Cô Bé, Em Thua Rồi
Chương 86: Đêm tân hôn không yên tĩnh (Thượng)
Editor: Tịnh Hảo
Thực ra kết hôn là một chuyện rất vất vả. Phí tâm phí sức. Cũng may Thái Tử đã an bài xong tất cả, không cần Du Nguyệt Như và Thi Dạ Diễm nhúng tay vào.
Lúc tiệc cưới hoàn toàn kết thúc cũng đã gần tới nửa đêm, Du Nguyệt Như uống rất nhiều, trong ánh mắt tất cả đều là hình ảnh mờ ảo, cô dứt khoát nhắm mắt yếu ớt dựa vào lòng Thi Dạ Diễm. Thi Dạ Diễm uống cũng không ít, nhưng tửu lượng của anh tốt hơn Du Nguyệt Như nhiều.
Toàn bộ khách mời ra về, chỉ còn người của nhà Hoàng Phủ vây quanh một cái bàn lớn, không khí rất vi diệu.
Dĩ Nhu ở một bên chơi đùa với Thi Duy Ân trên ghế sofa, cô rất thích cô bé này, thông minh lanh lợi, trưởng thành sớm nhưng lại không đánh mất đi nét ngây thơ mà trẻ con nên có.
“Tiểu Trà Diệp là do mẹ của con đặt sao?" Rốt cuộc Dĩ Nhu cũng hiểu tại sao Du Nguyệt Như lại thích trang điểm cho mình, tựa như bây giờ, cô ôm Thi Duy Ân vào trong ngực, tết tóc cho cô bé, giống như đang trang điểm cho búp bê Barbie bằng người thật, cảm giác thật thú vị!
“Là Nhiên Nhiên đặt ạ." Thi Duy Ân cầm gương soi trong tay so sánh hai bên, nhăn mặt nhăn mũi: “Dì ơi, tại sao kích cỡ lại không bằng nhau…"
“Ách…" Dĩ Nhu có chút ngượng ngùng, cho tới bây giờ khi Du Nguyệt Như không có ở đây đều do Tân Tiệp hay Chử Dư Tịch tết tóc cho cô, hoặc là cô sẽ chải kiểu tóc rất đơn giản mà ra ngoài. “Nhiên Nhiên là ai? Tại sao gọi con như vậy?"
“Là cô bán hàng, bạn của mẹ ở Paris, uhm… Khi còn nhỏ, con đã lấy lá trà quý của cô ấy ra ăn hết, hình như là Hồng Trà gì đấy." Thi Duy Ân chau mày hồi tưởng lại, cho tới bây giờ mỗi lần nhắc tới chuyện này Trác Nhiên vẫn còn vỗ ngực dậm chân, dáng vẻ như hận không nuốt cô bé được.
“Trà mà con bé ăn là loại Hồng Trà cao cấp nhất chuyên cung cấp cho hoàng gia Anh." Du Nguyệt Như vùi trong ngực của Thi Dạ Diễm tìm tư thế thoải mái hơn tiếp tục chợp mắt.
“Oa…" Đối với việc đó, Dĩ Nhu vô cùng đồng tình với cô bán hàng, xem ra con gái của chị họ từ bé đã là một phiền toái nhỏ.
“Tiểu Nhu, em mang con bé qua phòng bên cạnh chơi đi." Hoàng Phủ Triệt lên tiếng, Dĩ Nhu biết bọn họ nhất định có lời muốn nói, vui vẻ dẫn Tiểu Trà Diệp sang phòng bên cạnh.
Họ vừa mới rời khỏi, sắc mặt của Hoàng Phủ Dận bỗng chốc trở nên u ám, “Hoàng Phủ Luật! Ai cho con lá gan cùng cấu kết với Phong Hạo làm chuyện này?"
“Cái gì mà cấu kết, nói khó nghe như vậy, là Phong Hạo tự buông tha." Thái Tử lơ đễnh, nhếch môi nhấp rượu.
Sau khi nghe xong, Hoàng Phủ Dận nổi giận đập bàn, “Con cho rằng cha nhìn không ra? Con nghĩ cha là cái gì! Kẻ ngu sao! Cha kiên quyết không đồng ý hôn sự này!" Lời của ông còn chưa dứt, tâm phúc ở phía sau đã luồn tay vào trong ngực tìm súng.
