Cô Ấy Không Giống Như Mọi Người
Chương 22 Giúp hồng nhan trút giận ?
Trang điểm xong đi đến phim trường, vừa kịp lúc nghỉ trưa. Hạ Ảnh dùng gương mặt áy náy xin lỗi nhìn đạo diễn Lưu, nói:“Xin lỗi nhé đạo diễn, hôm nay tôi đến trễ rồi."
Vỗn nghĩ rằng đạo diễn Lưu sẽ trách móc vài lời, kết quả ông không nói gì cả, vả lại còn quan tâm kêu cô giữ gìn thân thể, “Không sao, Chu lão sư đã nói với tôi rồi, không có chyện lớn gì chứ "
“???"
Hạ Ảnh hơi ngơ ngác, ngây ngốc mà nhìn về phía Chu Lịch Sâm, lúc này Chu Lịch Sâm đi qua, cười nói:“Hôm qua không phải cô nói với tôi mình có chút đau đầu, buổi sáng chắc sẽ đến trễ rồi, kêu tôi giúp cô nói với đạo diễn để xin nghỉ sao?"
Hôm qua cô nói đau đầu khi nào, cô kêu anh giúp xin nghĩ sao?Hạ Ảnh ngây ngốc mà nhìn anh, chỉ thấy anh đột nhiên nháy mắt với mình, Hạ Ảnh mới phản ứng lại, anh đang giúp cô viện cớ sao?
Hạ Ảnh đứng đó nửa ngày mới phản ứng kịp, cười mà nói với đạo diễn Lưu:“Đã không sao rồi, cảm ơn đạo diễn quan tâm."
Đạo diễn Lưu cười nói:“Người trẻ tuổi, chú ý thân thể nhiều vào, nếu thật sự không khoẻ thì đến bệnh viện xem xem."
“Không….Không cần đâu, cũng không phải bệnh nặng gì, đã đỡ hơn nhiều rồi. " Hạ Ảnh ngại ngùng nhìn trộm Chu Lịch Sâm, trong lòng vô cùng cảm kích, đồng thời cũng vô cùng thắc mắc, sao anh lại tự nhiên giúp cô xin nghỉ.
Tô Mạn Giai đứng ở một bên nhướng mày nhìn cô, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh, cười nói:“Hạ tiểu thư không khoẻ sao?Lúc nãy đẩy tôi ở trước cửa phòng trang điểm, sức lực mạnh như vậy?"
Đối phương không hề hạ thấp giọng, Hạ Ảnh thấy trên phim trường có vài đôi mắt nhìn về phía này, cô cũng không hoang mang, cười mà nhìn Tô Mạn Giai, “Không phải sức lực của tôi lớn, mà là thân thể của Tô tiểu thư quá yếu ớt, lại vừa hay đứng ở trước cửa phòng trang điểm, kêu vài lần Tô tiểu thư cũng không phản ứng……"
Tô Mạn Giai vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống, tức giận nhìn Hạ Ảnh, “Cô……"
Hạ Ảnh vừa muốn mắng đối phương vài câu, bên tai truyền đến tiếng vỗ tay, chỉ thấy đạo diễn Lưu nhìn nhìn đồng hồ, lớn tiếng nói với nhân viên trong phim trường:“Mọi người chuẩn bị, năm phút sau bắt đầu quay phim."
Nói xong xoay người đi vào phim trường, Chu Lịch Sâm cũng đi sang một bên nắm bắt thời gian đọc kịch bản, Tô Mạn Giai cảm thấy bản thân như tàng hình, sắc mặt trắng bệt, Hạ Ảnh tươi cười nhìn cô, nói:“Tôi cảm thấy cô nên để dành thời gian, xem kịch bản vài lần, tránh để đến lúc đó đếm 1234 khiến đạo diễn Lưu không vui."
Tô Mạn Giai vừa nghe đã tức giận, liếc nhìn Hạ Ảnh, vừa lúc muốn lý luận với cô, ai biết rằng đối phương không thèm nhìn cô ta, xoay người rời đi, Tô Mạn Giai tức đến nghiến răng.
“Tôi thật sự hoài nghi Tô Mạn Giai này có phải mang khuynh hướng nam tính hay không." Từ Triệt đặt hai tay trước ngực, vui đùa mà nhìn qua bên này.
Chu Lịch sâm nhìn anh một cái, ngữ khí điềm đạm, “Liên quan đến cậu sao?"
Từ triệt nhún vai, “Không liên quan, nhưng mà liên quan đến Hạ học muội……" Từ Triệt đang nói, đột nhiên nheo mắt, cười nói:“Gián tiếp cũng liên quan đến cậu."
“Bệnh thần kinh!" Chu Lịch sâm liếc anh một cái, không vui nói.
Từ Triệt:“……" Anh điên ở đâu chứ?Rõ ràng là rất bình thường có được không?
