Cố Chấp
Chương 27: Ng
*****
Anh nói cô nên nghe theo tim mình nhưng rốt cuộc cô cũng không biết tim mình muốn gì. Yêu hay không yêu còn không phân biệt được thì thử hỏi cô có tư cách gì mà đứng ra phân biện cùng lí trí để bắt nó nghe theo tim mình.
Đang lúc tâm trạng cô treo lơ lửng như vậy thì cả nhà lại tổ chức đi Đà lạt chơi hai ngày một đêm. Chỉ cần nhắc đến du lịch là cô đã hét toáng lên vì vui sướng rồi nhưng lần này cô cười không nổi. Nhưng cô đâu có cơ hội từ chối, nếu đã vậy cứ xem như đảm giác đụng chạm da thịt với hơi nước thoang thoảng từ mặt hồ thổi vào sẽ thấy tâm hồn vui vẻ hơn, thoải mái hơn.
Lúc cô trở về, cả nhà cũng đã thức dậy hết. Sau khi ăn uống hết thảy đồng loạt lên xe hướng đồi mộng mơ mà đi đến. Lúc đến cổng An Nhi thấy ba mẹ cứ lưỡng lự chưa muốn vào, dường như họ đang chờ ai đó. Liếc nhìn Ngọc Nhi nhưng cũng chỉ nhận được cái nhún vai kiểu không biết đừng hỏi. Một lát sau cô mới hiểu người họ đợi là ai, lúc đó thì đã quá muộn.
Tuy mắt cận nhưng khả năng tia trai của An Nhi vẫn thuộc vào hàng thượng đẳng. Trong phạm vi 50 mét chỉ cần là soái ca cô sẽ nhận ra ngay bởi gương mặt vàkhí chất đó không thể lẫn vào đâu được. Lần này người mà cô nhìn thấy ngoài ý muốn lại là Hải Phong, người cô muốn tránh cũng không kịp.
“Dạ. Xin lỗi, giờ cháu mới xong việc ạ."
“ Không saphía dưới An Nhi rơi vào trầm tư. Cô đứng đây đã không biết bao nhiêu lần nhưng tại sao cảm giác hòa mình vào thiên nhiên rộng lớn mà trước đây luôn cảm nhận được giờ lại trốn đi đâu mất. Cơn gió thổi qua khiến cô thoáng rùng mình, hai tay vô thứ siết chặt cơ thể hơn hi vọng tìm được chút ấm áp. Cô vẫn đứng đó, nhìn mọi thứ đến đờ đẫn. Cảm giác có thứ gì đó đang khoác lên vai cô hoảng hốt giật mình quay đầu lại.
“ Sao em mặc ít vậy? Cẩn thận cảm lạnh đấy."
Câu nói ma quỷ của Hải Phong khiến cô không rét mà run. Gỡ chiếc áo xuống trả lại cho chủ nhân của nó cô nói:
“Không cần. Cảm ơn. Em có áo của mình trong kia rồi."
Quay lưng lại, một lần nữa lảng tránh ánh mắt quan tâm đó. Rốt cộc cô không hiểu, nếu anh đ cô.Con người này sao lại có thể mâu thuẫn đến như vậy.
“Này. Đi xem lễ hội cồng chiêng không? Nhanh lên lên, nhanh lên. Sắp bắt đầu rồi." Vừa nói Ẩn lan vừa kéo
An Nhi chạy thục mạng băng qua những bậc thang của Vạn lí Trường Thành đi xuống khu tổ chức lễ hội.
Đại Sử Quán nằm đối diện đồi Mộng mơ, thoáng nhìn thì có vẻ không có gì nhưng khi vào trongt hồ rộng lớn bên dưới cô buột miệng nói nhỏ: ‘Nơi này thật sự không hợp. Lần sau không nên đến nữa." không ngờ người bên cạnh lại nghe được.
“Tại sao lại không hợp?"
“Vì khi đứng đây sẽ cảm thấy mình thật cô đơn, lạc lõng." Chả hiểu sao cô lại thành thật trả lời câu hỏi tương đối ngớ ngẩn kia của Hải Phong.
“Sẽ có ngày em muốn đến đây."
