Cô Ấy Xinh Đẹp Như Vậy
Chương 22: Chúng tôi
Edit #Salim
Beta #Kumoe
- ----
Trường Bát Trung học sinh nhiều, quy mô lớn, cho nên đại hội thể thao rất long trọng.
Âm thanh trên sân vận động chưa từng gián đoạn, trong chốc lát lại có âm nhạc nổi lên, một lúc sau mới kết thúc được hạng mục đoạt giải, thời gian còn lại chính là để cho các lớp đọc bản thảo quảng bá.
Thật nhiều lớp là tìm ở trên mạng, kí lại tên, không khác nhau một chữ, sau khi hội học sinh ra lệnh, bất cứ bản thảo nào chép ở trên mạng đều sẽ bị trừ điểm tổng. Nhất thời số bản thảo giảm đi một nửa.
Lớp bảy thưa thớt ngồi lại, trong đó có Cố Tinh Trầm cùng một số học sinh không nhiều lắm thủ vững địa trận.
Lúc này chính là thời gian quảng bá. Sau khi đọc xong bản thảo của lớp bảy, Từ Thiếu Khanh vui vẻ nghiêng đầu nói: “ Tinh Trầm, chữ cậu thật đẹp, hội học sinh sẽ chọn cậu. Hãy thay mặt lớp chúng ta làm vẻ vang nhé, chủ nhiệm lớp chắc chắn vui muốn chết, lớp của chúng ta trước nay sự tình này luôn kém so với các lớp khác."
Cậu đẩy đẩy mắt kính.
Ngòi bút dừng lại sàn sạt trên giấy, sau đó lại tiếp tục viết. Cố Tinh Trầm thờ ơ vùi đầu viết xong câu cuối cùng, nhưng lại không ghi tên chính mình, ký Từ Thiếu Khanh.
Từ Thiếu Khanh vui sướng, lặng lẽ cùng bạn học bên cạnh nói: “ Cố Tinh Trầm làm người thật tốt, khuyết điểm duy nhất là lời nói của cậu ấy quá ít, không dễ thân."
Bạn học A: “ Không phải thiên tài luôn có một ít khuyết điểm sao, ông trời phải công bằng."
Bạn học B: “ Khuyết điểm hả? Sao tớ lại thấy nam sinh đứng đắn nghiêm túc như vậy, còn rất có mị lực…"
Cuối cùng cũng tới hạng mục của Cố tinh Trầm
Thành tích chạy ngắn của Cố Tinh Trầm thường thường, nhưng chạy dài lại ngoài ý muốn rất lợi hại, mỗi lớp của khối một người dự thi, tổng là mười chín người, chạy một lúc, chỉ còn lại ba.
Hạng nhất, hạng nhì đều là của đội thể dục, là những đứa trẻ về sau sẽ ăn cơm thể dục, không thể giống như học sinh khác, thành tích Cố Tinh Trầm so với học sinh bình thường đã coi như không tồi.
“ Tinh Trầm, sao cậu có thể kiên trì như vậy! Chạy dài quá mệt mỏi." Từ Thiếu Khanh cười.
Cố Tinh Trầm từ chối một nữ sinh đưa nước tới, tự mình cầm bình nước khoáng lên uống, cậu còn đang thở dốc, nhìn rất nóng, nhưng trên mặt lại không có mồ hôi, cũng không hồng:
“ Chạy dài không cần thể lực, chỉ cần kiên trì là có thể thắng."
Từ Thiếu Khanh: “ … Cậu chạy vội không có loại cảm giác cổ họng phát ngọt, muốn hộc máu sao?"
Cố Tinh Trầm quay đầu nhìn Từ Thiếu Khanh nói: “ Nhịn một chút là được."
Chữ nhẫn nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng nào có dễ dàng mà nhẫn, Từ Thiếu Khanh chửi thầm, mỗi lần chạy cậu cảm thấy phổi muốn nổ tung, cuối cùng đội sổ.
Bởi vì trời mưa dầm, sắc trời tối so với bình thường rất nhanh.
Hạng mục cuối cùng kết thúc, mới sáu giờ trời đã không nhìn thấy đường.
Thời tiết thành phố S luôn luôn thay đổi, tháng tư năm trước vào thời điểm này chính là mùa hoa anh đào nở rộ, qua một đợt tuyết, vườn hoa anh đào đều đã tàn. Cho nên, mọi người đều không muốn trách.
Đèn đường bên cạnh khu điền kinh sáng lên, học sinh các lớp trốn đi chơi, cơ bản đều đã về đơn vị dọn ghế của mình trở về phòng học, trong lúc nhất thời học sinh mênh mông giống như hồng thủy, trào ra.
Đương nhiên, nơi này sẽ không bao gồm những học sinh có vấn đề như Hứa Anh.
Từ Thiếu Khanh rất đau đầu, đối với mấy người Hứa Anh, Trần Tinh Phàm, không thể nói là chán ghét --- Tuy bọn họ không học tập, nhưng đối với bạn học trong lớp vẫn khá tốt, cũng không thể nói thích, bởi vì luôn gây phiền toái cho cậu.
"Ghế của Hứa Anh ai lấy về đi? Tớ không cầm nổi. " Từ Thiếu Khanh nói.
