Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi
Chương 92
Diệp Hiểu Quân ngủ trọn vẹn hai ngày, nàng gần đây cũng không mệt nhọc, nhưng sau khi hôn mê toàn thân mệt mỏi, từng đợt buồn ngủ ép tới ánh mắt của nàng khó mở nổi.
Hơn nữa nàng rõ ràng hôn mê hai ngày.
Hai ngày này hôn mê đến tột cùng là do cái gì tạo thành? Từ chỗ Lục Tĩnh Sanh biết được, tại trên hành lang bệnh viện hai người đối thoại tiến hành đến một nửa nàng bỗng nhiên không hề báo hiệu mà hôn mê.
Tại trước khi hôn mê nàng nhìn thấy những tình cảnh cổ quái, là chân thật hay vẫn là ảo giác?
"Tôi có chút mệt mỏi." Diệp Hiểu Quân nói.
"Được, chị nghỉ ngơi trước, tôi đi nhìn xem tiểu Quý, lập tức sẽ trở về. Có việc gọi y tá hoặc là điện thoại cho tôi." Lục Tĩnh Sanh giống như gia trưởng phân phó, mâu thuẫn lúc trước giữa hai người cũng coi như trong lúc vô tình cởi bỏ rồi.
Diệp Hiểu Quân gật gật đầu, Lục Tĩnh Sanh đi ra phòng bệnh, từ từ đẩy giúp xe lăn Đồng Ấu Ninh. Đồng Ấu Ninh đeo khẩu trang, kính râm nghiêng chân, vô cùng ưu nhã lại quái dị mà ngồi ở xe lăn, đón ánh mắt kinh ngạc của mọi người trên hành lang bệnh viện, hỏi Lục Tĩnh Sanh: "Chuyện Tiểu Quý cậu có đầu mối không?"
Lục Tĩnh Sanh: "Không có chứng cứ, nhưng theo trực giác tớ thấy là cùng người sau màn sự kiện Ngu Minh Đình lần kia làm chủ."
Đồng Ấu Ninh: "Chuyện này vẫn chưa xong? Cậu tìm không ra người kia là ai?"
Lục Tĩnh Sanh nhớ tới lời Diệp Hiểu Quân hỏi nàng, Em thật không có tỷ tỷ sao? Tại trước khi sinh ra mình? Từng bị đưa đi hoặc là ném đi?
Diệp Hiểu Quân cố chấp tại vấn đề "Tỷ tỷ" này, làm cho Lục Tĩnh Sanh cũng bắt đầu hoài nghi gia đình mình sinh sống ba mươi năm nay không phải có bí mật nào giấu nàng chứ? Diệp Hiểu Quân tựa hồ nói ra suy nghĩ của mình, nhưng mỗi lần đến thời khắc mấu chốt không phải thay đổi chủ ý tận lực che giấu đi qua, chính là dứt khoát trực tiếp té xỉu. Liên hệ những loạn mã kia làm cho người ta sợ hãi, Lục Tĩnh Sanh tổng cảm thấy Diệp Hiểu Quân có chút không đúng.
Chính là chỗ không thích hợp này, Lục Tĩnh Sanh khó mở miệng. Coi như là muốn hỏi cho rõ ràng, tốt nhất cũng chờ tinh lực Diệp Hiểu Quân khôi phục một ít rồi hãy hỏi lại.
Đồng Ấu Ninh hỏi ra mà Lục Tĩnh Sanh không để ý nàng, nhìn lại, thấy nàng còn đang thất thần.
"Tráng Tráng."
Lục Tĩnh Sanh cúi đầu nhìn nàng.
"Đừng lo lắng, có tớ đây."
Đồng Ấu Ninh cho rằng Lục Tĩnh Sanh là bị một đao kia dọa.
Đổi thành bất luận người bình thường nào hoàn toàn chính xác đều sợ hãi. Ai cũng biết rõ một đao kia không phải hướng về phía tiểu Quý, mà là cho Lục Tĩnh Sanh cảnh cáo.
Tiểu Quý tài giỏi, Bác Triển có hôm nay, Lục Tĩnh Sanh đi đến bây giờ tuy có nhấp nhô nhưng vẫn là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không thể bỏ qua công lao tiểu Quý. Nàng là trợ thủ đắc lực của Lục Tĩnh Sanh, nếu có thể diệt trừ nàng tương đương chém đứt phụ tá đắc lực của Lục Tĩnh Sanh, có thể cắt giảm thật lớn lực chiến đấu của nàng.
Chẳng qua là có một chút Lục Tĩnh Sanh không nghĩ ra, nếu như có thể ở trong đám người chen chúc không để lại dấu vết, thậm chí khéo léo mà né tránh thiết bị giám sát, vì cái gì không trực tiếp tìm nàng – chính chủ cho đến một đao đây? Lúc ấy nàng toàn bộ tâm tư đều tại trên người Diệp Hiểu Quân, đừng nói đến có người hướng nàng trái tim cho một đao, coi như là ở trước mặt cho nàng một đáy nồi nàng cũng không nhất định có thể trốn được.
Đối phương là cố ý.
Cố ý xuống tay với tiểu Quý, mục của nàng không phải muốn mạng Lục Tĩnh Sanh, là muốn nàng sợ hãi.
Loại này chiêu số nhàm chán đối với người khác có lẽ có thể có tác dụng, nhưng Lục Tĩnh Sanh tuyệt đối không phải "Người bình thường".
