Cô Ấy Xinh Đẹp Như Vậy
Chương 47: Uổng công
Edit #Salim
Beta #Kumoe
Cuối tuần hai ngày 25, 26 trường học tổ chức một cuộc thi thử. Gần đây toàn bộ lớp bảy đều rơi vào trạng thái áp lực cao, chủ nhiệm Từ Tĩnh đanh mặt, ôm cánh tay cả ngày tuần tra trong lớp học, tràn ngập không khí thi đại học mang đến cảm giác nôn nóng cùng mỏi mệt.
Thời gian giảng bài có 35 phút, bên ngoài sân thể dục tuyết rơi rất dày, cho nên không ai đi ra ngoài.
Sau tiếng chuông mười hai giờ, Hứa Anh liền nằm sấp xuống ngủ.
Cuối tuần vừa kết thúc thi đấu top mười của khu, đến thứ hai đầu tuần, cô đã bị Cố Tinh Trầm kéo tới trường học, bắt cô phải bổ túc.
Chính là, Hứa Anh cảm thấy mình không thể đọc nổi tài liệu học tập……..
- -- Không mở sách, tinh thần gấp gáp trăm lần.
- -- Khi mở sách ra, tinh thần còn gấp hơn.
Buồn ngủ quá.
Hành lang, Trần Tinh Phàm vừa đi theo bạn lớp khác tới sân thể dục chơi đùa một phen, lên lầu đã bị bạn học trong lớp gọi tới văn phòng.
“ Cô Từ tìm em?"
Từ Tĩnh liếc nhìn một cái, sau đó lại nhìn thiếu niên an tĩnh lù lù ở bên cạnh --- Cố Tinh Trầm.
Đẩy đẩy mắt kính,giọng nói thanh thanh, Trần Tinh Phàm đang buồn bực, nghe thấy Từ Tĩnh nói: “ À, là về chuyện đổi vị trí."
………
Từ trong văn phòng giáo viên đi ra, Trần Tinh Phàm một đường trở về lớp học.
“ Tiểu Anh! Dậy mau."
Hứa Anh đang ngủ, mềm mại phất tay.
“ Đừng ầm ĩ…… Ồn ào thật."
Trần Tinh Phàm kéo ghế ở bên người cô ngồi xuống: “ Cậu đừng chê tớ ầm ĩ, ngay lập tức tớ đã không phải là bạn cùng bàn ầm ĩ của cậu nữa rồi!"
Mí mắt trợn trắng, tròng mắt Hứa Anh vừa đen vừa sáng ngó Trần Tinh Phàm. “ Sao, không phải sau khi thi đại học cậu mới ra nước ngoài sao?"
“ Không phải ra nước ngoài." Trần Tinh Phàm cắn quả táo trong miệng, mơ mơ hồ hồ nói: “ Cố Tinh Trầm đấy, vừa rồi Từ Tĩnh gọi tớ đến văn phòng, bảo tớ đổi vị trí, Cố Tinh Trầm muốn đổi tới bàn cuối ngồi cùng bàn với cậu!"
Mẹ nó!
Hứa Anh giống như bị giật điện nổi đầy lông tơ, lập tức ngồi thẳng thân mình, trừng lớn mắt.
“ Hả???"
“ Cố Tinh Trầm về phòng học xong sẽ đổi ngay." Trần Tinh Phàm đối với Hứa Anh sinh ra đồng tình vô hạn: “ Tớ thấy cậu sắp sửa hoàn toàn trở thành đồ vật trong tay Cố Tinh Trầm rồi. Aizz, càng ngày tớ càng phát hiện tên thâm sâu kia nói chuyện thật sự có triết lý!"
Hứa Anh còn đang tiêu hóa tin tức, nghe vậy ngó: “ Thâm sâu cái gì, triết lý cái gì."
“ A Vũ đấy. Cậu ta nói cậu sớm muộn cậu cũng bị Cố Tinh Trầm quấn lấy gắt gao."
Hứa Anh một bên xử lý lộn xộn trong lòng, một bên nghiêng đầu nhìn Trần Tinh Phàm.
“ Nào có nghiêm trọng như vậy…….. Cậu ấy quản tớ, cũng là để tốt cho tớ thôi."
“ Vậy cậu thích được quản sao? À không, a Vũ nói là “ Thao túng", Cố Tinh Trầm thao túng cậu, cùng cậu rắp tâm chơi đùa."
Trần Tinh Phàm răng rắc cắn quả táo, Hứa Anh nhìn cô trong chốc lát, nhúc nhích miệng nhưng lại không tìm được lời phản bác.
Cố Tinh Trầm nếu trở thành bạn ngồi cùng bàn của cô…… Vậy không phải mỗi giây mỗi phút cô trong trường học đều không thể trốn khỏi đôi mắt cậu sao? Ôi, mẹ nó…….
Hứa Anh trong lòng chửi thô tục, nhưng ngoài mặt vẫn cố gồng, một tay ôm cánh tay.
“ Thích chứ! Tớ thích cậu ấy thao túng tớ. Tớ đỡ phải tự động não điều khiển bản thân."
Trần Tinh Phàm giống như gặp quỷ, quả táo nghẹn ở yết hầu.
Tống Tiểu Chi ngồi bên kia đang sơn móng tay nghe thấy được, ngẩng đầu ác liệt cười: “ Hứa Anh, cậu không phải thích được Cố Tinh Trầm thao túng, mà là cậu thích cậu ta……"
Cô không tiếng động khẽ giương cao khẩu hình: “ Cậu đó! Ha ha."
Hứa Anh mắt to trừng qua, “ Con nhóc thiếu học kia, miệng không nói được lời gì hay ho hơn à?"
Thời điểm Cố Tinh Trầm về phòng học, Hứa Anh đang cùng đồng bọn đùa giỡn.
Bím tóc cao cao của thiếu nữ gác sang một bên, thời điểm cười đùa liền văng qua văng lại, hoạt bát ầm ĩ vô cùng, trên người không mặc đồng phục, áo khoác cao bồi cùng với váy ngắn, tất màu da lót nền hơi mỏng bọc lấy đôi chân mảnh khảnh.