Hạ ảnh bởi vì đến trễ, cảnh quay có liên quan đến cô chỉ quay có một cảnh vào buổi chiều, vả lại trùng hợp sao mà cảnh đó lại diễn với Tô Mạn Giai, Liễu tần nhận chỉ thị của Mai phi, kiếm chuyện với nữ chính.
Nhìn thấy Tô Mạn Giai, Hạ ảnh có chút đau đầu, mấy lần tiếp xúc như vậy, Tô Mạn Giai có tính cách gì, cô rất rõ ràng. Trong phim có một cảnh, Liễu tần cố ý gạt chân nữ chính, chính là cảnh này, Hạ Ảnh lát hồi nhất định sẽ bị hô dừng mấy lần, vả lại chân của cô có thể sẽ bị thương.
Quả nhiên, quá trình quay phim không thuận lợi, lúc Liễu Tần mà Tô Mạn Giai diễn gạt chân cô, nhân cơ hội đạp cô thêm vài cái, Hạ ảnh tuy rằng tức giận, nhưng cũng không có cách nào khác. Dù sao cũng là đang quay phim, biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, cô không mặt dày như Tô Mạn Giai, cho nên cô cứ nhẫn nhịn. Sau khi hô dừng vài lần, đạo diễn Lưu nhịn không nỗi nữa, đi qua bên đó mắng Tô Mạn Giai:“Cô làm sao vậy hả?Đưa chân ra đơn giản như vậy cũng không biết sao?Một cảnh quay làm lại nhiều lần như vậy, nếu ai cũng như cô, bộ phim này làm sao mà quay nữa?"
Tô Mạn Giai một giây trước còn nâng cằm, một bộ dạng kiêu ngạo không thôi, sau đó bị đạo diễn Lưu la một cái, sắc mặt lập tức trầm xuống, đỏ mắt đứng ở đó mà cảm thấy uất ức.
Đạo diễn Lưu hai tay đặt trên hông, hít thở sâu vài lần, mới miễn cưỡng kiềm nén được cơn giận, nói với Tô Mạn Gian:“Nói với cô bao nhiêu lần rồi, nhân vật Liễu tần này rất đơn giản, không nhìn xa trông rộng có biết không?Vẻ mặt lúc nãy của cô là biểu cảm gì?Hai chữ tâm kế này không liên quan gì đến Liễu tần, cô có đọc kịch bản không vậy?"
Tô Mạn Giai đỏ mặt đứng ở đó, chỉ cảm thấy đạo diễn Lưu đang cố tình chống đối cô, dựa vào vào cái gì mà phim của người khác cô quay một lần là qua, đến phim của ông đều phải quay đi quay lại vài lần, cô diễn xuất tệ như vậy sao?Cô không tin, đạo diễn Lưu chính là đang làm khó cô!
Tô Mạn Giai càng nghĩ càng tức, nhịn không được mà cãi lại:“Đạo diễn Lưu, tôi cảm thấy ông chính là cố tình làm khó tôi, lần nào cảnh quay của tôi không qua, ông cũng mắng tôi, ông đối với người khác đâu có như vậy."
“Cô có thấy ai giống như cô không, một cảnh quay đơn giản mà làm lại bốn năm lần?" Đạo diễn Lưu hỏi, sắc mặt rất tệ, lại một lần cảm thấy may mắn khi không cho cô ta đóng nữ chính, nếu không thật sự không thể quay nữa.
“Tôi!" Tô Mạn Giai bị nói đến độ không thể cãi, kế bên có mười mấy đôi mắt đang nhìn cô, đặc biệt là trợ lý của Hạ Ảnh, một bộ dạng vui vẻ, nhìn vô cùng chướng mắt!
“Bị kêu dừng bốn năm lần giống như vậy, sao ông không nói cô ta?" Tô Mạn Giai liếc Hạ Ảnh, không phục nói.
Đạo diễn Lưu tức đến cạn lời, “ Tại sao bị kêu dừng, cô không rõ sao?Người ta cũng đâu có sai, sao tôi phải nói cô ấy?"
Hốc mắt của Tô Mạn Giai ửng đỏ, chỉ cảm thấy mọi người đều đang nhắm vào cô, đúng!Cảnh quay này bị kêu dừng nhiều lần như vậy là do cô cố ý, nhưng đạo diễn Lưu cũng không thể mắng cô trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ Hạ Ảnh không phạm một chút sai sót nào?
“Tô Mạn Giai này đúng là làm mới sự hiểu biết của tôi về chữ ‘Ngu xuẩn’, anh có thấy ai ngu xuẩn như cô ta chứ?"
Tiểu Lâm vui vẻ mà nhìn Tô Mạn Giai, làm bộ làm tịch đi!Làm bộ nhiều vào!Thật sự xem mình là công chúa sao, tất cả mọi người đều phải nghe theo cô!Tiểu Lâm chửi một tràn, cảm thấy vô cùng thoải mái, bên tai lại truyền đến một âm thanh vui vẻ, Tiểu Lâm quay đầu, chỉ thấy Chu Lịch Sâm và trợ lý kiêm quản lý đứng bên cạnh cô hai tay ôm trước ngực nhìn cô cười.
