Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
Chương 134: Máu mủ tình thâm
Hành động nhanh hơn lời nói, thởi điểm Mạc Tư Tước chạy đến liền thấy một màn kinh hách trước mắt, anh dường như là không do dự điều gì, dùng tốc độ nhanh nhất mà anh có thể chạy lại, mắt thấy đã không kịp đem Ôn Hinh đẩy ra, anh liền trực tiếp đẩy Trần Tư Dao gần đó chắn cho Ôn Hinh.
“Aaaa…."
Ôn Hinh chỉ kịp nghe thấy một tiếng la thất thanh thê lương đến thảm thiết, cô liền xây xẩm mặt mày, tâm trí trở nên choáng váng mà muốn ngất đi.
Mạc Tư Tước vội vàng ôm cô vào lòng, dùng thân thể sưởi ấm cho cô, còn Trần Tư Dao bị axit đậm đặc hất vào, hay tay bụm lấy mặt hét lên đến tâm ly phế liệt.
Bởi vì khoảng cách giữa anh và Trần Tư Dao khá là gần, anh liền đẩy cô ta đến đỡ cho Ôn Hinh đồng thời cũng ôm Ôn Hinh vào trong lòng, dùng lưng che chắn cho cô, cho nên axit đậm đặc do Doãn Văn Tuyên hắt tới đa phần đầu nằm trên mặt của Trần Tư Dao, tuy nhiên vẫn có một chút ít bắn tung tóe lên lưng của Mạc Tư Tước.
Âu phục được thợ cắt may một cách tinh xảo sang trọng kia lập tức bị cháy ra theo từng vết axit chạm vào, ngay cả da thịt cũng bị phỏng loét ra, nhưng anh thật sự không có một chút cảm giác đau đớn gì.
Nhìn những dấu tay in trên gương mặt bị sưng đỏ của Ôn Hinh, anh đau lòng ôm sát cô, sau đó hôn lên đôi môi đang nứt ra vì khô rát của cô
“Không sao cả, Hinh nhi, May mắn là em không sao cả!"
Doãn Thiên Kình cùng Doãn Thiên Kì cũng đã chạy đến nơi, Triển Dương cũng đúng lúc xuất hiện, khi nhìn thấy một màn thảm kịch phát sinh ở bên trong, họ dường như không còn tin tưởng vào mắt mình nữa.
“Triển Dương, mau cứu em! Mặt của em…..mặt của em….aaa. . . . . ."
Da mặt của Trần Tư Dao bị loẹt ra thành từng mảng đỏ tươi, máu tươi văng khắp nơi, tâm trí của cô dường như cũng đau đớn rối rắm đến tột cùng. Cô như thế nào cũng không nghĩ đến, cô trăm phương ngàn kế vạch ra kế sách này, đến cuối cùng người gánh chịu mọi hậu quả lại chính là cô!
Trong mắt Doãn Thiên Kình chỉ nhìn thấy Ôn Hinh, cô cả người bị thương tích nằm trong lòng của Mạc Tư Tước, anh thở hắt ra những hơi thở lạnh lẽo như muốn đông kía cả căn phòng tối tăm này.
Mà Doãn Thiên Kì chỉ đứng yên lặng, không nhanh không chậm bước đến trước mặt Doãn Vân Tuyên, phát cho cô hai cái tát.
“Anh hai?"
Doãn Vân Tuyên mê mang nhìn anh, cô luôn nhớ rằng tính tình anh hai rất tốt, dù có như thế nào anh hai cũng không bao giờ đánh cô cả!
“Doãn Vân Tuyên, Cô có biết hay không? Bây giờ thì cô đã mất tất cả rồi đấy! Ngay cả họ Doãn này, cô cũng không xứng được mang!"
Doãn Thiên Kì siết chặt hai bàn tay, anh chỉ cần nghĩ đến viếc cô ta tự nhiên lại đối Ôn Hinh làm ra thành những việc như thế này, lại nghĩ đến lập trường của anh cả, hai cái tát này là anh đánh thay cho Ôn Hinh, anh thầm cầu nguyện cho Ôn Hinh.
