Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy
Chương 63
Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới cha già nhà mình đột nhiên tiến vào, cô nhanh chóng buông Lộ Thâm ra, hai má ửng đỏ.
"Ba, ba, sao ba vào mà không gõ cửa!"
". . . Cửa không khóa."
Tuy là con gái nhà mình động tay trước nhưng Diệp Tấn Thành nhìn tư thái khó gặp của cô và thiếu niên chướng mắt trên giường, trong lòng sốt ruột cực kỳ.
Ông cố nén cay đắng nơi đáy lòng đi vào phòng, giọng điệu nhạt nhẽo: "Ba bảo lão Vương đi nhà hàng phụ cận mua đồ ăn cho các con, chắc ông ấy cũng sắp về rồi, con mau xuống lầu đón ông ấy đi, ông ấy không biết số phòng."
Chưa dứt lời bụng Diệp Phồn Tinh đã tán đồng kêu hai tiếng —— bây giờ đã quá chiều, hôm nay cô đi gấp còn chưa ăn sáng nên đã sớm đói. Chỉ là vì lòng luôn treo trên người Lộ Thâm nên lúc trước không cảm thấy gì.
Lúc này nghe Diệp Tấn Thành nói xong, Diệp Phồn Tinh có chút động lòng, sau đó mới nói: "Cần gì phải đón ạ, con nhắn số phòng cho chú ấy là được mà."
Diệp Tấn Thành: ". . . Bệnh viện rộng, nhiều phòng, chờ ông ấy tự tìm xong thì đồ ăn lạnh rồi, con vẫn nên đi đón đi."
Diệp Phồn Tinh không quá vui vẻ, hiện tại cô chỉ muốn một bước cũng không rời Lộ Thâm. Hơn nữa cha già của cô vẫn luôn không thích Lộ Thâm, vừa rồi còn thấy một màn kia, cô thật sự không yên tâm để hai người cùng một chỗ.
Nhưng lúc này Lộ Thâm lên tiếng: "Chú nói đúng đấy, Phồn Tinh, em đi đi, đúng lúc anh cũng đang đói."
Diệp Phồn Tinh nghe vậy mới không tình nguyện đồng ý, tuy vậy trước khi đi vẫn không yên tâm dặn dò một câu: "Ba à ba không được làm gì Lộ Thâm đâu đấy, anh ấy đang bị thương."
Diệp Tấn Thành: ". . ."
Diệp Tấn Thành nhìn là biết trái tim con gái đã treo lên người con sói con này rồi, thái dương giật giật, mặt càng thêm đen: "Ba trong mắt con là người vô lý như vậy ư?"
"Đương nhiên là không ạ." Diệp Phồn Tinh bị ông nhìn có chút chột dạ, vội cười gượng, vỗ mông ngựa: "Con chỉ là thuận miệng thôi, Diệp tổng trái tim rộng lớn tựa biển, anh minh cơ trí, khẳng định không làm ra chuyện bắt nạt kẻ nhỏ yếu đâu ha?"
Diệp tổng trái tim rộng lớn tự biển, anh minh cơ trí: ". . ."
Lộ Thâm đột nhiên bị "nhỏ yếu": ". . ."
Trong lúc nhất thời hai người dở khóc dở cười, cái loại hiểu rõ lẫn nhau mà không nói này khiến không khí cứng đờ trong phòng tan ra không ít.
"Phồn Tinh rất thích cậu."
Đợi Diệp Phồn Tinh ra ngoài xong, Diệp Tấn Thành mở miệng trước, đồng thời cặp mắt đen nhánh sâu thẳm không thấy đáy đạm nhiên mà sắc bén nhìn thẳng Lộ Thâm.
Lộ Thâm biết ông cố ý đuổi Diệp Phồn Tinh đi để nói chuyện với mình, hắn cũng đại khái đoán ra một ít, nghe vậy hơi ngừng, không tránh né mà ngẩng đầu đón nhận ánh mắt ông.
"Cháu cũng rất thích em ấy."
"Thích là thứ không có hạn sử dụng, cũng không có bất luận một giá trị thực tế nào."
Diệp Tấn Thành chậm rãi đi đến bên giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên nọ, ngữ khí lạnh đạm mang theo cảm giác áp bức: "Vậy nên tôi càng muốn biết là, ngoài hai chữ hư vô mờ mịt này, cậu còn có thể cho con bé cái gì?"
Lộ Thâm ngẩn ra, không lập tức đáp lại.
"Quần áo ngày thường của Phồn Tinh, tùy tiện một cái ít nhất cũng lên tới 4 con số. Nhà hàng con bé thích nhất không có thẻ hội viên giá trị 5 con số thì không được vào."
"Sinh nhật năm trước của con bé, quà tặng nhận được không phải túi xách phiên bản giới hạn toàn cầu thì cũng là trang sức xa xỉ, thậm chí ông ngoại con bé còn trực tiếp tặng một đống biệt thự bên bờ biển. . ."
Diệp Tấn Thành không nhanh không chậm mà nói, thần sắc bình tĩnh, không chút châm chọc. Nhưng chính loại giọng điệu trần thuật sự thật này mới càng khiến người ta nan kham.