"Không cần lo lắng cho tớ." Lục Tĩnh Sanh vỗ nhẹ bờ vai Đồng Ấu Ninh, "Chính mình có thể giải quyết."
Đồng Ấu Ninh: "Báo cảnh sát chưa?"
"Báo, chính là cảnh sát nói chỗ tiểu Quý đứng vừa lúc ở giữa góc chết hai thiết bị giám sát, hơn nữa đoàn người đi ngược chiều toàn bộ đều cúi đầu, chiều cao không có khác biệt gì lớn, hung thủ dường như khó phân biệt. Cái này rất khác thường, có thể là đối phương tận lực chuẩn bị. Đã lập án, nhưng hiện tại manh mối quá ít, tớ đoán chừng tiến độ sẽ rất chậm."
Đồng Ấu Ninh nói, "Chỗ ngồi ngoài khán đài chắc chắn có vé mới vào được. Còn hậu trường có thể là nhân viên công tác mang theo đi vào, nhưng cậu nói có người đi ngược chiều, chính là vì tạo ra quang cảnh hỗn loạn đám người đụng nhau, thừa cơ ra tay. Đều muốn chế tạo tình cảnh loại này, nhân số nhất định không ít."
"Ý cậu là..."
"Có thể an bài đại tình cảnh loại này, nội bộ nhân viên Hoàn Cầu tương đối dễ dàng. Tớ nhớ được cậu từng hỏi qua, bên trong Hoàn Cầu có nhân viên cấp cao nào trong công ty có dáng dấp giống cậu không hay không. Lúc ấy tớ nói tớ và cậu đã quá quen thuộc, cho nên nhìn ai đều không cảm thấy giống cậu. Tớ nghĩ liền biết, lúc trước cậu vì cái gì hỏi như vậy? Là vì Diệp Hiểu Quân nói gì đó?"
Hôm trước, thời điểm Hứa Ảnh Thiên đi đến bệnh viện vừa vặn nghe thấy Diệp Hiểu Quân cùng Lục Tĩnh Sanh đối thoại.
Nàng đặc biệt không muốn nghe việc tư của người khác, đang muốn quay đầu rời khỏi, đã thấy Diệp Hiểu Quân lui về sau vài bước, vẻ mặt hoảng sợ như là trông thấy chuyện gì đáng sợ, sau đó ngửa mình ra sau. Hứa Ảnh Thiên vội vàng tiến lên đem nàng đỡ lấy, nhìn nàng như vậy có điểm giống chứng động kinh, nhưng sau khi kiểm tra sọ não lại không có vấn đề.
Hứa Ảnh Thiên nghĩ tới chơi ma túy, bất quá không nói ra miệng.
Đồng Ấu Ninh hơn nửa đêm rút cuộc tránh được vòng vây người hâm mộ đi vào bệnh viện, trợ lý đi làm thủ tục nhập viện, nàng khi đó liền một bộ đại gia hình thức ngồi trên xe lăn rồi. Lục Tĩnh Sanh hai bên bận rộn không có thời gian phản ứng nàng, Đồng Ấu Ninh vẫn bám theo Hứa Ảnh Thiên hỏi đến cùng chuyện gì. Hứa Ảnh Thiên cũng chỉ kể lại những gì nàng thấy và nghe được.
"Diệp Hiểu Quân hỏi cậu có hay không có một tỷ tỷ?"
Lục Tĩnh Sanh có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ thật sự có người này tồn tại?"
Đồng Ấu Ninh nói: "Chuyện trong nhà cậu thì tớ không rõ ràng lắm, cũng không thấy được ở trong Hoàn Cầu có ai cùng cậu lớn lên giống nhau, nhưng hoàn toàn chính xác nghe người khác đề cập qua."
"Ai?"
"Đường Cảnh Lộ."
"Lại là nàng."
Đường Cảnh Lộ này từ lúc trước lúc quay phim [Hành Hỏa] có cùng với Lục Tĩnh Sanh đối mặt, lúc ấy nàng xuất hiện thời cơ vô cùng vi diệu, đúng là thời điểm Bác Triển đều muốn tiếp Ngô Chi Mặc nắm bắt thời điểm Đông Sơn tái khởi, nàng hết lần này tới lần khác vượt lên trước một bước hướng Ngô Chi Mặc phát ra lời mời.
May mắn cuối cùng là bắt được tư tâm Ngô Chi Mặc.
Đồng Ấu Ninh tại Hoàn Cầu mười năm, cùng Đường Cảnh Lộ cộng sự cũng vượt qua năm năm thời gian, rất ít nhìn thấy khuôn mặt Đường Cảnh Lộ bỏ mũ, kính. Nữ nhân này một năm bốn mùa đều đeo đủ loại nón mũ rộng vành cùng kính râm, cho dù là ban đêm cùng trong phòng họp cũng không ngoại lệ. Nói là cực kỳ dị ứng, tia tử ngoại cùng bụi bặm đều làm cho nàng sinh bệnh, cho nên mới che phủ kín như vậy.
Nhân viên cao cấp trong công ty có một người thất thường, Đồng Ấu Ninh tự nhiên sẽ nghe ngóng qua chuyện của nàng.
"Tớ nhớ cậu từng nói, 'Chu tiểu thư'- người tác hợp Ngu Minh Đình cùng Khương Bác Văn năm đó đã chết rồi đúng không?"
"Đúng." Lục Tĩnh Sanh nói, "Lúc ấy cũng là cắt đứt tại đầu mối này, không có cách nào khác tiếp tục truy xét thêm. Gia cảnh Đường Cảnh Lộ là tình huống như thế nào?"
