Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
Chương 96: Mỹ nhân ngủ
Mạc Tư Tước nheo hai con mắt màu xanh lam lại,nghe xong lời của hắn bỗng dưng Mạc Tư tước túm lấy cổ áo của hắn xốc lên hỏi hắn “Ngươi nói vậy là có ý gì ?"
Dường như chỉ cần dính dáng đến Ôn Hinh thì hắn không thể bình tĩnh!
Trong tròng của Mạc Tư Tước mắt lóe lên hai ngọn lửa, hắn biết Daniel không đơn giản, hắn chỉ là bày mưu nghĩ kế,còn hắn ta phản kích đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
“Ngươi đang tức giận à, cháu ngoại trai thân yêu của ta !" Daniel cười châm biếm sau đó đưa tay đẩy Mạc Tư Tước ra ,có chút căm ghét hắn lấy tay phủi phủi áo cho hết bụi bậm trên người rồi đem cái ly trong tay đặt ở trên quầy ba, bình thản nói, “Chỉ mong như lời cậu nói, cô ấy chỉ là một trong những người con gái của cậu, cậu sẽ không vì người con gái này bỏ qua tước vị!"
“Tôi sẽ nói cho cậu biết một bí mật!" Daniel thoáng cái tiến tới bên người Mạc Tư Tước , hai người đàn ông đẹp trai thân hình cao lớn hơn một trăm tám mươi cm đứng chung một chỗ rất đẹp mắt làm cho người vừa nhìn vừa khen ngợi.
“Biết bá tước chết như thế nào không?" Ánh mắt đầy tia màu của Daniel nhìn rất đẹp, hắn vỗ vai Mạc Tư Tước sau đó cười kỳ lạ.
Mạc Tư Tước hô hấp cứng lại, lúc Doãn Vân Tuyên đuổi theo hắn dùng lực mạnh đẩy cô ra , sau đó bất chấp chạy ra khỏi quán bar.
Mạc tư tước khởi động xe mà hai tay đang run rẩy, Mạc Tư Tước mấy ngày qua cố ý không đi tìm Ôn Hinh , không muốn nhớ tới cô nữa, thế nhưng cô vẫn chiếm giữ trong đầu của hắn, hắn làm thế nào cũng không xua đuổi lỗi nhớ nhung ra khỏi tâm trí của hắn được !
Doãn Vân Tuyên bị Mạc Tư Tước đẩy ngã xuống đất, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi tay của người con trai,cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt màu xanh đậm ,mái tóc màu vàng ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng rất đẹp, giọng nói của hắn cũng làm mê lòng người như vậy.
“Xin mời, người đẹp!" Daniel nhẹ nhàng đỡ bàn tay mềm mại và người của Doãn Vân Tuyên lên, khóe môi nở nụ cười thắng lợi.
Trò chơi càng ngày càng có ý nghĩa !
Mạc Tư Tước chạy thẳng tới biệt thự cảnh giang, biệt thự theo phong cách điền viên bên ngoài là mộc lan màu trắng, Mạc Tư Tước từ trong xe bước xuống trực tiếp theo hành lang đi thằng vô.
Hành động của hắn ngang ngược giống như ở Doãn gia lúc trước như vậy, nửa đêm hắn leo vào phòng của cô, cũng chỉ là ôm nàng ngủ một đêm!
Mạc Tư Tước nhìn lên gian phòng có ánh sáng trên lầu hai sau đó đi tới trên sân cỏ, cầm lấy di động bấm số điện thoại của cô.
Số điện thoại của hắn đã bị cô xóa mất, thế nhưng mấy số điện thoại của hắn cô lại nhớ rất rõ trong đầu .
Lúc di động duy trì liên tục vang lên mười tiếng chuông, Ôn Hinh cuối cùng cũng nghe điện thoại.
Âm thanh của hắn ồ ồ lại rất đơn giản, phong cách của hắn trước sau như một , “Xuống đây!"
Trò chuyện như vậy, đúng như một đêm kia ở Doãn gia, Ôn Hinh cười khẽ ,không đợi cô mở miệng Mạc Tư Tước lại nhanh chóng nói, “Em xuống đây hay là anh đi lên?"
