Có Chết Cũng Không Ly Hôn
Chương 27: Rốt cuộc ai là chồng của em, hả?
Hoắc Chi Châu híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn đang nắm lấy cổ tay Mục Noãn Tô, lửa giận ngất trời ở trong lòng quay cuồng. Anh vốn rất chú ý đến Hề Thành Nam, trước mắt thấy một màn như vậy, tất cả lý trí của anh đều bay xa chỉ còn lại giận dữ.
Anh một bước xông tới, trên người đầy vẻ u ám và dữ tợn, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, “Ai cho phép anh chạm vào cô ấy?"
Hề Thành Nam há hốc mồm đang định lên tiếng, nắm đấm của Hoắc Chi Châu đã bay đến.
Thân thể của anh ta lập tức bị đánh nghiêng qua một bên, chân lảo đảo lui về phía sau một bước, bàn tay cũng nới lỏng, gông cùm xiềng xích trên cổ tay Mục Noãn Tô được mở ra.
Mục Noãn Tô sợ hãi kêu lên một tiếng, trơ mắt nhìn Hoắc Chi Châu đánh một cú đấm nữa vào mặt Hề Thành Nam, thoáng chốc đỏ lên một mảng.
“Hoắc Chi Châu!" Cô vội vàng tiến lên muốn kéo Hoắc Chi Châu đang mất đi lý trí ra.
Hề Thành Nam vốn dĩ muốn nói chuyện đàng hoàng, không ngờ đến anh tiến tới đã đánh người, lập tức cũng nổi giận.
“Tô Tô em tránh ra!"
Anh ta “Phụt" một tiếng nhổ nước bọt dư thừa trong miệng ra, giơ nắm đấm lên xông tới, hai người lao vào nhau.
“Tô Tô không thích anh! Anh dựa vào quyền thế ép buộc cô ấy sao?!" Quả thực Hề Thành Nam hận chết cái loại người này.
Anh ta liên kết mối quan hệ giữa hai người cùng với việc khoảng thời gian trước Hoắc thị bơm tiền cho công ty nhà họ Mục, thoáng một phát đã đoán ra được khả năng này.
Sự suy đoán lung tung của Hề Thành Nam đúng lúc lại đâm vào chỗ đau của Hoắc Chi Châu.
Cô không thích anh.
Vậy thì thích ai?
Anh ta muốn nói rằng cô đối với mình tình cảm chưa dứt sao?!
Lửa giận của Chi Châu càng bùng cháy lên, đôi mắt đỏ ngầu, lực đạo trên tay càng mạnh hơn, từng đấm từng đấm hướng về Hề Thành Nam đang yếu ớt đứng ở nơi đó.
Anh có thói quen rèn luyện thể lực, có biết một chút quyền anh, loại thư sinh yếu ớt như Hề Thành Nam không phải là đối thủ của anh.
Sau mấy cú đấm, Hề Thành Nam gần như không còn sức lực chống đỡ.
Anh ta bị Hoắc Chi Châu đè trên mặt đất thở hổn hển, quần tây bị một cục đá trên đường cào rách một lổ, chỗ đầu gối cũng bị cọ đến rách da.
Tiếp tục đánh nữa, chỉ sợ sẽ nhập viện mất. Cuối cùng Mục Noãn Tô chẳng quan tâm nắm đấm bay loạn, vội vàng chạy đến ôm lấy Hoắc Chi Châu từ phía sau.
Anh vung khuỷu tay không cẩn thận đụng trúng vào lồng ngực của cô, đau đến mức khiến cô thở gấp.
“Đừng đánh nữa!" Mục Noãn Tô nhịn đau sống chết ôm lấy khuỷu tay Hoắc Chi Châu, “Anh muốn gây án mạng sao?!"
Nút áo sơmi của Hoắc Chi Châu bị kéo đứt mấy nút, tiếng hít thở nặng nề, lồng ngực không ngừng phập phồng, hiển nhiên vẫn còn đang tức giận.
Anh quay đầu lại nhìn cô, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều tỏa ra sự dữ tợn, “Em quan tâm hắn ta?"