Lập tức có nam sinh nói " Để tớ, để tớ", nhưng cậu ta vừa duỗi tay, ghế của Hứa Anh liền bị một cánh tay trắng hơn nam sinh bình thường đoạt lấy, cầm đi.
Cố Tinh Trầm cong eo nhàn nhạt nói: "Để tớ cầm. "
Từ Thiếu Khanh cùng nam sinh kia đều sửng sốt một chút. Hứa Anh vẫn luôn bắt nạt Cố Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm cũng lạnh lẽo, thập phần cao lãnh, điều này bọn họ đều biết.
Nhưng hiện tại… tình huống thế này là sao???
Cố Tinh Trầm lại giúp Hứa Anh?
Trong ánh mắt của hai người, Cố Tinh Trầm mặt không đổi sắc, đi vào trong đội ngũ học sinh.
Đầu ngón tay cậu vuốt ve lớp sơn mặt bóng loáng của ghế dựa, không khống chế được nghĩ tới, da thịt mềm mại trên lưng Hứa Anh. Mặt, không tự chủ hơi đỏ bừng, sau đó trong lòng có một ít hương vị ngọt ngào, tràn lan.
- -- Hương vị của cô, chỉ có cậu biết.
- --
Gần đây lãnh đạo phê chỉ thị, bắt đầu từ cuối tuần, học sinh năm hai ngoại trú cũng phải học tiết tự học buổi tối, trước kia chỉ có học sinh năm ba cần.
Cho nên Cố Tinh Trầm không thể trực tiếp về nhà, mấy người Từ Thiếu Khanh mời Cố Tinh Trầm, đi tới nhà ăn của trường học ăn cơm chiều.
Mấy người Từ Thiếu Khanh đều ăn mì phở, thịt thái mặt, cán bột ra, mì xào gân. Tóm lại là đồ ăn sợi, chỉ có Cố Tinh Trầm ăn cơm.
“ Tinh Trầm, người phương Bắc các cậu không ăn mì sao? Ở nơi này chúng tớ làm mì có thể so với cơm gạo ngon hơn rất nhiều."
“ Chính là vậy."
“ Từ nhỏ đã ăn cơm, quen rồi." Cố Tinh Trầm rũ mắt nhìn di động mình, không có tin tức của Hứa Anh, cậu đem điện thoại đặt lên bàn: “ Thói quen ăn sâu, khó bỏ."
Tựa như Hứa Anh, biết cô hư, nhưng đã ở bên nhau lâu như vậy, thói quen, rất khó để mà không nghĩ tới cô.
Đồ ăn phương Bắc so với thành phố N khác biệt rất lớn, Cố Tinh Trầm ăn không quen, may mắn rằng cậu cũng không kén ăn.
Cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng gắp thức ăn trên bàn, cho vào bát chỉnh tề, mới động đũa, Cố Tinh Trầm dáng ngồi đoan chính, ăn cơm một chút thanh âm cũng không có.
Bốn nam sinh ngồi trên bàn khò khè ăn ngấu nghiến một trận, lại hai mắt nhìn nhau không hẹn mà cùng cảm thấy mình thật thô bỉ, sứt sẹo mà ăn chậm lại.
Đang ăn, di động trên bàn liền rung một chút.
Từ Thiếu Khanh: “ Tinh Trầm, điện thoại cậu."
Cố Tinh Trầm chỉnh tề để xuống chiếc đũa, mới cầm lấy di động.
Là một tin nhắn, không phải gọi điện.
Ngón tay vừa mới ấn mở, một chiếc ảnh chụp liền nhảy ra. Đôi mắt bình tĩnh của Cố Tinh Trầm chợt rung động, lông mi nâng lên.
Dưới ảnh chụp có hai chữ.
- -- “ Chúng tôi."
- --
Đi từ nhà ăn ra, mưa dầm tầm tã, côn trùng nhỏ vây quanh đèn đường màu trắng.
Tóc ngắn Cố Tinh Trầm bị dính ướt cùng mấy nam sinh Từ Thiếu Khanh đi ra.
Mấy người Từ Thiếu Khanh đều là cán bộ lớp, cơ bản cuộc nói chuyện luôn xoay xung quanh học tập, vận động cùng với quảng bá bản thảo cho các học sinh du học Anh quốc cao cấp, triển khai cho họ về hoạt động giao lưu của Bát Trung.
Đều là nam sinh tuổi dậy thì, bọn họ mỗi ngày ngẫu nhiên đều thảo luận về dáng người nữ sinh, nhưng hôm nay có Cố Tinh Trầm ở đây, tự nhiên cảm thấy trước mặt bạn học sạch sẽ thuần khiết thảo luận những việc đó hình như không tốt lắm.
Cố Tinh Trầm ít lời, chỉ nghe, chưa nói một câu. Trong đầu, tất cả đều là ảnh chụp cùng với hai chữ " chúng tôi".
“ Tinh Trầm cậu làm sao vậy? Có phải không thoải mái không? Mày nhăn sâu như thế."
“ Không có gì."
Cố Tinh Trầm nhờ Từ Thiếu Khanh ra chỗ lấy sách, lấy hộ cậu, lưu loát khoác cặp sách sang một bên vai: “ Tớ có chút việc, không thể trở về phòng học."
“ A? Cậu không học tiết tự học sao Tinh Trầm? Hiện tại học sinh ngoại trú cũng phải học."
