Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử
Chương 11: Là ai
“Hinh nhi!"
“Lâm Lâm!"
Hai người đồng thời đang ôm ấp liền tách ra, thật nhanh hướng tới bên người đối phương, sau đó Kiều Lâm một tay ôm cổ Ôn Hinh , dùng sức hút khí, “Nha đầu chết tiệt kia,làm mình lo lắng sắp chết nè !"
“Được rồi,mọi thứ đều tốt . Lâm Lâm, xin lỗi, làm cậu lo lắng…" Ôn Hinh chỉ là không kìm lòng nên rơi lệ, lúc cô cần nhất thì có Kiều Lâm bên cạnh, lúc bất lực là Kiều Lâm đã buông xuống tất cả ở bên cạnh người cô.
“Cậu là con bé ngốc,đi theo cậu một thời gian tớ cũng biến thành đần độn rồi!" Kiều Lâm tỉ mỉ kéo cô nhìn từ trên xuống dưới.Ở với Doãn Thiên Kình cùng một chỗ mấy ngày nay khí sắc của cô đã ckhôi phục một chút.
Kiều Lâm hai tay không ngừng quơ ở trước mặt của Ôn Hinh , xác nhận cô thực sự khỏe rồi ,còn cô vừa khóc vừa cười.
Kiều Lâm nhớ kỹ ngày đó, Mạc Tư Tước đột nhiên phái người đến trường học để đón cô, lúc cô tới bệnh viện nhìn thấy Ôn Hinh gặp chuyện không may , cho dù là người sắt cũng bị Ông Hinh làm cho cảm động mà chết .
Ngày đó ở bệnh viện, sau khi cô ấy tỉnh lại cũng đã nhìn không thấy , thế nhưng chuyện gì cô ấy cũng không nói, chỉ là bảo Mạc Tư Tước đưa Kiều Lâm đến bên cạnh mình .
Bọn họ đã nhiều năm ở cùng một chỗ với nhau như vậy, không ai có thể hiểu Ôn Hinh rõ hơn so với Kiều Lâm,cô kiên cường, kiêu ngạo có ý nghĩ của chính mình, cho dù người kia là Mạc Tư Tước, vẫn bị cô làm cho một mất một còn !
Cô nghĩ bất kể là Triển Dương hay là Mạc Tư Tước,hoặc là Doãn Thiên Kình, bọn họ yêu đều là yêu cô gái hồn nhiên và hiền lành kia ?
“Ai da , tôi nói, hai người con gái các ngươi cùng một chỗ ôm nhau còn giống bộ dáng gì nữa ?" Bọn họ như vậy làm Doãn Thiên Kỳ bỏ nhìn có chút không được , hắn lạnh lùng vươn tay sau đó đem hai người tách ra, sau đó nhìn Ôn Hinh vung lên nụ cười tươi, “Đến đây , anh hai cũng muốn ôm một cái!"
“Anh hai !" Ôn Hinh nghe lời ôm lấy hắn, Doãn Thiên Kỳ thỏa mãn sờ sờ tóc của cô, sau đó tán dương lẩm bẩm một tiếng, “Ngoan!"
Ôn Hinh nhìn ra Doãn Thiên Kỳ đối với cô là có vài phần oán hận , có lẽ là bởi vì cô muốn rời đi cho nên hắn lại đột nhiên đối với cô tốt như vậy thôi?
Ôn Hinh xoay người lại đi ôm ôm Doãn Thiên Kình, sau đó hai anh em nhà Doãn gia nhìn nhau cười, Doãn Thiên Kình buông Ôn Hinh ra đi vào phòng bếp.
Kiều Lâm mang đến thật nhiều đồ trang sức và vật phẩm mà trước đây với Ôn Hinh cùng nhau đi mua, có cùng khung, vật trang sức di động, phong linh, may mắn tinh, thủy tinh cầu, Kiều Lâm vơ vét tất cả cho hết vào trong túi của Ôn Hinh , sau đó nghiêm túc nói, “Hinh nhi, sau này cậu nhìn thấy mấy thứ này sẽ nghĩ đến mình biết không?"
“Tới Paris nhất định phải chụp hình gửi về cho mình nha !"
“Còn có còn có, cậu phải để cái tâm nha , nếu như gặp được một người con trai ngoại quốc đẹp trai , nhất định phải giữ lại cho mình một người !"
“Quan trọng nhất là, nhất định phải giữ gìn sức khỏe của chính mình!"
