Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
Chương 40: Cảnh ngoài ý muốn trong phòng tắm
Phòng bệnh VIP đối đãi không giống với các phòng khác,có thể so với khách sạn cấp năm sao,các thiết bị sử dũng đều đầy đủ hết, Ôn Hinh đổ đầy nước trong bồn tắm lớn,lúc quay đầu lại thấy Mạc Tư Tước đang tựa trên vách tường trắng tinh, một cánh tay bị treo, không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn,bị ánh mắt lúc có lúc không nhìn mình làm cả người cô không được tự nhiên,Ôn Hinh chán nản vì gặp trở ngại,cô tại sao phải nghe lời hắn?
“Nước nóng vừa đúng,anh đi tắm đi!" Ôn Hinh dời ánh mắt không hề nhìn hắn, trên người Mạc Tư Tước có luồng bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái vô ý xông vào mũi cô,cô phát hiện mình càng ngày càng quen mùi vị trên người hắn.
Đó là một hiện tượng không tốt!
Lúc đi qua bên người hắn, cánh tay của Mạc Tư Tước đột nhiên bắt được tay của cô, ánh mắt khó khăn chỉ bị thương cánh ta y của hắn, “Tôi có một tay làm sao cởi quần áo?"
“Anh…" Ôn Hinh bất đắc dĩ, động tác không chút dịu dàng cởi áo của hắn ra, ngón tay vô tình chạm đến lồng ngực to lớn trên cơ thể của hắn, lại không có chút khí khái xấu hổ đỏ mặt.
“Còn có ở đây…" Mạc Tư Tước tiếp tục lôi kéo tay cô,tìm được dưới thân của hắn, Ôn Hinh may mà nhắm hai mắt lại, thoáng cái kéo quần của hắn xuống, nhưng không biết ngón tay đụng phải cái gì nóng như lửa ,dọa cô lui vài bước,cô mở mắt ra nhìn lại nhìn thấy con ngươi tà nịnh của Mạc Tư Tước,xem ra cô còn chưa hiểu tình hình thực tế !!!
“Anh… Đừng tới đây!" Ôn Hinh không biết tại sao mình phải khẩn trương, Mạc Tư Tước toàn thân trần truồng đi về phía cô,càng đến càng gần,cô sợ hãi lui về phía sau , chỉ nghe thấy, “Ùm" một tiếng,cả người của Ôn Hinh đều rơi xuống bồn tắm lớn đầy nước,cả người Mạc Tư Tước cũng tiến lên lên, giữ hai cánh tay của cô lại, “Thì ra cô muốn cùng tôi tắm chung,sao không nói sớm đi?"
“Mạc Tư Tước,anh đi chết đi——" Hơi thở của Ôn Hinh chưa kịp hít thì miệng đột nhiên bị hắn ngăn chặn.
Đồ khốn, mỗi một lần đều là cường hôn cô a!
Thân thể của Ôn Hinh bị đè ở phía dưới, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tư Tước dán lên mặt của cô,cô rõ ràng cảm giác được ở bụng một vật cứng nóng bỏng đặt lên người cô,cô dù có ngốc cũng biết đây là cái gì.
Không nhẹ nhàng thưởng thứcgiống như lúc trước dường như là hôn sâu, Mạc Tư Tước thở ra sau đó cắn mút phần lưỡi của cô dường như muốn đem tất cả hơi thở trong miệng cô hút hết đi, gương mặt Ôn Hinh kìm nén đến mức đỏ bừng,hôn thẳng đến khi thấy cô khó chịu, Mạc Tư Tước mới thả cô ra.
Tiếp sau đó hôn xuống cổ cô, da thịt của cô rất trơn, vừa trắng vừa mềm, còn tràn ngập mùi thơm thiếu nữ, Mạc Tư Tước xuất phát từ bản năng chỉ muốn chinh phục mèo hoang nhỏ dưới thân.
“Mạc Tư Tước,anh đang làm gì?" Ôn Hinh gục ở trên người hắn thật vất vả tìm được giọng nói của mình, nhưng người đàn ông này làm xằng làm bậy đã đem mục tiêu chuyển dời đến trước ngực của cô, cách lớp áo gặm cắn hai điểm kia,cả người cô mềm yếu,cũng không có khí lực.
“Tôi ở trên người cô , chưa nhìn thấy sao?" Mạc Tư Tước ngẩng đầu, cười mị hoặc, Ôn Hinh lại bị hai chữ kia của hắn làm tức đến toàn thân phát run.
“Anh… Không biết xấu hổ!" Ôn Hinh theo trong lồng ngực nói ra ba chữ này, mồ hôi to như hạt đậu trộn lẫn vào bọt nước ở trên trán lăng xuống,một tay của Mạc Tư Tước tách hai chân cô ra, đột nhiên cảm thấy cô có cái gì không thích hợp.
“A, Ôn Hinh,cô làm sao vậy?" Mạc Tư Tước một mực dùng sức mạnh,cô cũng hoài nghi, tất cả việc này có phải do hắn sắp xếp hay không?