Lộ Thâm cứng ngắc, đôi tay không tự chủ siết chặt.
Diệp Tấn Thành hai mắt đen tối nhìn hắn, tiếp tục nói: "Những điều tôi nói là cuộc sống hằng ngày của Phồn Tinh từ khi sinh ra cho tới nay. Đối với một nửa tương lai của con bé, tôi không yêu cầu người đó có thể cho con bé tùy tâm sở dục hơn hiện tại, nhưng ít ra không thể kém hơn."
"Con bé là Diệp gia đại tiểu thư, là hòn ngọc quý trên tay Diệp Tấn Thành tôi, tôi không thể, cũng tuyệt đối không cho phép con bé rơi vào tình cảnh không mua nổi quần áo, không mua được đồ ăn mình muốn, còn phải vì cuộc sống mà suy tính trước sau, bôn ba chật vật không ngừng."
"Nói như vậy có lẽ hơi hợm hĩnh, nhưng Lộ Thâm à, tự cậu chắc cũng rõ ràng, một kẻ hai bàn tay trắng nợ nần ngập đầu như cậu, không xứng với Phồn Tinh nhà chúng tôi."
Những lời cuối này của Diệp Tấn Thành tựa như chiếc búa nặng nề gõ mạnh vào lòng Lộ Thâm.
". . . Cháu hiểu." Thiếu niên rũ mắt, một lát sau nói: "Hiện tại cháu không xứng, nhưng không chắc về sau vẫn không xứng. Chú à, cháu còn trẻ, còn nhiều sức lực vì tương lai liều mạng."
Diệp Tấn Thành lãnh đạm: "Thì sao? Ai biết cái về sau của cậu là 3 năm, 5 năm hay 10 năm? Huống chi lỡ như cậu mãi không thành công thì sao, chẳng lẽ cậu muốn Phồn Tinh chờ cậu cả đời."
Diệp Tấn Thành nói quá mức chân thật trực tiếp, Lộ Thâm nghe có chút không khỏe. Nhưng sau khi gặp Diệp Phồn Tinh, từ tận cõi lòng hắn đã không nghĩ tới buông tay —— trừ phi cô không cần hắn nữa, không muốn ở bên hắn nữa.
Đối với tương lai, bản thân hắn đã có kế hoạch, bởi vậy dù lúc này cảm xúc của mình bị ảnh hưởng nhưng trong tâm cảnh hắn không hề thay đổi, ngược lại trầm mặc một lát, nâng đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu sắc bén: "Nhiều nhất là 3 năm, cháu sẽ cho ngài thấy thành ý của cháu, cũng sẽ cho ngài biết cháu quý trọng Phồn Tinh tới nhường nào, một chút cũng không kém ngài."
"Về phần có đồng ý chờ cháu hay không, đồng ý chờ cháu bao lâu, đây là quyết định của Phồn Tinh. Mặc kệ đáp án của em ấy là gì, cháu cũng tôn trọng em, hy vọng chú cũng như cháu."
Diệp Tấn Thành bất thình lình bị đáp trả: ". . ."
Nhãi ranh!
Còn rất ngông cuồng!
Ông hơi nheo mắt, cười lạnh: "Tuổi còn trẻ nhưng khẩu khí thật không nhỏ. Chưa cần nói nội trong 3 năm ngắn ngủi cậu có thể làm ra thành tích gì, chỉ nói đến mười ngày nữa là thi đại học, với cái thân thể này cậu có thể làm gì?"
Tay Lộ Thâm bị ảnh hưởng tới dây thần kinh, trước ngực cũng bị chém vài dao không cạn, trong khoảng thời gian ngắn đừng nói là tham gia thi đại học, chính là muốn xuống giường cũng khó.
Lộ Thâm trầm mặc, thản nhiên nói: "Cháu định năm sau thi lại."
Thi đại học với hắn mà nói rất quan trọng nhưng Hầu Tử và người nhà càng quan trọng hơn cả, vậy nên dù tâm trạng có phần nặng nề nhưng Lộ Thâm tiếp nhận rất nhanh. Chỉ là chuyện này vẫn chưa nói với Diệp Phồn Tinh. . .
Nhớ tới khuôn mặt đầy khát khao của cô khi nói muốn thi cùng một trường, muốn ngày ngày ở bên nhau với mình, Lộ Thâm có chút lo lắng —— cô khẳng định sẽ rất thất vọng.
"Thi lại không có vấn đề nhưng sẽ muộn mất một năm, cậu muốn lãng phí thời gian như vậy ư?"
Diệp Tấn Thành nói khiến Lộ Thâm hoàn hồn: "Không lãng phí. Nội dung học cao trung cháu đã học xong rồi, ở nhà ôn tập là được, không cần tới trường. Như vậy cháu sẽ có thời gian làm việc khác."
"Việc khác? Ý cậu là kiếm tiền nuôi gia đình?"
Không đợi Lộ Thâm đáp, Diệp Tấn Thành tựa như trào phúng nhếch mép: "Thật ra tôi không đồng ý cậu và Phồn Tinh bên nhau, không phải vì gia cảnh cậu không tốt mà là vì cậu không chỉ gia cảnh không tốt mà còn có quá nhiều người liên lụy."