Kiều Lâm run run giống như mấy người già , run run nói một tràng, Ôn Hinh cười gật đầu, sau đó giơ lên hai ngón tay xin thề , “Mình cam đoan, cậu có nói mấy điều trên, mình đều có thể làm được !"
Kiều Lâm hài lòng gật gật đầu, sau đó vỗ tay một cái, đặt lên vai Ôn Hinh nói, “Ngày mai chúng ta sẽ đi nhìn JoJo biểu diễn , mình mua vé!"
“Hinh nhi, ngày kia cậu sẽ đi, mình thực sự không lỡ xa …"
Kiều Lâm vừa nói mắt vừa đỏ, Ôn Hinh cũng bị lây một phần ly biệt thương cảm kia , ánh mắt đều u buồn đứng lên.
Chỉ chốc lát sau Doãn Thiên Kỳ bắt đầu đi lên cửa gọi các cô xuống ăn cơm, hai người con gái mới thu hồi lo lắng suy nghĩ, gương mặt tươi cười, sau đó đi xuống lầu.
“Woa, Doãn đại ca đẹp trai , tay nghề nấu ăn của anh thật là giỏi ,sắp vượt qua đầu bếp ở khách sạn năm sao nha !" Kiều Lâm nhìn trước mặt có bốn màu ánh sáng , mùi thơm từ miếng thịt bò đều đủ , còn một chút không chảy nước miếng.
“Hình tượng, chú ý hình tượng của em !" Doãn Thiên Kỳ cầm cái muỗng không khách khí đập lên đầu của Kiều Lâm , sau đó đem kéo cô đến bên cạnh mình ngồi xuống.
“Chết đi ên, em không muốn ngồi cùng anh !" Kiều Lâm liền dùng chân đạp Doãn Thiên Kỳ đẩy ra , sau đó đụng đến bên người Doãn Thiên Kình cùng Ôn Hinh, Doãn Thiên Kình bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống bên người Doãn Thiên Kỳ.
“Chao ôi , tôi xin được nói trước ha , Hinh nhi ngày mai cả ngày đều là của ta, chúng ta hẹn ước rồi!" Kiều Lâm hai tay che ở trước người của Ôn Hinh bộ dáng giống như diều hâu bào vệ chú gà con làm cho hai anh em Doãn Thiên Kình cùng Doãn Thiên Kỳ đều dở khóc dở cười.
“Ừm, đừng làm cho cô ấy quá mệt mỏi, buổi tối anh đi đón cô ấy!" Doãn Thiên Kình gật gật đầu, sau đó dặn mấy câu, đang nhìn đến Ôn Hinh đáy mắt cũng dâng lên khát vọng , hắn cự tuyệt không được yêu cầu của cô, chỉ sợ hắn hiện tại không yên lòng cho cô đi ra ngoài!
“OK!" Kiều Lâm nhếch miệng cười, sau đó quay đầu lại hướng Ôn Hinh trừng mắt nhìn, Doãn Thiên Kỳ hừ lạnh một tiếng, cầm lên rượu đỏ rót cho mình.
“Em cũng muốn, em cũng muốn!"Kiều Lâm vừa nhìn bình dương rượu tây trên tay Doãn Thiên Kỳ , cũng hứng thú tới.
“Hinh nhi không thể uống!" Không đợi Ôn Hinh mở miệng, Doãn Thiên Kình âm thanh không mặn không nhạt đối diện liền bay tới, Ôn Hinh nhìn Kiều Lâm thè lưỡi rồi nhún vai.
“Hinh nhi thật là có chút phục, người đàn ông vừa biết kiếm tiền vừa biết nấu cơm có thể là một người chồng tốt , kiếp sau hạnh phúc không lo a!"
Kiều Lâm vừa ghen tỵ vừa khâm phục nói .
“Đúng vậy, có thể làm cho anh cả của ta tự mình xuống bếp , Ôn Hinh là người thứ hai, ngay cả cả em gái của ta cũng chưa có cái diễm phúc này “
Doãn Thiên Kỳ cũng hơi cảm khái nói, mà hắn nói một câu vô tâm lại làm cho người ở chỗ này đều sửng sốt một chút.
“Thứ hai,vậy thứ nhất là ai?"
Doãn Thiên Kình nhìn về phía Ôn Hinh, ngăm đen con ngươi sâu như đại dương, kỳ thực Ôn Hinh trong lòng đã có đáp án,cô là thứ hai, như vậy thứ nhất, phải là cô bé kia sao ?
