Cô Bé, Em Thua Rồi
Chương 28: Phần 54
Lúc Bách Vĩ nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ tay cô thì hết sức kinh ngạc, rồi sau đó giơ ngón tay cái về phía cô. “Không đơn giản, đó là tượng trưng cho quyền lợi của anh ta, quà tặng này cực kỳ quý hiếm, trên đời này chỉ có một chiếc, Eric đối với cô cũng là thật lòng, tôi cảm thấy ghen tị."
“Ghen à? Thì ra là cậu thích anh ấy?" Du Nguyệt Như cười mỉa mai. Bách Vĩ lại làm vẻ mặt buồn nôn, “Tôi chưa bao giờ làm chuyện cùng với phụ nữ tranh giành một người đàn ông, chị an tâm được rồi."
Du Nguyệt Như ngay lập tức phun hết thứ trong miệng ra, hung hăng trừng cậu ta, “Không cho cậu gọi tôi như vậy."
Phản ứng của cô có chút quá khích, Bách Vĩ nghi ngờ nhìn cô, “Tại sao?" Vừa mới hỏi xong, trên mặt cô lại xuất hiện những vệt hồng đáng ngờ, “Đừng nói nhảm, không cho chính là không cho."
Du Nguyệt Như vuốt sợi dây chuyền, trong mắt hiện lên tia sáng phức tạp. Bách Vĩ nói không sai, đây đúng là một món quà cực kỳ đặc biệt, gần như nói Thi Dạ Diễm lấy bản thân mình giao tất cả cho cô. Nó nặng nề đến mức làm cho cô khó có thể tiếp nhận được.
*****
Nhớ lại cô cũng được tặng rất nhiều món quà, cũng không phải món quà nào cô cũng thích, cũng trân trọng. Nhưng có lễ Giáng Sinh của một năm đó, cô nhận được món quà mà cô thích nhất nhất, món quà mà cô muốn nó hoàn toàn thuộc về mình.
Cô không hiểu tại sao cô cũng là con của cha, nhưng lại rất ít tiếp xúc với ông ấy, thậm chí còn không cho phép nói với bất kỳ ai thân phận của mình. Năm cô mười hai tuổi thì cha cô mới đổi họ cho cô, thay đổi thân phận. Đưa cô sang Mỹ học tập, sinh sống.
Từ đó cô chính là Dư Nguyệt Như.
Mùa đông hai năm sau, cha cô từ chối lời xin phép về nước của cô, nhưng sẽ tặng cho cô một món quà Giáng Sinh. Đó là lần duy nhất trong đời cô phải trải qua lễ Giáng Sinh lãnh lẽo một mình. Cô tan học về nhà, ngoại trừ một bàn thức ăn phong phú trong căn hộ trống rỗng, chỉ có ngọn lửa trong lò sưởi giữa tường đang cháy. Cô cho rằng tất cả mọi thứ đều là do người giúp việc vì cô chuẩn bị trước khi đi.
Tắm xong cô khoác một chiếc áo choàng thật mỏng đi ra, cô bị người con trai ngồi giữa ghế salon từ trên trời giáng xuống làm cho sợ hết hồn. Cô vẫn còn nhớ lúc đó Đường Lạp An mặc một chiếc áo len màu xám nhạt hình trái xoan cùng với quần dài, nhìn qua vô cùng khôn khéo già dặn, trên mặt không có biểu tình gì tản ra sự lạnh lùng, tóc ngắn, hai mắt đen như mực, nhìn về phía cô nhàn nhạt nói một tiếng, “Hi"
Phản ứng đầu tiên của cô là giữ chặt cổ áo choàng tắm, phòng bị lui về phía sau một bước, lắp ba lắp bắp trả lời một tiếng, “Hi"
Đường Lạp An trầm mặc nhìn về phía sau cô, miệng lại hơi nhếch lên một chút, đó là cười sao? Cô không thể xác định được. Anh ta đứng lên, chậm rãi đi về phía cô. Trong ánh mắt phòng bị của cô, bỗng bế cô lên rồi thả xuống ghế salon, cầm lấy tất vải từng chiếc từng chiếc đeo vào cho cô. Tay giống như đang thưởng thức bàn chân khéo léo của cô, ngón tay trên lòng bàn chân nhẹ nhàng vuốt ve. Cô có chút buồn, muốn thu chân lại nhưng lại bị anh ta giữ lại.
