Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại
Chương 5
Sau giờ tan ca, Mạc Tiểu Mễ vẫn tiếp tục làm việc.
Cô không muốn đi đến võ quán như đã hẹn, vẫn cố ở lại kéo dài giờ làm, có thể kéo được bao lâu thì hay bấy lâu.
“Tiểu Mễ, mau xuống đây, có quà nè!" Đồng nghiệp Lưu Bí Thư kêu to chạy vào phòng làm việc của cô, “Cô làm gì thế sao còn không xuống? Quà đẹp như vậy cò không mau đi nhận?"
“Cái gì?" Mạc Tiểu Mễ khó hiểu.
“Ai chà, xem ra cô cũng không biết, mau lên, mau lên! Thiệt là, giám đốc không yêu cầu tăng ca? Mà có làm thì lương cũng không tăng thêm." Lưu Bí Thư với Mạc Tiểu Mễ vào công ty Ngô Thị cùng lúc, bởi vì được phân làm việc ở hai phòng khác nhau, không có xung đột lợi ích trực tiếp, nên quan hệ cũng không tệ.
Mạc Tiểu Mễ thu thập tài liệu qua loa, đem ngăn kéo khóa kỹ, cầm túi xách, liền bị Lưu Bí Thư kéo vào trong thang máy, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Lưu Bí Thư hưng phấn giống như bắt được vàng, mắt to tròn lonh lanh như thiếu nữ trong truyện tranh.
Thang máy dừng lại ở bãi đậu xe của tòa cao ốc văn phòng, Mạc Tiểu Mễ tròn mắt kinh ngạc.
Rất nhiều hoa hồng!
Thật nhiều hoa hồng đặt trên chiếc xe Lamborghini thể thao màu xanh da trời sáng chói, hoa hồng đỏ được phủ trên chiếc xe từ trước ra sau không sót chỗ nào, giống như một ngọn lửa chói sáng cả một góc.
Màu xanh của chiếc xe đối lập với sắc đỏ của hoa hồng, tạo nên một cảnh cực lỳ chói mặt thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Không chỉ vậy, nổi bật nhất là bụi hoa hồng ở giữa phía trên còn đặt một đôi giày thủy tinh thiết kế cực kỳ tinh xảo lại xinh đẹp mê người.
Trời ơi! Đây là cái gì?
Nếu như chiếc xe Lamborghini thể thao này đổi lại thành xe ngựa bí đỏ, Mạc Tiểu Mễ nhất định cho là mình đang lạc vào thế giới thần thoại.
“Hi! Bảo bối thương yêu." Cửa xe mở ra, một người đàn ông thân hình cao to đến phách lối cười mê hoặc bước ra, thân thể nghiên qua dựa vào trên cửa xe, bày ra một tư thế vô cùng cuốn hút."Đây là quà anh cất công đặt làm tặng em, vui không? Đôi giầy là làm theo kiểu của đôi giày cao gót màu trắng hôm trước đó."
Nhân viên công ty đang đứng quanh đó phát ra một tiếng “Ồ", ánh mắt đồng thời chuyển từ xe tới trên người Mạc Tiểu Mễ.
“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, Tiểu Mễ! A, trời ạ, tôi sắp xỉu rồi, thật là quá lãng mạn rồi, hơn nữa hoàng tử lại còn cực kỳ đẹp trai cực kỳ hấp dẫn nửa!" Lưu Bí Thư kích động nắm lấy tay Mạc Tiểu Mễ lắc qua lắc lại, nhỏ giọng nói không ngừng.
Hôm nay Giản Nhẫn hiển nhiên là ăn mặc rất tỉ mỉ, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong mặc chiếc áo màu lông cừu hở một khoản chữ V trước ngực lộ ra xương quai xanh khiêu gợi cùng một phần da thịt. Phía dưới anh mặc quần dài màu đen, trên sống mũi là cặp kính đen huyền bí.
“Vô cùng hấp dẫn!"
“Rất đẹp trai!"
“Thân hình thật chuẩn!"
Vì là lúc tan tầm, nhân viên trong tòa nhà 11 tầng ra về rất đông, thấy đông đúc cùng nhau xúm lại xem, nhân viên nữ lại nhìn chằm chằm Giản Nhẫn, giống như anh là một món ăn ngon không thể bỏ qua.
Mạc Tiểu Mễ bước nhanh tới bên cạnh Giản Nhẫn, hạ thấp giọng hỏi: “Anh làm cái trò quỷ gì vậy?"
“Ai cha cha, em yêu, anh là vì theo đuổi em, vì để em yêu anh, anh nguyện lên núi đao xuống biển lửa đều không hề chối từ."
“Gặp quỷ... Á!"
Giản Nhẫn lấy cặp kính mát xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn chòng chọc cô, chân sau quỳ xuống đất, cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng hôn lên một cái, “Mạc tiểu thư yêu dấu, gả cho anh được không?"
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
“Mau trả lời là đồng ý! Người đàn ông tốt đó!"
“Thật là lãng mạn! A... Tôi cũng muốn vậy!"
Đám người xung quanh bắt đầu reo hò, nhân viên nam thậm chí huýt gió, sau một ngày đầy công việc nhàm chán đơn điệu, chứng kiến trực tiếp lại miễn phí một tiết mục đầy lãng mạn cùng vui nhộn này, thật là làm cho cả người phấn khích.
Mạc Tiểu Mễ thật sự rất muốn nhấc chân đạp vào cái khuôn mặt đang cười một cách đáng ghét kia, anh bộ không có chuyện gì làm hay sao mà lại chạy đến nơi này đùa giỡn?
“Em yêu? Darling? Bảo bối... Đồng ý được không?" Giản Nhẫn ngọt ngào kêu gọi cô.
“Anh câm miệng cho em!" Mạc Tiểu Mễ rốt cuộc không thể nhịn được nữa một cước đạp anh, khiến cho mọi người đang hóng chuyện xung quanh thở dài bất mãn thanh.
“Đó ha ha, bảo bối của tôi lại xấu hổ rồi, thật là thật xin lỗi các vị, đoạn phim miễn phí hôm nay đến đây chấm dứt. Thời gian tới là thể giới riêng của hai chúng tôi rồi. Cám ơn các vị đã ủng hộ. Gặp lại sau! Gặp lại sau!"
Giản Nhẫn một bên hướng mọi người khắp bốn phía nói chuyện một bên bế xốc Mạc Tiểu Mễ lên đang muốn chay trốn, nhét cô vào trong xe, rồi anh cũng ngồi vào, còn lưu luyến cùng mọi người vẫy tay chào tạm biệt.
“Huh! Anh phát bệnh thần kinh hả? Bộ anh muốn em không thể đi làm hay sao? Ngày mai em còn mặt mũi nào mà tới làm nửa chứ?" Mạc Tiểu Mễ cầm túi xách đánh người đàn ông ngồi bên cạnh.
“Ha ha ha... Bọn họ hâm mộ em còn không kịp, làm sao không cho em đi làm?" Giản Nhẫn cảm thấy cô suy nghĩ rất kỳ lạ, “Anh chính là vắt óc suy nghĩ, còn mướn một đống tiểu thuyết ngôn tình về nhà nghiên cứu, mới nghĩ ra được tình tiết lãng mạn như vậy, chẳng lẽ em không thể giống như nhân vật nữ chính biểu hiện sự cảm động sao?"
Mướn một đống tiểu thuyết ngôn tình? Còn đem mấy tiểu tiết cầu hôn khoa trường trong tiểu thuyết dùng trong cuộc sống hiện thực?
