Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại
Chương 9
Trong phòng tràn ngập không khí mập mờ.
Mạc Tiểu Mễ không dám nhìn người đàn ông trần truồng trước mặt, trên đùi anh vẫn còn đắp thạch cao, tinh thần lại tốt như thắng được giải vô địch cúp Olympic năm môn phối hợp vậy.
Giản Nhẫn từ từ nằm xuống bên cạnh Mạc Tiểu Mễ, Mạc Tiểu Mễ nhẹ nhàng nghiêng người tựa vào bên cạnh anh, thân thể của cô cứng ngắc, mặc dù kề cận bên nhau, lại không thấy thoải mái.
“Tiểu Mễ." Giản Nhẫn nhỏ giọng kêu tên cô.
“Ừ."
“Em biết không?" Ánh mắt Giản nhẫn lóe sáng nhìn cô, “Thật ra thì lần đầu tiên ở trên đường cái nhìn thấy em, anh liền muốn cùng em lên giường."
“Háo sắc!" Mạc Tiểu Mễ hừ một tiếng.
“Nhưng anh liên tục do dự, tự nhiên không đành lòng xuống tay. Giống như anh như bây giờ ôm em, cũng không dám tiến thêm một bước. Em hiểu ý của anh không?" Giản Nhẫn giống như một cậu bé thật thà, ngây ngốc cười lên.
Trước kia không biết ôm qua bao nhiêu phụ nữ, ôm họ đơn giản giống như hằng ngày ăn cơm uống rượu, hiện tại thì sao? Anh tự nhiên so với cô còn khẩn trương hơn.
Mạc Tiểu Mễ không nói lời nào, chậm rãi đưa tay ra ôm lấy anh, đem mặt của anh áp vào ngực của cô. Ấm áp mềm mại, so với trong tưởng tượng còn đẹp mê người hơn, Giản Nhẫn cảm giác thân thể mình lập tức nổ tung. Anh nhanh chóng vươn tay, bắt đầu khẽ vuốt tóc rồi lỗ tai rồi đến mặt của cô, cuối cùng dừng lại ở trên môi. Tay anh xoa nắng chỉ khiến Mạc Tiểu Mễ tăng thêm khát vọng muốn hôn anh, cho nên theo bản năng cô đưa cái lưỡi ra liếm một cái ngón tay của anh. Mạc Tiểu Mễ nghĩ môi của cô nhất định bỏng mất rồi.
“Tiểu Mễ," Giản Nhẫn cúi đầu ở bên tai cô thì thầm, “Tiểu Mễ, Tiểu Mễ..."
Anh bắt đầu hôn Mạc Tiểu Mễ.
Đây là một một nụ hôn chất chứa nồng đậm dục vọng, Mạc Tiểu Mễ vẫn còn đang tự hỏi mình là có tiếp nhận hay không, vậy mà nụ hôn của Giản Nhẫn làm cho cô muốn ngất xỉu, nồng đậm cùng tràn đầy dục niệm dây dưa như vậy, giống như rượu ngon ấp ủ mười tám năm, nồng nặc làm cho cô say mê.
Hôn như vậy, khiến Mạc Tiểu Mễ cảm thấy thân thể mình trở nên nóng bỏng, nhanh chóng muốn được lấp đầy.
Giản Nhẫn bàn tay thô ráp trượt vào trong áo ngủ của cô, da của cô rất mịn màng, rất nóng, đầu lưỡi Giản Nhẫn lướt qua vành tai cô, cổ, hõm vai, đến chỗ mềm mại nhất của cô.
Khi anh hôn vào trong, Mạc Tiểu Mễ như muốn hòa tan. Dục vọng lan tràn, như bóng tối muốn nuốt chửng cô. Chẳng biết lúc nào đèn đều đã bị Giản Nhẫn tắt hết, thế giới chỉ còn lại có anh và Mạc Tiểu Mễ. Trong không khí phát ra mùi sữa tắm Mạc Tiểu Mễ thường dùng, hòa hợp với mùi thơm rất nhẹ tự bản thân cô toát ra, cùng với hơi thở nồng đậm của anh. Mùi, cảm giác, nhiệt độ, đều dây dưa ở mỗi một tấc da thịt, cắn nuốt lẫn nhau.
Mơ hồ sâu trong thân thể Mạc Tiểu Mễ cảm thấy mình nhiệt độ rừng rực bốc cháy, tay của anh giống như ngọn lửa, đi qua nơi nào cũng đốt lên ngọn lửa hừng hực, làm cho khi hắn vuốt ve nụ hôn của cô lại càng đòi hỏi hơn.
Rốt cuộc Giản Nhẫn đẩy vào trong thân thể cô, nơi mẫn cảm nhất hai người, nơi mềm mại nhất dung hợp hoàn toàn không một kẻ hở, giống như hợp lại thành một.
Mạc Tiểu Mễ phát ra tiếng kêu đau đớn, đau đớn như tê liệt làm cô mạnh mẽ bấu víu bả vai anh, thân thể kịch liệt run rẩy lấy.
Thế nhưng loại cảm giác đau đớn đó rất nhanh bị nụ hôn nóng bỏng của Giản Nhẫn hòa tan, cô hôn anh kịch liệt hơn, ngọt ngào hấp dẫn đến mức không cách nào khống chế.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì?
Nếu như không phải là tự mình trải qua, Mạc Tiểu Mễ hoàn toàn không có có cách nào tưởng tượng ra, thì ra là thân thể một người đàn ông có thể làm cho cô đói khát như vậy, vui vẻ nhanh như vậy.
“Trời, em quả thật khiến cho anh điên cuồng, so với tưởng tượng của anh còn ngọt ngào gấp ngàn lần." Giọng nói Giản Nhẫn khàn khàn nặng nề vang lên bên tai cô.
Giờ phút này, ngay cả hô hấp của anh cũng làm cho Mạc Tiểu Mễ run rẩy từng trận.
“Giản Nhẫn... Giản Nhẫn..." Mạc Tiểu Mễ cuồng loạn nhìn anh, ngón tay cố sức ghìm chặt hông của anh.
Giản Nhẫn giống như có chút giật mình, nhưng ngay sau đó dùng môi che lại đôi môi anh đào của Mạc Tiểu Mễ, rồi men theo cổ của cô hôn xuống một đường, cuối cùng cắn một cái vào đỉnh mềm mại trước ngực cô, lúc nhẹ lúc nặng mút vào ở phía trên.
“Giản Nhẫn... A..." Mạc Tiểu Mễ muốn nói gì đó, nhưng cô không cách nào tiếp tục suy nghĩ được nữa, cao triều không hề biết trước, như sóng to gió lớn hoàn toàn che mất cô.
Đêm hôm đó bọn họ tận tình dây dưa, cho đến rạng sáng mới mơ màng ngủ.
Mạc Tiểu Mễ quên mất cái chân bị thương của Giản Nhẫn, bởi vì kích tình, bởi vì anh ở trên giường quá dũng mãnh giống như hổ đói bụng hai ngày ba đêm vậy.
Dục vọng của anh giống như không có chừng mực, mà dục vọng của Mạc Tiểu Mễ cũng lần lượt bị anh khơi lên, điên cuồng khiến chính cô cũng cảm thấy sợ hãi.
Đêm hôm đó, Mạc Tiểu Mễ cuối cùng là vô cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Cô rúc vào ngực Giản Nhẫn, cánh tay của anh vòng quanh chiếc eo thon của cô, cô cẩn thận không đề lên chân bị thương của anh.
Rèm cửa sổ khép chặt, thế giới yên bình, giống như chỉ có hai người bọn họ.
Sau một tuần lễ, Mạc Tiểu Mễ hoàn toàn lọt vào vòng xoáy kích tìch của Giản Nhẫn tạo ra.
Chỉ cần không đi làm, mỗi ngày bọn họ đều dính chung một chỗ với nhau, giống như thời kỳ dã thú động dục, dây dưa, cắn xé, không ngừng không nghỉ.
