Cố Chấp Sủng Ái

Chương 4: Có đó không?

Thoát ra khỏi cảnh tượng của tám năm trước trong giấc mơ, Thẩm Diệc Hoan bị tiếng chuông báo thức đánh thức thì cô vẫn còn hoảng hốt, giơ tay che lại đôi mắt, hàng lông mi run rẩy va chạm vào mu bàn tay, dừng lại ba bốn phút cô mới thở phào một hơi, ngồi dậy.

Rửa mặt xong, cô buộc mái tóc dài lên, trang điểm xong liền ra khỏi cửa.

Hôm nay có công việc quay chụp, cô là một nhiếp ảnh gia làm việc trong một văn phòng nhiếp ảnh, nội dung quay chụp bình thường cũng rất phong phú, nhưng mà chủ yếu là chụp minh tinh, người mẫu cho các trang báo tạp chí.

Cô mang theo ba lô đựng đồ của mình đến studio, nhân vật chính ngày hôm nay còn chưa tới.

Thẩm Diệc Hoan tự đi lấy cho mình một cốc nước, một bên mân mê những thiết bị chốc nữa cần dùng, một bên nói chuyện phiếm với trợ lý ở bên cạnh: "Hôm nay chụp ai thế?"

"Là Trương Đồng Thích ạ, gần đây có một bộ phim thần tượng vô cùng hot luôn ấy, tên là «Làm Nũng», chị không xem sao?"

"Không xem." Thẩm Diệc Hoan uống ngụm nước, "Chị không thích phim truyền hình thể loại như vậy, Trương Đồng Thích... Là người mới sao?"

Từ trước tới giờ Thẩm Diệc Hoan chưa từng nghe qua cái tên này, cô cũng coi như là đã bước một chân vào giới giải trí, tất cả các minh tinh hot trong giới hiện nay cô đều biết.

"Vâng, hình như đây là bộ phim đầu tiên. Cô ấy xinh đẹp lắm luôn."

Thẩm Diệc Hoan cười cười, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng ầm ĩ trước cửa, cô đứng dậy nhìn lại, liền nhìn thấy một cô gái mặc váy ren dáng người cao gầy.

Đeo một chiếc kính râm màu hồng nhạt, dáng người tinh tế cân đối, tay cầm chiếc túi xách mẫu mới nhất của Chanel, ngũ quan tinh xảo, đúng thật là một mỹ nhân.

Thẩm Diệc Hoan phỏng đoán cô gái này có lẽ chính là Trương Đồng Thích, tiến lên chào hỏi.

"Xin chào, cô Trương, tôi là nhiếp ảnh gia phụ trách việc chụp ảnh cho cô ngày hôm nay, stylist và thợ trang điểm đều đang chờ, sau nửa tiếng chúng ta sẽ bắt đầu theo dự định, được chứ?"

Thẩm Diệc Hoan giơ tay về phía cô.

Trương Đồng Thích không duỗi tay, kỳ quái nhìn chằm chằm vào mặt cô, mày nhăn lại, chần chờ mở miệng nói: ".... Thẩm Diệc Hoan?"

Hơi giật mình, cô vẫn tiếp tục mỉm cười: "Đúng, là tôi, trước đây chúng ta có quen sao?"

Trương Đồng Thích tháo kính râm xuống: "Cô không quen tôi sao?"

Thẩm Diệc Hoan nhìn cô ta một lúc. Hình như là có chút quen mắt, nhưng cái tên Trương Đồng Thích này, thật sự là cô không có chút ấn tượng nào.

"Trương Đồng Thích là nghệ danh, chắc cô vẫn còn nhớ Trương Đồng nhỉ?" Cô ta cầm chiếc kính, giống như một con thiên nga kiêu ngạo, cô ta đi đôi giày cao gót nên cao hơn Thẩm Diệc Hoan mấy cm, nhìn cô từ trên cao xuống, trong ánh mắt mang theo địch ý rõ ràng.

"A..." Thẩm Diệc Hoan giờ mới nhớ lại: "Nhớ ra rồi, cô đến phòng thay đồ trước đi."

Trương Đồng Thích là bạn học cấp III của cô, khi đó Thẩm Diệc Hoan và cô ta không có bất cứ sự tiếp xúc nào, trí nhớ của cô không tốt, chỉ nhớ rõ hình như lúc đó Trương Đồng Thích cũng thích Lục Chu, cho nên cô ta luôn có địch ý với cô, luôn ở bên cạnh cô âm dương quái khí nhắc mãi cái gì đó.

Nhưng thật ra Thẩm Diệc Hoan luôn mặc kệ cô ta, bởi cô được Lục Chu thiên vị nên không sợ hãi.

Cô chỉ cuốn lấy Lục Chu để sau này anh không được nói chuyện với Trương Đồng, Lục Chu gật đầu, vô cùng nghe lời, nghiêm túc nói đã biết.

Không ngờ bây giờ cô ta lại bước chân vào giới giải trí.

