Cô Bé Lọ Lem Đá Hoàng Tử

Chương 2

Buổi chiều hôm đó, bà chủ cho thuê nhà mang đến hai gã công nhân, Kha Trúc An cố nén đau đầu tiếp đón bọn họ. Sau khi tốt nghiệp đại học cô đã sống tự lập, ở Đài Loan hay Nhật Bản đều có kinh nghiệm giao tiếp với chủ cho thuê nhà, cũng không cảm thấy sợ người lạ, dù sao trong căn phòng chỉ có mười mét vuông này, chỉ có đồ dùng cuộc sống cơ bản, không có hàng cấm cũng không có đàn ông, không cần phải che lấp cái gì.

“Kha tiểu thư, không phải đêm qua cô thức đêm chứ?" Bà chủ cho thuê nhà thấy sắc mặt cô có chút tiều tụy, không khỏi hỏi nhiều vài câu.

“Tôi không thức đêm, chỉ hơi đau đầu." Kha Trúc An không có nói láo, quả thật cô đã ngủ từ sớm, chẳng qua ngủ sai giường.

“Người trẻ tuổi không cần cậy mạnh, ngủ sớm dậy sớm thân thể mới tốt."

“Cám ơn, tôi biết." Thanh âm trang hoàng khiến cô càng đau đầu, ai, vận khí hai ngày này thật sự không tốt.

Một giờ sau, công cụ làm nước ấm mới kia cuối cùng cũng trang bị xong, bà chủ cho thuê nhà cùng công nhân cũng rời đi, lúc này Kha Trúc An mới có thể thanh tĩnh, lại đối mặt một loại phiền não khác, buổi tối không biết nên mặc cái gì tham dự tiệc cưới? Trong tinh thần không tốt này, vẫn nên tắm rửa trước một cái đi.

Mở nước ấm thêm chút muối (chả bik sao lại thêm muối, từ này 100% là muối), chính là bí phương (phương pháp bí mật) tiết kiệm tiền tắm bồn của cô, nằm ở trong bồn tắm nghỉ ngơi, chỉ hy vọng cơn đau đầu có thể chuyển biến tốt đẹp.

Không biết vì sao, cô vẫn nghĩ đến người đàn ông cợt nhả kia, còn nụ hôn thình lình xảy ra kia, cũng không phải cô chưa từng hôn môi, có cái gì nhớ... qua? Hai mươi lăm tuổi, hai chữ yêu đương cũng không xa lạ với cô, nhưng cô hoài nghi mình thật sự đã yêu sao? Vì sao hai đoạn tình cảm lưu luyến đều vô tật (không bệnh) mà chết, ngẫu nhiên hoài niệm nhưng cũng không phải là tiếc nuối? Thôi, một người sống cũng rất mệt mỏi, hai người ở chung lại càng không dễ dàng.

Ra khỏi phòng tắm, cô vừa lau khô tóc, vừa mở tủ quần áo ra, tâm tình đã khôi phục bình tĩnh, không nghĩ tới còn có một vận xấu chờ cô.

Ngay sau khi mở túi xách ra, cô phát hiện điện thoại di động của mình không thấy, tìm khắp trong phòng vẫn không thấy tung tích, không xong, không phải đánh rơi ở khách sạn chứ? Ở trong phòng bạn tốt, hay là ở trong phòng người đàn ông kia? Nghĩ đến khả năng đó, cả người cô lạnh run một trận.

Cái di động 3G kia là cô mua ở Nhật Bản, giá tốt lại nhiều chức năng, có thể lên mạng, chụp ảnh, nghe nhạc, còn có phần mềm vẽ đồ hoạ mới nhất, bên trong có rất nhiều ảnh chụp cô quý trọng, phương pháp thiết kế, là một trong những vật phẩm quan trọng nhất của cô!

Mặc kệ như thế nào, cô nhất định tìm về, vì thế cô cầm lấy điện thoại trong phòng, gọi vào dãy số điện thoại của mình, may mắn rất nhanh đã có người tiếp, đối phương hẳn là không có ý tứ độc chiếm chứ?

“Thật ngại, xin hỏi anh có nhặt được điện thoại của tôi hay không?"

“Uh, cô đã gọi tới là tôi tiếp, hẳn chính là tôi nhặt được." Chu Thế Hiên sớm đoán được cô sẽ tìm kiếm vật bị mất, cho nên buổi sáng mới cố ý không nói cho cô, di động nằm ở dưới gối cô ngủ.

Thanh âm này —— không phải là người đàn ông buổi sáng chứ? Thảm, cô âm thầm kêu khổ, sao mệnh mình lại có thể khổ như vậy?

“Xin anh trả lại cho tôi, có thể chứ?" Cô không thể không bày ra tư thế thấp, nếu đối phương có ý định xâm chiếm, cho dù cô báo cảnh sát cũng không lấy về di động được.

“Đêm nay cô đến khách sạn, tôi sẽ trả lại cho cô."

Thật tốt quá, đối phương rất dứt khoát, vừa vặn cô cũng phải đến khách sạn, sự tình hẳn là dễ dàng giải quyết mới đúng.

“Là như vậy, buổi tối tôi sẽ đi tham gia hôn lễ của bạn học, chính là cử hành ở tại khách sạn đó, phiền anh khoảng 6 giờ ở cửa trả lại điện thoại cho tôi, thuận tiện không?"

“Không được, tôi có công việc." Hay nói giỡn, sao có thể vừa thấy mặt liền giao hàng, luôn phải xác định hoàn cảnh và không khí thực thích hợp, lúc này đây, bọn họ không thể chỉ là ngủ, hẳn làm quen với nhau thật tốt.

“Xin anh chuyển giao cho quầy tiếp tân khách sạn, cầu xin anh."