“ Tớ biết, tớ sẽ gọi cho Từ chủ nhiệm xin nghỉ."
“ À."
Mấy người Từ Thiếu Khanh nhìn bóng dáng Cố Tinh Trầm dần dần biến mất trong màn đêm.
“ Lớn lên đẹp trai như vậy, đi đường còn mang theo ánh sáng, aizz."
Một nam sinh tự nhìn chính bản thân mình, đồng phục lỏng lẻo, cơ thể còn béo lằn, cẩn thận ngửi ngửi cổ áo, còn có một chút mùi hôi, nhíu nhíu mày: “ Trên người Cố Tinh Trầm thật sạch sẽ, mẹ của cậu ấy khẳng định cực kỳ chăm chỉ!"
“ Thầy Trương nói ‘ Người tự hạn chế sẽ tự biết lo cho chính mình’, cảm giác được học bá đúng là người tự hạn chế, khó trách mọi người đều tin tưởng cậu ấy như vậy, xin nghỉ chỉ cần gọi điện thoại."
Mấy nam sinh nói nói cười cười đi về phía phòng học.
- --
KTV phòng thuê có hình Rubik, đèn hình cầu chiết xạ đủ ánh sáng, trên bàn tứ tung ngang dọc có mấy chai bia chưa uống xong đổ, nhỏ trên mặt đất.
Trong phòng lại ồn ào hơn hai mươi người, một nửa là Hứa Anh cùng bạn bè của cô, còn có một ít người vừa mới gia nhập, là Trương Hạo Nhiên vừa mới rủ rê lại đây.
Không khí tựa như vừa rồi có chút vi diệu, không ai nói câu nào.
Ở trong đó có một ít thanh niên học sinh hơi thành thục, cùng với một số sinh viên ở học viện công thương cách Bát Trung một con đường.
Hứa Anh không thể nghĩ nổi, anh họ của Tân Thần thế mà chính là phú nhị đại có chút danh tiếng ở học viện công thương. Khó trách trong xương cốt Tân Thần luôn có một chút tà khí, nguyên lai là mưa dầm thấm đất từ chỗ anh họ.
Mấy người cố ý đề cao Tân Thần, chính là muốn tâng bốc Tân Thần cho cô nghe. Hứa Anh bây giờ mới biết được, hóa ra gia cảnh Tân Thần không hề kém, chỉ là gia giáo tương đối nghiêm khắc, giáo dục theo kiểu nhà nghèo, bắt cậu đạp xe đi học, trên thực tế ở nhà cũng là một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé.
Khó trách, một chút suy sụp đều không thể chịu đựng, không đứng dậy nổi…
Thôi kệ, dù sao cô cũng chả quan tâm.
Tân Thần vẫn luôn trầm mặc, ngồi cách Hứa Anh mấy vị trí rũ đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Bên cạnh cậu, Lý Mộc xem Trần Tinh Phàm, Giang Hoàn, Kim Vũ ba người đều bị bằng hữu kéo sang uống rượu nói chuyện phiếm, bên cạnh Hứa Anh không có người, cảm thấy thời cơ tới, vì vậy trong tay kẹp thuốc lá bưng ly rượu, đi hai bước chân ở bên cạnh Hứa Anh ngồi xuống.
“ Này muội muội Hứa Anh, nghe nói… em cùng em họ anh từng quen nhau?"
Hứa Anh uể oải không chút hứng thú chẳng thèm nhìn: “ Từng quen. Sao?"
Lý Mộc phe phẩy chén rượu có hai cục đá va vào thành ly leng keng vang lên, đôi mắt nghiêng câu lấy Hứa Anh, cười hơi tăm tối: “ Không sao. Anh có thể sao nha?"
Hứa Anh ôm cánh tay, chân dài bắt chéo, nghiêng người xem hắn ta, chằng thèm cho một con mắt: “ Anh là không thể."
Biểu tình của Lý Mộc liền cương cứng lại một chút, hắn ta từng bị đúp lại, hiện tại năm ba cũng đã hai tư tuổi, so với Hứa Anh ước chừng lớn hơn sáu bảy tuổi, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới chính mình thế mà lại bị một tiểu cô nương làm lơ. Trong lòng có chút tức giận.
“ Sao anh lại không thể sao, đổi một cái cách nói chuyện thì vẫn có thể."
“ A!" Hứa Anh chẳng biết nói gì cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn hắn, đối phương rõ ràng chẳng có ý tốt, cô cũng hài hước đánh trả:
“ Đại ca, tiểu cô nương yêu rồi chia tay còn muốn nói cái gì? Không thích liền chia tay. Ai đảm bảo yêu đương còn phải phụ trách đối phương đến thiên hoang địa lão? Còn muốn giấy hôn thú hay sao?"
Lý Mộc cười méo mó, nhìn Hứa Anh nhấp rượu: “ Tiểu muội, đôi khi không biết trời cao đất dày thật sự không tốt."
Tiếp theo hắn lại nói: “ Anh nghe nói, em di tình biệt luyến với một học sinh chuyển trường, cắm sừng, đúng không?"
Hứa Anh ngó hắn, ánh mắt có một chút ý vị cảnh cáo: “ Uống rượu thích lắm sao?"