“Không phải em — á!" Mục Noãn Tô còn chưa nói xong, nắm đấm của Hề Thành Nam vung đến.
Hoắc Chi Châu không đề phòng, bên miệng bị trúng một đấm, cổ họng lập tức xông lên một mùi máu tươi.
“Đủ rồi!" Mục Noãn Tô nhìn thấy hai người lại muốn đánh nhau, tiến lên hai bước đứng chắn giữa hai người, quát to một tiếng: “Đừng đánh nữa! Muốn để người khác chê cười sao?!"
Cô hướng mặt về phía Hề Thành Nam, rất nhanh làm sáng tỏ mọi chuyện: “Anh hiểu lầm rồi. Tôi và Hoắc Chi Châu đã kết hôn."
“Kết, kết hôn….."
Không phải anh ta chưa từng nghĩ đến người kết hôn với Hoắc Chi Châu chính là cô. Thế nhưng khách sạn nhà Chanh Chanh không phải khách sạn tình thú gì, chỉ là một khách sạn được đánh giá 5 sao bình thường. Nếu như là vợ chồng, hoặc là người địa phương tại sao không quay trở về nhà mà lại đi mướn phòng….
“Anh nhìn xem." Mục Noãn Tô giơ tay trái về phía anh ta.
Trên người Hề Thành Nam đầy bụi bặm, đôi mắt mở to như hố đen nhìn vào ngón áp út của cô.
Trên ngón tay trắng nõn, một chiếc nhẫn tinh xảo chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thân thể Hề Thành Nam chao đảo mới đứng vững lại, ánh mặt trời không quá nóng, nhưng khiến anh ta đầu váng mắt hoa.
Đại não dường như không thể suy nghĩ được nữa, anh ta sững sờ vài giây, rồi mới đưa ánh mắt quay lại trên khuôn mặt Mục Noãn Tô.
Mờ mịt không biết phải lám sao.
Hoắc Chi Châu nhìn bầu không khí đang dâng trào giữa hai người, sự nhẫn nại đã đến cực hạn.
Anh nắm lấy bàn tay trái đang giơ lên của Mục Noãn Tô, không kiên nhẫn nói: “Về nhà thôi."
Mục Noãn Tô nhìn Hề Thành Nam, mím môi, cuối cùng lời gì cũng chưa kịp nói.
Không nói một lời nào mà đi theo Hoắc Chi Châu, đi về phía xe của anh.
Một giây trước khi lên xe, cô quay đầu nhìn Hề Thành Nam.
Mặt của anh ta bị trúng vài đấm, xanh xanh đỏ đỏ một mảng, quần áo màu trắng dính bẩn, từng vệch vết bẩn hết sức khiến người ta chú ý, cánh tay bị cọ rách da, lộ ra màu đỏ như màu máu. Giờ phút này, anh ta vô cùng chật vật thân thể lung lay ngã xuống, gần như bị ánh mặt trời thiêu đốt. Sau đó, anh ta vô lực ngồi ở bậc thềm ven đường, mặt vùi vào hai chân. Bờ vai từng chút từng chút co rút, không biết là đang cười hay đang khóc.
Trong mắt Mục Noãn Tô hiện lên một tia không đành lòng. Dường như anh ta bị đánh rất đau.
“Lên xe." Giọng nói lạnh lùng thúc giục từ ghế lái truyền đến.
Mục Noãn Tô cắn môi, xoay người ngồi vào xe của Hoắc Chi Châu.
Cả người Hoắc Chi Châu cũng trở nên thô bạo, hai tay nắm chặt tay lái, gân xanh nổi lên, đầu ngón tay bị ép đến trở nên trắng bệch.
Vừa rồi trong mắt Mục Noãn Tô hiện lên một tia không đành lòng đều bị anh nhìn thấy. Là cảm thấy anh ra tay quá nặng? Nhưng anh chỉ hận vừa rồi bản thân mình không đánh thêm vài cái nữa.