“Như vậy sao được? Thứ quan trọng như vậy, nhất định tôi phải tự tay giao cho cô, buổi tối mười giờ hôn lễ hẳn là đã xong, cô đến câu lạc bộ cho hội viên ở tầng cao nhất của khách sạn, nói với người phục vụ muốn tìm Chu Thế Hiên, như vậy là được." Anh báo ra tên mình, nghĩ rằng cô hẳn ít nhiều có ấn tượng, cô gái này chẳng lẽ cũng không xem tivi hoặc báo chí sao?

“Nhưng..." Cô mới không muốn cùng anh có liên quan gì, bất quá chỉ trả lại di động, làm gì lại phiền toái như vậy?

Phản ứng của cô khiến cho anh có cảm giác thất bại, thì ra cô không muốn gặp lại anh như vậy, thậm chí đối với tên của anh cũng không hề có cảm giác, chẳng lẽ bề ngoài của anh, lời nói của anh, địa vị của anh đều không thể hấp dẫn cô? Cố tình anh lại đối với cô nhớ mãi không quên, thật không công bằng.

Anh không cho cô cơ hội do dự hoặc cự tuyệt, bỏ lại câu nói sau cùng. “Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại."

“Này..." Nghe được tiếng ô ô của điện thoại bị cắt đứt, cô trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, trong lòng có một trận lửa hừng hực dấy lên, vị Chu tiên sinh này thực sự đáng giận, bình thường cô tự nhận mình tương đối hòa nhã, anh đã có khả năng chọc cô tức giận lần nữa, nhưng vì muốn cầm lại bảo bối di động, cô cũng đành phải thỏa hiệp, chỉ hy vọng đây sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ.

Hẳn là lần cuối cùng chứ? Sao cô lại có chút không xác định...

Tiệc cưới đêm đó ấm áp mà lãng mạn, còn có nhạc đệm tại chỗ, Kha Trúc An lại không yên lòng, chỉ yên lặng vỗ tay và mỉm cười, cũng không ăn được nhiều.

“Trúc An, cậu tìm được việc chưa?" Bạn học nữ bên cạnh quan tâm hỏi.

“Còn đang chờ trả lời." Cô phần lớn tìm việc ở công ty quảng cáo và xuất bản, hy vọng có thể phát huy sở trường thiết kế.

“Không bằng tìm một người đàn ông kết hôn có vẻ mau, có nhìn thấy ai thích hợp ở đây không? Mình sẽ giúp cậu giới thiệu." Vị bạn học này có bạn trai đã kết giao nhiều năm, thích nhất thay người kết tơ hồng.

“Không cần, cám ơn." Kha Trúc An cười khổ một chút, kỳ thật cô không quá tin tưởng chế độ hôn nhân, hai người nếu có thể bạch đầu giai lão (sống đến già), trừ bỏ thiên thời địa lợi nhân hoà, còn phải có phúc khí đời trước đã tu luyện. Xem qua nhiều ví dụ ly hôn, bao gồm cha mẹ của cô ở bên trong, kêu cô làm sao dám chờ mong?

Cao trào cuối cùng của hôn lễ, là ngay tại lúc tân nương tử quăng hoa cô dâu, hơn hai mươi vị khách nữ độc thân đứng ở trước đài, tươi cười tràn đầy, vươn hai tay, tha thiết chờ đợi bó hoa hồng tượng trưng hạnh phúc kia.

Kha Trúc An cố ý đứng trong góc, không có một tia ý nguyện tranh đoạt, ai biết cố tình sao mà khéo, hoa cô dâu chính là trực tiếp rơi vào trong lòng cô.

“Xem ra Trúc An chính là tân nương kế tiếp! Chúc mừng, đến lúc đó nhớ rõ phải mời chúng tôi uống rượu mừng!"

Mọi người đều chúc mừng, Kha Trúc An mỉm cười thật sự cứng ngắc, nghĩ rằng làm sao có thể? So với tìm kiếm người để kết hôn, cô càng hy vọng tìm được công việc tốt.

Mười giờ, chú rể cùng tân nương mang bánh kẹo cưới tiễn khách, Kha Trúc An ôm hoa cô dâu lại không đi ra cửa lớn khách sạn, ngược lại đáp thang máy đi vào câu lạc bộ cho hội viên ở tầng cao nhất, vừa nói tên Chu Thế Hiên ra, người phục vụ liền mang cô đi vào phòng cho khách quý, bên trong có một người đàn ông đang chờ cô, nói xa lạ lại có chút quen thuộc, nói quen thuộc lại vẫn là xa lạ.

Trong phòng khách quý ước chừng có thể chứa mười người, tương đối rộng, sô pha là màu rượu đỏ, bài trí khác thì lấy màu đen làm chính, có vẻ quý khí mà thần bí, đây là lần đầu tiên cô đến nơi xa hoa như thế, đối phương rốt cuộc là nhân vật bậc nào?

Sẽ không phải là ôm trùm nào có tiếng chứ? Quản anh ta là ai, cô chỉ thầm nghĩ lấy lại điện thoại di động của mình!

“Hi." Chu Thế Hiên mỉm cười tiếp đón cô, caravat của anh đã tháo ra, áo khoác tây trang cũng đặt ở một bên, có vẻ tương đối thư giãn thích ý. Cả một ngày hôm nay anh đều giao thiệp với khách hàng, tuyệt đối không phải một thứ bảy khoái trá, nhưng anh thật cao hứng có thể ở cuối ngày gặp cô, xem cô mặc áo đầm vàng nhạt, ôm hoa cô dâu tựa như một tân nương, không biết chú rể may mắn kia sẽ là ai?

