Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
Chương 121: Chen chúc yêu
Mười lăm phần trăm?
Con ngươi lạnh lung của Mạc Tư Tước căng thẳng, nơi ngực như là ngăn một đoàn hỏa diễm khổ sở đến hô hấp đều rối loạn lên.
Bác sĩ đi rồi Mạc Tư Tước mới lâm vào trầm tư.
Hắn vốn cho là hắn đã kéo cô từ tay tử thần kéo lại nhưng mà không có!
Tay đột nhiên nắm thành quả đấm ..đấm mạnh vào tường rắn chắc, Mạc Tư Tước phẫn hận đem mặt chôn trong cánh tay kêu rên .
Doãn Thiên Kình biết Ôn Hinh ở bệnh viện đã là xế chiều, hắn vội vã từ bệnh viện chung chạy tới bệnh viện tư nhân,còn chưa đi gần liền nhìn thấy Mạc Tư Tước giữ ở ngoài, sắc mặt của hắn cũng thật không tốt nhìn.
Hai người dường như là vừa thấy mặt đã động tay với nhau, Mạc Tư Tước không hề nhường nhịn như lần trước nửa, ra quyền vừa nhanh vừa độc, Doãn Thiên Kình dần dần không phải là đối thủ của hắn.
Bởi vì là phòng bệnh VIP cho nên cả tầng lầu đều không có người đi qua,mấy bác sĩ kiểm tra phòng và y tá nhìn thấy hai người đàn ông tuấn mỹ cao to vung tay cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Cuối cùng vẫn là Ôn Hinh nghe được động tĩnh, theo trong phòng bệnh đi ra.Lúc nắm đấm của Mạc Tư Tước gần rơi vào trên mặt Doãn Thiên Kình,cô nhanh chóng chạy đến trước người Doãn Thiên Kình.Nếu như không phải Mạc Tư Tước nhanh rút tay trở về, một đấm kia sẽ đánh vào người cô .
“Người con gái này,có phải điên rồi hay không?" Hắn phẫn nộ hướng về phía Ôn Hinh gào thét, sau đó thô lỗ muốn đẩy Doãn Thiên Kình ra.
“Mạc Tư Tước,anh được rồi đi đi!" Ôn Hinh liền đi tới ôm lấy eo của hắn, Mạc Tư Tước bởi vì hành động của cô mà dừng tay lại,sau đó Ôn Hinh buông hắn ra đi tới trước mặt hắn.
Rõ ràng hắn so với cô cao hơn rất nhiều.
“Anh dựa vào cái gì đánh anh ấy?" Ôn Hinh đứng ở giữa hai người đàn ông,thân thể gầy yếu mặc quần áo xanh da trời trong bệnh viện, sắc mặt tái nhợt trong suốt, chỉ có cặp con ngươi như trân châu sang lóa hữu thần, ánh mắt cô chán ghét nhìn chằm chằm Mạc Tư Tước thản niên che chở ở trước người Doãn Thiên Kình.
“Mạc Tư Tước,anh không có tư cách đánh anh ấy.Dù anh ấy không tốt so với anh vẫn đỡ hơn!" Từng câu từng chữ của cô giống như dao đâm vào trái tim của Mạc Tư Tước , hắn trừng mắt nhìn lại,bên trong con ngươi màu lam đậm tản ra hàn ý làm cho người ta sợ hãi.
“Ôn Hinh,em có đầu óc hay không?Em đã không phải là duy nhất của hắn !"
“Nhưng ở trong mắt em, Doãn Thiên Kình chính là người đàn ông đối với em tốt nhất!" Ôn Hinh nhìn thẳng vào con ngươi phẫn nộ đang phun ra lửa, sau đó ngón tay nhỏ và dài chỉa về phía trước ,vẻ mặt lạnh lùng nói ra, “Anh đi đi,em không muốn nhìn thấy anh!"
