Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
Chương 127: Chân tướng rõ ràng (1)
“Triển Dương?" Ôn Hinh nhìn thấy người tới trên mặt hiện lên vẻ vui mừng tự nhiên,chỉ là còn có một cô gái theo sau hắn…Chờ cô ấy đến gần hơn, Ôn Hinh mới nhận ra cô gái kia chính là Trần Tư Dao.
“Đã lâu không gặp em!" Triển Dương đút hai tay ở trong trong túi quần, nghiêng đầu chào hỏi cô.
“Các người…" Ôn Hinh đưa ngón tay chỉ vào phía sau,có chút kinh ngạc nhìn hắn.
“Cô ấy là bạn gái của anh!" Triển Dương cúi đầu nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, nụ cười có chút lặng lẽ và cô đơn.
Ôn Hinh lúc này bất chợt trầm mặc,vô hình trong lúc đó cô cảm thấy Triển Dương đã thay đổi rất nhiều.
Hắn có thể tìm kiếm một người bạn gái,chỉ là cô gái kia là Trần Tư Dao điều đó làm cho cô có chút khó chịu .
Cô lui về phía sau hai bước, sau đó định đi vòng qua hai người bọn họ,Triển Dương lại nhanh bước ngăn ở trước mặt cô, đôi mắt u oán ôm nỗi hận nhìn chằm chằm cô “Tại sao Mạc Tư Tước thì có thể mà anh thì lại không thể?"
Hắn phẫn nộ ngón tay dùng sức nắm lấy cánh tay của cô, Ôn Hinh bị đau,cô giãy giụa,hắn lại càng không buông tay.
“Triển Dương, anh đang nói cái gì?" Ôn Hinh cũng nổi giận,hắn rốt cuộc là đã thay đổi rồi, trước đây một lời nói nặng hắn cũng sẽ không nói với cô, cô còn nhớ rõ hồi trước ở trong khu vui chơi bọn họ chỉ đơn giản là hôn nhau thôi, hắn còn vì cô mà đánh nhau đầu rơi máu chảy,hắn còn thành tâm chúc cô hạnh phúc.
“Mạc Tư Tước, tại sao là Mạc Tư Tước? Em không biết hắn là ai sao?" Triển Dương có chút mất đi lý trí hướng cô gầm thét, hắn sớm nhìn ra người đàn ông kia đối với Ôn Hinh là có vấn đề, thế nhưng hắn vốn cho là trong lòng cô chỉ có một người là Doãn Thiên Kình, vì thế hắn cam tâm tình nguyện buông tay, thế nhưng cô lại làm cho hắn cực kì bất ngờ!
Lúc Mạc Tư Tước hôn cô,hắn hận không thể xông lên tách bọn họ ra, thế nhưng hắn có tư cách sao?
“Mạc Tư Tước là ai? Anh ta chơi đùa với đàn bà, còn anh, anh không phải cũng như vậy sao?" Ôn Hinh có chút phẫn nộ lên tiếng chỉ trích Triển Dương.
Tác phong của Mạc Tư Tước trước kia đúng là có vấn đề thật, thế nhưng Triển Dương hắn ta tốt hơn ở chỗ nào chứ?
Ôn Hinh chỉ vào Trần Tư Dao rồi phẫn nộ lên án hắn, Triển Dương cụt hứng thả cô ra,vai Ôn Hinh nặng nề va vào người Trần Tư Dao, sau đó rất nhanh chạy đi.
Lúc chạy đến ký túc xá, Kiều Lâm thấy cô một bộ dáng hớt hải như gặp phải quỷ liền có chút giật mình, “Cậu làm gì mà chạy vội vã vậy? Phía sau có đuổi theo cậu à?"
Ôn Hinh rót cho mình ly nước,sau đó lắp bắp sải bước đến gần Kiều Lâm hỏi, “Lâm Lâm, cậu nói xem đàn ông thực sự rất dễ thay lòng đổi dạ sao?"
Cô không phải là không thể gặp người đàn ông tốt chứ,lúc trước Triển Dương theo đuổi cô nhiệt liệt như vậy là chính cô buông tha trước.
Bây giờ nghe hắn nói móc giễu cợt, hắn lại còn cùng Trần Tư Dao ở cùng một chỗ, Ôn Hinh trong lòng rất không thoải mái. Có lẽ là bởi vì cô gái đó là Trần Tư Dao —— Cô đang để ý đến quá khứ của Mạc Tư Tước!