“Không đâu. Mà Ẩn Lan đâu? Sao anh không đi cùng cô ấy?"
“Cô ấy đi đạp vịt phía dưới rồi."
“Anh vẫn mắc chứng sợ nước và cảm giác di chuyển bằng tàu thuyền trên mặt nước như ngày xưa à."
“Cảm ơn vì em vẫn nhớ. Nhưng giờ anh hết rồi."
‘Vậy sao anh không …’
“Chỉ là không thích thôi."
*****
Đến hẹn lại lên, 6h sáng hôm sau cô lại tiếp tục công cuộc chạy thể dục buổi sáng. Chỉ là không ngờ hôm nay lại có thêm một người bạn chạy cùng.
“Quả nhiên là em."
“ Vậy anh nghĩ còn có thể là ai."
“Chúng ta chạy chung nhé. Con gái chạy một mình cũng không an toàn đâu."
“ Anh tốt bụng quá đấy. Thôi được, coi như cho anh cơ hội bảo vệ người đẹp đấy." Cô biết anh cố ý đến gặp
cô nhưng không muố vạch trần. Làm gì có chuyện hai người lại có duyên tình cờ đến thế.
“An Nhi."
Nghe tiếng anh gọi cô vô thức ngẩng lên. Vừa khen im lặng được chưa đầy bao mươi giây thì anh đã mở miệng ra nói ngay rồi.
“ An Nhi. Con người anh thật sự đáng ghét như vậy sao?"
“Ai nói vậy?" Bất ngờ trước câu nói của đối phương, lung búng mãi trong miệng cô mới thốt ra được ba từ
này.
“ Hành động của em đã nói lên điều ấy."
“Eợc. Nhưng anh vẫn muốn nói, từ trước đến giờ anh vẫn luôn thích em."
Trái tim thổn thức, khẽ rung lên nhưng rồi cô lại dùng lí trí của mình mà nói với nó rằng anh thích cô như thích một cô em gái để ngăn không cho nó rung động. Nhẹ nhàng thở hắt ra cô nói:
g cảm đối diện với điều anh vừa nói.
Anh nói cô nên nghe theo tim mình nhưng rốt cuộc cô cũng không biết tim mình muốn gì. Yêu hay không yêu còn không phân biệt được thì thử hỏi cô có tư cách gì mà đứng ra phân biện cùng lí trí để bắt nó nghe theo tim mình.
Đang lúc tâm trạng cô treo lơ lửng như vậy thì cả nhà lại tổ chức đi Đà lạt chơi hai ngày một đêm. Chỉ cần nhắc đến du lịch là cô đã hét toáng lên vì vui sướng rồi nhưng lần này cô cười không nổi. Nhưng cô đâu có cơ hội từ chối, nếu đã vậy cứ xem như đảm giác đụng chạm da thịt với hơi nước thoang thoảng từ mặt hồ thổi vào sẽ thấy tâm hồn vui vẻ hơn, thoải mái hơn.
Lúc cô trở về, cả nhà cũng đã thức dậy hết. Sau khi ăn uống hết thảy đồng loạt lên xe hướng đồi mộng mơ mà đi đến. Lúc đến cổng An Nhi thấy ba mẹ cứ lưỡng lự chưa muốn vào, dường như họ đang chờ ai đó. Liếc nhìn Ngọc Nhi nhưng cũng chỉ nhận được cái nhún vai kiểu không biết đừng hỏi. Một lát sau cô mới hiểu người họ đợi là ai, lúc đó thì đã quá muộn.
Tuy mắt cận nhưng khả năng tia trai của An Nhi vẫn thuộc vào hàng thượng đẳng. Trong phạm vi 50 mét chỉ cần là soái ca cô sẽ nhận ra ngay bởi gương mặt vàkhí chất đó không thể lẫn vào đâu được. Lần này người mà cô nhìn thấy ngoài ý muốn lại là Hải Phong, người cô muốn tránh cũng không kịp.
“Dạ. Xin lỗi, giờ cháu mới xong việc ạ."