Cô bị anh lây bệnh, cũng mê luyến chặt chẽ dính lấy anh, hận không thể cả người hoàn toàn nhập vào với anh làm một, giữa hai thân thể không có một khe hở, da thịt nóng bỏng nhẹ nhàng ma sát, khiến cả hai nhiệt tình tùy ý xâm nhập vào trong cơ thể đối phương, khẽ rỉ ra dịch, hơi thở nồng đậm mùi vị hoan ái, làm dục vọng càng thêm mạnh mẽ.
Mẹ Mạc vẫn cùng Mạc Tiểu Mễ chiến tranh lạnh, quà tặng Mạc Tiểu Mễ nhờ anh hai mang về nhà, toàn bộ đều bị vứt bỏ.
Mạc Tiểu Mễ cũng đang đau đầu suy nghĩ xem có muốn đi ra nước ngoài làm việc hay không, đối với một cô gái độc lập tự chủ mà nói, ra nước ngoài làm việc là một cơ hội khó có được, nhưng Giản Nhẫn thì thế nào? Anh độc tài như vậy, có phản đối không? Cũng không biết làm sao mở miệng nói với anh, mà không làm cho anh hiều lầm, cô là coi trọng công việc hơn anh đây?
Huống chi, chuyến đi này là tận hai năm, yêu nhau ở khoảng cách xa như vậy giống như khảo nghiệm.
Mạc Tiểu Mễ có chút khó xử.
Mấy ngày nay Giản Nhẫn cũng thần thần bí bí, không dây dưa với cô không thả nữa, thường rất khuya mới về nhà, chẳng lẽ là cảm giác mới mẻ đã qua, anh liền chán cô?
Mạc Tiểu Mễ ghét mình suy nghĩ lung tung như vậy.
Cô quyết định tốc chiến tốc thắng.
“Anh hai, Tần tiên sinh điều tra đã có kết quả." Tiểu Cầu cầm lấy một xấp tài liệu, đi vào phòng làm việc tổng tài.
“Cậu nói một chút đi, tôi lười xem." Đang vùi đầu nghiên cứu một đống tài liệu bất động sản Giản Nhẫn nói cũng không ngẩng đầu.
“Xác thực lý lịch Mộc Tiểu Mễ, cô cũng là vào năm mười tuổi đi theo cha mẹ di dân sang Canada, lý lịch lúc trước cùng với tài liệu do công ty thám tử cung cấp là giống nhau." Tiểu Cầu báo cáo.
“Hả?" Giản Nhẫn ngẩng đầu có chút ngạc nhiên, “Thật trùng hợp như thế? Có hình cô khi còn bé không?"
“Rất đáng tiếc, không có tìm được."
Giản Nhẫn để cây viết trong tay xuống, như có điều suy nghĩ lật qua lật lại xem tài liệu Tiểu Cầu đưa, nhíu mày “Tần Dực có nói gì hay không?"
“Hắn chỉ cười nói ‘sẽ để cho Giản tổng tài lấy thân báo đáp đi, ta chờ xem kịch vui.’"
“Tên khốn kiếp này, không trêu cợt ta một lần là không cam lòng." Giản Nhẫn chợt cười lên, mây đen giữa hai lông mày chợt tiêu tán, “Được rồi, đã như vậy, ta để cho hắn nhìn màn kịch vui là được."
“Anh hai, câu nói của Tần tiên sinh có hàm ý khác?" Tiểu Cầu nghi ngờ hỏi.
Giản Nhẫn cười một tiếng thâm trầm, hừ hừ!
Tần Dực, là một người bạn kỳ quái mà Giản Nhẫn vô tình quen biết, trên danh nghĩa là một ông chủ quán bar, thân phận chân thật cũng không ai biết, chỉ biết là bất kể chuyện khó khăn gì, chỉ cần yêu cầu hắn, nhất định sẽ thuận lợi giải quyết, có năng lực không tâm thường.
Chỉ là, hắn có sở thích cực kỳ xấu xa, chính là thường thích đùa giỡn bạn hữu, làm cho người ta khó có thể suy đoán câu nào của hắn là thật, câu nào là giả.
Cho nên, lần này tài liệu hắn cung cấp cho Giản Nhẫn khẳng định cũng sẽ có vấn đề.
“Anh hai." Lại một thủ hạ gõ cửa đi vào, sắc mặt có chút khẩn trương, “Mộc tiểu thư xảy ra chút chuyện, bị một đám côn đồ đùa giỡn dọa ngất rồi."
“Dọa ngất rồi?" Lông mày Giản Nhẫn nâng lên thật cao.
“Đúng vậy, nhưng sau khi bác sĩ xem qua nói không sao. Hiện tại thuộc hạ đem cô ấy an bày trong khách sạn thuộc công ty."
Dọa ngất? Có lầm hay không?
Nhớ ngày đó anh bị người đánh bể đầu chảy máu, lúc đó tiểu nha đầu bảy tuổi nhìn thấy mắt cũng không hề nháy, gọn gàng đánh trả rồi còn giúp anh băng bó vết thương, hiện tại bị mấy tên côn đồ đùa giỡn lại bị hù ngất? Lừa gạt ai chứ? Rõ ràng chính là một kẻ giả mạo!
“Đi! Đi gặp ‘Tiểu Mễ’ tiểu thư nay xem sao." Giản Nhẫn đứng lên, Tiểu Cầu vội vàng lấy áo khoác đưa cho anh.
Mười lăm phút sau, Giản Nhẫn đi tới khách sạn thuộc công ty mình, đi vào phòng vì vị Mộc Tiểu Mễ kia chuẩn bị khá tôt.
Cô gái có dung nhan tuyệt sắc co rúc ở trên giường lớn, hiện tại cô giống như như chim sợ súng, vừa nghe có người đi vào, lập tức dùng chăn che kín mặt của mình, “Tránh ra! Tôi không muốn gặp bất kỳ kẻ nào! Tránh ra!"
Giản Nhẫn nhíu mày, “Tôi là Giản Nhẫn, chủ nhân của nơi này."
Mộc Tiểu Mễ lúc này mới từ từ từ trong chăn nhô đầu ra, nghi ngờ nhìn người đàn ông cao lớn xanh đen trước mắt, nhỏ giọng hỏi: “Có phải... Anh đã cứu tôi?"
“Xem như thế đi."
Mộc Tiểu Mễ hai tay nắm chặt chăn, vẫn là vẻ mặt cẩn thận đề phòng, sắc mặt có chút tái nhợt, “Anh muốn yêu cầu cái gì?"
“Yêu cầu?" Giản Nhẫn cười, “Không có, tôi chỉ là tới xem xem cô có sao hay không."
“Vậy... Cám ơn anh." Mộc Tiểu Mễ từ từ ngồi dậy, hai chân gấp lại. Vùi đầu đi đó, nhỏ giọng khóc thút thít, “Tôi... Còn tưởng mình xong đời, tôi... Không biết nên làm sao sống nữa... Ô..."
“Mộc tiểu thư? Cô có biết võ thuật không?"
“Võ thuật?" Mộc Tiểu Mễ có chút kinh ngạc.
“Tôi có một võ quán, đang muốn tuyển dụng một nữ quản lý, nếu hiểu biết chút, cô có thể đi làm trợ giáo."
“Tôi... Không biết."
“Vậy cũng không sao, có thể theo học một chút căn bản, tới chỗ của tôi làm việc, tạm thời có một chỗ dung thân."
“Thật không?" Mộc Tiểu Mễ mắt sáng lên xinh đẹp.
“Dĩ nhiên."
“Cám ơn anh! Thật rất cám ơn anh!" Mộc Tiểu Mễ nhảy xuống giường, chân trần đi vào phòng bên cạnh phòng bếp, “Uống ly cà phê được không? Tay nghề pha coffee của tôi tương đối tốt nha."
“Được." Nhìn chòng chọc bóng lưng của cô, Giản Nhẫn cười phải âm trầm.