Tròng mắt Thái Tử híp lại, bên kia Hoàng Phủ Triệt đã có hành động, nhanh chóng đứng dậy giơ chân đá văng vũ khí của ông ta, vặn cánh tay chế ngự ông ta lại. Hoàng Phủ Dận rút súng của mình ra chĩa ngay vào Thi Dạ Diễm, nhưng Thái Tử đã nhanh hơn ông một bước, rút súng chĩa vào thái dương của Hoàng Phủ Dận.
Bầu không khí giống như sợi dây thun bị kéo căng, căng thẳng tới cực điểm.
Từ đầu tới cuối, Thi Dạ Diễm cũng không hành động, Du Nguyệt Như mở to mắt nhìn thoáng qua, muốn nói chút gì đó nhưng không nói ra, lại dựa vào trong ngực của anh.
Tân Tiệp uống ngụm canh cuối cùng xong, ôm lấy áo choàng, liếc mắt nhìn Thi Dạ Diễm một cái, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Thi Dạ Diễm dừng một chút, ôm Du Nguyệt Như đang ngủ đặt lên sofa, đi theo ra ngoài. Tân Tiệp đang đứng ở cuối hành lang nhỏ, ánh đèn nơi đó ở trên người bà tỏa ra một tầng nhạt nhẽo, mờ mịt, làm cho bóng dáng bà trông nhu hòa như thế.
Thi Dạ Diễm đi tới, Tân Tiệp lấy ra một bao lì xì từ trong túi xách đưa cho anh, bên môi mang theo nụ cười dịu dàng. “Đây là một chút tấm lòng của mẹ, là tập tục ở bên này, gả con gái đi đều phải cho."
“…" Thi Dạ Diễm có chút giật mình, trong tay anh nắm lấy bao lì xì đỏ chót này, bên trên là bốn chữ lớn mạ bằng vàng “Bách niên hảo hợp", hết sức vui mừng. Bỗng nhiên không biết dùng thái độ gì đối mặt với bà.
“Chê ít?" Tân Tiệp thấy anh nghiêm mặt không nói lời nào, khẽ cười lên.
“Dì đã biết trước chuyện của con và Thái Tử?"
“Có nghe nói qua một chút, mẹ chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện đàn ông các con."
Thi Dạ Diễm trầm ngâm chốc lát, “Kỷ Linh là…"
“Ừ, mẹ nghĩ mẹ biết nguyên nhân đối địch trước kia của con và Thái Tử rồi." Tân Tiệp là một người vô cùng thông minh, chỉ vỏn vẹn có năm chữ này bà đã hiểu ra lý do Thi Dạ Diễm vẫn luôn gây phiền toái cho Thái Tử những năm qua.
Lông mày của Thi Dạ Diễm càng nhíu chặt hơn, Tân Tiệp không nhịn được giơ đôi tay mảnh khảnh lên vuốt đôi lông mày đang xoắn lại của anh. “Chuyện giữa Kỷ Linh và chồng của mẹ không có liên can đến các con, đừng để ân ân oán oán của đời trước làm trễ nãi các con, Nguyệt Như là con gái của mẹ, với tư cách của một người mẹ, mẹ chỉ hy vọng con có thể chăm sóc tốt cho nó, mẹ chỉ có một yêu cầu này thôi, có thể đồng ý với mẹ không?"
Thật lâu sau, Thi Dạ Diễm mới chậm chạp thận trọng gật đầu. Một chút cảm xúc ấm áp ở giữa đôi lông mày kia anh chưa bao giờ cảm nhận qua, đó là tình cảm của một người mẹ đối với đứa con. Dường như không cần phải nói thêm thiên ngôn vạn ngữ nữa, trong nháy mắt anh đã cảm nhận được Du Nguyệt Như có bao nhiêu quan trọng đối với Tân Tiệp. Thậm chí, sự khoan dung của bà khiến Thi Dạ Diễm có chút xấu hổ.
“Mẹ tin tưởng con làm được, ngoài ra, có phải con nên sửa lại cách xưng hô không?" Tân Tiệp khẽ nghiêng đầu, ý cười trên mặt giống như dòng nước trong veo ấm áp chảy vào một góc trái tim vốn khô cạn đã lâu của anh.