Đồng Ấu Ninh lấy điện thoại di động ra, không ngừng lật qua lật lại: "Ngay cả bộ dáng nàng đều không được nhìn thấy, làm sao biết tình huống trong nhà nàng. Đường Cảnh Lộ này tựa hồ cùng Tưởng Bối Nam có chút quan hệ, trực tiếp vào công ty, ngay cả HR cũng không có quyền hỏi đến."
"Bạn của Tưởng Bối Nam?"
Đồng Ấu Ninh tìm được một tấm hình: "Đây là tấm hình duy nhất có nàng xem ra có thể nhìn thấy rõ ngũ quan của nàng."
Lục Tĩnh Sanh tiếp nhận điện thoại, người kia đeo mắt kính khung mắt đen, khoác trong tay nữ nhân cầm lấy chén rượu, đang cùng Tưởng Tấn nói chuyện. Hai người bọn họ không phải nhân vật chính của ảnh chụp, chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ trong góc. Tấm hình này nếu phóng to ra soi xét sẽ bị vỡ hình rất mơ hồ, nhưng vẫn là có thể nhìn ra vị Đường Cảnh Lộ này hoàn toàn chính xác quen mặt.
"Chính cậu có cảm thấy giống không?"
Lục Tĩnh Sanh không thể không thừa nhận: "Giống."
Đồng Ấu Ninh: "Diệp Hiểu Quân không phải nói, trong hội trường concert nàng trông thấy một người diện mạo cùng cậu rất giống sao? Nếu như người kia chỉ chính là Đường Cảnh Lộ mà nói, cái người này một tuần trước đã đi Mỹ Quốc công tác rồi, đến nay chưa có quay về."
Lục Tĩnh Sanh khóe miệng có chút nhếch lên: "Thật đúng là trùng hợp. Hết lần này tới lần khác đúng thời điểm này đi công tác, còn cố ý lựa chọn nơi xa xôi để đến, thời gian cũng dài. Tớ hỏi cậu, tại sao cậu lại biết rõ chuyện nàng đi công tác?"
Đồng Ấu Ninh bị nàng hỏi mà sững sờ: "Tớ cũng chẳng nhớ. Hẳn không phải là đặc biệt chính thức nói ở nơi nào, giống như là... Có người tùy ý ở bên tai tớ đề cập tới chuyện này, tớ tùy ý nghe xong liền tiến vào trong đầu. Đơn giản cho dù có hồi tưởng, căn bản nhớ không nổi tình cảnh cụ thể."
"Thật giống như hung thủ xử lý hiện trường gây án, đem vết máu lau sạch sẽ, hết lần này tới lần khác cũng tự nhiên đem luôn cả bụi bặm trong nhà lau đi mất." Điện thoại Lục Tĩnh Sanh vang lên, "Đường Cảnh Lộ giống như đặc biệt muốn nói cho người khác biết, nàng bề bộn nhiều việc, nàng có bằng chứng ngoại phạm. Này?"
"Tráng Tráng." điện thoại Dịch Thu Bạch gọi tới, "Nghe nói thư ký của cậu đã xảy ra chuyện?"
Nghe thấy thanh âm Dịch Thu Bạch, Lục Tĩnh Sanh trong nháy mắt hoảng hốt. Nàng cùng với Diệp Hiểu Quân bên nhau bao lâu, Dịch Thu Bạch cũng liền bằng ấy thời gian không có xuất hiện.
"Ân là, bị người khác đâm một đao."
Dịch Thu Bạch nói: "Loại sự tình này cậu như thế nào không có nói với tớ?"
Lục Tĩnh Sanh lúng túng trầm mặc, Đồng Ấu Ninh hỏi: "Dịch Thu Bạch sao?"
Lục Tĩnh Sanh gật gật đầu.
"Để tớ nói chuyện cùng nàng."
Đồng Ấu Ninh cầm qua điện thoại Lục Tĩnh Sanh, hai người đến tiểu hoa viên bệnh viện nơi ít người qua lại, Đồng Ấu Ninh đem sự tình tiểu Quý cùng Đường Cảnh Lộ toàn bộ nói cho Dịch Thu Bạch.
Hiện tại tiểu Quý trọng thương vẫn không thể xuống giường, sự việc tra Đường Cảnh Lộ chỉ có thể giao cho Dịch Thu Bạch.
"Được, tôi có tin tức sẽ nói cho các cậu biết." Dịch Thu Bạch rất sảng khoái mà đáp ứng.
Đồng Ấu Ninh cúp điện thoại, Lục Tĩnh Sanh phàn nàn nói: "Cậu không cảm thấy ồn ào đến nước này rồi còn kêu nàng giúp, chuyện này rất thiếu đạo đức sao?"
"Ồn ào cái gì?" Đồng Ấu Ninh giống như nghe không hiểu, "Nàng là cảnh sát, công tác trọng yếu chính là bảo vệ nhân chứng, bảo vệ sinh mệnh nhân sinh, bảo đảm tài sản an toàn."
Lục Tĩnh Sanh: "..."
Vấn đề về Đường Cảnh Lộ không có bất cứ chứng cớ gì, tất cả đều là các nàng tự mình phỏng đoán, cảnh sát sẽ không tin tưởng lời của các nàng, nhiều lắm là đem Đường Cảnh Lộ liệt vào diện tình nghi. Huống chi, bằng chứng ngoại phạm của Đường Cảnh Lộ vẫn có.