Trời... Nên nói anh là ngốc nghếch, hay là bất trị đây?
Mạc Tiểu Mễ không chịu nổi ôm đầu rên rỉ không dứt, cô là xui mấy đời, mới bị người đàn ông này bám lấy?
“Anh có đầu óc hay không? Anh quả thực là đầu thì to mà óc như trái nho. Trên đời làm sao có thể có loại người như anh chứ?"
“Hả? Anh là rất nghiêm túc, chẳng lẽ anh làm không đúng sao?" Giản Nhẫn còn tưởng sẽ thấy cô dáng vẻ cảm động rơi lệ, tại sao cô lại càng ngày càng nóng giận?
Cô không phải nên nũng nịu nói: “Nhẫn thân yêu, anh đối với em thật tốt, em rất cảm động rất cảm động... Em nhất định sẽ gả cho anh, sẽ cùng nhau tay trong tay, cùng nhau mở ra cánh cửa hạnh phúc!" Sau đó vừa lau nước mắt vừa nhào vào trong lòng anh sao?
Thật là lãng phí anh hy sinh giả trang đầu heo muốn cô vui vẻ!
Mạc Tiểu Mễ lấy tay đánh anh một cái, “Thật hết chịu nổi anh, tình yêu chân chính không phải thể hiện bằng mấy lời nói khoa trương ngoài mặt này có biết hay không? Mà là... Haizzzz, nói cho anh cũng là đàn gảy tai trâu. Thôi, đưa em đến trước của võ quán Không Thủ, em có việc."
“Hả?" Giản Nhẫn càng thêm giật mình, “Mạc Tiểu Mễ, chúng ta còn chưa ăn chung một bửa tối lãng mạn mà."
“Có phải kiểu ăn tối một bên đốt đèn cầy mờ ảo, một bên có người kéo đàn vi-ô-long?"
“Đúng vậy! Làm sao em đoán được?"
“Toàn mấy cái xưa như trái đất, theo đuổi phụ nữ kiểu đó, anh mua miếng đậu hũ đâm đầu vào đó chết đi! Ngu ngốc! Trong tình yêu cái phụ nữ cần là một vòng tay kiên cố, một lồng ngực ấm áp, cảm giác an toàn có biết hay không? Còn dáng vẻ của anh, thấy rõ là công tử phong lưu, không hơn không kém."
“Anh có chỗ nào là công tử phong lưu hả? Anh chưa từng theo đuổi bất kỳ người phụ nữ nào." Giản Nhẫn nhìn cô, vươn cánh tay dài ôm cô vào trước ngực của mình, “Này, vòng tay kiên cố cho em, lồng ngực ấm áp cũng cho em, cảm giác an toàn... Em không cảm thấy sao?"
“Anh..." Mạc Tiểu Mễ tức cười. Tên ngu ngốc này, chẳng lẽ chỉ biết hiểu ý nghĩa mặt chữ thôi sao? Nhưng khi nhìn thái độ nghiêm túc của anh, trong lòng lại bỗng nhiên ấm áp.
“Không đi võ quán, cùng đi ăn cơm đi." Giản Nhẫn chậm rãi dừng xe, cúi đầu hỏi cô.
“Em có chuyện quan trọng, không thể vắng mặt." Đúng vậy, hôm nay muốn cùng Ân Trần nói rõ ràng, không thể cứ mãi không rõ ràng như vậy.
“Vậy anh cùng đi với em." Giản Nhẫn kích động đề nghị.
“Không, em muốn đi một mình."
Vẻ mặt Giản Nhẫn trở nên ảm đạm, nhưng cuối cùng vẫn từ từ buông lỏng cánh tay, “Được rồi. Anh nói rồi sẽ không ép em."
Mạc Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn anh một cái, không nghĩ nhanh như vậy anh liền buông tha.
Có lúc, cô thật không cách nào hiểu được hành động của anh.
“Anh yêu em, cho nên sẽ chờ em hãy xác định lòng mình, anh không ép em."
Giọng anh khàn khàn trầm thấp cũng mang theo bất đắc dĩ, ba chữ “ không ép em" khiến Mạc Tiểu Mễ cũng không nhịn được đau lòng.
“Em... Chờ em nghĩ rõ, sẽ chủ động liên lạc với anh. Tin tưởng em, em sẽ nhanh chóng cho anh đáp án." Mạc Tiểu Mễ xuống xe, quay đầu hướng anh nói.
“Được."
Cả hai đều không phải là kiểu người thích dây dưa không rõ ràng, một khi đã xác nhận tình cảm của mình, sẽ toàn tâm toàn ý đắm chìm trong nó.
Giản Nhẫn tin vào cách nhìn của mình, cũng tin tưởng trong ánh mắt Mạc Tiểu Mễ chắc chắn có tình yêu.
Mặc dù cô trước sau chết cũng không thừa nhận.
Ân Trần vẫn chưa tới.
Mạc Tiểu Mễ khẽ thở dài, quyết định chờ đợi, bởi vì cô đã sớm quen cá tính hay trễ hẹn của anh.
Cô đem chiếc nhẫn trên ngón tay tháo xuống, thả vào trong túi, thay quần áo luyện võ, những bạn hay cùng tập với cô cười chào hỏi, sau đó bắt đầu khởi động.
Nửa giờ sau, cô mệt mỏi khắp người đầy mồ hôi, Ân Trần vẫn chưa tới.
“Thế nào, Tiểu Mễ? Hôm nay tâm trạng không tốt." Bạn cùng tập quan tâm đỡ cô trên mặt đất dậy.
“Không có chuyện gì." Mạc Tiểu Mễ lắc đầu, lau mồ hôi trên trán, chống người đứng dậy, “Tiếp tục!"
Mạc Tiểu Mễ là từ nhỏ đã tập võ, cha là bác sĩ nên đặc biệt chú trọng đến sức khỏe, từ nhỏ luôn dạy con của mình rèn luyện thân thể, chỉ là cha dạy bọn họ là võ thuật dưỡng sinh Trung quốc truyền thống —— Thái Cực quyền.
Luyện tập Thái Cực quyền cần tính nhẫn nại rất lớn, động tác chậm rãi, cộng thêm lý thuyết với một đứa bé mà nói khó hiểu vô cùng, làm cho Mạc Tiểu Mễ đối với Thái Cực quyền không có thiện cảm.
Cô thích loại võ thuật hoạt bát hiếu động lại có thể mạnh mẽ đánh nhau, vì vậy cô liền bắt đầu học võ thuật tại võ quán Không Thủ nay, thói quen này vẫn duy trì đến bây giờ.
Bởi vì tập võ, cũng khiến cô có tính cách thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ, mặc dù làm chuyện tốt cũng không được báo đáp, còn thường nhận lấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, nhưng Mạc Tiểu Mễ vẫn kiên trì với quan điểm của mình: làm chuyện tốt để không phải cắn rứt lương tâm.
“Tiểu Mễ, bên ngoài có người tìm cháu." Quán trưởng dùng giọng oang oang được dùng mỗi lần luyện công hô to gọi Mạc Tiểu Mễ.
“Ai vậy ạ?"
“Là một người đeo mắt kính." Quán trưởng đi tới Mạc Tiểu Mễ vỗ vỗ một cái, “Một anh chàng rất điểm trai, Tiểu Mễ của chúng ta cũng đến tuổi kết hôn rồi."
“Đúng đó, đến lúc đó bác nhất định phải tặng con một món lễ vật làm quà đó nha." Mạc Tiểu Mễ cười hì hì nói với ông, đoán người đứng ở cửa chắc chắn là Ẩn Nhẫn.
Lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt và trên cổ, Mạc Tiểu Mễ vội vàng mang vào giày chạy bộ, quả nhiên thấy Ân Trần mặt một bộ trang phục lạ lùng.
Anh mặc áo khoác dầy, quần jean rộng lùng thùng, trên đầu đội một chiếc nón đánh tenis, trên sống mũi là chiếc kính râm to đủ để che đậy nửa gương mặt. Ngôi sao ra đường mà cải trang như vậy, cách cải trang của Ân Trần không phải là quá tệ sao?
“Chào!" Mạc Tiểu Mễ lên tiếng chào hỏi, “Có muốn vào hoạt động thân thể một cái hay không?"
Trước khi Ân Trần gia nhập giới nghệ sĩ, anh và cô thường cùng đến đây rèn luyện, còn là đệ tử được quán trưởng cực kỳ sủng ái.
Nhưng hiện tại thì sao? Quán trưởng cũng không còn nhận ra Ân Trần một ngôi sao lớn này nửa rồi.
“À không, anh còn có chuyện phải quay về làm gấp, đi uống cà phê được chứ?" Ân Trần hạ thấp giọng nói.
Mạc Tiểu Mễ nhíu mày, cô ghét loại cảm giác lén lút này, nhưng vẫn đồng ý, “Được, em đi thay quần áo."
Tắm sơ quá một chút, nhanh chóng thay quần áo, Mạc Tiểu Mễ vọt ra.
“Đi thôi."
Không khí giữa hai người trầm lắng.
“Sao lại ăn mặc kỳ quái vậy?" Mạc Tiểu Mễ cố gắng tìm đề tài.
“Mới vừa quay xong quảng cáo, mặc thêm cái áo khoác liền chạy ra đây."
Ân Trần muốn nắm tay Mạc Tiểu Mễ, cô suy nghĩ một lát rồi giấu tay về phía sau.
Ân Trần thở dài, “Xin lỗi."
“Xin lỗi cái gì?" Mạc Tiểu Mễ khó hiểu.
“Anh đã không có thời gian ở bên cạnh em, gặp mặt một chút lại phải đi ngay."
Mạc Tiểu Mễ cười cười, chỉ quán cà phê trước mặt, “Đến đó đi, em chưa ăn tối, muốn ăn ít bánh kem. Anh ăn chưa?"
“Ăn thức ăn nhanh." Làm một diễn viên ngôi sao tuy là rất được yêu thích và ngưởng mộ, nhưng lại không thể sống có một cuộc sống bình thương ăn uống đúng giờ.
Ân Trần theo Mạc Tiểu Mễ đi vào trong quán, gọi hai ly cà phê, một phần bánh chocolate.
Mạc Tiểu Mễ thêm đường và sữa tươi váo trong ca phê quấy đều.
Ân Trần anh mắt lạ lẩm nhìn cô, “Em không phải thường uống cà phê đen sao?"
“Đổi khẩu vị, cà phê đen quá đắng." Mạc Tiểu Mễ bưng ly lên, thổi cho bớt nóng, thõa mãn uống từng ngụm nhỏ.
Ân Trần kinh ngạc nhìn cà phê trước mặt mình. Vậy sao? Cô đã không còn thích cà phê đen nữa?
“Có thể xem, cà phê đen như khẩu vị của thời kỳ thanh xuân, thêm đường và sữa tươi mùi thơm của cà phê sẽ không thể nào như lúc ban đâu." Mạc Tiểu Mễ nói nhàn nhạt, vẫn tiếp tục khoáy cà phê, “Nhưng là khi lớn hơn, sẽ muốn chậm rãi hưởng thụ, nên thích thêm đường và sữa tươi."
“Ý em là, em đã thay đổi sao?" Ân Trần tay nắm chặt ly ca phê, đôi mày tao nha đã khiến ngàn vạn thiếu nữ si mê nhăn thành một đường.
“Anh cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn tình yêu sao?" Mạc Tiểu Mễ hai mắt nhìn thẳng vào anh, đáng tiếc, cho dù ở trong quán ca phê anh vẫn đeo kính đen, mà cô cũng không còn muốn biết trong mắt anh biểu hiện gì nữa.
Giữa bọn họ bị chia cách không chỉ là cắp kính kia.
Giữa bọn họ, đã là ly cà phê đã pha thêm đường và sữa.
Còn có thể là tình cảm yêu đương trong sáng ngày trước sao?
“Trong lòng của anh chỉ có mình em, chưa bao giờ thay đổi."
“Chỉ là trong lòng lại có thêm rất nhiều người phụ nữ khác, không phải sao?"
“Chỉ là tin tức của mấy tạp chí lá cải!"
“Không có lửa làm sao có khói, nhà không trống thì làm sao gió vào. Mấy phần thật mấy phần giả, anh là người biết rõ hơn ai hết đúng không?"
“Tiểu Mễ, giới nghệ sỉ là như vậy, chỉ là gặp dịp thì chơi đùa, nếu không anh làm sao có thể nắm bắt được cơ hội? Ngoài việc bản thân phải cố gắng làm việc, còn phải biết nắm bắt cơ hội! Nhiều người vẫn cố gắng để tạo dựng được danh tiếng, nhưng có mấy người thực sự nổi tiếng?" Ân Trần kích động biện bạch.
“Anh nghĩ anh nói những lời này em sẽ tin sao?" Mạc Tiểu Mễ nghiêng về phía sau, làm lớn hơn khoảng cách giữa hai người.
“Em luôn như vậy! Luôn là dáng vẻ cao vời vợi không thể với tới! Em xuất thân từ gia đình giàu sang, làm sao biết việc phải kiếm ba bửa ăn khó khắn như thế nào? Làm sao có thể hiểu cảm giác của anh khi bị mẹ em nói là kẻ nghèo hèn? Anh liều chết tìm kiếm danh vọng không phải là mong muốn kiếm nhiều tiền một chút? Không có tiền, làm sao anh có thể cưới em?"
“Vậy bây giờ anh đã nổi tiếng rồi, có tiền, còn có thể lấy em không?" Mạc Tiểu Mễ mắt nhìn thẳng hỏi.
Nếu như là những cô gái ngây thơ khác, có lẽ sẽ bị anh làm cho u mê cảm động, nhưng cô thì không, bởi vì cái trò diễn kịch trành thủ tình cảm này anh đã dùng với cô biết bao nhiều lần rồi.
Nhưng ngôn ngữ hoa mỹ, cuối cùng vẫn là nói suông.
Ân Trần toàn thân cứng đờ, từ từ cúi đầu, hai bàn tay nắm chặc trên mặt bàn, “Cho anh thêm chút thời gian, anh mới vừa thành danh, tiền kiếm được không nhiều lắm, anh còn muốn..."
“Còn muốn em đợi bao lâu? Lần đầu tiên là một năm, nói chỉ cần có cơm ăn chúng ta sẽ kết hôn, kết quả giờ sao? Lần thứ hai hai năm, lần thứ ba ba năm, thoáng một cái đã qua sáu năm, kết quả là gì?" Mạc Tiểu Mễ cũng kích động.
“Tiểu Mễ, hai người yêu nhau không nhất định phải kết hôn..."
“Vậy sao? Thật đáng tiếc, em xưa nay vẫn là kiểu phụ nữ để tâm đến chết, em cho rằng nếu như hai người yêu nhau, nhất định phải kết hôn sống bên nhau cả đời." Mạc Tiểu Mễ thở dài, lòng cũng hoàn toàn lạnh như băng.