Tiểu Lâm không kịp phản ứng, ngại ngùng mà nhìn đối phương giật giật khoé môi, chỉ thấy đối phương nhìn về phía phim trường nheo mắt lại, giống như đang tự biên tự diễn, lại như đang hỏi cô:“Cô nói xem người không có năng lực như cô ta, tính khí lại khó chịu, tại sao lại có người nâng đỡ cô ta?"
“Có thể bên phía nhà đầu tư cảm thấy cô ta xinh đẹp!" Tiểu Lâm nói.
“Xinh đẹp?" Đối phương mở to mắt dùng bộ nghiêm chỉnh nhìn cô, “Cô ta trông xinh đẹp sao?"
Tiểu Lâm cười nói:“Người hâm mô thấy cô ta đẹp là được, dù sao thì đây cũng là một xã hội nhìn mặt."
“Nhưng tôi thấy cô ta cũng bình thường." Từ Triệt lại nheo mắt, rờ cằm mang theo ý cười nhìn qua phim trường, “Nghệ sĩ có nhan sắc hơn cô ta đầy ra đó, tôi thấy Hạ lão sư tốt hơn cô ta."
“……" Tiểu Lâm đứng hình, nhướng mày đánh giá anh, trực giác nói cho cô biết, đối phương so sánh Hạ Ảnh với Tô Mạn Giai tuyệt đối không phải là không có ý đồ, tên này không phải thật sự có ý với Hạ Ảnh đó chứ?
Tiểu Lâm cười, trả lời:“Hạ Ảnh nhà tôi sao có thể so sánh với cô ta, người ta là người nổi tiếng, Hạ Ảnh nhà tôi chỉ là diễn viên tuyến ba thôi."
Người ta dựa vào gương mặt mà nổi tiếng, Hạ Ảnh thành thật mà lăn lộn trong giới vẫn không nổi, so người với người đúng là tức chết. Chẳng qua cũng không có gì đáng tiếc cả, những nghệ sĩ nổi tiếng này dù ít dù nhiều cũng sẽ có những tư liệu đen, chẳng qua chỉ là không bị vạch trần mà thôi, hôm nào đó có tin đồn khiến mọi người xôn xao, thì những tư liệu này cũng sẽ bị vạch trần ra, mà Hạ Ảnh tuy rằng không mấy nổi tiếng, nhưng cũng không có một tư liệu đen nào để người ta đào bới cả.
Từ Triệt cười nhẹ, “Ai kêu Hạ lão sư khiêm tốn như vậy." Từ Triệt đang nói đột nhiên cúi xuống nhìn Tiểu Lâm, tiếp tục nói:“Điểm này rất giống Lịch Sâm, không đánh bóng không kiêu căng, chân thật mà đi từng bước một, là vàng thì sớm muội gì cũng sẽ phát sáng, Hạ lão sư sớm muộn cũng sẽ nổi thôi." Nhưng phàm là người có liên quan đến Chu Lịch Sâm, muốn không bị người khác quan tâm cũng khó!
Tiểu Lâm:“……" Sao anh ta lại chắc chắn như vậy?
Sau khi bị đạo diễn Lưu dạy dỗ, Tô Mạn Giai ngoan ngoãn hơn nhiều, ngoan ngoãn mà phối hợp với đạo diễn Lưu, cuối cùng cảnh này cũng qua. Nhìn thấy đạo diễn Lưu đưa ra dấu OK, Hạ Ảnh thở phào nhẹ nhõm, chân của cô cuối cùng cũng thoát nạn rồi, bị đá nhiều lần như vậy nhất định là sưng rồi.
Hạ Ảnh khập khiễng đi đến kế bên, kéo váy lên một tí quả nhiên dưới chân là một mảng màu tím, có thể thấy lúc đối phương gạt chân cô dùng bao nhiêu sức lực.
Hạ Ảnh thở dài, cô hơi khó chịu đồng thời cũng cảm thấy bản thân rất oan uổng, rõ ràng đối phương không đủ năng lực, lại quay qua trách mình giành vai của cô ta……Bởi vì một vai diễn mà đắc tội người ta, vẫn là lần đầu tiên thấy.
“Cho cô" Bên tai truyền đến một giọng nam, đưa cho cô một chai nước khoáng.
Hạ ảnh ngước lên theo ý thức, chỉ thấy Chu Lịch Sâm không biết đến đây từ khi nào, cao lớn mà đứng trước mặt cô. hạ ảnh đứng hình một tí, sau đó giật giật khoé miệng, có chút không tự nhiên mà nhận nước, “Cảm ơn."
Chu Lịch sâm vòng qua ngồi kế bên Hạ Ảnh, nhìn chân của cô, dưới chân có một dấu đạp khá rõ ràng, cho thấy chắc chắn là do Tô Mạn Giai làm.
Hạ Ảnh thấy đối phương nhìn vết sưng trên chân mình, đỏ mặt mà kéo váy xuống, có chút ngượng ngùng mà cười nói với chu Lịch Sâm:“Cảm ơn anh nói chuyện giúp tôi trước mặt của đạo diễn." Nếu không với sự nghiêm túc của đạo diễn Lưu, vẫn sẽ cằn nhằn cô vài câu.
“Chỉ là chuyện nhỏ, không cần để trong lòng."
Hạ ảnh cười, không biết phải nói gì tiếp theo, ở trong mắt anh có thể chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng trong mắt cô thì không phải, cô vẫn luôn nhớ mãi, nhớ cho đến khi quên thì thôi.
Hạ Ảnh đột nhiên rất muốn nói với anh, cách xa tôi một chút, lạnh lùng một chút, nếu không cô sẽ không khống chế được bản thân mà đi suy nghĩ lung tung, vậy thì cô sẽ ghét luôn bản thân mình.
Chu Lịch Sâm thấy cô không nói chuyện, nhìn chai nước trong tay, có chút không tự nhiên, ánh mắt có một nét cam chịu mà tươi cười, “Chân của cô không sao chứ?"
“Ừm?" Hạ Ảnh ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn chân phải của mình, Hạ Ảnh mới phản ứng lại, trong tim đập liên hồi, cô nhìn chân mình một cái, cười nói:“Có thể đi có thể nhảy, không sao cả."
Chu Lịch Sâm không hỏi nhiều, mở nắp chai nước, nói:“Có nhiều lúc quá tốt tính, cũng không phải là một chuyện tốt."
“Ừm?" Hạ Ảnh mơ màng nhìn anh, trong lòng có chút không khống chế nổi, một lúc không hiểu được ý của anh là gì.
Chỉ thấy đối phương tiếp tục nói:“Tính khí quá tốt, người khác sẽ nghĩ cô dễ bị ức hiếp." Lúc Chu Lịch Sâm nói chuyện, dư quang không cẩn thận chiếu đến trước mắt người nào đó.
Từ Triệt đứng cách đó không xa, hai tay khoanh trước ngực dựa vào một cây tre, tươi cười mà nhìn qua bên đây, thấy anh phát hiện mình, tên đó lại lại liếc anh một cái.
Chu Lịch Sâm cạn lời cực độ, là Từ Triệt, dạo gần đây sao cứ canh chừng anh thế?
Trong lòng Hạ Ảnh rất cảm động, vừa định nói cảm ơn, thì thấy Chu Lịch Sâm đứng lên, nói với cô:“Chuẩn bị cho tốt cảnh diễn chiều nay, đừng để chuyện lúc trưa ảnh hưởng đến cô." Nói xong, xoay người đi khỏi đó.
Từ Triệt nhìn tháý, liền đi qua đó vỗ vào vai anh, cười hi hi hỏi:“Lúc nãy nói với Hạ học muội cái gì rồi?"
“Cậu hiếu kỳ vậy làm gì?" Chu Lịch Sâm trợn mắt nhìn anh, “Tôi làm gì cũng phải báo cáo với cậu?"
“Tôi!" Từ Triệt nghe anh nói xong thì đứng hình, cảm thấy có chút vô vị mà lắc đầu, nói:“Con người cậu thật là nhàm chán, nói với tôi thì sao chứ?Nói không chừng tôi còn cho cậu một số lời khuyên, đều nói con gái tâm kế đa đoan, lúc trước cậu không tiếp xúc với con gái, cậu biết họ suy nghĩ gì sao?"
“……" Chu Lịch Sâm khinh bỉ mà nhìn anh, cái này còn cần anh dạy?Phân tích nhiều tâm lý nhân vật như vậy xem như không công sao!Tâm tư của những người khác anh lười đi suy đoán, nhưng trong lòng Hạ Ảnh đang nghĩ gì, anh nắm bắt rất rõ ràng.
Từ Triệt bị ánh mắt khinh bỉ của anh làm cho kích thích, trợn mắt, không vui nói:“Sao hả?Cậu không tin tôi?"
Chu Lịch Sâm bị anh làm phiền đến nỗi nhức đầu, dùng một dạng nghiêm chỉnh hỏi:“Cậu rất rảnh đúng không?"
“Tạm ổn" Từ Triệt thong dong mà trả lời.
“Giao cho cậu một việc." Chu Lịch Sâm nói.
Từ Triệt nghe thấy, nhướng mày một cái, “Chuyện gì?"
Chu Lịch Sâm kêu anh đến gần, Từ Triệt đề phòng mà nhìn anh, sau đó nghiêng đầu qua đó, Chu Lịch Sâm nói thầm trong tai anh hai câu.
Từ Triệt nghe xong có chút ngây người, tiếp tục dùng ánh mắt ái muội nói:“Cậu đây là xả giận vì hồng nhan sao?"
Chu Lịch Sâm lười để ý anh, thần sắc lãnh đạm hỏi:“Được hay là không được?"
“Đương nhiên được!" Từ Triệt vỗ ngực, sảng khoái nói:“Yên tâm, cứ để tôi lo liệu!" Nói xong, lại đặt tay lên vai anh, châm biếm nói:“Bình thường trông cậu nghiêm chỉnh lắm, không ngờ cũng làm những chuyện như vậy, sức mạnh của bạn trai bộc phát!"
Vỗn nghĩ rằng đạo diễn Lưu sẽ trách móc vài lời, kết quả ông không nói gì cả, vả lại còn quan tâm kêu cô giữ gìn thân thể, “Không sao, Chu lão sư đã nói với tôi rồi, không có chyện lớn gì chứ "
“???"
Hạ Ảnh hơi ngơ ngác, ngây ngốc mà nhìn về phía Chu Lịch Sâm, lúc này Chu Lịch Sâm đi qua, cười nói:“Hôm qua không phải cô nói với tôi mình có chút đau đầu, buổi sáng chắc sẽ đến trễ rồi, kêu tôi giúp cô nói với đạo diễn để xin nghỉ sao?"
Hôm qua cô nói đau đầu khi nào, cô kêu anh giúp xin nghĩ sao?Hạ Ảnh ngây ngốc mà nhìn anh, chỉ thấy anh đột nhiên nháy mắt với mình, Hạ Ảnh mới phản ứng lại, anh đang giúp cô viện cớ sao?
Hạ Ảnh đứng đó nửa ngày mới phản ứng kịp, cười mà nói với đạo diễn Lưu:“Đã không sao rồi, cảm ơn đạo diễn quan tâm."
Đạo diễn Lưu cười nói:“Người trẻ tuổi, chú ý thân thể nhiều vào, nếu thật sự không khoẻ thì đến bệnh viện xem xem."
“Không….Không cần đâu, cũng không phải bệnh nặng gì, đã đỡ hơn nhiều rồi. " Hạ Ảnh ngại ngùng nhìn trộm Chu Lịch Sâm, trong lòng vô cùng cảm kích, đồng thời cũng vô cùng thắc mắc, sao anh lại tự nhiên giúp cô xin nghỉ.
Tô Mạn Giai đứng ở một bên nhướng mày nhìn cô, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh, cười nói:“Hạ tiểu thư không khoẻ sao?Lúc nãy đẩy tôi ở trước cửa phòng trang điểm, sức lực mạnh như vậy?"
Đối phương không hề hạ thấp giọng, Hạ Ảnh thấy trên phim trường có vài đôi mắt nhìn về phía này, cô cũng không hoang mang, cười mà nhìn Tô Mạn Giai, “Không phải sức lực của tôi lớn, mà là thân thể của Tô tiểu thư quá yếu ớt, lại vừa hay đứng ở trước cửa phòng trang điểm, kêu vài lần Tô tiểu thư cũng không phản ứng……"
Tô Mạn Giai vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống, tức giận nhìn Hạ Ảnh, “Cô……"
Hạ Ảnh vừa muốn mắng đối phương vài câu, bên tai truyền đến tiếng vỗ tay, chỉ thấy đạo diễn Lưu nhìn nhìn đồng hồ, lớn tiếng nói với nhân viên trong phim trường:“Mọi người chuẩn bị, năm phút sau bắt đầu quay phim."
Nói xong xoay người đi vào phim trường, Chu Lịch Sâm cũng đi sang một bên nắm bắt thời gian đọc kịch bản, Tô Mạn Giai cảm thấy bản thân như tàng hình, sắc mặt trắng bệt, Hạ Ảnh tươi cười nhìn cô, nói:“Tôi cảm thấy cô nên để dành thời gian, xem kịch bản vài lần, tránh để đến lúc đó đếm 1234 khiến đạo diễn Lưu không vui."
Tô Mạn Giai vừa nghe đã tức giận, liếc nhìn Hạ Ảnh, vừa lúc muốn lý luận với cô, ai biết rằng đối phương không thèm nhìn cô ta, xoay người rời đi, Tô Mạn Giai tức đến nghiến răng.
“Tôi thật sự hoài nghi Tô Mạn Giai này có phải mang khuynh hướng nam tính hay không." Từ Triệt đặt hai tay trước ngực, vui đùa mà nhìn qua bên này.
Chu Lịch sâm nhìn anh một cái, ngữ khí điềm đạm, “Liên quan đến cậu sao?"
Từ triệt nhún vai, “Không liên quan, nhưng mà liên quan đến Hạ học muội……" Từ Triệt đang nói, đột nhiên nheo mắt, cười nói:“Gián tiếp cũng liên quan đến cậu."
“Bệnh thần kinh!" Chu Lịch sâm liếc anh một cái, không vui nói.
Từ Triệt:“……" Anh điên ở đâu chứ?Rõ ràng là rất bình thường có được không?
Hạ ảnh bởi vì đến trễ, cảnh quay có liên quan đến cô chỉ quay có một cảnh vào buổi chiều, vả lại trùng hợp sao mà cảnh đó lại diễn với Tô Mạn Giai, Liễu tần nhận chỉ thị của Mai phi, kiếm chuyện với nữ chính.
Nhìn thấy Tô Mạn Giai, Hạ ảnh có chút đau đầu, mấy lần tiếp xúc như vậy, Tô Mạn Giai có tính cách gì, cô rất rõ ràng. Trong phim có một cảnh, Liễu tần cố ý gạt chân nữ chính, chính là cảnh này, Hạ Ảnh lát hồi nhất định sẽ bị hô dừng mấy lần, vả lại chân của cô có thể sẽ bị thương.
Quả nhiên, quá trình quay phim không thuận lợi, lúc Liễu Tần mà Tô Mạn Giai diễn gạt chân cô, nhân cơ hội đạp cô thêm vài cái, Hạ ảnh tuy rằng tức giận, nhưng cũng không có cách nào khác. Dù sao cũng là đang quay phim, biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, cô không mặt dày như Tô Mạn Giai, cho nên cô cứ nhẫn nhịn. Sau khi hô dừng vài lần, đạo diễn Lưu nhịn không nỗi nữa, đi qua bên đó mắng Tô Mạn Giai:“Cô làm sao vậy hả?Đưa chân ra đơn giản như vậy cũng không biết sao?Một cảnh quay làm lại nhiều lần như vậy, nếu ai cũng như cô, bộ phim này làm sao mà quay nữa?"
Tô Mạn Giai một giây trước còn nâng cằm, một bộ dạng kiêu ngạo không thôi, sau đó bị đạo diễn Lưu la một cái, sắc mặt lập tức trầm xuống, đỏ mắt đứng ở đó mà cảm thấy uất ức.
Đạo diễn Lưu hai tay đặt trên hông, hít thở sâu vài lần, mới miễn cưỡng kiềm nén được cơn giận, nói với Tô Mạn Gian:“Nói với cô bao nhiêu lần rồi, nhân vật Liễu tần này rất đơn giản, không nhìn xa trông rộng có biết không?Vẻ mặt lúc nãy của cô là biểu cảm gì?Hai chữ tâm kế này không liên quan gì đến Liễu tần, cô có đọc kịch bản không vậy?"
Tô Mạn Giai đỏ mặt đứng ở đó, chỉ cảm thấy đạo diễn Lưu đang cố tình chống đối cô, dựa vào vào cái gì mà phim của người khác cô quay một lần là qua, đến phim của ông đều phải quay đi quay lại vài lần, cô diễn xuất tệ như vậy sao?Cô không tin, đạo diễn Lưu chính là đang làm khó cô!
Tô Mạn Giai càng nghĩ càng tức, nhịn không được mà cãi lại:“Đạo diễn Lưu, tôi cảm thấy ông chính là cố tình làm khó tôi, lần nào cảnh quay của tôi không qua, ông cũng mắng tôi, ông đối với người khác đâu có như vậy."
“Cô có thấy ai giống như cô không, một cảnh quay đơn giản mà làm lại bốn năm lần?" Đạo diễn Lưu hỏi, sắc mặt rất tệ, lại một lần cảm thấy may mắn khi không cho cô ta đóng nữ chính, nếu không thật sự không thể quay nữa.
“Tôi!" Tô Mạn Giai bị nói đến độ không thể cãi, kế bên có mười mấy đôi mắt đang nhìn cô, đặc biệt là trợ lý của Hạ Ảnh, một bộ dạng vui vẻ, nhìn vô cùng chướng mắt!
“Bị kêu dừng bốn năm lần giống như vậy, sao ông không nói cô ta?" Tô Mạn Giai liếc Hạ Ảnh, không phục nói.
Đạo diễn Lưu tức đến cạn lời, “ Tại sao bị kêu dừng, cô không rõ sao?Người ta cũng đâu có sai, sao tôi phải nói cô ấy?"
Hốc mắt của Tô Mạn Giai ửng đỏ, chỉ cảm thấy mọi người đều đang nhắm vào cô, đúng!Cảnh quay này bị kêu dừng nhiều lần như vậy là do cô cố ý, nhưng đạo diễn Lưu cũng không thể mắng cô trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ Hạ Ảnh không phạm một chút sai sót nào?
“Tô Mạn Giai này đúng là làm mới sự hiểu biết của tôi về chữ ‘Ngu xuẩn’, anh có thấy ai ngu xuẩn như cô ta chứ?"
Tiểu Lâm vui vẻ mà nhìn Tô Mạn Giai, làm bộ làm tịch đi!Làm bộ nhiều vào!Thật sự xem mình là công chúa sao, tất cả mọi người đều phải nghe theo cô!Tiểu Lâm chửi một tràn, cảm thấy vô cùng thoải mái, bên tai lại truyền đến một âm thanh vui vẻ, Tiểu Lâm quay đầu, chỉ thấy Chu Lịch Sâm và trợ lý kiêm quản lý đứng bên cạnh cô hai tay ôm trước ngực nhìn cô cười.
Tiểu Lâm không kịp phản ứng, ngại ngùng mà nhìn đối phương giật giật khoé môi, chỉ thấy đối phương nhìn về phía phim trường nheo mắt lại, giống như đang tự biên tự diễn, lại như đang hỏi cô:“Cô nói xem người không có năng lực như cô ta, tính khí lại khó chịu, tại sao lại có người nâng đỡ cô ta?"