Váy có chút ngắn, đôi chân xinh đẹp, đặc biệt là đùi, tinh tế tròn trịa……
Ánh mắt Cố Tinh Trầm không nhịn được dừng ở nơi đó trong chốc lát……
Giống như tâm lý tương thông, Hứa Anh bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt vô tình chạm vào một đôi mắt vừa đen lại vừa sâu, có chút cảm giác lạnh băng. Hứa Anh ngay lập tức run run, an tĩnh nhìn chằm chằm xem đối phương muốn làm gì, ánh mắt có chút cảm xúc nhỏ.
Cố Tinh Trầm nhìn cô một chút, đem sách vừa lấy trong tay đặt trên bàn Hứa Anh, thông báo với cô:
“ Hứa Anh, hiện tại tớ bắt đầu trở thành bạn ngồi cùng bàn của cậu!"
- --
Cố Tinh Trầm trở lại vị trí thu xếp đồ đạc, Trần Tinh Phàm huých khuỷu tay vào bả vai Hứa Anh nhỏ giọng khúc khích.
“ Ồ, cậu cũng quá lúng túng đi! Cố Tinh Trầm bảo cùng cậu trở thành bạn học cùng bàn thì cậu liền cùng cậu ta ngồi, cũng không dám ho một cái, ngày thường không phải cậu rất hung hăng sao?"
Hứa Anh không để ý tới cô, đẩy cô tránh ra xa.
Trần Tinh Phàm nhún nhún vai, thấy Hứa Anh rầu rĩ không vui, cười xấu xa một chút: “ A Vũ trước kia từng nói, cậu sớm muộn gì cũng không chịu nổi tính tình Cố Tinh Trầm mà chạy tới đoàn tụ cùng chúng tớ. Đừng quá thống khổ, nha? Mọi người đều chờ cậu được giải phóng xiềng xích tìm lại tự do!"
Hứa Anh nâng gò má nhìn: “ Được rồi được rồi, tớ vui là được, cái này người ta gọi là tình thú hiểu không?"
“ Hô hô, khó trách nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường……"
Trần Tinh Phàm buông tay, nhanh nhẹn cầm đồ vật tiến tới ngồi cùng với Giang Hoàn, để lại vị trí cho Cố Tinh Trầm.
Cố Tinh Trầm thu xếp xong đồ đạc cặp sách của mình, đi tới loạt bàn cuối cùng ngồi bên cạnh Hứa Anh.
Trong phòng học có học sinh nhìn sang bên này, ánh mắt bọn họ đều ý vị thâm trường --- đều đã hiểu. Kỳ thực Từ Tĩnh cũng đoán được, nhưng đang là thời điểm mấu chốt năm ba, với những cặp đôi có cảm tình ổn định, đại bộ phận thầy cô giáo đều sẽ không can thiệp, miễn cho phản tác dụng. Liền mắt nhắm mắt mở.
Hứa Anh bị đuổi vào dựa tường, Cố Tinh Trầm ngồi ở vị trí gần lối nhỏ.
Hứa Anh chống cằm nhíu mày, nhưng lại không dám đem sự bất mãn biểu hiện quá rõ ràng, lặng lẽ nhìn chằm chằm một bên mặt của Cố Tinh Trầm đánh giá --- Vóc dáng cậu cao, mảnh khảnh, tay dài chân dài, trên người sạch sẽ ngăn nắp, rất thanh tú văn nhã, hoàn toàn chính là khí chất của người được sinh ra ở phía Nam.
Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng hiện tại Hứa Anh một chút tâm tình thưởng thức cũng không có.
- -- Nghẹn khuất chết mất!
Hứa Anh cảm thấy chính mình giống như con heo bị Cố Tinh Trầm nhốt trong chuồng, hoặc là con dê, gà vịt ngỗng, hoàn toàn mất đi tự do.
“ Cố Tinh Trầm, sao cậu phải trở thành bạn ngồi cùng bàn của tớ vậy!"
Thiếu niên dừng lại bút, nhìn cô: “ Cậu không thích?"
“ …….." Hứa Anh bĩu môi không dám nói: “ Tớ chỉ là cảm thấy, không cần thiết thôi….. Từng giây từng phút đều dính bên nhau."
“ Vỗn dĩ cậu học tập không tốt, chương trình học vì tham gia thi đấu mà bỏ sót nhiều như vậy. Ngồi bên cạnh tớ tớ sẽ dạy bổ túc cho cậu, có gì không hiểu cũng có thể kịp thời hỏi."
Hứa Anh: ……..
Cố Tinh Trầm vừa động tròng mắt, thấy tạp chí giải trí luyên thuyên trên bàn của cô, lông mày lập tức nhíu lại: “ Những cái này về sau không được đoc."
Hứa Anh: “…………!!"
“ Còn có." Cố Tinh Trầm đem áo khoác của mình cởi ra, che lại hai chân của cô: “ Váy không được mặc ngắn như vậy nữa!"
Hứa Anh: “………………!!!"
Cố Tinh Trầm xốc mí mắt trắng nõn nhìn Hứa Anh một chút, bởi vì ánh mắt lãnh đạm mà thông thường mí mắt là nửa mở, lông mi đen mà chỉnh tề, như những sợi lông vũ đen nhánh, cậu bị Hứa Anh nhìn chằm chằm tới không thoải mái.
“ Làm sao vậy?"
Vừa vặn tiếng chuông vang lên, phòng học an tĩnh lại.
Hứa Anh cười lạnh tiến lại gần, từng chữ từ trong kẽ răng tuôn ra: “ Không có gì, đột nhiên rất muốn ---" Cô không tiếng động làm một cái khẩu hình, “ Cậu!"
- --
Hậu quả của câu nói kia của Hứa Anh là, sắc mặt Cố Tinh Trầm khó coi, cả ngày cũng không cho cô một sắc mặt tốt.
Đi học nghiêm lệnh cấm cô ngủ, làm việc riêng, thầy cô giáo giao bài tập gì cậu đều yêu cầu cô nhanh chóng ngồi làm, một chút thời gian cũng không cho kéo dài.
Hứa Anh cảm thấy mình thiếu chút nữa đã treo cổ trên lớp.
Hai năm lên cấp ba, lần đầu tiên phải đứng đắn mà học một buổi học!
Đến cuối cùng, Hứa Anh chống cằm giương đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm bảng đen, trong đầu thứ duy nhất chờ đợi là vòng thi đấu SOHOT cả nước bắt đầu!