“Ôn Hinh!Anh cho em cơ hội thu hồi lời vừa mới nói!" Trên mặt Mạc Tư Tước lộ vẻ u ám, một câu của cô liền đơn giản đánh hắn vào địa ngục.
“Em cầu xin anh, sau này đừng đến làm phiền em!Đi —— “
Ôn Hinh trực tiếp kéo Doãn Thiên Kình vào phòng bệnh, sau đó đóng cửa mạnh lại,tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc vang lên giống như là thanh âm trong lòng hắn, trán Mạc Tư Tước nổi đầy gân xanh , tay nắm chặt thành quyền, sau đó con ngươi màu lam sắc bén như ngọn gió rời đi.
Được rồi!
Hắn lúc nào vì một cô gái mà thấp kém đến loại trình độ này, thế nhưng cô gái chết tiệt kia lại không cảm kích!
Mạc Tư Tước ngồi vào trong xe, sau đó bấm dãy số Trì Hạo, “Đi uống rượu!"
Thân thể Ôn Hinh run rẩy,cô thoáng cái ngã ngồi ở trên giường bệnh, trái tim có chút không gánh vác được động tác kịch liệt như vậy.
Doãn Thiên Kình có chút ảo não, do dự đứng ở trước người của cô, mắt từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo bệnh kia, trong lòng càng thêm tự trách .
Hắn thật là đáng chết, tối hôm qua lại không có phát hiện cô không khỏe!
“Giản Ny không có sao chứ?" Ôn Hinh ngước mắt, nụ cười có chút suy yếu nhìn về phía hắn,nhìn nụ cười kia trong mắt Doãn Thiên Kình cũng chỉ có chua xót.
“Không có việc gì, Hinh nhi,em không nên như vậy…" Doãn Thiên Kình cúi người xuống ôm lấy cô,Ôn Hinh tựa đầu tựa ở trên vai của hắn, nghe hắn cúi đầu nhìn cô nói, “Xin lỗi!"
“Không liên quan đến anh, không phải nói xin lỗi,anh không có sai, Thiên Kình…" Ôn Hinh ngửi mùi vị trên người hắn là mùi thuộc về cô gái khác.
Ôn Hinh đột nhiên có chút mệt mỏi,lúc Doãn Thiên Kình đỡ cô nằm xuống lúc,cô đột nhiên cầm lấy tay hắn nói, “Em muốn trở về trường học!"
“Sắp đến cuộc thi cuối kỳ,em không muốn làm cho chính mình quá mệt mỏi…"
Doãn Thiên Kình chân mày nhíu chặt hơn , bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô ở trong bàn tay hắn, hắn nhìn cổ tay cô có chiếc vòng màu xanh,đồng hồ hắn cho cô đã không thấy.
Qua hồi lâu mới nói nhỏ đến không thể nghe thấy, “Hinh Nhi, là anh làm cho em mệt mỏi sao?"
“Anh có thể ích kỷ trói em bên người anh không?" Thân thể hắn nằm xuống che ở trước ngực của cô, Ôn Hinh vươn một tay vuốt ve mái tóc của hắn, cay đắng nói, “Không, là em cảm thấy mệt mỏi!"
************
Doãn Vân Tuyên đẩy cửa phòng ra, hé ra ương mặt tràn ngập son phấn phẫn nộ cùng không cam lòng,cô thoáng cái xông lên phía trước, kéo cô gái lộ ngực tựa trong ngực người con trai kia, “Cút ngay!"
“Mạc Tư Tước,anh thật là quá mức!" Vẻ mặt của Doãn Vân Tuyên ủy khuất nhìn người nửa nằm trên sô pha,người đàn ông đó một tay cầm điếu thuốc một tay cầm chai rượu, áo sơ mi màu tím chỉ buộc lại một viên cúc áo,mái tóc mất trật tự, trong phòng toàn bộ đều tràn ngập mùi vị mơ màng.