“ Uống thích liền ít nói đi một chút, đặc biệt là lời nói không dễ nghe. Thận trọng từ lời nói đến việc làm nhé đại ca."
Lý Mộc không nghĩ tới đối với một đám học sinh cao trung, lại là kì phùng địch thủ. Những người đầy miệng thô tục, hung thần ác sát hắn đều gặp qua, nhưng những loại người này chẳng đáng sợ, loại người như Hứa Anh, âm thanh bình tĩnh nhưng trong bông có kim cảnh cáo, không xé rách mặt mới là thật sự đáng sợ có tầm.
Thân thể Lý Mộc hơi giơ giơ lên đánh giá Hứa Anh, đem ly rượu hướng lên bàn chậm rì rì đặt xuống.
“ Cậu ta tên Cố Tinh Trầm, đúng không."
Nghe thấy tên Cố Tinh Trầm, đôi mắt Hứa Anh vừa lật, có chút tức giận.
Lý Mộc truyền chén rượu: “ Thật là muốn giáp mặt nhìn thấy, rốt cuộc là thần thánh phương nào. Bất quá cái loại học sinh ngoan ngoãn thế, nhìn bọn anh có những hình xăm như thế này chân chắc chắn đều run bần bật, ha hả."
Hứa Anh ôm cánh tay, ngó mắt liếc vào hình xăm đầu hổ có chút phai màu trên cánh tay Lý Mộc, mắt trợn trắng thầm mắng: “ Dế nhũi …."
- --
Mưa phùn nổi lên, bóng đêm càng đậm.
Tám giờ rưỡi KTV nghênh đón giờ hoàng kim, người đột nhiên nhiều. Hai người phục vụ đi giày trượt patin đẩy đồ ăn vặt, mâm đựng trái cây cho khách đi qua hành lang dài cùng đại sảnh, sau đó hai người không hẹn mà cùng nhìn về thiếu niên đang hỏi một đồng nghiệp khác trước đài.
- --
Giày vải bạt màu đen, ẩn sâu trong quần dài màu xanh lá, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác đơn bạc, bên trong là áo sơ mi trắng, trong tay cầm một chiếc áo khoác đồng phục cố ý cởi ra để che đậy thân phận học sinh. Vóc dáng không thấp, trên vai còn đeo cặp sách, tóc ngắn bị dính mưa có chút ướt.
Một thân sạch sẽ phong độ tri thức thế kia cùng với KTV ồn ào thối nát không hợp nhau.
“ Hứa Anh? À, ngài chờ một lát để tôi lên hệ thống tìm." Trước đài ở hệ thống nhìn: “ Hứa Anh, phòng lớn A9102."
“ Cảm ơn."
Tra ra được dãy số phòng của Hứa Anh, bước qua hành lang dài như mê cung, đi tới phòng A9102.
Bàn tay vừa mới đụng tới cửa, liền nghe thấy bên trong có âm thanh cười đùa ầm ĩ từ microphone của nam nữ, như đùa như thật chơi trò đại mạo hiểm, đẩy cửa ra một cỗ mùi rượu nồng nặc cùng tiếng âm thanh ồn ào phóng tới, đâm vào khoang mũi cùng màng tai có chút khó chịu.
“ Hôn một cái được không tiểu Anh, nhìn xem mặt Tân Thần đã đỏ như vậy."
“ Chính vậy chính vậy."
“ Chơi trò chơi mà thôi. Chơi mà không chịu thì không thú vị chút nào."
Càng nhiều người cùng nhau kêu gào: “ Hôn một cái hôn một cái hôn một cái."
Ngập tràn lỗ tai giọng lớn ầm ĩ, Hứa Anh nói hai câu chẳng ai nghe thấy, có chút phiền, Giang Hoàn Trần Tinh Phàm Kim Vũ ba người bên cạnh đều đã bị chuốc say, hiện tại đa số là người của Lý Mộc bên kia, đang bắt nạt cô không chút nào nương tay.
Hứa Anh đang muốn cầm lấy microphone nói chuyện, lúc này cửa phòng từ từ mở.
Ánh đèn sáng ngời trên hành lang KTV chậm rãi tiến vào, một thiếu niên đứng giữa ánh sáng, vóc dáng cao cao, ăn mặc đồng phục của Bát Trung, phòng thuê bát nháo, ánh đèn dừng trên người cậu, cũng không thể dấu nổi một thân hương vị thuần khiết sạch sẽ.
Một cảnh ồn ào, giống như bị rót vào thanh lưu.
Hứa Anh lười nhác cả đêm, trong lòng bỗng nhảy dựng, giống như lò xo đứng lên, có chút hoảng, giống như làm việc xấu bị giáo vụ bắt được.
Thanh âm Hứa Anh nghẹn ở yết hầu, qua vài giây, đến khi ánh mắt thiếu niên đạm như nước đảo qua một đám người im như gà, cuối cùng chuẩn xác tìm được cô, dừng trên mặt cô Hứa Anh mới nhỏ giọng hô lên tên cậu.
“ Cố, Cố Tinh Trầm!"
____
Mong mọi người bỏ ra vài giây để follow page lấy động lực nhé, chúng tớ ra chương nhanh quá mà!!
Link page ở phần giới thiệu tài khoản wattpad của tớ nha--- Nhà Có Hai Con Mèo---
Beta #Kumoe
- ----
Trường Bát Trung học sinh nhiều, quy mô lớn, cho nên đại hội thể thao rất long trọng.
Âm thanh trên sân vận động chưa từng gián đoạn, trong chốc lát lại có âm nhạc nổi lên, một lúc sau mới kết thúc được hạng mục đoạt giải, thời gian còn lại chính là để cho các lớp đọc bản thảo quảng bá.
Thật nhiều lớp là tìm ở trên mạng, kí lại tên, không khác nhau một chữ, sau khi hội học sinh ra lệnh, bất cứ bản thảo nào chép ở trên mạng đều sẽ bị trừ điểm tổng. Nhất thời số bản thảo giảm đi một nửa.
Lớp bảy thưa thớt ngồi lại, trong đó có Cố Tinh Trầm cùng một số học sinh không nhiều lắm thủ vững địa trận.
Lúc này chính là thời gian quảng bá. Sau khi đọc xong bản thảo của lớp bảy, Từ Thiếu Khanh vui vẻ nghiêng đầu nói: “ Tinh Trầm, chữ cậu thật đẹp, hội học sinh sẽ chọn cậu. Hãy thay mặt lớp chúng ta làm vẻ vang nhé, chủ nhiệm lớp chắc chắn vui muốn chết, lớp của chúng ta trước nay sự tình này luôn kém so với các lớp khác."
Cậu đẩy đẩy mắt kính.
Ngòi bút dừng lại sàn sạt trên giấy, sau đó lại tiếp tục viết. Cố Tinh Trầm thờ ơ vùi đầu viết xong câu cuối cùng, nhưng lại không ghi tên chính mình, ký Từ Thiếu Khanh.
Từ Thiếu Khanh vui sướng, lặng lẽ cùng bạn học bên cạnh nói: “ Cố Tinh Trầm làm người thật tốt, khuyết điểm duy nhất là lời nói của cậu ấy quá ít, không dễ thân."
Bạn học A: “ Không phải thiên tài luôn có một ít khuyết điểm sao, ông trời phải công bằng."
Bạn học B: “ Khuyết điểm hả? Sao tớ lại thấy nam sinh đứng đắn nghiêm túc như vậy, còn rất có mị lực…"
Cuối cùng cũng tới hạng mục của Cố tinh Trầm
Thành tích chạy ngắn của Cố Tinh Trầm thường thường, nhưng chạy dài lại ngoài ý muốn rất lợi hại, mỗi lớp của khối một người dự thi, tổng là mười chín người, chạy một lúc, chỉ còn lại ba.
Hạng nhất, hạng nhì đều là của đội thể dục, là những đứa trẻ về sau sẽ ăn cơm thể dục, không thể giống như học sinh khác, thành tích Cố Tinh Trầm so với học sinh bình thường đã coi như không tồi.
“ Tinh Trầm, sao cậu có thể kiên trì như vậy! Chạy dài quá mệt mỏi." Từ Thiếu Khanh cười.
Cố Tinh Trầm từ chối một nữ sinh đưa nước tới, tự mình cầm bình nước khoáng lên uống, cậu còn đang thở dốc, nhìn rất nóng, nhưng trên mặt lại không có mồ hôi, cũng không hồng:
“ Chạy dài không cần thể lực, chỉ cần kiên trì là có thể thắng."
Từ Thiếu Khanh: “ … Cậu chạy vội không có loại cảm giác cổ họng phát ngọt, muốn hộc máu sao?"
Cố Tinh Trầm quay đầu nhìn Từ Thiếu Khanh nói: “ Nhịn một chút là được."
Chữ nhẫn nói ra thật nhẹ nhàng, nhưng nào có dễ dàng mà nhẫn, Từ Thiếu Khanh chửi thầm, mỗi lần chạy cậu cảm thấy phổi muốn nổ tung, cuối cùng đội sổ.
Bởi vì trời mưa dầm, sắc trời tối so với bình thường rất nhanh.
Hạng mục cuối cùng kết thúc, mới sáu giờ trời đã không nhìn thấy đường.
Thời tiết thành phố S luôn luôn thay đổi, tháng tư năm trước vào thời điểm này chính là mùa hoa anh đào nở rộ, qua một đợt tuyết, vườn hoa anh đào đều đã tàn. Cho nên, mọi người đều không muốn trách.
Đèn đường bên cạnh khu điền kinh sáng lên, học sinh các lớp trốn đi chơi, cơ bản đều đã về đơn vị dọn ghế của mình trở về phòng học, trong lúc nhất thời học sinh mênh mông giống như hồng thủy, trào ra.
Đương nhiên, nơi này sẽ không bao gồm những học sinh có vấn đề như Hứa Anh.
Từ Thiếu Khanh rất đau đầu, đối với mấy người Hứa Anh, Trần Tinh Phàm, không thể nói là chán ghét --- Tuy bọn họ không học tập, nhưng đối với bạn học trong lớp vẫn khá tốt, cũng không thể nói thích, bởi vì luôn gây phiền toái cho cậu.
"Ghế của Hứa Anh ai lấy về đi? Tớ không cầm nổi. " Từ Thiếu Khanh nói.
Lập tức có nam sinh nói " Để tớ, để tớ", nhưng cậu ta vừa duỗi tay, ghế của Hứa Anh liền bị một cánh tay trắng hơn nam sinh bình thường đoạt lấy, cầm đi.