Kha Trúc An thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, ngay cả chào cũng không có một tiếng. “Chu tiên sinh, xin anh trả lại điện thoại di động cho tôi."

“Tôi vốn tính trả lại cô, nhưng cô nên tỏ chút thành ý." Xem biểu tình nghiêm túc lại khẩn trương của cô, anh bất giác mỉm cười, cô có bề ngoài thanh tú nhu nhược, lại tản mát ra một cỗ hơi thở ‘chớ chọc tôi’, không biết thế này sẽ chỉ làm người ta càng muốn chọc cô.

“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Cái gì gọi là thành ý? Không phải lại muốn trộm hôn cô chứ? Cô bất quá chỉ uống rượu một lần, có cần thiết trả giá lớn như thế không?

“Ngồi xuống trước đã! Tôi giúp cô chọn chút rượu cốc tai vị cây anh đào, còn có một ít thức ăn ngon, cô nhất định phải nếm thử xem."

Đại đàn ông chủ nghĩa! Cũng không cần hỏi qua ý kiến của cô, liền tự tiện thay cô quyết định, đang lúc cô nghĩ như vậy, hai gã phục vụ đi vào phòng, đưa lên đồ uống cùng đồ ăn, trên bàn bài trí cực kỳ tinh mỹ, cô tiếp tục đứng thì thật ngại, đành phải chọn nơi cách xa anh nhất ngồi xuống.

“Cho tới bây giờ, tôi còn hình như chưa có nghe cô nói tiếng cám ơn?" Sau khi người phục vụ rời đi, Chu Thế Hiên giơ ly rượu lên hỏi.

“Tôi..." Cô không thể không thừa nhận, cô quả thật thiếu lễ phép. “Cám ơn anh."

Mặc kệ nói như thế nào, đối phương thu cô một đêm, lại nguyện ý trả lại điện thoại của cô, miễn cưỡng xem như người tốt, chỉ có chút khiến người ta ghét.

“Tuy rằng nói rất không cam nguyện, thanh âm lại quá nhỏ, bất quá tôi nhận. Đến, tôi cụng ly, cô tùy ý!" Anh dẫn đầu uống xong nửa ly rượu brandy, việc này với anh mà nói chính là chút lòng thành. [Rượu Brandy: là tên gọi chung của các loại rượu mạnh được chế biến từ sự chưng cất của rượu vang hoặc từ trái cây nghiền nát rồi ủ lâu trong thùng gỗ một thời gian (ít nhất là hai năm). Sau đó được làm giảm nồng độ rượu bằng cách pha thêm nước cất.]

Căn cứ vào lễ phép, cô cũng uống chút rượu cốc tai, ngọt ngào ê ẩm, không có mùi rượu gì.

“Xin hỏi, hiện tại có thể trả lại cho tôi chưa?"

“Đương nhiên có thể, chờ lúc chúng ta rời đi."

Người đàn ông này rất gian trá! Cô phát giác mình có thể chống đỡ không được, vẫn là nói rõ lập trường trước có vẻ tốt. “Thật có lỗi, tôi không có nhiều thời gian như vậy, xin anh hiện tại đem di động trả cho tôi."

Cái gọi là ‘nhược điểm’ là phải nắm ở trong tay mình, sao có đạo lý dễ dàng trả lại? Anh cố ý nói sang chuyện khác.

“Tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô, cô có vẻ không biết tôi?" Từ sau khi anh tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc tập đoàn, các tạp chí lớn tranh giành viết, đem anh nâng thành hoàng tử quý tộc, trừ phi cô chưa bao giờ xem tin tức, nếu không đã sớm nhận ra anh.

“Tôi mới thấy qua anh hai lần, tính quen biết sao?" Không thể hiểu, cô chỉ ở chung với anh một đêm, hiện tại đã hơn 10 giờ tối, còn cùng anh ở một chỗ trong phòng này, cẩn thận ngẫm lại cô thật sự là ngốc.

“Cô không ở Đài Loan?" Anh thấy cô không phải diễn trò, cá tính rất đơn thuần, hỉ nộ ái ố đều viết ở trên mặt, khiến anh đặc biệt cảm thấy đáng yêu.

“Làm sao anh biết? Tôi mới từ Nhật Bản về." Cô hoảng sợ, trên mặt cô có ghi chữ sao?

“Xem ra trực giác của tôi rất chuẩn." Cô thật sự là một lễ vật từ trên trời giáng xuống, anh tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha.

“Mặc kệ anh là ai, có quan hệ gì với tôi chứ? Tôi chỉ tới lấy điện thoại của tôi mà thôi."

Anh cười thần bí, không tính lập tức giải thích, từ trong túi tiền lấy ra chiếc điện thoại có màu giống rượu sâm banh kia. “Tôi xem qua, không có tin tức hoặc ảnh chụp thân mật gì, cô hiện tại đang độc thân phải không? Tiểu thư Kha Trúc An."

Anh đã xem qua điện thoại, có được tư liệu như sau: cha mẹ cô đã ly dị, người nhà dường như không ở cùng một chỗ, cô thích thiết kế đồ họa, mỗi ngày đều ghi chép sự việc, trong danh sách điện thoại phần lớn là con gái, không có ảnh chụp đàn ông ôm bả vai cô, hoặc gửi tin nhắn nói chuyện yên đương với cô.

“Làm sao anh có thể xâm phạm riêng tư cá nhân của tôi?" Cô hầu như không thể tin, người này dám lén coi điện thoại của cô, trong bản ghi chép có tư liệu cá nhân của cô, thậm chí có ngân hàng cùng mật mã trên mạng, anh không phải đang thăm dò mọi chuyện của cô sao? Rất đáng giận!

Anh lắc đầu, biểu tình vô tội. “Cô hiểu lầm, tôi chỉ muốn tra ra tư liệu của cô, như vậy mới có thể vật về nguyên chủ."