Anh đang đòi lại công bằng cho em gái ruột của anh.
“Anh hai! Anh nói cái gì? Ý anh là như thế nào? Em không hiểu?"
Doãn Vân Tuyên nhỉn vào trong đôi mắt của Doãn Thiên Kỉ không có một chút ấm áp cùng sủng nịnh như ngày xưa.
Cô mê mang , họ lỡ nhẫn tâm vứt bỏ cô em gái nhỏ mà họ luôn luôn nuông chiều, thương yêu này sao?
“Ôn Hinh. . . . . .Lẽ ra cô không nên động đến em ấy! Từ giờ trở về sau cô cũng đừng hòng hại được Ôn Hinh nữa"
Doãn Thiên Kì không có kiên nhẫn cùng cô giải thích, anh lập tức xoay người, ánh mắt của anh cùng Doãn Thiên Kình tha thiết nhìn về Ôn Hinh đang được Mạc Tư Tước ôm trong lòng.
Mạc Tư Tước lạnh lùng nhìn hai kẻ đầu sỏ gây ra mọi việc, sau đó chủ động đem Ôn Hinh giao cho Ddoãn Thiên Kình.
“Anh trước nên đưa cô ấy đi bệnh viện!"
“Thương thế của cậu. . . . . ."
Doãn Thiên Kình có chút chần chờ, lúc Mạc Tư Tước lạnh nhạt lắc đấu, anh liền nhanh chóng ôm Ôn Hinh chạy ra ngoài.
Mạc Tư Tước cởi âu phục trên người ra, lòng anh chợt cuộn trào một sự giận dữ, đôi mắt đỏ vạch như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Triển Dương cùng Trần Tư Dao, dường như bọn họ đều nghe thấy tiếng xương cốt của anh đang kêu rắc rắc.
“Tôi không đánh phụ nữ, nhưng ngày hôm nay, chính do các ngươi tự mình tìm chỗ chết!"
Mạc Tư Tước dường như đối với gương mặt của Trần Tư Dao kia không còn một chút ấn tượng nào cả, chẳng sợ gương mặt xinh đẹp kiêu sa của cô bị hủy, anh chỉ cần nghĩ đến, nếu bình axit đậm đặc kia thật sự bị hắt lên mặt Ôn Hinh, cô làm sao có thể chịu đựng được!
Cho đến lúc này, ai gieo nhân nào thì phải gặt quả ấy!
“Mạc Tư Tước. gương mặt của cô ấy đã muốn bị hủy rồi! Anh hay là giơ cao đánh khẽ đi! Chính là tôi đã mang Ôn Hinh đến đây! Anh hãy đánh tôi đi!"
Triển Dương nhìn thấy gương mặt của Trần Tư Dao bị huy hoại, lại nghĩ đến khi Ôn Hinh bị thương nằm ở đằng kia, hắn đã muốn hối hận .
Hắn đã từng yêu Ôn Hinh rất nhiều, hắn không sợ cô cuối cùng về bên cạnh người khác, dù cô ở bên ai hắn cũng đều chúc cô hạnh phúc.
Hắn như thế nào đã trở thành một kẻ yêu quá nên mù quáng như thế này?
Hiện bây giờ hắn đã có một lý do cho riêng mình, Ôn Hinh dù có không gặp Mạc Tư Tước thì cũng không bao giờ lựa chọn hắn, bởi vì Mạc Tư Tước sẽ không bao giờ làm ra những chuyện hôm nay hắn đã làm.
Mạc Tư Tước đã vì hồng nhan mà nổi giận, cho dù Triển Dương có tốt như thế nào thì chính cái đạo đức mới là điểm quan trọng khiến cho anh thất bại.
“Triển Dương! Tao sẽ toại nguyện cho mày!"
