Cố Chấp Ngọt
Chương 42: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trà Đá.
Ngày hôm sau khi Nam Từ tỉnh ngủ, bên ngoài tuyết đang rơi.
Cô không đi ra ngoài, nhưng lại có thể nhìn thấy tuyết rơi nhờ cửa kính trên trần nhà.
Lúc ấy cô đang bị Hoắc Lâm ôm siết sao, một tay anh để cô gối đầu, còn một tay kia ôm eo cô.
Lò sưởi sát tường đang phát ra tiếng “Đôm đốp", trên đỉnh đầu là những cánh hoa tuyết đang rơi, ánh nắng không gắt, nhất là có một chút tuyết mỏng đọng lên trên cửa kính, khiến ánh nắng xuyên vào phòng có chút êm dịu.
Đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy bên cạnh Hoắc Lâm, nhưng lại không có ý định rời giường ngay lập tức.
Có lẽ trong tiềm thức cô không dám đánh thức anh dậy.
Cô không dám, nhưng có người dám.
Lúc cô tỉnh lại chưa được bao lâu, thì có tiếng đập cửa vang lên.
Giọng nói của Trần Tiến truyền vào: “Hoắc tam, trưa rồi đó, mau dậy đi, dẫn cả Nam Từ đến suối nước nóng luôn nha."
Nam Từ nghiêng đầu nhìn Hoắc Lâm, thấy anh không động đậy, nên cũng không dám lên tiếng.
Trần Tiến không nghe thấy động tĩnh bên trong, lại dùng sức gõ đập cửa hai cái.
“Nè có mệt mỏi như thế nào thì cũng nên dậy mau đi! Chẳng lẽ đêm hôm qua cậu bị con gái nhà người ta ép khô luôn rồi sao?"
Dù Nam Từ không hiểu lắm nhưng cũng biết lời này không tốt đẹp gì, cho nên cô lập tức đỏ mặt xấu hổ.
Lúc này Hoắc Lâm bỗng nhiên cầm lấy cái gối bên giường, không mở mắt, ném thẳng gối ra cửa.
“Cút."
Giọng nói ngái ngủ của anh mang theo chút khàn đục, trầm thấp hơn bình thường rất nhiều.
Sau khi Trần Tiến nghe tiếng vang, cũng không quan tâm có phải mình bị mắng hay không, cười hì hì nói tiếp: “Nhanh chuẩn bị đi, mọi người tập trung hết rồi đó, chỉ còn thiếu hai người thôi."
Sau khi Trần Tiến đi rồi, Hoắc Lâm ôm sát Nam Từ vào lòng, hai mắt vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt tuấn tú chôn ở cổ cô, hít một hơi thật sâu.
“Năm sau nhất định ăn tết hai người chúng ta thôi, ở chung một chỗ với bọn họ phí phạm thời gian quá." Hoắc Lâm buồn bực lên tiếng.
Nam Từ có chút ngẩn ra, năm sau… Đây coi như là kế hoạch tương lai của bọn họ sao?
Đáy lòng cô tràn ra một tia cảm xúc không nói nên lời, luôn cảm thấy có chút không thật, nhưng lại có chút để ý.
Nhưng nói như thế nào thì những người kia năm nào cũng tụ tập vì Hoắc Lâm, cô không muốn vì cô xuất hiện mà khiến anh không giống trước kia.
Cô nghĩ nghĩ, thế là nói: “Thật ra tôi cảm thấy bọn họ rất tốt với anh, cùng nhau vui chơi thì cũng đâu có sao."
Nói xong lại cảm giác như mình quản nhiều quá, thế là tranh thủ bổ sung: “Đương nhiên tôi chỉ nói vậy thôi, anh thấy đúng hay không thì tùy anh."
Động tác của Hoắc Lâm rõ ràng hơi chậm lại, sau đó, anh cười cười hai tiếng:
“Cô bé của tôi nói gì thì chính là như vậy, nghe lời em."
“…" Nam Từ bị động tác và lời nói của anh có chút lúng túng, cô vặn mình, “Vậy chúng ta rời giường nhé?"
“Không vội, ôm thêm chút nữa."
Nam Từ cực kỳ ngượng ngùng, lúc nãy hai người chưa tỉnh ngủ hoặc chỉ có một mình cô tỉnh rồi thì dễ nói, nhưng bây giờ Hoắc Lâm cũng tỉnh ngủ rồi, lại nằm trên giường ôm ấp thân mật như vậy…
Nhìn thế nào vẫn có cảm giác là lạ.
Thế là cô lại vặn người: “Tôi… Tôi có chút đói bụng."
Không thể không nói, câu nói của cô rất có tác dụng, Hoắc Lâm nghe xong quả thật buông cô ra, rời giường, chuẩn bị quần áo cho cô.
Trần Tiến cũng không nói dối, lúc Nam Từ và Hoắc Lâm xuất hiện, thì đã thấy có một đám người ngồi chờ ở đó.
