Có Ai Yêu Em Như Anh
Chương 5: Tất cả đều động, duy chỉ có khuôn mặt của cô ấy là tĩnh lặng như hồ nước mùa thu dưới ánh trăng
Nguyên vừa giải thích vừa kéo mẹ đi nhưng bà Hoa đời nào chịu tin ngay. Bà nhất quyết phải xem tận mặt cái kẻ nào đã đưa đón con gái mình lúc tinh mơ gà gáy thế này. Người co kẻ kéo một hồi, thế trận dùng dằng cho đến khi nhân vật bí ẩn bỏ đi không nỡ đành quyết định xuống xe giải vây. Nguyên bối rối giới thiệu:
- Tổng giám đốc, anh xuống xe ạ. Đây là mẹ của em. Mẹ, đây là tổng giám đốc công ty con đang làm, tên là Thế Phong ạ.
- Chào cô! – Phong lịch sự chào. Bà Hoa cười híp cả mắt:
- Ồ, vậy ra anh đúng là cấp trên của cháu Nguyên nhà tôi. Dạ. Quý hóa quá! Cháu nhà tôi còn non nớt lắm, có gì nhờ anh giúp đỡ cho công tác của cháu.
Mẹ Nguyên không kiêng kị gì ra mặt ngay để nhờ vả cho con gái bà, làm cô xấu hổ chỉ muốn độn thổ. Mẹ đúng là…
- Mẹ ơi. Giờ mẹ tin con rồi nhé. Tổng giám đốc bận lắm. Chúng ta đi thôi!
Ai ngờ, bà mẹ không chịu bỏ lỡ cơ hội. Là phụ huynh có con gái làm ở công ty, vậy coi như bà cũng có liên hệ vào đó.
- Thưa cấp trên của cháu Nguyên, tôi vốn có lời này muốn nói từ lâu mà chưa có dịp gặp. Sẵn tiện đây, tôi xin trình bày luôn. Cháu Nguyên nhà tôi hôm qua đi tiếp khách của công ty gì mà đến tối khuya mới về, lại còn phải thường xuyên uống bia rượu. Dù sao cũng là con gái, làm mẹ tôi thật không yên tâm chút nào. Anh có biện pháp nào chứ…
Nguyên muốn chết đi cho xong. Mẹ cô nói những thứ này ra làm gì cơ chứ. Cứ như cô là học sinh tiểu học, được phụ huynh gửi gắm cho thầy giáo chủ nhiệm không bằng.
- Kìa mẹ…
- Mẹ nói không đúng à?
- Vậy tối qua cô đi uống rượu với khách? – Người nào đó biết rồi còn cố tình giả vờ. Nguyên chưa kịp nói gì thì mẹ cô đã cướp lời:
- Khách lại còn lăn ra bất tỉnh nhân sự, phải đưa về tận phòng nữa chứ!
- Mẹ! – Nguyên không chịu nổi mẹ nữa rồi. Bà cứ ở đây cà kê dê ngỗng thế này chắc chắn sẽ tổn hại đến sự nghiệp của cô ở công ty mất. Cô cúi chào cấp trên rồi cương quyết kéo tay mẹ đi. Bà Hoa vừa đi vừa ngoái lại:
- Tôi có lời nào không phải mong anh bỏ quá cho. Khi nào rảnh mời anh ghé nhà chơi.
- Vâng! – Thế Phong gật khẽ đầu, nhìn hai người phụ nữ một lớn một nhỏ trước mắt, trong lòng nghĩ thầm: Vậy tối qua, hóa ra là hiểu lầm. Khẳng định được điều này, trong lòng anh chẳng hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm như vừa gỡ được một mối tơ vò. Phong khởi động xe, mở cửa sổ để cho ngọn gió mát lành buổi sáng tràn vào trong xe, nhớ lại một buổi tối cách đây đã lâu.
Buổi tối hôm ấy, anh ngồi một mình trên sân thượng nhà hàng Gió Bắc. Đây chẳng phải là một nhà hàng cao cấp, nhưng lại mang phong vị rất riêng, có nhiều món ăn dân dã khoái khẩu dành cho khách sành ăn. Nhất là chỗ ngồi trên cao này, không phải cứ có tiền muốn lên là được. Ở đây không gian khoáng đạt, gió trong lành, còn đưa đến mùi thơm thoang thoảng của hoa sữa, gợi nhớ về ngôi nhà thời thơ ấu nơi phố cũ. Mỗi chỗ ngồi đều được ngăn cách một cách tự nhiên bằng các bụi cây, khóm hoa hay giàn tơ hồng lưa thưa rủ xuống thướt tha như mái tóc dài. Hồi ấy ông nội anh đang bắt anh đi học việc, nhận một chức trưởng phòng tài chính trong công ty nhỏ của ông bác họ nên cũng hay đi ăn uống xã giao với nhiều đối tượng. Hôm đó hẹn với giám đốc tín dụng một ngân hàng ở Gió Bấc do ông ta nói muốn ăn món đuông ở đấy, thế nào thành ra anh lại bị cho leo cây, đành ngồi nhâm nhi hết chai bia cho đỡ tức rồi về. Tự nhiên một giọng nữ dễ nghe theo cơn gió đưa đến. Đang nhàn rỗi, anh cũng để cho câu chuyện của cô chui vào não:
- Tại sao cậu không tha thứ cho anh ấy. Làm sao vậy? Cậu còn yêu anh ấy cơ mà!