Mình so với Hề Thành Nam lớn hơn vài tuổi, vốn không nên so đó với cậu nhóc lông còn chưa mọc đủ mới ra trường này. Nhưng khi anh nhìn thấy bóng lưng của hai người đứng bên đường giằng co, đầu óc của anh lập tức ù ù, giống như bị người khác dùng rìu chém từng nhát, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
*
Về đến nhà, Mục Noãn Tô dường như bị Hoắc Chi Châu túm lấy lưng quần kéo vào phòng.
Dì giúp việc nhìn thấy bóng dáng hai người đi lên lầu, không dám lên tiếng, trong lòng vô cùng khẩn trương.
“Hoắc Chi Châu, anh nhẹ một chút đi." Mục Noãn Tô bị anh ném lên giường, ngồi dậy xoa cánh tay của mình.
Vừa rồi anh một mực nắm chặt cổ tay của cô, khiến cổ tay cô đỏ lên một vòng.
Hoắc Chi Châu cười lạnh một tiếng, đi đến cửa sổ sát đất, bực bội muốn hút thuốc. Quanh thân cũng tràn ngập áp suất lạnh như băng khiến cho người khác khó có thể bỏ qua, lại còn hung ác nham hiểm.
“Anh, anh không sao chứ?" Mục Noãn Tô đứng dậy, tiến về phía trước hai bước, đôi mắt đen trắng rõ ràng quan sát khóe miệng bị thương của anh.
Trải qua trận đánh nhau vừa rồi, tuy nhìn qua anh so với Hề Thành Nam tốt hơn nhiều, nhưng áo sơmi đã nhăn nhúm, tay áo và phần ngực cũng loang lổ màu xám vô cùng bẩn. Khóe môi đỏ lên một mảnh, dường như còn xuất hiện chút máu, nhìn qua có hơi sưng.
Nghe thấy lời này của cô, ánh mắt u ám của Hoắc Chi Châu từ ngoài cửa sổ rơi vào trên mặt Mục Noãn Tô.
Đôi mắt của cô rất sạch, trong sáng đến mức anh liếc nhìn thôi cũng có thể biết cô đang suy nghĩ cái gì. Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên vẻ quan tâm, là vì anh sao?
“Em đang quan tâm anh sao?" Hoắc Chi Châu nhìn cô, thấp giọng nói.
Mục Noãn Tô khẽ giật mình, cô hé miệng muốn lên tiếng, ánh mắt Hoắc Chi Châu đột nhiên trở nên hung ác.
“Có phải em muốn trở lại đó xem hắn ta thế nào không? Vết thương của hắn ta so với anh nặng hơn nhiều, em đau lòng, hả?" Cuối cùng anh cũng không thể khống chế được con dã thú trong lòng, xoay người ép hỏi Mục Noãn Tô.
Mục Noãn Tô bị vẻ mặt u ám của anh dọa sợ, hoảng sợ lắc đầu, lui về phía sau.
Hoắc Chi Châu bước nhanh tiến tới gần cô, lòng ghen tị như sâu bọ trong tận xương tủy chạy khắp nơi trong thân thể anh, gặm nuốt máu thịt của anh đến mức thối rữa. Tất cả dây thần kinh căng chặt, sắp khiến anh phát điên.
Anh dốc sức liều mạng thuyết phục chính mình Hề Thành Nam đã là quá khứ, nhưng nếu như mình không sử dụng thủ đoạn thì sao? Bọn họ không phải sẽ ở bên nhau mãi mãi sao? Giống như những đôi tình nhân bình thường, thậm chí sau khi tốt nghiệp sẽ xem xét đến chuyện kết hôn, sinh con?
Anh luôn luôn thận trong tự kiềm chế, bất luận một chuyện gì cũng có thể phân tích thấu đáo, sau đó là bày mưu tính kế, nắm giữ toàn cục. Những ý niệm này vốn không nên xuất hiện trong lòng mình. Nhưng khi anh tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hai người đứng cùng một chỗ, rất dễ bị mất khống chế.
Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất. Anh có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong đôi mắt của Hề Thành Nam.
Anh ta rất yêu Mục Noãn Tô. Yêu đến mức cho rằng cô làm tình nhân của mình, đã phụ tình còn đối với cô nhớ mãi không quên.