Mạc Tư Tước trức tiếp đá một cước vào bụng Triển Dương, hắn căn bản cơ hội né tránh cũng không có, Mạc Tư Tước mỗi một cước đều hạ xuống lạnh lùng quyết đoán như một sát thủ, thẳng đến khi hắn ngã xuống thân hình toàn là máu, nếu không phải Trì Hạo đến kịp lúc, có lẽ hắn đành để cho anh đánh chết.
Trì Hạo chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt hung ác như ác quỷ này của Mạc Tư Tước, từ trước đến giờ anh vẫn luôn là chàng trai hào hoa phong nhã, cho dù kẻ nào động chạm đến anh, cùng lắm thì anh cho người ta một nhát đao sau lưng (ý là đánh lén sau lưng mà không ai biết), vậy mà hôm nay Mạc Tư Tước dường như đã đem mọi sự giận dữ bốc phát ra ngoài, hành hạ người ta đến chết.
Triển Dương hấp hối nằm ở đó, DoãnVvânTtuyên cùng Trần Tư Dao lo lắng trốn ở một góc, hai người bị bộ dáng hung ác khát máu của Mac45 Tư Tước dọa cho sợ hãi, một tiếng cũng không giám cất thành lời.
“Thực xin lỗi, Hinh nhi. . . . . ."
Triển Dương đưa tay lên hướng vào một khoảng trời xanh thẳm, nếu không phải trong bệnh viện Ôn Hinh không chút do dự cự tuyệt hắn, hắn hẳn là không có ý tưởng cực đoan đến như vậy, hắn thế mà thiếu chút nữa đã hại chết cô ấy rồi!
————————————————
Thời điểm Ôn Hinh tỉnh lại, việc trước tiến là liền chạy đến toilet, sau đó nhìn những vết sưng đỏ trên mặt, cô mới yên tâm thở ra.
Cô biết, người xuất hiện ở thời khắc quyết định kia chính là Mạc Tư Tước, nhưng cô vẫn không có cách nào tha thứ cho anh!
Lúc Ôn Hinh bước ra khỏi toilet, cô mới sực nhớ ra là mình đang ở bệnh viện, mà trong phòng bệnh hai anh em Doãn Thiên Kình cùng Doãn Thiên Kì còn đang đứng đó.
“Thật may mắn là gương mặt này của em không sao, chứ không thì em sẽ khóc chết mất thôi!"
Doãn Thiên Kì lại gần véo nhẹ lên mặt của cô, sau đó lại dùng ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn cô, Ôn Hinh bỗng nhiên cảm thấy có gì khác lạ không giống với thường ngày.
“Anh hai, mấy người đó tát em rất đau!"
Ôn Hinh muốn làm ra một gương mặt thất đáng thương để chọc Thiên Kì, nhưng khi câu nói này của cô vừa mới thoát ra, Anh mắt Doãn Thiên Kì càng âm trầm hơn.
“Hinh nhi, anh hai đã đánh trả thù lại cho em rồi , về sau nếu ai còn dám đánh em, anh thề sống chết với người đó!"
Nghe thế Ôn Hinh chợt giật mình cười toe toét , Doãn Vân Tuyên là em gái ruột của anh ấy, anh ấy nỡ ra tay sao?
“Anh hai, anh….sao vậy"
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Ôn Hinh nhìn mình, Doãn Thiên Kì muốn ôm lấy cô, nhẹ nhàng dụ dỗ cô.
“Hinh nhi, em gọi lại vài tiếng anh được không?"
Ôn Hinh càng cảm thấy lạ hơn, sao mà nhìn thế nào cũng thấy Doãn Thiên Kì thật không giống thường ngay xíu nào, hơn nữa nhìn ánh mắt anh nhìn cô, trong lòng cô chợt nổi lên một cảm giác, cũng không rõ là cảm giác gì.
“Được rồi, Thiên Kì!"
Doãn Thiên Kình nãy giờ vẫn bảo trì trầm mặc liền tiến lên vỗ vào vai Doãn Thiên Kì, sau đó lại trở về vị trí lúc đầu của anh.