Thi Dạ Diễm có chút nghẹn ngào, anh tự giễu bản thân mình không có tiền đồ, cố gắng bình phục lại phần rung động không hiểu này, giọng nói hơi khàn khàn, gọi ra một tiếng xưng hô mà rất nhiều năm không gọi.
“Mẹ."
Tân Tiệp mang theo niềm thỏa mãn cực lớn để cho lái xe đưa mình trở về trước, bà nén nước mắt xuống dưới đáy mắt, ngoại trừ đêm tối vô tận, không có ai nhìn thấy nước mắt lấp lánh trong mắt bà. Bà thắp một nén nhang cho mẹ của Du Nguyệt Như.
“Người đàn ông này rất đáng tin tưởng, cậu ấy sẽ làm cho Nguyệt Như của chúng ta hạnh phúc."
Hai tay Tân Tiệp tạo thành hình chữ thập ở trước ngực, trong đôi mắt hơi rũ xuống ẩn chứa một phần khổ sở cùng tự trách không muốn người khác biết. Cho dù tất cả mọi người gạt bà, bà vẫn mơ hồ nhận thấy được một chuyện. Bà thừa nhận sự hèn nhát và ích kỷ của mình.
Rốt cuộc Hoàng Phủ Dận đã làm gì với Du Nguyệt Như, cuối cùng bà cũng không có dũng khí đi dò xét tới cùng, bà còn muốn sống thêm mấy năm nữa, cho đến khi ông trời phái tới một người con gái thay thế bà yêu mến Hoàng Phủ Triệt, như thế bà mới có thể yên tâm.
Mặt khác, bầu không khí trong phòng vẫn căng thẳng giống như trước. Du Nguyệt Như đang đắp áo của Thi Dạ Diễm say mèm ngủ bất tỉnh nhân sự ở trên ghế sofa. Còn ở bên kia, mấy người đàn ông vẫn sẵn sàng tấn công như cũ, cả người bao phủ sát ý.
“Con có biết đang chĩa họng súng về ai không?" Hoàng Phủ Dận giận dữ chất vấn, Thái Tử lạnh lùng cười. “Vậy cha có biết người con gái đang ngủ bên kia là ai không?"
“Con có ý gì?"
“Con có ý gì?" Thái Tử đập khẩu súng lên bàn bộp một cái, “Cha còn có mặt mũi hỏi con có ý gì?" Anh ta túm lấy cổ áo Hoàng Phủ Dận kéo về phía mình.
“Đó là chị của con! Là con gái của cha! Thế nhưng cha lại đối xử với chị ấy như vậy! Cha làm thế nào mà ra ngoài! Xuống tay nặng như thế!"
Ánh mắt Hoàng Phủ Dận buồn bã, môi mím chặt. Thái Tử giữ lấy họng súng của ông chĩa vào mình. “Cha bảo con làm sao đối mặt với chị ấy! Cha dứt khoát bắn một phát cho con chết đi!"
Hoàng Phủ Dận không dám tùy tiện kéo, sợ thật sự cướp cò, không thể làm gì khác hơn là khẽ ấn ngón tay cái, tháo băng đạn xuống. “Trước tiên, con buông tay."
“Buông tay? Lúc cha để cho Đường Lạp An tổn thương chị ấy, sao cha chưa từng nghĩ tới chuyện buông tay!"
“Là Nguyệt Như nói cho con?"
Thái Tử trầm mặc hai giây, bỗng một cước đạp bể cái ghế, tức giận đến nỗi có chút không biết làm sao. Anh ta gãi gãi mái tóc ngắn, trong mắt lóe ra hung ác. “Nếu không phải con ép chị ấy kết hôn với Phong Hạo, chỉ sợ rằng chị ấy sẽ mang theo bí mật này vào trong quan tài! Cả đời sẽ không để cho con biết!"
Hoàng Phủ Dận không nói, sắc mặt âm trầm. Thái Tử không thể bình tĩnh trở lại, hai quả đấm đang siết lại buông ra, buông ra rồi siết lại rất nhanh, lúc thì quay lưng về phía ông, lúc thì xoay người lại. Bỗng dưng, anh ta bất ngờ giơ nắm đấm lên đánh về phía Hoàng Phủ Dận.