Không biết võ thuật? Muốn giả mạo Tiểu Mễ cũng không được chuyên nghiệp rồi.
Cũng may nhờ lúc anh thông qua công ty thám tử kiếm Tiểu Mễ, cất giữ bí mật duy nhất chính là Tiểu Mễ từ nhỏ tập võ.
Thế nhưng người phụ nữ này giả mạo Tiểu Mễ tiếp cận anh, rốt cuộc là vì cái gì?
Ở trong đại sảnh Mạc Tiểu Mễ đi tới đi lui, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười một giờ khuya, Giản Nhẫn vẫn chưa về nhà.
Làm người ta tức giận Nhất chính là điện thoại di động của anh lại tắt máy, mà cô thì ngày mai sẽ phải...
“Tiểu Cầu, biết Giản Nhẫn ở đâu không?" Mạc Tiểu Mễ gọi điện thoại tìm Tiểu Cầu.
“A, chị dâu... Anh hai anh ấy... anh ấy..."
“Anh ấy thế nào?" Nghe giọng của Tiểu Cầu kỳ quái, Mạc Tiểu Mễ đột nhiên cảnh giác, “Có phải hay không lại xảy ra chuyện? Anh ấy đang ở đâu? Có nguy hiểm hay không?"
“Ai chà, chị dâu, anh hai nhiều anh em bảo vệ như vậy, không có chuyện gì đâu, chị cứ yên tâm đi."
“Vậy anh ấy bây giờ đang ở đâu?" Tiểu Cầu càng nóng lòng muốn cho qua, Mạc Tiểu Mễ ngược lại càng lo lắng, hỏi thật kỹ càng.
“Cái này... Ách... Cái đó..."
“Anh ấy rốt cuộc ở nơi nào?!"
“Anh ấy... Anh ấy đang ở trong khách sạn." Tiểu Cầu cúi đầu ủ rũ trả lời, trời mới biết chuyện gì xảy ra, đại ca vào phòng đó, ước chừng hơn tám tiếng rồi vẫn chưa ra.
Chẵng lẽ anh hai là phát hiện cô Mộc Tiểu Mễ này mới là tiểu thiên sứ thật, nhất thời nổi lên thú tính, thật sự “Lấy thân báo đáp" sao? Thật là, anh hai, làm sao anh có thể!
Thái độ của Tiểu Cầu quái lạ, khiến Mạc Tiểu Mễ thật sự không cách nào yên tâm, liền cúp điện thoại, lấy áo khoác nhanh chóng đi ra đại sảnh.
Một tên tiểu đệ đi theo ra ngoài, “Chị dâu, để tôi lái xe."
Mới vừa lên xe, điện thoại di động vang lên.
“A lô? Tôi là Mạc Tiểu Mễ."
“Mạc tỷ tỷ, ta là Tiểu Đao!" Giọng nói đặc thù của thiếu niên vang lên.
“Tiểu Đao? Sao trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi?" Mạc Tiểu Mễ mỉm cười hỏi.
Kể từ khi cô chuyển vào trong biệt thự của Giản Nhẫn, Diệp Tiểu Đao là khách quen trong biệt thự, còn thường uy hiếp Giản Nhẫn, nếu như anh đối với Mạc tỷ tỷ bất trung, liền lập tức đem Mạc tỷ tỷ đoạt lấy.
“Mạc tỷ tỷ, anh Nhẫn về nhà chưa?" Diệp Tiểu Đao chần chờ hỏi.
“Chưa về. Sao vậy?"
“Cái này... Thật ra thì em hơi do dự, không biết có nên nói với chị hay không, ách... Mạc tỷ tỷ, chị ngàn vạn lần không được tức giận nha, phải thật bình tĩnh."
“Chị tuyệt đối bình tĩnh, có chuyện gì cậu cứ việc nói thẳng." Trong lòng của Mạc Tiểu Mễ bắt đầu dâng lên nỗi bất an.
“Lúc tan học hôm nay em thấy anh Nhẫn vào trong một khách sạn, nghe anh Tiểu Cầu nói, trước kia anh Nhẫn thường ở chỗ này... Cùng người phụ nữ khác qua đêm."
Mạc Tiểu Mễ không lên tiếng, tay nhỏ bé siết chặt điện thoại di động.
“Em cảm thấy rất khả nghi, nên cùng đi vào, bởi vì cảnh vệ cũng biết em quen biết anh Nhẫn, cho nên...Anh ấy thật sự vào phòng của một người phụ nữ, hơn nữa thật lâu cũng không thấy đi ra! Em thật lo lắng!" Diệp Tiểu Đao nói khẩn trương, “Mạc tỷ tỷ, chị ngàn vạn lần đừng tức giận, có lẽ là anh Nhẫn nhất thời hồ đồ, ách... Đàn ông chính là như vậy á..., đôi lúc cũng sẽ phạm phải một chút sai lầm thường của đàn ông."
“Chị hiểu rõ rồi, cám ơn em, Tiểu Đao. Khuya lắm rồi, em về nghỉ ngơi đi." Mạc Tiểu Mễ cúp điện thoại, nhắm hai mắt lại, trước mắt một mảnh tăm tối.
“Chị dâu, đã đến nơi." Tiểu đệ lái xe chậm rãi dừng xe lại.
Mạc Tiểu Mễ đẩy cửa xe ra, từ từ xuống xe, đứng trên mặt đất cô ngửa đầu nhìn bầu trời đêm một chút, bầu trời đêm ở thành thị mãi mãi là như vậy mơ hồ không rõ ràng, ánh đèn chói lóa tất cả, không thể nào nhìn thấy sao được.
Giản Nhẫn, em đã từng biết rõ anh sao?
Đi tới trước cửa phong ngủ của Mộc Tiểu Mễ, Mạc Tiểu Mễ hít một hơi thật sâu, sau đó mới giơ tay gõ cửa.
“Ai đó?" Bên trong cửa truyền tới giọng nói của một cô gái mềm mại đáng yêu nghe rất cảm động.
“Mạc Tiểu Mễ, tôi tới tìm Giản Nhẫn."
“À, mời vào." Cô gái ra mở của mặc một bộ áo ngủ vô cùng hấp dẫn, mời Mạc Tiểu Mễ đi vào, “Xin hỏi cô tìm anh ấy có chuyện gì? Anh ấy đã đi ngủ."
Tiếng nói của cô nghe mềm mại yếu ớt, gương mặt đỏ hồng, giống như vừa mới cũng người yêu trãi qua một trận mây mưa phong tình.
Mạc Tiểu Mễ đi vào phòng ngủ, quả nhiên Giản Nhẫn đang xốc xếch nằm trên giường ngủ, trên cổ còn lưu dấu môi son đỏ tươi.
Sắc mặt cô đột biến, gần như không thở được.
Ở sau lưng cô Mộc Tiểu Mễ ôm cánh tay đứng nhìn, khóe miệng loáng thoáng lộ nụ cười châm biếm.
Mạc Tiểu Mễ bất ngờ hất chăn ra, toàn thân Giản Nhẫn chỉ mặc độc nhất chiếc quần nhỏ, cô đạp anh một đạp, “Heo! Tỉnh cho tôi!"
Giản Nhẫn lại chỉ ừ một tiếng, tiếp tục xoay bả vai thở ra một ngủ tiếp.
“Ai cha, vị tiểu thư này, cô đang làm cái gì vậy?" Mộc Tiểu Mễ cuống quít tiến lên ngăn cản, lại bị Mạc Tiểu Mễ hất ra, thân thể mảnh mai hoảng hốt té nhào trên mặt đất.
Mạc Tiểu Mễ dứt khoát nhảy lên trên giường, trên ngực anh hung hăng đạp, “Heo! Ngủ tiếp tôi liền giẫm chết anh! Giẫm chết anh giẫm chết anh giẫm chết anh!"
“Hả..." Giản Nhẫn không thể chịu được đau đớn rốt cuộc mở mắt ra, vẫn như cũ Mạc Tiểu Mễ hướng trên người của anh đạp mạnh, “Cục cưng bé nhỏ, em lại thích chơi trò SM sao?"