Ôn Hinh ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn vẻ mặt tiều tụy Doãn Thiên Kình.
“Anh cả, anh hai, hai anh làm sao vậy?"
“Aaaa…."
Ôn Hinh chỉ kịp nghe thấy một tiếng la thất thanh thê lương đến thảm thiết, cô liền xây xẩm mặt mày, tâm trí trở nên choáng váng mà muốn ngất đi.
Mạc Tư Tước vội vàng ôm cô vào lòng, dùng thân thể sưởi ấm cho cô, còn Trần Tư Dao bị axit đậm đặc hất vào, hay tay bụm lấy mặt hét lên đến tâm ly phế liệt.
Bởi vì khoảng cách giữa anh và Trần Tư Dao khá là gần, anh liền đẩy cô ta đến đỡ cho Ôn Hinh đồng thời cũng ôm Ôn Hinh vào trong lòng, dùng lưng che chắn cho cô, cho nên axit đậm đặc do Doãn Văn Tuyên hắt tới đa phần đầu nằm trên mặt của Trần Tư Dao, tuy nhiên vẫn có một chút ít bắn tung tóe lên lưng của Mạc Tư Tước.
Âu phục được thợ cắt may một cách tinh xảo sang trọng kia lập tức bị cháy ra theo từng vết axit chạm vào, ngay cả da thịt cũng bị phỏng loét ra, nhưng anh thật sự không có một chút cảm giác đau đớn gì.
Nhìn những dấu tay in trên gương mặt bị sưng đỏ của Ôn Hinh, anh đau lòng ôm sát cô, sau đó hôn lên đôi môi đang nứt ra vì khô rát của cô
“Không sao cả, Hinh nhi, May mắn là em không sao cả!"
Doãn Thiên Kình cùng Doãn Thiên Kì cũng đã chạy đến nơi, Triển Dương cũng đúng lúc xuất hiện, khi nhìn thấy một màn thảm kịch phát sinh ở bên trong, họ dường như không còn tin tưởng vào mắt mình nữa.
“Triển Dương, mau cứu em! Mặt của em…..mặt của em….aaa. . . . . ."
Da mặt của Trần Tư Dao bị loẹt ra thành từng mảng đỏ tươi, máu tươi văng khắp nơi, tâm trí của cô dường như cũng đau đớn rối rắm đến tột cùng. Cô như thế nào cũng không nghĩ đến, cô trăm phương ngàn kế vạch ra kế sách này, đến cuối cùng người gánh chịu mọi hậu quả lại chính là cô!
Trong mắt Doãn Thiên Kình chỉ nhìn thấy Ôn Hinh, cô cả người bị thương tích nằm trong lòng của Mạc Tư Tước, anh thở hắt ra những hơi thở lạnh lẽo như muốn đông kía cả căn phòng tối tăm này.
Mà Doãn Thiên Kì chỉ đứng yên lặng, không nhanh không chậm bước đến trước mặt Doãn Vân Tuyên, phát cho cô hai cái tát.
“Anh hai?"
Doãn Vân Tuyên mê mang nhìn anh, cô luôn nhớ rằng tính tình anh hai rất tốt, dù có như thế nào anh hai cũng không bao giờ đánh cô cả!
“Doãn Vân Tuyên, Cô có biết hay không? Bây giờ thì cô đã mất tất cả rồi đấy! Ngay cả họ Doãn này, cô cũng không xứng được mang!"
Doãn Thiên Kì siết chặt hai bàn tay, anh chỉ cần nghĩ đến viếc cô ta tự nhiên lại đối Ôn Hinh làm ra thành những việc như thế này, lại nghĩ đến lập trường của anh cả, hai cái tát này là anh đánh thay cho Ôn Hinh, anh thầm cầu nguyện cho Ôn Hinh.
Anh đang đòi lại công bằng cho em gái ruột của anh.
“Anh hai! Anh nói cái gì? Ý anh là như thế nào? Em không hiểu?"