- Kể cả là còn yêu đi chăng nữa, tớ cũng không có cách nào quay lại với anh ấy.
Ồ thì ra là một câu chuyện tình buồn.
- Cậu đừng như thế. Đó chỉ là một sự hiểu lầm.
- Ngủ cùng một người con gái khác thì là hiểu lầm sao?
- Mọi người đều biết ả Thủy đó gài bẫy anh ấy. Có thể chỉ là một phút yếu lòng. Điều quan trọng là anh ấy luôn yêu cậu. Anh ấy đã ân hận. Anh ấy đã cầu xin cậu tha thứ. Bọn tớ còn cảm thấy thương anh ấy. Cậu tại sao lại cứng nhắc như thế cơ chứ?
- Nói như các cậu, cứ có cô gái nào sán lại thì được phép yếu lòng sao?
Giọng cô kia phân tích:
- Cậu phải biết phụ nữ bây giờ rất ghê gớm. Người đàn ông nào tốt là phải giữ lấy không thì sẽ bị họ chài mất đấy. Cũng tại cậu, lẽ ra cậu phải giữ chặt lấy anh ấy thì đằng này lại sơ hở, không đề phòng để kẻ địch tấn công. Lỗi một phần là ở cậu.
Giọng nữ dễ nghe bình tĩnh:
- Cậu nói thế nào thì cho là thế ấy!
- Cậu… Đúng là hết nước hết cái với cậu rồi. Đàn ông á, chẳng có ai là Đường Tăng đâu. Nghe tớ đi, ngày mai anh ấy đi Úc rồi! Đừng để sau này phải hối hận.
Nhắc đến đi Úc, thằng em họ con chú anh cũng sắp sửa đi Úc. Chẳng lẽ… Mà sao có thể nhỉ? Đâu có nghe thấy nó nói yêu đương bao giờ!
Lúc đó gió trên tầng thượng thổi rất mạnh. Phong quay đầu lại. Những sợi dây hoa tơ hồng đung đưa. Mái tóc của cô gái có giọng nói dễ nghe rối tung trong gió. Đám khách nhốn nháo túm giữ những thứ đang bị gió thổi bay trên bàn lại. Tất cả đều động, duy chỉ có khuôn mặt ấy là tĩnh lặng như hồ nước mùa thu dưới ánh trăng.
- Tổng giám đốc, anh xuống xe ạ. Đây là mẹ của em. Mẹ, đây là tổng giám đốc công ty con đang làm, tên là Thế Phong ạ.
- Chào cô! – Phong lịch sự chào. Bà Hoa cười híp cả mắt:
- Ồ, vậy ra anh đúng là cấp trên của cháu Nguyên nhà tôi. Dạ. Quý hóa quá! Cháu nhà tôi còn non nớt lắm, có gì nhờ anh giúp đỡ cho công tác của cháu.
Mẹ Nguyên không kiêng kị gì ra mặt ngay để nhờ vả cho con gái bà, làm cô xấu hổ chỉ muốn độn thổ. Mẹ đúng là…
- Mẹ ơi. Giờ mẹ tin con rồi nhé. Tổng giám đốc bận lắm. Chúng ta đi thôi!
Ai ngờ, bà mẹ không chịu bỏ lỡ cơ hội. Là phụ huynh có con gái làm ở công ty, vậy coi như bà cũng có liên hệ vào đó.
- Thưa cấp trên của cháu Nguyên, tôi vốn có lời này muốn nói từ lâu mà chưa có dịp gặp. Sẵn tiện đây, tôi xin trình bày luôn. Cháu Nguyên nhà tôi hôm qua đi tiếp khách của công ty gì mà đến tối khuya mới về, lại còn phải thường xuyên uống bia rượu. Dù sao cũng là con gái, làm mẹ tôi thật không yên tâm chút nào. Anh có biện pháp nào chứ…
Nguyên muốn chết đi cho xong. Mẹ cô nói những thứ này ra làm gì cơ chứ. Cứ như cô là học sinh tiểu học, được phụ huynh gửi gắm cho thầy giáo chủ nhiệm không bằng.
- Kìa mẹ…
- Mẹ nói không đúng à?
- Vậy tối qua cô đi uống rượu với khách? – Người nào đó biết rồi còn cố tình giả vờ. Nguyên chưa kịp nói gì thì mẹ cô đã cướp lời:
- Khách lại còn lăn ra bất tỉnh nhân sự, phải đưa về tận phòng nữa chứ!
- Mẹ! – Nguyên không chịu nổi mẹ nữa rồi. Bà cứ ở đây cà kê dê ngỗng thế này chắc chắn sẽ tổn hại đến sự nghiệp của cô ở công ty mất. Cô cúi chào cấp trên rồi cương quyết kéo tay mẹ đi. Bà Hoa vừa đi vừa ngoái lại:
- Tôi có lời nào không phải mong anh bỏ quá cho. Khi nào rảnh mời anh ghé nhà chơi.
- Vâng! – Thế Phong gật khẽ đầu, nhìn hai người phụ nữ một lớn một nhỏ trước mắt, trong lòng nghĩ thầm: Vậy tối qua, hóa ra là hiểu lầm. Khẳng định được điều này, trong lòng anh chẳng hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm như vừa gỡ được một mối tơ vò. Phong khởi động xe, mở cửa sổ để cho ngọn gió mát lành buổi sáng tràn vào trong xe, nhớ lại một buổi tối cách đây đã lâu.
Buổi tối hôm ấy, anh ngồi một mình trên sân thượng nhà hàng Gió Bắc. Đây chẳng phải là một nhà hàng cao cấp, nhưng lại mang phong vị rất riêng, có nhiều món ăn dân dã khoái khẩu dành cho khách sành ăn. Nhất là chỗ ngồi trên cao này, không phải cứ có tiền muốn lên là được. Ở đây không gian khoáng đạt, gió trong lành, còn đưa đến mùi thơm thoang thoảng của hoa sữa, gợi nhớ về ngôi nhà thời thơ ấu nơi phố cũ. Mỗi chỗ ngồi đều được ngăn cách một cách tự nhiên bằng các bụi cây, khóm hoa hay giàn tơ hồng lưa thưa rủ xuống thướt tha như mái tóc dài. Hồi ấy ông nội anh đang bắt anh đi học việc, nhận một chức trưởng phòng tài chính trong công ty nhỏ của ông bác họ nên cũng hay đi ăn uống xã giao với nhiều đối tượng. Hôm đó hẹn với giám đốc tín dụng một ngân hàng ở Gió Bấc do ông ta nói muốn ăn món đuông ở đấy, thế nào thành ra anh lại bị cho leo cây, đành ngồi nhâm nhi hết chai bia cho đỡ tức rồi về. Tự nhiên một giọng nữ dễ nghe theo cơn gió đưa đến. Đang nhàn rỗi, anh cũng để cho câu chuyện của cô chui vào não:
- Tại sao cậu không tha thứ cho anh ấy. Làm sao vậy? Cậu còn yêu anh ấy cơ mà!
- Kể cả là còn yêu đi chăng nữa, tớ cũng không có cách nào quay lại với anh ấy.
Ồ thì ra là một câu chuyện tình buồn.
- Cậu đừng như thế. Đó chỉ là một sự hiểu lầm.
- Ngủ cùng một người con gái khác thì là hiểu lầm sao?
- Mọi người đều biết ả Thủy đó gài bẫy anh ấy. Có thể chỉ là một phút yếu lòng. Điều quan trọng là anh ấy luôn yêu cậu. Anh ấy đã ân hận. Anh ấy đã cầu xin cậu tha thứ. Bọn tớ còn cảm thấy thương anh ấy. Cậu tại sao lại cứng nhắc như thế cơ chứ?
- Nói như các cậu, cứ có cô gái nào sán lại thì được phép yếu lòng sao?
Giọng cô kia phân tích:
- Cậu phải biết phụ nữ bây giờ rất ghê gớm. Người đàn ông nào tốt là phải giữ lấy không thì sẽ bị họ chài mất đấy. Cũng tại cậu, lẽ ra cậu phải giữ chặt lấy anh ấy thì đằng này lại sơ hở, không đề phòng để kẻ địch tấn công. Lỗi một phần là ở cậu.
Giọng nữ dễ nghe bình tĩnh:
- Cậu nói thế nào thì cho là thế ấy!
- Cậu… Đúng là hết nước hết cái với cậu rồi. Đàn ông á, chẳng có ai là Đường Tăng đâu. Nghe tớ đi, ngày mai anh ấy đi Úc rồi! Đừng để sau này phải hối hận.
Nhắc đến đi Úc, thằng em họ con chú anh cũng sắp sửa đi Úc. Chẳng lẽ… Mà sao có thể nhỉ? Đâu có nghe thấy nó nói yêu đương bao giờ!
Lúc đó gió trên tầng thượng thổi rất mạnh. Phong quay đầu lại. Những sợi dây hoa tơ hồng đung đưa. Mái tóc của cô gái có giọng nói dễ nghe rối tung trong gió. Đám khách nhốn nháo túm giữ những thứ đang bị gió thổi bay trên bàn lại. Tất cả đều động, duy chỉ có khuôn mặt ấy là tĩnh lặng như hồ nước mùa thu dưới ánh trăng.
Tác giả :
Minh Moon