Hắn đã tròn một tháng không để ý tới cô!
“Doãn Vân Tuyên,cô có biết cô đang làm cái gì hay không?"Con ngươi của Mạc Tư Tước nheo lại,vẻ mặt biếng nhác đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng ra lẩm bẩm , sau đó lười nhác ngồi dậy nhìn người không nhận ra mặt, trong lòng không khỏi có một tia khoái cảm trả thù.
Doãn Vân Tuyên xấu hổ và giận dữ đến tột đỉnh, Mạc Tư Tước đã khôi phục cuộc sống như trước đây hằng đêm đều có con gái xinh đẹp xung quanh, hắn vốn chính là người đàn ông như vậy.Cô biết nhưng hắn tại sao không để cho cô có chút tôn nghiêm, một chút yêu cho dù là bố thí!
“Cho cô ba giây đồng hồ, cút khỏi tầm mắt của tôi, đừng có chọc tôi!" Mạc Tư Tước chán nản đẩy cô ra, sau đó kéo cô gái kia vào trong lòng, triền miên hôn sâu .
“Vì sao? Anh vì sao phải đối với em như vậy? Em là vị hôn thê của anh, Mạc Tư Tước,anh đã nói muốn kết hôn với em!" Doãn Vân Tuyên có chút kích động sờ lên mặt của mình, thì thào nói, “Có phải là vì mặt em hay không, bởi vì em không có đẹp như trước đây?"
Mạc Tư Tước hừ nhẹ một tiếng sau đó cười tà ác.
“Lấy cô cũng là vì dằn vặt cô, bất quá ta hiện tại không có hứng thú…" Con ngươi hẹp dài của Mạc Tư Tước khóa lại cô, cái chén trong tay đột nhiên bị hắn đập bể ở trước mặt cô.
“Nếu như cô không phải là em gái của Doãn Thiên Kình,tôi căn bản không thèm nhìn cô lấy một lần!"
Con ngươi lạnh lung của Mạc Tư Tước căng thẳng, nơi ngực như là ngăn một đoàn hỏa diễm khổ sở đến hô hấp đều rối loạn lên.
Bác sĩ đi rồi Mạc Tư Tước mới lâm vào trầm tư.
Hắn vốn cho là hắn đã kéo cô từ tay tử thần kéo lại nhưng mà không có!
Tay đột nhiên nắm thành quả đấm ..đấm mạnh vào tường rắn chắc, Mạc Tư Tước phẫn hận đem mặt chôn trong cánh tay kêu rên .
Doãn Thiên Kình biết Ôn Hinh ở bệnh viện đã là xế chiều, hắn vội vã từ bệnh viện chung chạy tới bệnh viện tư nhân,còn chưa đi gần liền nhìn thấy Mạc Tư Tước giữ ở ngoài, sắc mặt của hắn cũng thật không tốt nhìn.
Hai người dường như là vừa thấy mặt đã động tay với nhau, Mạc Tư Tước không hề nhường nhịn như lần trước nửa, ra quyền vừa nhanh vừa độc, Doãn Thiên Kình dần dần không phải là đối thủ của hắn.
Bởi vì là phòng bệnh VIP cho nên cả tầng lầu đều không có người đi qua,mấy bác sĩ kiểm tra phòng và y tá nhìn thấy hai người đàn ông tuấn mỹ cao to vung tay cũng không dám tiến lên ngăn cản.
Cuối cùng vẫn là Ôn Hinh nghe được động tĩnh, theo trong phòng bệnh đi ra.Lúc nắm đấm của Mạc Tư Tước gần rơi vào trên mặt Doãn Thiên Kình,cô nhanh chóng chạy đến trước người Doãn Thiên Kình.Nếu như không phải Mạc Tư Tước nhanh rút tay trở về, một đấm kia sẽ đánh vào người cô .