Manh mối "Chu tiểu thư" bị chặt đứt, về sau Lục Tĩnh Sanh nhớ không quên chuyện này, nhưng gặp được [Hành hỏa] thành công cùng Bác Triển thuận lợi phát triển, nàng thừa nhận chính mình có chút nóng nảy cùng khinh địch, không nghĩ tới cái người ẩn giấu sau màn này một mực như trước quấn quít chặt lấy, thậm chí hạ thủ hung ác.
Đây cũng không phải là cạnh tranh ác ý giữa các công ty, không phải tranh chấp kinh tế, cũng không phải ân oán cá nhân. Đây là phạm tội.
Từ chuyện Ngu Minh Đình đi lên, đối phương cũng đã bí quá hoá liều, dùng tướng mệnh mà đánh.
Lục Tĩnh Sanh tự thấy chính mình làm việc tàn nhẫn, nhưng là chưa bao giờ nghĩ tới hại tính mạng ai.
Có hay không thật sự cùng vị "Tỷ tỷ" có quan hệ?
Lục Tĩnh Sanh nhờ cậy Hứa Ảnh Thiên để ý giúp chiếu cố Diệp Hiểu Quân cùng tiểu Quý, nàng phải về nhà một chuyến.
Hứa Ảnh Thiên còn không có đáp ứng, Đồng Ấu Ninh liền tự tiện nói tiếp: "Đi đi đi đi, nơi này cứ yên tâm giao cho bác sĩ Hứa."
Hứa Ảnh Thiên đặc biệt ý vị thâm trường nhìn Đồng Ấu Ninh thật lâu.—————
Lý Ái Lan hai ngày này đều ngủ không tốt, giống trở lại lúc Lục Tĩnh Sanh còn rất nhỏ, sợ nàng bị người bắt cóc sợ nàng gặp chuyện không may, ác mộng liên tục. Trong mộng Lục Tĩnh Sanh biến thành tiểu cô nương, mới cao tới eo, đầu tròn tròn cùng con mắt tò mò, đặc biệt bám dính lấy nàng, nàng rời khỏi một bước đều không được.
Tỉnh lại thì trông thấy khung ảnh chụp chung người một nhà đặt đầu giường, bên trong ảnh chụp Lục Tĩnh Sanh nghiêng người đứng ở bên cạnh nàng, cao hơn nàng hơn nửa cái đầu.
Sự tình Tiểu Quý bị đâm tự nhiên bị truyền thông đưa tin.
"Bà nếu như lo lắng con gái, liền gọi điện thoại cho nàng, kêu nàng trở về." Lục Trường Tuấn biết rõ người bên gối giữa đêm lặng lẽ lau nước mắt, cũng nghĩ qua gọi điện thoại cho Lục Tĩnh Sanh, nhưng Lý Ái Lan không cho.
"Khi nào nàng biết mình sai rồi, lúc đấy sẽ kêu nàng về nhà!"
Lục Trường Tuấn không rõ mẹ con nhà này tức giận cái gì, Lý Ái Lan có tâm sự, nhưng nàng không nói, Lục Trường Tuấn cũng không muốn hỏi nhiều.
Nhưng phát sinh loại sự tình này, Lục Trường Tuấn cũng có chút ngồi không yên, sợ con gái gặp chuyện không may, điện thoại thông qua đi, người lại đến nhà.
"Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Lục Trường Tuấn nghênh đón nàng, bình thường Lục Tĩnh Sanh về nhà đều là báo động Lý Ái Lan trước tiên. Hôm nay Lý Ái Lan ngồi ở trên ghế sofa không chút sứt mẻ, cầm trong tay điều khiển từ xa, cùng tượng phật bằng đá giống nhau.
Lục Tĩnh Sanh hướng phòng khách nhìn thoáng qua, không có đi lên phía trước, nói với Lục Trường Tuấn: "Đến thư phòng, Con có việc muốn hỏi Ba một chút."
Phụ tử hai người đi phòng sách, Lục Tĩnh Sanh còn đem cửa đóng lại.
Tiếng đóng cửa giống một thùng xăng giội đến đám lửa giận đang cháy trên đỉnh đầu, Lý Ái Lan rút cuộc ngồi không yên, "Vụt" đứng lên, ba bước cũng thành hai bước hướng phòng sách đi tới.
"Con về đây, là bên ngoài lại chọc chuyện gì?"
Lục Trường Tuấn cho rằng Lục Tĩnh Sanh muốn đi gặp hắn tố khổ, hoặc là tìm hắn hỗ trợ, không nghĩ tới nàng nói:
"Con có tỷ tỷ không?"
Lý Ái Lan đi tới cửa, động tác muốn trực tiếp đẩy cửa đi vào liền dừng lại.
"Tỷ tỷ?" Lục Trường Tuấn quanh năm nhíu mày, mi tâm tự nhiên có một vết hằn sâu.
"Đúng, tỷ tỷ diện mạo lớn lên cùng con rất giống."
Lục Trường Tuấn: "Không có, trong đồng lứa với con, con là lớn nhất đấy. Con như thế nào bỗng nhiên hỏi thế?" Thân thích trong nhà rời đi nhiều năm như vậy, nàng có hay không biểu tỷ đường tỷ gì đấy, chẳng lẽ trong lòng không biết?
"Không phải những thứ này." Lục Tĩnh Sanh hỏi hắn, "Ví dụ như tại trước lúc sinh ra con, hai người có từng đưa đi hoặc là đi ném một cô con gái nào không?"