Doãn Vân Tuyên nhỉn vào trong đôi mắt của Doãn Thiên Kỉ không có một chút ấm áp cùng sủng nịnh như ngày xưa.
Cô mê mang , họ lỡ nhẫn tâm vứt bỏ cô em gái nhỏ mà họ luôn luôn nuông chiều, thương yêu này sao?
“Ôn Hinh. . . . . .Lẽ ra cô không nên động đến em ấy! Từ giờ trở về sau cô cũng đừng hòng hại được Ôn Hinh nữa"
Doãn Thiên Kì không có kiên nhẫn cùng cô giải thích, anh lập tức xoay người, ánh mắt của anh cùng Doãn Thiên Kình tha thiết nhìn về Ôn Hinh đang được Mạc Tư Tước ôm trong lòng.
Mạc Tư Tước lạnh lùng nhìn hai kẻ đầu sỏ gây ra mọi việc, sau đó chủ động đem Ôn Hinh giao cho Ddoãn Thiên Kình.
“Anh trước nên đưa cô ấy đi bệnh viện!"
“Thương thế của cậu. . . . . ."
Doãn Thiên Kình có chút chần chờ, lúc Mạc Tư Tước lạnh nhạt lắc đấu, anh liền nhanh chóng ôm Ôn Hinh chạy ra ngoài.
Mạc Tư Tước cởi âu phục trên người ra, lòng anh chợt cuộn trào một sự giận dữ, đôi mắt đỏ vạch như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Triển Dương cùng Trần Tư Dao, dường như bọn họ đều nghe thấy tiếng xương cốt của anh đang kêu rắc rắc.
“Tôi không đánh phụ nữ, nhưng ngày hôm nay, chính do các ngươi tự mình tìm chỗ chết!"
Mạc Tư Tước dường như đối với gương mặt của Trần Tư Dao kia không còn một chút ấn tượng nào cả, chẳng sợ gương mặt xinh đẹp kiêu sa của cô bị hủy, anh chỉ cần nghĩ đến, nếu bình axit đậm đặc kia thật sự bị hắt lên mặt Ôn Hinh, cô làm sao có thể chịu đựng được!
Cho đến lúc này, ai gieo nhân nào thì phải gặt quả ấy!
“Mạc Tư Tước. gương mặt của cô ấy đã muốn bị hủy rồi! Anh hay là giơ cao đánh khẽ đi! Chính là tôi đã mang Ôn Hinh đến đây! Anh hãy đánh tôi đi!"
Triển Dương nhìn thấy gương mặt của Trần Tư Dao bị huy hoại, lại nghĩ đến khi Ôn Hinh bị thương nằm ở đằng kia, hắn đã muốn hối hận .
Hắn đã từng yêu Ôn Hinh rất nhiều, hắn không sợ cô cuối cùng về bên cạnh người khác, dù cô ở bên ai hắn cũng đều chúc cô hạnh phúc.
Hắn như thế nào đã trở thành một kẻ yêu quá nên mù quáng như thế này?
Hiện bây giờ hắn đã có một lý do cho riêng mình, Ôn Hinh dù có không gặp Mạc Tư Tước thì cũng không bao giờ lựa chọn hắn, bởi vì Mạc Tư Tước sẽ không bao giờ làm ra những chuyện hôm nay hắn đã làm.
Mạc Tư Tước đã vì hồng nhan mà nổi giận, cho dù Triển Dương có tốt như thế nào thì chính cái đạo đức mới là điểm quan trọng khiến cho anh thất bại.
“Triển Dương! Tao sẽ toại nguyện cho mày!"
Mạc Tư Tước trức tiếp đá một cước vào bụng Triển Dương, hắn căn bản cơ hội né tránh cũng không có, Mạc Tư Tước mỗi một cước đều hạ xuống lạnh lùng quyết đoán như một sát thủ, thẳng đến khi hắn ngã xuống thân hình toàn là máu, nếu không phải Trì Hạo đến kịp lúc, có lẽ hắn đành để cho anh đánh chết.