“Cái gì thứ nhất thứ hai ,anh có nói quá cái gì sao?" Doãn Thiên Kỳ nhận được ánh mắt cảnh cáo của Doãn Thiên Kình,vội vã phất phất tay đem đề tài này cho qua .
Kiều Lâm uống hai chén rượu dường như có chút hưng phấn, nàng dường như là cùng Doãn Thiên Kỳ uống, hắn hào phóng một ngụm uống cạn chén rượu, Kiều Lâm cũng đỏ mắt một hơi uống cạn .
“Lâm Lâm, uống như thế sẽ say !" Ôn Hinh nhịn không được chen vào nói .
“Đừng lo lắng, cô ấy uống rượu say anh sẽ đưa cô ấy trở về!" Khuôn mặt tuấn tú của Doãn Thiên Kỳ ửng đỏ,không có một chút men say.
“Ai, ai muốn anh đưa về ?" Kiều Lâm đầu lưỡi đã bắt đầu ngọng, sau đó đầu choáng váng nhìn Ôn Hinh la hét, “Đêm nay không quay về , muốn ngủ cùng cậu !"
Kiều Lâm là nói với Ôn Hinh , tay lại chỉ hướng về phía đối diện Doãn Thiên Kỳ.
Đối với phụ nữ luôn luôn thành thạo như Doãn nhị thiếu gia không khỏi bị đùa giỡn, khuôn mặt tuấn tú màu hồng giống như trứng tôm nấu chín của Doãn Thiên Kỳ.
Kiều Lâm say nhưng vẫn là rất hưng phấn, Ôn Hinh muốn cho cô ấy ngủ ở gian phòng của cô, Doãn Thiên Kình không đồng ý, hắn nói sợ cô ấy ban đêm ầm ĩ làm cô ngủ không được, vì thế an bài cô ấy ngủ ở phòng khách dưới lầu một , Doãn Thiên Kỳ cũng không muốn rời đi cuối cùng cũng ở lại.
Lúc Ôn Hinh xuất viện vẫn còn chứng mất ngủ,cô buổi tối không dám nhắm mắt, rất sợ sau khi tỉnh lại chính mình lại nhìn không thấy cũng nghe không được, cái loại cảm giác này đã trải qua làm cho cô quá sợ!
“Lâm Lâm!"
Hai người đồng thời đang ôm ấp liền tách ra, thật nhanh hướng tới bên người đối phương, sau đó Kiều Lâm một tay ôm cổ Ôn Hinh , dùng sức hút khí, “Nha đầu chết tiệt kia,làm mình lo lắng sắp chết nè !"
“Được rồi,mọi thứ đều tốt . Lâm Lâm, xin lỗi, làm cậu lo lắng…" Ôn Hinh chỉ là không kìm lòng nên rơi lệ, lúc cô cần nhất thì có Kiều Lâm bên cạnh, lúc bất lực là Kiều Lâm đã buông xuống tất cả ở bên cạnh người cô.
“Cậu là con bé ngốc,đi theo cậu một thời gian tớ cũng biến thành đần độn rồi!" Kiều Lâm tỉ mỉ kéo cô nhìn từ trên xuống dưới.Ở với Doãn Thiên Kình cùng một chỗ mấy ngày nay khí sắc của cô đã ckhôi phục một chút.
Kiều Lâm hai tay không ngừng quơ ở trước mặt của Ôn Hinh , xác nhận cô thực sự khỏe rồi ,còn cô vừa khóc vừa cười.
Kiều Lâm nhớ kỹ ngày đó, Mạc Tư Tước đột nhiên phái người đến trường học để đón cô, lúc cô tới bệnh viện nhìn thấy Ôn Hinh gặp chuyện không may , cho dù là người sắt cũng bị Ông Hinh làm cho cảm động mà chết .
Ngày đó ở bệnh viện, sau khi cô ấy tỉnh lại cũng đã nhìn không thấy , thế nhưng chuyện gì cô ấy cũng không nói, chỉ là bảo Mạc Tư Tước đưa Kiều Lâm đến bên cạnh mình .
Bọn họ đã nhiều năm ở cùng một chỗ với nhau như vậy, không ai có thể hiểu Ôn Hinh rõ hơn so với Kiều Lâm,cô kiên cường, kiêu ngạo có ý nghĩ của chính mình, cho dù người kia là Mạc Tư Tước, vẫn bị cô làm cho một mất một còn !