Cố Tinh Trầm cong eo nhàn nhạt nói: "Để tớ cầm. "
Từ Thiếu Khanh cùng nam sinh kia đều sửng sốt một chút. Hứa Anh vẫn luôn bắt nạt Cố Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm cũng lạnh lẽo, thập phần cao lãnh, điều này bọn họ đều biết.
Nhưng hiện tại… tình huống thế này là sao???
Cố Tinh Trầm lại giúp Hứa Anh?
Trong ánh mắt của hai người, Cố Tinh Trầm mặt không đổi sắc, đi vào trong đội ngũ học sinh.
Đầu ngón tay cậu vuốt ve lớp sơn mặt bóng loáng của ghế dựa, không khống chế được nghĩ tới, da thịt mềm mại trên lưng Hứa Anh. Mặt, không tự chủ hơi đỏ bừng, sau đó trong lòng có một ít hương vị ngọt ngào, tràn lan.
- -- Hương vị của cô, chỉ có cậu biết.
- --
Gần đây lãnh đạo phê chỉ thị, bắt đầu từ cuối tuần, học sinh năm hai ngoại trú cũng phải học tiết tự học buổi tối, trước kia chỉ có học sinh năm ba cần.
Cho nên Cố Tinh Trầm không thể trực tiếp về nhà, mấy người Từ Thiếu Khanh mời Cố Tinh Trầm, đi tới nhà ăn của trường học ăn cơm chiều.
Mấy người Từ Thiếu Khanh đều ăn mì phở, thịt thái mặt, cán bột ra, mì xào gân. Tóm lại là đồ ăn sợi, chỉ có Cố Tinh Trầm ăn cơm.
“ Tinh Trầm, người phương Bắc các cậu không ăn mì sao? Ở nơi này chúng tớ làm mì có thể so với cơm gạo ngon hơn rất nhiều."
“ Chính là vậy."
“ Từ nhỏ đã ăn cơm, quen rồi." Cố Tinh Trầm rũ mắt nhìn di động mình, không có tin tức của Hứa Anh, cậu đem điện thoại đặt lên bàn: “ Thói quen ăn sâu, khó bỏ."
Tựa như Hứa Anh, biết cô hư, nhưng đã ở bên nhau lâu như vậy, thói quen, rất khó để mà không nghĩ tới cô.
Đồ ăn phương Bắc so với thành phố N khác biệt rất lớn, Cố Tinh Trầm ăn không quen, may mắn rằng cậu cũng không kén ăn.
Cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng gắp thức ăn trên bàn, cho vào bát chỉnh tề, mới động đũa, Cố Tinh Trầm dáng ngồi đoan chính, ăn cơm một chút thanh âm cũng không có.
Bốn nam sinh ngồi trên bàn khò khè ăn ngấu nghiến một trận, lại hai mắt nhìn nhau không hẹn mà cùng cảm thấy mình thật thô bỉ, sứt sẹo mà ăn chậm lại.
Đang ăn, di động trên bàn liền rung một chút.
Từ Thiếu Khanh: “ Tinh Trầm, điện thoại cậu."
Cố Tinh Trầm chỉnh tề để xuống chiếc đũa, mới cầm lấy di động.
Là một tin nhắn, không phải gọi điện.
Ngón tay vừa mới ấn mở, một chiếc ảnh chụp liền nhảy ra. Đôi mắt bình tĩnh của Cố Tinh Trầm chợt rung động, lông mi nâng lên.
Dưới ảnh chụp có hai chữ.
- -- “ Chúng tôi."
- --
Đi từ nhà ăn ra, mưa dầm tầm tã, côn trùng nhỏ vây quanh đèn đường màu trắng.
Tóc ngắn Cố Tinh Trầm bị dính ướt cùng mấy nam sinh Từ Thiếu Khanh đi ra.
Mấy người Từ Thiếu Khanh đều là cán bộ lớp, cơ bản cuộc nói chuyện luôn xoay xung quanh học tập, vận động cùng với quảng bá bản thảo cho các học sinh du học Anh quốc cao cấp, triển khai cho họ về hoạt động giao lưu của Bát Trung.
Đều là nam sinh tuổi dậy thì, bọn họ mỗi ngày ngẫu nhiên đều thảo luận về dáng người nữ sinh, nhưng hôm nay có Cố Tinh Trầm ở đây, tự nhiên cảm thấy trước mặt bạn học sạch sẽ thuần khiết thảo luận những việc đó hình như không tốt lắm.
Cố Tinh Trầm ít lời, chỉ nghe, chưa nói một câu. Trong đầu, tất cả đều là ảnh chụp cùng với hai chữ " chúng tôi".
“ Tinh Trầm cậu làm sao vậy? Có phải không thoải mái không? Mày nhăn sâu như thế."
“ Không có gì."
Cố Tinh Trầm nhờ Từ Thiếu Khanh ra chỗ lấy sách, lấy hộ cậu, lưu loát khoác cặp sách sang một bên vai: “ Tớ có chút việc, không thể trở về phòng học."
“ A? Cậu không học tiết tự học sao Tinh Trầm? Hiện tại học sinh ngoại trú cũng phải học."
“ Tớ biết, tớ sẽ gọi cho Từ chủ nhiệm xin nghỉ."
“ À."
Mấy người Từ Thiếu Khanh nhìn bóng dáng Cố Tinh Trầm dần dần biến mất trong màn đêm.
“ Lớn lên đẹp trai như vậy, đi đường còn mang theo ánh sáng, aizz."
Một nam sinh tự nhìn chính bản thân mình, đồng phục lỏng lẻo, cơ thể còn béo lằn, cẩn thận ngửi ngửi cổ áo, còn có một chút mùi hôi, nhíu nhíu mày: “ Trên người Cố Tinh Trầm thật sạch sẽ, mẹ của cậu ấy khẳng định cực kỳ chăm chỉ!"
“ Thầy Trương nói ‘ Người tự hạn chế sẽ tự biết lo cho chính mình’, cảm giác được học bá đúng là người tự hạn chế, khó trách mọi người đều tin tưởng cậu ấy như vậy, xin nghỉ chỉ cần gọi điện thoại."
Mấy nam sinh nói nói cười cười đi về phía phòng học.
- --
KTV phòng thuê có hình Rubik, đèn hình cầu chiết xạ đủ ánh sáng, trên bàn tứ tung ngang dọc có mấy chai bia chưa uống xong đổ, nhỏ trên mặt đất.
Trong phòng lại ồn ào hơn hai mươi người, một nửa là Hứa Anh cùng bạn bè của cô, còn có một ít người vừa mới gia nhập, là Trương Hạo Nhiên vừa mới rủ rê lại đây.
Không khí tựa như vừa rồi có chút vi diệu, không ai nói câu nào.
Ở trong đó có một ít thanh niên học sinh hơi thành thục, cùng với một số sinh viên ở học viện công thương cách Bát Trung một con đường.
Hứa Anh không thể nghĩ nổi, anh họ của Tân Thần thế mà chính là phú nhị đại có chút danh tiếng ở học viện công thương. Khó trách trong xương cốt Tân Thần luôn có một chút tà khí, nguyên lai là mưa dầm thấm đất từ chỗ anh họ.
Mấy người cố ý đề cao Tân Thần, chính là muốn tâng bốc Tân Thần cho cô nghe. Hứa Anh bây giờ mới biết được, hóa ra gia cảnh Tân Thần không hề kém, chỉ là gia giáo tương đối nghiêm khắc, giáo dục theo kiểu nhà nghèo, bắt cậu đạp xe đi học, trên thực tế ở nhà cũng là một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé.
Khó trách, một chút suy sụp đều không thể chịu đựng, không đứng dậy nổi…
Thôi kệ, dù sao cô cũng chả quan tâm.
Tân Thần vẫn luôn trầm mặc, ngồi cách Hứa Anh mấy vị trí rũ đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Bên cạnh cậu, Lý Mộc xem Trần Tinh Phàm, Giang Hoàn, Kim Vũ ba người đều bị bằng hữu kéo sang uống rượu nói chuyện phiếm, bên cạnh Hứa Anh không có người, cảm thấy thời cơ tới, vì vậy trong tay kẹp thuốc lá bưng ly rượu, đi hai bước chân ở bên cạnh Hứa Anh ngồi xuống.
“ Này muội muội Hứa Anh, nghe nói… em cùng em họ anh từng quen nhau?"
Hứa Anh uể oải không chút hứng thú chẳng thèm nhìn: “ Từng quen. Sao?"
Lý Mộc phe phẩy chén rượu có hai cục đá va vào thành ly leng keng vang lên, đôi mắt nghiêng câu lấy Hứa Anh, cười hơi tăm tối: “ Không sao. Anh có thể sao nha?"
Hứa Anh ôm cánh tay, chân dài bắt chéo, nghiêng người xem hắn ta, chằng thèm cho một con mắt: “ Anh là không thể."
Biểu tình của Lý Mộc liền cương cứng lại một chút, hắn ta từng bị đúp lại, hiện tại năm ba cũng đã hai tư tuổi, so với Hứa Anh ước chừng lớn hơn sáu bảy tuổi, cho nên hoàn toàn không nghĩ tới chính mình thế mà lại bị một tiểu cô nương làm lơ. Trong lòng có chút tức giận.
“ Sao anh lại không thể sao, đổi một cái cách nói chuyện thì vẫn có thể."
“ A!" Hứa Anh chẳng biết nói gì cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn hắn, đối phương rõ ràng chẳng có ý tốt, cô cũng hài hước đánh trả:
“ Đại ca, tiểu cô nương yêu rồi chia tay còn muốn nói cái gì? Không thích liền chia tay. Ai đảm bảo yêu đương còn phải phụ trách đối phương đến thiên hoang địa lão? Còn muốn giấy hôn thú hay sao?"
Lý Mộc cười méo mó, nhìn Hứa Anh nhấp rượu: “ Tiểu muội, đôi khi không biết trời cao đất dày thật sự không tốt."
Tiếp theo hắn lại nói: “ Anh nghe nói, em di tình biệt luyến với một học sinh chuyển trường, cắm sừng, đúng không?"
Hứa Anh ngó hắn, ánh mắt có một chút ý vị cảnh cáo: “ Uống rượu thích lắm sao?"