“Xem đi, ngay cả cậu cũng không xác định được điều đó, xong xong, mình càng không thể tin Doãn Thiên Kỳ !" Kiều Lâm một bộ dáng căm thù đến tận xương tuỷ làm cho Ôn Hinh gặp nhiều đả kích.
Mạc Tư Tước, cô chỉ cho hắn một cơ hội thôi——
Giữa trưa ngày thứ hai Mạc Tư tước chở cô đến Mạc gia ,cô cố ý mặc một cái quần dài màu xanh, giày da màu đen, chỉ là gương mặt khẩn trương có chút non nớt của cô lại không làm cách nào che dấu được.
Trong Gara của Mạc Gia đậu hai chiếc Maybach, lúc Ôn Hinh xuống xe nhìn chiếc xe giống với xe Mạc Tư Tước, trong lòng chứng thực suy đoán lúc nhìn thấy Mạc Tư Ly.
“Hắn là Mạc Tư Ly…" Mạc Tư Tước trên mặt không có chút biểu cảm,chỉ là đơn giản chỉ vào Mạc Tư Ly giới thiệu với Ôn Hinh, cũng không có thừa nhận Mạc Tư Ly là em trai của hắn.
Lúc Ôn Hinh nhìn thấy Mạc Tư Ly thì cô cũng đã nhớ tới, ngày đó người đàn ông cô nhìn thấy ở tập đoàn Doãn thị chính là hắn!
Mạc Tấn Kỳ cùng Lạc Na đều ở đây, thậm chí Ôn Hinh còn thấy trong Mạc Gia còn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, là vị hôn thê của Mạc Tư Ly!
Đây rốt cuộc là một buổi yến tiệc long trọng chăng?
Lúc vào trong biệt thự ánh mắt của mọi người hầu như đều rơi vào trên người cô, Mạc Tư Tước trấn an vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô, lúc Lạc Na đi tới, hắn mới buông tay cô ra.
“Cháu tên là Ôn Hinh?" Lạc Na yên lặng đánh giá cô bé trước mắt, cô chính là im lặng ngồi ở chỗ kia, tạo ra một khí chất khiến người khác phải thương yêu che chở cho cô.
Ôn Hinh gật gật đầu, có chút đỏ mặt, ngày đó cô hình như mới cự tuyệt bà, vậy mà hôm nay lại cùng con trai của bà cùng xuất hiện tại nơi đây.
“Ánh mắt của con bác lần này là chuẩn nhất rồi!" Lạc Na có chút cảm khái nói, Bà đối với tin tức Mạc Tư Tước cùng Doãn Vân Tuyên hủy bỏ hôn ước cũng không có bao nhiêu phản cảm.
Ôn Hinh không biết bà là đang khen cô, hay là đang khen Mạc Tư Tước, hai cái tay nắm lấy vạt áo ánh mắt buông xuống.
“Tư Tước, con theo ta qua đây!" Mạc Tấn Kỳ đột nhiên từ trên lầu đi xuống, hai anh em Mạc Gia đồng thời đứng lên, Mạc Tư Tước cho Ôn Hinh một cái ánh mắt yên tâm, sau đó cùng Mạc Tấn Kỳ vào thư phòng.
Trong phòng khách còn lại bốn người, Lạc Na hình như không thích Mạc Tư Ly, đến nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái.
“Bác gái, chúng ta đi chia thức ăn đi, lần đầu tiên Ôn tiểu thư tới, cũng không thể chậm trễ!" Cô gái xinh đẹp ngồi kế bên Mạc Tư Ly đột nhiên đứng dậy, cung kính đối Lạc Na nói.
Bà chỉ là hừ lạnh một tiếng, trừng mắt sắc bén liếc Mạc Tư Ly một cái, sau đó mới cùng Lại Vừa Hinh vào phòng bếp
“Chúng ta lại gặp mặt…" Mạc Tư Ly rộng rãi đưa về phía Ôn Hinh, cô có chút xấu hổ gật gật đầu, đối với người em trai cùng cha khác mẹ của Mạc Tư Tước này, cô cũng không biết nên dùng thái độ gì.
“Có phải quan hệ của tôi cùng Mạc Tư Tước so với người xa lạ còn tệ hơn đúng không?" Mạc Tư Ly nhìn Ôn Hinh, nhịn không được muốn thân thiết với cô.
Ôn Hinh không biết trả lời vấn đề của hắn như thế nào, thần kinh có chút căng thẳng ngồi ngay ngắn, Mạc Tư Ly phát hiện hành động nhỏ này của cô, không khỏi khẽ cười ra tiếng.