Không chỉ như vậy, hôm nay còn có một cô gái lạ mặt. cô gái này cực kỳ xinh đẹp, nét đẹp không giống Nam Từ và Đường Uyển, cô ta có một vẻ đẹp tinh nghịch, cùng với đôi mắt linh động bức người.
Cô ta ngồi bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn, đang lật lật quyển tạp chí, có vẻ chờ đợi có chút chán, quơ quơ hai cái chân mảnh khảnh, hỏi: “Còn phải đợi bao lâu nữa, nếu không thì cho em đi trước đi."
“Không được, chuyện xảy ra ở suối nước nóng lần trước em quên rồi sao? Đã không muốn học bơi thì sau này cũng không được xuống nước." Thẩm Mộ Ngạn nói.
Cô gái kia bĩu môi, không nói gì nữa.
Lúc này Thẩm Mộ Ngạn nhận ly sữa bò trong tay nhân viên phục vụ, đưa cho cô gái: “Uống sữa đi."
Cô gái nhăn mày, có chút không thích: “Em lớn rồi đó, đừng có bắt em uống sữa mỗi ngày nữa…"
Nói thì nói nhưng không dám cự tuyệt, vừa cằn nhằn vừa nhận ly sữa, uống một hơi cạn sạch.
Nam Từ ở cách đó không xa có chút giật mình khi nhìn thấy toàn bộ câu chuyện.
Chỉ là cô không nghĩ tới Thẩm Mộ Ngạn… Cũng nói nhiều như vậy sao.
Cô luôn cảm thấy anh ta và Hoắc Lâm có nét bá đạo giống y như nhau.
“Làm gì nhìn chằm chằm cô ta vậy?" Hoắc Lâm ôm eo Nam Từ, “Muốn uống sữa hả?"
Nam Từ lắc đầu: “Không có, chỉ là thấy cô gái kia xinh đẹp quá thôi."
Nam Từ đương nhiên không thể nói ra lời thật lòng, không thể nói cô vừa nhìn Thẩm Mộ Ngạn, cũng không thể nói Hoắc Lâm bá đạo… Nếu không thì cô không biết anh sẽ làm gì cô.
Hoắc Lâm nghe xong, thần sắc vẫn thản nhiên như cũ, không có phản ứng gì lớn.
“Đẹp hả? Tôi chỉ thấy em là xinh đẹp nhất thôi." Nói xong, anh hơi ngừng, sau đó lại nói tiếp, “Nhưng Thẩm Mộ Ngạn cực kỳ yêu cô gái đó, từ lúc cô ta tốt nghiệp trung học là cậu ấy đã âm thầm bảo vệ đến lớn, bọn anh cứ
Editor: Trà Đá.
Ngày hôm sau khi Nam Từ tỉnh ngủ, bên ngoài tuyết đang rơi.
Cô không đi ra ngoài, nhưng lại có thể nhìn thấy tuyết rơi nhờ cửa kính trên trần nhà.
Lúc ấy cô đang bị Hoắc Lâm ôm siết sao, một tay anh để cô gối đầu, còn một tay kia ôm eo cô.
Lò sưởi sát tường đang phát ra tiếng “Đôm đốp", trên đỉnh đầu là những cánh hoa tuyết đang rơi, ánh nắng không gắt, nhất là có một chút tuyết mỏng đọng lên trên cửa kính, khiến ánh nắng xuyên vào phòng có chút êm dịu.
Đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy bên cạnh Hoắc Lâm, nhưng lại không có ý định rời giường ngay lập tức.
Có lẽ trong tiềm thức cô không dám đánh thức anh dậy.
Cô không dám, nhưng có người dám.
Lúc cô tỉnh lại chưa được bao lâu, thì có tiếng đập cửa vang lên.
Giọng nói của Trần Tiến truyền vào: “Hoắc tam, trưa rồi đó, mau dậy đi, dẫn cả Nam Từ đến suối nước nóng luôn nha."
Nam Từ nghiêng đầu nhìn Hoắc Lâm, thấy anh không động đậy, nên cũng không dám lên tiếng.
Trần Tiến không nghe thấy động tĩnh bên trong, lại dùng sức gõ đập cửa hai cái.
“Nè có mệt mỏi như thế nào thì cũng nên dậy mau đi! Chẳng lẽ đêm hôm qua cậu bị con gái nhà người ta ép khô luôn rồi sao?"
Dù Nam Từ không hiểu lắm nhưng cũng biết lời này không tốt đẹp gì, cho nên cô lập tức đỏ mặt xấu hổ.
Lúc này Hoắc Lâm bỗng nhiên cầm lấy cái gối bên giường, không mở mắt, ném thẳng gối ra cửa.
“Cút."
Giọng nói ngái ngủ của anh mang theo chút khàn đục, trầm thấp hơn bình thường rất nhiều.
Sau khi Trần Tiến nghe tiếng vang, cũng không quan tâm có phải mình bị mắng hay không, cười hì hì nói tiếp: “Nhanh chuẩn bị đi, mọi người tập trung hết rồi đó, chỉ còn thiếu hai người thôi."
Sau khi Trần Tiến đi rồi, Hoắc Lâm ôm sát Nam Từ vào lòng, hai mắt vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt tuấn tú chôn ở cổ cô, hít một hơi thật sâu.
