Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi
Chương 108
Diễn tập cùng thực chiến?
Thời điểm Lục Tĩnh Sanh đến công ty vẫn còn cân nhắc hàm nghĩa bưu kiện Diệp Hiểu Quân gửi tới.
Mấy tháng này bưu kiện nàng phát đến bình thản không thể bình thản hơn, bỗng nhiên thay đổi phong cách khẳng định có nguyên nhân.
Lục Tĩnh Sanh đề xuất hạng mục mới đã được hội nghị thông qua, từ sớm chạy đến muộn, làm cho nàng vô cùng mệt mỏi.
Buổi tối mời tiểu Quý cùng đi uống một chén, tiểu Quý nói nàng phải lái xe không thể uống rượu, vì vậy Lục Tĩnh Sanh liền kêu thêm Sài Trăn cùng đi.
"A? Phải gọi nàng?" miệng Tiểu Quý lệch lệch ra.
"Như thế nào?"
"Boss, ngài nhìn một trương khuôn mặt lạnh như tiền kia thật sự còn có thể có tâm tình tốt uống rượu sao!"
Lục Tĩnh Sanh suy nghĩ một chút, Sài Trăn thật rất ít cười, không, hồi tưởng lại cơ bản không thấy từng thật sự có cười qua, khóe miệng có thể khẽ động nhưng trên cơ bản cũng là cười lạnh.
Thời điểm mới quen Diệp Hiểu Quân, Diệp Hiểu Quân cũng giống như vậy.
Lục Tĩnh Sanh cười vỗ vỗ lưng nàng: "Đi thôi."
Sài Trăn lái xe so với Lục Tĩnh Sanh còn cẩn thận hơn, trừ phi vạn bất đắc dĩ nếu không cả nói cũng không biến, tiểu Quý ngồi trên ghế phó lái càng xem trong lòng càng bị đè nén, hận không thể đem nàng từ vị trí lái đá văng đi.
Sài Trăn mắt nhìn thẳng phía trước một chút biểu lộ cũng không có, làm cho tiểu Quý nghĩ đến những khuôn mặt lạnh của nữ sát thủ trong [Terminator 3].
"Nhìn tôi làm gì." Sài Trăn bỗng nhiên hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú phía trước.
Tiểu Quý đặc biệt không bị trói buộc mà tựa trên mặt ghế, "Tôi nhìn phong cảnh cô ngăn cản tôi."
Sài Trăn lúc này mới phân cho nàng nửa tấc ánh mắt: "Ngây thơ."
Con mắt Tiểu Quý trừng đứng lên: "Cô mắng tôi!"
Sài Trăn: "Ha ha."
Tiểu Quý: "..."
Lục Tĩnh Sanh nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm cũng thực thú vị, suy nghĩ loạn phiêu, cuối cùng vẫn sẽ rơi về Diệp Hiểu Quân.
Cô nương này cũng thật giỏi, nói đi là đi, vừa đi là đi mấy tháng... Nàng đến cùng đang suy nghĩ gì? Nghĩ vậy trong lòng Lục Tĩnh Sanh lại có đoàn hỏa, đây là ở trốn mình? Chẳng lẽ mình còn có thể thật sự đem người trói đến bệnh viện sao?
Tửu lượng Tiểu Quý bình thường, Lục Tĩnh Sanh còn chưa có nhấm nháp được một ít mà Tiểu Quý đã đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể nghiêng lệch đi.
Sài Trăn ngồi ở một bên uống Cocacola, bĩu môi: "Không uống được còn miễn cưỡng, không phải ngực vừa mới trúng đao sao?"
"Theo giúp boss uống rượu tôi cao hứng! Tôi hài lòng!"
Sài Trăn xê dịch bờ mông, cách xa nàng một chút.
Lục Tĩnh Sanh cầm lấy chén rượu rất không có tí sức lực nào, Đồng Ấu Ninh gần nhất bận quá căn bản không có thời gian cùng nàng, đột nhiên cảm giác được giống như Đồng Ấu Ninh có nhiều tiền nhiệm đáng tin cậy như vậy coi như cũng không tệ, tối thiểu thời điểm lúc này còn có thể tùy tiện bắt ra một người đến cùng mình uống say.
Trong lòng chứa nhiều việc càng thêm dễ uống, Lục Tĩnh Sanh ỷ vào chính mình tửu lượng tốt mà cả lọ rượu mạnh đều rót vào trong bụng, còn mạnh miệng gọi thêm một chai. Một chén này nhìn xem như lượng nhỏ, nhưng cứ một ly tiếp một ly rất dễ mà hạ miệng, đảo mắt đã bị Lục Tĩnh Sanh uống hết hơn phân nửa. Lục Tĩnh Sanh ỷ vào chính mình tửu lượng tốt bất chấp mọi thứ không kiêng sợ, Sài Trăn khích lệ cũng không cách nào khích lệ, trơ mắt nhìn Lục Tĩnh Sanh uống quá nhiều.
Sài Trăn nói với tiểu Quý: "Đến, qua bên này."
Tiểu Quý mắt đều hoa lên, suýt tý nữa nằm sấp trên mặt ghế sofa: "Tỷ tỷ cô... Tôi cũng uống không ít, mình tôi làm sao mà động? Cô cùng hỗ trợ đi."
Sài Trăn nói: "Loại sự tình này thì đúng là giao cho tiểu bảo mẫu mà."
Tiểu Quý say khướt đi về phía Lục Tĩnh Sanh hô: "Boss! Đi ra xe đi!"
Lục Tĩnh Sanh còn muốn tự mình thản nhiên mà đi vào trong xe, nhưng nàng thật sự uống quá nhiều rồi, rượu vừa ợ lên chân như nhũn ra, không nhúc nhích.
Sài Trăn nhìn tình hình này đành phải ra quyết định: "Tiểu bảo mẫu, cô đỡ boss lên lưng, tôi ở phía sau đỡ."
Tiểu Quý xấu hổ như đít khỉ, trong lúc nhất thời còn chưa nghĩ tới chuyện này, nhận lời xong, phí thật lớn sức lực mới đưa Lục Tĩnh Sanh cao 172cm ném đi vào trong xe, mệt mỏi đổ đầy một đầu mồ hôi, đỡ cửa xe thở phì phò, xuất mồ hôi thành ra cũng tỉnh chút rượu, quay đầu lại nhìn Sài Trăn ngồi vào vị trí lái đang tỉnh bơ mà nhìn mình: "Ai, có gì đó sai sai, cô không uống rượu như thế nào không phải dùng lưng cô!"
Sài Trăn lạnh nhạt nhìn nàng: "Còn không lên xe tôi rời đi."
Tiểu Quý: "..." Lời thô tục kẹt tại cuống họng, nhanh chân lên xe.
Lục Tĩnh Sanh ngồi ở trong xe gió thổi thổi thanh tỉnh chút ít, đợi đến lúc về tới nhà cũng đã vô cùng muộn, Lục Tĩnh Sanh để lại Sài Trăn ở lại một đêm, sáng mai đoán chừng còn cần nàng hỗ trợ lái xe.
"Phòng khách, cô dọn dẹp chút đi."
"Được."
Đang muốn lên lầu, bước chân Lục Tĩnh Sanh ngừng lại, trong bóng tối có người đứng ở bên cạnh tầng lầu, cầm trong tay là tay cầm vali, đèn đường chỉ chiếu sáng nàng thành một đường nét.
Lục Tĩnh Sanh yên lặng nhìn cái bóng đen kia, không cần nhìn quá nhiều cũng biết, chỉ bằng một loại cảm giác, nàng biết rõ người nọ là ai.
"Đã trở về?" Thời điểm Lục Tĩnh Sanh nói ra ba chữ kia không nghĩ tới, thanh âm lại có chút ít run rẩy.
"Ân." Diệp Hiểu Quân trước sau như một không lạnh không nóng, "Tôi không mang theo chìa khóa."
Lục Tĩnh Sanh cầm chìa khóa, lặng im mà mở cửa, Diệp Hiểu Quân đứng ở bên người nàng trầm mặc nhìn. Sài Trăn quay đầu liền đi, đem tiểu Quý giữ chặt:
"Nghe nói cô cũng ở phụ cận nơi này?"
"Một lầu đối diện nơi này, boss mua. Như thế nào?"
"Đêm nay tôi ở chỗ cô."
"...... Đợi chút, vì cái gì?"
"Không thấy biên kịch Diệp đã trở về? Tôi đi lên chẳng lẽ làm bóng đèn? Có chút đầu óc có được không?"
Tiểu Quý tất nhiên là hiểu, thế nhưng là...
Sài Trăn trong tay đảo cái chìa khóa đi lên phía trước: "Đều là chìa khóa của công ty... Là cái này đi."
Tiểu Quý sờ túi, nàng lúc nào đem chìa khóa cầm đi?
"Này! Đợi chút đã!"
——————————–
Về đến nhà, Lục Tĩnh Sanh đi vào bên trong, Tráng Tráng sung sướng ở trên mặt đất nhảy tới đón tiếp, nhảy chưa được hai bước thấy sau lưng còn có người, làm sợ đến quay đầu bỏ chạy, hướng vào trong ổ mà trốn.
"Tráng Tráng! Diệp Hiểu Quân đem rương hành lý để qua một bên, đem Tráng Tráng ôm lấy, "Không nhớ chị sao?"