Hơn nữa nàng rõ ràng hôn mê hai ngày.
Hai ngày này hôn mê đến tột cùng là do cái gì tạo thành? Từ chỗ Lục Tĩnh Sanh biết được, tại trên hành lang bệnh viện hai người đối thoại tiến hành đến một nửa nàng bỗng nhiên không hề báo hiệu mà hôn mê.
Tại trước khi hôn mê nàng nhìn thấy những tình cảnh cổ quái, là chân thật hay vẫn là ảo giác?
"Tôi có chút mệt mỏi." Diệp Hiểu Quân nói.
"Được, chị nghỉ ngơi trước, tôi đi nhìn xem tiểu Quý, lập tức sẽ trở về. Có việc gọi y tá hoặc là điện thoại cho tôi." Lục Tĩnh Sanh giống như gia trưởng phân phó, mâu thuẫn lúc trước giữa hai người cũng coi như trong lúc vô tình cởi bỏ rồi.
Diệp Hiểu Quân gật gật đầu, Lục Tĩnh Sanh đi ra phòng bệnh, từ từ đẩy giúp xe lăn Đồng Ấu Ninh. Đồng Ấu Ninh đeo khẩu trang, kính râm nghiêng chân, vô cùng ưu nhã lại quái dị mà ngồi ở xe lăn, đón ánh mắt kinh ngạc của mọi người trên hành lang bệnh viện, hỏi Lục Tĩnh Sanh: "Chuyện Tiểu Quý cậu có đầu mối không?"
Lục Tĩnh Sanh: "Không có chứng cứ, nhưng theo trực giác tớ thấy là cùng người sau màn sự kiện Ngu Minh Đình lần kia làm chủ."
Đồng Ấu Ninh: "Chuyện này vẫn chưa xong? Cậu tìm không ra người kia là ai?"
Lục Tĩnh Sanh nhớ tới lời Diệp Hiểu Quân hỏi nàng, Em thật không có tỷ tỷ sao? Tại trước khi sinh ra mình? Từng bị đưa đi hoặc là ném đi?
Diệp Hiểu Quân cố chấp tại vấn đề "Tỷ tỷ" này, làm cho Lục Tĩnh Sanh cũng bắt đầu hoài nghi gia đình mình sinh sống ba mươi năm nay không phải có bí mật nào giấu nàng chứ? Diệp Hiểu Quân tựa hồ nói ra suy nghĩ của mình, nhưng mỗi lần đến thời khắc mấu chốt không phải thay đổi chủ ý tận lực che giấu đi qua, chính là dứt khoát trực tiếp té xỉu. Liên hệ những loạn mã kia làm cho người ta sợ hãi, Lục Tĩnh Sanh tổng cảm thấy Diệp Hiểu Quân có chút không đúng.
Chính là chỗ không thích hợp này, Lục Tĩnh Sanh khó mở miệng. Coi như là muốn hỏi cho rõ ràng, tốt nhất cũng chờ tinh lực Diệp Hiểu Quân khôi phục một ít rồi hãy hỏi lại.
Đồng Ấu Ninh hỏi ra mà Lục Tĩnh Sanh không để ý nàng, nhìn lại, thấy nàng còn đang thất thần.
"Tráng Tráng."
Lục Tĩnh Sanh cúi đầu nhìn nàng.
"Đừng lo lắng, có tớ đây."
Đồng Ấu Ninh cho rằng Lục Tĩnh Sanh là bị một đao kia dọa.
Đổi thành bất luận người bình thường nào hoàn toàn chính xác đều sợ hãi. Ai cũng biết rõ một đao kia không phải hướng về phía tiểu Quý, mà là cho Lục Tĩnh Sanh cảnh cáo.
Tiểu Quý tài giỏi, Bác Triển có hôm nay, Lục Tĩnh Sanh đi đến bây giờ tuy có nhấp nhô nhưng vẫn là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không thể bỏ qua công lao tiểu Quý. Nàng là trợ thủ đắc lực của Lục Tĩnh Sanh, nếu có thể diệt trừ nàng tương đương chém đứt phụ tá đắc lực của Lục Tĩnh Sanh, có thể cắt giảm thật lớn lực chiến đấu của nàng.
Chẳng qua là có một chút Lục Tĩnh Sanh không nghĩ ra, nếu như có thể ở trong đám người chen chúc không để lại dấu vết, thậm chí khéo léo mà né tránh thiết bị giám sát, vì cái gì không trực tiếp tìm nàng – chính chủ cho đến một đao đây? Lúc ấy nàng toàn bộ tâm tư đều tại trên người Diệp Hiểu Quân, đừng nói đến có người hướng nàng trái tim cho một đao, coi như là ở trước mặt cho nàng một đáy nồi nàng cũng không nhất định có thể trốn được.
Đối phương là cố ý.
Cố ý xuống tay với tiểu Quý, mục của nàng không phải muốn mạng Lục Tĩnh Sanh, là muốn nàng sợ hãi.
Loại này chiêu số nhàm chán đối với người khác có lẽ có thể có tác dụng, nhưng Lục Tĩnh Sanh tuyệt đối không phải "Người bình thường".
"Không cần lo lắng cho tớ." Lục Tĩnh Sanh vỗ nhẹ bờ vai Đồng Ấu Ninh, "Chính mình có thể giải quyết."
Đồng Ấu Ninh: "Báo cảnh sát chưa?"