“Mạc Tư Tước anh lại muốn làm gì?" Ôn Hinh đi tới sau rèm cửa sổ nhìn thân hình cao lớn kia đứng ở dưới lầu, thẳng tắp như vậy đứng ở dưới cửa sổ phòng cô , cô nhìn thấy hắn cúi đầu, hắn ở dười nhìn lên tròng mắt của hắn thâm thúy như vậy .
“Ôn Hinh, anh nói được thì làm được, đêm nay anh muốn thấy mặt của em !" Mạc Tư Tước nói xong đã cúp điện thoại, Ôn Hinh có chút đau đầu khép lại di động, do dự chỉ giằng co một phút đồng hồ, đang nhìn đến Mạc Tư Tước thực sự chuẩn bị xông lên côi đã rất nhanh chạy ra ngoài.
Doãn Thiên Kình ở tại đối diện gian phòng của cô,cô nhẹ nhàng lén nút chạy xuống lầu, đây là một loại xuất phát từ phản ứng bản năng, có thể chính cô cũng không phát hiện ra.
Mạc Tư Tước thấy cô đi ra kích động ôm lấy cô, ở tại chỗ xoay một vòng sau đó nghiêm túc đánh giá cả người trên dưới của cô, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt còn lại không có chỗ nào bị thương.
Hắn vừa nghĩ tới Daniel nói lại cảm thấy không yên lòng, liền khẩn trương hỏi cô, “Mấy ngày nay em có khó chịu ở đâu hay không ?"
Ôn Hinh bị hắn hỏi có chút kinh ngạc lắc lắc đầu, sau đó tránh ra khỏi ngực hắn,cô ngửi được trên người của hắn rất nặng mùi rượu, không khỏi nhíu lại đôi mi thanh tú, “Anh uống rượu ?"
“Anh không có say!" Con ngươi của Mạc Tư Tước u ám, cảm giác thực sự được ôm cô đây mới là cảm giác mà hắn muốn
“Vậy anh buông em ra, em phải đi lên rồi!" Thân thể Ôn Hinh lạnh lẽo ,cô đã hứa với Doãn Thiên Kình phải biết quý trọng chính bản thân mình, cũng sẽ không gặp mặt với Mạc Tư Tước.
Thế nhưng đối mặt với sự hấp dẫn của hắn , Ôn Hinh phát hiện mình vẫn không thể tránh xa hắn được !
“Mạc Tư Tước, chúng ta thực sự đã kết thúc, xin anh sau này không nên như vậy nữa , như vậy chính ngay cả em cũng cảm thấy chán ghét!" Nước mắt của Ôn Hinh chảy xuống ,bưng kín mặt khóc sau đó xoay người.
“Anh làm không được, Hinh nhi, anh không thể quên được em!" Mạc Tư Tước từ phía sau ôm eo của cô, kéo buộc cô vào trong ngực của mình.
Vẻ mặt hắn ưu thương giật lại hai tay của cô, lúc hắn đã nhìn thấy trong tay của cô có hai luồng đỏ tươi , Mạc Tư Tước giật mình cảm giác say hoàn toàn biến mất , hắn sợ hãi lắc lắc bả vai của cô, lại làm cho Ôn Hinh càng thêm đau đầu.
“Em làm sao vậy? Hinh nhi, đừng làm anh sợ…" Mạc Tư Tước dùng áo của mình lau máu mũi cho cô,nhưng làm thế nào máu trong mũi của cô cũng không ngừng chảy được .
Ôn Hinh ôm đầu nhào vào trong ngực của hắn, Mạc Tư Tước cảm giác trước ngực nóng lên, một loại cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có làm cho tim của hắn thiếu chút nữa ngừng đập.
Không do dự Mạc Tư Tước ôm lấy Ôn Hinh đặt cô ngồi phía sau, rồi lên xe khởi động , cả người hắn run rẩy.
Doãn Thiên Kình đứng ở trên ban công nhìn theo đuôi xe biến mất , hắn vừa mới nhìn thấy một truyện chính là Mạc Tư Tước ôm Ôn Hinh lên xe,cô không có phản đối.
Hinh nhi, đây là sự lựa trọn của em sao ?