“Anh là điều tra viên hay thuộc tập đoàn lừa dối? Miệng lợi hại như vậy, rõ ràng theo nghề đó cũng tốt lắm, dù sao đều là dựa vào há miệng!" Cô sắp tức điên, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng rất khô, uống một hơi hết ly rượu cốc tai, không khác mấy so với nước có gas, có lẽ không sao?

“Ha ha ——" anh ngửa đầu cười to, cô gái này thật sự thú vị, trên đời này cũng chỉ có cô dám nói chuyện như vậy với anh.

Tiếng cười sung sướng quanh quẩn trong phòng, cô bỗng nhiên ngây người, kỳ thật anh cười rộ lên rất mê người, cẩn thận nhìn một cái, anh căn bản chính là soái ca tiêu chuẩn, chỉ đổ thừa cô lúc trước không có tâm tình thưởng thức, nhưng người có bộ dạng đẹp trai thì như thế nào, quan trọng nhất là anh quá nguy hiểm, cả người phát ra một cỗ hơi thở xâm lược, cô cũng không hứng thú chơi với anh.

Đặt chén rượu xuống, cô đứng bày ra khí thế. “Xin anh trả lại điện thoại di động cho tôi, tôi phải đi!"

“Cô bé lọ lem cũng có thể lưu đến mười hai giờ, hiện tại mới có mười một giờ mà?" Anh giơ chiếc đồng hồ ở cổ tay lên nhắc nhở cô.

“Tôi không phải cô bé lọ lem, anh lại càng không phải là hoàng tử, nhanh chóng trả cho tôi!" Đùa giỡn cái gì, bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin tưởng truyện cổ tích?

“Cô muốn nó phải không? Có bản lĩnh thì lấy." Anh cũng đứng lên, gây cho cô cảm giác uy hiếp rất lớn, cô cao 1m65 đã không lùn, nhưng người đàn ông này so với cô lại cao hơn cả một cái đầu, hại khí thế của cô dột nhiên trở nên yếu kém!

“Đưa tôi ——" nhìn anh cầm di động bảo bối của mình, cô lập tức vươn tay muốn cướp về, anh lại cố ý giơ cao, không cho cô dễ dàng thực hiện được.

Đây tỏ tõ khi dễ người! Cô nhảy tới nhảy lui đều với không tới, tốt, cũng đừng trách cô xuất ra ác chiêu, hai chân mạnh mẽ dẫm lên chân anh, làm cho anh nếm thử cái gì gọi là tư vị thê thảm!

“Cô..." Anh âm thầm kêu đau, ngã ngồi ở trên sô pha, nhưng cô cũng không thể chạy đi đâu, mất thăng bằng một cái, cư nhiên đi theo anh ngã xuống, còn ghé vào trên người anh, hai tay vừa vặn dán tại trước ngực anh, trong lòng không khỏi âm thầm sợ hãi than, bộ ngực rất rắn chắc nha! Cô đồng thời cũng nhớ đến bộ dáng anh trần trụi phần thân trên, cô không chỉ nhìn đến cũng đụng đến, này xem như một loại sỗ sàng chứ?

Chỉ một thoáng hai người đều cứng đờ, anh nhẹ nhàng cười, đối với cô hỏi: “Vội vã nhảy vào lòng anh như vậy sao?"

“Anh thật nhàm chán!" Cô giãy dụa muốn đẩy anh ra, ai biết tốc độ anh nhanh hơn, nghiêng người đem cô đặt ở dưới, dùng ưu thế thân thể ở trên khiến cô không thể động đậy.

Tối hôm qua bọn họ nằm cùng một cái giường, đáng tiếc cô thủy chung ngủ say, cho dù anh tự tay ôm cô cũng không còn cảm giác, hiện tại bọn họ đều tỉnh, anh có thể rõ ràng nhận thấy được hô hấp phập phồng, sóng mắt nhộn nhạo của cô, nhất là môi đỏ mọng hé mở kia, anh chỉ sợ không thể áp chế nữa...

Không xong, anh muốn làm gì cô đây? Kha Trúc An kinh hãi thấy tình cảnh nguy hiểm của mình, ở trong phòng này, cho dù cô kêu nát cổ họng cũng sẽ không có người đến cứu cô! Đều do cô rất ngốc quá ngây thơ, thế nhưng không hề phòng bị đến như hẹn, cũng không phải tiểu cô nương mười mấy tuổi, cô rất ngu!

“Em sợ?" Cô có biết mình rất xinh đẹp hay không? Anh cũng không muốn biểu hiện như một kẻ hạ lưu, nhưng vấn đề là cô rất mê người.

“Anh buông!" Mặt của anh dựa vào rất gần, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, anh nhất định cũng đã nghe thấy, không, có thể anh không nghe thấy, bởi vì tim anh đập cũng mau như thế, hai người quả thực ở trong trận đấu.

“Đừng sợ, anh không muốn đối với em như vậy, nêu không đêm qua cũng đã không khách khí, anh chỉ muốn chọc em một chút mà thôi." Cho dù anh muốn hôn cô đến đầu choáng váng não căng ra, lại càng không muốn làm cô sợ, nóng vội thì không thành công, anh muốn không chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Sau khi hiểu rõ tất cả, anh đỡ cô ngồi xuống, thuận tay còn vuốt tóc của cô, thay cô sửa sang lại sợi tóc tán loạn, mà cô ngây ngốc nhìn anh, không hiểu anh vì sao bỗng nhiên dịu dàng thế? Rõ ràng có thể khi dễ cô, lại buông tha cho cơ hội tốt? Đợi chút, cô không phải là cảm thấy đáng tiếc chứ?