“Nói đi! Có phải em đau lòng cho hắn ta đúng không?" Hoắc Chi Châu ép cô đến mép giường, không thể lui được nữa.
“Em không có." Mục Noãn Tô lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Hôm nay Hoắc Chi Châu vượt xa dự liệu của cô, trước kia tuy cũng có lúc vài lần âm trầm, nhưng hôm nay anh lại động thủ đánh người, có lẽ anh đã vượt xa khỏi phạm vi nhận thức của chính mình.
Một người chồng lạ lẫm như vậy, khiến cô bất giác có chút sợ hãi.
“Không có?" Hoắc Chi Châu giơ tay phải lên, bóp nhẹ cằm cô.
Tay của anh vừa quệt xuống nền xi măng bên ngoài, mu bàn tay đã rách da, trong vết màu xám đó mờ hồ hiện lên vết máu.
Khi anh nâng cằm lên Mục Noãn Tô theo bản năng quay mặt đi, lập tức bị anh vặn lại.
Hoắc Chi Châu thần sắc phức tạp, trong giọng nói còn mang theo sự tức giận không thể ngăn nổi: “Sợ anh sao? Anh còn chưa đánh chết hắn ta em sợ cái gì? Tay chân của hắn ta còn chưa bị gãy mà!"
Mục Noãn Tô cầm lòng không đặng thoáng run rẩy một phát, bị lời nói của anh dọa sợ.
“Anh ta, chẳng qua anh ta chỉ đang hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta….."
Hề Thành Nam cho rằng quan hệ của hai người bọn họ không bình thường, nói cho cùng cũng vì quan tâm cô. Nếu là chuyện hiểu lầm, giải thích rõ ràng là ổn rồi. Về sau anh ta biết mình đã kết hôn, sẽ không đến tìm mình nữa. Cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?
Hoắc Chi Châu nhìn bộ dạng khẩn trương muốn giải thích của cô vợ nhỏ, trái tim như bị một bàn tay vô hình đẩy ra, xé nát cảm giác đau đớn từng đợt từng đợt truyền đến. Lồng ngực của anh phập phồng kịch liệt, cần hít một hơi thật sâu mới có thể giảm bớt cảm giác khó thở này.
Đau, mẹ kiếp rất đau.
Xương cốt toàn thân như bị ai cầm cây cưa cưa từng chút từng chút một, cưa cho nứt ra.Máu toàn thân muốn sôi trào, thiêu đốt anh.
Anh không thể kiềm chế được nữa, trong mắt lửa giận bừng bừng, chế trụ cái ót của Mục Noãn Tô cúi đầu hôn xuống.
Hoắc Chi Châu nắm lấy cằm cô, cường thế giam cầm thân thể Mục Noãn Tô, ép cô đón lấy nụ hôn của mình.
Anh nặng nề liếm láp giày vò môi cô, khiến môi cô càng trở nên đỏ tươi trơn bóng.
Mục Noãn Tô ngửa đầu, chân đụng phải mép giường, lảo đảo một phát đứng không vững ngã về phía sau.
Hoắc Chi Châu thuận theo tư thế này cùng cô ngã xuống giường, anh cắn vành tai trắng nõn trơn bóng của cô, giọng nói khàn khàn: “Em có thể đau lòng vì anh không? Rốt cuộc ai mới là chồng của em, hả?"
Mục Noãn Tô “Hừ’ một tiếng hít vào một hơi, có chút uất ức, “Em hỏi anh mới đúng!"
Cô giơ tay, nhẹ nhàng sờ lên khóe miệng rướm máu của anh, “Anh đứng lên đi, em đi xuống lầu lấy hộp thuốc lên đây."
Cô đẩy thân thể cứng rắn của Hoắc Chi Châu ra, không động đậy.
“Có đau không?" Cô quan sát khóe miệng anh, nhẹ giọng hỏi.
Đôi mắt của Hoắc Chi Châu tối sầm, bên trong sóng to gió lớn không ngừng quay cuồng. Anh quét mắt qua lại nhìn người nằm dưới thân, rốt cuộc không nhịn được nữa lại hôn tiếp.