Ôn Hinh mê man một đêm, cảnh nhốn nháo trong bệnh viện, lúc Mạc Tư Tước ôm nàng xuất hiện , toàn bộ bác sĩ giỏi của Bệnh Viện đều bị hắn gọi tới ở đây, thế nhưng khi kiểm tra ra kết quả, tất cả lại là bình thường!
Mạc Tư Tước tinh tường biết, lúc cùng Ôn Hinh một lần kia đi Anh quốc , ông ngoại sinh bệnh bệnh trạng của ông cùng Ôn Hinh giống nhau như đúc.
Bởi vì ông lớn tuổi, ông một lần cuối cùng nhắm mắt sẽ không còn tỉnh lại.
Trong lòng Mạc Tư Tước có thể đã có đáp án, có lẽ căn bản cũng không phải là sinh bệnh, hơn nữa là bị nhiễm một loại độc tố! Trên y học kiểm tra không ra loại độc tố này !
Hiện tại Mạc Tư Tước biết, Daniel đã định liệu trước như vậy vì cái gì mà đến. lần đó Mạc Tư Tước đem Ôn Hinh từ chỗ Daniel trở về hắn nên nhận ra , thế nhưng hắn vẫn quên và xem nhẹ .
Mạc Tư Tước nhìn người con gái gầy yếu nằm trên giường , da thịt của cô trắng bạch trong suốt, hắn đột nhiên cũng rất sợ, sợ cô sẽ ngủ một giấc không tỉnh dậy .
Mạc Tư Tước căm hận nắm tay thành quả đấm, sau đó hung hăng đấm mạnh về phía đầu giường, sau đó một khắc cũng không muốn chờ đợi thêm nữa.
Hắn cầm lấy di động bấm dãy số của Mạc Sâm , “Mạc Sâm, Daniel muốn những gì tất cả ta đều cho hắn!"
Ôn Hinh là bị âm thanh của Mạc Tư Tước đánh thức, nhìn người đàn ông trầm lặng tại sao có lúc lại muốn nói với cô nhiều lời như thế?
Ôn Hinh đang ngủ liền nghe hắn ở đối diện nói với cô hai từ “xin lỗi",cô muốn mở mắt ra thế nhưng đầu đau quá, mí mắt nặng nề, rõ ràng ý thức là đang tỉnh cô lại tỉnh không được.
Dường như chỉ cần dính dáng đến Ôn Hinh thì hắn không thể bình tĩnh!
Trong tròng của Mạc Tư Tước mắt lóe lên hai ngọn lửa, hắn biết Daniel không đơn giản, hắn chỉ là bày mưu nghĩ kế,còn hắn ta phản kích đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
“Ngươi đang tức giận à, cháu ngoại trai thân yêu của ta !" Daniel cười châm biếm sau đó đưa tay đẩy Mạc Tư Tước ra ,có chút căm ghét hắn lấy tay phủi phủi áo cho hết bụi bậm trên người rồi đem cái ly trong tay đặt ở trên quầy ba, bình thản nói, “Chỉ mong như lời cậu nói, cô ấy chỉ là một trong những người con gái của cậu, cậu sẽ không vì người con gái này bỏ qua tước vị!"
“Tôi sẽ nói cho cậu biết một bí mật!" Daniel thoáng cái tiến tới bên người Mạc Tư Tước , hai người đàn ông đẹp trai thân hình cao lớn hơn một trăm tám mươi cm đứng chung một chỗ rất đẹp mắt làm cho người vừa nhìn vừa khen ngợi.
“Biết bá tước chết như thế nào không?" Ánh mắt đầy tia màu của Daniel nhìn rất đẹp, hắn vỗ vai Mạc Tư Tước sau đó cười kỳ lạ.
Mạc Tư Tước hô hấp cứng lại, lúc Doãn Vân Tuyên đuổi theo hắn dùng lực mạnh đẩy cô ra , sau đó bất chấp chạy ra khỏi quán bar.
Mạc tư tước khởi động xe mà hai tay đang run rẩy, Mạc Tư Tước mấy ngày qua cố ý không đi tìm Ôn Hinh , không muốn nhớ tới cô nữa, thế nhưng cô vẫn chiếm giữ trong đầu của hắn, hắn làm thế nào cũng không xua đuổi lỗi nhớ nhung ra khỏi tâm trí của hắn được !