Để cô có lý do mà đường đường chính chính, thoát ly khổ ải!
- --
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, tiếp tục ở lại trường cơ bản đều là học sinh ở ký túc xá.
Chuông ở kim chỉ mười hai giờ đánh lên, Cố Tinh Trầm liền đem cặp sách khoác qua vai, ngó mắt nhìn Hứa Anh, thấy cô đang nóng lòng mà tính toán trên tay, liền lạnh mặt liếc một cái.
Vừa bị nhìn thấy, Hứa Anh mới nâng mông lên liền ngồi trở lại, đôi mắt có chút ý đồ nhìn Cố Tinh Trầm, tay lung tung đem cặp sách mở ra tùy tiện lấy ra hai quyển sách.
“ Câu lấy mấy quyển sách đó làm gì."
Cố Tinh Trầm nhìn không nổi, đành tự mình cất đi cho cô: “ Đi thôi, buổi tối đừng có chơi di động, thành tích kém như vậy cần phải chậm rãi bắt đầu."
“ …….." Hứa Anh thở dài, đi sau lưng Cố Tinh Trầm oán giận: “ Tớ cũng chưa từng mọc được cánh, ……. Mẹ tớ cũng không sinh ra cánh cho tớ, làm sao mà bay được."
Hứa Anh vùng vằng lúng túng đi theo Cố Tinh Trầm tới cổng trường.
Ban đêm tuyết rơi phá lệ lạnh.
Cố Tinh Trầm đi một lát liền dừng lại, Hứa Anh “ Nha" một tiếng liền đụng vào sau lưng cậu.
“ Này cậu không thể dừng lại từ từ được à Cố Tinh Trầm! Đau chết mất!" Hứa Anh sờ sờ cái mũi vừa lạnh vừa hồng nhìn chằm chằm thiếu niên tràn đầy oán giận.
Mắt Cố Tinh Trầm nhìn Hứa Anh vì yêu cái đẹp mà mặc áo khoác đơn bạc, lúc này giống như đồ ngốc lạnh tới cổ đều run run.
“ Đã biết xấu đẹp thế nào, lạnh tới chân tay co cóng thì đẹp lắm sao?"
Cậu dạy bảo một chút liền kéo áo khoác đồng phục của mình ra, thô lỗ khoác lên eo Hứa Anh, áp trong lồng ngực đem cô ôm lấy, dùng quần áo quấn lại kỹ lưỡng.
Cố Tinh Trầm hơn 1 mét 8 người cao to, muốn ôm Hứa Anh rất dễ dàng, Hứa Anh cảm thấy mình giống như con gà con nhỏ nằm trong cánh gà mái mẹ.
Thân thể nam sinh rất nóng, lập tức có hơi ấm từ người Cố Tinh Trầm truyền tới.
“ Đã bảo cậu mặc nhiều một chút liền không nghe, nếu lạnh chết thì làm sao bây giờ!"
Hứa Anh vòng tay ôm eo cậu, từ trong ngực nâng lên mặt.
“ Cậu ôm tớ thì tớ sẽ không lạnh? Dù sao thì cậu cũng sẽ ôm tớ không phải sao."
Buổi tối, Cố Tinh Trầm không muốn nghe cô ngụy biện.
Hứa Anh cứ bị ôm như vậy, ấm áp đi tới cổng trường.
Đối với Cố Tinh Trầm, bố mẹ cô sớm đã mắt nhắm mắt mở, từ nhỏ cô đã không nghe lời, bố mẹ cô cũng quản không nổi, cho nên gần đây cô ở chỗ nào bọn họ cũng không thèm can thiệp, chỉ lo đánh bài hoặc làm buôn bán. Bố mẹ cô quan niệm rât nông thôn, khi thời trẻ bọn họ mười tám mười chín tuổi đã ở bên nhau, qua một bữa tiệc mà kết hôn, dù sao, người nhà bọn họ luôn có tư tưởng dưa vẹo táo nứt, không giống như Cố Tinh Trầm trời sinh đã có loại khí chất người làm công tác văn hóa. Khí chất có đôi khi không có quan hệ với đồng tiền.
Vấn đề duy nhất là mỗi lần đi, Cố Tinh Trầm luôn bắt cô phải tự gọi điện thoại cho người nhà thông báo.
Vào thời điểm Cố Tinh Trầm không muốn, Hứa Anh sẽ tới cửa ăn vạ, bắt cậu phải gọi điện, làm cho Cố Tinh Trầm cũng thật sự bất đắc dĩ.
Mèo nhỏ tiểu Anh nằm an tĩnh trên máy sưởi ở cửa sổ, cuộn thành một cục lông xù xù, duỗi chân duỗi người.
Cố Tinh Trầm tắm xong đi vào nhà, liền thấy Hứa Anh hai chân trắng dài đang bò trên giường, vừa ăn khoai lát vừa chơi game di động, điện thoại đang bật một bài rock and roll đặc biệt ồn ào, toàn bộ phòng đều ầm ĩ tới chịu không nổi.
Mày cậu nhăn lại, quả thực không biết nói từ nào.
Đầu tiên Hứa Anh thấy một đôi chân mặc quần dài màu đen, lại thẳng lại cao, sau đó ánh mắt hướng lên trên, tới vòng eo mảnh khảnh cùng đôi vai rộng của thiếu niên, cuối cùng là rõ ràng hầu kết cùng đôi mắt nghiêm túc.
Hứa Anh lập tức đem khoai lát thu lại, ngồi dậy ở trên giường biếng nhác thu thập lại đồ ăn vặt, thu lại tạp chí, lung tung rối loạn đặt trên đầu giường một đống, đem âm lượng điện thoại giảm nhỏ.
Cô quy quy củ củ, ngồi xuống, còn vỗ vỗ phủi phủi chút cặn khoai lát dính trên chăn, cười tủm tỉm: “ Được được, tớ không ăn được chưa, đừng nóng giận nhé!"
“…….." Cố Tinh Trầm cau mày liếc nhìn cô một cái, gần đây cậu cảm thấy Hứa Anh đã coi nơi này trở thành công viên, mọi loại đồ vật lung tung rối loạn đều mang tới.
Mắt nhìn cặn khoai lát dính đầy trên khăn trải giường, Cố Tinh Trầm trầm trầm mặc mặc mang khăn trải giường mới tới, đổi lại.