Tráng Tráng kịch liệt giãy giụa, Diệp Hiểu Quân đành phải đem nó thả ra.
"Chị rời đi quá lâu." Giọng nói của Lục Tĩnh Sanh như là thở ra, rót nước uống.
Diệp Hiểu Quân quay đầu lại nhìn nàng, trầm mặc chốc lát, nói: "Tôi đi tắm trước."
"Ân."
Hai người khác phòng mà tắm rửa, nước ấm nóng hổi làm cho Lục Tĩnh Sanh thanh tỉnh không ít, tắm rửa xong đi ra thấy Diệp Hiểu Quân đang thổi tóc, thay đổi áo ngủ quen thuộc, đứng ở cửa ra vào phòng ngủ của nàng nói: "Ngủ ngon."
Đóng cửa phòng, cảm giác mỏi mệt ép tới toàn thân cô chìm xuống dưới, nằm dài trên giường, phát hiện chăn mền rất thơm, không có chút bụi bặm nào, Lục Tĩnh Sanh có lẽ vẫn luôn cho người bảo trì vệ sinh.
Nàng đang chờ cô trở về.
Kỳ thật Diệp Hiểu Quân không hề rời khỏi, cô không có đi Thổ Nhĩ Kỳ, không có ở bên ngoài phiêu bạt, cô một mực luôn ở B thành quan sát tình hình tiến triển, cũng là muốn giãn ra đôi chút quan hệ cùng Lục Tĩnh Sanh. Cô quá rõ ràng, nếu cái đề tài "Khám bác sĩ" còn kéo dài nữa, hai người khó tránh khỏi sẽ rơi vào một cuộc cãi lộn to lớn. Mặc dù giãn cách ra cũng không phải quyết định sáng suốt gì, tối thiểu đứng ở ngã tư đường, trước hoàn cảnh hai bên đều mang trên mình đầy gai, cô đành phải lựa chọn một con đường có chỉ số tổn thương thấp nhất.
[Chim di tru] cô có đi xem, Bác Triển đưa ra thị trường cô cũng biết, cô vẫn luôn không có rời khỏi Lục Tĩnh Sanh, cô giống như Lục Tĩnh Sanh, đối với sự trầm mặc của Đường Cảnh Lộ có dự cảm bất hảo. Bearxxx nói trong lúc các nàng quay [Chim di trú] sẽ bị thương, chuyện này không có phát sinh, có lẽ cùng dự báo "Nụ hôn đầu tiên" giống nhau đều bị dời lại, chẳng qua là kéo dài thời điểm phát sinh mà thôi.
Diệp Hiểu Quân một mực luôn cân nhắc "Diễn tập" cùng "Thực chiến" đến cùng chỉ cái gì, có đôi khi Bearxxx gửi tới từ mấu chốt còn quan trọng hơn kết quả hướng tới.
Quyết định làm cho nàng trở về là từ bưu kiện mới của Bearxxx. Đúng vậy, rút cuộc nó lại phát bưu kiện rồi.
Bearxxx nói: Lại có biến hóa. Diệp Hiểu Quân, ánh mắt của cô có khỏe không?
Lại tránh đi vấn đề của cô không có trả lời, lại đưa ra nghi vấn khác. Diệp Hiểu Quân cho rằng nó chỉ tới chuyện mắt đỏ lúc trước, trả lời: Chẳng qua là đỏ lên một thời gian, đại khái là bởi vì tiếp thu bưu kiện.
Bearxx hồi phục cô: Đây là chuyện phi thường trọng yếu. Cô phải nhớ kỹ, kiếp của ai thì tự mình vượt qua, nếu là cưỡng ép nhiễu loạn thời gian nhân quả, sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Diệp Hiểu Quân đều lười đi hỏi, biết rõ hỏi nó thì nó cũng không thể nói, coi như là nói cũng bị che lấp, càng làm cho nhân tâm phiền nhiễu.
Cái người bắt đầu cưỡng ép nhiễu loạn thời gian nhân quả không phải chính là vị Bearxxx này sao?
Đối với việc Bearxxx báo trước sự kiện giật gân đã có miễn dịch, nhưng vẫn còn thấp thỏm không yên, lại tiếp tục cân nhắc Diễn tập cùng thực chiến...
Cửa mở một khe hở, đèn của phòng khách sáng giống như một đạo kiếm chiếu vào trong phòng ngủ. Diệp Hiểu Quân trông thấy Lục Tĩnh Sanh đứng ở cạnh cửa, tia sáng từ phía sau nàng chiếu tới đây, đem khuôn mặt nàng chìm thành một bóng dáng mơ hồ.
"Nói đi là đi, nói trở về thì trở về. Chị coi tôi là cái gì?"
Diệp Hiểu Quân ngồi dậy: "Nếu như em không muốn gặp lại tôi, ngày mai tôi liền đi."