—————-//—-//————–
*Tác giả có lời muốn nói: Đầu trọc, vì sao lại muốn tôi viết văn hôn nhân… Không thể để cho nam chính lái xe hay bị kìm nén mà chết.
Anh một bước xông tới, trên người đầy vẻ u ám và dữ tợn, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, “Ai cho phép anh chạm vào cô ấy?"
Hề Thành Nam há hốc mồm đang định lên tiếng, nắm đấm của Hoắc Chi Châu đã bay đến.
Thân thể của anh ta lập tức bị đánh nghiêng qua một bên, chân lảo đảo lui về phía sau một bước, bàn tay cũng nới lỏng, gông cùm xiềng xích trên cổ tay Mục Noãn Tô được mở ra.
Mục Noãn Tô sợ hãi kêu lên một tiếng, trơ mắt nhìn Hoắc Chi Châu đánh một cú đấm nữa vào mặt Hề Thành Nam, thoáng chốc đỏ lên một mảng.
“Hoắc Chi Châu!" Cô vội vàng tiến lên muốn kéo Hoắc Chi Châu đang mất đi lý trí ra.
Hề Thành Nam vốn dĩ muốn nói chuyện đàng hoàng, không ngờ đến anh tiến tới đã đánh người, lập tức cũng nổi giận.
“Tô Tô em tránh ra!"
Anh ta “Phụt" một tiếng nhổ nước bọt dư thừa trong miệng ra, giơ nắm đấm lên xông tới, hai người lao vào nhau.
“Tô Tô không thích anh! Anh dựa vào quyền thế ép buộc cô ấy sao?!" Quả thực Hề Thành Nam hận chết cái loại người này.
Anh ta liên kết mối quan hệ giữa hai người cùng với việc khoảng thời gian trước Hoắc thị bơm tiền cho công ty nhà họ Mục, thoáng một phát đã đoán ra được khả năng này.
Sự suy đoán lung tung của Hề Thành Nam đúng lúc lại đâm vào chỗ đau của Hoắc Chi Châu.
Cô không thích anh.
Vậy thì thích ai?
Anh ta muốn nói rằng cô đối với mình tình cảm chưa dứt sao?!
Lửa giận của Chi Châu càng bùng cháy lên, đôi mắt đỏ ngầu, lực đạo trên tay càng mạnh hơn, từng đấm từng đấm hướng về Hề Thành Nam đang yếu ớt đứng ở nơi đó.
Anh có thói quen rèn luyện thể lực, có biết một chút quyền anh, loại thư sinh yếu ớt như Hề Thành Nam không phải là đối thủ của anh.
Sau mấy cú đấm, Hề Thành Nam gần như không còn sức lực chống đỡ.
Anh ta bị Hoắc Chi Châu đè trên mặt đất thở hổn hển, quần tây bị một cục đá trên đường cào rách một lổ, chỗ đầu gối cũng bị cọ đến rách da.
Tiếp tục đánh nữa, chỉ sợ sẽ nhập viện mất. Cuối cùng Mục Noãn Tô chẳng quan tâm nắm đấm bay loạn, vội vàng chạy đến ôm lấy Hoắc Chi Châu từ phía sau.
Anh vung khuỷu tay không cẩn thận đụng trúng vào lồng ngực của cô, đau đến mức khiến cô thở gấp.
“Đừng đánh nữa!" Mục Noãn Tô nhịn đau sống chết ôm lấy khuỷu tay Hoắc Chi Châu, “Anh muốn gây án mạng sao?!"
Nút áo sơmi của Hoắc Chi Châu bị kéo đứt mấy nút, tiếng hít thở nặng nề, lồng ngực không ngừng phập phồng, hiển nhiên vẫn còn đang tức giận.
Anh quay đầu lại nhìn cô, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều tỏa ra sự dữ tợn, “Em quan tâm hắn ta?"
“Không phải em — á!" Mục Noãn Tô còn chưa nói xong, nắm đấm của Hề Thành Nam vung đến.
Hoắc Chi Châu không đề phòng, bên miệng bị trúng một đấm, cổ họng lập tức xông lên một mùi máu tươi.