“Cô không cần sợ tôi, tôi sẽ không đối với cô như vậy ."
Mạc Tư Ly trong đầu đột nhiên lóe lên một tà niệm, thế nhưng nhanh chóng bị hắn bỏ đi.
“Nếu như cậu nghĩ ở chỗ này với tôi dò ra được cái gì, vậy thì cậu có khả năng phải thất vọng ! Mạc Tư Tước không có nói với tôi gì cả!" Ôn Hinh cẩn thận chuẩn bị cùng cảnh giác, làm cho nụ cười trên mặt Mạc Tư Ly càng sâu hơn.
Ôn Hinh có chút thẹn quá thành giận, cô siết quả đấm đột nhiên đứng lên, này người đàn ông đó, thế nào lại dám giễu cợt như vậy!
“Để tôi đi xem một chút!" Ôn Hinh lạnh lùng bỏ lại một câu, cô không muốn nói nhiều với hắn liền một người chạy đi hoa viên của Mặc Gia.
Cũng không lâu sau một tiếng nói lanh lảnh vang lên phía sau cô, “A, cô ở nơi này a?"
Ôn Hinh quay đầu, nhìn thấy cô gái phía sau đó chính là vị hôn thê của Mạc Tư Ly_Phương Khả Hinh.
“Tôi dẫn cô đi xem phòng của Tước một chút nha, anh ấy rất ít ở nhà, thế nhưng phòng của anh ấy cất giấu thật nhiều bảo bối đấy!" Phương Khả Hinh vô cùng thân thiết kêu tên của Mạc Tư Tước, Ôn Hinh hơi sửng sờ nhưng vẫn là theo sau lưng cô ấy lên lầu,vào phòng Mạc Tư Tước.
Phòng của hắn và biệt thự của hắn phong cách cũng như nhau,chỉ là nơi này có mùi vị cũ kỷ, Ôn Hinh tùy ý nhìn trong phòng của hắn cất rất nhiều món đồ quý giá, như lời Phương Khả Hinh vừa nói, tất cả đều có giá trị rất lớn.
Ánh mắt Ôn Hinh đột nhiên rơi xuống một khung hình hắn chụp chung với ai đó đặt trên đầu giường, trong cái hình kia có một cô bé tuổi còn rất trẻ làm cho cô cảm thấy sợ hãi ——
“Đã lâu không gặp em!" Triển Dương đút hai tay ở trong trong túi quần, nghiêng đầu chào hỏi cô.
“Các người…" Ôn Hinh đưa ngón tay chỉ vào phía sau,có chút kinh ngạc nhìn hắn.
“Cô ấy là bạn gái của anh!" Triển Dương cúi đầu nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, nụ cười có chút lặng lẽ và cô đơn.
Ôn Hinh lúc này bất chợt trầm mặc,vô hình trong lúc đó cô cảm thấy Triển Dương đã thay đổi rất nhiều.
Hắn có thể tìm kiếm một người bạn gái,chỉ là cô gái kia là Trần Tư Dao điều đó làm cho cô có chút khó chịu .
Cô lui về phía sau hai bước, sau đó định đi vòng qua hai người bọn họ,Triển Dương lại nhanh bước ngăn ở trước mặt cô, đôi mắt u oán ôm nỗi hận nhìn chằm chằm cô “Tại sao Mạc Tư Tước thì có thể mà anh thì lại không thể?"
Hắn phẫn nộ ngón tay dùng sức nắm lấy cánh tay của cô, Ôn Hinh bị đau,cô giãy giụa,hắn lại càng không buông tay.
“Triển Dương, anh đang nói cái gì?" Ôn Hinh cũng nổi giận,hắn rốt cuộc là đã thay đổi rồi, trước đây một lời nói nặng hắn cũng sẽ không nói với cô, cô còn nhớ rõ hồi trước ở trong khu vui chơi bọn họ chỉ đơn giản là hôn nhau thôi, hắn còn vì cô mà đánh nhau đầu rơi máu chảy,hắn còn thành tâm chúc cô hạnh phúc.
“Mạc Tư Tước, tại sao là Mạc Tư Tước? Em không biết hắn là ai sao?" Triển Dương có chút mất đi lý trí hướng cô gầm thét, hắn sớm nhìn ra người đàn ông kia đối với Ôn Hinh là có vấn đề, thế nhưng hắn vốn cho là trong lòng cô chỉ có một người là Doãn Thiên Kình, vì thế hắn cam tâm tình nguyện buông tay, thế nhưng cô lại làm cho hắn cực kì bất ngờ!