Khuôn ngực của Lục Tĩnh Sanh phập phồng, lời nói phẫn nộ tại bên miệng lượn một vòng, sinh sôi mà nhịn xuống.
Hai người kỳ quái giằng co, không nói lời nào, cũng bất động.
Cuối cùng Diệp Hiểu Quân nói: "Tôi chỉ muốn mọi việc lắng đọng, đối với tôi mà nói, em rất quan trọng, cho nên tôi mới trở về."
"Thật sao." Hốc mắt Lục Tĩnh Sanh đỏ lên, giọng nói như trước rất cứng, "Thật sự là vất vả chị rồi."
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Tĩnh Sanh đem Sài Trăn cùng tiểu Quý đánh thức, đi công ty.
Sài Trăn tinh thần sung mãn lái xe, nhưng tiểu Quý thì sầu não, ngồi trên ghế phó lái, luôn miệng kêu to, để Sài Trăn đi chậm chút.
"Tôi thấy đủ chậm." Sài Trăn mắt lé nhìn nàng.
"Không nên, không được, không được... Tôi muốn nôn ra! Đỗ xe!" Tiểu Quý chạy xuống xe, đỡ thân cây bắt đầu nôn ọe, bác gái bảo vệ môi trường đứng cạnh nhìn nàng lắc đầu.
Lục Tĩnh Sanh cũng có chút đau đầu, tiểu Quý cho rằng Diệp lão sư đã trở về, boss có lẽ sẽ mặt mày hớn hở, như thế nào hôm nay Thiên Ấn đường biến thành màu đen, cứ như được chà một tầng sơn đen?
Còn chưa có tiến vào cửa công ty đã nghe thấy một mảnh ầm ĩ ở bên trong, có người ồn ào. Lục Tĩnh Sanh đẩy cửa đi vào, thấy Thịnh Anh cùng Lô Mộc Dĩnh đang đứng ở khu làm việc, Lô Mộc Dĩnh muốn hướng vào trong văn phòng, Thịnh Anh bắt lấy nàng.
"Tôi muốn gặp Lục tổng! Chị buông tay!"
Toàn bộ nhân viên đều đang xem náo nhiệt, không ai đi lên hóa giải lúng túng.
Thịnh Anh hận không thể tại đây biến ra thanh đao chém người tại chỗ: "Cô ít cho tôi mất mặt! Cùng tôi trở về!"
"Không quay về! Tôi muốn gặp Lục tổng! Tôi muốn giải ước!"
"Giải ước?"
Thanh âm Lục Tĩnh Sanh không lớn, lại phá không đi đến, làm cho các nàng lập tức yên tĩnh.
"Lục tổng." Thịnh Anh vừa nhìn Lục Tĩnh Sanh, nếu như đều đã nhìn thấy, dứt khoát nói rõ ràng, nàng là xem trọng tinh đồ của Lô Mộc Dĩnh, nhưng cũng thực, quá, đủ, rồi, "Được, Lục tổng ở nơi này, cô muốn nói gì cứ nói đi." Thịnh Anh nhấc tay làm điệu bộ đầu hàng, nàng không muốn quản, đối với người với chỉ số thông minh bình thường còn có thể dùng lời để giao tiếp, giống như Lô Mộc Dĩnh này thì làm cho nàng thật muốn một gậy phạm pháp.
"Lục tổng, tôi có việc muốn nói với chị."
Lục Tĩnh Sanh dùng đầu gối nghĩ cũng biết nàng tại sao phải giải ước, cô nương này một mực không muốn diễn phim mạng, cảm thấy hạ giá thấp kém, ảnh hưởng giá trị diễn xuất của bản thân sau này, vừa mới có chút danh khí chắc là có người đến đào góc tường, nàng liền động tâm rồi.
Lục Tĩnh Sanh một chút ý tứ muốn cùng với nàng nói chuyện cũng không có, cười khẩy nói: "Nuôi dưỡng con chó, nó còn biết vẫy đuôi níu lấy."
Nàng những lời này thanh âm không lớn, chỉ có những người đứng bên cạnh mới nghe thấy được.
Lục Tĩnh Sanh từ bên người nàng đi qua, nhìn cũng không nhìn nàng, đi vào trong văn phòng.
"Lục tổng."
Lục Tĩnh Sanh vừa vào văn phòng còn không có ngồi ấm chỗ, Sài Trăn có chút cuống quít tiến đến.
"Lục tổng." Sài Trăn vội vã chạy tới, "Ngài nhìn."
Lục Tĩnh Sanh cầm qua tập văn kiện vừa nhìn: "Có người thu mua cổ phiếu của công ty với quy mô lớn?"