"Báo, chính là cảnh sát nói chỗ tiểu Quý đứng vừa lúc ở giữa góc chết hai thiết bị giám sát, hơn nữa đoàn người đi ngược chiều toàn bộ đều cúi đầu, chiều cao không có khác biệt gì lớn, hung thủ dường như khó phân biệt. Cái này rất khác thường, có thể là đối phương tận lực chuẩn bị. Đã lập án, nhưng hiện tại manh mối quá ít, tớ đoán chừng tiến độ sẽ rất chậm."
Đồng Ấu Ninh nói, "Chỗ ngồi ngoài khán đài chắc chắn có vé mới vào được. Còn hậu trường có thể là nhân viên công tác mang theo đi vào, nhưng cậu nói có người đi ngược chiều, chính là vì tạo ra quang cảnh hỗn loạn đám người đụng nhau, thừa cơ ra tay. Đều muốn chế tạo tình cảnh loại này, nhân số nhất định không ít."
"Ý cậu là..."
"Có thể an bài đại tình cảnh loại này, nội bộ nhân viên Hoàn Cầu tương đối dễ dàng. Tớ nhớ được cậu từng hỏi qua, bên trong Hoàn Cầu có nhân viên cấp cao nào trong công ty có dáng dấp giống cậu không hay không. Lúc ấy tớ nói tớ và cậu đã quá quen thuộc, cho nên nhìn ai đều không cảm thấy giống cậu. Tớ nghĩ liền biết, lúc trước cậu vì cái gì hỏi như vậy? Là vì Diệp Hiểu Quân nói gì đó?"
Hôm trước, thời điểm Hứa Ảnh Thiên đi đến bệnh viện vừa vặn nghe thấy Diệp Hiểu Quân cùng Lục Tĩnh Sanh đối thoại.
Nàng đặc biệt không muốn nghe việc tư của người khác, đang muốn quay đầu rời khỏi, đã thấy Diệp Hiểu Quân lui về sau vài bước, vẻ mặt hoảng sợ như là trông thấy chuyện gì đáng sợ, sau đó ngửa mình ra sau. Hứa Ảnh Thiên vội vàng tiến lên đem nàng đỡ lấy, nhìn nàng như vậy có điểm giống chứng động kinh, nhưng sau khi kiểm tra sọ não lại không có vấn đề.
Hứa Ảnh Thiên nghĩ tới chơi ma túy, bất quá không nói ra miệng.
Đồng Ấu Ninh hơn nửa đêm rút cuộc tránh được vòng vây người hâm mộ đi vào bệnh viện, trợ lý đi làm thủ tục nhập viện, nàng khi đó liền một bộ đại gia hình thức ngồi trên xe lăn rồi. Lục Tĩnh Sanh hai bên bận rộn không có thời gian phản ứng nàng, Đồng Ấu Ninh vẫn bám theo Hứa Ảnh Thiên hỏi đến cùng chuyện gì. Hứa Ảnh Thiên cũng chỉ kể lại những gì nàng thấy và nghe được.
"Diệp Hiểu Quân hỏi cậu có hay không có một tỷ tỷ?"
Lục Tĩnh Sanh có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ thật sự có người này tồn tại?"
Đồng Ấu Ninh nói: "Chuyện trong nhà cậu thì tớ không rõ ràng lắm, cũng không thấy được ở trong Hoàn Cầu có ai cùng cậu lớn lên giống nhau, nhưng hoàn toàn chính xác nghe người khác đề cập qua."
"Ai?"
"Đường Cảnh Lộ."
"Lại là nàng."
Đường Cảnh Lộ này từ lúc trước lúc quay phim [Hành Hỏa] có cùng với Lục Tĩnh Sanh đối mặt, lúc ấy nàng xuất hiện thời cơ vô cùng vi diệu, đúng là thời điểm Bác Triển đều muốn tiếp Ngô Chi Mặc nắm bắt thời điểm Đông Sơn tái khởi, nàng hết lần này tới lần khác vượt lên trước một bước hướng Ngô Chi Mặc phát ra lời mời.
May mắn cuối cùng là bắt được tư tâm Ngô Chi Mặc.
Đồng Ấu Ninh tại Hoàn Cầu mười năm, cùng Đường Cảnh Lộ cộng sự cũng vượt qua năm năm thời gian, rất ít nhìn thấy khuôn mặt Đường Cảnh Lộ bỏ mũ, kính. Nữ nhân này một năm bốn mùa đều đeo đủ loại nón mũ rộng vành cùng kính râm, cho dù là ban đêm cùng trong phòng họp cũng không ngoại lệ. Nói là cực kỳ dị ứng, tia tử ngoại cùng bụi bặm đều làm cho nàng sinh bệnh, cho nên mới che phủ kín như vậy.
Nhân viên cao cấp trong công ty có một người thất thường, Đồng Ấu Ninh tự nhiên sẽ nghe ngóng qua chuyện của nàng.
"Tớ nhớ cậu từng nói, 'Chu tiểu thư'- người tác hợp Ngu Minh Đình cùng Khương Bác Văn năm đó đã chết rồi đúng không?"
"Đúng." Lục Tĩnh Sanh nói, "Lúc ấy cũng là cắt đứt tại đầu mối này, không có cách nào khác tiếp tục truy xét thêm. Gia cảnh Đường Cảnh Lộ là tình huống như thế nào?"