“Nếu như không có vợ của cha, cha đã sớm biến mất trên thế giới này rồi! Chớ nói cha làm như vậy tất cả đều vì con! Con không cần! Đừng tưởng rằng không ai biết chút lòng riêng của cha! Cho dù mẹ của Nguyệt Như và cha sắp đặt cuộc hôn nhân này thì thế nào! Nguyệt Như làm sai cái gì! Cho dù không có âm mưu này, cha dám nói cha sẽ lấy Tập Diên? Tập Diên không có gia thế không có bối cảnh, cha sẽ lấy bà? Cha dám nói phải hiện tại con liền giết cha rồi cho cha đi xuống cùng bà!"
Thái Tử nói đến chỗ xúc động lại cầm súng trên bàn lên chĩa vào ông, mà cuối cùng Hoàng Phủ Dận cũng không trả lời ra nửa chữ.
Hoàng Phủ Triệt ở một bên vẫn không mở miệng, trong lòng đầy cô đơn. Mẹ của anh vì mình không đáng giá. Chung quy tình yêu là thứ gì đó hư vô mờ mịt, không phải ai cũng sẽ may mắn có thể nắm giữ được nó trong tay. Ngay cả cuộc đời này Hoàng Phủ Dận chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ là Tập Diên, cho dù ông từng có ý định cưới bà, nhưng cuối cùng chỉ có thể để bà làm người tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
May mà Tập Diên là người phụ nữ có khí phách, không có van xin đàn ông bố thí tình yêu mà còn sinh con cho ông, bà yêu Hoàng Phủ Dận, nhưng bà chưa bao giờ để bản thân mình lạc mất phương hướng. Chính vì vậy, Hoàng Phủ Triệt mới có tư cách ưỡn ngực. Theo ý anh, Hoàng Phủ Dận thật không xứng nói ra chữ “yêu".
Ông có lỗi với Tập Diên, càng có lỗi với Tân Tiệp, ông tự cho rằng tình cảm chẳng qua là tâm hồn xấu xí được phủ thêm một cái áo khoác đẹp đẽ dối trá.
Thái Tử cười mỉa mai. “Con không hiểu tại sao có nhiều phụ nữ cứ quyết một lòng yêu cha, mẹ nó, đều bị mù mắt hết rồi!"
Hoàng Phủ Dận lấy mu bàn tay lau vết máu ở khóe miệng, khẽ nhếch cằm, “Thi Dạ Diễm là loại người gì con không biết? Con thiếu chút nữa chết vài lần ở trên tay anh ta, một người đàn ông như vậy con yên tâm giao chị gái của con cho anh ta?"
“Đúng, con đã từng không muốn, kiên quyết phản đối giống như cha, nhưng từ thời khắc Thi Dạ Diễm xuất hiện ở hôn lễ tối nay trở đi, con chỉ biết trên đời này sẽ không có người đàn ông nào yêu Nguyệt Như hơn anh ta, trong nhà có người cha như cha thì con thà để Thi Dạ Diễm dẫn chị ấy đi vĩnh viễn không trở lại! Cái nhà này, quá ghê tởm!"
“Cảm thấy ghê tởm sao con không rời đi? Con từ bỏ gia sản Phú Khả Địch Quốc*? Từ bỏ địa vị Thái Tử dưới một người trên vạn người? À, con là con ta, con sẽ không từ bỏ." Hoàng Phủ Dận vô sỉ cười rộ lên, “Cha biết con rất muốn giết cha, nhưng con sẽ không làm như vậy, con nói không sai, bởi vì Tân Tiệp, cho nên con xuống tay không được."
(*) Ý là rất giàu, giàu hơn cả quốc gia.
Thái Tử cầm súng trên tay run rẩy phẫn nộ, rất muốn cho ông một viên đạn.
“Anh ta xuống tay không được, nhưng tôi có thể."
Bỗng dưng, ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp lại chứa đầy sự hung ác của Thi Dạ Diễm, anh chậm rãi đi tới, vừa đi vừa cởi bỏ nơ ở cổ và cổ áo, xắn tay áo lên lộ ra cánh tay nổi đầy gân xanh, mười ngón tay nắm lại phát ra âm thanh thanh thúy đáng sợ.
Thực ra kết hôn là một chuyện rất vất vả. Phí tâm phí sức. Cũng may Thái Tử đã an bài xong tất cả, không cần Du Nguyệt Như và Thi Dạ Diễm nhúng tay vào.
Lúc tiệc cưới hoàn toàn kết thúc cũng đã gần tới nửa đêm, Du Nguyệt Như uống rất nhiều, trong ánh mắt tất cả đều là hình ảnh mờ ảo, cô dứt khoát nhắm mắt yếu ớt dựa vào lòng Thi Dạ Diễm. Thi Dạ Diễm uống cũng không ít, nhưng tửu lượng của anh tốt hơn Du Nguyệt Như nhiều.
Toàn bộ khách mời ra về, chỉ còn người của nhà Hoàng Phủ vây quanh một cái bàn lớn, không khí rất vi diệu.
Dĩ Nhu ở một bên chơi đùa với Thi Duy Ân trên ghế sofa, cô rất thích cô bé này, thông minh lanh lợi, trưởng thành sớm nhưng lại không đánh mất đi nét ngây thơ mà trẻ con nên có.
“Tiểu Trà Diệp là do mẹ của con đặt sao?" Rốt cuộc Dĩ Nhu cũng hiểu tại sao Du Nguyệt Như lại thích trang điểm cho mình, tựa như bây giờ, cô ôm Thi Duy Ân vào trong ngực, tết tóc cho cô bé, giống như đang trang điểm cho búp bê Barbie bằng người thật, cảm giác thật thú vị!
“Là Nhiên Nhiên đặt ạ." Thi Duy Ân cầm gương soi trong tay so sánh hai bên, nhăn mặt nhăn mũi: “Dì ơi, tại sao kích cỡ lại không bằng nhau…"
“Ách…" Dĩ Nhu có chút ngượng ngùng, cho tới bây giờ khi Du Nguyệt Như không có ở đây đều do Tân Tiệp hay Chử Dư Tịch tết tóc cho cô, hoặc là cô sẽ chải kiểu tóc rất đơn giản mà ra ngoài. “Nhiên Nhiên là ai? Tại sao gọi con như vậy?"
“Là cô bán hàng, bạn của mẹ ở Paris, uhm… Khi còn nhỏ, con đã lấy lá trà quý của cô ấy ra ăn hết, hình như là Hồng Trà gì đấy." Thi Duy Ân chau mày hồi tưởng lại, cho tới bây giờ mỗi lần nhắc tới chuyện này Trác Nhiên vẫn còn vỗ ngực dậm chân, dáng vẻ như hận không nuốt cô bé được.
“Trà mà con bé ăn là loại Hồng Trà cao cấp nhất chuyên cung cấp cho hoàng gia Anh." Du Nguyệt Như vùi trong ngực của Thi Dạ Diễm tìm tư thế thoải mái hơn tiếp tục chợp mắt.
“Oa…" Đối với việc đó, Dĩ Nhu vô cùng đồng tình với cô bán hàng, xem ra con gái của chị họ từ bé đã là một phiền toái nhỏ.
“Tiểu Nhu, em mang con bé qua phòng bên cạnh chơi đi." Hoàng Phủ Triệt lên tiếng, Dĩ Nhu biết bọn họ nhất định có lời muốn nói, vui vẻ dẫn Tiểu Trà Diệp sang phòng bên cạnh.
Họ vừa mới rời khỏi, sắc mặt của Hoàng Phủ Dận bỗng chốc trở nên u ám, “Hoàng Phủ Luật! Ai cho con lá gan cùng cấu kết với Phong Hạo làm chuyện này?"
“Cái gì mà cấu kết, nói khó nghe như vậy, là Phong Hạo tự buông tha." Thái Tử lơ đễnh, nhếch môi nhấp rượu.
Sau khi nghe xong, Hoàng Phủ Dận nổi giận đập bàn, “Con cho rằng cha nhìn không ra? Con nghĩ cha là cái gì! Kẻ ngu sao! Cha kiên quyết không đồng ý hôn sự này!" Lời của ông còn chưa dứt, tâm phúc ở phía sau đã luồn tay vào trong ngực tìm súng.