"Một người dù mạnh mẽ thế nào thì tinh lực cũng là hữu hạn. Cậu có một bà nội tuổi già, em gái còn non dại và một người cha bại liệt cần chăm sóc, làm sao có thể dùng mười phần tinh lực để ứng phó tương lai bản thân?"
"Người trẻ tuổi à, cậu và Phồn Tinh căn bản không cùng một con đường, nên sớm từ bỏ đi."
Diệp Tấn Thành nói khiến Lộ Thâm phản bác không được, bởi vì ông nói đều là sự thật. Nhưng. . .
"Không thử làm sao biết, cháu không từ bỏ. Huống chi cháu đã đáp ứng Phồn Tinh chỉ cần em ấy cần, cháu sẽ luôn ở đây."
Lộ Thâm nói đến đây, nhịn không được hướng Diệp Tấn Thành nhướng mày: "Cho nên ngài nếu thật sự không muốn chúng cháu bên nhau thì tại sao không đi khuyên em ấy?"
Diệp Tấn Thành:" ". . ."
Đây là khiêu khích?! Đúng không?!
Diệp tổng biết con gái quật cường bao nhiêu, căn bản không dám nói này nọ với cô, miễn cho cha con lại xuất hiện vết rách, rốt cuộc nhịn không được trừng mắt nhìn con sói con đáng ghét này.
Ông lười vô nghĩa với hắn tiếp, trực tiếp rút chi phiếu ra nói: "Thôi, tôi cho cậu 2 lựa chọn. Một, đây là 200 vạn. . ."
Lộ Thâm đột ngột bị ném chi phiếu: ". . .?!"
Cốt truyện này sao lại giống phim truyền hình máu chó như vậy?
"Theo tôi được biết thì tiền thuốc men của bà nội cậu ít nhất phải 30 vạn, viện phí nằm viện và hộ công của bạn cậu cũng không thấp, chính bản thân cậu cũng phải nằm viện mấy tháng, thêm cả phí sinh hoạt của em gái và cha cậu. . ."
"Trong khoảng thời gian này, áp lực kinh tế của cậu không nhỏ đâu ha."
Diệp Tấn Thành nhìn không ra vui buồn, đặt chi phiếu trong tầm tay Lộ Thâm: "Nơi này có 200 vạn, cậu có thể yên tâm dưỡng thương, chuẩn bị năm sau thi đại học cho tốt."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm ngẩn ngơ, một lúc sau khóe miệng co giật lấy lại tinh thần: "Cái giá là gì? Muốn cháu rời khỏi Phồn Tinh ư?"
Ánh mắt hắn ngạc nhiên, ngữ khí cũng là kiểu một lời khó nói hết, Diệp Tấn Thành bỗng dưng có loại cảm giác bị người ta coi là não tàn.
". . ."
Phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Phản ứng của thằng nhãi này là sao?!
Sắc mặt Diệp Tấn Thành hơi đen, vừa định nói gì thì Diệp Phồn Tinh vẻ mặt khó tin đẩy cửa vọt vào: "Ba! Sao ba có thể làm vậy?!"
Diệp Tấn Thành: ". . ."
Sao con bé lại về nhanh như vậy?!
"Ba cho rằng đang đóng phim truyền hình máu chó lúc 8 giờ à? Cư nhiên lấy tiền đuổi bạn trai con, buộc anh ấy rời xa con!"
Diệp Phồn Tinh quả thật là bị cha già nhà mình làm cho tức cười: "Đây là coi thường Lộ Thâm hay coi thường con vậy? Ba cảm thấy ánh mắt của con kém như thế ư? Hơn nữa, Lộ Thâm không thể rẻ như vậy được, ba muốn dùng tiền đuổi anh ấy thì ít nhất phải 500 vạn, 1 triệu chứ! Kẻ hèn 200 vạn nói làm gì? Ngay cả cái phòng cũng mua không nổi!"
Diệp tổng bị con gái nhà mình phỉ nhổ: ". . ."
Lộ Thâm thấy vậy nhịn không được cười ra tiếng: "Được rồi Phồn Tinh, ý chú chưa chắc là như vậy, chúng ta vẫn nên nghe hết lời của chú trước đã."
Diệp Phồn Tinh lúc này mới không tình nguyện mà ngậm miệng.
Đến nỗi Diệp Tấn Thành, ông lấy chi phiếu chính là ý tứ kia trong miệng bọn họ, muốn thử Lộ Thâm một chút. Nhưng lời này bây giờ khẳng định không thể nói nếu không Diệp Phồn Tinh chắc chắn lại phỉ nhổ ông.
Vậy nên Diệp tổng chỉ có thể che lương tâm tỏ vẻ: ". . . Con nghĩ gì thế, 200 vạn này là tiền lương ba cho Lộ Thâm."
"Hả, tiền lương?"
Diệp Phồn Tinh sửng sốt, Lộ Thâm cũng ngoài ý muốn nhìn Diệp Tấn Thành.