“Không nên ở chỗ này, được không?" Ôn Hinh biết,cô không được giãy giụa, con ngươi óng ánh trong suốt dày sương mù, nhìn Mạc Tư Tước trong lòng đang khó khăn, trong lòng hắn khẽ động, sau đó đem cả người cô ôm lấy, lau khô bọt nước trên người cả hai sau đó đem cô đặt lên giường bệnh.
“Nước nóng vừa đúng,anh đi tắm đi!" Ôn Hinh dời ánh mắt không hề nhìn hắn, trên người Mạc Tư Tước có luồng bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái vô ý xông vào mũi cô,cô phát hiện mình càng ngày càng quen mùi vị trên người hắn.
Đó là một hiện tượng không tốt!
Lúc đi qua bên người hắn, cánh tay của Mạc Tư Tước đột nhiên bắt được tay của cô, ánh mắt khó khăn chỉ bị thương cánh ta y của hắn, “Tôi có một tay làm sao cởi quần áo?"
“Anh…" Ôn Hinh bất đắc dĩ, động tác không chút dịu dàng cởi áo của hắn ra, ngón tay vô tình chạm đến lồng ngực to lớn trên cơ thể của hắn, lại không có chút khí khái xấu hổ đỏ mặt.
“Còn có ở đây…" Mạc Tư Tước tiếp tục lôi kéo tay cô,tìm được dưới thân của hắn, Ôn Hinh may mà nhắm hai mắt lại, thoáng cái kéo quần của hắn xuống, nhưng không biết ngón tay đụng phải cái gì nóng như lửa ,dọa cô lui vài bước,cô mở mắt ra nhìn lại nhìn thấy con ngươi tà nịnh của Mạc Tư Tước,xem ra cô còn chưa hiểu tình hình thực tế !!!
“Anh… Đừng tới đây!" Ôn Hinh không biết tại sao mình phải khẩn trương, Mạc Tư Tước toàn thân trần truồng đi về phía cô,càng đến càng gần,cô sợ hãi lui về phía sau , chỉ nghe thấy, “Ùm" một tiếng,cả người của Ôn Hinh đều rơi xuống bồn tắm lớn đầy nước,cả người Mạc Tư Tước cũng tiến lên lên, giữ hai cánh tay của cô lại, “Thì ra cô muốn cùng tôi tắm chung,sao không nói sớm đi?"
“Mạc Tư Tước,anh đi chết đi——" Hơi thở của Ôn Hinh chưa kịp hít thì miệng đột nhiên bị hắn ngăn chặn.
Đồ khốn, mỗi một lần đều là cường hôn cô a!
Thân thể của Ôn Hinh bị đè ở phía dưới, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tư Tước dán lên mặt của cô,cô rõ ràng cảm giác được ở bụng một vật cứng nóng bỏng đặt lên người cô,cô dù có ngốc cũng biết đây là cái gì.
Không nhẹ nhàng thưởng thứcgiống như lúc trước dường như là hôn sâu, Mạc Tư Tước thở ra sau đó cắn mút phần lưỡi của cô dường như muốn đem tất cả hơi thở trong miệng cô hút hết đi, gương mặt Ôn Hinh kìm nén đến mức đỏ bừng,hôn thẳng đến khi thấy cô khó chịu, Mạc Tư Tước mới thả cô ra.
Tiếp sau đó hôn xuống cổ cô, da thịt của cô rất trơn, vừa trắng vừa mềm, còn tràn ngập mùi thơm thiếu nữ, Mạc Tư Tước xuất phát từ bản năng chỉ muốn chinh phục mèo hoang nhỏ dưới thân.
“Mạc Tư Tước,anh đang làm gì?" Ôn Hinh gục ở trên người hắn thật vất vả tìm được giọng nói của mình, nhưng người đàn ông này làm xằng làm bậy đã đem mục tiêu chuyển dời đến trước ngực của cô, cách lớp áo gặm cắn hai điểm kia,cả người cô mềm yếu,cũng không có khí lực.
“Tôi ở trên người cô , chưa nhìn thấy sao?" Mạc Tư Tước ngẩng đầu, cười mị hoặc, Ôn Hinh lại bị hai chữ kia của hắn làm tức đến toàn thân phát run.
“Anh… Không biết xấu hổ!" Ôn Hinh theo trong lồng ngực nói ra ba chữ này, mồ hôi to như hạt đậu trộn lẫn vào bọt nước ở trên trán lăng xuống,một tay của Mạc Tư Tước tách hai chân cô ra, đột nhiên cảm thấy cô có cái gì không thích hợp.
“A, Ôn Hinh,cô làm sao vậy?" Mạc Tư Tước một mực dùng sức mạnh,cô cũng hoài nghi, tất cả việc này có phải do hắn sắp xếp hay không?
“Không nên ở chỗ này, được không?" Ôn Hinh biết,cô không được giãy giụa, con ngươi óng ánh trong suốt dày sương mù, nhìn Mạc Tư Tước trong lòng đang khó khăn, trong lòng hắn khẽ động, sau đó đem cả người cô ôm lấy, lau khô bọt nước trên người cả hai sau đó đem cô đặt lên giường bệnh.
Tác giả :
Lục Thiếu