Thời điểm Lục Tĩnh Sanh đến công ty vẫn còn cân nhắc hàm nghĩa bưu kiện Diệp Hiểu Quân gửi tới.
Mấy tháng này bưu kiện nàng phát đến bình thản không thể bình thản hơn, bỗng nhiên thay đổi phong cách khẳng định có nguyên nhân.
Lục Tĩnh Sanh đề xuất hạng mục mới đã được hội nghị thông qua, từ sớm chạy đến muộn, làm cho nàng vô cùng mệt mỏi.
Buổi tối mời tiểu Quý cùng đi uống một chén, tiểu Quý nói nàng phải lái xe không thể uống rượu, vì vậy Lục Tĩnh Sanh liền kêu thêm Sài Trăn cùng đi.
"A? Phải gọi nàng?" miệng Tiểu Quý lệch lệch ra.
"Như thế nào?"
"Boss, ngài nhìn một trương khuôn mặt lạnh như tiền kia thật sự còn có thể có tâm tình tốt uống rượu sao!"
Lục Tĩnh Sanh suy nghĩ một chút, Sài Trăn thật rất ít cười, không, hồi tưởng lại cơ bản không thấy từng thật sự có cười qua, khóe miệng có thể khẽ động nhưng trên cơ bản cũng là cười lạnh.
Thời điểm mới quen Diệp Hiểu Quân, Diệp Hiểu Quân cũng giống như vậy.
Lục Tĩnh Sanh cười vỗ vỗ lưng nàng: "Đi thôi."
Sài Trăn lái xe so với Lục Tĩnh Sanh còn cẩn thận hơn, trừ phi vạn bất đắc dĩ nếu không cả nói cũng không biến, tiểu Quý ngồi trên ghế phó lái càng xem trong lòng càng bị đè nén, hận không thể đem nàng từ vị trí lái đá văng đi.
Sài Trăn mắt nhìn thẳng phía trước một chút biểu lộ cũng không có, làm cho tiểu Quý nghĩ đến những khuôn mặt lạnh của nữ sát thủ trong [Terminator 3].
"Nhìn tôi làm gì." Sài Trăn bỗng nhiên hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú phía trước.
Tiểu Quý đặc biệt không bị trói buộc mà tựa trên mặt ghế, "Tôi nhìn phong cảnh cô ngăn cản tôi."
Sài Trăn lúc này mới phân cho nàng nửa tấc ánh mắt: "Ngây thơ."
Con mắt Tiểu Quý trừng đứng lên: "Cô mắng tôi!"
Sài Trăn: "Ha ha."
Tiểu Quý: "..."
Lục Tĩnh Sanh nhìn hai người bọn họ đấu võ mồm cũng thực thú vị, suy nghĩ loạn phiêu, cuối cùng vẫn sẽ rơi về Diệp Hiểu Quân.
Cô nương này cũng thật giỏi, nói đi là đi, vừa đi là đi mấy tháng... Nàng đến cùng đang suy nghĩ gì? Nghĩ vậy trong lòng Lục Tĩnh Sanh lại có đoàn hỏa, đây là ở trốn mình? Chẳng lẽ mình còn có thể thật sự đem người trói đến bệnh viện sao?
Tửu lượng Tiểu Quý bình thường, Lục Tĩnh Sanh còn chưa có nhấm nháp được một ít mà Tiểu Quý đã đỏ bừng cả khuôn mặt, thân thể nghiêng lệch đi.
Sài Trăn ngồi ở một bên uống Cocacola, bĩu môi: "Không uống được còn miễn cưỡng, không phải ngực vừa mới trúng đao sao?"
"Theo giúp boss uống rượu tôi cao hứng! Tôi hài lòng!"
Sài Trăn xê dịch bờ mông, cách xa nàng một chút.
Lục Tĩnh Sanh cầm lấy chén rượu rất không có tí sức lực nào, Đồng Ấu Ninh gần nhất bận quá căn bản không có thời gian cùng nàng, đột nhiên cảm giác được giống như Đồng Ấu Ninh có nhiều tiền nhiệm đáng tin cậy như vậy coi như cũng không tệ, tối thiểu thời điểm lúc này còn có thể tùy tiện bắt ra một người đến cùng mình uống say.
Trong lòng chứa nhiều việc càng thêm dễ uống, Lục Tĩnh Sanh ỷ vào chính mình tửu lượng tốt mà cả lọ rượu mạnh đều rót vào trong bụng, còn mạnh miệng gọi thêm một chai. Một chén này nhìn xem như lượng nhỏ, nhưng cứ một ly tiếp một ly rất dễ mà hạ miệng, đảo mắt đã bị Lục Tĩnh Sanh uống hết hơn phân nửa. Lục Tĩnh Sanh ỷ vào chính mình tửu lượng tốt bất chấp mọi thứ không kiêng sợ, Sài Trăn khích lệ cũng không cách nào khích lệ, trơ mắt nhìn Lục Tĩnh Sanh uống quá nhiều.