Cô nghĩ bất kể là Triển Dương hay là Mạc Tư Tước,hoặc là Doãn Thiên Kình, bọn họ yêu đều là yêu cô gái hồn nhiên và hiền lành kia ?
“Ai da , tôi nói, hai người con gái các ngươi cùng một chỗ ôm nhau còn giống bộ dáng gì nữa ?" Bọn họ như vậy làm Doãn Thiên Kỳ bỏ nhìn có chút không được , hắn lạnh lùng vươn tay sau đó đem hai người tách ra, sau đó nhìn Ôn Hinh vung lên nụ cười tươi, “Đến đây , anh hai cũng muốn ôm một cái!"
“Anh hai !" Ôn Hinh nghe lời ôm lấy hắn, Doãn Thiên Kỳ thỏa mãn sờ sờ tóc của cô, sau đó tán dương lẩm bẩm một tiếng, “Ngoan!"
Ôn Hinh nhìn ra Doãn Thiên Kỳ đối với cô là có vài phần oán hận , có lẽ là bởi vì cô muốn rời đi cho nên hắn lại đột nhiên đối với cô tốt như vậy thôi?
Ôn Hinh xoay người lại đi ôm ôm Doãn Thiên Kình, sau đó hai anh em nhà Doãn gia nhìn nhau cười, Doãn Thiên Kình buông Ôn Hinh ra đi vào phòng bếp.
Kiều Lâm mang đến thật nhiều đồ trang sức và vật phẩm mà trước đây với Ôn Hinh cùng nhau đi mua, có cùng khung, vật trang sức di động, phong linh, may mắn tinh, thủy tinh cầu, Kiều Lâm vơ vét tất cả cho hết vào trong túi của Ôn Hinh , sau đó nghiêm túc nói, “Hinh nhi, sau này cậu nhìn thấy mấy thứ này sẽ nghĩ đến mình biết không?"
“Tới Paris nhất định phải chụp hình gửi về cho mình nha !"
“Còn có còn có, cậu phải để cái tâm nha , nếu như gặp được một người con trai ngoại quốc đẹp trai , nhất định phải giữ lại cho mình một người !"
“Quan trọng nhất là, nhất định phải giữ gìn sức khỏe của chính mình!"
Kiều Lâm run run giống như mấy người già , run run nói một tràng, Ôn Hinh cười gật đầu, sau đó giơ lên hai ngón tay xin thề , “Mình cam đoan, cậu có nói mấy điều trên, mình đều có thể làm được !"
Kiều Lâm hài lòng gật gật đầu, sau đó vỗ tay một cái, đặt lên vai Ôn Hinh nói, “Ngày mai chúng ta sẽ đi nhìn JoJo biểu diễn , mình mua vé!"
“Hinh nhi, ngày kia cậu sẽ đi, mình thực sự không lỡ xa …"
Kiều Lâm vừa nói mắt vừa đỏ, Ôn Hinh cũng bị lây một phần ly biệt thương cảm kia , ánh mắt đều u buồn đứng lên.
Chỉ chốc lát sau Doãn Thiên Kỳ bắt đầu đi lên cửa gọi các cô xuống ăn cơm, hai người con gái mới thu hồi lo lắng suy nghĩ, gương mặt tươi cười, sau đó đi xuống lầu.
“Woa, Doãn đại ca đẹp trai , tay nghề nấu ăn của anh thật là giỏi ,sắp vượt qua đầu bếp ở khách sạn năm sao nha !" Kiều Lâm nhìn trước mặt có bốn màu ánh sáng , mùi thơm từ miếng thịt bò đều đủ , còn một chút không chảy nước miếng.
“Hình tượng, chú ý hình tượng của em !" Doãn Thiên Kỳ cầm cái muỗng không khách khí đập lên đầu của Kiều Lâm , sau đó đem kéo cô đến bên cạnh mình ngồi xuống.
“Chết đi ên, em không muốn ngồi cùng anh !" Kiều Lâm liền dùng chân đạp Doãn Thiên Kỳ đẩy ra , sau đó đụng đến bên người Doãn Thiên Kình cùng Ôn Hinh, Doãn Thiên Kình bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống bên người Doãn Thiên Kỳ.
“Chao ôi , tôi xin được nói trước ha , Hinh nhi ngày mai cả ngày đều là của ta, chúng ta hẹn ước rồi!" Kiều Lâm hai tay che ở trước người của Ôn Hinh bộ dáng giống như diều hâu bào vệ chú gà con làm cho hai anh em Doãn Thiên Kình cùng Doãn Thiên Kỳ đều dở khóc dở cười.