“Năm sau nhất định ăn tết hai người chúng ta thôi, ở chung một chỗ với bọn họ phí phạm thời gian quá." Hoắc Lâm buồn bực lên tiếng.
Nam Từ có chút ngẩn ra, năm sau… Đây coi như là kế hoạch tương lai của bọn họ sao?
Đáy lòng cô tràn ra một tia cảm xúc không nói nên lời, luôn cảm thấy có chút không thật, nhưng lại có chút để ý.
Nhưng nói như thế nào thì những người kia năm nào cũng tụ tập vì Hoắc Lâm, cô không muốn vì cô xuất hiện mà khiến anh không giống trước kia.
Cô nghĩ nghĩ, thế là nói: “Thật ra tôi cảm thấy bọn họ rất tốt với anh, cùng nhau vui chơi thì cũng đâu có sao."
Nói xong lại cảm giác như mình quản nhiều quá, thế là tranh thủ bổ sung: “Đương nhiên tôi chỉ nói vậy thôi, anh thấy đúng hay không thì tùy anh."
Động tác của Hoắc Lâm rõ ràng hơi chậm lại, sau đó, anh cười cười hai tiếng:
“Cô bé của tôi nói gì thì chính là như vậy, nghe lời em."
“…" Nam Từ bị động tác và lời nói của anh có chút lúng túng, cô vặn mình, “Vậy chúng ta rời giường nhé?"
“Không vội, ôm thêm chút nữa."
Nam Từ cực kỳ ngượng ngùng, lúc nãy hai người chưa tỉnh ngủ hoặc chỉ có một mình cô tỉnh rồi thì dễ nói, nhưng bây giờ Hoắc Lâm cũng tỉnh ngủ rồi, lại nằm trên giường ôm ấp thân mật như vậy…
Nhìn thế nào vẫn có cảm giác là lạ.
Thế là cô lại vặn người: “Tôi… Tôi có chút đói bụng."
Không thể không nói, câu nói của cô rất có tác dụng, Hoắc Lâm nghe xong quả thật buông cô ra, rời giường, chuẩn bị quần áo cho cô.
Trần Tiến cũng không nói dối, lúc Nam Từ và Hoắc Lâm xuất hiện, thì đã thấy có một đám người ngồi chờ ở đó.
Không chỉ như vậy, hôm nay còn có một cô gái lạ mặt. cô gái này cực kỳ xinh đẹp, nét đẹp không giống Nam Từ và Đường Uyển, cô ta có một vẻ đẹp tinh nghịch, cùng với đôi mắt linh động bức người.
Cô ta ngồi bên cạnh Thẩm Mộ Ngạn, đang lật lật quyển tạp chí, có vẻ chờ đợi có chút chán, quơ quơ hai cái chân mảnh khảnh, hỏi: “Còn phải đợi bao lâu nữa, nếu không thì cho em đi trước đi."
“Không được, chuyện xảy ra ở suối nước nóng lần trước em quên rồi sao? Đã không muốn học bơi thì sau này cũng không được xuống nước." Thẩm Mộ Ngạn nói.
Cô gái kia bĩu môi, không nói gì nữa.
Lúc này Thẩm Mộ Ngạn nhận ly sữa bò trong tay nhân viên phục vụ, đưa cho cô gái: “Uống sữa đi."
Cô gái nhăn mày, có chút không thích: “Em lớn rồi đó, đừng có bắt em uống sữa mỗi ngày nữa…"
Nói thì nói nhưng không dám cự tuyệt, vừa cằn nhằn vừa nhận ly sữa, uống một hơi cạn sạch.
Nam Từ ở cách đó không xa có chút giật mình khi nhìn thấy toàn bộ câu chuyện.
Chỉ là cô không nghĩ tới Thẩm Mộ Ngạn… Cũng nói nhiều như vậy sao.
Cô luôn cảm thấy anh ta và Hoắc Lâm có nét bá đạo giống y như nhau.
“Làm gì nhìn chằm chằm cô ta vậy?" Hoắc Lâm ôm eo Nam Từ, “Muốn uống sữa hả?"
Nam Từ lắc đầu: “Không có, chỉ là thấy cô gái kia xinh đẹp quá thôi."
Nam Từ đương nhiên không thể nói ra lời thật lòng, không thể nói cô vừa nhìn Thẩm Mộ Ngạn, cũng không thể nói Hoắc Lâm bá đạo… Nếu không thì cô không biết anh sẽ làm gì cô.
Hoắc Lâm nghe xong, thần sắc vẫn thản nhiên như cũ, không có phản ứng gì lớn.
“Đẹp hả? Tôi chỉ thấy em là xinh đẹp nhất thôi." Nói xong, anh hơi ngừng, sau đó lại nói tiếp, “Nhưng Thẩm Mộ Ngạn cực kỳ yêu cô gái đó, từ lúc cô ta tốt nghiệp trung học là cậu ấy đã âm thầm bảo vệ đến lớn, bọn anh cứ
Tác giả :
Triệu Thập Dư