“Cho anh thêm năm năm, chỉ cần năm năm là đủ rồi, năm năm sau anh nhất định cưới em." thấy đôi mắt trong sáng của cô hoàn toàn ảm đạm, Ân Trần chợt hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay của cô van xin.
“Trước kia anh cũng nói với em như vậy." Tay Mạc Tiểu Mễ rút tay lại, “Năm năm sau? Anh lại nắm tay em, cầu xin chờ anh thêm mười năm nữa?"
“Tiểu Mễ! Anh lần này là nghiêm túc!"
“Mấy lần trước anh không nghiêm túc sao?"
“Em đã yêu những người khác đúng không?" Sắc mặt Ân Trần chợt dữ tợn. “Có phải cái tên lưu manh ở quán bar hôm trước?"
“Xin anh không nên nói xấu người khác!" Mạc Tiểu Mễ lạnh lùng quát.
“Hắn ta rốt cuộc là ai?" Ân Trần vẫn cố ý muốn gây sự.
Hừ, em còn muốn hỏi cái cô gái hôm đó ở quán bar là ai kìa! Cô ấy thân thiết với anh so với em và Giản Nhẫn có là cái gì?
Mạc Tiểu Mễ lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn kim cương thật lớn, cô đã từng cảm thấy chiếc nhẫn như vậy rất dung tục, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó cực kỳ xinh đẹp.
Cô từ từ mang chiếc nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái của mình, đưa đến trước mặt Ân Trần, “Đẹp không?"
Ân Trần sắc mặt tối sầm, cắn chặt môi không nói một lời.
Ban đầu anh bước vào giới nghệ sĩ, đúng là vì muốn kiếm nhiều tiền, nhưng khi anh kiếm được nhiều tiền, lại bắt đầu muốn thật nhiều danh tiếng, có danh tiếng lại hy vọng mình có thể trở thành siêu sao hàng đầu.
Tham vọng của con người như động không đáy, vĩnh viễn không thể dừng lại, dần dần anh liền quên mất ước nguyện ban đầu của mình, Mạc Tiểu Mễ người quan trọng nhất trong lòng dần dần mơ nhạt.
Nhưng anh từ trước đến giờ quả thật rất quý trọng đoạn tình cảm ngây thơ này, chính mình luôn khắc sâu sự hồn nhiên đã từng có, chứ không như hiện tại toàn thân là sự xa hoa hư ảo.
Mạc Tiểu Mễ như một giấc mộng ngây thơ, cô sống vĩnh viễn chân thật nhất, là anh không thể đuổi kịp sự chân thật đó.
Ở giới nghệ sĩ, nói dối một ngày ba bữa, thế nhưng anh lại không thể nào từ bỏ nơi hư vinh đó, nó như một nơi có thật nhiều màu sắc, khiến con người ta phải hoa mắt hổn loạn.
“Chúng ta chia tay thôi." Mạc Tiểu Mễ nói dứt khoát, “Gần đây em suy nghĩ về vấn đề giữa chúng ta, em thừa nhận vấn đề mấu chốt là ở em. Em không phải loại phụ nữ có thể ở sau lưng một người đàn ông vô tư dâng hiến, em hi vọng hạnh phúc của mình có thể đường đường chính chính đặt dưới ánh mặt trời, có thể lớn tiếng nói với người khác người đàn ông này là của em, cũng hi vọng người đó lớn tiếng đối với người khác nói Mạc Tiểu Mễ là người phụ nữ của tôi, em là người phụ nữ duy nhất."
Sắc mặt Ân Trần càng thêm khó coi.
Mạc Tiểu Mễ từ từ đứng lên, “Chúc anh công thành danh toại, ‘tiền’ đồ vô hạn."
Cứ như vậy kết thúc.
Thật kết thúc, toàn bộ tình cảm sáu năm.
Biết chín năm, yêu thầm sáu năm, thật ra thì thời gian hai người chân chính đi chung với nhau không hơn nửa năm, còn lại đều là thời gian dài chờ đợi đợi thêm đợi.
Hiện tại, cuối cùng kết thúc, không có quá nhiều thương cảm, ngược lại có cảm giác giải thoát nhẹ nhõm, thật là kỳ lạ.
Còn tưởng rằng mình sẽ đau đến chết đi sống lại chứ, ha ha,chắc là tình cảm loại Quỳnh Dao không thích hợp với mình, mình vốn thần kinh thô sơ lại hay lơ đễnh, cho nên mới có thể chịu được sáu năm tương tư khổ, cho nên cho dù chia tay cũng không khổ sở.
Cuối cùng cũng được tự do, không cho khóc, không cho khổ sở, không cho... đau khổ.
Mạc Tiểu Mễ cúi đầu đi, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi vào lối đi bộ.
Kết thúc rồi, một phần tâm trong lòng cũng đã chết, cô lặng lẽ đem phần tình yêu kia mai táng.
“Reng reng reng..." Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đau lòng đến chết lặng, Mạc Tiểu Mễ đang trên đường cái lang thang không muốn về nhà lấy điện thoại di động từ trong túi ra, “Hả?"
“Mạc tỷ tỷ! Chị mau tới bệnh viện, Giản Nhẫn đã xảy ra chuyện!" Điện thoại đầu kia truyền đến tiếng Diệp Tiểu Đao hoang mang sợ hãi.
“Cái gì? Em nói cái gì? Anh ấy xảy ra chuyện gì?" Mạc Tiểu Mễ tim ngừng đập, đồng thời đưa tay vảy chiếc tắc xi, nhanh chóng ngồi vào, nói địa chỉ, lại lo lắng nghe Diệp Tiểu Đao giải thích.
“Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, em đang ở cùng anh Giản, đột nhiên xuất hiện mấy người mặc đồ đen che mặt, giống như trong phim, vừa tới liền đánh, mặc dù mấy người kia cũng bị anh Giản đánh cho tàn phế, nhưng anh Giản cũng bị thương, ô..." Nói tới đây, cậu bé khóc lên, “Anh ấy là vì cứu em mới bị thương, vốn có thể chạy đi không bị thương chút nào, ô..."
Mạc Tiểu Mễ lòng trầm xuống, tay cầm điện thoại cũng run rẩy không ngừng, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cô không nhịn được rống giận, “Không nói lời vô ích! Nói mau anh ấy như thế nào? Rốt cuộc ra sao?"
“Ô... Em cũng không biết, chảy máu rất nhiều, ô... Ô ô... Ảnh đi bộ cũng không được, ô..." Diệp Tiểu Đao mặc dù là cậu bé ngổ ngịch, nhưng gia đình giàu có, ra đời chân ướt chân ráo, hiện tại hoảng sợ đến cả người ngẩn ra, nghe tiếng Mạc Tiểu Mễ, lập tức khóc rống lên.
“Bác tài xế,làm ơn lái nhanh một chút." Mạc Tiểu Mễ vừa thúc giục bác tài xế, vừa an ủi đứa trẻ đã sớm bị dọa đến không còn biết gì, “Tiểu Đao, đừng khóc, chị lập tức tới liền. Thông báo cho người làm của Giản Nhẫn chưa?"
“Em... Em không biết... Em đi hỏi thăm một chút... Ô..." Diệp Tiểu Đao khóc cúp điện thoại.
Mạc Tiểu Mễ nắm thật chặt điện thoại di động, thân thể lạnh như băng.
Không thể chết được! Bây giờ anh tuyệt đối không được chết!
Anh chết, vậy em phải làm sao? Em vừa mới cự tuyệt một người đàn ông!
Cho nên không cho phép anh chết!