Diệp Tấn Thành nhìn không có vẻ gì sốt ruột nhưng việc đã tới nước này, cũng không có gì nà thử nữa, ông nhịn khó chịu thở dài, ánh mắt thỏa hiệp nhìn con gái: "Thằng nhóc này bị thương không thể tham gia thi đại học, chỉ có thể dời lại sang năm. Thời gian một năm này chỉ dùng để ôn tập có chút lãng phí, vậy nên ba nghĩ nếu nó đồng ý ba sẽ cho nó đi công ty con mới mở ở thành phố J học tập."
"200 vạn này là tiền ba giúp nó giải quyết vấn đề trong nhà, bớt chút thời gian. . . Đương nhiên không phải cho không, mà sau này sẽ trừ dần vào lương của nó."
Hoặc là cầm 200 vạn rồi phắn khỏi Diệp Phồn Tinh, từ nay không bao giờ xuất hiện nữa.
Hoặc là lợi dụng thời gian 1 năm, một bên ôn tập, 1 bên tạm rời người nhà học cách thích nghi với xã hội, lót đường cho tương lai
—— đây là hai lựa chọn mà Diệp Tấn Thành cho Lộ Thâm.
Đương nhiên, kế hoạch nguyên bản là ông phải đợi Lộ Thâm từ chối 200 vạn kia đã mới đề xuất lựa chọn 2.
Lựa chọn thứ 2, tiền giúp đỡ gia đình hắn cũng chỉ là 70 vạn vừa đủ, nhưng hiện tại bị Diệp Phồn Tinh gián đoạn, 70 vạn lại biến thành 200 vạn. . .
Diệp Tấn Thành mí mắt nặng nề, càng thêm đau tim, thẳng đến khi con gái vui vẻ ánh mắt tỏa sáng nhìn mình, ngụm ác khí trong lòng mới thoáng tan đi.
Thôi, thiên kim khó mua sở thích. Ai bảo con nhóc này coi trọng thằng nhãi ranh họ Lộ cơ chứ.
"Thành phố J cách đây không gần cũng không xa, nếu cậu đi thì chắc chắn không thể mỗi ngày chăm sóc người nhà. Tuy nhiên bây giờ có kinh tế làm tiền đề bảo đảm bọn họ hẳn là có thể tự lo cho mình. . ." Nghĩ vậy, Diệp Tấn Thành lại nhìn Lộ Thâm: "Cậu tự suy xét cho tốt rồi nói cho tôi."
Lộ Thâm hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Tấn Thành lại tính toán như vậy. Hắn cho rằng hôm nay ông tới thuần túy là gậy đánh uyên ương[1].
Tận đến lúc này nhìn ánh mắt cưng chiều của ông nhìn Diệp Phồn Tinh, hắn mới ý thức được từ khi bắt đầu vị cha già này vốn không muốn làm con gái không vui. Sở dĩ từng bước ép sát chỉ là thử nhân phẩm của hắn cộng thêm muốn dọa hắn, khiến hắn khẩn trương mà thôi.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Thiếu niên hoàn hồn, bật cười lại có chút động lòng. Hắn ngừng một chút rồi trịnh trọng gật đầu: "Cảm ơn chú đã cho cháu cơ hội này, cháu nhất định sẽ suy xét thật tốt."
Sản nghiệp của tập đoàn Diệp thị rất nhiều, ngành nghề nào cũng lướt qua một lần, bao gồm cả ngành tài chính mà Lộ Thâm hứng thú.
Dưới sự dẫn dắt của chuyên gia, Lộ Thâm sẽ tiếp xúc với ngành sản xuất đầu tiên, với hắn đây là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Chỉ là nếu vậy tất yếu phải rời xa người nhà, không thể chăm sóc họ. . .
Tuy nói Diệp Tấn Thành đồng ý cho hắn vay tiền giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, nhưng có một số việc không phải chỉ cần có tiền là giải quyết được. Vậy nên dù Lộ Thâm động tâm, nhưng lại không đồng ý ngay.
Không nghĩ tới đúng lúc này, một giọng nói từ ngoài vang lên: "Không cần nghĩ nữa, tôi thay đứa nhỏ này đồng ý."
Lộ Thâm sửng sốt, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy người cha từ sau khi bị bại liệt chưa từng chủ động rời khỏi nhà, đang được em gái đẩy đến.
". . . Ba?!"
Nhìn con trai sắc mặt tái nhợt, trước ngực và tay phải đều có băng gạt, tảng đá trong lòng Lộ Thiệu Sơn rơi xuống đất, đôi mắt đỏ lên, nhìn Lộ Thâm cười khổ: "Khi trước là ba vô dụng, liên lụy con, tương lai sẽ không. Về sau bà nội và em gái con, còn có nhà của chúng ta, ba sẽ chăm sóc. Con chỉ cần làm chuyện con muốn, ba luôn ủng hộ con."
Lộ Thâm ngẩn ra, đáy lòng như bị thứ gì đâm vào, nháy mắt vừa tê dại vừa đau đớn.
[1] 棒打鸳鸯
/bàng dǎ yuān yāng/
Hán việt: bổng đả uyên ương (dùng gậy đánh đôi uyên ương để chia tách chúng)
Nghĩa: chia rẽ uyên ương, chia loan rẽ thúy, chia đôi xẻ lứa.