Lúc Mạc Tư Tước hôn cô,hắn hận không thể xông lên tách bọn họ ra, thế nhưng hắn có tư cách sao?
“Mạc Tư Tước là ai? Anh ta chơi đùa với đàn bà, còn anh, anh không phải cũng như vậy sao?" Ôn Hinh có chút phẫn nộ lên tiếng chỉ trích Triển Dương.
Tác phong của Mạc Tư Tước trước kia đúng là có vấn đề thật, thế nhưng Triển Dương hắn ta tốt hơn ở chỗ nào chứ?
Ôn Hinh chỉ vào Trần Tư Dao rồi phẫn nộ lên án hắn, Triển Dương cụt hứng thả cô ra,vai Ôn Hinh nặng nề va vào người Trần Tư Dao, sau đó rất nhanh chạy đi.
Lúc chạy đến ký túc xá, Kiều Lâm thấy cô một bộ dáng hớt hải như gặp phải quỷ liền có chút giật mình, “Cậu làm gì mà chạy vội vã vậy? Phía sau có đuổi theo cậu à?"
Ôn Hinh rót cho mình ly nước,sau đó lắp bắp sải bước đến gần Kiều Lâm hỏi, “Lâm Lâm, cậu nói xem đàn ông thực sự rất dễ thay lòng đổi dạ sao?"
Cô không phải là không thể gặp người đàn ông tốt chứ,lúc trước Triển Dương theo đuổi cô nhiệt liệt như vậy là chính cô buông tha trước.
Bây giờ nghe hắn nói móc giễu cợt, hắn lại còn cùng Trần Tư Dao ở cùng một chỗ, Ôn Hinh trong lòng rất không thoải mái. Có lẽ là bởi vì cô gái đó là Trần Tư Dao —— Cô đang để ý đến quá khứ của Mạc Tư Tước!
“Xem đi, ngay cả cậu cũng không xác định được điều đó, xong xong, mình càng không thể tin Doãn Thiên Kỳ !" Kiều Lâm một bộ dáng căm thù đến tận xương tuỷ làm cho Ôn Hinh gặp nhiều đả kích.
Mạc Tư Tước, cô chỉ cho hắn một cơ hội thôi——
Giữa trưa ngày thứ hai Mạc Tư tước chở cô đến Mạc gia ,cô cố ý mặc một cái quần dài màu xanh, giày da màu đen, chỉ là gương mặt khẩn trương có chút non nớt của cô lại không làm cách nào che dấu được.
Trong Gara của Mạc Gia đậu hai chiếc Maybach, lúc Ôn Hinh xuống xe nhìn chiếc xe giống với xe Mạc Tư Tước, trong lòng chứng thực suy đoán lúc nhìn thấy Mạc Tư Ly.
“Hắn là Mạc Tư Ly…" Mạc Tư Tước trên mặt không có chút biểu cảm,chỉ là đơn giản chỉ vào Mạc Tư Ly giới thiệu với Ôn Hinh, cũng không có thừa nhận Mạc Tư Ly là em trai của hắn.
Lúc Ôn Hinh nhìn thấy Mạc Tư Ly thì cô cũng đã nhớ tới, ngày đó người đàn ông cô nhìn thấy ở tập đoàn Doãn thị chính là hắn!
Mạc Tấn Kỳ cùng Lạc Na đều ở đây, thậm chí Ôn Hinh còn thấy trong Mạc Gia còn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, là vị hôn thê của Mạc Tư Ly!
Đây rốt cuộc là một buổi yến tiệc long trọng chăng?
Lúc vào trong biệt thự ánh mắt của mọi người hầu như đều rơi vào trên người cô, Mạc Tư Tước trấn an vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của cô, lúc Lạc Na đi tới, hắn mới buông tay cô ra.
“Cháu tên là Ôn Hinh?" Lạc Na yên lặng đánh giá cô bé trước mắt, cô chính là im lặng ngồi ở chỗ kia, tạo ra một khí chất khiến người khác phải thương yêu che chở cho cô.
Ôn Hinh gật gật đầu, có chút đỏ mặt, ngày đó cô hình như mới cự tuyệt bà, vậy mà hôm nay lại cùng con trai của bà cùng xuất hiện tại nơi đây.