“Đủ rồi!" Mục Noãn Tô nhìn thấy hai người lại muốn đánh nhau, tiến lên hai bước đứng chắn giữa hai người, quát to một tiếng: “Đừng đánh nữa! Muốn để người khác chê cười sao?!"
Cô hướng mặt về phía Hề Thành Nam, rất nhanh làm sáng tỏ mọi chuyện: “Anh hiểu lầm rồi. Tôi và Hoắc Chi Châu đã kết hôn."
“Kết, kết hôn….."
Không phải anh ta chưa từng nghĩ đến người kết hôn với Hoắc Chi Châu chính là cô. Thế nhưng khách sạn nhà Chanh Chanh không phải khách sạn tình thú gì, chỉ là một khách sạn được đánh giá 5 sao bình thường. Nếu như là vợ chồng, hoặc là người địa phương tại sao không quay trở về nhà mà lại đi mướn phòng….
“Anh nhìn xem." Mục Noãn Tô giơ tay trái về phía anh ta.
Trên người Hề Thành Nam đầy bụi bặm, đôi mắt mở to như hố đen nhìn vào ngón áp út của cô.
Trên ngón tay trắng nõn, một chiếc nhẫn tinh xảo chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thân thể Hề Thành Nam chao đảo mới đứng vững lại, ánh mặt trời không quá nóng, nhưng khiến anh ta đầu váng mắt hoa.
Đại não dường như không thể suy nghĩ được nữa, anh ta sững sờ vài giây, rồi mới đưa ánh mắt quay lại trên khuôn mặt Mục Noãn Tô.
Mờ mịt không biết phải lám sao.
Hoắc Chi Châu nhìn bầu không khí đang dâng trào giữa hai người, sự nhẫn nại đã đến cực hạn.
Anh nắm lấy bàn tay trái đang giơ lên của Mục Noãn Tô, không kiên nhẫn nói: “Về nhà thôi."
Mục Noãn Tô nhìn Hề Thành Nam, mím môi, cuối cùng lời gì cũng chưa kịp nói.
Không nói một lời nào mà đi theo Hoắc Chi Châu, đi về phía xe của anh.
Một giây trước khi lên xe, cô quay đầu nhìn Hề Thành Nam.
Mặt của anh ta bị trúng vài đấm, xanh xanh đỏ đỏ một mảng, quần áo màu trắng dính bẩn, từng vệch vết bẩn hết sức khiến người ta chú ý, cánh tay bị cọ rách da, lộ ra màu đỏ như màu máu. Giờ phút này, anh ta vô cùng chật vật thân thể lung lay ngã xuống, gần như bị ánh mặt trời thiêu đốt. Sau đó, anh ta vô lực ngồi ở bậc thềm ven đường, mặt vùi vào hai chân. Bờ vai từng chút từng chút co rút, không biết là đang cười hay đang khóc.
Trong mắt Mục Noãn Tô hiện lên một tia không đành lòng. Dường như anh ta bị đánh rất đau.
“Lên xe." Giọng nói lạnh lùng thúc giục từ ghế lái truyền đến.
Mục Noãn Tô cắn môi, xoay người ngồi vào xe của Hoắc Chi Châu.
Cả người Hoắc Chi Châu cũng trở nên thô bạo, hai tay nắm chặt tay lái, gân xanh nổi lên, đầu ngón tay bị ép đến trở nên trắng bệch.
Vừa rồi trong mắt Mục Noãn Tô hiện lên một tia không đành lòng đều bị anh nhìn thấy. Là cảm thấy anh ra tay quá nặng? Nhưng anh chỉ hận vừa rồi bản thân mình không đánh thêm vài cái nữa.
Mình so với Hề Thành Nam lớn hơn vài tuổi, vốn không nên so đó với cậu nhóc lông còn chưa mọc đủ mới ra trường này. Nhưng khi anh nhìn thấy bóng lưng của hai người đứng bên đường giằng co, đầu óc của anh lập tức ù ù, giống như bị người khác dùng rìu chém từng nhát, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.
*
Về đến nhà, Mục Noãn Tô dường như bị Hoắc Chi Châu túm lấy lưng quần kéo vào phòng.