Cô không muốn đi đến võ quán như đã hẹn, vẫn cố ở lại kéo dài giờ làm, có thể kéo được bao lâu thì hay bấy lâu.
“Tiểu Mễ, mau xuống đây, có quà nè!" Đồng nghiệp Lưu Bí Thư kêu to chạy vào phòng làm việc của cô, “Cô làm gì thế sao còn không xuống? Quà đẹp như vậy cò không mau đi nhận?"
“Cái gì?" Mạc Tiểu Mễ khó hiểu.
“Ai chà, xem ra cô cũng không biết, mau lên, mau lên! Thiệt là, giám đốc không yêu cầu tăng ca? Mà có làm thì lương cũng không tăng thêm." Lưu Bí Thư với Mạc Tiểu Mễ vào công ty Ngô Thị cùng lúc, bởi vì được phân làm việc ở hai phòng khác nhau, không có xung đột lợi ích trực tiếp, nên quan hệ cũng không tệ.
Mạc Tiểu Mễ thu thập tài liệu qua loa, đem ngăn kéo khóa kỹ, cầm túi xách, liền bị Lưu Bí Thư kéo vào trong thang máy, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Lưu Bí Thư hưng phấn giống như bắt được vàng, mắt to tròn lonh lanh như thiếu nữ trong truyện tranh.
Thang máy dừng lại ở bãi đậu xe của tòa cao ốc văn phòng, Mạc Tiểu Mễ tròn mắt kinh ngạc.
Rất nhiều hoa hồng!
Thật nhiều hoa hồng đặt trên chiếc xe Lamborghini thể thao màu xanh da trời sáng chói, hoa hồng đỏ được phủ trên chiếc xe từ trước ra sau không sót chỗ nào, giống như một ngọn lửa chói sáng cả một góc.
Màu xanh của chiếc xe đối lập với sắc đỏ của hoa hồng, tạo nên một cảnh cực lỳ chói mặt thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Không chỉ vậy, nổi bật nhất là bụi hoa hồng ở giữa phía trên còn đặt một đôi giày thủy tinh thiết kế cực kỳ tinh xảo lại xinh đẹp mê người.
Trời ơi! Đây là cái gì?
Nếu như chiếc xe Lamborghini thể thao này đổi lại thành xe ngựa bí đỏ, Mạc Tiểu Mễ nhất định cho là mình đang lạc vào thế giới thần thoại.
“Hi! Bảo bối thương yêu." Cửa xe mở ra, một người đàn ông thân hình cao to đến phách lối cười mê hoặc bước ra, thân thể nghiên qua dựa vào trên cửa xe, bày ra một tư thế vô cùng cuốn hút."Đây là quà anh cất công đặt làm tặng em, vui không? Đôi giầy là làm theo kiểu của đôi giày cao gót màu trắng hôm trước đó."
Nhân viên công ty đang đứng quanh đó phát ra một tiếng “Ồ", ánh mắt đồng thời chuyển từ xe tới trên người Mạc Tiểu Mễ.
“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, Tiểu Mễ! A, trời ạ, tôi sắp xỉu rồi, thật là quá lãng mạn rồi, hơn nữa hoàng tử lại còn cực kỳ đẹp trai cực kỳ hấp dẫn nửa!" Lưu Bí Thư kích động nắm lấy tay Mạc Tiểu Mễ lắc qua lắc lại, nhỏ giọng nói không ngừng.
Hôm nay Giản Nhẫn hiển nhiên là ăn mặc rất tỉ mỉ, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong mặc chiếc áo màu lông cừu hở một khoản chữ V trước ngực lộ ra xương quai xanh khiêu gợi cùng một phần da thịt. Phía dưới anh mặc quần dài màu đen, trên sống mũi là cặp kính đen huyền bí.
“Vô cùng hấp dẫn!"
“Rất đẹp trai!"
“Thân hình thật chuẩn!"
Vì là lúc tan tầm, nhân viên trong tòa nhà 11 tầng ra về rất đông, thấy đông đúc cùng nhau xúm lại xem, nhân viên nữ lại nhìn chằm chằm Giản Nhẫn, giống như anh là một món ăn ngon không thể bỏ qua.
Mạc Tiểu Mễ bước nhanh tới bên cạnh Giản Nhẫn, hạ thấp giọng hỏi: “Anh làm cái trò quỷ gì vậy?"
“Ai cha cha, em yêu, anh là vì theo đuổi em, vì để em yêu anh, anh nguyện lên núi đao xuống biển lửa đều không hề chối từ."
“Gặp quỷ... Á!"
Giản Nhẫn lấy cặp kính mát xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn chòng chọc cô, chân sau quỳ xuống đất, cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng hôn lên một cái, “Mạc tiểu thư yêu dấu, gả cho anh được không?"
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
“Mau trả lời là đồng ý! Người đàn ông tốt đó!"
“Thật là lãng mạn! A... Tôi cũng muốn vậy!"
Đám người xung quanh bắt đầu reo hò, nhân viên nam thậm chí huýt gió, sau một ngày đầy công việc nhàm chán đơn điệu, chứng kiến trực tiếp lại miễn phí một tiết mục đầy lãng mạn cùng vui nhộn này, thật là làm cho cả người phấn khích.
Mạc Tiểu Mễ thật sự rất muốn nhấc chân đạp vào cái khuôn mặt đang cười một cách đáng ghét kia, anh bộ không có chuyện gì làm hay sao mà lại chạy đến nơi này đùa giỡn?
“Em yêu? Darling? Bảo bối... Đồng ý được không?" Giản Nhẫn ngọt ngào kêu gọi cô.
“Anh câm miệng cho em!" Mạc Tiểu Mễ rốt cuộc không thể nhịn được nữa một cước đạp anh, khiến cho mọi người đang hóng chuyện xung quanh thở dài bất mãn thanh.
“Đó ha ha, bảo bối của tôi lại xấu hổ rồi, thật là thật xin lỗi các vị, đoạn phim miễn phí hôm nay đến đây chấm dứt. Thời gian tới là thể giới riêng của hai chúng tôi rồi. Cám ơn các vị đã ủng hộ. Gặp lại sau! Gặp lại sau!"
Giản Nhẫn một bên hướng mọi người khắp bốn phía nói chuyện một bên bế xốc Mạc Tiểu Mễ lên đang muốn chay trốn, nhét cô vào trong xe, rồi anh cũng ngồi vào, còn lưu luyến cùng mọi người vẫy tay chào tạm biệt.
“Huh! Anh phát bệnh thần kinh hả? Bộ anh muốn em không thể đi làm hay sao? Ngày mai em còn mặt mũi nào mà tới làm nửa chứ?" Mạc Tiểu Mễ cầm túi xách đánh người đàn ông ngồi bên cạnh.
“Ha ha ha... Bọn họ hâm mộ em còn không kịp, làm sao không cho em đi làm?" Giản Nhẫn cảm thấy cô suy nghĩ rất kỳ lạ, “Anh chính là vắt óc suy nghĩ, còn mướn một đống tiểu thuyết ngôn tình về nhà nghiên cứu, mới nghĩ ra được tình tiết lãng mạn như vậy, chẳng lẽ em không thể giống như nhân vật nữ chính biểu hiện sự cảm động sao?"
Mướn một đống tiểu thuyết ngôn tình? Còn đem mấy tiểu tiết cầu hôn khoa trường trong tiểu thuyết dùng trong cuộc sống hiện thực?
Trời... Nên nói anh là ngốc nghếch, hay là bất trị đây?
Mạc Tiểu Mễ không chịu nổi ôm đầu rên rỉ không dứt, cô là xui mấy đời, mới bị người đàn ông này bám lấy?