“Ánh mắt của con bác lần này là chuẩn nhất rồi!" Lạc Na có chút cảm khái nói, Bà đối với tin tức Mạc Tư Tước cùng Doãn Vân Tuyên hủy bỏ hôn ước cũng không có bao nhiêu phản cảm.
Ôn Hinh không biết bà là đang khen cô, hay là đang khen Mạc Tư Tước, hai cái tay nắm lấy vạt áo ánh mắt buông xuống.
“Tư Tước, con theo ta qua đây!" Mạc Tấn Kỳ đột nhiên từ trên lầu đi xuống, hai anh em Mạc Gia đồng thời đứng lên, Mạc Tư Tước cho Ôn Hinh một cái ánh mắt yên tâm, sau đó cùng Mạc Tấn Kỳ vào thư phòng.
Trong phòng khách còn lại bốn người, Lạc Na hình như không thích Mạc Tư Ly, đến nhìn cũng không thèm liếc hắn một cái.
“Bác gái, chúng ta đi chia thức ăn đi, lần đầu tiên Ôn tiểu thư tới, cũng không thể chậm trễ!" Cô gái xinh đẹp ngồi kế bên Mạc Tư Ly đột nhiên đứng dậy, cung kính đối Lạc Na nói.
Bà chỉ là hừ lạnh một tiếng, trừng mắt sắc bén liếc Mạc Tư Ly một cái, sau đó mới cùng Lại Vừa Hinh vào phòng bếp
“Chúng ta lại gặp mặt…" Mạc Tư Ly rộng rãi đưa về phía Ôn Hinh, cô có chút xấu hổ gật gật đầu, đối với người em trai cùng cha khác mẹ của Mạc Tư Tước này, cô cũng không biết nên dùng thái độ gì.
“Có phải quan hệ của tôi cùng Mạc Tư Tước so với người xa lạ còn tệ hơn đúng không?" Mạc Tư Ly nhìn Ôn Hinh, nhịn không được muốn thân thiết với cô.
Ôn Hinh không biết trả lời vấn đề của hắn như thế nào, thần kinh có chút căng thẳng ngồi ngay ngắn, Mạc Tư Ly phát hiện hành động nhỏ này của cô, không khỏi khẽ cười ra tiếng.
“Cô không cần sợ tôi, tôi sẽ không đối với cô như vậy ."
Mạc Tư Ly trong đầu đột nhiên lóe lên một tà niệm, thế nhưng nhanh chóng bị hắn bỏ đi.
“Nếu như cậu nghĩ ở chỗ này với tôi dò ra được cái gì, vậy thì cậu có khả năng phải thất vọng ! Mạc Tư Tước không có nói với tôi gì cả!" Ôn Hinh cẩn thận chuẩn bị cùng cảnh giác, làm cho nụ cười trên mặt Mạc Tư Ly càng sâu hơn.
Ôn Hinh có chút thẹn quá thành giận, cô siết quả đấm đột nhiên đứng lên, này người đàn ông đó, thế nào lại dám giễu cợt như vậy!
“Để tôi đi xem một chút!" Ôn Hinh lạnh lùng bỏ lại một câu, cô không muốn nói nhiều với hắn liền một người chạy đi hoa viên của Mặc Gia.
Cũng không lâu sau một tiếng nói lanh lảnh vang lên phía sau cô, “A, cô ở nơi này a?"
Ôn Hinh quay đầu, nhìn thấy cô gái phía sau đó chính là vị hôn thê của Mạc Tư Ly_Phương Khả Hinh.
“Tôi dẫn cô đi xem phòng của Tước một chút nha, anh ấy rất ít ở nhà, thế nhưng phòng của anh ấy cất giấu thật nhiều bảo bối đấy!" Phương Khả Hinh vô cùng thân thiết kêu tên của Mạc Tư Tước, Ôn Hinh hơi sửng sờ nhưng vẫn là theo sau lưng cô ấy lên lầu,vào phòng Mạc Tư Tước.
Phòng của hắn và biệt thự của hắn phong cách cũng như nhau,chỉ là nơi này có mùi vị cũ kỷ, Ôn Hinh tùy ý nhìn trong phòng của hắn cất rất nhiều món đồ quý giá, như lời Phương Khả Hinh vừa nói, tất cả đều có giá trị rất lớn.
Ánh mắt Ôn Hinh đột nhiên rơi xuống một khung hình hắn chụp chung với ai đó đặt trên đầu giường, trong cái hình kia có một cô bé tuổi còn rất trẻ làm cho cô cảm thấy sợ hãi ——
Tác giả :
Lục Thiếu