“Người con gái này,có phải điên rồi hay không?" Hắn phẫn nộ hướng về phía Ôn Hinh gào thét, sau đó thô lỗ muốn đẩy Doãn Thiên Kình ra.
“Mạc Tư Tước,anh được rồi đi đi!" Ôn Hinh liền đi tới ôm lấy eo của hắn, Mạc Tư Tước bởi vì hành động của cô mà dừng tay lại,sau đó Ôn Hinh buông hắn ra đi tới trước mặt hắn.
Rõ ràng hắn so với cô cao hơn rất nhiều.
“Anh dựa vào cái gì đánh anh ấy?" Ôn Hinh đứng ở giữa hai người đàn ông,thân thể gầy yếu mặc quần áo xanh da trời trong bệnh viện, sắc mặt tái nhợt trong suốt, chỉ có cặp con ngươi như trân châu sang lóa hữu thần, ánh mắt cô chán ghét nhìn chằm chằm Mạc Tư Tước thản niên che chở ở trước người Doãn Thiên Kình.
“Mạc Tư Tước,anh không có tư cách đánh anh ấy.Dù anh ấy không tốt so với anh vẫn đỡ hơn!" Từng câu từng chữ của cô giống như dao đâm vào trái tim của Mạc Tư Tước , hắn trừng mắt nhìn lại,bên trong con ngươi màu lam đậm tản ra hàn ý làm cho người ta sợ hãi.
“Ôn Hinh,em có đầu óc hay không?Em đã không phải là duy nhất của hắn !"
“Nhưng ở trong mắt em, Doãn Thiên Kình chính là người đàn ông đối với em tốt nhất!" Ôn Hinh nhìn thẳng vào con ngươi phẫn nộ đang phun ra lửa, sau đó ngón tay nhỏ và dài chỉa về phía trước ,vẻ mặt lạnh lùng nói ra, “Anh đi đi,em không muốn nhìn thấy anh!"
“Ôn Hinh!Anh cho em cơ hội thu hồi lời vừa mới nói!" Trên mặt Mạc Tư Tước lộ vẻ u ám, một câu của cô liền đơn giản đánh hắn vào địa ngục.
“Em cầu xin anh, sau này đừng đến làm phiền em!Đi —— “
Ôn Hinh trực tiếp kéo Doãn Thiên Kình vào phòng bệnh, sau đó đóng cửa mạnh lại,tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc vang lên giống như là thanh âm trong lòng hắn, trán Mạc Tư Tước nổi đầy gân xanh , tay nắm chặt thành quyền, sau đó con ngươi màu lam sắc bén như ngọn gió rời đi.
Được rồi!
Hắn lúc nào vì một cô gái mà thấp kém đến loại trình độ này, thế nhưng cô gái chết tiệt kia lại không cảm kích!
Mạc Tư Tước ngồi vào trong xe, sau đó bấm dãy số Trì Hạo, “Đi uống rượu!"
Thân thể Ôn Hinh run rẩy,cô thoáng cái ngã ngồi ở trên giường bệnh, trái tim có chút không gánh vác được động tác kịch liệt như vậy.
Doãn Thiên Kình có chút ảo não, do dự đứng ở trước người của cô, mắt từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo bệnh kia, trong lòng càng thêm tự trách .
Hắn thật là đáng chết, tối hôm qua lại không có phát hiện cô không khỏe!
“Giản Ny không có sao chứ?" Ôn Hinh ngước mắt, nụ cười có chút suy yếu nhìn về phía hắn,nhìn nụ cười kia trong mắt Doãn Thiên Kình cũng chỉ có chua xót.
“Không có việc gì, Hinh nhi,em không nên như vậy…" Doãn Thiên Kình cúi người xuống ôm lấy cô,Ôn Hinh tựa đầu tựa ở trên vai của hắn, nghe hắn cúi đầu nhìn cô nói, “Xin lỗi!"
