nàng ta. Chỗ ngồi của thằng bé là ở giữa An Tu Cẩn cùng Hoắc Trung Khê, đối diện với Bản Ngã Sơ Tâm. Phong Triền Nguyệt chiếm được chỗ ngồi như mong muốn rồi nhưng chưa vội ngồi xuống mà cười nhìn An Tu Cẩn.
Act tất nhiên biết nàng ta muốn làm gì, hì hì đứng dậy nói: “Ta không phải loại người không có ý tứ kia, ta hiểu rồi, nhường chỗ thôi mà." Nói xong, hắn cũng bưng bát cơm chuyển lên kháng, ngồi vào cạnh Tĩnh Huyên, gắp miếng xương sườn trong bát cho con gái, nói: “Ta vẫn nên ngồi ăn cơm cùng con gái ngoan là tốt nhất."
Phong Triền Nguyệt không khách khí ngồi xuống chỗ An Tu Cẩn, đẩy ghế đến cạnh chỗ Bản Ngã Sơ Tâm, đẩy đẩy, một lát sau đã sát hết người vào người hắn. Nàng ta cầm đũa, gắp một miếng thịt vịt đến bát hắn, dịu dàng nói: “Sơ lang, đây là món thịt vịt ngũ vị hương nấu tương chàng thích nhất, mau nếm thử xem ngon không?"
Bản Ngã Sơ Tâm không động đũa, nhìn miếng thịt vịt rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Thi. Đường Thi liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Tướng công, hôm nay ta đau tay, chàng đến bón cơm cho Tiểu Nghênh đi." Bản Ngã Sơ Tâm nghe vậy, như được đặc xá mà vội bỏ bát cơm xuống, đi lên kháng ôm lấy Bản Ngã Nghênh vào lòng, hôn thằng bé một cái: “Con trai, qua đây, cha bón cơm cho con."
Đường Thi đưa bát cơm cho hắn, thấy hắn đã cầm bát chuẩn bị bón cơm cho con trai mới cầm bát lên, gắp thức ăn đưa đến bên miệng Bản Ngã Sơ Tâm, hắn không do dự mà há miệng ăn luôn.
Nhìn cảnh hòa thuận vui vẻ của nhà Bản Ngã Sơ Tâm, sắc mặt Phong Triền Nguyệt đổi đổi, nhưng rất nhanh đã lấy lại nụ cười, nũng nịu nói: “Ôi chao, sao mọi người lại chuyển hết lên kháng thế này, đồ ăn bên đó ngon hơn ở đây hay sao? Ta cũng muốn nếm thử." Nói xong, nàng ta cũng đi lên ngồi, sát ngay cạnh Bản Ngã Sơ Tâm.
Mọi người đều lên kháng, cái bàn dưới đất chỉ còn mỗi Hoắc Trung Khê ngồi trơ ở đó, Thẩm Hi bế Hoắc Hiệp đi xuống, lại gọi Trịnh Gia Thanh: “gt, chúng ta đi xuống ngồi ăn cùng sư phụ con." Trịnh Gia Thanh nghe vậy, ngoan ngoãn cầm bát cơm xuống ngồi.
Nhà Thẩm Hi ngồi lại bên bàn, Trịnh Gia Thanh cũng ngồi xuống chỗ cũ, An Tu Cẩn đi giày giúp con gái, bảo: “Huyên Nhi, đồ ăn ở bàn dưới ngon hơn, xuống đây ngồi ăn cùng cha." Tĩnh Huyên đã sớm nhận ra hôm nay không giống mọi ngày, ngoan ngoãn đi giày rồi xuống bàn ngồi cùng cha.
Cái bàn phía dưới lại đầy chỗ, trên kháng chỉ còn lại 3 người nhà Bản Ngã Sơ Tâm cùng Phong Triền Nguyệt. Thẩm Hi vừa gắp đồ ăn cho Hoắc Hiệp vừa liếc nhìn, vở kịch tranh giành tình cảm thế này làm sao có dịp trình diễn lần hai?