Hứa Anh liền ở bên cạnh nhai kẹo cao su, nhìn Cố Tinh Trầm làm việc. Nhưng mà Cố Tinh Trầm vừa lấy ra khăn trải giường, liền thấy bên trong kẹp một chiếc quần lót màu hồng phấn.
Cố Tinh Trầm: “ ………."
Hứa Anh xấu hổ, giải thích: “ Buổi sáng lúc tớ đổi tùy tay ném, cậu biết đó trí nhớ tớ không tốt lắm." Cô lại nâng lên ba ngón tay buông lời thề son sắt: “ Lần sau tớ nhất định sẽ cất kỹ!"
Cố Tinh Trầm quả thực không biết nói gì, mang đồ vật nho nhỏ này ném vào bồn trong toilet, nhưng thời điểm buông tay lại dừng lại, nhịn không được…… Đem nó mở ra, thấy ở giữa, có những dấu vết nhàn nhạt…….
Thời điểm Cố Tinh Trầm trở về phòng, Hứa Anh nhanh chóng buông đồ ăn vặt, ngoan ngoãn ở mép giường khoang chân. Cố Tinh Trầm trắng mắt nhìn một chút: “ Ăn ít thực phẩm rác rưởi thôi."
“ ……. Được." Hứa Anh rầu rĩ nói, sau đó nhìn thấy Cố Tinh Trầm trải giường chiếu.
Trong lúc đó, Cố Tinh Trầm phát hiện ra dưới giường có kẹp tóc của cô, tiền lẻ, tạp chỉ cổ tích, đĩa CD, ……. Sắc mặt liền khó coi.
“ Hứa Anh, cậu cũng quá bề bộn!"
Hứa Anh nghiêng mắt nhìn chằm chằm gáy thiếu niên, không tiếng động mềm miệng nói một câu nói bậy, thời điểm Cố Tinh Trầm nhìn qua, cô lại biến thành gương mặt tươi cười.
“ Hứa Anh, kỳ thật cậu tới đây để cắm trại phải không."
Hứa Anh cười tủm tỉm ôm tới lấy lòng, nếu cô cái đuôi, hiện tại nhất định sẽ dùng sức nịnh nọt mà vẫy.
“ Đúng vậy. Bố mẹ tớ cũng không thương tớ, chỉ có cậu thương tớ thôi, tới nơi này tớ mới có thể tự do."
Tự do. Trong lòng Cố Tinh Trầm nấn ná từ này, dư quang liếc liếc mắt nhìn Hứa Anh, liền không nói lời nào.
- -- Cô cư nhiên còn cảm thấy nơi của cậu có tự do.
- -- A, tìm bạn gái ngu ngốc, cũng khá tốt.
Cậu trêu đùa như thế nào, cô vẫn vui sướng.
Cố Tinh Trầm cầm một bộ áo ngủ đưa cho Hứa Anh: “ Mau mặc vào, chân hở như vậy bị cảm thì làm sao."
Kết quả cậu còn chưa dứt lời, ngực đã bị đẩy, ngã lên trên giường. Thiếu nữ tách chân, cưỡi lên eo cậu, thời điểm cúi xuống,mái tóc dài từ hai bên trượt xuống, mềm mại mà xoa trên gương mặt Cố Tinh Trầm.
Cô nhìn cậu cười: “ Mặc cái gì, dù sao cũng phải cởi……"
Lại cúi xuống một chút, cười xấu xa dùng đầu ngón tay vuốt ve hầu kết Cố Tinh Trầm, ở bên tai cậu đùa giỡn.
“ Không phải cậu thích nhất chân của tớ sao, đêm nay, chân cho cậu chơi đó….. Thích không?"
Hô hấp Cố Tinh Trầm ngay lập tức loạn lên, vài giây ngắn ngủi an tĩnh xong, xoay người ấn Hứa Anh xuống, ôm trong lồng ngực.
Đối với cô.
Từ trước đến nay cậu không có sức chống cự.
Chưa từng có……
Hứa Anh dị thường dịu dàng chủ động, ân cần ngoan ngoãn, nhưng mà không kiên trì được bao lâu cô lại tựa hồ không kìm nén được mục đích, bắt đầu bại lộ. Ở đúng thời điểm Cố Tinh Trầm đang sung sướng, cô ở bên tai cậu nịnh nọt:
“ Tinh Trầm, bé ngoan, cục cưng của tớ, về sau cậu đừng quản tớ nữa, được không?"
“ Tớ thật sự thật sự không phải người có thể học tập đâu……."
“ Vừa thấy sách tớ đã choáng váng đầu."
Lúc này Cố Tinh Trầm mới rõ ràng, cậu nói sao hôm nay Hứa Anh có thể nhiệt tình kiên nhẫn như vậy.
“ Hứa Anh, chơi đùa cả ngày cùng tớ hóa ra để làm giao dịch?"
Hứa Anh quỳ gối trên chăn, kéo tay cậu cầm lắc: “ Cậu đừng nghiêm túc như vậy, chỉ cần cậu mặc kệ tớ, về sau tớ sẽ luôn ngoan ngoãn như vừa rồi, hầu hạ cậu, làm cậu đặc biệt thoải mái, được không? Thương thương tớ một chút?"
Cố Tinh Trầm đem cánh tay từ trong lòng bàn tay cô rút ra, tuy rằng, dụ hoặc của cô rất lớn, nhưng mà, cậu không phải là người không có lý trí.
“ Hứa Anh, tớ không nhận hối lộ!"
Hứa Anh: “ ………"
Xụ mặt trầm mặc vài giây.
“ Đã ăn sạch sẽ người ta rồi còn không nhận người hả Cố Tinh Trầm! Cậu giữ lại chút mặt mũi đi chứ!"
Cố Tinh Trầm rũ mắt đọc sách, lật một tờ, không cho thương lượng.
“ Tất cả mọi chuyện khác tớ đều có thể nghe theo, nhưng riêng hai việc quần áo và học tập, tuyệt đối không được."
Hứa Anh cạn lời chết mất.
Vì thế ngay lập tức biến sắc mặt: “ Được rồi, cậu không nhận hối lộ thì trả lại đây! Uổng công nịnh nọt……."