“Em có biết em rất đáng yêu hay không?" Tiếng nói của anh thấp trầm, ở bên tai cô quanh quẩn, ngứa ngứa.

“Nhàm chán!" Cô rốt cục lấy lại tinh thần, đẩy tay anh ra, lại bị nhiệt độ cơ thể của anh làm nóng, trong phòng khí lạnh rất mạnh, sao anh lại nóng như vậy? Không chỉ là anh, ngay cả cô cũng thấy nóng quá, hai má cùng vành tai đều đang phát sốt.

“Đây là danh thiếp của anh." Anh từ trong túi tiền lấy danh thiếp ra, tính cả di động cùng giao cho cô. “Anh sẽ lại gọi điện thoại cho em, em nhất định phải tiếp nha."

“Anh dựa vào cái gì ra lệnh cho tôi phải nghe điện thoại? Anh là ông chủ của tôi sao?" Cô chán ghét loại khẩu khí này của anh, anh tự cho là ai? Cho dù cô có chút động tâm, cũng bị thái độ này của anh hủy hết.

“Ai, em – cô bé này rất phiền toái." Anh lắc đầu, không hiểu sao mình có thể có tình cảm với cô đây? Nếu anh nói muốn, người có thể xếp hàng từ tầng cao nhất đến tầng ngầm, nhưng tựa như trời sẽ sinh mây, hoa xuân dẫn bướm, có một số việc chính là tự nhiên phát sinh, mà anh chỉ muốn cô.

“Tôi lại không cầu xin anh gọi điện thoại cho tôi, sao anh có thể nói tôi phiền toái?" Cô thật sự giận vô cùng, thực nên có người dạy anh cái gì gọi là lịch sự.

Bộ dáng thở phì phì của cô khiến cho anh nở nụ cười, rõ ràng chính là bộ dáng tiểu bạch thỏ (thỏ trắng bé nhỏ), tính tình lại giống cọp mẹ, ánh mắt mở lớn như vậy, có thể nào anh không bị bao phủ? “Tốt tốt, đừng tức giận, anh đưa em về nhà."

“Tôi không cần anh đưa, đa tạ ý tốt của anh!" Nghĩ đến bố thí ơn huệ nhỏ bé có thể xoay chuyển tình thế sao? Nằm mơ! Cô đứng lên đi về phía cửa phòng, nếu cô đã lấy lại di động, từ nay về sau liền không có liên quan với anh, đúng vậy, chỉ đơn giản như vậy.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, cô đang muốn mở cửa phòng ra thì cước bộ lại bỗng nhiên không xong, đầu choáng váng một trận, thiếu chút nữa té ngã, may mắn anh từ sau lưng ôm cô. “Em xem em kìa, lại uống rượu."

Anh âm thầm cảm kích tửu lượng của cô không tốt, vì như thế mới mở ra duyên phận của hai người, về sau có cơ hội phải dùng điểm này nhiều chút.

“Tôi mới không có..." Sao khẩu khí của cô có điểm như là làm nũng? Rõ ràng là mắng chửi người, ngữ điệu lại mềm nhũn, mới một ly rượu cốc tai mà thôi, chân khí đã vô dụng.

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng không đề dậy sức lực nổi, không được, cô không thể để cho anh chiếm tiện nghi, tuy rằng hương vị của anh rất dễ chịu, cánh tay anh dựa vào rất tốt... Dù sao không được chính là không được!

“Đã khuya, anh đưa em." Một tay anh thay cô cầm lấy hoa cô dâu, một tay đỡ lấy bả vai của cô, hai người chậm rãi ra khỏi phòng, đáp thang máy đi vào tầng hầm. Dọc theo đường đi không đụng tới người nào, nếu không nhất định sẽ nghĩ bọn họ là một đôi tình nhân, nam anh tuấn, nữ dịu dàng, gắn bó kề nhau giống như vợ chồng trời sinh.

“Đến, lên xe." Anh thay cô mở cửa xe, lại tựa vào bên tai cô nói chuyện.

“Anh cam đoan sẽ không... sẽ không trộm hôn tôi?" Mặt cô ửng hồng, tim đập thình thịch, nhất định là bởi vì uống rượu, tuyệt đối không có nguyên nhân khác.

“Không có sự cho phép của em, anh cam đoan sẽ không làm chuyện gì." Anh đã quyết định, cô rất đặc biệt và trân quý, anh muốn cô trở thành người phụ nữ của anh, phải càng dụng tâm che chở.

Những lời này khiến cô an tâm, rốt cục cũng nguyện ý lên xe, hiện tại cô ngay cả năng lực đi ra khách sạn cũng không có, đành phải lựa chọn tin tưởng đàn ông này, tuyệt đối không phải bởi vì cô muốn dựa vào anh nhiều hơn trong chốc lát, cô mới không cần dựa vào.

Thời gian gần đêm khuya, đèn đuốc trong thành phố sáng trưng, người và xe trên đường không nhiều lắm, lộ ra một loại hoa lệ cô đơn, trên đường chỉ có tiếng nhạc nhẹ vang, hai người cũng không nói chuyện, hương vị tình yêu phiêu đãng ở trong không khí, sẽ bắt đầu sao? Có thể quá nhanh hay không? Tim đập điên cuồng đã muốn dừng nhưng không được, chuyện tới nay, cũng đành phải theo tâm tình của mình.

“Đến nhà em." Anh từ trong điện thoại của cô biết được rất nhiều tin tức, đương nhiên bao gồm địa chỉ của cô.

“Cám ơn." Cô hơi chút thanh tỉnh, hiện tại lên nhà trọ ở lầu 3 hẳn không thành vấn đề.