Tròng mắt Thái Tử híp lại, bên kia Hoàng Phủ Triệt đã có hành động, nhanh chóng đứng dậy giơ chân đá văng vũ khí của ông ta, vặn cánh tay chế ngự ông ta lại. Hoàng Phủ Dận rút súng của mình ra chĩa ngay vào Thi Dạ Diễm, nhưng Thái Tử đã nhanh hơn ông một bước, rút súng chĩa vào thái dương của Hoàng Phủ Dận.
Bầu không khí giống như sợi dây thun bị kéo căng, căng thẳng tới cực điểm.
Từ đầu tới cuối, Thi Dạ Diễm cũng không hành động, Du Nguyệt Như mở to mắt nhìn thoáng qua, muốn nói chút gì đó nhưng không nói ra, lại dựa vào trong ngực của anh.
Tân Tiệp uống ngụm canh cuối cùng xong, ôm lấy áo choàng, liếc mắt nhìn Thi Dạ Diễm một cái, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.
Thi Dạ Diễm dừng một chút, ôm Du Nguyệt Như đang ngủ đặt lên sofa, đi theo ra ngoài. Tân Tiệp đang đứng ở cuối hành lang nhỏ, ánh đèn nơi đó ở trên người bà tỏa ra một tầng nhạt nhẽo, mờ mịt, làm cho bóng dáng bà trông nhu hòa như thế.
Thi Dạ Diễm đi tới, Tân Tiệp lấy ra một bao lì xì từ trong túi xách đưa cho anh, bên môi mang theo nụ cười dịu dàng. “Đây là một chút tấm lòng của mẹ, là tập tục ở bên này, gả con gái đi đều phải cho."
“…" Thi Dạ Diễm có chút giật mình, trong tay anh nắm lấy bao lì xì đỏ chót này, bên trên là bốn chữ lớn mạ bằng vàng “Bách niên hảo hợp", hết sức vui mừng. Bỗng nhiên không biết dùng thái độ gì đối mặt với bà.
“Chê ít?" Tân Tiệp thấy anh nghiêm mặt không nói lời nào, khẽ cười lên.
“Dì đã biết trước chuyện của con và Thái Tử?"
“Có nghe nói qua một chút, mẹ chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện đàn ông các con."
Thi Dạ Diễm trầm ngâm chốc lát, “Kỷ Linh là…"
“Ừ, mẹ nghĩ mẹ biết nguyên nhân đối địch trước kia của con và Thái Tử rồi." Tân Tiệp là một người vô cùng thông minh, chỉ vỏn vẹn có năm chữ này bà đã hiểu ra lý do Thi Dạ Diễm vẫn luôn gây phiền toái cho Thái Tử những năm qua.
Lông mày của Thi Dạ Diễm càng nhíu chặt hơn, Tân Tiệp không nhịn được giơ đôi tay mảnh khảnh lên vuốt đôi lông mày đang xoắn lại của anh. “Chuyện giữa Kỷ Linh và chồng của mẹ không có liên can đến các con, đừng để ân ân oán oán của đời trước làm trễ nãi các con, Nguyệt Như là con gái của mẹ, với tư cách của một người mẹ, mẹ chỉ hy vọng con có thể chăm sóc tốt cho nó, mẹ chỉ có một yêu cầu này thôi, có thể đồng ý với mẹ không?"
Thật lâu sau, Thi Dạ Diễm mới chậm chạp thận trọng gật đầu. Một chút cảm xúc ấm áp ở giữa đôi lông mày kia anh chưa bao giờ cảm nhận qua, đó là tình cảm của một người mẹ đối với đứa con. Dường như không cần phải nói thêm thiên ngôn vạn ngữ nữa, trong nháy mắt anh đã cảm nhận được Du Nguyệt Như có bao nhiêu quan trọng đối với Tân Tiệp. Thậm chí, sự khoan dung của bà khiến Thi Dạ Diễm có chút xấu hổ.
“Mẹ tin tưởng con làm được, ngoài ra, có phải con nên sửa lại cách xưng hô không?" Tân Tiệp khẽ nghiêng đầu, ý cười trên mặt giống như dòng nước trong veo ấm áp chảy vào một góc trái tim vốn khô cạn đã lâu của anh.