"Ba, ba, sao ba vào mà không gõ cửa!"
". . . Cửa không khóa."
Tuy là con gái nhà mình động tay trước nhưng Diệp Tấn Thành nhìn tư thái khó gặp của cô và thiếu niên chướng mắt trên giường, trong lòng sốt ruột cực kỳ.
Ông cố nén cay đắng nơi đáy lòng đi vào phòng, giọng điệu nhạt nhẽo: "Ba bảo lão Vương đi nhà hàng phụ cận mua đồ ăn cho các con, chắc ông ấy cũng sắp về rồi, con mau xuống lầu đón ông ấy đi, ông ấy không biết số phòng."
Chưa dứt lời bụng Diệp Phồn Tinh đã tán đồng kêu hai tiếng —— bây giờ đã quá chiều, hôm nay cô đi gấp còn chưa ăn sáng nên đã sớm đói. Chỉ là vì lòng luôn treo trên người Lộ Thâm nên lúc trước không cảm thấy gì.
Lúc này nghe Diệp Tấn Thành nói xong, Diệp Phồn Tinh có chút động lòng, sau đó mới nói: "Cần gì phải đón ạ, con nhắn số phòng cho chú ấy là được mà."
Diệp Tấn Thành: ". . . Bệnh viện rộng, nhiều phòng, chờ ông ấy tự tìm xong thì đồ ăn lạnh rồi, con vẫn nên đi đón đi."
Diệp Phồn Tinh không quá vui vẻ, hiện tại cô chỉ muốn một bước cũng không rời Lộ Thâm. Hơn nữa cha già của cô vẫn luôn không thích Lộ Thâm, vừa rồi còn thấy một màn kia, cô thật sự không yên tâm để hai người cùng một chỗ.
Nhưng lúc này Lộ Thâm lên tiếng: "Chú nói đúng đấy, Phồn Tinh, em đi đi, đúng lúc anh cũng đang đói."
Diệp Phồn Tinh nghe vậy mới không tình nguyện đồng ý, tuy vậy trước khi đi vẫn không yên tâm dặn dò một câu: "Ba à ba không được làm gì Lộ Thâm đâu đấy, anh ấy đang bị thương."
Diệp Tấn Thành: ". . ."
Diệp Tấn Thành nhìn là biết trái tim con gái đã treo lên người con sói con này rồi, thái dương giật giật, mặt càng thêm đen: "Ba trong mắt con là người vô lý như vậy ư?"
"Đương nhiên là không ạ." Diệp Phồn Tinh bị ông nhìn có chút chột dạ, vội cười gượng, vỗ mông ngựa: "Con chỉ là thuận miệng thôi, Diệp tổng trái tim rộng lớn tựa biển, anh minh cơ trí, khẳng định không làm ra chuyện bắt nạt kẻ nhỏ yếu đâu ha?"
Diệp tổng trái tim rộng lớn tự biển, anh minh cơ trí: ". . ."
Lộ Thâm đột nhiên bị "nhỏ yếu": ". . ."
Trong lúc nhất thời hai người dở khóc dở cười, cái loại hiểu rõ lẫn nhau mà không nói này khiến không khí cứng đờ trong phòng tan ra không ít.
"Phồn Tinh rất thích cậu."
Đợi Diệp Phồn Tinh ra ngoài xong, Diệp Tấn Thành mở miệng trước, đồng thời cặp mắt đen nhánh sâu thẳm không thấy đáy đạm nhiên mà sắc bén nhìn thẳng Lộ Thâm.
Lộ Thâm biết ông cố ý đuổi Diệp Phồn Tinh đi để nói chuyện với mình, hắn cũng đại khái đoán ra một ít, nghe vậy hơi ngừng, không tránh né mà ngẩng đầu đón nhận ánh mắt ông.
"Cháu cũng rất thích em ấy."
"Thích là thứ không có hạn sử dụng, cũng không có bất luận một giá trị thực tế nào."
Diệp Tấn Thành chậm rãi đi đến bên giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên nọ, ngữ khí lạnh đạm mang theo cảm giác áp bức: "Vậy nên tôi càng muốn biết là, ngoài hai chữ hư vô mờ mịt này, cậu còn có thể cho con bé cái gì?"
Lộ Thâm ngẩn ra, không lập tức đáp lại.
"Quần áo ngày thường của Phồn Tinh, tùy tiện một cái ít nhất cũng lên tới 4 con số. Nhà hàng con bé thích nhất không có thẻ hội viên giá trị 5 con số thì không được vào."
"Sinh nhật năm trước của con bé, quà tặng nhận được không phải túi xách phiên bản giới hạn toàn cầu thì cũng là trang sức xa xỉ, thậm chí ông ngoại con bé còn trực tiếp tặng một đống biệt thự bên bờ biển. . ."
Diệp Tấn Thành không nhanh không chậm mà nói, thần sắc bình tĩnh, không chút châm chọc. Nhưng chính loại giọng điệu trần thuật sự thật này mới càng khiến người ta nan kham.
Lộ Thâm cứng ngắc, đôi tay không tự chủ siết chặt.
Diệp Tấn Thành hai mắt đen tối nhìn hắn, tiếp tục nói: "Những điều tôi nói là cuộc sống hằng ngày của Phồn Tinh từ khi sinh ra cho tới nay. Đối với một nửa tương lai của con bé, tôi không yêu cầu người đó có thể cho con bé tùy tâm sở dục hơn hiện tại, nhưng ít ra không thể kém hơn."
"Con bé là Diệp gia đại tiểu thư, là hòn ngọc quý trên tay Diệp Tấn Thành tôi, tôi không thể, cũng tuyệt đối không cho phép con bé rơi vào tình cảnh không mua nổi quần áo, không mua được đồ ăn mình muốn, còn phải vì cuộc sống mà suy tính trước sau, bôn ba chật vật không ngừng."
"Nói như vậy có lẽ hơi hợm hĩnh, nhưng Lộ Thâm à, tự cậu chắc cũng rõ ràng, một kẻ hai bàn tay trắng nợ nần ngập đầu như cậu, không xứng với Phồn Tinh nhà chúng tôi."
Những lời cuối này của Diệp Tấn Thành tựa như chiếc búa nặng nề gõ mạnh vào lòng Lộ Thâm.
". . . Cháu hiểu." Thiếu niên rũ mắt, một lát sau nói: "Hiện tại cháu không xứng, nhưng không chắc về sau vẫn không xứng. Chú à, cháu còn trẻ, còn nhiều sức lực vì tương lai liều mạng."
Diệp Tấn Thành lãnh đạm: "Thì sao? Ai biết cái về sau của cậu là 3 năm, 5 năm hay 10 năm? Huống chi lỡ như cậu mãi không thành công thì sao, chẳng lẽ cậu muốn Phồn Tinh chờ cậu cả đời."
Diệp Tấn Thành nói quá mức chân thật trực tiếp, Lộ Thâm nghe có chút không khỏe. Nhưng sau khi gặp Diệp Phồn Tinh, từ tận cõi lòng hắn đã không nghĩ tới buông tay —— trừ phi cô không cần hắn nữa, không muốn ở bên hắn nữa.
Đối với tương lai, bản thân hắn đã có kế hoạch, bởi vậy dù lúc này cảm xúc của mình bị ảnh hưởng nhưng trong tâm cảnh hắn không hề thay đổi, ngược lại trầm mặc một lát, nâng đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu sắc bén: "Nhiều nhất là 3 năm, cháu sẽ cho ngài thấy thành ý của cháu, cũng sẽ cho ngài biết cháu quý trọng Phồn Tinh tới nhường nào, một chút cũng không kém ngài."
"Về phần có đồng ý chờ cháu hay không, đồng ý chờ cháu bao lâu, đây là quyết định của Phồn Tinh. Mặc kệ đáp án của em ấy là gì, cháu cũng tôn trọng em, hy vọng chú cũng như cháu."
Diệp Tấn Thành bất thình lình bị đáp trả: ". . ."
Nhãi ranh!
Còn rất ngông cuồng!
Ông hơi nheo mắt, cười lạnh: "Tuổi còn trẻ nhưng khẩu khí thật không nhỏ. Chưa cần nói nội trong 3 năm ngắn ngủi cậu có thể làm ra thành tích gì, chỉ nói đến mười ngày nữa là thi đại học, với cái thân thể này cậu có thể làm gì?"
Tay Lộ Thâm bị ảnh hưởng tới dây thần kinh, trước ngực cũng bị chém vài dao không cạn, trong khoảng thời gian ngắn đừng nói là tham gia thi đại học, chính là muốn xuống giường cũng khó.
Lộ Thâm trầm mặc, thản nhiên nói: "Cháu định năm sau thi lại."
Thi đại học với hắn mà nói rất quan trọng nhưng Hầu Tử và người nhà càng quan trọng hơn cả, vậy nên dù tâm trạng có phần nặng nề nhưng Lộ Thâm tiếp nhận rất nhanh. Chỉ là chuyện này vẫn chưa nói với Diệp Phồn Tinh. . .
Nhớ tới khuôn mặt đầy khát khao của cô khi nói muốn thi cùng một trường, muốn ngày ngày ở bên nhau với mình, Lộ Thâm có chút lo lắng —— cô khẳng định sẽ rất thất vọng.
"Thi lại không có vấn đề nhưng sẽ muộn mất một năm, cậu muốn lãng phí thời gian như vậy ư?"
Diệp Tấn Thành nói khiến Lộ Thâm hoàn hồn: "Không lãng phí. Nội dung học cao trung cháu đã học xong rồi, ở nhà ôn tập là được, không cần tới trường. Như vậy cháu sẽ có thời gian làm việc khác."
"Việc khác? Ý cậu là kiếm tiền nuôi gia đình?"
Không đợi Lộ Thâm đáp, Diệp Tấn Thành tựa như trào phúng nhếch mép: "Thật ra tôi không đồng ý cậu và Phồn Tinh bên nhau, không phải vì gia cảnh cậu không tốt mà là vì cậu không chỉ gia cảnh không tốt mà còn có quá nhiều người liên lụy."
"Một người dù mạnh mẽ thế nào thì tinh lực cũng là hữu hạn. Cậu có một bà nội tuổi già, em gái còn non dại và một người cha bại liệt cần chăm sóc, làm sao có thể dùng mười phần tinh lực để ứng phó tương lai bản thân?"
"Người trẻ tuổi à, cậu và Phồn Tinh căn bản không cùng một con đường, nên sớm từ bỏ đi."
Diệp Tấn Thành nói khiến Lộ Thâm phản bác không được, bởi vì ông nói đều là sự thật. Nhưng. . .
"Không thử làm sao biết, cháu không từ bỏ. Huống chi cháu đã đáp ứng Phồn Tinh chỉ cần em ấy cần, cháu sẽ luôn ở đây."
Lộ Thâm nói đến đây, nhịn không được hướng Diệp Tấn Thành nhướng mày: "Cho nên ngài nếu thật sự không muốn chúng cháu bên nhau thì tại sao không đi khuyên em ấy?"
Diệp Tấn Thành:" ". . ."
Đây là khiêu khích?! Đúng không?!
Diệp tổng biết con gái quật cường bao nhiêu, căn bản không dám nói này nọ với cô, miễn cho cha con lại xuất hiện vết rách, rốt cuộc nhịn không được trừng mắt nhìn con sói con đáng ghét này.
Ông lười vô nghĩa với hắn tiếp, trực tiếp rút chi phiếu ra nói: "Thôi, tôi cho cậu 2 lựa chọn. Một, đây là 200 vạn. . ."
Lộ Thâm đột ngột bị ném chi phiếu: ". . .?!"
Cốt truyện này sao lại giống phim truyền hình máu chó như vậy?
"Theo tôi được biết thì tiền thuốc men của bà nội cậu ít nhất phải 30 vạn, viện phí nằm viện và hộ công của bạn cậu cũng không thấp, chính bản thân cậu cũng phải nằm viện mấy tháng, thêm cả phí sinh hoạt của em gái và cha cậu. . ."
"Trong khoảng thời gian này, áp lực kinh tế của cậu không nhỏ đâu ha."
Diệp Tấn Thành nhìn không ra vui buồn, đặt chi phiếu trong tầm tay Lộ Thâm: "Nơi này có 200 vạn, cậu có thể yên tâm dưỡng thương, chuẩn bị năm sau thi đại học cho tốt."
Lộ Thâm: ". . ."
Lộ Thâm ngẩn ngơ, một lúc sau khóe miệng co giật lấy lại tinh thần: "Cái giá là gì? Muốn cháu rời khỏi Phồn Tinh ư?"
Ánh mắt hắn ngạc nhiên, ngữ khí cũng là kiểu một lời khó nói hết, Diệp Tấn Thành bỗng dưng có loại cảm giác bị người ta coi là não tàn.
". . ."
Phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao? Phản ứng của thằng nhãi này là sao?!
Sắc mặt Diệp Tấn Thành hơi đen, vừa định nói gì thì Diệp Phồn Tinh vẻ mặt khó tin đẩy cửa vọt vào: "Ba! Sao ba có thể làm vậy?!"
Diệp Tấn Thành: ". . ."
Sao con bé lại về nhanh như vậy?!
"Ba cho rằng đang đóng phim truyền hình máu chó lúc 8 giờ à? Cư nhiên lấy tiền đuổi bạn trai con, buộc anh ấy rời xa con!"
Diệp Phồn Tinh quả thật là bị cha già nhà mình làm cho tức cười: "Đây là coi thường Lộ Thâm hay coi thường con vậy? Ba cảm thấy ánh mắt của con kém như thế ư? Hơn nữa, Lộ Thâm không thể rẻ như vậy được, ba muốn dùng tiền đuổi anh ấy thì ít nhất phải 500 vạn, 1 triệu chứ! Kẻ hèn 200 vạn nói làm gì? Ngay cả cái phòng cũng mua không nổi!"
Diệp tổng bị con gái nhà mình phỉ nhổ: ". . ."
Lộ Thâm thấy vậy nhịn không được cười ra tiếng: "Được rồi Phồn Tinh, ý chú chưa chắc là như vậy, chúng ta vẫn nên nghe hết lời của chú trước đã."
Diệp Phồn Tinh lúc này mới không tình nguyện mà ngậm miệng.
Đến nỗi Diệp Tấn Thành, ông lấy chi phiếu chính là ý tứ kia trong miệng bọn họ, muốn thử Lộ Thâm một chút. Nhưng lời này bây giờ khẳng định không thể nói nếu không Diệp Phồn Tinh chắc chắn lại phỉ nhổ ông.
Vậy nên Diệp tổng chỉ có thể che lương tâm tỏ vẻ: ". . . Con nghĩ gì thế, 200 vạn này là tiền lương ba cho Lộ Thâm."
"Hả, tiền lương?"
Diệp Phồn Tinh sửng sốt, Lộ Thâm cũng ngoài ý muốn nhìn Diệp Tấn Thành.