“SM? Anh xem ra muốn nhắc nhở tôi." Mạc Tiểu Mễ hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống giường, nhặt quần Giản Nhẫn trên mặt đất, rút dây lưng, dây lưng vừa kéo ra, thanh âm phát ra vang dội, “Giản Nhẫn, anh chịu chết đi!"
Thấy Mộc Tiểu Mễ trên đất, Giản Nhẫn rốt cuộc mới tỉnh táo lại, nhìn lại Mạc Tiểu Mễ bộ dáng như Sư Tử Hà Đông, nhanh chống lấy chăn đắp lên trên thân mình, “Em yêu, bảo bối thân yêu, nếu như có thể giúp em hả giận liền đánh đi."
Dây lưng nặng nề rơi vào trên chăn, phát ra tiếng trầm vang, sau khi đánh vài chục cái, nước mắt Mạc Tiểu Mễ lăn xuống, cô vứt dây lưng, cắn răng nghiện lợi lại đạp một cái vào chăn, “Giản Nhẫn, anh mạnh khỏe! Anh thật tốt!"
Cô xoay người đi ra ngoài, Giản Nhẫn từ trong chăn chui đi ra, vội vàng cùng đi ra ngoài, kết quả vửa ra khởi cửa gặp phải Tiểu Cầu chạy tới, “Tiểu Cầu, nhanh lên một chút ngăn cô ấy lại! Đây là một hiểu lầm!"
Đáng tiếc Tiểu Cầu không phải là đối thủ của Mạc Tiểu Mễ, bị Mạc Tiểu Mễ ném qua vai một cái liền té xuống đất không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nhanh như gió chạy ra khỏi khách sạn.
“Anh hai..." Tiểu Cầu đáng thương nhìn Giản Nhẫn.
“Đuổi theo cô ấy, đừng để cho cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Giản Nhẫn phân phó nói.
“Dạ!" Tiểu Cầu vội vàng bò dậy, đuổi theo.
Giản Nhẫn quay lại gian phòng, từ từ nhặt y phục trên sàn nhà lên, thong thả ung dung mặc vào, tiếp đó cầm cây súng phủi ít bụi bẩn, từ từ ngồi vào ghế sa lon, nhìn Mộc Tiểu Mễ vẫn như cũ co rúc ở góc tường, thở dài, “Tại sao bỏ thuốc trong cà phê?"
“Anh nói gì tôi không hiểu?" Mộc Tiểu Mễ chột dạ liếc anh một cái.
“Người nào chỉ điểm cho cô?" Giản Nhẫn ép hỏi.
Mộc Tiểu Mễ càng thêm sợ cúi đầu thật thấp.
Giản Nhẫn từ từ đi tới trước mặt cô, nắm cằm cô, nâng mặt của cô lên, chậc chậc hai tiếng, “Dáng dấp thật là đẹp. Nếu là lúc trước, ta nhất định sẽ yếu lòng, cho dù cô không phải giả mạo ‘Tiểu Mễ’ tới tìm ta. Rất đáng tiếc cho dù hạ độc, ta cũng không có làm gì cô đúng không? Để cho cô chụp ảnh thất bại, thật tiếc nuối."
Ánh mắt Mộc Tiểu Mễ phát ra ánh sáng tà ác, “Là bởi vì anh không được? Không nghĩ tới Giản lão đại tiếng tăm lừng lẫy trên thực tế lại bất lực!"
Giản Nhẫn cười ha ha, “Đừng tưởng rằng phép khích tướng hữu dụng đối với ta, đây chẳng qua là trò đùa vặt vãnh." Bổng nhiên, ánh mắt của anh chuyển sang nghiêm túc, bàn tay trượt xuống phía dưới bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Mộc Tiểu Mễ, “Nói thật cho ta biết, người nào chỉ điểm cho cô? Mục đích là gì?"
Mộc Tiểu Mễ cười một tiếng, nhưng thanh âm có chút gấp gáp, “Anh Giản, tôi là Tiểu Mễ, nào có mục gì. Tôi cũng chỉ là yêu anh thôi."
“Là Hồ Thiên Tuệ." Giản Nhẫn buông tay ra, lui về phía sau.
Mộc Tiểu Mễ thất sắc cả kinh.
“Ta sẽ không làm gì cô, cô trở về nói với Hồ Thiên Tuệ, muốn phá hoại tình cảm của ta với Tiểu Mễ là không thể nào. Nếu như cô ta còn muốn sống thấy mặt trời ngày mai, cũng đừng bao giờ giở trò lần thứ hai."
Một chiếc phi đao nhanh như chớp phóng về phía bên cạnh cổ Mộc Tiểu Mễ, phi đao lướt qua, một chùm tóc dài rơi trên sàn nhà.
“Nếu như có lần sau, rơi xuống sẽ là đầu của cô." Giản Nhẫn nói chậm rãi, ánh mắt sắc như dao.
Mộc Tiểu Mễ nơm nớp lo sợ nhặt lên tóc bị cắt của mình, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Thật là đáng sợ!
Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ!
Tại sao cô ban đầu lại ngu đến mức chỉ vì 50 vạn lại tới giả mạo làm người thứ ba?
Cô cũng không cần gặp người đàn ông này!
Từ trong túi áo Giản Nhẫn lấy ra một điếu thuốc, đốt, hút hai cái, sau đó gọi tới một tiểu đệ, “An bài xong xuôi, đem Hồ thị giết."
“Anh hai?" Tiểu đệ có chút ngạc nhiên, dù sao trước nay với Hồ thị vẫn còn có chút giao tình.
“Đem bọn họ nhổ sạch tận gốc, tuyệt không cho có cơ hội chuyển mình, hiểu chưa?" Giản Nhẫn hung hăng hút một hơi thuốc nói.
“Dạ!" Tiểu đệ không hỏi thêm nữa, anh hai làm việc chắc chắn có đạo lý của anh.
Giản Nhẫn thở dài. Hồ Thiên Tuệ, là cô chọc tôi trước, nên biết trước có hậu quả ngày hôm này.
Hồ Thiên Tuệ cũng biết cá tính của anh, nên không sử dụng thủ đoạn hạ lưu bắt cóc Tiểu Mễ uy hiếp anh, đại khái cũng không muốn bị anh vạch mặt.
Nhưng lần này âm mưu thất bại, cô ta cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, Hồ Thiên Tuệ tuyệt đối là con rắn độc không đạt được mục đích không bỏ qua, không nhổ hết răng độc của cô ta là tuyệt đối không được.
Vì an toàn của Tiểu Mễ, anh cái gì cũng làm được.
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép có bất kỳ người nào gây bất lợi đối với Tiểu Mễ.
Tuyệt không cho phép!
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, truyền đến tiếng cầu cứu của Tiểu Cầu vừa khẩn trương cừa bất an.
“Anh hai, không xong! Chị dâu rời nhà đi rồi!"
“Vậy cứ để cho cô ấy đi, nếu bớt giận cũng tốt." Giản Nhẫn cười, vừa nghĩ cô thật sự chơi trò cầm dây lưng quất chính mình, liền không nhịn được cười.
Ừ, không hổ là phụ nữ của Giản đại ca anh, đủ khí thế!
“Nhưng là... Nhưng là cô ấy phải đi nước Đức!"
“Hả?" Giản Nhẫn kinh ngạc.
Cái gì..., trốn thật đúng là xa.
“Đại ca, đại tẩu ngày mai sẽ đi Đức rồi, hơn nữa đi lần này chính là hai năm đó, anh mau nghĩ cách, làm cho cô không đi mới được."
“Làm cách nào để cô ấy không đi đây?" Giản Nhẫn khẽ mỉm cười, “Cô có tự do của cô. Chỉ là đi Đức, không phải đi lên tận mặt trăng, hai năm càng không phải là cả đời!"
“Anh hai quả nhiên là anh hai." Tiểu Cầu phát ra một tiếng thán phục.
Mạc Tiểu Mễ không dám nhìn người đàn ông trần truồng trước mặt, trên đùi anh vẫn còn đắp thạch cao, tinh thần lại tốt như thắng được giải vô địch cúp Olympic năm môn phối hợp vậy.
Giản Nhẫn từ từ nằm xuống bên cạnh Mạc Tiểu Mễ, Mạc Tiểu Mễ nhẹ nhàng nghiêng người tựa vào bên cạnh anh, thân thể của cô cứng ngắc, mặc dù kề cận bên nhau, lại không thấy thoải mái.
“Tiểu Mễ." Giản Nhẫn nhỏ giọng kêu tên cô.
“Ừ."
“Em biết không?" Ánh mắt Giản nhẫn lóe sáng nhìn cô, “Thật ra thì lần đầu tiên ở trên đường cái nhìn thấy em, anh liền muốn cùng em lên giường."
“Háo sắc!" Mạc Tiểu Mễ hừ một tiếng.
“Nhưng anh liên tục do dự, tự nhiên không đành lòng xuống tay. Giống như anh như bây giờ ôm em, cũng không dám tiến thêm một bước. Em hiểu ý của anh không?" Giản Nhẫn giống như một cậu bé thật thà, ngây ngốc cười lên.
Trước kia không biết ôm qua bao nhiêu phụ nữ, ôm họ đơn giản giống như hằng ngày ăn cơm uống rượu, hiện tại thì sao? Anh tự nhiên so với cô còn khẩn trương hơn.
Mạc Tiểu Mễ không nói lời nào, chậm rãi đưa tay ra ôm lấy anh, đem mặt của anh áp vào ngực của cô. Ấm áp mềm mại, so với trong tưởng tượng còn đẹp mê người hơn, Giản Nhẫn cảm giác thân thể mình lập tức nổ tung. Anh nhanh chóng vươn tay, bắt đầu khẽ vuốt tóc rồi lỗ tai rồi đến mặt của cô, cuối cùng dừng lại ở trên môi. Tay anh xoa nắng chỉ khiến Mạc Tiểu Mễ tăng thêm khát vọng muốn hôn anh, cho nên theo bản năng cô đưa cái lưỡi ra liếm một cái ngón tay của anh. Mạc Tiểu Mễ nghĩ môi của cô nhất định bỏng mất rồi.
“Tiểu Mễ," Giản Nhẫn cúi đầu ở bên tai cô thì thầm, “Tiểu Mễ, Tiểu Mễ..."
Anh bắt đầu hôn Mạc Tiểu Mễ.
Đây là một một nụ hôn chất chứa nồng đậm dục vọng, Mạc Tiểu Mễ vẫn còn đang tự hỏi mình là có tiếp nhận hay không, vậy mà nụ hôn của Giản Nhẫn làm cho cô muốn ngất xỉu, nồng đậm cùng tràn đầy dục niệm dây dưa như vậy, giống như rượu ngon ấp ủ mười tám năm, nồng nặc làm cho cô say mê.
Hôn như vậy, khiến Mạc Tiểu Mễ cảm thấy thân thể mình trở nên nóng bỏng, nhanh chóng muốn được lấp đầy.
Giản Nhẫn bàn tay thô ráp trượt vào trong áo ngủ của cô, da của cô rất mịn màng, rất nóng, đầu lưỡi Giản Nhẫn lướt qua vành tai cô, cổ, hõm vai, đến chỗ mềm mại nhất của cô.
Khi anh hôn vào trong, Mạc Tiểu Mễ như muốn hòa tan. Dục vọng lan tràn, như bóng tối muốn nuốt chửng cô. Chẳng biết lúc nào đèn đều đã bị Giản Nhẫn tắt hết, thế giới chỉ còn lại có anh và Mạc Tiểu Mễ. Trong không khí phát ra mùi sữa tắm Mạc Tiểu Mễ thường dùng, hòa hợp với mùi thơm rất nhẹ tự bản thân cô toát ra, cùng với hơi thở nồng đậm của anh. Mùi, cảm giác, nhiệt độ, đều dây dưa ở mỗi một tấc da thịt, cắn nuốt lẫn nhau.
Mơ hồ sâu trong thân thể Mạc Tiểu Mễ cảm thấy mình nhiệt độ rừng rực bốc cháy, tay của anh giống như ngọn lửa, đi qua nơi nào cũng đốt lên ngọn lửa hừng hực, làm cho khi hắn vuốt ve nụ hôn của cô lại càng đòi hỏi hơn.
Rốt cuộc Giản Nhẫn đẩy vào trong thân thể cô, nơi mẫn cảm nhất hai người, nơi mềm mại nhất dung hợp hoàn toàn không một kẻ hở, giống như hợp lại thành một.
Mạc Tiểu Mễ phát ra tiếng kêu đau đớn, đau đớn như tê liệt làm cô mạnh mẽ bấu víu bả vai anh, thân thể kịch liệt run rẩy lấy.
Thế nhưng loại cảm giác đau đớn đó rất nhanh bị nụ hôn nóng bỏng của Giản Nhẫn hòa tan, cô hôn anh kịch liệt hơn, ngọt ngào hấp dẫn đến mức không cách nào khống chế.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì?
Nếu như không phải là tự mình trải qua, Mạc Tiểu Mễ hoàn toàn không có có cách nào tưởng tượng ra, thì ra là thân thể một người đàn ông có thể làm cho cô đói khát như vậy, vui vẻ nhanh như vậy.
“Trời, em quả thật khiến cho anh điên cuồng, so với tưởng tượng của anh còn ngọt ngào gấp ngàn lần." Giọng nói Giản Nhẫn khàn khàn nặng nề vang lên bên tai cô.
Giờ phút này, ngay cả hô hấp của anh cũng làm cho Mạc Tiểu Mễ run rẩy từng trận.
“Giản Nhẫn... Giản Nhẫn..." Mạc Tiểu Mễ cuồng loạn nhìn anh, ngón tay cố sức ghìm chặt hông của anh.
Giản Nhẫn giống như có chút giật mình, nhưng ngay sau đó dùng môi che lại đôi môi anh đào của Mạc Tiểu Mễ, rồi men theo cổ của cô hôn xuống một đường, cuối cùng cắn một cái vào đỉnh mềm mại trước ngực cô, lúc nhẹ lúc nặng mút vào ở phía trên.
“Giản Nhẫn... A..." Mạc Tiểu Mễ muốn nói gì đó, nhưng cô không cách nào tiếp tục suy nghĩ được nữa, cao triều không hề biết trước, như sóng to gió lớn hoàn toàn che mất cô.
Đêm hôm đó bọn họ tận tình dây dưa, cho đến rạng sáng mới mơ màng ngủ.
Mạc Tiểu Mễ quên mất cái chân bị thương của Giản Nhẫn, bởi vì kích tình, bởi vì anh ở trên giường quá dũng mãnh giống như hổ đói bụng hai ngày ba đêm vậy.
Dục vọng của anh giống như không có chừng mực, mà dục vọng của Mạc Tiểu Mễ cũng lần lượt bị anh khơi lên, điên cuồng khiến chính cô cũng cảm thấy sợ hãi.
Đêm hôm đó, Mạc Tiểu Mễ cuối cùng là vô cùng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Cô rúc vào ngực Giản Nhẫn, cánh tay của anh vòng quanh chiếc eo thon của cô, cô cẩn thận không đề lên chân bị thương của anh.
Rèm cửa sổ khép chặt, thế giới yên bình, giống như chỉ có hai người bọn họ.
Sau một tuần lễ, Mạc Tiểu Mễ hoàn toàn lọt vào vòng xoáy kích tìch của Giản Nhẫn tạo ra.
Chỉ cần không đi làm, mỗi ngày bọn họ đều dính chung một chỗ với nhau, giống như thời kỳ dã thú động dục, dây dưa, cắn xé, không ngừng không nghỉ.
Cô bị anh lây bệnh, cũng mê luyến chặt chẽ dính lấy anh, hận không thể cả người hoàn toàn nhập vào với anh làm một, giữa hai thân thể không có một khe hở, da thịt nóng bỏng nhẹ nhàng ma sát, khiến cả hai nhiệt tình tùy ý xâm nhập vào trong cơ thể đối phương, khẽ rỉ ra dịch, hơi thở nồng đậm mùi vị hoan ái, làm dục vọng càng thêm mạnh mẽ.
Mẹ Mạc vẫn cùng Mạc Tiểu Mễ chiến tranh lạnh, quà tặng Mạc Tiểu Mễ nhờ anh hai mang về nhà, toàn bộ đều bị vứt bỏ.
Mạc Tiểu Mễ cũng đang đau đầu suy nghĩ xem có muốn đi ra nước ngoài làm việc hay không, đối với một cô gái độc lập tự chủ mà nói, ra nước ngoài làm việc là một cơ hội khó có được, nhưng Giản Nhẫn thì thế nào? Anh độc tài như vậy, có phản đối không? Cũng không biết làm sao mở miệng nói với anh, mà không làm cho anh hiều lầm, cô là coi trọng công việc hơn anh đây?
Huống chi, chuyến đi này là tận hai năm, yêu nhau ở khoảng cách xa như vậy giống như khảo nghiệm.
Mạc Tiểu Mễ có chút khó xử.
Mấy ngày nay Giản Nhẫn cũng thần thần bí bí, không dây dưa với cô không thả nữa, thường rất khuya mới về nhà, chẳng lẽ là cảm giác mới mẻ đã qua, anh liền chán cô?
Mạc Tiểu Mễ ghét mình suy nghĩ lung tung như vậy.
Cô quyết định tốc chiến tốc thắng.
“Anh hai, Tần tiên sinh điều tra đã có kết quả." Tiểu Cầu cầm lấy một xấp tài liệu, đi vào phòng làm việc tổng tài.
“Cậu nói một chút đi, tôi lười xem." Đang vùi đầu nghiên cứu một đống tài liệu bất động sản Giản Nhẫn nói cũng không ngẩng đầu.
“Xác thực lý lịch Mộc Tiểu Mễ, cô cũng là vào năm mười tuổi đi theo cha mẹ di dân sang Canada, lý lịch lúc trước cùng với tài liệu do công ty thám tử cung cấp là giống nhau." Tiểu Cầu báo cáo.
“Hả?" Giản Nhẫn ngẩng đầu có chút ngạc nhiên, “Thật trùng hợp như thế? Có hình cô khi còn bé không?"
“Rất đáng tiếc, không có tìm được."
Giản Nhẫn để cây viết trong tay xuống, như có điều suy nghĩ lật qua lật lại xem tài liệu Tiểu Cầu đưa, nhíu mày “Tần Dực có nói gì hay không?"
“Hắn chỉ cười nói ‘sẽ để cho Giản tổng tài lấy thân báo đáp đi, ta chờ xem kịch vui.’"
“Tên khốn kiếp này, không trêu cợt ta một lần là không cam lòng." Giản Nhẫn chợt cười lên, mây đen giữa hai lông mày chợt tiêu tán, “Được rồi, đã như vậy, ta để cho hắn nhìn màn kịch vui là được."
“Anh hai, câu nói của Tần tiên sinh có hàm ý khác?" Tiểu Cầu nghi ngờ hỏi.
Giản Nhẫn cười một tiếng thâm trầm, hừ hừ!
Tần Dực, là một người bạn kỳ quái mà Giản Nhẫn vô tình quen biết, trên danh nghĩa là một ông chủ quán bar, thân phận chân thật cũng không ai biết, chỉ biết là bất kể chuyện khó khăn gì, chỉ cần yêu cầu hắn, nhất định sẽ thuận lợi giải quyết, có năng lực không tâm thường.
Chỉ là, hắn có sở thích cực kỳ xấu xa, chính là thường thích đùa giỡn bạn hữu, làm cho người ta khó có thể suy đoán câu nào của hắn là thật, câu nào là giả.
Cho nên, lần này tài liệu hắn cung cấp cho Giản Nhẫn khẳng định cũng sẽ có vấn đề.
“Anh hai." Lại một thủ hạ gõ cửa đi vào, sắc mặt có chút khẩn trương, “Mộc tiểu thư xảy ra chút chuyện, bị một đám côn đồ đùa giỡn dọa ngất rồi."
“Dọa ngất rồi?" Lông mày Giản Nhẫn nâng lên thật cao.
“Đúng vậy, nhưng sau khi bác sĩ xem qua nói không sao. Hiện tại thuộc hạ đem cô ấy an bày trong khách sạn thuộc công ty."
Dọa ngất? Có lầm hay không?
Nhớ ngày đó anh bị người đánh bể đầu chảy máu, lúc đó tiểu nha đầu bảy tuổi nhìn thấy mắt cũng không hề nháy, gọn gàng đánh trả rồi còn giúp anh băng bó vết thương, hiện tại bị mấy tên côn đồ đùa giỡn lại bị hù ngất? Lừa gạt ai chứ? Rõ ràng chính là một kẻ giả mạo!
“Đi! Đi gặp ‘Tiểu Mễ’ tiểu thư nay xem sao." Giản Nhẫn đứng lên, Tiểu Cầu vội vàng lấy áo khoác đưa cho anh.
Mười lăm phút sau, Giản Nhẫn đi tới khách sạn thuộc công ty mình, đi vào phòng vì vị Mộc Tiểu Mễ kia chuẩn bị khá tôt.
Cô gái có dung nhan tuyệt sắc co rúc ở trên giường lớn, hiện tại cô giống như như chim sợ súng, vừa nghe có người đi vào, lập tức dùng chăn che kín mặt của mình, “Tránh ra! Tôi không muốn gặp bất kỳ kẻ nào! Tránh ra!"
Giản Nhẫn nhíu mày, “Tôi là Giản Nhẫn, chủ nhân của nơi này."
Mộc Tiểu Mễ lúc này mới từ từ từ trong chăn nhô đầu ra, nghi ngờ nhìn người đàn ông cao lớn xanh đen trước mắt, nhỏ giọng hỏi: “Có phải... Anh đã cứu tôi?"
“Xem như thế đi."
Mộc Tiểu Mễ hai tay nắm chặt chăn, vẫn là vẻ mặt cẩn thận đề phòng, sắc mặt có chút tái nhợt, “Anh muốn yêu cầu cái gì?"
“Yêu cầu?" Giản Nhẫn cười, “Không có, tôi chỉ là tới xem xem cô có sao hay không."
“Vậy... Cám ơn anh." Mộc Tiểu Mễ từ từ ngồi dậy, hai chân gấp lại. Vùi đầu đi đó, nhỏ giọng khóc thút thít, “Tôi... Còn tưởng mình xong đời, tôi... Không biết nên làm sao sống nữa... Ô..."
“Mộc tiểu thư? Cô có biết võ thuật không?"
“Võ thuật?" Mộc Tiểu Mễ có chút kinh ngạc.
“Tôi có một võ quán, đang muốn tuyển dụng một nữ quản lý, nếu hiểu biết chút, cô có thể đi làm trợ giáo."
“Tôi... Không biết."
“Vậy cũng không sao, có thể theo học một chút căn bản, tới chỗ của tôi làm việc, tạm thời có một chỗ dung thân."
“Thật không?" Mộc Tiểu Mễ mắt sáng lên xinh đẹp.
“Dĩ nhiên."
“Cám ơn anh! Thật rất cám ơn anh!" Mộc Tiểu Mễ nhảy xuống giường, chân trần đi vào phòng bên cạnh phòng bếp, “Uống ly cà phê được không? Tay nghề pha coffee của tôi tương đối tốt nha."
“Được." Nhìn chòng chọc bóng lưng của cô, Giản Nhẫn cười phải âm trầm.
Không biết võ thuật? Muốn giả mạo Tiểu Mễ cũng không được chuyên nghiệp rồi.