“Có thể bên phía nhà đầu tư cảm thấy cô ta xinh đẹp!" Tiểu Lâm nói.
“Xinh đẹp?" Đối phương mở to mắt dùng bộ nghiêm chỉnh nhìn cô, “Cô ta trông xinh đẹp sao?"
Tiểu Lâm cười nói:“Người hâm mô thấy cô ta đẹp là được, dù sao thì đây cũng là một xã hội nhìn mặt."
“Nhưng tôi thấy cô ta cũng bình thường." Từ Triệt lại nheo mắt, rờ cằm mang theo ý cười nhìn qua phim trường, “Nghệ sĩ có nhan sắc hơn cô ta đầy ra đó, tôi thấy Hạ lão sư tốt hơn cô ta."
“……" Tiểu Lâm đứng hình, nhướng mày đánh giá anh, trực giác nói cho cô biết, đối phương so sánh Hạ Ảnh với Tô Mạn Giai tuyệt đối không phải là không có ý đồ, tên này không phải thật sự có ý với Hạ Ảnh đó chứ?
Tiểu Lâm cười, trả lời:“Hạ Ảnh nhà tôi sao có thể so sánh với cô ta, người ta là người nổi tiếng, Hạ Ảnh nhà tôi chỉ là diễn viên tuyến ba thôi."
Người ta dựa vào gương mặt mà nổi tiếng, Hạ Ảnh thành thật mà lăn lộn trong giới vẫn không nổi, so người với người đúng là tức chết. Chẳng qua cũng không có gì đáng tiếc cả, những nghệ sĩ nổi tiếng này dù ít dù nhiều cũng sẽ có những tư liệu đen, chẳng qua chỉ là không bị vạch trần mà thôi, hôm nào đó có tin đồn khiến mọi người xôn xao, thì những tư liệu này cũng sẽ bị vạch trần ra, mà Hạ Ảnh tuy rằng không mấy nổi tiếng, nhưng cũng không có một tư liệu đen nào để người ta đào bới cả.
Từ Triệt cười nhẹ, “Ai kêu Hạ lão sư khiêm tốn như vậy." Từ Triệt đang nói đột nhiên cúi xuống nhìn Tiểu Lâm, tiếp tục nói:“Điểm này rất giống Lịch Sâm, không đánh bóng không kiêu căng, chân thật mà đi từng bước một, là vàng thì sớm muội gì cũng sẽ phát sáng, Hạ lão sư sớm muộn cũng sẽ nổi thôi." Nhưng phàm là người có liên quan đến Chu Lịch Sâm, muốn không bị người khác quan tâm cũng khó!
Tiểu Lâm:“……" Sao anh ta lại chắc chắn như vậy?
Sau khi bị đạo diễn Lưu dạy dỗ, Tô Mạn Giai ngoan ngoãn hơn nhiều, ngoan ngoãn mà phối hợp với đạo diễn Lưu, cuối cùng cảnh này cũng qua. Nhìn thấy đạo diễn Lưu đưa ra dấu OK, Hạ Ảnh thở phào nhẹ nhõm, chân của cô cuối cùng cũng thoát nạn rồi, bị đá nhiều lần như vậy nhất định là sưng rồi.
Hạ Ảnh khập khiễng đi đến kế bên, kéo váy lên một tí quả nhiên dưới chân là một mảng màu tím, có thể thấy lúc đối phương gạt chân cô dùng bao nhiêu sức lực.
Hạ Ảnh thở dài, cô hơi khó chịu đồng thời cũng cảm thấy bản thân rất oan uổng, rõ ràng đối phương không đủ năng lực, lại quay qua trách mình giành vai của cô ta……Bởi vì một vai diễn mà đắc tội người ta, vẫn là lần đầu tiên thấy.
“Cho cô" Bên tai truyền đến một giọng nam, đưa cho cô một chai nước khoáng.
Hạ ảnh ngước lên theo ý thức, chỉ thấy Chu Lịch Sâm không biết đến đây từ khi nào, cao lớn mà đứng trước mặt cô. hạ ảnh đứng hình một tí, sau đó giật giật khoé miệng, có chút không tự nhiên mà nhận nước, “Cảm ơn."
Chu Lịch sâm vòng qua ngồi kế bên Hạ Ảnh, nhìn chân của cô, dưới chân có một dấu đạp khá rõ ràng, cho thấy chắc chắn là do Tô Mạn Giai làm.
Hạ Ảnh thấy đối phương nhìn vết sưng trên chân mình, đỏ mặt mà kéo váy xuống, có chút ngượng ngùng mà cười nói với chu Lịch Sâm:“Cảm ơn anh nói chuyện giúp tôi trước mặt của đạo diễn." Nếu không với sự nghiêm túc của đạo diễn Lưu, vẫn sẽ cằn nhằn cô vài câu.
“Chỉ là chuyện nhỏ, không cần để trong lòng."
Hạ ảnh cười, không biết phải nói gì tiếp theo, ở trong mắt anh có thể chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng trong mắt cô thì không phải, cô vẫn luôn nhớ mãi, nhớ cho đến khi quên thì thôi.
Hạ Ảnh đột nhiên rất muốn nói với anh, cách xa tôi một chút, lạnh lùng một chút, nếu không cô sẽ không khống chế được bản thân mà đi suy nghĩ lung tung, vậy thì cô sẽ ghét luôn bản thân mình.
Chu Lịch Sâm thấy cô không nói chuyện, nhìn chai nước trong tay, có chút không tự nhiên, ánh mắt có một nét cam chịu mà tươi cười, “Chân của cô không sao chứ?"
“Ừm?" Hạ Ảnh ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn chân phải của mình, Hạ Ảnh mới phản ứng lại, trong tim đập liên hồi, cô nhìn chân mình một cái, cười nói:“Có thể đi có thể nhảy, không sao cả."
Chu Lịch Sâm không hỏi nhiều, mở nắp chai nước, nói:“Có nhiều lúc quá tốt tính, cũng không phải là một chuyện tốt."
“Ừm?" Hạ Ảnh mơ màng nhìn anh, trong lòng có chút không khống chế nổi, một lúc không hiểu được ý của anh là gì.
Chỉ thấy đối phương tiếp tục nói:“Tính khí quá tốt, người khác sẽ nghĩ cô dễ bị ức hiếp." Lúc Chu Lịch Sâm nói chuyện, dư quang không cẩn thận chiếu đến trước mắt người nào đó.
Từ Triệt đứng cách đó không xa, hai tay khoanh trước ngực dựa vào một cây tre, tươi cười mà nhìn qua bên đây, thấy anh phát hiện mình, tên đó lại lại liếc anh một cái.
Chu Lịch Sâm cạn lời cực độ, là Từ Triệt, dạo gần đây sao cứ canh chừng anh thế?
Trong lòng Hạ Ảnh rất cảm động, vừa định nói cảm ơn, thì thấy Chu Lịch Sâm đứng lên, nói với cô:“Chuẩn bị cho tốt cảnh diễn chiều nay, đừng để chuyện lúc trưa ảnh hưởng đến cô." Nói xong, xoay người đi khỏi đó.
Từ Triệt nhìn tháý, liền đi qua đó vỗ vào vai anh, cười hi hi hỏi:“Lúc nãy nói với Hạ học muội cái gì rồi?"
“Cậu hiếu kỳ vậy làm gì?" Chu Lịch Sâm trợn mắt nhìn anh, “Tôi làm gì cũng phải báo cáo với cậu?"
“Tôi!" Từ Triệt nghe anh nói xong thì đứng hình, cảm thấy có chút vô vị mà lắc đầu, nói:“Con người cậu thật là nhàm chán, nói với tôi thì sao chứ?Nói không chừng tôi còn cho cậu một số lời khuyên, đều nói con gái tâm kế đa đoan, lúc trước cậu không tiếp xúc với con gái, cậu biết họ suy nghĩ gì sao?"
“……" Chu Lịch Sâm khinh bỉ mà nhìn anh, cái này còn cần anh dạy?Phân tích nhiều tâm lý nhân vật như vậy xem như không công sao!Tâm tư của những người khác anh lười đi suy đoán, nhưng trong lòng Hạ Ảnh đang nghĩ gì, anh nắm bắt rất rõ ràng.
Từ Triệt bị ánh mắt khinh bỉ của anh làm cho kích thích, trợn mắt, không vui nói:“Sao hả?Cậu không tin tôi?"
Chu Lịch Sâm bị anh làm phiền đến nỗi nhức đầu, dùng một dạng nghiêm chỉnh hỏi:“Cậu rất rảnh đúng không?"
“Tạm ổn" Từ Triệt thong dong mà trả lời.
“Giao cho cậu một việc." Chu Lịch Sâm nói.
Từ Triệt nghe thấy, nhướng mày một cái, “Chuyện gì?"
Chu Lịch Sâm kêu anh đến gần, Từ Triệt đề phòng mà nhìn anh, sau đó nghiêng đầu qua đó, Chu Lịch Sâm nói thầm trong tai anh hai câu.
Từ Triệt nghe xong có chút ngây người, tiếp tục dùng ánh mắt ái muội nói:“Cậu đây là xả giận vì hồng nhan sao?"
Chu Lịch Sâm lười để ý anh, thần sắc lãnh đạm hỏi:“Được hay là không được?"
“Đương nhiên được!" Từ Triệt vỗ ngực, sảng khoái nói:“Yên tâm, cứ để tôi lo liệu!" Nói xong, lại đặt tay lên vai anh, châm biếm nói:“Bình thường trông cậu nghiêm chỉnh lắm, không ngờ cũng làm những chuyện như vậy, sức mạnh của bạn trai bộc phát!"
Tác giả :
Duyệt Dư Sinh