“Đừng đi chân không trên sàn nhà, con gái phải chú ý giữ ấm, nhất là chân." Anh ta nói, âm thanh trầm thấp dễ nghe.
Du Nguyệt Như nháy nháy đôi mắt, không biết tại sao lại quên sợ, “Anh là ai?"
Đường Lạp An nâng hai mắt lên, khóe miệng nâng lên một độ cong rung động lòng người, đáy mắt giống như vẽ lên một ngôi sao.
“Anh tên là Đường Lạp An, là…quà Giáng Sinh của em." Anh ta hiển nhiên mang dáng vẻ hài hước, trong một giây kia Du Nguyệt Như chợt nghĩ đến một câu nói.
Tình thâm không thọ, cường cực là nhục, người khiêm tốn, trơn bóng như ngọc. (情深不寿,强极则辱,谦谦君子,温润如玉。)
(Bunn: Cảm ơn Nhok Tinh Nghịch đã dịch hộ tớ câu này nha
Trong "Thư kiếm ân oán lục" của Kim Dung có đoạn:
Càn Long tặng Trần Gia Lạc ngọc bội, trên có khắc chữ này. Đại ý là: Một người quá thông minh sáng suốt sẽ tự tổn thương mình, vô cùng mê muội và chấp nhất với tình cảm thì sẽ sống không thọ, người vô cùng xuất sắc tất phải chịu khuất nhục, quân tử hẳn nên phải trầm ổn ôn hòa, hàm súc kiên nghị, không phô trương lại tự lộ giá trị.)
…………
Người con trai nhìn qua yên lặng có một chút lạnh lẽo xa cách cứ như vậy xông vào cuộc sống của cô, anh ta biết rất nhiều thứ, dường như có thể giúp cô giải quyết tất cả các vấn đề. Du Nguyệt Như cảm thấy thú vị nhất ở chỗ đàn ông con trai lại đam mê cây cỏ. Ở trong sân của cô có đầy những loại cây mà cô không biết tên được trồng một cách cẩn thận, đến cả lá cây cũng sẽ được lau cẩn thận.
Anh ta có một đôi bàn tay đặc biệt tốt, thon dài cân đối, khớp xương rõ ràng, nhưng lòng bàn tay lại có vết chai. Có lúc Du Nguyệt Như sẽ khẽ chạm vào lòng bàn tay của anh ta nói, đây cũng là đôi bàn tay của người làm nghệ thuật.
Đường Lạp An thản nhiên cười, nhẹ chạm vào cằm của cô, “Em chính là tác phẩm nghệ thuật của anh."
Bọn họ rất gần nhau, nghe thấy cả tiếng thở của nhau, trong đôi mắt đen như mực giống như đôi bàn tay vươn ra bắt được cô, gần hơn, gần hơn. Sau đó môi của cô in lại một cái gì đó mềm mại, tinh thần phục hồi lại mới ý thức được mình lại chủ động hôn anh ta, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, cũng không dám xem vẻ mặt của anh ta.
Đường Lạp An im lặng một lúc sau đó thì rời đi, không nói một lời nào. Đêm đó Du Nguyệt Như ở trên giường không ngủ lăn qua lăn lại, vừa cắn đầu ngón tay vừa tức giận. Mấy ngày sau gặp lại anh ta thì cô lại xoay người rời đi.
Nhưng cô quên Đường Lạp An có chìa khóa nhà cô, cô định tự giam mình ở trong phòng, nhưng lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm tỉnh lại, lại tự mắng mình một trận, có chút tiếc nuối chạy ra, nhìn thấy phòng khách một mảng tối đen, tim cũng chùng xuống. Ngồi xổm xuống sàn nhà ôm chân than thở.
“Tại sao lại luôn quên không mang giày?"
Trong bóng tối bỗng truyền đến âm thanh của Đường Lạp An. Du Nguyệt Như ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng một người cao lớn đứng ở cửa sổ, còn có ánh sáng ở giữa hai ngón tay của anh ta. Anh ta dập tắt khói, đi tới ôm cô vào phòng ngủ.
Du Nguyệt Như ôm cổ anh ta không buông, Đường Lạp An nhẹ nhàng gỡ tay của cô xuống, đắp chăn cho cô, “Ngủ đi."
Anh ta nói như vậy nhưng lại không động đậy, Du Nguyệt Như chui từ chăn ra quỳ ở trên giường ngửa đầu nhìn anh ta. Hai người ai cũng không lên tiếng, không khí trầm lặng làm cho cô không thể tự kiềm chế, trong lòng như có thứ gì đó muốn trào ra. Du Nguyệt Như khẽ cắn răng, nín thở đến gần anh ta.
Cách môi của anh ta chừng 1 cm thì Đường Lạp An cũng mở miệng.
“Biết mình đang làm gì sao?"
“Biết."
“…."
“…."
“Không hối hận?"
“Không hối hận."
Cô không nhìn thấy nụ cười nhạo bên môi Đường Lạp An, chỉ cảm thấy trước mặt là khuôn mặt thuộc về người đàn ông thành thục, hơi thở dường như bao quanh cô. Môi của anh ta rất nóng, tay lại càng nóng, sức lực rất lớn, bả vai rất rộng, lồng ngực rất cứng.
Tất cả mọi thứ, đối với cô mà nói đều xa lạ, bao gồm cả phần tình cảm mới xuất hiện này.
Đến bước cuối cùng, Đường Lạp An dừng lại, thở khẽ bên tai cô. “Không được, em còn quá nhỏ."
“Mấy tuổi thì có thể?" Trong âm thanh của cô còn mang theo khẽ run.
Nàng bị sự xa lạ làm cho choáng váng, nhưng anh ta có tự chủ. “Mười tám tuổi."
“Được, em chờ, mười tám tuổi, Đường Lạp An, em muốn anh." Cô ở trong lòng anh ta thỏa mãn ngủ mất, Đường Lạp An chỉ có thể bật cười.
Năm ấy, cô mới mười lăm tuổi.
Mối tình đầu, nụ hôn đầu tất cả đều cho anh ta. Còn tính đêm đầu tiên cùng tim mình đều dành cho anh ta.
“Ghen à? Thì ra là cậu thích anh ấy?" Du Nguyệt Như cười mỉa mai. Bách Vĩ lại làm vẻ mặt buồn nôn, “Tôi chưa bao giờ làm chuyện cùng với phụ nữ tranh giành một người đàn ông, chị an tâm được rồi."
Du Nguyệt Như ngay lập tức phun hết thứ trong miệng ra, hung hăng trừng cậu ta, “Không cho cậu gọi tôi như vậy."
Phản ứng của cô có chút quá khích, Bách Vĩ nghi ngờ nhìn cô, “Tại sao?" Vừa mới hỏi xong, trên mặt cô lại xuất hiện những vệt hồng đáng ngờ, “Đừng nói nhảm, không cho chính là không cho."
Du Nguyệt Như vuốt sợi dây chuyền, trong mắt hiện lên tia sáng phức tạp. Bách Vĩ nói không sai, đây đúng là một món quà cực kỳ đặc biệt, gần như nói Thi Dạ Diễm lấy bản thân mình giao tất cả cho cô. Nó nặng nề đến mức làm cho cô khó có thể tiếp nhận được.
*****
Nhớ lại cô cũng được tặng rất nhiều món quà, cũng không phải món quà nào cô cũng thích, cũng trân trọng. Nhưng có lễ Giáng Sinh của một năm đó, cô nhận được món quà mà cô thích nhất nhất, món quà mà cô muốn nó hoàn toàn thuộc về mình.
Cô không hiểu tại sao cô cũng là con của cha, nhưng lại rất ít tiếp xúc với ông ấy, thậm chí còn không cho phép nói với bất kỳ ai thân phận của mình. Năm cô mười hai tuổi thì cha cô mới đổi họ cho cô, thay đổi thân phận. Đưa cô sang Mỹ học tập, sinh sống.
Từ đó cô chính là Dư Nguyệt Như.
Mùa đông hai năm sau, cha cô từ chối lời xin phép về nước của cô, nhưng sẽ tặng cho cô một món quà Giáng Sinh. Đó là lần duy nhất trong đời cô phải trải qua lễ Giáng Sinh lãnh lẽo một mình. Cô tan học về nhà, ngoại trừ một bàn thức ăn phong phú trong căn hộ trống rỗng, chỉ có ngọn lửa trong lò sưởi giữa tường đang cháy. Cô cho rằng tất cả mọi thứ đều là do người giúp việc vì cô chuẩn bị trước khi đi.
Tắm xong cô khoác một chiếc áo choàng thật mỏng đi ra, cô bị người con trai ngồi giữa ghế salon từ trên trời giáng xuống làm cho sợ hết hồn. Cô vẫn còn nhớ lúc đó Đường Lạp An mặc một chiếc áo len màu xám nhạt hình trái xoan cùng với quần dài, nhìn qua vô cùng khôn khéo già dặn, trên mặt không có biểu tình gì tản ra sự lạnh lùng, tóc ngắn, hai mắt đen như mực, nhìn về phía cô nhàn nhạt nói một tiếng, “Hi"
Phản ứng đầu tiên của cô là giữ chặt cổ áo choàng tắm, phòng bị lui về phía sau một bước, lắp ba lắp bắp trả lời một tiếng, “Hi"
Đường Lạp An trầm mặc nhìn về phía sau cô, miệng lại hơi nhếch lên một chút, đó là cười sao? Cô không thể xác định được. Anh ta đứng lên, chậm rãi đi về phía cô. Trong ánh mắt phòng bị của cô, bỗng bế cô lên rồi thả xuống ghế salon, cầm lấy tất vải từng chiếc từng chiếc đeo vào cho cô. Tay giống như đang thưởng thức bàn chân khéo léo của cô, ngón tay trên lòng bàn chân nhẹ nhàng vuốt ve. Cô có chút buồn, muốn thu chân lại nhưng lại bị anh ta giữ lại.
“Đừng đi chân không trên sàn nhà, con gái phải chú ý giữ ấm, nhất là chân." Anh ta nói, âm thanh trầm thấp dễ nghe.
Du Nguyệt Như nháy nháy đôi mắt, không biết tại sao lại quên sợ, “Anh là ai?"
Đường Lạp An nâng hai mắt lên, khóe miệng nâng lên một độ cong rung động lòng người, đáy mắt giống như vẽ lên một ngôi sao.
“Anh tên là Đường Lạp An, là…quà Giáng Sinh của em." Anh ta hiển nhiên mang dáng vẻ hài hước, trong một giây kia Du Nguyệt Như chợt nghĩ đến một câu nói.
Tình thâm không thọ, cường cực là nhục, người khiêm tốn, trơn bóng như ngọc. (情深不寿,强极则辱,谦谦君子,温润如玉。)
(Bunn: Cảm ơn Nhok Tinh Nghịch đã dịch hộ tớ câu này nha
Trong "Thư kiếm ân oán lục" của Kim Dung có đoạn:
Càn Long tặng Trần Gia Lạc ngọc bội, trên có khắc chữ này. Đại ý là: Một người quá thông minh sáng suốt sẽ tự tổn thương mình, vô cùng mê muội và chấp nhất với tình cảm thì sẽ sống không thọ, người vô cùng xuất sắc tất phải chịu khuất nhục, quân tử hẳn nên phải trầm ổn ôn hòa, hàm súc kiên nghị, không phô trương lại tự lộ giá trị.)
…………
Người con trai nhìn qua yên lặng có một chút lạnh lẽo xa cách cứ như vậy xông vào cuộc sống của cô, anh ta biết rất nhiều thứ, dường như có thể giúp cô giải quyết tất cả các vấn đề. Du Nguyệt Như cảm thấy thú vị nhất ở chỗ đàn ông con trai lại đam mê cây cỏ. Ở trong sân của cô có đầy những loại cây mà cô không biết tên được trồng một cách cẩn thận, đến cả lá cây cũng sẽ được lau cẩn thận.
Anh ta có một đôi bàn tay đặc biệt tốt, thon dài cân đối, khớp xương rõ ràng, nhưng lòng bàn tay lại có vết chai. Có lúc Du Nguyệt Như sẽ khẽ chạm vào lòng bàn tay của anh ta nói, đây cũng là đôi bàn tay của người làm nghệ thuật.
Đường Lạp An thản nhiên cười, nhẹ chạm vào cằm của cô, “Em chính là tác phẩm nghệ thuật của anh."
Bọn họ rất gần nhau, nghe thấy cả tiếng thở của nhau, trong đôi mắt đen như mực giống như đôi bàn tay vươn ra bắt được cô, gần hơn, gần hơn. Sau đó môi của cô in lại một cái gì đó mềm mại, tinh thần phục hồi lại mới ý thức được mình lại chủ động hôn anh ta, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu, cũng không dám xem vẻ mặt của anh ta.
Đường Lạp An im lặng một lúc sau đó thì rời đi, không nói một lời nào. Đêm đó Du Nguyệt Như ở trên giường không ngủ lăn qua lăn lại, vừa cắn đầu ngón tay vừa tức giận. Mấy ngày sau gặp lại anh ta thì cô lại xoay người rời đi.
Nhưng cô quên Đường Lạp An có chìa khóa nhà cô, cô định tự giam mình ở trong phòng, nhưng lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Nửa đêm tỉnh lại, lại tự mắng mình một trận, có chút tiếc nuối chạy ra, nhìn thấy phòng khách một mảng tối đen, tim cũng chùng xuống. Ngồi xổm xuống sàn nhà ôm chân than thở.
“Tại sao lại luôn quên không mang giày?"
Trong bóng tối bỗng truyền đến âm thanh của Đường Lạp An. Du Nguyệt Như ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng một người cao lớn đứng ở cửa sổ, còn có ánh sáng ở giữa hai ngón tay của anh ta. Anh ta dập tắt khói, đi tới ôm cô vào phòng ngủ.
Du Nguyệt Như ôm cổ anh ta không buông, Đường Lạp An nhẹ nhàng gỡ tay của cô xuống, đắp chăn cho cô, “Ngủ đi."
Anh ta nói như vậy nhưng lại không động đậy, Du Nguyệt Như chui từ chăn ra quỳ ở trên giường ngửa đầu nhìn anh ta. Hai người ai cũng không lên tiếng, không khí trầm lặng làm cho cô không thể tự kiềm chế, trong lòng như có thứ gì đó muốn trào ra. Du Nguyệt Như khẽ cắn răng, nín thở đến gần anh ta.
Cách môi của anh ta chừng 1 cm thì Đường Lạp An cũng mở miệng.
“Biết mình đang làm gì sao?"
“Biết."
“…."
“…."
“Không hối hận?"
“Không hối hận."
Cô không nhìn thấy nụ cười nhạo bên môi Đường Lạp An, chỉ cảm thấy trước mặt là khuôn mặt thuộc về người đàn ông thành thục, hơi thở dường như bao quanh cô. Môi của anh ta rất nóng, tay lại càng nóng, sức lực rất lớn, bả vai rất rộng, lồng ngực rất cứng.
Tất cả mọi thứ, đối với cô mà nói đều xa lạ, bao gồm cả phần tình cảm mới xuất hiện này.
Đến bước cuối cùng, Đường Lạp An dừng lại, thở khẽ bên tai cô. “Không được, em còn quá nhỏ."
“Mấy tuổi thì có thể?" Trong âm thanh của cô còn mang theo khẽ run.
Nàng bị sự xa lạ làm cho choáng váng, nhưng anh ta có tự chủ. “Mười tám tuổi."
“Được, em chờ, mười tám tuổi, Đường Lạp An, em muốn anh." Cô ở trong lòng anh ta thỏa mãn ngủ mất, Đường Lạp An chỉ có thể bật cười.
Năm ấy, cô mới mười lăm tuổi.
Mối tình đầu, nụ hôn đầu tất cả đều cho anh ta. Còn tính đêm đầu tiên cùng tim mình đều dành cho anh ta.
Tác giả :
Tâm Thường