Cũng may nhờ lúc anh thông qua công ty thám tử kiếm Tiểu Mễ, cất giữ bí mật duy nhất chính là Tiểu Mễ từ nhỏ tập võ.
Thế nhưng người phụ nữ này giả mạo Tiểu Mễ tiếp cận anh, rốt cuộc là vì cái gì?
Ở trong đại sảnh Mạc Tiểu Mễ đi tới đi lui, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười một giờ khuya, Giản Nhẫn vẫn chưa về nhà.
Làm người ta tức giận Nhất chính là điện thoại di động của anh lại tắt máy, mà cô thì ngày mai sẽ phải...
“Tiểu Cầu, biết Giản Nhẫn ở đâu không?" Mạc Tiểu Mễ gọi điện thoại tìm Tiểu Cầu.
“A, chị dâu... Anh hai anh ấy... anh ấy..."
“Anh ấy thế nào?" Nghe giọng của Tiểu Cầu kỳ quái, Mạc Tiểu Mễ đột nhiên cảnh giác, “Có phải hay không lại xảy ra chuyện? Anh ấy đang ở đâu? Có nguy hiểm hay không?"
“Ai chà, chị dâu, anh hai nhiều anh em bảo vệ như vậy, không có chuyện gì đâu, chị cứ yên tâm đi."
“Vậy anh ấy bây giờ đang ở đâu?" Tiểu Cầu càng nóng lòng muốn cho qua, Mạc Tiểu Mễ ngược lại càng lo lắng, hỏi thật kỹ càng.
“Cái này... Ách... Cái đó..."
“Anh ấy rốt cuộc ở nơi nào?!"
“Anh ấy... Anh ấy đang ở trong khách sạn." Tiểu Cầu cúi đầu ủ rũ trả lời, trời mới biết chuyện gì xảy ra, đại ca vào phòng đó, ước chừng hơn tám tiếng rồi vẫn chưa ra.
Chẵng lẽ anh hai là phát hiện cô Mộc Tiểu Mễ này mới là tiểu thiên sứ thật, nhất thời nổi lên thú tính, thật sự “Lấy thân báo đáp" sao? Thật là, anh hai, làm sao anh có thể!
Thái độ của Tiểu Cầu quái lạ, khiến Mạc Tiểu Mễ thật sự không cách nào yên tâm, liền cúp điện thoại, lấy áo khoác nhanh chóng đi ra đại sảnh.
Một tên tiểu đệ đi theo ra ngoài, “Chị dâu, để tôi lái xe."
Mới vừa lên xe, điện thoại di động vang lên.
“A lô? Tôi là Mạc Tiểu Mễ."
“Mạc tỷ tỷ, ta là Tiểu Đao!" Giọng nói đặc thù của thiếu niên vang lên.
“Tiểu Đao? Sao trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi?" Mạc Tiểu Mễ mỉm cười hỏi.
Kể từ khi cô chuyển vào trong biệt thự của Giản Nhẫn, Diệp Tiểu Đao là khách quen trong biệt thự, còn thường uy hiếp Giản Nhẫn, nếu như anh đối với Mạc tỷ tỷ bất trung, liền lập tức đem Mạc tỷ tỷ đoạt lấy.
“Mạc tỷ tỷ, anh Nhẫn về nhà chưa?" Diệp Tiểu Đao chần chờ hỏi.
“Chưa về. Sao vậy?"
“Cái này... Thật ra thì em hơi do dự, không biết có nên nói với chị hay không, ách... Mạc tỷ tỷ, chị ngàn vạn lần không được tức giận nha, phải thật bình tĩnh."
“Chị tuyệt đối bình tĩnh, có chuyện gì cậu cứ việc nói thẳng." Trong lòng của Mạc Tiểu Mễ bắt đầu dâng lên nỗi bất an.
“Lúc tan học hôm nay em thấy anh Nhẫn vào trong một khách sạn, nghe anh Tiểu Cầu nói, trước kia anh Nhẫn thường ở chỗ này... Cùng người phụ nữ khác qua đêm."
Mạc Tiểu Mễ không lên tiếng, tay nhỏ bé siết chặt điện thoại di động.
“Em cảm thấy rất khả nghi, nên cùng đi vào, bởi vì cảnh vệ cũng biết em quen biết anh Nhẫn, cho nên...Anh ấy thật sự vào phòng của một người phụ nữ, hơn nữa thật lâu cũng không thấy đi ra! Em thật lo lắng!" Diệp Tiểu Đao nói khẩn trương, “Mạc tỷ tỷ, chị ngàn vạn lần đừng tức giận, có lẽ là anh Nhẫn nhất thời hồ đồ, ách... Đàn ông chính là như vậy á..., đôi lúc cũng sẽ phạm phải một chút sai lầm thường của đàn ông."
“Chị hiểu rõ rồi, cám ơn em, Tiểu Đao. Khuya lắm rồi, em về nghỉ ngơi đi." Mạc Tiểu Mễ cúp điện thoại, nhắm hai mắt lại, trước mắt một mảnh tăm tối.
“Chị dâu, đã đến nơi." Tiểu đệ lái xe chậm rãi dừng xe lại.
Mạc Tiểu Mễ đẩy cửa xe ra, từ từ xuống xe, đứng trên mặt đất cô ngửa đầu nhìn bầu trời đêm một chút, bầu trời đêm ở thành thị mãi mãi là như vậy mơ hồ không rõ ràng, ánh đèn chói lóa tất cả, không thể nào nhìn thấy sao được.
Giản Nhẫn, em đã từng biết rõ anh sao?
Đi tới trước cửa phong ngủ của Mộc Tiểu Mễ, Mạc Tiểu Mễ hít một hơi thật sâu, sau đó mới giơ tay gõ cửa.
“Ai đó?" Bên trong cửa truyền tới giọng nói của một cô gái mềm mại đáng yêu nghe rất cảm động.
“Mạc Tiểu Mễ, tôi tới tìm Giản Nhẫn."
“À, mời vào." Cô gái ra mở của mặc một bộ áo ngủ vô cùng hấp dẫn, mời Mạc Tiểu Mễ đi vào, “Xin hỏi cô tìm anh ấy có chuyện gì? Anh ấy đã đi ngủ."
Tiếng nói của cô nghe mềm mại yếu ớt, gương mặt đỏ hồng, giống như vừa mới cũng người yêu trãi qua một trận mây mưa phong tình.
Mạc Tiểu Mễ đi vào phòng ngủ, quả nhiên Giản Nhẫn đang xốc xếch nằm trên giường ngủ, trên cổ còn lưu dấu môi son đỏ tươi.
Sắc mặt cô đột biến, gần như không thở được.
Ở sau lưng cô Mộc Tiểu Mễ ôm cánh tay đứng nhìn, khóe miệng loáng thoáng lộ nụ cười châm biếm.
Mạc Tiểu Mễ bất ngờ hất chăn ra, toàn thân Giản Nhẫn chỉ mặc độc nhất chiếc quần nhỏ, cô đạp anh một đạp, “Heo! Tỉnh cho tôi!"
Giản Nhẫn lại chỉ ừ một tiếng, tiếp tục xoay bả vai thở ra một ngủ tiếp.
“Ai cha, vị tiểu thư này, cô đang làm cái gì vậy?" Mộc Tiểu Mễ cuống quít tiến lên ngăn cản, lại bị Mạc Tiểu Mễ hất ra, thân thể mảnh mai hoảng hốt té nhào trên mặt đất.
Mạc Tiểu Mễ dứt khoát nhảy lên trên giường, trên ngực anh hung hăng đạp, “Heo! Ngủ tiếp tôi liền giẫm chết anh! Giẫm chết anh giẫm chết anh giẫm chết anh!"
“Hả..." Giản Nhẫn không thể chịu được đau đớn rốt cuộc mở mắt ra, vẫn như cũ Mạc Tiểu Mễ hướng trên người của anh đạp mạnh, “Cục cưng bé nhỏ, em lại thích chơi trò SM sao?"