“Không liên quan đến anh, không phải nói xin lỗi,anh không có sai, Thiên Kình…" Ôn Hinh ngửi mùi vị trên người hắn là mùi thuộc về cô gái khác.
Ôn Hinh đột nhiên có chút mệt mỏi,lúc Doãn Thiên Kình đỡ cô nằm xuống lúc,cô đột nhiên cầm lấy tay hắn nói, “Em muốn trở về trường học!"
“Sắp đến cuộc thi cuối kỳ,em không muốn làm cho chính mình quá mệt mỏi…"
Doãn Thiên Kình chân mày nhíu chặt hơn , bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô ở trong bàn tay hắn, hắn nhìn cổ tay cô có chiếc vòng màu xanh,đồng hồ hắn cho cô đã không thấy.
Qua hồi lâu mới nói nhỏ đến không thể nghe thấy, “Hinh Nhi, là anh làm cho em mệt mỏi sao?"
“Anh có thể ích kỷ trói em bên người anh không?" Thân thể hắn nằm xuống che ở trước ngực của cô, Ôn Hinh vươn một tay vuốt ve mái tóc của hắn, cay đắng nói, “Không, là em cảm thấy mệt mỏi!"
************
Doãn Vân Tuyên đẩy cửa phòng ra, hé ra ương mặt tràn ngập son phấn phẫn nộ cùng không cam lòng,cô thoáng cái xông lên phía trước, kéo cô gái lộ ngực tựa trong ngực người con trai kia, “Cút ngay!"
“Mạc Tư Tước,anh thật là quá mức!" Vẻ mặt của Doãn Vân Tuyên ủy khuất nhìn người nửa nằm trên sô pha,người đàn ông đó một tay cầm điếu thuốc một tay cầm chai rượu, áo sơ mi màu tím chỉ buộc lại một viên cúc áo,mái tóc mất trật tự, trong phòng toàn bộ đều tràn ngập mùi vị mơ màng.
Hắn đã tròn một tháng không để ý tới cô!
“Doãn Vân Tuyên,cô có biết cô đang làm cái gì hay không?"Con ngươi của Mạc Tư Tước nheo lại,vẻ mặt biếng nhác đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng ra lẩm bẩm , sau đó lười nhác ngồi dậy nhìn người không nhận ra mặt, trong lòng không khỏi có một tia khoái cảm trả thù.
Doãn Vân Tuyên xấu hổ và giận dữ đến tột đỉnh, Mạc Tư Tước đã khôi phục cuộc sống như trước đây hằng đêm đều có con gái xinh đẹp xung quanh, hắn vốn chính là người đàn ông như vậy.Cô biết nhưng hắn tại sao không để cho cô có chút tôn nghiêm, một chút yêu cho dù là bố thí!
“Cho cô ba giây đồng hồ, cút khỏi tầm mắt của tôi, đừng có chọc tôi!" Mạc Tư Tước chán nản đẩy cô ra, sau đó kéo cô gái kia vào trong lòng, triền miên hôn sâu .
“Vì sao? Anh vì sao phải đối với em như vậy? Em là vị hôn thê của anh, Mạc Tư Tước,anh đã nói muốn kết hôn với em!" Doãn Vân Tuyên có chút kích động sờ lên mặt của mình, thì thào nói, “Có phải là vì mặt em hay không, bởi vì em không có đẹp như trước đây?"
Mạc Tư Tước hừ nhẹ một tiếng sau đó cười tà ác.
“Lấy cô cũng là vì dằn vặt cô, bất quá ta hiện tại không có hứng thú…" Con ngươi hẹp dài của Mạc Tư Tước khóa lại cô, cái chén trong tay đột nhiên bị hắn đập bể ở trước mặt cô.
“Nếu như cô không phải là em gái của Doãn Thiên Kình,tôi căn bản không thèm nhìn cô lấy một lần!"
Tác giả :
Lục Thiếu