Cô cũng không nhớ rõ lắm nhưng hình như khi Trương Đồng Thích không hoan nghênh cô lắm, khoảng thời gian đó cô đều ở một mình, quen với ánh mắt của người khác, hoặc khinh thường, hoặc ghen ghét, hoặc hâm mộ, cô đều không sao cả.

Trương Đồng Thích ngồi trên ghế để nhân viên trang điểm, xuyên qua tấm gương nhìn Thẩm Diệc Hoan phía sau.

Lúc trước nghe qua tình hình hiện tại của Thẩm Diệc Hoan trong diễn đàn của lớp cô ta còn không dám tin tưởng, không ngờ đó lại là sự thật, đúng là thay đổi rồi, nhưng lại có thứ không thay đổi, sự cao ngạo từ trong xương cốt, sự cao ngạo làm cho người ta thấy chán ghét.

"Thẩm Diệc Hoan."

Người phía sau quay đầu lại nhìn cô ta: "Sao vậy?"

"Cô có biết Lục Chu đã về rồi không?" Trương Đồng Thích trang điểm đậm, đôi môi đỏ thẫm theo phong cách cổ phong, nhìn qua ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích.

Thẩm Diệc Hoan nhàn nhạt nói: "Vậy à."

"Cô không biết?" Cô ta nhướng mày.

Thẩm Diệc Hoan chỉ cảm thấy nhàm chán, không muốn tiếp tục nói đến chủ đề này: "Trang điểm xong rồi thì bắt đầu chụp ảnh đi, thời gian của mọi người đều rất quý."

Trương Đồng Thích càng hăng hái: "Nghe nói hai người chia tay rồi? Tôi cũng cảm thấy, Lục Chu như vậy thì làm sao có thể thích một tiểu thái muội như cô cơ chứ, cũng chỉ là hứng thú nhất thời ở cái tuổi dậy thì thôi."

Những người xung quang phát hiện ra bầu không khí vi diệu xung giữa hai người này, sôi nổi câm miệng giả vờ như không biết, nhưng trong lòng lại không nén nổi kỳ quái về việc Trượt Đồng Thích dùng từ "tiểu thái muội" khi nhắc về Thẩm Diệc Hoan.

Móng tay được chăm sóc cần thận chỉnh tề gõ gõ lên camera, Thẩm Diệc Hoan vẫn mỉm cười, không chút để ý: "Một diễn viên mới, nên chú ý về cách nói chuyện, trong studio này có CCTV."

Uy hiếp không có tiếng động, trong nháy mắt làm cho nụ cười trên môi Trương Đồng Thích dần biến mất.

Sau đó trong quy trình chụp ảnh vẫn không nói chuyện, Thẩm Diệc Hoan cũng trầm mặc, thỉnh thoảng chỉ mở miệng để yêu cầu về động tác rồi dáng đứng với góc độ.

"Được rồi, công việc ngày hôm nay kết thúc, mọi người vất vả rồi." Thẩm Diệc Hoan nói.

Đem ảnh chụp chuyển đến máy tính, chuyển tất cả hình ảnh vào một folder riêng sau đó gửi qua hòm thư của mình.

Thẩm Diệc Hoan để trợ lý mang các thiết bị và máy tính về phòng làm việc trước, còn mình thì đi đến phòng vệ sinh.

Cánh cửa phía sau lưng cô vang lên một tiếng, Trương Đồng Thích đi từ bên trong ra.

"Chủ nhật tuần này là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cô có đến không?" Trương Đồng Thích rửa tay, móng tay sơn màu đỏ của cô ta rực rỡ chói mắt.

"Không đi, bận việc." Thẩm Diệc Hoan bình tĩnh.

"Cuối tuần thì có công việc bận rộn gì chứ, hơn nữa Lục Chu cũng sẽ đến đấy." Trương Đồng Thích cười khẽ,"Cô không muốn biết bạn trai cũ của cô bây giờ đang ở bên cạnh ai à?"

Thẩm Diệc Hoan nhớ tới nữ bác sĩ kia.

Rút một tờ giấy lau khô tay, cô nghiêng người dựa vào bên cạnh bồn rửa tay, bình tĩnh nhìn thẳng qua bên đó.

"Dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ không phải là ở bên cạnh cô, Trương Đồng Thích, cô vẫn luôn nhàm chán như vậy nhỉ, cho dù Lục Chu không còn ở bên cạnh tôi nữa, nhưng cũng sẽ không bao giờ thích cô."

Ánh mắt cô lạnh nhạt cao ngạo liếc mắt nhìn cô ta một cái, rất giống với Thẩm Diệc Hoan của cấp III.

Cố tình bắt chước, lại không vẽ được hổ mà ngược lại giống khuyển.

"Đừng có chọc tức tôi, tôi điên lên thì sẽ rất không hiểu chuyện đấy."

Thẩm Diệc Hoan liếm liếm môi, không chút để ý.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại