Cô Bạn Gái Nhỏ
Chương 40
Kêu tên ở thế giới 2D gì đó thấy xấu hổ quá đi, Ngải Tiếu cầm lấy muỗng khuấy cà phê tới cái hình trên đó mất tiêu luôn, ấp úng nói: "Kêu em Ngải Tiếu hoặc Tiếu Tiếu là được......."
"Chị nghe nói fans đều kêu chị là Nhạn nữ thần." Nhạn Đường cũng cầm ly cà phê lên, "Vậy em muốn kêu chị là gì?"
Muốn kêu chị là nữ thần....... Ngải Tiếu nuốt câu này vào bụng, nói: "Kêu là Nhạn Đường có được không?"
"Được." Nhạn Đường uống một ngụm cà phê, "Đúng rồi, nếu như chúng ta đã biết được danh tánh thật của nhau rồi, em có muốn đến studio học hát với chị không?"
Cuối cùng cũng vào chủ đề chính, cảm giác căng thẳng của Ngải Tiếu giảm đi chút ít, gật đầu.
"Đợi ăn xong chúng ta đi dạo cho tiêu hóa bớt, sau đó trực tiếp đến studio."
Ngải Tiếu tiếp tục gật đầu.
Nhạn Đường cạn lời cười: "Buổi sáng không phải còn nói là mình không nhát gan hả? Huống hồ gì cũng biết nhau hơn một tuần rồi, vẫn chưa quen à?"
Ngải Tiếu: "......" không, thật ra là cô siêu cấp nhát gan.
Đỏ mặt một hồi, cô ấp úng nói: "Nhưng gặp được một người mà mình đã thích nhiều năm, cho dù trước đó đã gặp qua với thân phận khác nhau thì cảm giác nó cũng khác......"
Nhạn Đường mím môi nhìn em ấy, cái cảm giác này cô đã từng trải nghiệm qua, tất nhiên là hiểu rất rõ. Cô gái đứng trên bục làm phiên dịch tuy dễ thương, nhưng lại không làm cô muốn ngắm nhìn thêm nữa, nhưng khi em ấy có thêm một thân phận khác thì ánh mắt của mình không thể nào rời xa em ấy được nữa rồi.
Ngải Tiếu thấy cô ấy im lặng, giờ mới phát hiện là mình đã nói ra chữ "thích", cứ tưởng là đối phương hiểu lầm, liền giải thích: "Không phải là loại thích ấy, là thích nhạc của chị......"
"Nói là fans của chị, ai dè em lại không thích con người chị." Nhạn Đường nói đùa, Ngải Tiếu đặt mạnh ly xuống, luống cuống giải thích: "Không phải không phải, em cũng thích con người chị."
Nhạn Đường cười ra tiếng, Ngải Tiếu ý thức ra được mình nói gì, muốn vùi mặt vào ly cà phê ghê.
Để cô biến thành ly cà phê đi, cô không muốn đối mặt với cái thế giới này nữa rồi.......4
Bánh Waffles lúc này mới được đưa tới, mùi hương của bánh liền thổi bay cái không khí ngượng ngùng này. Nhạn Đường cầm một miếng bánh, chấm một ít mật ong, đưa nó đến bên miệng Ngải Tiếu: "Ăn bánh đi, đừng nghĩ lung tung nữa."
Ngải Tiếu bối rối nhận lấy bánh, ngón tay quẹt trúng ngón tay ấm áp của nữ thần, làm cô giật mình tới suýt chút làm rơi bánh.
Để tránh cho cô bé ăn không tiêu, Nhạn Đường không có nói chuyện trong lúc ăn. Đáng tiếc là cô bé từ đầu đến cuối cứ đội nón lưỡi trai, khi cúi đầu thì vành nón che đi gần hết khuôn mặt, chỉ còn lại cánh tay nhỏ bé đang cầm bánh, giống như con sóc nhỏ đang cầm hạt dẻ vậy.
Con mèo nhỏ, đà điểu nhỏ, con sóc nhỏ....... Nhạn Đường đột nhiên phát hiện, mình bất giác đã dùng nhiều biệt danh như vậy đặt cho người này, nhưng mà cũng đều rất đáng yêu.
Ngải Tiếu giả bộ ăn bánh, cố gắng tiêu hóa cái tin tức "Yến Đàm= Nhạn Đường".
Ăn xong miếng bánh thứ nhất, cô lau mật ong trên khóe miệng, ngẩng đầu lên lén nhìn xem người đối diện đang làm gì. Phát hiện đối phương vừa uống cà phê vừa ngắm chậu hoa, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nữ thần đang thả hồn theo gió, cô liền lấy hết can đảm nhìn qua đó.
Đúng là càng nhìn thì càng không nỡ rời mắt.
Ngải Tiếu tìm không ra được từ ngữ để hình dung người trước mặt, vốn từ tích lũy được của ngày thường bay mất tiêu hết trơn rồi, trong đầu chỉ còn lại một từ "xinh đẹp" mà thôi.
Tiểu thuyết đúng là uổng công viết rồi...... phát hiện đối phương đang tính quay đầu qua, cô mau mau cúi đầu xuống uống cà phê.
"Xem ra em rất thích quán cà phê này." Nhạn Đường nói.
"Bánh của quán này rất ngon......." Ngải Tiếu nhìn chằm chằm vào miếng bánh nói chuyện.
Nhạn Đường nhịn cười nhịn rất là đau khổ, em ấy đang nói chuyện với mình hay đang nói chuyện với bánh vậy? Cô hỏi: "Vậy em có thích ăn gì nữa không?"
"Còn thích ăn......." hai chữ gà rán suýt chút nữa vuột ra khỏi miệng, Ngải Tiếu nuốt nước bọt, đổi thành: "Trái cây."
Đúng, trái cây nghe có dinh dưỡng hơn.
Nhạn Đường thì lại nhớ Dịch Nhàn có nói qua là tiểu học tỷ thích ăn gà rán, do đó nói: "Xem ra em thích ăn những thứ có dinh dưỡng hơn chị nhiều."
Câu này làm khơi dậy lòng hiếu kỳ của Ngải Tiếu, cô ngẩng đầu lên hỏi: "Chị thích ăn gì vậy?"
"Chị nói ra thì có mất fans không đó?" Nhạn Đường hỏi.
Ngải Tiếu lúng túng: "Không đâu......"
"Những lúc buồn phiền thì thích ăn gà rán, nhưng mà chuyện ăn uống thường ngày của chị cũng rất có dinh dưỡng." Khi cô nói chuyện thì chăm chú nhìn cô bé trước mặt, ánh mắt rất dịu dàng.
Chìm đằm trong ánh mắt đó, tim của Ngải Tiếu đập ngày càng nhanh hơn, nhéo đùi mình một cái mới có thể thoát khỏi ánh mắt đó, nói: "Thật ra em cũng rất thích ăn gà rán."
"Được, có cơ hội hẹn em đi ăn gà rán." Nhạn Đường cười rất thoải mái, "Nếu em cũng thích ăn, thì cùng em ăn sẽ không còn "gánh nặng" thần tượng nữa."
Ngải Tiếu đột nhiên nhớ tới một người bạn thích ăn gà rán của Dịch Nhàn, liền hiểu ra người đó chính là Nhạn Đường đây.
Không khí không còn căng thẳng nữa, chắc do nữ thần không có cao ngạo, bất luận là trước hay sau khi biết được thân phận thật, thái độ của cô ấy vẫn rất dịu dàng. Trong lòng Ngải Tiếu thoải mái hơn rất nhiều, bắt đầu cùng nữ thần trò chuyện về những món ăn mình thích, những ca khúc hai người cùng thích, kết quả phát hiện hai người có chung rất nhiều sở thích.+
Những vấn đề này bọn họ cũng có đề cập đến trên mạng, nhưng lại không thú vị bằng trò chuyện trực tiếp, những ký tự khô khan trên mạng đôi lúc không thể nào truyền đạt hết tâm tình của một người, còn trò chuyện trực tiếp như vậy, Ngải Tiếu dường như càng gần nữ thần hơn nữa.
"Chị nghe nói fans đều kêu chị là Nhạn nữ thần." Nhạn Đường cũng cầm ly cà phê lên, "Vậy em muốn kêu chị là gì?"
Muốn kêu chị là nữ thần....... Ngải Tiếu nuốt câu này vào bụng, nói: "Kêu là Nhạn Đường có được không?"
"Được." Nhạn Đường uống một ngụm cà phê, "Đúng rồi, nếu như chúng ta đã biết được danh tánh thật của nhau rồi, em có muốn đến studio học hát với chị không?"
Cuối cùng cũng vào chủ đề chính, cảm giác căng thẳng của Ngải Tiếu giảm đi chút ít, gật đầu.
"Đợi ăn xong chúng ta đi dạo cho tiêu hóa bớt, sau đó trực tiếp đến studio."
Ngải Tiếu tiếp tục gật đầu.
Nhạn Đường cạn lời cười: "Buổi sáng không phải còn nói là mình không nhát gan hả? Huống hồ gì cũng biết nhau hơn một tuần rồi, vẫn chưa quen à?"
Ngải Tiếu: "......" không, thật ra là cô siêu cấp nhát gan.
Đỏ mặt một hồi, cô ấp úng nói: "Nhưng gặp được một người mà mình đã thích nhiều năm, cho dù trước đó đã gặp qua với thân phận khác nhau thì cảm giác nó cũng khác......"
Nhạn Đường mím môi nhìn em ấy, cái cảm giác này cô đã từng trải nghiệm qua, tất nhiên là hiểu rất rõ. Cô gái đứng trên bục làm phiên dịch tuy dễ thương, nhưng lại không làm cô muốn ngắm nhìn thêm nữa, nhưng khi em ấy có thêm một thân phận khác thì ánh mắt của mình không thể nào rời xa em ấy được nữa rồi.
Ngải Tiếu thấy cô ấy im lặng, giờ mới phát hiện là mình đã nói ra chữ "thích", cứ tưởng là đối phương hiểu lầm, liền giải thích: "Không phải là loại thích ấy, là thích nhạc của chị......"
"Nói là fans của chị, ai dè em lại không thích con người chị." Nhạn Đường nói đùa, Ngải Tiếu đặt mạnh ly xuống, luống cuống giải thích: "Không phải không phải, em cũng thích con người chị."
Nhạn Đường cười ra tiếng, Ngải Tiếu ý thức ra được mình nói gì, muốn vùi mặt vào ly cà phê ghê.
Để cô biến thành ly cà phê đi, cô không muốn đối mặt với cái thế giới này nữa rồi.......4
Bánh Waffles lúc này mới được đưa tới, mùi hương của bánh liền thổi bay cái không khí ngượng ngùng này. Nhạn Đường cầm một miếng bánh, chấm một ít mật ong, đưa nó đến bên miệng Ngải Tiếu: "Ăn bánh đi, đừng nghĩ lung tung nữa."
Ngải Tiếu bối rối nhận lấy bánh, ngón tay quẹt trúng ngón tay ấm áp của nữ thần, làm cô giật mình tới suýt chút làm rơi bánh.
Để tránh cho cô bé ăn không tiêu, Nhạn Đường không có nói chuyện trong lúc ăn. Đáng tiếc là cô bé từ đầu đến cuối cứ đội nón lưỡi trai, khi cúi đầu thì vành nón che đi gần hết khuôn mặt, chỉ còn lại cánh tay nhỏ bé đang cầm bánh, giống như con sóc nhỏ đang cầm hạt dẻ vậy.
Con mèo nhỏ, đà điểu nhỏ, con sóc nhỏ....... Nhạn Đường đột nhiên phát hiện, mình bất giác đã dùng nhiều biệt danh như vậy đặt cho người này, nhưng mà cũng đều rất đáng yêu.
Ngải Tiếu giả bộ ăn bánh, cố gắng tiêu hóa cái tin tức "Yến Đàm= Nhạn Đường".
Ăn xong miếng bánh thứ nhất, cô lau mật ong trên khóe miệng, ngẩng đầu lên lén nhìn xem người đối diện đang làm gì. Phát hiện đối phương vừa uống cà phê vừa ngắm chậu hoa, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nữ thần đang thả hồn theo gió, cô liền lấy hết can đảm nhìn qua đó.
Đúng là càng nhìn thì càng không nỡ rời mắt.
Ngải Tiếu tìm không ra được từ ngữ để hình dung người trước mặt, vốn từ tích lũy được của ngày thường bay mất tiêu hết trơn rồi, trong đầu chỉ còn lại một từ "xinh đẹp" mà thôi.
Tiểu thuyết đúng là uổng công viết rồi...... phát hiện đối phương đang tính quay đầu qua, cô mau mau cúi đầu xuống uống cà phê.
"Xem ra em rất thích quán cà phê này." Nhạn Đường nói.
"Bánh của quán này rất ngon......." Ngải Tiếu nhìn chằm chằm vào miếng bánh nói chuyện.
Nhạn Đường nhịn cười nhịn rất là đau khổ, em ấy đang nói chuyện với mình hay đang nói chuyện với bánh vậy? Cô hỏi: "Vậy em có thích ăn gì nữa không?"
"Còn thích ăn......." hai chữ gà rán suýt chút nữa vuột ra khỏi miệng, Ngải Tiếu nuốt nước bọt, đổi thành: "Trái cây."
Đúng, trái cây nghe có dinh dưỡng hơn.
Nhạn Đường thì lại nhớ Dịch Nhàn có nói qua là tiểu học tỷ thích ăn gà rán, do đó nói: "Xem ra em thích ăn những thứ có dinh dưỡng hơn chị nhiều."
Câu này làm khơi dậy lòng hiếu kỳ của Ngải Tiếu, cô ngẩng đầu lên hỏi: "Chị thích ăn gì vậy?"
"Chị nói ra thì có mất fans không đó?" Nhạn Đường hỏi.
Ngải Tiếu lúng túng: "Không đâu......"
"Những lúc buồn phiền thì thích ăn gà rán, nhưng mà chuyện ăn uống thường ngày của chị cũng rất có dinh dưỡng." Khi cô nói chuyện thì chăm chú nhìn cô bé trước mặt, ánh mắt rất dịu dàng.
Chìm đằm trong ánh mắt đó, tim của Ngải Tiếu đập ngày càng nhanh hơn, nhéo đùi mình một cái mới có thể thoát khỏi ánh mắt đó, nói: "Thật ra em cũng rất thích ăn gà rán."
"Được, có cơ hội hẹn em đi ăn gà rán." Nhạn Đường cười rất thoải mái, "Nếu em cũng thích ăn, thì cùng em ăn sẽ không còn "gánh nặng" thần tượng nữa."
Ngải Tiếu đột nhiên nhớ tới một người bạn thích ăn gà rán của Dịch Nhàn, liền hiểu ra người đó chính là Nhạn Đường đây.
Không khí không còn căng thẳng nữa, chắc do nữ thần không có cao ngạo, bất luận là trước hay sau khi biết được thân phận thật, thái độ của cô ấy vẫn rất dịu dàng. Trong lòng Ngải Tiếu thoải mái hơn rất nhiều, bắt đầu cùng nữ thần trò chuyện về những món ăn mình thích, những ca khúc hai người cùng thích, kết quả phát hiện hai người có chung rất nhiều sở thích.+
Những vấn đề này bọn họ cũng có đề cập đến trên mạng, nhưng lại không thú vị bằng trò chuyện trực tiếp, những ký tự khô khan trên mạng đôi lúc không thể nào truyền đạt hết tâm tình của một người, còn trò chuyện trực tiếp như vậy, Ngải Tiếu dường như càng gần nữ thần hơn nữa.
Tác giả :
Đông Sư