Diệp Tấn Thành nhìn không có vẻ gì sốt ruột nhưng việc đã tới nước này, cũng không có gì nà thử nữa, ông nhịn khó chịu thở dài, ánh mắt thỏa hiệp nhìn con gái: "Thằng nhóc này bị thương không thể tham gia thi đại học, chỉ có thể dời lại sang năm. Thời gian một năm này chỉ dùng để ôn tập có chút lãng phí, vậy nên ba nghĩ nếu nó đồng ý ba sẽ cho nó đi công ty con mới mở ở thành phố J học tập."
"200 vạn này là tiền ba giúp nó giải quyết vấn đề trong nhà, bớt chút thời gian. . . Đương nhiên không phải cho không, mà sau này sẽ trừ dần vào lương của nó."
Hoặc là cầm 200 vạn rồi phắn khỏi Diệp Phồn Tinh, từ nay không bao giờ xuất hiện nữa.
Hoặc là lợi dụng thời gian 1 năm, một bên ôn tập, 1 bên tạm rời người nhà học cách thích nghi với xã hội, lót đường cho tương lai
—— đây là hai lựa chọn mà Diệp Tấn Thành cho Lộ Thâm.
Đương nhiên, kế hoạch nguyên bản là ông phải đợi Lộ Thâm từ chối 200 vạn kia đã mới đề xuất lựa chọn 2.
Lựa chọn thứ 2, tiền giúp đỡ gia đình hắn cũng chỉ là 70 vạn vừa đủ, nhưng hiện tại bị Diệp Phồn Tinh gián đoạn, 70 vạn lại biến thành 200 vạn. . .
Diệp Tấn Thành mí mắt nặng nề, càng thêm đau tim, thẳng đến khi con gái vui vẻ ánh mắt tỏa sáng nhìn mình, ngụm ác khí trong lòng mới thoáng tan đi.
Thôi, thiên kim khó mua sở thích. Ai bảo con nhóc này coi trọng thằng nhãi ranh họ Lộ cơ chứ.
"Thành phố J cách đây không gần cũng không xa, nếu cậu đi thì chắc chắn không thể mỗi ngày chăm sóc người nhà. Tuy nhiên bây giờ có kinh tế làm tiền đề bảo đảm bọn họ hẳn là có thể tự lo cho mình. . ." Nghĩ vậy, Diệp Tấn Thành lại nhìn Lộ Thâm: "Cậu tự suy xét cho tốt rồi nói cho tôi."
Lộ Thâm hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Tấn Thành lại tính toán như vậy. Hắn cho rằng hôm nay ông tới thuần túy là gậy đánh uyên ương[1].
Tận đến lúc này nhìn ánh mắt cưng chiều của ông nhìn Diệp Phồn Tinh, hắn mới ý thức được từ khi bắt đầu vị cha già này vốn không muốn làm con gái không vui. Sở dĩ từng bước ép sát chỉ là thử nhân phẩm của hắn cộng thêm muốn dọa hắn, khiến hắn khẩn trương mà thôi.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Thiếu niên hoàn hồn, bật cười lại có chút động lòng. Hắn ngừng một chút rồi trịnh trọng gật đầu: "Cảm ơn chú đã cho cháu cơ hội này, cháu nhất định sẽ suy xét thật tốt."
Sản nghiệp của tập đoàn Diệp thị rất nhiều, ngành nghề nào cũng lướt qua một lần, bao gồm cả ngành tài chính mà Lộ Thâm hứng thú.
Dưới sự dẫn dắt của chuyên gia, Lộ Thâm sẽ tiếp xúc với ngành sản xuất đầu tiên, với hắn đây là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Chỉ là nếu vậy tất yếu phải rời xa người nhà, không thể chăm sóc họ. . .
Tuy nói Diệp Tấn Thành đồng ý cho hắn vay tiền giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, nhưng có một số việc không phải chỉ cần có tiền là giải quyết được. Vậy nên dù Lộ Thâm động tâm, nhưng lại không đồng ý ngay.
Không nghĩ tới đúng lúc này, một giọng nói từ ngoài vang lên: "Không cần nghĩ nữa, tôi thay đứa nhỏ này đồng ý."
Lộ Thâm sửng sốt, bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy người cha từ sau khi bị bại liệt chưa từng chủ động rời khỏi nhà, đang được em gái đẩy đến.
". . . Ba?!"
Nhìn con trai sắc mặt tái nhợt, trước ngực và tay phải đều có băng gạt, tảng đá trong lòng Lộ Thiệu Sơn rơi xuống đất, đôi mắt đỏ lên, nhìn Lộ Thâm cười khổ: "Khi trước là ba vô dụng, liên lụy con, tương lai sẽ không. Về sau bà nội và em gái con, còn có nhà của chúng ta, ba sẽ chăm sóc. Con chỉ cần làm chuyện con muốn, ba luôn ủng hộ con."
Lộ Thâm ngẩn ra, đáy lòng như bị thứ gì đâm vào, nháy mắt vừa tê dại vừa đau đớn.
[1] 棒打鸳鸯
/bàng dǎ yuān yāng/
Hán việt: bổng đả uyên ương (dùng gậy đánh đôi uyên ương để chia tách chúng)
Nghĩa: chia rẽ uyên ương, chia loan rẽ thúy, chia đôi xẻ lứa.
Tác giả :
Hoa Lí Tầm Hoan