Phong Triền Nguyệt không tiếp tục gắp đồ ăn cho Bản Ngã Sơ Tâm, chỉ mắt long lanh mà nhìn hắn, mềm giọng nói: “Sơ lang, ta thích ăn nấm hương xào cải trắng, trước kia chàng rất thích gắp cho ta kia mà?"
Bản Ngã Sơ Tâm nghiêng người tránh nàng ta dựa lại đây, có chút xấu hổ nói: “Phải không? Ta quên mất chuyện đó rồi. Ở nhà ta nương tử ta là người xuống bếp, nàng ấy không thích món kia nên không nấu." Phong Triền Nguyệt ai oán thở dài một tiếng, giọng như sắp khóc: “Sơ Tâm, chàng thực sự đã thay lòng rồi sao? Trong lòng chàng không có ta nữa sao?"
Trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt còn trước mặt thê tử của mình, Bản Ngã Sơ Tâm dám nói gì thì đúng là chán sống, hắn ta chỉ dám ấp ấp úng úng mấy tiếng. Đường Thi đứng lên rời khỏi bàn, bảo Bản Ngã Sơ Tâm: “Ta đau bụng, tướng công, về xoa bụng giúp ta." Bản Ngã Sơ Tâm như nghe thánh chỉ, răm rắp xuống kháng đi giày, bế con trai theo Đường Thi đi rồi.
“Hừ!"
Phong Triền Nguyệt căm giận nhìn theo, vẻ mặt tức giận. Thấy mọi người đều đang nhìn, nàng ta hốt hoảng rống to: “Ăn cơm của các người đi, nhìn cái gì mà nhìn!"
Hoắc Trung Khê lạnh lùng nói: “Phong Triền Nguyệt, ngươi quên đây là nhà của ai rồi sao?"
Phong Triền Nguyệt liếc hắn một cái, nổi giận đùng đùng đi xuống kháng, vung rèm cửa đi ra ngoài.
An Tu Cẩn thở dài: “Nếu mà là trong cung, như nàng ta đã sớm bị..." Nói đến đây, hắn nhớ tới Tĩnh Huyên đang ngồi bên cạnh, lập tức im miệng, gắp thức ăn cho cô bé, dịu dàng dặn dò: “Con gái ngoan, về sau con đừng có như nàng ta, lúc có thì không biết quý trọng, đến lúc mất đi rồi mới cuông cuồng tìm lại, còn phải tranh giành với người khác." Nói xong hắn lại lẩm bẩm: “Không được, con gái ngoan của ta vừa xinh đẹp lại đáng yêu, tuyệt đối không thể đi tranh giành nam nhân với người khác, ta phải chuẩn bị cho con bé trước..."
Hắn ăn nói bừa bãi, không nhớ trong lòng nhưng Tĩnh Huyên đã lớn, biết sơ sơ về ái tình nam nữ nên ngại ngùng đỏ bừng mặt, ngẩng đầu nhìn trộm Trịnh Gia Thanh, lại như con thỏ bị gật mình mà rụt đầu trở lại, cúi đầu không nói một lời.
Thẩm Hi thấy An Tu Cẩn không nói đàng hoàng, vội quát hắn dừng lại: “Đừng có nói bừa, mau ăn cơm đi, thức ăn sắp lạnh hết rồi."
An Tu Cẩn ngốc nghếch cười: “Đúng rồi, con gái, ăn cơm đi, mọi sự đừng lo lắng, đã có cha ở đây." Thẩm Hi nghe vậy thật muốn trợn mắt xem thường, rốt cuộc thì ai đang âu sầu chứ, Tĩnh Huyên còn chưa nghĩ đến mấy chuyện này mà cha cô bé đã lo xa trước hàng dặm rồi.
Đã không có Phong Triền Nguyệt quấy rối, mọi người đều ăn uống vui vẻ, trình độ của ngự trù quả thật tuyệt hảo, hơn xa tay nghề của Thẩm Hi. Săn sóc cho nhà Đường Thi chưa ăn được bao nhiêu nên mâm đồ ăn trên kháng mọi người không đụng vào, Thẩm Hi khiến người đưa đến phòng Đường Thi, người lớn đói thì không sao, nhưng còn một đứa bé đang đợi ăn cơm đây.
Tác giả :
Thập Tam Sinh