“Chờ một chút." Anh ho khan hai tiếng, biểu tình không quá tự nhiên, nói: “Có chuyện tôi hy vọng em hiểu được, đó là... Anh đối với em nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu), cho nên anh muốn theo đuổi em, muốn kết giao với em, như vậy đã hiểu chưa?"

Anh không muốn cô cho rằng chỉ là chơi đùa mà thôi, đàn ông muốn nghiêm túc nên chủ động thuyết minh, sống hai mươi tám năm, đây vẫn là lần đầu tiên anh thổ lộ với con gái như thế, cho dù anh luôn vô cùng tự tin, nhưng cũng tránh không được một chút ngượng ngùng.

Anh nói cái gì? Cô còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng nhìn biểu tình của anh rất đứng đắn, cho nên là thật sao? Trời ạ!

“Xin... Xin không cần mở loại vui đùa nhàm chán này." Cô một chút chuẩn bị tâm lý đều không có, nào có người cứ như vậy kích động thông báo?

“Anh rất nghiêm túc, trước kia anh chưa từng theo đuổi con gái, lần đầu tiên anh có loại cảm giác này, rất khó nói rõ cũng rất khó khống chế." Anh chuyên chú nhìn cô chằm chằm, muốn đem phần tình cảm này truyền đạt cho cô.

“Anh... Anh lái xe cẩn thận, gặp sau." Cô tìm không thấy lời kịch nào thích hợp. Chỉ có thể ôm lấy hoa cô dâu, mở cửa xe, bước chân nhanh hơn rời khỏi tầm mắt anh, cặp mắt của anh thật sự đáng sợ, nếu không làm như vậy, cô sợ lòng mình sẽ bị trộm đi...

Ngày hôm sau là Chủ nhật, Kha Trúc An ngủ yên đến mười một giờ mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng rửa mặt chải đầu xong, đơn giản nướng cái bánh mì, pha ly cà phê, đem cơm sáng cơm trưa cùng giải quyết. Tối hôm qua cô ngủ thật sự không ngon, hy vọng hôm nay có thể bình tĩnh lại, trái tim của cô thật sự không đủ cường tráng.

Cô vừa ăn, vừa mở máy tính ra nhận thư, bỗng nhiên mở to hai mắt, phát hiện một phong thư mấu chốt ——

Đến từ ‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’, thông báo cô có thể đi làm!

“Nha..." Cô nhảy dựng lên cao giọng hoan hô, nghĩ rằng mình nhận được hoa cô dâu, nhất định là lời tiên đoán cô sẽ kết hôn với công việc, không có liên quan gì với đàn ông.

Hưng phấn rất nhiều, cô bắt đầu sưu tầm các loại tin tức về ‘Công ty Quảng cáo Y Nhân’, mặc kệ là công ty, tác phẩm, lời bình, đều là nội dung cô nên biết.

Đồng thời cô cũng nghĩ đến người đàn ông kia, từ bao da lấy ra danh thiếp của anh, mặt trên viết Chu Thế Hiên, tổng giám đốc ‘Tập đoàn Điện tử Kình Vũ’... Công ty này rất nổi tiếng sao? Cô buồn bực nhăn mày lại, thẳng thắn nói cô không có ấn tượng gì, rõ ràng tiện thể tra một chút, kết quả thật dữ dội, cư nhiên là một trong mười xí nghiệp lớn trong nước!

Về bản thân Chu Thế Hiên thì báo viết rất nhiều, hai mươi ba tuổi ở nước Mỹ học xong hai bằng thạc sĩ, tư chất thông minh, ngoại hình xuất chúng, hơn nữa gia thế bất phàm, ba tháng trước tiếp chưởng vị trí tổng giám đốc, đã thành mục tiêu mà phụ nữ Đài Loan thèm nhỏ dãi, còn được phong làm hoàng tử quý tộc nhân vật đệ nhất. Người đàn ông gặp may mắn giống anh như vậy, sao có thể coi trọng cô?

Nếu không phải đầu anh bị hỏng, chính là cố ý tìm cô vui vẻ, thực quá đáng!

Mặc kệ, dù sao cô sẽ đi làm, theo cơ sở AE thấp nhất làm lên, tiền lương không nhiều lắm nhưng đây là quá trình cần trải qua, cô nhất định cố gắng tiếp, cô sẽ không nằm mộng chim sẻ bay lên cành cây thành phượng hoàng, xây mộng phải kiên định, mình mới đáng tin nhất!

Ăn cơm trưa xong, cô quyết định phải làm việc nhà, giặt quần áo, sửa sang lại này nọ, lao động như thế thời gian qua thật sự mau, cũng sẽ không miên man suy nghĩ cái gì, cô thích cảm giác dạt dào như vậy.

Thời gian gần tối cô bắt đầu nấu cơm, qua những ngày một mình, tự nhiên sẽ học được nấu nướng, mà trong cuộc sống du học ở Nhật Bản, tài nấu ăn của cô nâng cao một bậc, bởi vì thức ăn ở ngoài thật sự quá mắc, không bằng lực chọn nguyên liệu nấu ăn rẻ để làm, làm ra món ăn ngon dinh dưỡng.

Ting! Ting!

Tiếng chuông điện bỗng nhiên vang ầm lêm, cô tắt bếp ga, cầm lấy bộ đàm hỏi: “Xin hỏi ai vậy?"

Hình ảnh trong màn hình truyền đến là trắng đen, hơn nữa có chút tiếng ồn, nhưng cô liếc mắt một cái liền nhìn ra được, đó là bộ dáng một người đàn ông, hơn nữa là người đàn ông mà cô không mong muốn nhìn đến nhất!

Chỉ thấy Chu Thế Hiên mỉm cười đáp lại. “Hi, bên ngoài đang mưa, có thể để cho tôi trốn mưa hay không?"