Trì Hạo chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt hung ác như ác quỷ này của Mạc Tư Tước, từ trước đến giờ anh vẫn luôn là chàng trai hào hoa phong nhã, cho dù kẻ nào động chạm đến anh, cùng lắm thì anh cho người ta một nhát đao sau lưng (ý là đánh lén sau lưng mà không ai biết), vậy mà hôm nay Mạc Tư Tước dường như đã đem mọi sự giận dữ bốc phát ra ngoài, hành hạ người ta đến chết.
Triển Dương hấp hối nằm ở đó, DoãnVvânTtuyên cùng Trần Tư Dao lo lắng trốn ở một góc, hai người bị bộ dáng hung ác khát máu của Mac45 Tư Tước dọa cho sợ hãi, một tiếng cũng không giám cất thành lời.
“Thực xin lỗi, Hinh nhi. . . . . ."
Triển Dương đưa tay lên hướng vào một khoảng trời xanh thẳm, nếu không phải trong bệnh viện Ôn Hinh không chút do dự cự tuyệt hắn, hắn hẳn là không có ý tưởng cực đoan đến như vậy, hắn thế mà thiếu chút nữa đã hại chết cô ấy rồi!
————————————————
Thời điểm Ôn Hinh tỉnh lại, việc trước tiến là liền chạy đến toilet, sau đó nhìn những vết sưng đỏ trên mặt, cô mới yên tâm thở ra.
Cô biết, người xuất hiện ở thời khắc quyết định kia chính là Mạc Tư Tước, nhưng cô vẫn không có cách nào tha thứ cho anh!
Lúc Ôn Hinh bước ra khỏi toilet, cô mới sực nhớ ra là mình đang ở bệnh viện, mà trong phòng bệnh hai anh em Doãn Thiên Kình cùng Doãn Thiên Kì còn đang đứng đó.
“Thật may mắn là gương mặt này của em không sao, chứ không thì em sẽ khóc chết mất thôi!"
Doãn Thiên Kì lại gần véo nhẹ lên mặt của cô, sau đó lại dùng ánh mắt tràn ngập áy náy nhìn cô, Ôn Hinh bỗng nhiên cảm thấy có gì khác lạ không giống với thường ngày.
“Anh hai, mấy người đó tát em rất đau!"
Ôn Hinh muốn làm ra một gương mặt thất đáng thương để chọc Thiên Kì, nhưng khi câu nói này của cô vừa mới thoát ra, Anh mắt Doãn Thiên Kì càng âm trầm hơn.
“Hinh nhi, anh hai đã đánh trả thù lại cho em rồi , về sau nếu ai còn dám đánh em, anh thề sống chết với người đó!"
Nghe thế Ôn Hinh chợt giật mình cười toe toét , Doãn Vân Tuyên là em gái ruột của anh ấy, anh ấy nỡ ra tay sao?
“Anh hai, anh….sao vậy"
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Ôn Hinh nhìn mình, Doãn Thiên Kì muốn ôm lấy cô, nhẹ nhàng dụ dỗ cô.
“Hinh nhi, em gọi lại vài tiếng anh được không?"
Ôn Hinh càng cảm thấy lạ hơn, sao mà nhìn thế nào cũng thấy Doãn Thiên Kì thật không giống thường ngay xíu nào, hơn nữa nhìn ánh mắt anh nhìn cô, trong lòng cô chợt nổi lên một cảm giác, cũng không rõ là cảm giác gì.
“Được rồi, Thiên Kì!"
Doãn Thiên Kình nãy giờ vẫn bảo trì trầm mặc liền tiến lên vỗ vào vai Doãn Thiên Kì, sau đó lại trở về vị trí lúc đầu của anh.
Ôn Hinh ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn vẻ mặt tiều tụy Doãn Thiên Kình.
“Anh cả, anh hai, hai anh làm sao vậy?"
Tác giả :
Lục Thiếu