“SM? Anh xem ra muốn nhắc nhở tôi." Mạc Tiểu Mễ hừ lạnh một tiếng, nhảy xuống giường, nhặt quần Giản Nhẫn trên mặt đất, rút dây lưng, dây lưng vừa kéo ra, thanh âm phát ra vang dội, “Giản Nhẫn, anh chịu chết đi!"
Thấy Mộc Tiểu Mễ trên đất, Giản Nhẫn rốt cuộc mới tỉnh táo lại, nhìn lại Mạc Tiểu Mễ bộ dáng như Sư Tử Hà Đông, nhanh chống lấy chăn đắp lên trên thân mình, “Em yêu, bảo bối thân yêu, nếu như có thể giúp em hả giận liền đánh đi."
Dây lưng nặng nề rơi vào trên chăn, phát ra tiếng trầm vang, sau khi đánh vài chục cái, nước mắt Mạc Tiểu Mễ lăn xuống, cô vứt dây lưng, cắn răng nghiện lợi lại đạp một cái vào chăn, “Giản Nhẫn, anh mạnh khỏe! Anh thật tốt!"
Cô xoay người đi ra ngoài, Giản Nhẫn từ trong chăn chui đi ra, vội vàng cùng đi ra ngoài, kết quả vửa ra khởi cửa gặp phải Tiểu Cầu chạy tới, “Tiểu Cầu, nhanh lên một chút ngăn cô ấy lại! Đây là một hiểu lầm!"
Đáng tiếc Tiểu Cầu không phải là đối thủ của Mạc Tiểu Mễ, bị Mạc Tiểu Mễ ném qua vai một cái liền té xuống đất không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nhanh như gió chạy ra khỏi khách sạn.
“Anh hai..." Tiểu Cầu đáng thương nhìn Giản Nhẫn.
“Đuổi theo cô ấy, đừng để cho cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Giản Nhẫn phân phó nói.
“Dạ!" Tiểu Cầu vội vàng bò dậy, đuổi theo.
Giản Nhẫn quay lại gian phòng, từ từ nhặt y phục trên sàn nhà lên, thong thả ung dung mặc vào, tiếp đó cầm cây súng phủi ít bụi bẩn, từ từ ngồi vào ghế sa lon, nhìn Mộc Tiểu Mễ vẫn như cũ co rúc ở góc tường, thở dài, “Tại sao bỏ thuốc trong cà phê?"
“Anh nói gì tôi không hiểu?" Mộc Tiểu Mễ chột dạ liếc anh một cái.
“Người nào chỉ điểm cho cô?" Giản Nhẫn ép hỏi.
Mộc Tiểu Mễ càng thêm sợ cúi đầu thật thấp.
Giản Nhẫn từ từ đi tới trước mặt cô, nắm cằm cô, nâng mặt của cô lên, chậc chậc hai tiếng, “Dáng dấp thật là đẹp. Nếu là lúc trước, ta nhất định sẽ yếu lòng, cho dù cô không phải giả mạo ‘Tiểu Mễ’ tới tìm ta. Rất đáng tiếc cho dù hạ độc, ta cũng không có làm gì cô đúng không? Để cho cô chụp ảnh thất bại, thật tiếc nuối."
Ánh mắt Mộc Tiểu Mễ phát ra ánh sáng tà ác, “Là bởi vì anh không được? Không nghĩ tới Giản lão đại tiếng tăm lừng lẫy trên thực tế lại bất lực!"
Giản Nhẫn cười ha ha, “Đừng tưởng rằng phép khích tướng hữu dụng đối với ta, đây chẳng qua là trò đùa vặt vãnh." Bổng nhiên, ánh mắt của anh chuyển sang nghiêm túc, bàn tay trượt xuống phía dưới bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Mộc Tiểu Mễ, “Nói thật cho ta biết, người nào chỉ điểm cho cô? Mục đích là gì?"
Mộc Tiểu Mễ cười một tiếng, nhưng thanh âm có chút gấp gáp, “Anh Giản, tôi là Tiểu Mễ, nào có mục gì. Tôi cũng chỉ là yêu anh thôi."
“Là Hồ Thiên Tuệ." Giản Nhẫn buông tay ra, lui về phía sau.
Mộc Tiểu Mễ thất sắc cả kinh.
“Ta sẽ không làm gì cô, cô trở về nói với Hồ Thiên Tuệ, muốn phá hoại tình cảm của ta với Tiểu Mễ là không thể nào. Nếu như cô ta còn muốn sống thấy mặt trời ngày mai, cũng đừng bao giờ giở trò lần thứ hai."
Một chiếc phi đao nhanh như chớp phóng về phía bên cạnh cổ Mộc Tiểu Mễ, phi đao lướt qua, một chùm tóc dài rơi trên sàn nhà.
“Nếu như có lần sau, rơi xuống sẽ là đầu của cô." Giản Nhẫn nói chậm rãi, ánh mắt sắc như dao.
Mộc Tiểu Mễ nơm nớp lo sợ nhặt lên tóc bị cắt của mình, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Thật là đáng sợ!
Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ!
Tại sao cô ban đầu lại ngu đến mức chỉ vì 50 vạn lại tới giả mạo làm người thứ ba?
Cô cũng không cần gặp người đàn ông này!
Từ trong túi áo Giản Nhẫn lấy ra một điếu thuốc, đốt, hút hai cái, sau đó gọi tới một tiểu đệ, “An bài xong xuôi, đem Hồ thị giết."
“Anh hai?" Tiểu đệ có chút ngạc nhiên, dù sao trước nay với Hồ thị vẫn còn có chút giao tình.
“Đem bọn họ nhổ sạch tận gốc, tuyệt không cho có cơ hội chuyển mình, hiểu chưa?" Giản Nhẫn hung hăng hút một hơi thuốc nói.
“Dạ!" Tiểu đệ không hỏi thêm nữa, anh hai làm việc chắc chắn có đạo lý của anh.
Giản Nhẫn thở dài. Hồ Thiên Tuệ, là cô chọc tôi trước, nên biết trước có hậu quả ngày hôm này.
Hồ Thiên Tuệ cũng biết cá tính của anh, nên không sử dụng thủ đoạn hạ lưu bắt cóc Tiểu Mễ uy hiếp anh, đại khái cũng không muốn bị anh vạch mặt.
Nhưng lần này âm mưu thất bại, cô ta cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, Hồ Thiên Tuệ tuyệt đối là con rắn độc không đạt được mục đích không bỏ qua, không nhổ hết răng độc của cô ta là tuyệt đối không được.
Vì an toàn của Tiểu Mễ, anh cái gì cũng làm được.
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép có bất kỳ người nào gây bất lợi đối với Tiểu Mễ.
Tuyệt không cho phép!
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, truyền đến tiếng cầu cứu của Tiểu Cầu vừa khẩn trương cừa bất an.
“Anh hai, không xong! Chị dâu rời nhà đi rồi!"
“Vậy cứ để cho cô ấy đi, nếu bớt giận cũng tốt." Giản Nhẫn cười, vừa nghĩ cô thật sự chơi trò cầm dây lưng quất chính mình, liền không nhịn được cười.
Ừ, không hổ là phụ nữ của Giản đại ca anh, đủ khí thế!
“Nhưng là... Nhưng là cô ấy phải đi nước Đức!"
“Hả?" Giản Nhẫn kinh ngạc.
Cái gì..., trốn thật đúng là xa.
“Đại ca, đại tẩu ngày mai sẽ đi Đức rồi, hơn nữa đi lần này chính là hai năm đó, anh mau nghĩ cách, làm cho cô không đi mới được."
“Làm cách nào để cô ấy không đi đây?" Giản Nhẫn khẽ mỉm cười, “Cô có tự do của cô. Chỉ là đi Đức, không phải đi lên tận mặt trăng, hai năm càng không phải là cả đời!"
“Anh hai quả nhiên là anh hai." Tiểu Cầu phát ra một tiếng thán phục.
Tác giả :
Nhạc Nhan