“Chu tiên sinh, chỗ này của tôi không phải khách sạn." Cô bội phục sáng kiến và nghị lực của anh, nhưng cô không thể thỏa hiệp, lúc trước là ngoài ý muốn, tối hôm qua là bất đắc dĩ, đêm nay cô phải thủ vững trận tuyến.

Nét tươi cười của anh vẫn không giảm, hai tay giơ lên một cái hộp quà. “Tôi mang theo chocolate ăn rất ngon, không thể hối lộ em sao?"

“Xin anh đi tìm người khác đi, tôi tin tưởng anh tìm được." Bằng điều kiện của anh, cho dù muốn chọn hoa hậu xinh đẹp, ngôi sao điện ảnh cũng không thành vấn đề, làm gì đơn phương yêu mến cô - đóa hoa dại nhỏ này?

Anh nhăn mày lại, không quá cam nguyện nói: “Anh đem phòng mình chia sẻ với em cả một đêm, hiện tại chỉ là xin em thu dụng một chút, em cũng không chịu?"

“Anh rất tính toán nha!" Cô vừa bực mình vừa buồn cười, rõ ràng anh chính là một quý công tử, còn cùng cô so đo chút việc nhỏ ấy?

“Không có biện pháp, ai kêu anh lại thích em."

“Không cần tùy tiện nói lời này, hoa ngôn xảo ngữ (lời ngon tiếng ngọt)." Chán ghét, cô chán ghét chính mình vì vậy mà tim đập nhanh.

“Anh chờ em, anh vẫn sẽ chờ em." Anh chỉ nói những lời này, quay đầu làm cho mưa nhỏ xối toàn thân, anh không nghĩ tới mình sẽ điên cuồng như vậy, nhưng có quan hệ gì, anh yêu, điên cuồng cũng bình thường.

Cứ như vậy giằng co 20 phút, thế mưa bên ngoài chuyển lớn, Kha Trúc An rốt cục đầu hàng, xuống lầu mở cửa ra, bắt đầu liền nói: “Tôi chỉ sẽ cho anh khăn mặt, còn có một chén trà nóng, cứ như vậy mà thôi."

Cô chính là không xem được hành vi tự ngược của anh, dù sao anh đối với cô cũng coi như từng có ‘ân huệ’, trả anh một lần nhân tình cũng không tính là cái gì.

“Cám ơn." Anh cười thật vui vẻ, chỉ biết cô dịu dàng thiện lương, luyến tiếc để cho anh bị cảm lạnh.

Hai người lên lầu 3, vào nơi ở nhỏ của cô, trong không gian mười mét vuông, trang trí đơn giản giản dị, bởi vì hơn một người bỗng nhiên chật chội lên.

“Chỗ thật nhỏ." Anh ngồi vào bên cạnh chiếc bàn thấp nhìn bốn phía chung quanh, không khỏi nói ra lời bình như vậy, căn phòng này còn nhỏ hơn phòng tắm của anh, bất quá nhỏ cũng có ưu việt, khoảng cách của bọn họ dường như gần hơn rất nhiều.

Cô đưa lên khăn mặt cùng trà nóng, tức giận nói: “Thật có lỗi, nơi này không phải khách sạn cũng không phải khu nhà cấp cao, ủy khuất Chu tổng giám đốc ngài."

Anh bỏ áo khoác đi, vừa lau đầu vừa hỏi: “Em đã biết anh là ai?" Đây không phải đại biểu cô đối anh cũng không phải là không thèm quan tâm sao.

“Có tra trên mạng."

“Em sẽ không bởi vì thế mà chán ghét tôi chứ?" Anh cuống quít truy vấn.

“Tôi đối với anh căn bản chưa nói tới thích hay chán ghét." Cô cố ý lảng tránh tầm mắt của anh, cầu xin anh đừng nhiệt tình nhìn cô như vậy, giống như là con chó nhỏ con mèo nhỏ không nhà để về, cô tuyệt đối sẽ không đem anh về nhà. Nói đúng là như thế, nhưng hiện tại sao anh có thể ở nhà cô?

Lỗ tai anh có chức năng loại bỏ tự động, đối với lời nói anh không muốn nghe, là có thể hoàn toàn không nghe được. “Chừng nào thì em đến Đài Nam tìm anh? Muốn đi xe lửa hay là máy bay? Anh sẽ phái máy bay riêng tới đón em."

“Anh suy nghĩ nhiều quá." Hôm nay bọn họ chỉ mới gặp mặt lần thứ ba nha!

“Được được, về sau nói sau." Anh uống một ngụm trà nóng, ngửi được hương thơm thức ăn. “Em đang nấu cơm? Anh có thể ăn chứ?"

“Thức ăn bình thường, có thể không hợp khẩu vị của anh." Cô làm cơm cà ri cùng canh bắp, đều là thức ăn rất đơn giản.

“Không quan hệ, con người anh đây rất khoan dung."

“Tôi có cầu xin anh ăn sao? Cái gì khoan dung hay không khoan dung? Anh thật đúng là dám nói!" Cô hung hăng trừng anh một cái, lại vẫn từ phòng bếp nhỏ mang đồ ăn ra, tiêu chuẩn cùng tâm không đồng nhất, chính mình cũng cảm thấy rất mâu thuẫn, anh rốt cuộc hạ thần chú gì với cô? Tình huống không ổn, tâm lý sắt đá cô trang bị cho mình, giống như xếp gỗ (đồ chơi ráp hình của trẻ con) bị anh đẩy gục.

“Ăn ngon! Ông xã tương lai của em nhất định rất hạnh phúc." Anh nếm hai lần, lại thở dài. “Nhưng em thích phát cáu như vậy, có thể sẽ bị trưởng bối trong nhà của anh làm khó dễ nha!"