Sài Trăn nói với tiểu Quý: "Đến, qua bên này."
Tiểu Quý mắt đều hoa lên, suýt tý nữa nằm sấp trên mặt ghế sofa: "Tỷ tỷ cô... Tôi cũng uống không ít, mình tôi làm sao mà động? Cô cùng hỗ trợ đi."
Sài Trăn nói: "Loại sự tình này thì đúng là giao cho tiểu bảo mẫu mà."
Tiểu Quý say khướt đi về phía Lục Tĩnh Sanh hô: "Boss! Đi ra xe đi!"
Lục Tĩnh Sanh còn muốn tự mình thản nhiên mà đi vào trong xe, nhưng nàng thật sự uống quá nhiều rồi, rượu vừa ợ lên chân như nhũn ra, không nhúc nhích.
Sài Trăn nhìn tình hình này đành phải ra quyết định: "Tiểu bảo mẫu, cô đỡ boss lên lưng, tôi ở phía sau đỡ."
Tiểu Quý xấu hổ như đít khỉ, trong lúc nhất thời còn chưa nghĩ tới chuyện này, nhận lời xong, phí thật lớn sức lực mới đưa Lục Tĩnh Sanh cao 172cm ném đi vào trong xe, mệt mỏi đổ đầy một đầu mồ hôi, đỡ cửa xe thở phì phò, xuất mồ hôi thành ra cũng tỉnh chút rượu, quay đầu lại nhìn Sài Trăn ngồi vào vị trí lái đang tỉnh bơ mà nhìn mình: "Ai, có gì đó sai sai, cô không uống rượu như thế nào không phải dùng lưng cô!"
Sài Trăn lạnh nhạt nhìn nàng: "Còn không lên xe tôi rời đi."
Tiểu Quý: "..." Lời thô tục kẹt tại cuống họng, nhanh chân lên xe.
Lục Tĩnh Sanh ngồi ở trong xe gió thổi thổi thanh tỉnh chút ít, đợi đến lúc về tới nhà cũng đã vô cùng muộn, Lục Tĩnh Sanh để lại Sài Trăn ở lại một đêm, sáng mai đoán chừng còn cần nàng hỗ trợ lái xe.
"Phòng khách, cô dọn dẹp chút đi."
"Được."
Đang muốn lên lầu, bước chân Lục Tĩnh Sanh ngừng lại, trong bóng tối có người đứng ở bên cạnh tầng lầu, cầm trong tay là tay cầm vali, đèn đường chỉ chiếu sáng nàng thành một đường nét.
Lục Tĩnh Sanh yên lặng nhìn cái bóng đen kia, không cần nhìn quá nhiều cũng biết, chỉ bằng một loại cảm giác, nàng biết rõ người nọ là ai.
"Đã trở về?" Thời điểm Lục Tĩnh Sanh nói ra ba chữ kia không nghĩ tới, thanh âm lại có chút ít run rẩy.
"Ân." Diệp Hiểu Quân trước sau như một không lạnh không nóng, "Tôi không mang theo chìa khóa."
Lục Tĩnh Sanh cầm chìa khóa, lặng im mà mở cửa, Diệp Hiểu Quân đứng ở bên người nàng trầm mặc nhìn. Sài Trăn quay đầu liền đi, đem tiểu Quý giữ chặt:
"Nghe nói cô cũng ở phụ cận nơi này?"
"Một lầu đối diện nơi này, boss mua. Như thế nào?"
"Đêm nay tôi ở chỗ cô."
"...... Đợi chút, vì cái gì?"
"Không thấy biên kịch Diệp đã trở về? Tôi đi lên chẳng lẽ làm bóng đèn? Có chút đầu óc có được không?"
Tiểu Quý tất nhiên là hiểu, thế nhưng là...
Sài Trăn trong tay đảo cái chìa khóa đi lên phía trước: "Đều là chìa khóa của công ty... Là cái này đi."
Tiểu Quý sờ túi, nàng lúc nào đem chìa khóa cầm đi?
"Này! Đợi chút đã!"
——————————–
Về đến nhà, Lục Tĩnh Sanh đi vào bên trong, Tráng Tráng sung sướng ở trên mặt đất nhảy tới đón tiếp, nhảy chưa được hai bước thấy sau lưng còn có người, làm sợ đến quay đầu bỏ chạy, hướng vào trong ổ mà trốn.
"Tráng Tráng! Diệp Hiểu Quân đem rương hành lý để qua một bên, đem Tráng Tráng ôm lấy, "Không nhớ chị sao?"
Tráng Tráng kịch liệt giãy giụa, Diệp Hiểu Quân đành phải đem nó thả ra.
"Chị rời đi quá lâu." Giọng nói của Lục Tĩnh Sanh như là thở ra, rót nước uống.
Diệp Hiểu Quân quay đầu lại nhìn nàng, trầm mặc chốc lát, nói: "Tôi đi tắm trước."
"Ân."
Hai người khác phòng mà tắm rửa, nước ấm nóng hổi làm cho Lục Tĩnh Sanh thanh tỉnh không ít, tắm rửa xong đi ra thấy Diệp Hiểu Quân đang thổi tóc, thay đổi áo ngủ quen thuộc, đứng ở cửa ra vào phòng ngủ của nàng nói: "Ngủ ngon."
Đóng cửa phòng, cảm giác mỏi mệt ép tới toàn thân cô chìm xuống dưới, nằm dài trên giường, phát hiện chăn mền rất thơm, không có chút bụi bặm nào, Lục Tĩnh Sanh có lẽ vẫn luôn cho người bảo trì vệ sinh.
Nàng đang chờ cô trở về.
Kỳ thật Diệp Hiểu Quân không hề rời khỏi, cô không có đi Thổ Nhĩ Kỳ, không có ở bên ngoài phiêu bạt, cô một mực luôn ở B thành quan sát tình hình tiến triển, cũng là muốn giãn ra đôi chút quan hệ cùng Lục Tĩnh Sanh. Cô quá rõ ràng, nếu cái đề tài "Khám bác sĩ" còn kéo dài nữa, hai người khó tránh khỏi sẽ rơi vào một cuộc cãi lộn to lớn. Mặc dù giãn cách ra cũng không phải quyết định sáng suốt gì, tối thiểu đứng ở ngã tư đường, trước hoàn cảnh hai bên đều mang trên mình đầy gai, cô đành phải lựa chọn một con đường có chỉ số tổn thương thấp nhất.
[Chim di tru] cô có đi xem, Bác Triển đưa ra thị trường cô cũng biết, cô vẫn luôn không có rời khỏi Lục Tĩnh Sanh, cô giống như Lục Tĩnh Sanh, đối với sự trầm mặc của Đường Cảnh Lộ có dự cảm bất hảo. Bearxxx nói trong lúc các nàng quay [Chim di trú] sẽ bị thương, chuyện này không có phát sinh, có lẽ cùng dự báo "Nụ hôn đầu tiên" giống nhau đều bị dời lại, chẳng qua là kéo dài thời điểm phát sinh mà thôi.
Diệp Hiểu Quân một mực luôn cân nhắc "Diễn tập" cùng "Thực chiến" đến cùng chỉ cái gì, có đôi khi Bearxxx gửi tới từ mấu chốt còn quan trọng hơn kết quả hướng tới.
Quyết định làm cho nàng trở về là từ bưu kiện mới của Bearxxx. Đúng vậy, rút cuộc nó lại phát bưu kiện rồi.
Bearxxx nói: Lại có biến hóa. Diệp Hiểu Quân, ánh mắt của cô có khỏe không?
Lại tránh đi vấn đề của cô không có trả lời, lại đưa ra nghi vấn khác. Diệp Hiểu Quân cho rằng nó chỉ tới chuyện mắt đỏ lúc trước, trả lời: Chẳng qua là đỏ lên một thời gian, đại khái là bởi vì tiếp thu bưu kiện.
Bearxx hồi phục cô: Đây là chuyện phi thường trọng yếu. Cô phải nhớ kỹ, kiếp của ai thì tự mình vượt qua, nếu là cưỡng ép nhiễu loạn thời gian nhân quả, sẽ có hậu quả nghiêm trọng.
Diệp Hiểu Quân đều lười đi hỏi, biết rõ hỏi nó thì nó cũng không thể nói, coi như là nói cũng bị che lấp, càng làm cho nhân tâm phiền nhiễu.
Cái người bắt đầu cưỡng ép nhiễu loạn thời gian nhân quả không phải chính là vị Bearxxx này sao?
Đối với việc Bearxxx báo trước sự kiện giật gân đã có miễn dịch, nhưng vẫn còn thấp thỏm không yên, lại tiếp tục cân nhắc Diễn tập cùng thực chiến...
Cửa mở một khe hở, đèn của phòng khách sáng giống như một đạo kiếm chiếu vào trong phòng ngủ. Diệp Hiểu Quân trông thấy Lục Tĩnh Sanh đứng ở cạnh cửa, tia sáng từ phía sau nàng chiếu tới đây, đem khuôn mặt nàng chìm thành một bóng dáng mơ hồ.
"Nói đi là đi, nói trở về thì trở về. Chị coi tôi là cái gì?"