“Anh có đầu óc hay không? Anh quả thực là đầu thì to mà óc như trái nho. Trên đời làm sao có thể có loại người như anh chứ?"
“Hả? Anh là rất nghiêm túc, chẳng lẽ anh làm không đúng sao?" Giản Nhẫn còn tưởng sẽ thấy cô dáng vẻ cảm động rơi lệ, tại sao cô lại càng ngày càng nóng giận?
Cô không phải nên nũng nịu nói: “Nhẫn thân yêu, anh đối với em thật tốt, em rất cảm động rất cảm động... Em nhất định sẽ gả cho anh, sẽ cùng nhau tay trong tay, cùng nhau mở ra cánh cửa hạnh phúc!" Sau đó vừa lau nước mắt vừa nhào vào trong lòng anh sao?
Thật là lãng phí anh hy sinh giả trang đầu heo muốn cô vui vẻ!
Mạc Tiểu Mễ lấy tay đánh anh một cái, “Thật hết chịu nổi anh, tình yêu chân chính không phải thể hiện bằng mấy lời nói khoa trương ngoài mặt này có biết hay không? Mà là... Haizzzz, nói cho anh cũng là đàn gảy tai trâu. Thôi, đưa em đến trước của võ quán Không Thủ, em có việc."
“Hả?" Giản Nhẫn càng thêm giật mình, “Mạc Tiểu Mễ, chúng ta còn chưa ăn chung một bửa tối lãng mạn mà."
“Có phải kiểu ăn tối một bên đốt đèn cầy mờ ảo, một bên có người kéo đàn vi-ô-long?"
“Đúng vậy! Làm sao em đoán được?"
“Toàn mấy cái xưa như trái đất, theo đuổi phụ nữ kiểu đó, anh mua miếng đậu hũ đâm đầu vào đó chết đi! Ngu ngốc! Trong tình yêu cái phụ nữ cần là một vòng tay kiên cố, một lồng ngực ấm áp, cảm giác an toàn có biết hay không? Còn dáng vẻ của anh, thấy rõ là công tử phong lưu, không hơn không kém."
“Anh có chỗ nào là công tử phong lưu hả? Anh chưa từng theo đuổi bất kỳ người phụ nữ nào." Giản Nhẫn nhìn cô, vươn cánh tay dài ôm cô vào trước ngực của mình, “Này, vòng tay kiên cố cho em, lồng ngực ấm áp cũng cho em, cảm giác an toàn... Em không cảm thấy sao?"
“Anh..." Mạc Tiểu Mễ tức cười. Tên ngu ngốc này, chẳng lẽ chỉ biết hiểu ý nghĩa mặt chữ thôi sao? Nhưng khi nhìn thái độ nghiêm túc của anh, trong lòng lại bỗng nhiên ấm áp.
“Không đi võ quán, cùng đi ăn cơm đi." Giản Nhẫn chậm rãi dừng xe, cúi đầu hỏi cô.
“Em có chuyện quan trọng, không thể vắng mặt." Đúng vậy, hôm nay muốn cùng Ân Trần nói rõ ràng, không thể cứ mãi không rõ ràng như vậy.
“Vậy anh cùng đi với em." Giản Nhẫn kích động đề nghị.
“Không, em muốn đi một mình."
Vẻ mặt Giản Nhẫn trở nên ảm đạm, nhưng cuối cùng vẫn từ từ buông lỏng cánh tay, “Được rồi. Anh nói rồi sẽ không ép em."
Mạc Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn anh một cái, không nghĩ nhanh như vậy anh liền buông tha.
Có lúc, cô thật không cách nào hiểu được hành động của anh.
“Anh yêu em, cho nên sẽ chờ em hãy xác định lòng mình, anh không ép em."
Giọng anh khàn khàn trầm thấp cũng mang theo bất đắc dĩ, ba chữ “ không ép em" khiến Mạc Tiểu Mễ cũng không nhịn được đau lòng.
“Em... Chờ em nghĩ rõ, sẽ chủ động liên lạc với anh. Tin tưởng em, em sẽ nhanh chóng cho anh đáp án." Mạc Tiểu Mễ xuống xe, quay đầu hướng anh nói.
“Được."
Cả hai đều không phải là kiểu người thích dây dưa không rõ ràng, một khi đã xác nhận tình cảm của mình, sẽ toàn tâm toàn ý đắm chìm trong nó.
Giản Nhẫn tin vào cách nhìn của mình, cũng tin tưởng trong ánh mắt Mạc Tiểu Mễ chắc chắn có tình yêu.
Mặc dù cô trước sau chết cũng không thừa nhận.
Ân Trần vẫn chưa tới.
Mạc Tiểu Mễ khẽ thở dài, quyết định chờ đợi, bởi vì cô đã sớm quen cá tính hay trễ hẹn của anh.
Cô đem chiếc nhẫn trên ngón tay tháo xuống, thả vào trong túi, thay quần áo luyện võ, những bạn hay cùng tập với cô cười chào hỏi, sau đó bắt đầu khởi động.
Nửa giờ sau, cô mệt mỏi khắp người đầy mồ hôi, Ân Trần vẫn chưa tới.
“Thế nào, Tiểu Mễ? Hôm nay tâm trạng không tốt." Bạn cùng tập quan tâm đỡ cô trên mặt đất dậy.
“Không có chuyện gì." Mạc Tiểu Mễ lắc đầu, lau mồ hôi trên trán, chống người đứng dậy, “Tiếp tục!"
Mạc Tiểu Mễ là từ nhỏ đã tập võ, cha là bác sĩ nên đặc biệt chú trọng đến sức khỏe, từ nhỏ luôn dạy con của mình rèn luyện thân thể, chỉ là cha dạy bọn họ là võ thuật dưỡng sinh Trung quốc truyền thống —— Thái Cực quyền.
Luyện tập Thái Cực quyền cần tính nhẫn nại rất lớn, động tác chậm rãi, cộng thêm lý thuyết với một đứa bé mà nói khó hiểu vô cùng, làm cho Mạc Tiểu Mễ đối với Thái Cực quyền không có thiện cảm.
Cô thích loại võ thuật hoạt bát hiếu động lại có thể mạnh mẽ đánh nhau, vì vậy cô liền bắt đầu học võ thuật tại võ quán Không Thủ nay, thói quen này vẫn duy trì đến bây giờ.
Bởi vì tập võ, cũng khiến cô có tính cách thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ, mặc dù làm chuyện tốt cũng không được báo đáp, còn thường nhận lấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, nhưng Mạc Tiểu Mễ vẫn kiên trì với quan điểm của mình: làm chuyện tốt để không phải cắn rứt lương tâm.
“Tiểu Mễ, bên ngoài có người tìm cháu." Quán trưởng dùng giọng oang oang được dùng mỗi lần luyện công hô to gọi Mạc Tiểu Mễ.
“Ai vậy ạ?"
“Là một người đeo mắt kính." Quán trưởng đi tới Mạc Tiểu Mễ vỗ vỗ một cái, “Một anh chàng rất điểm trai, Tiểu Mễ của chúng ta cũng đến tuổi kết hôn rồi."
“Đúng đó, đến lúc đó bác nhất định phải tặng con một món lễ vật làm quà đó nha." Mạc Tiểu Mễ cười hì hì nói với ông, đoán người đứng ở cửa chắc chắn là Ẩn Nhẫn.
Lấy khăn lông lau mồ hôi trên mặt và trên cổ, Mạc Tiểu Mễ vội vàng mang vào giày chạy bộ, quả nhiên thấy Ân Trần mặt một bộ trang phục lạ lùng.