Anh thật đang ngứa da, cô chưa bao giờ muốn đạp một người như thế. “Xin anh nói rõ một chút, trưởng bối trong nhà anh đâu có chuyện gì liên quan tới tôi?"

Anh rất thích ý, giải thích với cô. “Kỳ thật anh không có hứng thú gì với hôn nhân, nhưng nếu anh không kết hôn nhất định sẽ bị người nhà nhắc đến chết, nếu muốn kết hôn, đương nhiên chọn người con gái anh thích, em nói có phải hay không?"

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Anh muốn kết hôn hay không, không có quan hệ tới tôi." Cô cũng không ngây thơ như vậy, làm con dâu nhà giàu khẳng định không tốt.

“Có lẽ anh nói lời này hơi quá sớm, nhưng anh cảm thấy hai chúng ta kết hôn là một ý kiến hay, anh không thích những thục nữ mà bà mối giới thiệu, nhàm chán đòi mạng, còn em lại rất thú vị." Hai người mới nhận thức ba ngày, anh đã có loại cảm giác vô cùng quen thuộc, trở lại Đài Loan năm năm, cho tới bây giờ anh chưa từng ở trên người phụ nữ khác tìm được cảm thụ như thế, nếu trúng mục tiêu nhất định, anh cam tâm tình nguyện nhận mệnh.

Cái gì gọi là thú vị? Tình yêu cùng hôn nhân mượn điều này làm trụ cột sao? Cô đối với lời nói hời hợt của anh tương đối không cho là đúng. “Chu tiên sinh! Chúng ta mới nhận thức không bao lâu, anh có thể suy nghĩ nhiều quá hay không? Tôi đề nghị anh đi gặp bác sĩ, tôi xác định anh nhất định có chứng vọng tưởng."

Cô mắng càng nghiêm khắc, ý cười của anh lại càng thỏa mãn. “Người vì giấc mộng mà vĩ đại, chẳng lẽ em đối tương lai không có ảo tưởng?"

“Mặc kệ là mộng tưởng hay ảo tưởng, cũng không thể cùng sự thật kém quá xa, anh là người thừa kế của tập đoàn lớn, tôi chỉ là một người bình thường, ba mẹ tôi ly hôn, tôi ở phòng cho thuê, tôi đi xe điện ngầm và xe buýt, chỉ có thể dựa vào chính mình sống sót. Thế giới của tôi và anh kém quá xa, anh muốn chơi trò chơi, thật xin lỗi, tôi cự tuyệt chơi cùng." Nếu chỉ là quen biết sơ, cô sẽ không nói ra cảnh nhà mình, nhưng hiện tại cô cần thiết khiến cho anh hiểu được, bọn họ chính là ba chữ ‘không khả năng’.

Cô quả nhiên là một cô gái kiên cường, anh lại nhìn ra yếu ớt trong lòng cô, kỳ thật cô so với ai khác đều rất sợ bị thương tổn?

Vì thế anh thu hồi vẻ mặt cợt nhã, gật gật đầu trả lời, “Em nói có đạo lý, anh không biết người khác sẽ thấy thế nào, cũng không xác định về sau sẽ có bao nhiêu khiêu chiến, anh chỉ biết với anh mà nói, em là cô gái duy nhất anh muốn theo đuổi, chỉ đơn giản như vậy."

Nghe anh thẳng thắn thổ lộ như thế, cô thiếu chút nữa nói không ra lời, ở dưới cặp con ngươi đen nhìn chằm chằm của anh, đầu cô lại trống rỗng, chỉ nghe đến tim mình nhảy càng lúc càng nhanh, càng ngày càng hoảng. Làm sao bây giờ, cô giống như không còn khí lực tức giận, chỉ có dấu hiệu mềm lòng cùng động lòng...

“Em không cần khẩn trương, anh sẽ cho em thời gian thích ứng." Nói dứt lời, anh cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.

Cô nên mắng anh vài câu mới đúng, lại ngơ ngác nhìn anh đem đồ ăn trên bàn ăn đến không còn một miếng, sớm biết thế nấu nhiều một chút, đúng rồi, pha chén cà phê cho anh uống tốt lắm, có thể phối hợp chocolate anh mang đến... Đợi chút, sao cô lại bắt đầu muốn đối xử tốt với anh? Chứng điên cuồng của anh cũng lây cho cô sao?

“Sáng mai anh phải đi rồi, tổng công ty ở Đài Nam, phải đợi cuối tuần mới có thể lại đến Đài Bắc." Anh không muốn bức cô quá mau, có lẽ khoảng cách nam bắc là một loại ưu việt, nếu không anh sợ mình khắc chế không được, mỗi ngày đều quấn quít lấy cô, rất có thể sẽ dọa cô chạy.

“Trên đường cẩn thận." Cô chỉ có thể nói lời xã giao không có ý nghĩa gì.

“Em đồng ý để cho anh ở lại một đêm không? Tối hôm đó anh rất đứng đắn với em, em muốn đòi tiền phòng, anh có thể cho em hôn đã nghiền." Anh nháy mắt mấy cái với cô, cười rất mờ ám.

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Cô nắm lên gối ôm hướng anh quăng đi, tất cả lễ phép cùng tu dưỡng đều vì anh mà bốc hơi hết.

Hai người cười cười nhốn nháo, không khí trong phòng chuyển thành thoải mái, không nghĩ tới bọn họ có thể mặt đối mặt ngồi ăn cơm, sau đó còn uống cà phê hàn huyên, mới qua không bao lâu, thế giới bình thường của cô cũng đã kinh thiên động địa, không bao giờ còn giống như trước nữa.
Tác giả : Khải Ly
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại