Cô Ấy Biết Tất Cả
Chương 189 189 Nghi Ngờ
Sau khi tiễn Vương Trụ đi, Cận Hải Dương nhìn Thẩm Lưu Bạch cười, thật lâu không nói lời nào.
Giáo sư Thẩm bị anh làm cho rợn người, bất giác lùi lại một bước, vẻ mặt cảnh giác hỏi.
“Có chuyện gì vậy? Có gì đáng cười?"
“Ha ha, được lắm, em rất có tiền đồ đó Thẩm Tiểu Bạch."
Người đàn ông sờ vào chiếc cằm gợi cảm của mình, trên khuôn mặt điển trai lộ ra vẻ vui mừng.
Tiền đồ gì?
Cô gái nhìn qua với ánh mắt khó hiểu, cô không hài lòng vì anh đã đổi tên mình thành “Thẩm Tiểu Bạch" mà không được phép.
Tiểu Bạch, Tiểu Bạch.
Nghe như một con chó…
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu tình hình của cô, người đàn ông nổi lên lòng xấu xa.
Anh bước tới gần cô, vươn tay nắm lấy gò má dịu dàng của cô, dùng ngón tay mảnh khảnh dùng sức, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú vốn có lập tức bị kéo đến nhăn nhó.
“Làm gì vậy! Anh đừng trẻ con như vậy!"
Giáo sư Thẩm hừ một tiếng, tức giận, đưa mắt nhìn về phía Bùi Diệu đang ngẩn người ở bên cạnh, ý bảo cho người đàn ông biết có người ngoài ở đây, đừng lỗ m ãng.
Cận Hải Dương nhìn theo ánh mắt, lông mày rậm dài khẽ nhếch lên một góc rất đẹp.
“Cậu vẫn còn ở đây?"
“Không không không! Tôi không có ở đây! Tôi không có ở đây! Mọi người nhìn nhầm rồi! Tôi hoàn toàn không tồn tại! Tất cả những gì mọi người thấy đều là ảo giác!"
Bùi Diệu lắc đầu như trống bỏi, hét lớn một tiếng, dựa vào vách tường giải phẫu chạy ra ngoài, ngay sau đó không còn nghe thấy tiếng bước chân vội vã nữa.
“Hiện tại không có ai."
Người đàn ông thản nhiên nhìn lại, ôm cô gái mảnh mai vào lòng với nụ cười trên môi rồi xoa trán cô trìu mến.
“Cận Hải Dương, bây giờ là thời gian làm việc."
Giáo sư Thẩm rất không hài lòng với ý định đột ngột của anh và nhẹ giọng ám chỉ.
“Giờ làm thì sao, chỉ cần em biết nắm bắt thời gian một chút."
“Hơn nữa…"
Anh nhìn đồng hồ, rồi đưa mặt số cho cô gái xem.
“Anh đã tan sở cách đây mười phút.
Anh chỉ đang sử dụng thời gian cá nhân của mình để làm sâu sắc hơn mối quan hệ giữa anh và bạn gái.
Có vấn đề gì không?"
Anh nói điều này như không có vấn đề gì, nhưng vẫn có gì đó kỳ lạ, như thể bị bại lộ giữa ban ngày.
Thẩm Lưu Bạch cau mày muốn nói cái khác, chỉ nghe người đàn ông chuyển chủ đề.
“Anh vừa mới khen em, hôm nay em làm tốt lắm."
Cô gái sững sờ một chút, nhưng ngay sau đó, cô đã hiểu được ý tứ bên trong lời nói của anh, liền oán trách vài câu.
“Lúc nãy anh không nên nói em phiên dịch."
“Em trao đổi trực tiếp với Vương Trụ vì em cần thông báo cho ông ấy về việc bắt buộc khám nghiệm tử thi.
Anh dẫn theo phiên dịch còn không dùng, đây không phải muốn gài người ta vào thế sao?"
Nghe cô nói vậy, người đàn ông lộ ra vẻ hài lòng.
“Tốt lắm, xem ra lời lúc trước anh nói em đều nghe được."
“Anh chỉ là muốn khảo nghiệm em.
Nếu như thường gặp phải loại chuyện này, em sẽ sớm đã tự mình nhận ra, lần này tiến bộ không nhỏ."
Sau đó, anh nói thêm một cách không biết xấu hổ.
Giáo sư Thẩm bị lời nói vô liêm sỉ của anh làm cho nghẹn ngào, nhịn không được trợn mắt nhìn anh, rồi chuyển đề tài sang hướng khác.
“Nói mới nhớ…vừa rồi em mới biết được, bạn trai của người chết tên Mưu Vân Nhiên sao?"
“Đúng."
Cận Hải Dương tự nhiên đáp lại, nhưng giây phút sau, anh như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt trở nên có chút nguy hiểm.
“Thế nào, em quen Mưu Vân Nhiên hả?"
Anh hơi tiến lại gần cô, hơi thở nam tính dồn về phía cô đầy hung hãn, ép eo cô hơi ngả về phía sau, cưỡng ép kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Cũng không tính là quen, em vừa tình cờ gặp được một vũ công tên Mưu Vân Nhiên, cũng từng sống ở New York."
Cô đang kể về người thanh niên chán nản mà cô gặp khi đến hội quán tư nhân với Vệ Nguyên ngày hôm đó.
Mặc dù cô cũng cảm thấy có chút trùng hợp, nhưng từ vài lời vừa nghe, Mưu Vân Nhiên biểu diễn ở hội quán có đầy đủ đặc điểm phù hợp, muốn bỏ qua cũng khó.
Cô biết tính tình của người đàn ông trước mặt, không đợi anh tiếp tục hỏi, cô đã chủ động nói về việc tình cờ gặp người quen của Vệ Nguyên trong buổi biểu diễn ở hội quán ngày hôm đó.
Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để làm mờ sự tồn tại của Vệ Nguyên và không nhắc đến lời thổ lộ của anh ta, nhưng khuôn mặt của đội trưởng Cận vẫn tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khiến cô cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được.
“Ồ, thì ra là như vậy."
Người đàn ông lạnh lùng hừ mũi, trên mặt lộ ra vẻ bị phản bội.
“Vệ Nguyên đưa em đi đâu? Hoa Thịnh hay là Cửu Dạ? Không thể là Vương Gia Trang chứ?"
Những nơi anh nói đều là hội quán tư nhân nổi tiếng hàng đầu ở Hải Đô.
Tuy Thẩm Tiểu Bạch không nói, nhưng anh dùng đầu ngón chân cũng có thể đoàn được, người đàn ông dẫn theo một cô gái đến nơi như vậy, nói chỉ đến chơi đùa thôi à, đánh chết anh cũng không tin!
Tên nhóc Vệ Nguyên kia rất có thực lực, nhưng con người lại không quyết đoán, anh còn tưởng rằng cả đời này anh ta sẽ không bao giờ nói ra!
Nhưng vấn đề này, trong lòng anh hiểu rõ.
Thẩm Tiểu Bạch từ đầu đến cuối đều không có nhắc tới chuyện gì, chắc là xem như không tồn tại, bởi vì nhìn ra được cô có chút chột dạ.
Chột dạ cũng tốt, có nghĩa là cô không chấp nhận, hơn nữa cô thấy hổ thẹn với anh, anh không ngại lợi dụng sự áy náy của cô để vững vàng hơn, thủ đoạn cũng là tình thú mà thôi.
Vì vậy, khi Thẩm Lưu Bạch còn đang thấp thỏm, người đàn ông đã tốt bụng đổi chủ đề sang hướng khác.
“Mưu Vân Nhiên em đang nói là bạn trai của Vương Tinh Kinh?"
Anh sờ cằm, hai mắt sáng ngời, vẻ mặt hưng phấn.
“Khiêu vũ, năm năm trước ở New York, gần đây đang ở trong một hội quán tư nhân…Tối hôm đó em gặp anh ấy lúc mấy giờ?"
Thẩm Lưu Bạch sửng sốt một chút, mới chợt nhận ra anh đang tính toán thời gian bằng chứng ngoại phạm, lập tức cẩn thận nhớ lại.
“Tụi em đến lúc 7:30 tối, đến lúc 8 giờ, buổi biểu diễn của Mưu Vân Nhiên là buổi đầu tiên, đến khoảng 8 giờ 45 thì kết thúc."
“Sau đó khoảng mười phút sau, Mưu Vân Nhiên rời sân khấu nói chuyện với Vệ Nguyên.
Khoảng 10 giờ rưỡi, em đề nghị rời đi.
Thời gian ra ngoài thực tế là 11 giờ.
Mưu Vân Nhiên tiễn tụi em ra đến cửa."
“Và rồi anh gặp em."
Cô suy nghĩ một lúc, rồi lại nói thêm một câu.
“Em nhớ rằng Mưu Vân Nhiên đã đóng vai hoàng tử trong buổi biểu diễn đó, đôi giày của anh ấy không phải màu đỏ và không có một vũ công nào trong buổi biểu diễn đó đi giày ba lê màu đỏ."
“Vệ Nguyên nói rằng anh ấy có cơ hội được khiêu vũ ở đoàn múa ba lê New York, sau đó anh ấy đột ngột trở về Hoa Quốc không rõ vì lý do gì và chọn biểu diễn trên sân khấu trong một hội quán tư nhân.
Anh có nghĩ nó có liên quan gì đến Vương Tinh Kinh không?"
“Ý em là, nó có thể liên quan gì đến vết thương của Vương Tinh Kinh không?"