“ Uống thích liền ít nói đi một chút, đặc biệt là lời nói không dễ nghe. Thận trọng từ lời nói đến việc làm nhé đại ca."
Lý Mộc không nghĩ tới đối với một đám học sinh cao trung, lại là kì phùng địch thủ. Những người đầy miệng thô tục, hung thần ác sát hắn đều gặp qua, nhưng những loại người này chẳng đáng sợ, loại người như Hứa Anh, âm thanh bình tĩnh nhưng trong bông có kim cảnh cáo, không xé rách mặt mới là thật sự đáng sợ có tầm.
Thân thể Lý Mộc hơi giơ giơ lên đánh giá Hứa Anh, đem ly rượu hướng lên bàn chậm rì rì đặt xuống.
“ Cậu ta tên Cố Tinh Trầm, đúng không."
Nghe thấy tên Cố Tinh Trầm, đôi mắt Hứa Anh vừa lật, có chút tức giận.
Lý Mộc truyền chén rượu: “ Thật là muốn giáp mặt nhìn thấy, rốt cuộc là thần thánh phương nào. Bất quá cái loại học sinh ngoan ngoãn thế, nhìn bọn anh có những hình xăm như thế này chân chắc chắn đều run bần bật, ha hả."
Hứa Anh ôm cánh tay, ngó mắt liếc vào hình xăm đầu hổ có chút phai màu trên cánh tay Lý Mộc, mắt trợn trắng thầm mắng: “ Dế nhũi …."
- --
Mưa phùn nổi lên, bóng đêm càng đậm.
Tám giờ rưỡi KTV nghênh đón giờ hoàng kim, người đột nhiên nhiều. Hai người phục vụ đi giày trượt patin đẩy đồ ăn vặt, mâm đựng trái cây cho khách đi qua hành lang dài cùng đại sảnh, sau đó hai người không hẹn mà cùng nhìn về thiếu niên đang hỏi một đồng nghiệp khác trước đài.
- --
Giày vải bạt màu đen, ẩn sâu trong quần dài màu xanh lá, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác đơn bạc, bên trong là áo sơ mi trắng, trong tay cầm một chiếc áo khoác đồng phục cố ý cởi ra để che đậy thân phận học sinh. Vóc dáng không thấp, trên vai còn đeo cặp sách, tóc ngắn bị dính mưa có chút ướt.
Một thân sạch sẽ phong độ tri thức thế kia cùng với KTV ồn ào thối nát không hợp nhau.
“ Hứa Anh? À, ngài chờ một lát để tôi lên hệ thống tìm." Trước đài ở hệ thống nhìn: “ Hứa Anh, phòng lớn A9102."
“ Cảm ơn."
Tra ra được dãy số phòng của Hứa Anh, bước qua hành lang dài như mê cung, đi tới phòng A9102.
Bàn tay vừa mới đụng tới cửa, liền nghe thấy bên trong có âm thanh cười đùa ầm ĩ từ microphone của nam nữ, như đùa như thật chơi trò đại mạo hiểm, đẩy cửa ra một cỗ mùi rượu nồng nặc cùng tiếng âm thanh ồn ào phóng tới, đâm vào khoang mũi cùng màng tai có chút khó chịu.
“ Hôn một cái được không tiểu Anh, nhìn xem mặt Tân Thần đã đỏ như vậy."
“ Chính vậy chính vậy."
“ Chơi trò chơi mà thôi. Chơi mà không chịu thì không thú vị chút nào."
Càng nhiều người cùng nhau kêu gào: “ Hôn một cái hôn một cái hôn một cái."
Ngập tràn lỗ tai giọng lớn ầm ĩ, Hứa Anh nói hai câu chẳng ai nghe thấy, có chút phiền, Giang Hoàn Trần Tinh Phàm Kim Vũ ba người bên cạnh đều đã bị chuốc say, hiện tại đa số là người của Lý Mộc bên kia, đang bắt nạt cô không chút nào nương tay.
Hứa Anh đang muốn cầm lấy microphone nói chuyện, lúc này cửa phòng từ từ mở.
Ánh đèn sáng ngời trên hành lang KTV chậm rãi tiến vào, một thiếu niên đứng giữa ánh sáng, vóc dáng cao cao, ăn mặc đồng phục của Bát Trung, phòng thuê bát nháo, ánh đèn dừng trên người cậu, cũng không thể dấu nổi một thân hương vị thuần khiết sạch sẽ.
Một cảnh ồn ào, giống như bị rót vào thanh lưu.
Hứa Anh lười nhác cả đêm, trong lòng bỗng nhảy dựng, giống như lò xo đứng lên, có chút hoảng, giống như làm việc xấu bị giáo vụ bắt được.
Thanh âm Hứa Anh nghẹn ở yết hầu, qua vài giây, đến khi ánh mắt thiếu niên đạm như nước đảo qua một đám người im như gà, cuối cùng chuẩn xác tìm được cô, dừng trên mặt cô Hứa Anh mới nhỏ giọng hô lên tên cậu.
“ Cố, Cố Tinh Trầm!"
____
Mong mọi người bỏ ra vài giây để follow page lấy động lực nhé, chúng tớ ra chương nhanh quá mà!!
Link page ở phần giới thiệu tài khoản wattpad của tớ nha--- Nhà Có Hai Con Mèo---
Tác giả :
Lan Chức