Diệp Hiểu Quân ngồi dậy: "Nếu như em không muốn gặp lại tôi, ngày mai tôi liền đi."
Khuôn ngực của Lục Tĩnh Sanh phập phồng, lời nói phẫn nộ tại bên miệng lượn một vòng, sinh sôi mà nhịn xuống.
Hai người kỳ quái giằng co, không nói lời nào, cũng bất động.
Cuối cùng Diệp Hiểu Quân nói: "Tôi chỉ muốn mọi việc lắng đọng, đối với tôi mà nói, em rất quan trọng, cho nên tôi mới trở về."
"Thật sao." Hốc mắt Lục Tĩnh Sanh đỏ lên, giọng nói như trước rất cứng, "Thật sự là vất vả chị rồi."
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Tĩnh Sanh đem Sài Trăn cùng tiểu Quý đánh thức, đi công ty.
Sài Trăn tinh thần sung mãn lái xe, nhưng tiểu Quý thì sầu não, ngồi trên ghế phó lái, luôn miệng kêu to, để Sài Trăn đi chậm chút.
"Tôi thấy đủ chậm." Sài Trăn mắt lé nhìn nàng.
"Không nên, không được, không được... Tôi muốn nôn ra! Đỗ xe!" Tiểu Quý chạy xuống xe, đỡ thân cây bắt đầu nôn ọe, bác gái bảo vệ môi trường đứng cạnh nhìn nàng lắc đầu.
Lục Tĩnh Sanh cũng có chút đau đầu, tiểu Quý cho rằng Diệp lão sư đã trở về, boss có lẽ sẽ mặt mày hớn hở, như thế nào hôm nay Thiên Ấn đường biến thành màu đen, cứ như được chà một tầng sơn đen?
Còn chưa có tiến vào cửa công ty đã nghe thấy một mảnh ầm ĩ ở bên trong, có người ồn ào. Lục Tĩnh Sanh đẩy cửa đi vào, thấy Thịnh Anh cùng Lô Mộc Dĩnh đang đứng ở khu làm việc, Lô Mộc Dĩnh muốn hướng vào trong văn phòng, Thịnh Anh bắt lấy nàng.
"Tôi muốn gặp Lục tổng! Chị buông tay!"
Toàn bộ nhân viên đều đang xem náo nhiệt, không ai đi lên hóa giải lúng túng.
Thịnh Anh hận không thể tại đây biến ra thanh đao chém người tại chỗ: "Cô ít cho tôi mất mặt! Cùng tôi trở về!"
"Không quay về! Tôi muốn gặp Lục tổng! Tôi muốn giải ước!"
"Giải ước?"
Thanh âm Lục Tĩnh Sanh không lớn, lại phá không đi đến, làm cho các nàng lập tức yên tĩnh.
"Lục tổng." Thịnh Anh vừa nhìn Lục Tĩnh Sanh, nếu như đều đã nhìn thấy, dứt khoát nói rõ ràng, nàng là xem trọng tinh đồ của Lô Mộc Dĩnh, nhưng cũng thực, quá, đủ, rồi, "Được, Lục tổng ở nơi này, cô muốn nói gì cứ nói đi." Thịnh Anh nhấc tay làm điệu bộ đầu hàng, nàng không muốn quản, đối với người với chỉ số thông minh bình thường còn có thể dùng lời để giao tiếp, giống như Lô Mộc Dĩnh này thì làm cho nàng thật muốn một gậy phạm pháp.
"Lục tổng, tôi có việc muốn nói với chị."
Lục Tĩnh Sanh dùng đầu gối nghĩ cũng biết nàng tại sao phải giải ước, cô nương này một mực không muốn diễn phim mạng, cảm thấy hạ giá thấp kém, ảnh hưởng giá trị diễn xuất của bản thân sau này, vừa mới có chút danh khí chắc là có người đến đào góc tường, nàng liền động tâm rồi.
Lục Tĩnh Sanh một chút ý tứ muốn cùng với nàng nói chuyện cũng không có, cười khẩy nói: "Nuôi dưỡng con chó, nó còn biết vẫy đuôi níu lấy."
Nàng những lời này thanh âm không lớn, chỉ có những người đứng bên cạnh mới nghe thấy được.
Lục Tĩnh Sanh từ bên người nàng đi qua, nhìn cũng không nhìn nàng, đi vào trong văn phòng.
"Lục tổng."
Lục Tĩnh Sanh vừa vào văn phòng còn không có ngồi ấm chỗ, Sài Trăn có chút cuống quít tiến đến.
"Lục tổng." Sài Trăn vội vã chạy tới, "Ngài nhìn."
Lục Tĩnh Sanh cầm qua tập văn kiện vừa nhìn: "Có người thu mua cổ phiếu của công ty với quy mô lớn?"
Tác giả :
Ninh Viễn