Dì giúp việc nhìn thấy bóng dáng hai người đi lên lầu, không dám lên tiếng, trong lòng vô cùng khẩn trương.
“Hoắc Chi Châu, anh nhẹ một chút đi." Mục Noãn Tô bị anh ném lên giường, ngồi dậy xoa cánh tay của mình.
Vừa rồi anh một mực nắm chặt cổ tay của cô, khiến cổ tay cô đỏ lên một vòng.
Hoắc Chi Châu cười lạnh một tiếng, đi đến cửa sổ sát đất, bực bội muốn hút thuốc. Quanh thân cũng tràn ngập áp suất lạnh như băng khiến cho người khác khó có thể bỏ qua, lại còn hung ác nham hiểm.
“Anh, anh không sao chứ?" Mục Noãn Tô đứng dậy, tiến về phía trước hai bước, đôi mắt đen trắng rõ ràng quan sát khóe miệng bị thương của anh.
Trải qua trận đánh nhau vừa rồi, tuy nhìn qua anh so với Hề Thành Nam tốt hơn nhiều, nhưng áo sơmi đã nhăn nhúm, tay áo và phần ngực cũng loang lổ màu xám vô cùng bẩn. Khóe môi đỏ lên một mảnh, dường như còn xuất hiện chút máu, nhìn qua có hơi sưng.
Nghe thấy lời này của cô, ánh mắt u ám của Hoắc Chi Châu từ ngoài cửa sổ rơi vào trên mặt Mục Noãn Tô.
Đôi mắt của cô rất sạch, trong sáng đến mức anh liếc nhìn thôi cũng có thể biết cô đang suy nghĩ cái gì. Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hiện lên vẻ quan tâm, là vì anh sao?
“Em đang quan tâm anh sao?" Hoắc Chi Châu nhìn cô, thấp giọng nói.
Mục Noãn Tô khẽ giật mình, cô hé miệng muốn lên tiếng, ánh mắt Hoắc Chi Châu đột nhiên trở nên hung ác.
“Có phải em muốn trở lại đó xem hắn ta thế nào không? Vết thương của hắn ta so với anh nặng hơn nhiều, em đau lòng, hả?" Cuối cùng anh cũng không thể khống chế được con dã thú trong lòng, xoay người ép hỏi Mục Noãn Tô.
Mục Noãn Tô bị vẻ mặt u ám của anh dọa sợ, hoảng sợ lắc đầu, lui về phía sau.
Hoắc Chi Châu bước nhanh tiến tới gần cô, lòng ghen tị như sâu bọ trong tận xương tủy chạy khắp nơi trong thân thể anh, gặm nuốt máu thịt của anh đến mức thối rữa. Tất cả dây thần kinh căng chặt, sắp khiến anh phát điên.
Anh dốc sức liều mạng thuyết phục chính mình Hề Thành Nam đã là quá khứ, nhưng nếu như mình không sử dụng thủ đoạn thì sao? Bọn họ không phải sẽ ở bên nhau mãi mãi sao? Giống như những đôi tình nhân bình thường, thậm chí sau khi tốt nghiệp sẽ xem xét đến chuyện kết hôn, sinh con?
Anh luôn luôn thận trong tự kiềm chế, bất luận một chuyện gì cũng có thể phân tích thấu đáo, sau đó là bày mưu tính kế, nắm giữ toàn cục. Những ý niệm này vốn không nên xuất hiện trong lòng mình. Nhưng khi anh tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hai người đứng cùng một chỗ, rất dễ bị mất khống chế.
Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất. Anh có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong đôi mắt của Hề Thành Nam.
Anh ta rất yêu Mục Noãn Tô. Yêu đến mức cho rằng cô làm tình nhân của mình, đã phụ tình còn đối với cô nhớ mãi không quên.
“Nói đi! Có phải em đau lòng cho hắn ta đúng không?" Hoắc Chi Châu ép cô đến mép giường, không thể lui được nữa.