“Ừm, đừng làm cho cô ấy quá mệt mỏi, buổi tối anh đi đón cô ấy!" Doãn Thiên Kình gật gật đầu, sau đó dặn mấy câu, đang nhìn đến Ôn Hinh đáy mắt cũng dâng lên khát vọng , hắn cự tuyệt không được yêu cầu của cô, chỉ sợ hắn hiện tại không yên lòng cho cô đi ra ngoài!
“OK!" Kiều Lâm nhếch miệng cười, sau đó quay đầu lại hướng Ôn Hinh trừng mắt nhìn, Doãn Thiên Kỳ hừ lạnh một tiếng, cầm lên rượu đỏ rót cho mình.
“Em cũng muốn, em cũng muốn!"Kiều Lâm vừa nhìn bình dương rượu tây trên tay Doãn Thiên Kỳ , cũng hứng thú tới.
“Hinh nhi không thể uống!" Không đợi Ôn Hinh mở miệng, Doãn Thiên Kình âm thanh không mặn không nhạt đối diện liền bay tới, Ôn Hinh nhìn Kiều Lâm thè lưỡi rồi nhún vai.
“Hinh nhi thật là có chút phục, người đàn ông vừa biết kiếm tiền vừa biết nấu cơm có thể là một người chồng tốt , kiếp sau hạnh phúc không lo a!"
Kiều Lâm vừa ghen tỵ vừa khâm phục nói .
“Đúng vậy, có thể làm cho anh cả của ta tự mình xuống bếp , Ôn Hinh là người thứ hai, ngay cả cả em gái của ta cũng chưa có cái diễm phúc này “
Doãn Thiên Kỳ cũng hơi cảm khái nói, mà hắn nói một câu vô tâm lại làm cho người ở chỗ này đều sửng sốt một chút.
“Thứ hai,vậy thứ nhất là ai?"
Doãn Thiên Kình nhìn về phía Ôn Hinh, ngăm đen con ngươi sâu như đại dương, kỳ thực Ôn Hinh trong lòng đã có đáp án,cô là thứ hai, như vậy thứ nhất, phải là cô bé kia sao ?
“Cái gì thứ nhất thứ hai ,anh có nói quá cái gì sao?" Doãn Thiên Kỳ nhận được ánh mắt cảnh cáo của Doãn Thiên Kình,vội vã phất phất tay đem đề tài này cho qua .
Kiều Lâm uống hai chén rượu dường như có chút hưng phấn, nàng dường như là cùng Doãn Thiên Kỳ uống, hắn hào phóng một ngụm uống cạn chén rượu, Kiều Lâm cũng đỏ mắt một hơi uống cạn .
“Lâm Lâm, uống như thế sẽ say !" Ôn Hinh nhịn không được chen vào nói .
“Đừng lo lắng, cô ấy uống rượu say anh sẽ đưa cô ấy trở về!" Khuôn mặt tuấn tú của Doãn Thiên Kỳ ửng đỏ,không có một chút men say.
“Ai, ai muốn anh đưa về ?" Kiều Lâm đầu lưỡi đã bắt đầu ngọng, sau đó đầu choáng váng nhìn Ôn Hinh la hét, “Đêm nay không quay về , muốn ngủ cùng cậu !"
Kiều Lâm là nói với Ôn Hinh , tay lại chỉ hướng về phía đối diện Doãn Thiên Kỳ.
Đối với phụ nữ luôn luôn thành thạo như Doãn nhị thiếu gia không khỏi bị đùa giỡn, khuôn mặt tuấn tú màu hồng giống như trứng tôm nấu chín của Doãn Thiên Kỳ.
Kiều Lâm say nhưng vẫn là rất hưng phấn, Ôn Hinh muốn cho cô ấy ngủ ở gian phòng của cô, Doãn Thiên Kình không đồng ý, hắn nói sợ cô ấy ban đêm ầm ĩ làm cô ngủ không được, vì thế an bài cô ấy ngủ ở phòng khách dưới lầu một , Doãn Thiên Kỳ cũng không muốn rời đi cuối cùng cũng ở lại.
Lúc Ôn Hinh xuất viện vẫn còn chứng mất ngủ,cô buổi tối không dám nhắm mắt, rất sợ sau khi tỉnh lại chính mình lại nhìn không thấy cũng nghe không được, cái loại cảm giác này đã trải qua làm cho cô quá sợ!
Tác giả :
Lục Thiếu