_______
( Bù cho hôm chủ nhật chưa kịp đăng nè❤❤)
Beta #Kumoe
Cuối tuần hai ngày 25, 26 trường học tổ chức một cuộc thi thử. Gần đây toàn bộ lớp bảy đều rơi vào trạng thái áp lực cao, chủ nhiệm Từ Tĩnh đanh mặt, ôm cánh tay cả ngày tuần tra trong lớp học, tràn ngập không khí thi đại học mang đến cảm giác nôn nóng cùng mỏi mệt.
Thời gian giảng bài có 35 phút, bên ngoài sân thể dục tuyết rơi rất dày, cho nên không ai đi ra ngoài.
Sau tiếng chuông mười hai giờ, Hứa Anh liền nằm sấp xuống ngủ.
Cuối tuần vừa kết thúc thi đấu top mười của khu, đến thứ hai đầu tuần, cô đã bị Cố Tinh Trầm kéo tới trường học, bắt cô phải bổ túc.
Chính là, Hứa Anh cảm thấy mình không thể đọc nổi tài liệu học tập……..
- -- Không mở sách, tinh thần gấp gáp trăm lần.
- -- Khi mở sách ra, tinh thần còn gấp hơn.
Buồn ngủ quá.
Hành lang, Trần Tinh Phàm vừa đi theo bạn lớp khác tới sân thể dục chơi đùa một phen, lên lầu đã bị bạn học trong lớp gọi tới văn phòng.
“ Cô Từ tìm em?"
Từ Tĩnh liếc nhìn một cái, sau đó lại nhìn thiếu niên an tĩnh lù lù ở bên cạnh --- Cố Tinh Trầm.
Đẩy đẩy mắt kính,giọng nói thanh thanh, Trần Tinh Phàm đang buồn bực, nghe thấy Từ Tĩnh nói: “ À, là về chuyện đổi vị trí."
………
Từ trong văn phòng giáo viên đi ra, Trần Tinh Phàm một đường trở về lớp học.
“ Tiểu Anh! Dậy mau."
Hứa Anh đang ngủ, mềm mại phất tay.
“ Đừng ầm ĩ…… Ồn ào thật."
Trần Tinh Phàm kéo ghế ở bên người cô ngồi xuống: “ Cậu đừng chê tớ ầm ĩ, ngay lập tức tớ đã không phải là bạn cùng bàn ầm ĩ của cậu nữa rồi!"
Mí mắt trợn trắng, tròng mắt Hứa Anh vừa đen vừa sáng ngó Trần Tinh Phàm. “ Sao, không phải sau khi thi đại học cậu mới ra nước ngoài sao?"
“ Không phải ra nước ngoài." Trần Tinh Phàm cắn quả táo trong miệng, mơ mơ hồ hồ nói: “ Cố Tinh Trầm đấy, vừa rồi Từ Tĩnh gọi tớ đến văn phòng, bảo tớ đổi vị trí, Cố Tinh Trầm muốn đổi tới bàn cuối ngồi cùng bàn với cậu!"
Mẹ nó!
Hứa Anh giống như bị giật điện nổi đầy lông tơ, lập tức ngồi thẳng thân mình, trừng lớn mắt.
“ Hả???"
“ Cố Tinh Trầm về phòng học xong sẽ đổi ngay." Trần Tinh Phàm đối với Hứa Anh sinh ra đồng tình vô hạn: “ Tớ thấy cậu sắp sửa hoàn toàn trở thành đồ vật trong tay Cố Tinh Trầm rồi. Aizz, càng ngày tớ càng phát hiện tên thâm sâu kia nói chuyện thật sự có triết lý!"
Hứa Anh còn đang tiêu hóa tin tức, nghe vậy ngó: “ Thâm sâu cái gì, triết lý cái gì."
“ A Vũ đấy. Cậu ta nói cậu sớm muộn cậu cũng bị Cố Tinh Trầm quấn lấy gắt gao."
Hứa Anh một bên xử lý lộn xộn trong lòng, một bên nghiêng đầu nhìn Trần Tinh Phàm.
“ Nào có nghiêm trọng như vậy…….. Cậu ấy quản tớ, cũng là để tốt cho tớ thôi."
“ Vậy cậu thích được quản sao? À không, a Vũ nói là “ Thao túng", Cố Tinh Trầm thao túng cậu, cùng cậu rắp tâm chơi đùa."
Trần Tinh Phàm răng rắc cắn quả táo, Hứa Anh nhìn cô trong chốc lát, nhúc nhích miệng nhưng lại không tìm được lời phản bác.
Cố Tinh Trầm nếu trở thành bạn ngồi cùng bàn của cô…… Vậy không phải mỗi giây mỗi phút cô trong trường học đều không thể trốn khỏi đôi mắt cậu sao? Ôi, mẹ nó…….
Hứa Anh trong lòng chửi thô tục, nhưng ngoài mặt vẫn cố gồng, một tay ôm cánh tay.
“ Thích chứ! Tớ thích cậu ấy thao túng tớ. Tớ đỡ phải tự động não điều khiển bản thân."
Trần Tinh Phàm giống như gặp quỷ, quả táo nghẹn ở yết hầu.
Tống Tiểu Chi ngồi bên kia đang sơn móng tay nghe thấy được, ngẩng đầu ác liệt cười: “ Hứa Anh, cậu không phải thích được Cố Tinh Trầm thao túng, mà là cậu thích cậu ta……"
Cô không tiếng động khẽ giương cao khẩu hình: “ Cậu đó! Ha ha."
Hứa Anh mắt to trừng qua, “ Con nhóc thiếu học kia, miệng không nói được lời gì hay ho hơn à?"
Thời điểm Cố Tinh Trầm về phòng học, Hứa Anh đang cùng đồng bọn đùa giỡn.
Bím tóc cao cao của thiếu nữ gác sang một bên, thời điểm cười đùa liền văng qua văng lại, hoạt bát ầm ĩ vô cùng, trên người không mặc đồng phục, áo khoác cao bồi cùng với váy ngắn, tất màu da lót nền hơi mỏng bọc lấy đôi chân mảnh khảnh.