“Em không có." Mục Noãn Tô lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
Hôm nay Hoắc Chi Châu vượt xa dự liệu của cô, trước kia tuy cũng có lúc vài lần âm trầm, nhưng hôm nay anh lại động thủ đánh người, có lẽ anh đã vượt xa khỏi phạm vi nhận thức của chính mình.
Một người chồng lạ lẫm như vậy, khiến cô bất giác có chút sợ hãi.
“Không có?" Hoắc Chi Châu giơ tay phải lên, bóp nhẹ cằm cô.
Tay của anh vừa quệt xuống nền xi măng bên ngoài, mu bàn tay đã rách da, trong vết màu xám đó mờ hồ hiện lên vết máu.
Khi anh nâng cằm lên Mục Noãn Tô theo bản năng quay mặt đi, lập tức bị anh vặn lại.
Hoắc Chi Châu thần sắc phức tạp, trong giọng nói còn mang theo sự tức giận không thể ngăn nổi: “Sợ anh sao? Anh còn chưa đánh chết hắn ta em sợ cái gì? Tay chân của hắn ta còn chưa bị gãy mà!"
Mục Noãn Tô cầm lòng không đặng thoáng run rẩy một phát, bị lời nói của anh dọa sợ.
“Anh ta, chẳng qua anh ta chỉ đang hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta….."
Hề Thành Nam cho rằng quan hệ của hai người bọn họ không bình thường, nói cho cùng cũng vì quan tâm cô. Nếu là chuyện hiểu lầm, giải thích rõ ràng là ổn rồi. Về sau anh ta biết mình đã kết hôn, sẽ không đến tìm mình nữa. Cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?
Hoắc Chi Châu nhìn bộ dạng khẩn trương muốn giải thích của cô vợ nhỏ, trái tim như bị một bàn tay vô hình đẩy ra, xé nát cảm giác đau đớn từng đợt từng đợt truyền đến. Lồng ngực của anh phập phồng kịch liệt, cần hít một hơi thật sâu mới có thể giảm bớt cảm giác khó thở này.
Đau, mẹ kiếp rất đau.
Xương cốt toàn thân như bị ai cầm cây cưa cưa từng chút từng chút một, cưa cho nứt ra.Máu toàn thân muốn sôi trào, thiêu đốt anh.
Anh không thể kiềm chế được nữa, trong mắt lửa giận bừng bừng, chế trụ cái ót của Mục Noãn Tô cúi đầu hôn xuống.
Hoắc Chi Châu nắm lấy cằm cô, cường thế giam cầm thân thể Mục Noãn Tô, ép cô đón lấy nụ hôn của mình.
Anh nặng nề liếm láp giày vò môi cô, khiến môi cô càng trở nên đỏ tươi trơn bóng.
Mục Noãn Tô ngửa đầu, chân đụng phải mép giường, lảo đảo một phát đứng không vững ngã về phía sau.
Hoắc Chi Châu thuận theo tư thế này cùng cô ngã xuống giường, anh cắn vành tai trắng nõn trơn bóng của cô, giọng nói khàn khàn: “Em có thể đau lòng vì anh không? Rốt cuộc ai mới là chồng của em, hả?"
Mục Noãn Tô “Hừ’ một tiếng hít vào một hơi, có chút uất ức, “Em hỏi anh mới đúng!"
Cô giơ tay, nhẹ nhàng sờ lên khóe miệng rướm máu của anh, “Anh đứng lên đi, em đi xuống lầu lấy hộp thuốc lên đây."
Cô đẩy thân thể cứng rắn của Hoắc Chi Châu ra, không động đậy.
“Có đau không?" Cô quan sát khóe miệng anh, nhẹ giọng hỏi.
Đôi mắt của Hoắc Chi Châu tối sầm, bên trong sóng to gió lớn không ngừng quay cuồng. Anh quét mắt qua lại nhìn người nằm dưới thân, rốt cuộc không nhịn được nữa lại hôn tiếp.
—————-//—-//————–
*Tác giả có lời muốn nói: Đầu trọc, vì sao lại muốn tôi viết văn hôn nhân… Không thể để cho nam chính lái xe hay bị kìm nén mà chết.
Tác giả :
Đào Hoà Chi