Anh mặc áo khoác dầy, quần jean rộng lùng thùng, trên đầu đội một chiếc nón đánh tenis, trên sống mũi là chiếc kính râm to đủ để che đậy nửa gương mặt. Ngôi sao ra đường mà cải trang như vậy, cách cải trang của Ân Trần không phải là quá tệ sao?
“Chào!" Mạc Tiểu Mễ lên tiếng chào hỏi, “Có muốn vào hoạt động thân thể một cái hay không?"
Trước khi Ân Trần gia nhập giới nghệ sĩ, anh và cô thường cùng đến đây rèn luyện, còn là đệ tử được quán trưởng cực kỳ sủng ái.
Nhưng hiện tại thì sao? Quán trưởng cũng không còn nhận ra Ân Trần một ngôi sao lớn này nửa rồi.
“À không, anh còn có chuyện phải quay về làm gấp, đi uống cà phê được chứ?" Ân Trần hạ thấp giọng nói.
Mạc Tiểu Mễ nhíu mày, cô ghét loại cảm giác lén lút này, nhưng vẫn đồng ý, “Được, em đi thay quần áo."
Tắm sơ quá một chút, nhanh chóng thay quần áo, Mạc Tiểu Mễ vọt ra.
“Đi thôi."
Không khí giữa hai người trầm lắng.
“Sao lại ăn mặc kỳ quái vậy?" Mạc Tiểu Mễ cố gắng tìm đề tài.
“Mới vừa quay xong quảng cáo, mặc thêm cái áo khoác liền chạy ra đây."
Ân Trần muốn nắm tay Mạc Tiểu Mễ, cô suy nghĩ một lát rồi giấu tay về phía sau.
Ân Trần thở dài, “Xin lỗi."
“Xin lỗi cái gì?" Mạc Tiểu Mễ khó hiểu.
“Anh đã không có thời gian ở bên cạnh em, gặp mặt một chút lại phải đi ngay."
Mạc Tiểu Mễ cười cười, chỉ quán cà phê trước mặt, “Đến đó đi, em chưa ăn tối, muốn ăn ít bánh kem. Anh ăn chưa?"
“Ăn thức ăn nhanh." Làm một diễn viên ngôi sao tuy là rất được yêu thích và ngưởng mộ, nhưng lại không thể sống có một cuộc sống bình thương ăn uống đúng giờ.
Ân Trần theo Mạc Tiểu Mễ đi vào trong quán, gọi hai ly cà phê, một phần bánh chocolate.
Mạc Tiểu Mễ thêm đường và sữa tươi váo trong ca phê quấy đều.
Ân Trần anh mắt lạ lẩm nhìn cô, “Em không phải thường uống cà phê đen sao?"
“Đổi khẩu vị, cà phê đen quá đắng." Mạc Tiểu Mễ bưng ly lên, thổi cho bớt nóng, thõa mãn uống từng ngụm nhỏ.
Ân Trần kinh ngạc nhìn cà phê trước mặt mình. Vậy sao? Cô đã không còn thích cà phê đen nữa?
“Có thể xem, cà phê đen như khẩu vị của thời kỳ thanh xuân, thêm đường và sữa tươi mùi thơm của cà phê sẽ không thể nào như lúc ban đâu." Mạc Tiểu Mễ nói nhàn nhạt, vẫn tiếp tục khoáy cà phê, “Nhưng là khi lớn hơn, sẽ muốn chậm rãi hưởng thụ, nên thích thêm đường và sữa tươi."
“Ý em là, em đã thay đổi sao?" Ân Trần tay nắm chặt ly ca phê, đôi mày tao nha đã khiến ngàn vạn thiếu nữ si mê nhăn thành một đường.
“Anh cảm thấy giữa chúng ta vẫn còn tình yêu sao?" Mạc Tiểu Mễ hai mắt nhìn thẳng vào anh, đáng tiếc, cho dù ở trong quán ca phê anh vẫn đeo kính đen, mà cô cũng không còn muốn biết trong mắt anh biểu hiện gì nữa.
Giữa bọn họ bị chia cách không chỉ là cắp kính kia.
Giữa bọn họ, đã là ly cà phê đã pha thêm đường và sữa.
Còn có thể là tình cảm yêu đương trong sáng ngày trước sao?
“Trong lòng của anh chỉ có mình em, chưa bao giờ thay đổi."
“Chỉ là trong lòng lại có thêm rất nhiều người phụ nữ khác, không phải sao?"
“Chỉ là tin tức của mấy tạp chí lá cải!"
“Không có lửa làm sao có khói, nhà không trống thì làm sao gió vào. Mấy phần thật mấy phần giả, anh là người biết rõ hơn ai hết đúng không?"
“Tiểu Mễ, giới nghệ sỉ là như vậy, chỉ là gặp dịp thì chơi đùa, nếu không anh làm sao có thể nắm bắt được cơ hội? Ngoài việc bản thân phải cố gắng làm việc, còn phải biết nắm bắt cơ hội! Nhiều người vẫn cố gắng để tạo dựng được danh tiếng, nhưng có mấy người thực sự nổi tiếng?" Ân Trần kích động biện bạch.
“Anh nghĩ anh nói những lời này em sẽ tin sao?" Mạc Tiểu Mễ nghiêng về phía sau, làm lớn hơn khoảng cách giữa hai người.
“Em luôn như vậy! Luôn là dáng vẻ cao vời vợi không thể với tới! Em xuất thân từ gia đình giàu sang, làm sao biết việc phải kiếm ba bửa ăn khó khắn như thế nào? Làm sao có thể hiểu cảm giác của anh khi bị mẹ em nói là kẻ nghèo hèn? Anh liều chết tìm kiếm danh vọng không phải là mong muốn kiếm nhiều tiền một chút? Không có tiền, làm sao anh có thể cưới em?"
“Vậy bây giờ anh đã nổi tiếng rồi, có tiền, còn có thể lấy em không?" Mạc Tiểu Mễ mắt nhìn thẳng hỏi.
Nếu như là những cô gái ngây thơ khác, có lẽ sẽ bị anh làm cho u mê cảm động, nhưng cô thì không, bởi vì cái trò diễn kịch trành thủ tình cảm này anh đã dùng với cô biết bao nhiều lần rồi.
Nhưng ngôn ngữ hoa mỹ, cuối cùng vẫn là nói suông.
Ân Trần toàn thân cứng đờ, từ từ cúi đầu, hai bàn tay nắm chặc trên mặt bàn, “Cho anh thêm chút thời gian, anh mới vừa thành danh, tiền kiếm được không nhiều lắm, anh còn muốn..."
“Còn muốn em đợi bao lâu? Lần đầu tiên là một năm, nói chỉ cần có cơm ăn chúng ta sẽ kết hôn, kết quả giờ sao? Lần thứ hai hai năm, lần thứ ba ba năm, thoáng một cái đã qua sáu năm, kết quả là gì?" Mạc Tiểu Mễ cũng kích động.
“Tiểu Mễ, hai người yêu nhau không nhất định phải kết hôn..."
“Vậy sao? Thật đáng tiếc, em xưa nay vẫn là kiểu phụ nữ để tâm đến chết, em cho rằng nếu như hai người yêu nhau, nhất định phải kết hôn sống bên nhau cả đời." Mạc Tiểu Mễ thở dài, lòng cũng hoàn toàn lạnh như băng.