Váy có chút ngắn, đôi chân xinh đẹp, đặc biệt là đùi, tinh tế tròn trịa……
Ánh mắt Cố Tinh Trầm không nhịn được dừng ở nơi đó trong chốc lát……
Giống như tâm lý tương thông, Hứa Anh bỗng dưng quay đầu lại, ánh mắt vô tình chạm vào một đôi mắt vừa đen lại vừa sâu, có chút cảm giác lạnh băng. Hứa Anh ngay lập tức run run, an tĩnh nhìn chằm chằm xem đối phương muốn làm gì, ánh mắt có chút cảm xúc nhỏ.
Cố Tinh Trầm nhìn cô một chút, đem sách vừa lấy trong tay đặt trên bàn Hứa Anh, thông báo với cô:
“ Hứa Anh, hiện tại tớ bắt đầu trở thành bạn ngồi cùng bàn của cậu!"
- --
Cố Tinh Trầm trở lại vị trí thu xếp đồ đạc, Trần Tinh Phàm huých khuỷu tay vào bả vai Hứa Anh nhỏ giọng khúc khích.
“ Ồ, cậu cũng quá lúng túng đi! Cố Tinh Trầm bảo cùng cậu trở thành bạn học cùng bàn thì cậu liền cùng cậu ta ngồi, cũng không dám ho một cái, ngày thường không phải cậu rất hung hăng sao?"
Hứa Anh không để ý tới cô, đẩy cô tránh ra xa.
Trần Tinh Phàm nhún nhún vai, thấy Hứa Anh rầu rĩ không vui, cười xấu xa một chút: “ A Vũ trước kia từng nói, cậu sớm muộn gì cũng không chịu nổi tính tình Cố Tinh Trầm mà chạy tới đoàn tụ cùng chúng tớ. Đừng quá thống khổ, nha? Mọi người đều chờ cậu được giải phóng xiềng xích tìm lại tự do!"
Hứa Anh nâng gò má nhìn: “ Được rồi được rồi, tớ vui là được, cái này người ta gọi là tình thú hiểu không?"
“ Hô hô, khó trách nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường……"
Trần Tinh Phàm buông tay, nhanh nhẹn cầm đồ vật tiến tới ngồi cùng với Giang Hoàn, để lại vị trí cho Cố Tinh Trầm.
Cố Tinh Trầm thu xếp xong đồ đạc cặp sách của mình, đi tới loạt bàn cuối cùng ngồi bên cạnh Hứa Anh.
Trong phòng học có học sinh nhìn sang bên này, ánh mắt bọn họ đều ý vị thâm trường --- đều đã hiểu. Kỳ thực Từ Tĩnh cũng đoán được, nhưng đang là thời điểm mấu chốt năm ba, với những cặp đôi có cảm tình ổn định, đại bộ phận thầy cô giáo đều sẽ không can thiệp, miễn cho phản tác dụng. Liền mắt nhắm mắt mở.
Hứa Anh bị đuổi vào dựa tường, Cố Tinh Trầm ngồi ở vị trí gần lối nhỏ.
Hứa Anh chống cằm nhíu mày, nhưng lại không dám đem sự bất mãn biểu hiện quá rõ ràng, lặng lẽ nhìn chằm chằm một bên mặt của Cố Tinh Trầm đánh giá --- Vóc dáng cậu cao, mảnh khảnh, tay dài chân dài, trên người sạch sẽ ngăn nắp, rất thanh tú văn nhã, hoàn toàn chính là khí chất của người được sinh ra ở phía Nam.
Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng hiện tại Hứa Anh một chút tâm tình thưởng thức cũng không có.
- -- Nghẹn khuất chết mất!
Hứa Anh cảm thấy chính mình giống như con heo bị Cố Tinh Trầm nhốt trong chuồng, hoặc là con dê, gà vịt ngỗng, hoàn toàn mất đi tự do.
“ Cố Tinh Trầm, sao cậu phải trở thành bạn ngồi cùng bàn của tớ vậy!"
Thiếu niên dừng lại bút, nhìn cô: “ Cậu không thích?"
“ …….." Hứa Anh bĩu môi không dám nói: “ Tớ chỉ là cảm thấy, không cần thiết thôi….. Từng giây từng phút đều dính bên nhau."
“ Vỗn dĩ cậu học tập không tốt, chương trình học vì tham gia thi đấu mà bỏ sót nhiều như vậy. Ngồi bên cạnh tớ tớ sẽ dạy bổ túc cho cậu, có gì không hiểu cũng có thể kịp thời hỏi."
Hứa Anh: ……..
Cố Tinh Trầm vừa động tròng mắt, thấy tạp chí giải trí luyên thuyên trên bàn của cô, lông mày lập tức nhíu lại: “ Những cái này về sau không được đoc."
Hứa Anh: “…………!!"
“ Còn có." Cố Tinh Trầm đem áo khoác của mình cởi ra, che lại hai chân của cô: “ Váy không được mặc ngắn như vậy nữa!"
Hứa Anh: “………………!!!"
Cố Tinh Trầm xốc mí mắt trắng nõn nhìn Hứa Anh một chút, bởi vì ánh mắt lãnh đạm mà thông thường mí mắt là nửa mở, lông mi đen mà chỉnh tề, như những sợi lông vũ đen nhánh, cậu bị Hứa Anh nhìn chằm chằm tới không thoải mái.
“ Làm sao vậy?"
Vừa vặn tiếng chuông vang lên, phòng học an tĩnh lại.
Hứa Anh cười lạnh tiến lại gần, từng chữ từ trong kẽ răng tuôn ra: “ Không có gì, đột nhiên rất muốn ---" Cô không tiếng động làm một cái khẩu hình, “ Cậu!"
- --
Hậu quả của câu nói kia của Hứa Anh là, sắc mặt Cố Tinh Trầm khó coi, cả ngày cũng không cho cô một sắc mặt tốt.
Đi học nghiêm lệnh cấm cô ngủ, làm việc riêng, thầy cô giáo giao bài tập gì cậu đều yêu cầu cô nhanh chóng ngồi làm, một chút thời gian cũng không cho kéo dài.
Hứa Anh cảm thấy mình thiếu chút nữa đã treo cổ trên lớp.
Hai năm lên cấp ba, lần đầu tiên phải đứng đắn mà học một buổi học!
Đến cuối cùng, Hứa Anh chống cằm giương đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm bảng đen, trong đầu thứ duy nhất chờ đợi là vòng thi đấu SOHOT cả nước bắt đầu!
Để cô có lý do mà đường đường chính chính, thoát ly khổ ải!