“ Không saphía dưới An Nhi rơi vào trầm tư. Cô đứng đây đã không biết bao nhiêu lần nhưng tại sao cảm giác hòa mình vào thiên nhiên rộng lớn mà trước đây luôn cảm nhận được giờ lại trốn đi đâu mất. Cơn gió thổi qua khiến cô thoáng rùng mình, hai tay vô thứ siết chặt cơ thể hơn hi vọng tìm được chút ấm áp. Cô vẫn đứng đó, nhìn mọi thứ đến đờ đẫn. Cảm giác có thứ gì đó đang khoác lên vai cô hoảng hốt giật mình quay đầu lại.
“ Sao em mặc ít vậy? Cẩn thận cảm lạnh đấy."
Câu nói ma quỷ của Hải Phong khiến cô không rét mà run. Gỡ chiếc áo xuống trả lại cho chủ nhân của nó cô nói:
“Không cần. Cảm ơn. Em có áo của mình trong kia rồi."
Quay lưng lại, một lần nữa lảng tránh ánh mắt quan tâm đó. Rốt cộc cô không hiểu, nếu anh đ cô.Con người này sao lại có thể mâu thuẫn đến như vậy.
“Này. Đi xem lễ hội cồng chiêng không? Nhanh lên lên, nhanh lên. Sắp bắt đầu rồi." Vừa nói Ẩn lan vừa kéo
An Nhi chạy thục mạng băng qua những bậc thang của Vạn lí Trường Thành đi xuống khu tổ chức lễ hội.
Đại Sử Quán nằm đối diện đồi Mộng mơ, thoáng nhìn thì có vẻ không có gì nhưng khi vào trongt hồ rộng lớn bên dưới cô buột miệng nói nhỏ: ‘Nơi này thật sự không hợp. Lần sau không nên đến nữa." không ngờ người bên cạnh lại nghe được.
“Tại sao lại không hợp?"
“Vì khi đứng đây sẽ cảm thấy mình thật cô đơn, lạc lõng." Chả hiểu sao cô lại thành thật trả lời câu hỏi tương đối ngớ ngẩn kia của Hải Phong.
“Sẽ có ngày em muốn đến đây."
“Không đâu. Mà Ẩn Lan đâu? Sao anh không đi cùng cô ấy?"
“Cô ấy đi đạp vịt phía dưới rồi."
“Anh vẫn mắc chứng sợ nước và cảm giác di chuyển bằng tàu thuyền trên mặt nước như ngày xưa à."
“Cảm ơn vì em vẫn nhớ. Nhưng giờ anh hết rồi."
‘Vậy sao anh không …’
“Chỉ là không thích thôi."
*****
Đến hẹn lại lên, 6h sáng hôm sau cô lại tiếp tục công cuộc chạy thể dục buổi sáng. Chỉ là không ngờ hôm nay lại có thêm một người bạn chạy cùng.
“Quả nhiên là em."
“ Vậy anh nghĩ còn có thể là ai."
“Chúng ta chạy chung nhé. Con gái chạy một mình cũng không an toàn đâu."
“ Anh tốt bụng quá đấy. Thôi được, coi như cho anh cơ hội bảo vệ người đẹp đấy." Cô biết anh cố ý đến gặp
cô nhưng không muố vạch trần. Làm gì có chuyện hai người lại có duyên tình cờ đến thế.
“An Nhi."
Nghe tiếng anh gọi cô vô thức ngẩng lên. Vừa khen im lặng được chưa đầy bao mươi giây thì anh đã mở miệng ra nói ngay rồi.
“ An Nhi. Con người anh thật sự đáng ghét như vậy sao?"
“Ai nói vậy?" Bất ngờ trước câu nói của đối phương, lung búng mãi trong miệng cô mới thốt ra được ba từ
này.
“ Hành động của em đã nói lên điều ấy."
“Eợc. Nhưng anh vẫn muốn nói, từ trước đến giờ anh vẫn luôn thích em."
Trái tim thổn thức, khẽ rung lên nhưng rồi cô lại dùng lí trí của mình mà nói với nó rằng anh thích cô như thích một cô em gái để ngăn không cho nó rung động. Nhẹ nhàng thở hắt ra cô nói:
g cảm đối diện với điều anh vừa nói.
Tác giả :
Vân Thi