Thi Dạ Diễm có chút nghẹn ngào, anh tự giễu bản thân mình không có tiền đồ, cố gắng bình phục lại phần rung động không hiểu này, giọng nói hơi khàn khàn, gọi ra một tiếng xưng hô mà rất nhiều năm không gọi.
“Mẹ."
Tân Tiệp mang theo niềm thỏa mãn cực lớn để cho lái xe đưa mình trở về trước, bà nén nước mắt xuống dưới đáy mắt, ngoại trừ đêm tối vô tận, không có ai nhìn thấy nước mắt lấp lánh trong mắt bà. Bà thắp một nén nhang cho mẹ của Du Nguyệt Như.
“Người đàn ông này rất đáng tin tưởng, cậu ấy sẽ làm cho Nguyệt Như của chúng ta hạnh phúc."
Hai tay Tân Tiệp tạo thành hình chữ thập ở trước ngực, trong đôi mắt hơi rũ xuống ẩn chứa một phần khổ sở cùng tự trách không muốn người khác biết. Cho dù tất cả mọi người gạt bà, bà vẫn mơ hồ nhận thấy được một chuyện. Bà thừa nhận sự hèn nhát và ích kỷ của mình.
Rốt cuộc Hoàng Phủ Dận đã làm gì với Du Nguyệt Như, cuối cùng bà cũng không có dũng khí đi dò xét tới cùng, bà còn muốn sống thêm mấy năm nữa, cho đến khi ông trời phái tới một người con gái thay thế bà yêu mến Hoàng Phủ Triệt, như thế bà mới có thể yên tâm.
Mặt khác, bầu không khí trong phòng vẫn căng thẳng giống như trước. Du Nguyệt Như đang đắp áo của Thi Dạ Diễm say mèm ngủ bất tỉnh nhân sự ở trên ghế sofa. Còn ở bên kia, mấy người đàn ông vẫn sẵn sàng tấn công như cũ, cả người bao phủ sát ý.
“Con có biết đang chĩa họng súng về ai không?" Hoàng Phủ Dận giận dữ chất vấn, Thái Tử lạnh lùng cười. “Vậy cha có biết người con gái đang ngủ bên kia là ai không?"
“Con có ý gì?"
“Con có ý gì?" Thái Tử đập khẩu súng lên bàn bộp một cái, “Cha còn có mặt mũi hỏi con có ý gì?" Anh ta túm lấy cổ áo Hoàng Phủ Dận kéo về phía mình.
“Đó là chị của con! Là con gái của cha! Thế nhưng cha lại đối xử với chị ấy như vậy! Cha làm thế nào mà ra ngoài! Xuống tay nặng như thế!"
Ánh mắt Hoàng Phủ Dận buồn bã, môi mím chặt. Thái Tử giữ lấy họng súng của ông chĩa vào mình. “Cha bảo con làm sao đối mặt với chị ấy! Cha dứt khoát bắn một phát cho con chết đi!"
Hoàng Phủ Dận không dám tùy tiện kéo, sợ thật sự cướp cò, không thể làm gì khác hơn là khẽ ấn ngón tay cái, tháo băng đạn xuống. “Trước tiên, con buông tay."
“Buông tay? Lúc cha để cho Đường Lạp An tổn thương chị ấy, sao cha chưa từng nghĩ tới chuyện buông tay!"
“Là Nguyệt Như nói cho con?"
Thái Tử trầm mặc hai giây, bỗng một cước đạp bể cái ghế, tức giận đến nỗi có chút không biết làm sao. Anh ta gãi gãi mái tóc ngắn, trong mắt lóe ra hung ác. “Nếu không phải con ép chị ấy kết hôn với Phong Hạo, chỉ sợ rằng chị ấy sẽ mang theo bí mật này vào trong quan tài! Cả đời sẽ không để cho con biết!"
Hoàng Phủ Dận không nói, sắc mặt âm trầm. Thái Tử không thể bình tĩnh trở lại, hai quả đấm đang siết lại buông ra, buông ra rồi siết lại rất nhanh, lúc thì quay lưng về phía ông, lúc thì xoay người lại. Bỗng dưng, anh ta bất ngờ giơ nắm đấm lên đánh về phía Hoàng Phủ Dận.