- --
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, tiếp tục ở lại trường cơ bản đều là học sinh ở ký túc xá.
Chuông ở kim chỉ mười hai giờ đánh lên, Cố Tinh Trầm liền đem cặp sách khoác qua vai, ngó mắt nhìn Hứa Anh, thấy cô đang nóng lòng mà tính toán trên tay, liền lạnh mặt liếc một cái.
Vừa bị nhìn thấy, Hứa Anh mới nâng mông lên liền ngồi trở lại, đôi mắt có chút ý đồ nhìn Cố Tinh Trầm, tay lung tung đem cặp sách mở ra tùy tiện lấy ra hai quyển sách.
“ Câu lấy mấy quyển sách đó làm gì."
Cố Tinh Trầm nhìn không nổi, đành tự mình cất đi cho cô: “ Đi thôi, buổi tối đừng có chơi di động, thành tích kém như vậy cần phải chậm rãi bắt đầu."
“ …….." Hứa Anh thở dài, đi sau lưng Cố Tinh Trầm oán giận: “ Tớ cũng chưa từng mọc được cánh, ……. Mẹ tớ cũng không sinh ra cánh cho tớ, làm sao mà bay được."
Hứa Anh vùng vằng lúng túng đi theo Cố Tinh Trầm tới cổng trường.
Ban đêm tuyết rơi phá lệ lạnh.
Cố Tinh Trầm đi một lát liền dừng lại, Hứa Anh “ Nha" một tiếng liền đụng vào sau lưng cậu.
“ Này cậu không thể dừng lại từ từ được à Cố Tinh Trầm! Đau chết mất!" Hứa Anh sờ sờ cái mũi vừa lạnh vừa hồng nhìn chằm chằm thiếu niên tràn đầy oán giận.
Mắt Cố Tinh Trầm nhìn Hứa Anh vì yêu cái đẹp mà mặc áo khoác đơn bạc, lúc này giống như đồ ngốc lạnh tới cổ đều run run.
“ Đã biết xấu đẹp thế nào, lạnh tới chân tay co cóng thì đẹp lắm sao?"
Cậu dạy bảo một chút liền kéo áo khoác đồng phục của mình ra, thô lỗ khoác lên eo Hứa Anh, áp trong lồng ngực đem cô ôm lấy, dùng quần áo quấn lại kỹ lưỡng.
Cố Tinh Trầm hơn 1 mét 8 người cao to, muốn ôm Hứa Anh rất dễ dàng, Hứa Anh cảm thấy mình giống như con gà con nhỏ nằm trong cánh gà mái mẹ.
Thân thể nam sinh rất nóng, lập tức có hơi ấm từ người Cố Tinh Trầm truyền tới.
“ Đã bảo cậu mặc nhiều một chút liền không nghe, nếu lạnh chết thì làm sao bây giờ!"
Hứa Anh vòng tay ôm eo cậu, từ trong ngực nâng lên mặt.
“ Cậu ôm tớ thì tớ sẽ không lạnh? Dù sao thì cậu cũng sẽ ôm tớ không phải sao."
Buổi tối, Cố Tinh Trầm không muốn nghe cô ngụy biện.
Hứa Anh cứ bị ôm như vậy, ấm áp đi tới cổng trường.
Đối với Cố Tinh Trầm, bố mẹ cô sớm đã mắt nhắm mắt mở, từ nhỏ cô đã không nghe lời, bố mẹ cô cũng quản không nổi, cho nên gần đây cô ở chỗ nào bọn họ cũng không thèm can thiệp, chỉ lo đánh bài hoặc làm buôn bán. Bố mẹ cô quan niệm rât nông thôn, khi thời trẻ bọn họ mười tám mười chín tuổi đã ở bên nhau, qua một bữa tiệc mà kết hôn, dù sao, người nhà bọn họ luôn có tư tưởng dưa vẹo táo nứt, không giống như Cố Tinh Trầm trời sinh đã có loại khí chất người làm công tác văn hóa. Khí chất có đôi khi không có quan hệ với đồng tiền.
Vấn đề duy nhất là mỗi lần đi, Cố Tinh Trầm luôn bắt cô phải tự gọi điện thoại cho người nhà thông báo.
Vào thời điểm Cố Tinh Trầm không muốn, Hứa Anh sẽ tới cửa ăn vạ, bắt cậu phải gọi điện, làm cho Cố Tinh Trầm cũng thật sự bất đắc dĩ.
Mèo nhỏ tiểu Anh nằm an tĩnh trên máy sưởi ở cửa sổ, cuộn thành một cục lông xù xù, duỗi chân duỗi người.
Cố Tinh Trầm tắm xong đi vào nhà, liền thấy Hứa Anh hai chân trắng dài đang bò trên giường, vừa ăn khoai lát vừa chơi game di động, điện thoại đang bật một bài rock and roll đặc biệt ồn ào, toàn bộ phòng đều ầm ĩ tới chịu không nổi.
Mày cậu nhăn lại, quả thực không biết nói từ nào.
Đầu tiên Hứa Anh thấy một đôi chân mặc quần dài màu đen, lại thẳng lại cao, sau đó ánh mắt hướng lên trên, tới vòng eo mảnh khảnh cùng đôi vai rộng của thiếu niên, cuối cùng là rõ ràng hầu kết cùng đôi mắt nghiêm túc.
Hứa Anh lập tức đem khoai lát thu lại, ngồi dậy ở trên giường biếng nhác thu thập lại đồ ăn vặt, thu lại tạp chí, lung tung rối loạn đặt trên đầu giường một đống, đem âm lượng điện thoại giảm nhỏ.
Cô quy quy củ củ, ngồi xuống, còn vỗ vỗ phủi phủi chút cặn khoai lát dính trên chăn, cười tủm tỉm: “ Được được, tớ không ăn được chưa, đừng nóng giận nhé!"
“…….." Cố Tinh Trầm cau mày liếc nhìn cô một cái, gần đây cậu cảm thấy Hứa Anh đã coi nơi này trở thành công viên, mọi loại đồ vật lung tung rối loạn đều mang tới.
Mắt nhìn cặn khoai lát dính đầy trên khăn trải giường, Cố Tinh Trầm trầm trầm mặc mặc mang khăn trải giường mới tới, đổi lại.