“Cho anh thêm năm năm, chỉ cần năm năm là đủ rồi, năm năm sau anh nhất định cưới em." thấy đôi mắt trong sáng của cô hoàn toàn ảm đạm, Ân Trần chợt hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay của cô van xin.
“Trước kia anh cũng nói với em như vậy." Tay Mạc Tiểu Mễ rút tay lại, “Năm năm sau? Anh lại nắm tay em, cầu xin chờ anh thêm mười năm nữa?"
“Tiểu Mễ! Anh lần này là nghiêm túc!"
“Mấy lần trước anh không nghiêm túc sao?"
“Em đã yêu những người khác đúng không?" Sắc mặt Ân Trần chợt dữ tợn. “Có phải cái tên lưu manh ở quán bar hôm trước?"
“Xin anh không nên nói xấu người khác!" Mạc Tiểu Mễ lạnh lùng quát.
“Hắn ta rốt cuộc là ai?" Ân Trần vẫn cố ý muốn gây sự.
Hừ, em còn muốn hỏi cái cô gái hôm đó ở quán bar là ai kìa! Cô ấy thân thiết với anh so với em và Giản Nhẫn có là cái gì?
Mạc Tiểu Mễ lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn kim cương thật lớn, cô đã từng cảm thấy chiếc nhẫn như vậy rất dung tục, nhưng bây giờ lại cảm thấy nó cực kỳ xinh đẹp.
Cô từ từ mang chiếc nhẫn vào ngón áp út bàn tay trái của mình, đưa đến trước mặt Ân Trần, “Đẹp không?"
Ân Trần sắc mặt tối sầm, cắn chặt môi không nói một lời.
Ban đầu anh bước vào giới nghệ sĩ, đúng là vì muốn kiếm nhiều tiền, nhưng khi anh kiếm được nhiều tiền, lại bắt đầu muốn thật nhiều danh tiếng, có danh tiếng lại hy vọng mình có thể trở thành siêu sao hàng đầu.
Tham vọng của con người như động không đáy, vĩnh viễn không thể dừng lại, dần dần anh liền quên mất ước nguyện ban đầu của mình, Mạc Tiểu Mễ người quan trọng nhất trong lòng dần dần mơ nhạt.
Nhưng anh từ trước đến giờ quả thật rất quý trọng đoạn tình cảm ngây thơ này, chính mình luôn khắc sâu sự hồn nhiên đã từng có, chứ không như hiện tại toàn thân là sự xa hoa hư ảo.
Mạc Tiểu Mễ như một giấc mộng ngây thơ, cô sống vĩnh viễn chân thật nhất, là anh không thể đuổi kịp sự chân thật đó.
Ở giới nghệ sĩ, nói dối một ngày ba bữa, thế nhưng anh lại không thể nào từ bỏ nơi hư vinh đó, nó như một nơi có thật nhiều màu sắc, khiến con người ta phải hoa mắt hổn loạn.
“Chúng ta chia tay thôi." Mạc Tiểu Mễ nói dứt khoát, “Gần đây em suy nghĩ về vấn đề giữa chúng ta, em thừa nhận vấn đề mấu chốt là ở em. Em không phải loại phụ nữ có thể ở sau lưng một người đàn ông vô tư dâng hiến, em hi vọng hạnh phúc của mình có thể đường đường chính chính đặt dưới ánh mặt trời, có thể lớn tiếng nói với người khác người đàn ông này là của em, cũng hi vọng người đó lớn tiếng đối với người khác nói Mạc Tiểu Mễ là người phụ nữ của tôi, em là người phụ nữ duy nhất."
Sắc mặt Ân Trần càng thêm khó coi.
Mạc Tiểu Mễ từ từ đứng lên, “Chúc anh công thành danh toại, ‘tiền’ đồ vô hạn."
Cứ như vậy kết thúc.
Thật kết thúc, toàn bộ tình cảm sáu năm.
Biết chín năm, yêu thầm sáu năm, thật ra thì thời gian hai người chân chính đi chung với nhau không hơn nửa năm, còn lại đều là thời gian dài chờ đợi đợi thêm đợi.
Hiện tại, cuối cùng kết thúc, không có quá nhiều thương cảm, ngược lại có cảm giác giải thoát nhẹ nhõm, thật là kỳ lạ.
Còn tưởng rằng mình sẽ đau đến chết đi sống lại chứ, ha ha,chắc là tình cảm loại Quỳnh Dao không thích hợp với mình, mình vốn thần kinh thô sơ lại hay lơ đễnh, cho nên mới có thể chịu được sáu năm tương tư khổ, cho nên cho dù chia tay cũng không khổ sở.
Cuối cùng cũng được tự do, không cho khóc, không cho khổ sở, không cho... đau khổ.
Mạc Tiểu Mễ cúi đầu đi, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi vào lối đi bộ.
Kết thúc rồi, một phần tâm trong lòng cũng đã chết, cô lặng lẽ đem phần tình yêu kia mai táng.
“Reng reng reng..." Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đau lòng đến chết lặng, Mạc Tiểu Mễ đang trên đường cái lang thang không muốn về nhà lấy điện thoại di động từ trong túi ra, “Hả?"
“Mạc tỷ tỷ! Chị mau tới bệnh viện, Giản Nhẫn đã xảy ra chuyện!" Điện thoại đầu kia truyền đến tiếng Diệp Tiểu Đao hoang mang sợ hãi.
“Cái gì? Em nói cái gì? Anh ấy xảy ra chuyện gì?" Mạc Tiểu Mễ tim ngừng đập, đồng thời đưa tay vảy chiếc tắc xi, nhanh chóng ngồi vào, nói địa chỉ, lại lo lắng nghe Diệp Tiểu Đao giải thích.
“Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, em đang ở cùng anh Giản, đột nhiên xuất hiện mấy người mặc đồ đen che mặt, giống như trong phim, vừa tới liền đánh, mặc dù mấy người kia cũng bị anh Giản đánh cho tàn phế, nhưng anh Giản cũng bị thương, ô..." Nói tới đây, cậu bé khóc lên, “Anh ấy là vì cứu em mới bị thương, vốn có thể chạy đi không bị thương chút nào, ô..."
Mạc Tiểu Mễ lòng trầm xuống, tay cầm điện thoại cũng run rẩy không ngừng, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, cô không nhịn được rống giận, “Không nói lời vô ích! Nói mau anh ấy như thế nào? Rốt cuộc ra sao?"
“Ô... Em cũng không biết, chảy máu rất nhiều, ô... Ô ô... Ảnh đi bộ cũng không được, ô..." Diệp Tiểu Đao mặc dù là cậu bé ngổ ngịch, nhưng gia đình giàu có, ra đời chân ướt chân ráo, hiện tại hoảng sợ đến cả người ngẩn ra, nghe tiếng Mạc Tiểu Mễ, lập tức khóc rống lên.
“Bác tài xế,làm ơn lái nhanh một chút." Mạc Tiểu Mễ vừa thúc giục bác tài xế, vừa an ủi đứa trẻ đã sớm bị dọa đến không còn biết gì, “Tiểu Đao, đừng khóc, chị lập tức tới liền. Thông báo cho người làm của Giản Nhẫn chưa?"
“Em... Em không biết... Em đi hỏi thăm một chút... Ô..." Diệp Tiểu Đao khóc cúp điện thoại.
Mạc Tiểu Mễ nắm thật chặt điện thoại di động, thân thể lạnh như băng.
Không thể chết được! Bây giờ anh tuyệt đối không được chết!
Anh chết, vậy em phải làm sao? Em vừa mới cự tuyệt một người đàn ông!
Cho nên không cho phép anh chết!
Tác giả :
Nhạc Nhan