Doãn Vân Tuyên bị Mạc Tư Tước đẩy ngã xuống đất, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi tay của người con trai,cô vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt màu xanh đậm ,mái tóc màu vàng ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng rất đẹp, giọng nói của hắn cũng làm mê lòng người như vậy.
“Xin mời, người đẹp!" Daniel nhẹ nhàng đỡ bàn tay mềm mại và người của Doãn Vân Tuyên lên, khóe môi nở nụ cười thắng lợi.
Trò chơi càng ngày càng có ý nghĩa !
Mạc Tư Tước chạy thẳng tới biệt thự cảnh giang, biệt thự theo phong cách điền viên bên ngoài là mộc lan màu trắng, Mạc Tư Tước từ trong xe bước xuống trực tiếp theo hành lang đi thằng vô.
Hành động của hắn ngang ngược giống như ở Doãn gia lúc trước như vậy, nửa đêm hắn leo vào phòng của cô, cũng chỉ là ôm nàng ngủ một đêm!
Mạc Tư Tước nhìn lên gian phòng có ánh sáng trên lầu hai sau đó đi tới trên sân cỏ, cầm lấy di động bấm số điện thoại của cô.
Số điện thoại của hắn đã bị cô xóa mất, thế nhưng mấy số điện thoại của hắn cô lại nhớ rất rõ trong đầu .
Lúc di động duy trì liên tục vang lên mười tiếng chuông, Ôn Hinh cuối cùng cũng nghe điện thoại.
Âm thanh của hắn ồ ồ lại rất đơn giản, phong cách của hắn trước sau như một , “Xuống đây!"
Trò chuyện như vậy, đúng như một đêm kia ở Doãn gia, Ôn Hinh cười khẽ ,không đợi cô mở miệng Mạc Tư Tước lại nhanh chóng nói, “Em xuống đây hay là anh đi lên?"
“Mạc Tư Tước anh lại muốn làm gì?" Ôn Hinh đi tới sau rèm cửa sổ nhìn thân hình cao lớn kia đứng ở dưới lầu, thẳng tắp như vậy đứng ở dưới cửa sổ phòng cô , cô nhìn thấy hắn cúi đầu, hắn ở dười nhìn lên tròng mắt của hắn thâm thúy như vậy .
“Ôn Hinh, anh nói được thì làm được, đêm nay anh muốn thấy mặt của em !" Mạc Tư Tước nói xong đã cúp điện thoại, Ôn Hinh có chút đau đầu khép lại di động, do dự chỉ giằng co một phút đồng hồ, đang nhìn đến Mạc Tư Tước thực sự chuẩn bị xông lên côi đã rất nhanh chạy ra ngoài.
Doãn Thiên Kình ở tại đối diện gian phòng của cô,cô nhẹ nhàng lén nút chạy xuống lầu, đây là một loại xuất phát từ phản ứng bản năng, có thể chính cô cũng không phát hiện ra.
Mạc Tư Tước thấy cô đi ra kích động ôm lấy cô, ở tại chỗ xoay một vòng sau đó nghiêm túc đánh giá cả người trên dưới của cô, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt còn lại không có chỗ nào bị thương.
Hắn vừa nghĩ tới Daniel nói lại cảm thấy không yên lòng, liền khẩn trương hỏi cô, “Mấy ngày nay em có khó chịu ở đâu hay không ?"
Ôn Hinh bị hắn hỏi có chút kinh ngạc lắc lắc đầu, sau đó tránh ra khỏi ngực hắn,cô ngửi được trên người của hắn rất nặng mùi rượu, không khỏi nhíu lại đôi mi thanh tú, “Anh uống rượu ?"
“Anh không có say!" Con ngươi của Mạc Tư Tước u ám, cảm giác thực sự được ôm cô đây mới là cảm giác mà hắn muốn
“Vậy anh buông em ra, em phải đi lên rồi!" Thân thể Ôn Hinh lạnh lẽo ,cô đã hứa với Doãn Thiên Kình phải biết quý trọng chính bản thân mình, cũng sẽ không gặp mặt với Mạc Tư Tước.
Thế nhưng đối mặt với sự hấp dẫn của hắn , Ôn Hinh phát hiện mình vẫn không thể tránh xa hắn được !