“Nếu như không có vợ của cha, cha đã sớm biến mất trên thế giới này rồi! Chớ nói cha làm như vậy tất cả đều vì con! Con không cần! Đừng tưởng rằng không ai biết chút lòng riêng của cha! Cho dù mẹ của Nguyệt Như và cha sắp đặt cuộc hôn nhân này thì thế nào! Nguyệt Như làm sai cái gì! Cho dù không có âm mưu này, cha dám nói cha sẽ lấy Tập Diên? Tập Diên không có gia thế không có bối cảnh, cha sẽ lấy bà? Cha dám nói phải hiện tại con liền giết cha rồi cho cha đi xuống cùng bà!"
Thái Tử nói đến chỗ xúc động lại cầm súng trên bàn lên chĩa vào ông, mà cuối cùng Hoàng Phủ Dận cũng không trả lời ra nửa chữ.
Hoàng Phủ Triệt ở một bên vẫn không mở miệng, trong lòng đầy cô đơn. Mẹ của anh vì mình không đáng giá. Chung quy tình yêu là thứ gì đó hư vô mờ mịt, không phải ai cũng sẽ may mắn có thể nắm giữ được nó trong tay. Ngay cả cuộc đời này Hoàng Phủ Dận chỉ yêu duy nhất một người phụ nữ là Tập Diên, cho dù ông từng có ý định cưới bà, nhưng cuối cùng chỉ có thể để bà làm người tình không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
May mà Tập Diên là người phụ nữ có khí phách, không có van xin đàn ông bố thí tình yêu mà còn sinh con cho ông, bà yêu Hoàng Phủ Dận, nhưng bà chưa bao giờ để bản thân mình lạc mất phương hướng. Chính vì vậy, Hoàng Phủ Triệt mới có tư cách ưỡn ngực. Theo ý anh, Hoàng Phủ Dận thật không xứng nói ra chữ “yêu".
Ông có lỗi với Tập Diên, càng có lỗi với Tân Tiệp, ông tự cho rằng tình cảm chẳng qua là tâm hồn xấu xí được phủ thêm một cái áo khoác đẹp đẽ dối trá.
Thái Tử cười mỉa mai. “Con không hiểu tại sao có nhiều phụ nữ cứ quyết một lòng yêu cha, mẹ nó, đều bị mù mắt hết rồi!"
Hoàng Phủ Dận lấy mu bàn tay lau vết máu ở khóe miệng, khẽ nhếch cằm, “Thi Dạ Diễm là loại người gì con không biết? Con thiếu chút nữa chết vài lần ở trên tay anh ta, một người đàn ông như vậy con yên tâm giao chị gái của con cho anh ta?"
“Đúng, con đã từng không muốn, kiên quyết phản đối giống như cha, nhưng từ thời khắc Thi Dạ Diễm xuất hiện ở hôn lễ tối nay trở đi, con chỉ biết trên đời này sẽ không có người đàn ông nào yêu Nguyệt Như hơn anh ta, trong nhà có người cha như cha thì con thà để Thi Dạ Diễm dẫn chị ấy đi vĩnh viễn không trở lại! Cái nhà này, quá ghê tởm!"
“Cảm thấy ghê tởm sao con không rời đi? Con từ bỏ gia sản Phú Khả Địch Quốc*? Từ bỏ địa vị Thái Tử dưới một người trên vạn người? À, con là con ta, con sẽ không từ bỏ." Hoàng Phủ Dận vô sỉ cười rộ lên, “Cha biết con rất muốn giết cha, nhưng con sẽ không làm như vậy, con nói không sai, bởi vì Tân Tiệp, cho nên con xuống tay không được."
(*) Ý là rất giàu, giàu hơn cả quốc gia.
Thái Tử cầm súng trên tay run rẩy phẫn nộ, rất muốn cho ông một viên đạn.
“Anh ta xuống tay không được, nhưng tôi có thể."
Bỗng dưng, ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp lại chứa đầy sự hung ác của Thi Dạ Diễm, anh chậm rãi đi tới, vừa đi vừa cởi bỏ nơ ở cổ và cổ áo, xắn tay áo lên lộ ra cánh tay nổi đầy gân xanh, mười ngón tay nắm lại phát ra âm thanh thanh thúy đáng sợ.
Tác giả :
Tâm Thường