Hứa Anh liền ở bên cạnh nhai kẹo cao su, nhìn Cố Tinh Trầm làm việc. Nhưng mà Cố Tinh Trầm vừa lấy ra khăn trải giường, liền thấy bên trong kẹp một chiếc quần lót màu hồng phấn.
Cố Tinh Trầm: “ ………."
Hứa Anh xấu hổ, giải thích: “ Buổi sáng lúc tớ đổi tùy tay ném, cậu biết đó trí nhớ tớ không tốt lắm." Cô lại nâng lên ba ngón tay buông lời thề son sắt: “ Lần sau tớ nhất định sẽ cất kỹ!"
Cố Tinh Trầm quả thực không biết nói gì, mang đồ vật nho nhỏ này ném vào bồn trong toilet, nhưng thời điểm buông tay lại dừng lại, nhịn không được…… Đem nó mở ra, thấy ở giữa, có những dấu vết nhàn nhạt…….
Thời điểm Cố Tinh Trầm trở về phòng, Hứa Anh nhanh chóng buông đồ ăn vặt, ngoan ngoãn ở mép giường khoang chân. Cố Tinh Trầm trắng mắt nhìn một chút: “ Ăn ít thực phẩm rác rưởi thôi."
“ ……. Được." Hứa Anh rầu rĩ nói, sau đó nhìn thấy Cố Tinh Trầm trải giường chiếu.
Trong lúc đó, Cố Tinh Trầm phát hiện ra dưới giường có kẹp tóc của cô, tiền lẻ, tạp chỉ cổ tích, đĩa CD, ……. Sắc mặt liền khó coi.
“ Hứa Anh, cậu cũng quá bề bộn!"
Hứa Anh nghiêng mắt nhìn chằm chằm gáy thiếu niên, không tiếng động mềm miệng nói một câu nói bậy, thời điểm Cố Tinh Trầm nhìn qua, cô lại biến thành gương mặt tươi cười.
“ Hứa Anh, kỳ thật cậu tới đây để cắm trại phải không."
Hứa Anh cười tủm tỉm ôm tới lấy lòng, nếu cô cái đuôi, hiện tại nhất định sẽ dùng sức nịnh nọt mà vẫy.
“ Đúng vậy. Bố mẹ tớ cũng không thương tớ, chỉ có cậu thương tớ thôi, tới nơi này tớ mới có thể tự do."
Tự do. Trong lòng Cố Tinh Trầm nấn ná từ này, dư quang liếc liếc mắt nhìn Hứa Anh, liền không nói lời nào.
- -- Cô cư nhiên còn cảm thấy nơi của cậu có tự do.
- -- A, tìm bạn gái ngu ngốc, cũng khá tốt.
Cậu trêu đùa như thế nào, cô vẫn vui sướng.
Cố Tinh Trầm cầm một bộ áo ngủ đưa cho Hứa Anh: “ Mau mặc vào, chân hở như vậy bị cảm thì làm sao."
Kết quả cậu còn chưa dứt lời, ngực đã bị đẩy, ngã lên trên giường. Thiếu nữ tách chân, cưỡi lên eo cậu, thời điểm cúi xuống,mái tóc dài từ hai bên trượt xuống, mềm mại mà xoa trên gương mặt Cố Tinh Trầm.
Cô nhìn cậu cười: “ Mặc cái gì, dù sao cũng phải cởi……"
Lại cúi xuống một chút, cười xấu xa dùng đầu ngón tay vuốt ve hầu kết Cố Tinh Trầm, ở bên tai cậu đùa giỡn.
“ Không phải cậu thích nhất chân của tớ sao, đêm nay, chân cho cậu chơi đó….. Thích không?"
Hô hấp Cố Tinh Trầm ngay lập tức loạn lên, vài giây ngắn ngủi an tĩnh xong, xoay người ấn Hứa Anh xuống, ôm trong lồng ngực.
Đối với cô.
Từ trước đến nay cậu không có sức chống cự.
Chưa từng có……
Hứa Anh dị thường dịu dàng chủ động, ân cần ngoan ngoãn, nhưng mà không kiên trì được bao lâu cô lại tựa hồ không kìm nén được mục đích, bắt đầu bại lộ. Ở đúng thời điểm Cố Tinh Trầm đang sung sướng, cô ở bên tai cậu nịnh nọt:
“ Tinh Trầm, bé ngoan, cục cưng của tớ, về sau cậu đừng quản tớ nữa, được không?"
“ Tớ thật sự thật sự không phải người có thể học tập đâu……."
“ Vừa thấy sách tớ đã choáng váng đầu."
Lúc này Cố Tinh Trầm mới rõ ràng, cậu nói sao hôm nay Hứa Anh có thể nhiệt tình kiên nhẫn như vậy.
“ Hứa Anh, chơi đùa cả ngày cùng tớ hóa ra để làm giao dịch?"
Hứa Anh quỳ gối trên chăn, kéo tay cậu cầm lắc: “ Cậu đừng nghiêm túc như vậy, chỉ cần cậu mặc kệ tớ, về sau tớ sẽ luôn ngoan ngoãn như vừa rồi, hầu hạ cậu, làm cậu đặc biệt thoải mái, được không? Thương thương tớ một chút?"
Cố Tinh Trầm đem cánh tay từ trong lòng bàn tay cô rút ra, tuy rằng, dụ hoặc của cô rất lớn, nhưng mà, cậu không phải là người không có lý trí.
“ Hứa Anh, tớ không nhận hối lộ!"
Hứa Anh: “ ………"
Xụ mặt trầm mặc vài giây.
“ Đã ăn sạch sẽ người ta rồi còn không nhận người hả Cố Tinh Trầm! Cậu giữ lại chút mặt mũi đi chứ!"
Cố Tinh Trầm rũ mắt đọc sách, lật một tờ, không cho thương lượng.
“ Tất cả mọi chuyện khác tớ đều có thể nghe theo, nhưng riêng hai việc quần áo và học tập, tuyệt đối không được."
Hứa Anh cạn lời chết mất.
Vì thế ngay lập tức biến sắc mặt: “ Được rồi, cậu không nhận hối lộ thì trả lại đây! Uổng công nịnh nọt……."
_______
( Bù cho hôm chủ nhật chưa kịp đăng nè❤❤)
Tác giả :
Lan Chức