“Mạc Tư Tước, chúng ta thực sự đã kết thúc, xin anh sau này không nên như vậy nữa , như vậy chính ngay cả em cũng cảm thấy chán ghét!" Nước mắt của Ôn Hinh chảy xuống ,bưng kín mặt khóc sau đó xoay người.
“Anh làm không được, Hinh nhi, anh không thể quên được em!" Mạc Tư Tước từ phía sau ôm eo của cô, kéo buộc cô vào trong ngực của mình.
Vẻ mặt hắn ưu thương giật lại hai tay của cô, lúc hắn đã nhìn thấy trong tay của cô có hai luồng đỏ tươi , Mạc Tư Tước giật mình cảm giác say hoàn toàn biến mất , hắn sợ hãi lắc lắc bả vai của cô, lại làm cho Ôn Hinh càng thêm đau đầu.
“Em làm sao vậy? Hinh nhi, đừng làm anh sợ…" Mạc Tư Tước dùng áo của mình lau máu mũi cho cô,nhưng làm thế nào máu trong mũi của cô cũng không ngừng chảy được .
Ôn Hinh ôm đầu nhào vào trong ngực của hắn, Mạc Tư Tước cảm giác trước ngực nóng lên, một loại cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có làm cho tim của hắn thiếu chút nữa ngừng đập.
Không do dự Mạc Tư Tước ôm lấy Ôn Hinh đặt cô ngồi phía sau, rồi lên xe khởi động , cả người hắn run rẩy.
Doãn Thiên Kình đứng ở trên ban công nhìn theo đuôi xe biến mất , hắn vừa mới nhìn thấy một truyện chính là Mạc Tư Tước ôm Ôn Hinh lên xe,cô không có phản đối.
Hinh nhi, đây là sự lựa trọn của em sao ?
Ôn Hinh mê man một đêm, cảnh nhốn nháo trong bệnh viện, lúc Mạc Tư Tước ôm nàng xuất hiện , toàn bộ bác sĩ giỏi của Bệnh Viện đều bị hắn gọi tới ở đây, thế nhưng khi kiểm tra ra kết quả, tất cả lại là bình thường!
Mạc Tư Tước tinh tường biết, lúc cùng Ôn Hinh một lần kia đi Anh quốc , ông ngoại sinh bệnh bệnh trạng của ông cùng Ôn Hinh giống nhau như đúc.
Bởi vì ông lớn tuổi, ông một lần cuối cùng nhắm mắt sẽ không còn tỉnh lại.
Trong lòng Mạc Tư Tước có thể đã có đáp án, có lẽ căn bản cũng không phải là sinh bệnh, hơn nữa là bị nhiễm một loại độc tố! Trên y học kiểm tra không ra loại độc tố này !
Hiện tại Mạc Tư Tước biết, Daniel đã định liệu trước như vậy vì cái gì mà đến. lần đó Mạc Tư Tước đem Ôn Hinh từ chỗ Daniel trở về hắn nên nhận ra , thế nhưng hắn vẫn quên và xem nhẹ .
Mạc Tư Tước nhìn người con gái gầy yếu nằm trên giường , da thịt của cô trắng bạch trong suốt, hắn đột nhiên cũng rất sợ, sợ cô sẽ ngủ một giấc không tỉnh dậy .
Mạc Tư Tước căm hận nắm tay thành quả đấm, sau đó hung hăng đấm mạnh về phía đầu giường, sau đó một khắc cũng không muốn chờ đợi thêm nữa.
Hắn cầm lấy di động bấm dãy số của Mạc Sâm , “Mạc Sâm, Daniel muốn những gì tất cả ta đều cho hắn!"
Ôn Hinh là bị âm thanh của Mạc Tư Tước đánh thức, nhìn người đàn ông trầm lặng tại sao có lúc lại muốn nói với cô nhiều lời như thế?
Ôn Hinh đang ngủ liền nghe hắn ở đối diện nói với cô hai từ “xin lỗi",cô muốn mở mắt ra thế nhưng đầu đau quá, mí mắt nặng nề, rõ ràng ý thức là đang tỉnh cô lại tỉnh không được.
Tác giả :
Lục Thiếu