Đồng Ấu Ninh lấy điện thoại di động ra, không ngừng lật qua lật lại: "Ngay cả bộ dáng nàng đều không được nhìn thấy, làm sao biết tình huống trong nhà nàng. Đường Cảnh Lộ này tựa hồ cùng Tưởng Bối Nam có chút quan hệ, trực tiếp vào công ty, ngay cả HR cũng không có quyền hỏi đến."
"Bạn của Tưởng Bối Nam?"
Đồng Ấu Ninh tìm được một tấm hình: "Đây là tấm hình duy nhất có nàng xem ra có thể nhìn thấy rõ ngũ quan của nàng."
Lục Tĩnh Sanh tiếp nhận điện thoại, người kia đeo mắt kính khung mắt đen, khoác trong tay nữ nhân cầm lấy chén rượu, đang cùng Tưởng Tấn nói chuyện. Hai người bọn họ không phải nhân vật chính của ảnh chụp, chỉ chiếm một vị trí rất nhỏ trong góc. Tấm hình này nếu phóng to ra soi xét sẽ bị vỡ hình rất mơ hồ, nhưng vẫn là có thể nhìn ra vị Đường Cảnh Lộ này hoàn toàn chính xác quen mặt.
"Chính cậu có cảm thấy giống không?"
Lục Tĩnh Sanh không thể không thừa nhận: "Giống."
Đồng Ấu Ninh: "Diệp Hiểu Quân không phải nói, trong hội trường concert nàng trông thấy một người diện mạo cùng cậu rất giống sao? Nếu như người kia chỉ chính là Đường Cảnh Lộ mà nói, cái người này một tuần trước đã đi Mỹ Quốc công tác rồi, đến nay chưa có quay về."
Lục Tĩnh Sanh khóe miệng có chút nhếch lên: "Thật đúng là trùng hợp. Hết lần này tới lần khác đúng thời điểm này đi công tác, còn cố ý lựa chọn nơi xa xôi để đến, thời gian cũng dài. Tớ hỏi cậu, tại sao cậu lại biết rõ chuyện nàng đi công tác?"
Đồng Ấu Ninh bị nàng hỏi mà sững sờ: "Tớ cũng chẳng nhớ. Hẳn không phải là đặc biệt chính thức nói ở nơi nào, giống như là... Có người tùy ý ở bên tai tớ đề cập tới chuyện này, tớ tùy ý nghe xong liền tiến vào trong đầu. Đơn giản cho dù có hồi tưởng, căn bản nhớ không nổi tình cảnh cụ thể."
"Thật giống như hung thủ xử lý hiện trường gây án, đem vết máu lau sạch sẽ, hết lần này tới lần khác cũng tự nhiên đem luôn cả bụi bặm trong nhà lau đi mất." Điện thoại Lục Tĩnh Sanh vang lên, "Đường Cảnh Lộ giống như đặc biệt muốn nói cho người khác biết, nàng bề bộn nhiều việc, nàng có bằng chứng ngoại phạm. Này?"
"Tráng Tráng." điện thoại Dịch Thu Bạch gọi tới, "Nghe nói thư ký của cậu đã xảy ra chuyện?"
Nghe thấy thanh âm Dịch Thu Bạch, Lục Tĩnh Sanh trong nháy mắt hoảng hốt. Nàng cùng với Diệp Hiểu Quân bên nhau bao lâu, Dịch Thu Bạch cũng liền bằng ấy thời gian không có xuất hiện.
"Ân là, bị người khác đâm một đao."
Dịch Thu Bạch nói: "Loại sự tình này cậu như thế nào không có nói với tớ?"
Lục Tĩnh Sanh lúng túng trầm mặc, Đồng Ấu Ninh hỏi: "Dịch Thu Bạch sao?"
Lục Tĩnh Sanh gật gật đầu.
"Để tớ nói chuyện cùng nàng."
Đồng Ấu Ninh cầm qua điện thoại Lục Tĩnh Sanh, hai người đến tiểu hoa viên bệnh viện nơi ít người qua lại, Đồng Ấu Ninh đem sự tình tiểu Quý cùng Đường Cảnh Lộ toàn bộ nói cho Dịch Thu Bạch.
Hiện tại tiểu Quý trọng thương vẫn không thể xuống giường, sự việc tra Đường Cảnh Lộ chỉ có thể giao cho Dịch Thu Bạch.
"Được, tôi có tin tức sẽ nói cho các cậu biết." Dịch Thu Bạch rất sảng khoái mà đáp ứng.
Đồng Ấu Ninh cúp điện thoại, Lục Tĩnh Sanh phàn nàn nói: "Cậu không cảm thấy ồn ào đến nước này rồi còn kêu nàng giúp, chuyện này rất thiếu đạo đức sao?"
"Ồn ào cái gì?" Đồng Ấu Ninh giống như nghe không hiểu, "Nàng là cảnh sát, công tác trọng yếu chính là bảo vệ nhân chứng, bảo vệ sinh mệnh nhân sinh, bảo đảm tài sản an toàn."
Lục Tĩnh Sanh: "..."
Vấn đề về Đường Cảnh Lộ không có bất cứ chứng cớ gì, tất cả đều là các nàng tự mình phỏng đoán, cảnh sát sẽ không tin tưởng lời của các nàng, nhiều lắm là đem Đường Cảnh Lộ liệt vào diện tình nghi. Huống chi, bằng chứng ngoại phạm của Đường Cảnh Lộ vẫn có.
Manh mối "Chu tiểu thư" bị chặt đứt, về sau Lục Tĩnh Sanh nhớ không quên chuyện này, nhưng gặp được [Hành hỏa] thành công cùng Bác Triển thuận lợi phát triển, nàng thừa nhận chính mình có chút nóng nảy cùng khinh địch, không nghĩ tới cái người ẩn giấu sau màn này một mực như trước quấn quít chặt lấy, thậm chí hạ thủ hung ác.
Đây cũng không phải là cạnh tranh ác ý giữa các công ty, không phải tranh chấp kinh tế, cũng không phải ân oán cá nhân. Đây là phạm tội.
Từ chuyện Ngu Minh Đình đi lên, đối phương cũng đã bí quá hoá liều, dùng tướng mệnh mà đánh.
Lục Tĩnh Sanh tự thấy chính mình làm việc tàn nhẫn, nhưng là chưa bao giờ nghĩ tới hại tính mạng ai.
Có hay không thật sự cùng vị "Tỷ tỷ" có quan hệ?
Lục Tĩnh Sanh nhờ cậy Hứa Ảnh Thiên để ý giúp chiếu cố Diệp Hiểu Quân cùng tiểu Quý, nàng phải về nhà một chuyến.
Hứa Ảnh Thiên còn không có đáp ứng, Đồng Ấu Ninh liền tự tiện nói tiếp: "Đi đi đi đi, nơi này cứ yên tâm giao cho bác sĩ Hứa."
Hứa Ảnh Thiên đặc biệt ý vị thâm trường nhìn Đồng Ấu Ninh thật lâu.—————
Lý Ái Lan hai ngày này đều ngủ không tốt, giống trở lại lúc Lục Tĩnh Sanh còn rất nhỏ, sợ nàng bị người bắt cóc sợ nàng gặp chuyện không may, ác mộng liên tục. Trong mộng Lục Tĩnh Sanh biến thành tiểu cô nương, mới cao tới eo, đầu tròn tròn cùng con mắt tò mò, đặc biệt bám dính lấy nàng, nàng rời khỏi một bước đều không được.
Tỉnh lại thì trông thấy khung ảnh chụp chung người một nhà đặt đầu giường, bên trong ảnh chụp Lục Tĩnh Sanh nghiêng người đứng ở bên cạnh nàng, cao hơn nàng hơn nửa cái đầu.
Sự tình Tiểu Quý bị đâm tự nhiên bị truyền thông đưa tin.
"Bà nếu như lo lắng con gái, liền gọi điện thoại cho nàng, kêu nàng trở về." Lục Trường Tuấn biết rõ người bên gối giữa đêm lặng lẽ lau nước mắt, cũng nghĩ qua gọi điện thoại cho Lục Tĩnh Sanh, nhưng Lý Ái Lan không cho.
"Khi nào nàng biết mình sai rồi, lúc đấy sẽ kêu nàng về nhà!"
Lục Trường Tuấn không rõ mẹ con nhà này tức giận cái gì, Lý Ái Lan có tâm sự, nhưng nàng không nói, Lục Trường Tuấn cũng không muốn hỏi nhiều.
Nhưng phát sinh loại sự tình này, Lục Trường Tuấn cũng có chút ngồi không yên, sợ con gái gặp chuyện không may, điện thoại thông qua đi, người lại đến nhà.
"Đến cùng xảy ra chuyện gì?" Lục Trường Tuấn nghênh đón nàng, bình thường Lục Tĩnh Sanh về nhà đều là báo động Lý Ái Lan trước tiên. Hôm nay Lý Ái Lan ngồi ở trên ghế sofa không chút sứt mẻ, cầm trong tay điều khiển từ xa, cùng tượng phật bằng đá giống nhau.
Lục Tĩnh Sanh hướng phòng khách nhìn thoáng qua, không có đi lên phía trước, nói với Lục Trường Tuấn: "Đến thư phòng, Con có việc muốn hỏi Ba một chút."
Phụ tử hai người đi phòng sách, Lục Tĩnh Sanh còn đem cửa đóng lại.
Tiếng đóng cửa giống một thùng xăng giội đến đám lửa giận đang cháy trên đỉnh đầu, Lý Ái Lan rút cuộc ngồi không yên, "Vụt" đứng lên, ba bước cũng thành hai bước hướng phòng sách đi tới.
"Con về đây, là bên ngoài lại chọc chuyện gì?"
Lục Trường Tuấn cho rằng Lục Tĩnh Sanh muốn đi gặp hắn tố khổ, hoặc là tìm hắn hỗ trợ, không nghĩ tới nàng nói:
"Con có tỷ tỷ không?"
Lý Ái Lan đi tới cửa, động tác muốn trực tiếp đẩy cửa đi vào liền dừng lại.
"Tỷ tỷ?" Lục Trường Tuấn quanh năm nhíu mày, mi tâm tự nhiên có một vết hằn sâu.
"Đúng, tỷ tỷ diện mạo lớn lên cùng con rất giống."
Lục Trường Tuấn: "Không có, trong đồng lứa với con, con là lớn nhất đấy. Con như thế nào bỗng nhiên hỏi thế?" Thân thích trong nhà rời đi nhiều năm như vậy, nàng có hay không biểu tỷ đường tỷ gì đấy, chẳng lẽ trong lòng không biết?
"Không phải những thứ này." Lục Tĩnh Sanh hỏi hắn, "Ví dụ như tại trước lúc sinh ra con, hai người có từng đưa đi hoặc là đi ném một cô con gái nào không?"
Tác giả :
Ninh Viễn