Chuyện Xưa Ở Thành Nhỏ
Quyển 1 - Chương 12: Giúp nàng giảm bớt sức lực (H)
Tác giả: Thượng Phiến Nhược Thủy
Người dịch: Khiết Lâm
Đối đầu với Vệ Hy, Mục Hâm Kỳ chưa bao giờ chiếm thế thượng phong, vùng vẫy kháng nghị được một lúc, vẫn bị hắn giam giữ trong ngực, mút lấy cánh môi anh đào non nớt không buông.
"Nếu sợ người khác nghe thấy, Kỳ Nhi cần phải kêu nhỏ tiếng một chút rồi." Vệ Hy cười khẽ, bá đạo chiếm đoạt thơm ngọt trong khoang miệng nhỏ, quấn quýt chiếc lưỡi đinh hương non mềm, liên tục thay đổi góc độ, tìm kiếm phương thức triền miên chặt chẽ thích hợp nhất. Một tay dọc theo bả vai trượt xuống, từ cổ áo nghiêng lệch chui vào bên trong, bao phủ lấy một nắm tròn mềm vuốt ve nhào nặn, dưới lớp vải vóc mỏng manh loáng thoáng hiện ra động tác không ngừng của những khớp tay thon dài, vô cùng sắc tình.
"Ưm..." Mục Hâm Kỳ ngẩng đầu, thừa nhận những nụ hôn nóng bỏng từ nam nhân, nước bọt dung hòa, không kịp nuốt xuống thấm ướt cả hàm dưới, ma sát một mảng ánh nước lấp lánh. Tiếng nước chậc chậc tràn ra từ giữa răng môi quấn quýt, khiến buồng xe nhỏ bé tỏa ra hơi nóng bừng bừng.
Nam nhân được một tấc lại tiến một thước, chẳng biết lúc nào đã giật mở vạt áo trước ngực, một cặp vú trắng như tuyết bị những đốt ngón tay thon dài của nam nhân nắn bóp đùa nghịch, hiện ra một cảnh tượng kỳ lạ.
Không còn thỏa mãn với cảm xúc dưới tay nữa, Vệ Hy hút mạnh một cái môi nhỏ thơm ngọt, dán sát vào da thịt non mịn một đường liếm láp xuống dưới, một ngụm ngậm lấy đầu ngực béo mập, mút hút nhai gặm như một tên háo sắc, dường như muốn hút ra dòng sữa tươi ngọt ngào từ trong đó vậy.
Mục Hâm Kỳ cúi đầu đã nhìn thấy động tác mật thiết sắc tình của nam nhân, khoái cảm tê dại từ đỉnh đầu không ngừng lan truyền khắp toàn thân, sắp sửa không kìm nén được tiếng ngâm nga trong cổ họng nữa, đành phải ôm lấy đầu của hắn, với ý muốn ngăn chặn sức tiến công cuồng dã của hắn.
"Ừm a... Nhẹ chút..."
Nam nhân bất mãn sự quấy rối của nàng, ngày càng táo tợn hơn, há to miệng nhai cắn quầng vú non nớt, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi gảy gảy đỉnh nhọn màu hồng nhạt, khiến bầu ngực trắng noãn sáng loáng ánh nước đọng. Bàn tay bên dưới không dừng lại khắc nào, quen việc dễ làm mà chui vào quần lót trong váy sa, tìm kiếm miệng huyệt mềm mại, chậm rãi nắn bóp vuốt ve, kích thích chất mật ngọt ngào chảy ra.
"Ưm... A..." Mục Hâm Kỳ bị làm đến cả người nhũn ra, bám vào bả vai của nam nhân, hàm răng trắng nhỏ cắn nhẹ môi dưới, không ngừng run rẩy ngâm nga.
Ngọc thể ướt át bóng bẩy tựa như ẩn chứa nguồn ma lực vô tận, sau một lúc nam nhân điên cuồng hấp thu, dưới quần lụa mỏng manh đội lên một túp lều căng phồng, dường như kêu gào muốn xông ra ngoài, hai tay nóng hổi hệt sắt thép vậy, in dấu trên da thịt trơn nhẵn, liên tục đốt lửa.
Vệ Hy thở gấp ồm ồm, hơi nâng mông Mục Hâm Kỳ lên, chỉ vài ba động tác đã tuột quần của mình đến dưới đầu gối, sẵn tiện cởi luôn của cả Mục Hâm Kỳ.
Da thịt trần trụi cứ thế va chạm với nhau, lập tức kích thích nên một trận run rẩy, cả hai đều không nhịn được mà rên rĩ thở dài một hơi.
Giữa bộ lông đen nhánh, dục bổng dữ tợn kia sớm đã vận sức chờ phát động, chống đỡ trên miệng huyệt trơn mềm không ngừng cọ sát, mượn mật dịch xem như bôi trơn trước khi tiến công một cách trắng trợn. Môi lưỡi thì vẫn chiếm đoạt bộ ngực đầy đặn, chậc chậc mút hút.
Trải qua mấy phen ve vuốt, đánh thức dục vọng ẩn sâu trong Mục Hâm Kỳ, hoa huyệt ướt sũng bắt đầu hút lấy thân gậy nơi miệng huyệt theo bản năng, một cái lại một cái, giống như có một cái miệng nhỏ nhắn non mềm đang cắn khẽ vậy.
Vệ Hy giữ chặt nhào nặn mông nhỏ mềm mại trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng cọ xát đem côn thịt trượt vào bên trong huyệt thịt ngọ nguậy, vừa hay lúc này xe ngựa xốc lên một cái, quy đầu cực đại phút chốc vọt vào.
"A!" Mục Hâm Kỳ kêu lên sợ hãi, sau khi phản ứng lại thì vội vàng bưng kín miệng nhỏ, gương mặt xấu hổ đỏ bừng vùi vào bả vai Vệ Hy, "Ô ô ô..." Mắc cỡ chết người rồi!
"Ách..." Vẻ mặt Vệ Hy thì sảng khoái đến nỗi thở dài một hơi, ôm lấy người con gái yêu kiều bắt đầu thọc đẩy, cười khẽ dỗ dành, "Bảo bối không sợ, cho dù nghe được cũng không có người dám nói một chữ."
Mục Hâm Kỳ nghe hắn nói xằng nói bậy mới là lạ, tức giận cắn một ngụm lên hầu kết rung rung vì cười của hắn, nhưng lại đổi lấy một cái húc mạnh thật sâu bên dưới.
"Sợ người ta nghe thấy mà còn ở đó kích ta!" Vệ Hy nhéo một cái lên mông thịt trong tay, nửa thân trên tựa vào vách xe, ưỡn hông thúc giục, "Không phải muốn cưỡi ngựa à? Cưỡi đi."
Mục Hâm Kỳ đỏ mặt không nói.
Cái tên này lần nào cũng phá bỏ giới hạn cuối cùng, đổi mới nhận biết về sự vô sỉ của nàng.
Tốc độ của xe ngựa bỗng nhiên chậm lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đến gần, Mục Hâm Kỳ sợ đến mức rụt lại, nằm nhoài trong lòng Vệ Hy không dám động đậy. Váy sa của nàng che phủ hạ thể gắn chặt vào nhau của hai người, áo ngắn bên trên cũng chỉ mở tung vạt trước, nhìn từ phía sau cũng chỉ thấy rõ hai người ôm nhau mà thôi, ai lại nghĩ đến dưới lớp váy sa kia, côn thịt thô to đang cứng rắn cắm trong huyệt mềm, ái dịch dâm mỹ tuôn ra ồ ạt.
"Đại nhân, theo như Lưu Nghĩa nói thì phía trước có đường núi có thể tiết kiệm khá nhiều thời gian, nhưng trời vừa mưa nên đường đi hơi gập ghềnh, ngài thấy..."
Ánh mắt Vệ Hy lấp lóe, lập tức đáp ngay: "Vậy thì cứ đi đường núi vậy."
Đợi Mục Hâm Kỳ hiểu được mưu tính của Vệ Hy, suýt nữa thì hối hận để xanh cả ruột.
"A a a ưm ưm ưm... Ngươi cái tên... vô, vô lại... Ưm ưm ưm"
Mục Hâm Kỳ bị buộc ngồi trên côn thịt không ngừng đâm thọc, lại thêm trên đường xe ngựa cứ lắc lư xóc nảy, đến kêu cũng không thể kêu thành tiếng hoàn chỉnh.
"Cái này có thể giúp nàng giảm bớt không ít sức lực, còn không cố gắng một chút?" Giọng điệu Vệ Hy ung dung, nhưng đáy mắt thì lại tích góp một cơn gió lốc màu đỏ sậm.
Cảm nhận được tình triều dâng cao, Mục Hâm Kỳ thật sự sợ mình không nhịn được mà rên rĩ thành tiếng, dứt khoát nghiêng người về trước, ôm lấy gương mặt anh tuấn của Vệ Hy, lưỡi nhỏ duỗi ra chủ động hôn tới, cuối cùng cũng ngăn được tiếng rên rĩ sắp tràn khỏi miệng.
Vệ Hy sững lại một chút, ánh mắt tối sầm, lập tức đoạt lại quyền chủ động, lưỡi dài tùy ý khuấy đảo cuộn xoắn trong miệng nàng, phát ra âm thanh dịch nước giao hòa "chậc chậc", bắp thịt rắn chắc nơi eo khỏe thì mượn sức từ xe ngựa chòng chành, đâm chọc huyệt nhỏ non mềm đầy nước.
"Ô ô ô..."
Côn thịt cường tráng điên cuồng chinh phạt, khiến Mục Hâm Kỳ không nhịn được tiếng kêu rên, thêm nữa trước ngực vẫn có hai bàn tay đang tác oai tác quái, vân vê bóp nặn đến mức nàng sắp hóa thành một vũng nước.
Mục Hâm Kỳ cảm thấy suốt chặng đường dài, sợ rằng nàng sẽ bị tên nam nhân này muốn đến mất nửa cái mạng, cố nén khoái cảm tê dại nơi hoa huyệt, bám vào bả vai nam nhân chống người dậy, để hoa huyệt thoát khỏi sự cắm đút của côn thịt, nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn còn dư lại đỉnh đầu chưa rút ra, nóng hôi hổi chặn ngay miệng huyệt, bỏng đến khiến người ta run sợ.
Bắt lấy bàn tay muốn đè mạnh xuống của nam nhân dục cầu bất mãn, Mục Hâm Kỳ thở hổn hển cầu xin: "Ưm... Để ta nghỉ một lát..."
Vệ Hy không nghe, hai tay siết chặt lấy eo thon kéo xuống, cả cây gậy màu tím thẫm lại vùi hết vào trong huyệt nhỏ đẫm nước, khẽ thở dài một hơi, ung dung nhàn hạ, "Nghỉ đi."
Mục Hâm Kỳ nằm bò trong lòng hắn, càng thở dốc dữ dội hơn, thân người mảnh khảnh bị cắm đến độ run rẩy, "Ừm a... Đồ vô lại... Bảo ta làm sao, làm sao nghỉ!"
Vệ Hy mắt điếc tai ngơ, lật ngược nước cờ cho nàng tính toán thời gian, còn chưa đợi nàng thở đều, đã nâng eo thẳng mông, "bành bạch bành bạch" đút vào rút ra. Hai túi trứng vỗ vào âm hộ non mềm trơn nhẵn, dịch nước tràn trề, bọt trắng vẩy tung tóe, lông tóc ướt đẫm không phân rõ là của ai, vô cùng nhục dục.
Vì để kéo dài khoái cảm, Vệ Hy cứ điên cuồng đâm chọc như thế hồi lâu, rồi buông chậm tốc độ, tiến lên dần dần xoáy vào từng tấc một, bỗng nhiên húc thẳng một phát sau cùng, lại rút ra toàn bộ, lặp đi lặp lại như vậy, luật động chín cạn một sâu.
Mục Hâm Kỳ nhắm chặt mặt, nước mắt sảng khoái trượt xuống từ khóe mắt, sống chết dán chặt vào môi hắn, chỉ có thể hút lấy không khí từ trong miệng hắn, chỉ sợ rằng một khi tách ra thì sẽ kêu rên thành tiếng.
"Ách... Kỳ Nhi ngoan... Ôm chặt ta." Vệ Hy duỗi lưỡi liếm mút cánh môi trơn nước, khàn giọng thì thầm.
Mục Hâm Kỳ nghe lời vòng ôm thật chặt cổ hắn, môi hồng chủ động đuổi theo môi của hắn, sợ hắn tấn công bất ngờ.
Vệ Hy cũng mặc sức theo nàng, vươn môi lưỡi ra trước mặt, cùng nàng quấn quýt dây dưa. Hai tay siết chặt thân thể tuyết trắng, chuyển động nửa người dưới, bắt đầu hung hăng đâm thọc, cái nào cũng vừa nhanh vừa sâu, đánh thẳng vào tử cung.
Mục Hâm Kỳ trừng to mắt, chưa được vài cái đã run người đạt cao trào. Vệ Hy cuộn chặt cánh môi của nàng, yên lặng ưỡn eo, sự rung động dưới váy sa lại ngày càng mãnh liệt. Nhất thời Mục Hâm Kỳ cũng mơ hồ, rốt cuộc là do xe ngựa chuyển động, hay là do tình nhân yêu thương như cuồng phong bão táp.
"A... Đến rồi... Kỳ Nhi, tiếp nhận ta... Kỳ Nhi..." Vệ Hy ôn nhu trầm thấp nỉ non tên của Mục Hâm Kỳ, hung ác cắm rút chừng trăm cái, mông hẹp lay động, mặc cho tinh dịch nóng bỏng bắn thẳng vào trong hoa hồ, một ngụm hôn lấy tiếng rên rĩ bị bức phải trở nên điên cuồng của nàng.
Bên chóp mũi tràn ngập mùi xạ hương nồng đậm, cả người Mục Hâm Kỳ co quắp vùi vào lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của nam nhân, bắp đùi trắng nõn dưới váy sa vẫn hơi hơi run rẩy, thần trí phiêu đãng tận trên đám mây cao trào, hồi lâu cũng không cách nào tỉnh lại.
Hết chương 12.
Người dịch: Khiết Lâm
Đối đầu với Vệ Hy, Mục Hâm Kỳ chưa bao giờ chiếm thế thượng phong, vùng vẫy kháng nghị được một lúc, vẫn bị hắn giam giữ trong ngực, mút lấy cánh môi anh đào non nớt không buông.
"Nếu sợ người khác nghe thấy, Kỳ Nhi cần phải kêu nhỏ tiếng một chút rồi." Vệ Hy cười khẽ, bá đạo chiếm đoạt thơm ngọt trong khoang miệng nhỏ, quấn quýt chiếc lưỡi đinh hương non mềm, liên tục thay đổi góc độ, tìm kiếm phương thức triền miên chặt chẽ thích hợp nhất. Một tay dọc theo bả vai trượt xuống, từ cổ áo nghiêng lệch chui vào bên trong, bao phủ lấy một nắm tròn mềm vuốt ve nhào nặn, dưới lớp vải vóc mỏng manh loáng thoáng hiện ra động tác không ngừng của những khớp tay thon dài, vô cùng sắc tình.
"Ưm..." Mục Hâm Kỳ ngẩng đầu, thừa nhận những nụ hôn nóng bỏng từ nam nhân, nước bọt dung hòa, không kịp nuốt xuống thấm ướt cả hàm dưới, ma sát một mảng ánh nước lấp lánh. Tiếng nước chậc chậc tràn ra từ giữa răng môi quấn quýt, khiến buồng xe nhỏ bé tỏa ra hơi nóng bừng bừng.
Nam nhân được một tấc lại tiến một thước, chẳng biết lúc nào đã giật mở vạt áo trước ngực, một cặp vú trắng như tuyết bị những đốt ngón tay thon dài của nam nhân nắn bóp đùa nghịch, hiện ra một cảnh tượng kỳ lạ.
Không còn thỏa mãn với cảm xúc dưới tay nữa, Vệ Hy hút mạnh một cái môi nhỏ thơm ngọt, dán sát vào da thịt non mịn một đường liếm láp xuống dưới, một ngụm ngậm lấy đầu ngực béo mập, mút hút nhai gặm như một tên háo sắc, dường như muốn hút ra dòng sữa tươi ngọt ngào từ trong đó vậy.
Mục Hâm Kỳ cúi đầu đã nhìn thấy động tác mật thiết sắc tình của nam nhân, khoái cảm tê dại từ đỉnh đầu không ngừng lan truyền khắp toàn thân, sắp sửa không kìm nén được tiếng ngâm nga trong cổ họng nữa, đành phải ôm lấy đầu của hắn, với ý muốn ngăn chặn sức tiến công cuồng dã của hắn.
"Ừm a... Nhẹ chút..."
Nam nhân bất mãn sự quấy rối của nàng, ngày càng táo tợn hơn, há to miệng nhai cắn quầng vú non nớt, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi gảy gảy đỉnh nhọn màu hồng nhạt, khiến bầu ngực trắng noãn sáng loáng ánh nước đọng. Bàn tay bên dưới không dừng lại khắc nào, quen việc dễ làm mà chui vào quần lót trong váy sa, tìm kiếm miệng huyệt mềm mại, chậm rãi nắn bóp vuốt ve, kích thích chất mật ngọt ngào chảy ra.
"Ưm... A..." Mục Hâm Kỳ bị làm đến cả người nhũn ra, bám vào bả vai của nam nhân, hàm răng trắng nhỏ cắn nhẹ môi dưới, không ngừng run rẩy ngâm nga.
Ngọc thể ướt át bóng bẩy tựa như ẩn chứa nguồn ma lực vô tận, sau một lúc nam nhân điên cuồng hấp thu, dưới quần lụa mỏng manh đội lên một túp lều căng phồng, dường như kêu gào muốn xông ra ngoài, hai tay nóng hổi hệt sắt thép vậy, in dấu trên da thịt trơn nhẵn, liên tục đốt lửa.
Vệ Hy thở gấp ồm ồm, hơi nâng mông Mục Hâm Kỳ lên, chỉ vài ba động tác đã tuột quần của mình đến dưới đầu gối, sẵn tiện cởi luôn của cả Mục Hâm Kỳ.
Da thịt trần trụi cứ thế va chạm với nhau, lập tức kích thích nên một trận run rẩy, cả hai đều không nhịn được mà rên rĩ thở dài một hơi.
Giữa bộ lông đen nhánh, dục bổng dữ tợn kia sớm đã vận sức chờ phát động, chống đỡ trên miệng huyệt trơn mềm không ngừng cọ sát, mượn mật dịch xem như bôi trơn trước khi tiến công một cách trắng trợn. Môi lưỡi thì vẫn chiếm đoạt bộ ngực đầy đặn, chậc chậc mút hút.
Trải qua mấy phen ve vuốt, đánh thức dục vọng ẩn sâu trong Mục Hâm Kỳ, hoa huyệt ướt sũng bắt đầu hút lấy thân gậy nơi miệng huyệt theo bản năng, một cái lại một cái, giống như có một cái miệng nhỏ nhắn non mềm đang cắn khẽ vậy.
Vệ Hy giữ chặt nhào nặn mông nhỏ mềm mại trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng cọ xát đem côn thịt trượt vào bên trong huyệt thịt ngọ nguậy, vừa hay lúc này xe ngựa xốc lên một cái, quy đầu cực đại phút chốc vọt vào.
"A!" Mục Hâm Kỳ kêu lên sợ hãi, sau khi phản ứng lại thì vội vàng bưng kín miệng nhỏ, gương mặt xấu hổ đỏ bừng vùi vào bả vai Vệ Hy, "Ô ô ô..." Mắc cỡ chết người rồi!
"Ách..." Vẻ mặt Vệ Hy thì sảng khoái đến nỗi thở dài một hơi, ôm lấy người con gái yêu kiều bắt đầu thọc đẩy, cười khẽ dỗ dành, "Bảo bối không sợ, cho dù nghe được cũng không có người dám nói một chữ."
Mục Hâm Kỳ nghe hắn nói xằng nói bậy mới là lạ, tức giận cắn một ngụm lên hầu kết rung rung vì cười của hắn, nhưng lại đổi lấy một cái húc mạnh thật sâu bên dưới.
"Sợ người ta nghe thấy mà còn ở đó kích ta!" Vệ Hy nhéo một cái lên mông thịt trong tay, nửa thân trên tựa vào vách xe, ưỡn hông thúc giục, "Không phải muốn cưỡi ngựa à? Cưỡi đi."
Mục Hâm Kỳ đỏ mặt không nói.
Cái tên này lần nào cũng phá bỏ giới hạn cuối cùng, đổi mới nhận biết về sự vô sỉ của nàng.
Tốc độ của xe ngựa bỗng nhiên chậm lại, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân đến gần, Mục Hâm Kỳ sợ đến mức rụt lại, nằm nhoài trong lòng Vệ Hy không dám động đậy. Váy sa của nàng che phủ hạ thể gắn chặt vào nhau của hai người, áo ngắn bên trên cũng chỉ mở tung vạt trước, nhìn từ phía sau cũng chỉ thấy rõ hai người ôm nhau mà thôi, ai lại nghĩ đến dưới lớp váy sa kia, côn thịt thô to đang cứng rắn cắm trong huyệt mềm, ái dịch dâm mỹ tuôn ra ồ ạt.
"Đại nhân, theo như Lưu Nghĩa nói thì phía trước có đường núi có thể tiết kiệm khá nhiều thời gian, nhưng trời vừa mưa nên đường đi hơi gập ghềnh, ngài thấy..."
Ánh mắt Vệ Hy lấp lóe, lập tức đáp ngay: "Vậy thì cứ đi đường núi vậy."
Đợi Mục Hâm Kỳ hiểu được mưu tính của Vệ Hy, suýt nữa thì hối hận để xanh cả ruột.
"A a a ưm ưm ưm... Ngươi cái tên... vô, vô lại... Ưm ưm ưm"
Mục Hâm Kỳ bị buộc ngồi trên côn thịt không ngừng đâm thọc, lại thêm trên đường xe ngựa cứ lắc lư xóc nảy, đến kêu cũng không thể kêu thành tiếng hoàn chỉnh.
"Cái này có thể giúp nàng giảm bớt không ít sức lực, còn không cố gắng một chút?" Giọng điệu Vệ Hy ung dung, nhưng đáy mắt thì lại tích góp một cơn gió lốc màu đỏ sậm.
Cảm nhận được tình triều dâng cao, Mục Hâm Kỳ thật sự sợ mình không nhịn được mà rên rĩ thành tiếng, dứt khoát nghiêng người về trước, ôm lấy gương mặt anh tuấn của Vệ Hy, lưỡi nhỏ duỗi ra chủ động hôn tới, cuối cùng cũng ngăn được tiếng rên rĩ sắp tràn khỏi miệng.
Vệ Hy sững lại một chút, ánh mắt tối sầm, lập tức đoạt lại quyền chủ động, lưỡi dài tùy ý khuấy đảo cuộn xoắn trong miệng nàng, phát ra âm thanh dịch nước giao hòa "chậc chậc", bắp thịt rắn chắc nơi eo khỏe thì mượn sức từ xe ngựa chòng chành, đâm chọc huyệt nhỏ non mềm đầy nước.
"Ô ô ô..."
Côn thịt cường tráng điên cuồng chinh phạt, khiến Mục Hâm Kỳ không nhịn được tiếng kêu rên, thêm nữa trước ngực vẫn có hai bàn tay đang tác oai tác quái, vân vê bóp nặn đến mức nàng sắp hóa thành một vũng nước.
Mục Hâm Kỳ cảm thấy suốt chặng đường dài, sợ rằng nàng sẽ bị tên nam nhân này muốn đến mất nửa cái mạng, cố nén khoái cảm tê dại nơi hoa huyệt, bám vào bả vai nam nhân chống người dậy, để hoa huyệt thoát khỏi sự cắm đút của côn thịt, nhưng cho dù như vậy, cũng vẫn còn dư lại đỉnh đầu chưa rút ra, nóng hôi hổi chặn ngay miệng huyệt, bỏng đến khiến người ta run sợ.
Bắt lấy bàn tay muốn đè mạnh xuống của nam nhân dục cầu bất mãn, Mục Hâm Kỳ thở hổn hển cầu xin: "Ưm... Để ta nghỉ một lát..."
Vệ Hy không nghe, hai tay siết chặt lấy eo thon kéo xuống, cả cây gậy màu tím thẫm lại vùi hết vào trong huyệt nhỏ đẫm nước, khẽ thở dài một hơi, ung dung nhàn hạ, "Nghỉ đi."
Mục Hâm Kỳ nằm bò trong lòng hắn, càng thở dốc dữ dội hơn, thân người mảnh khảnh bị cắm đến độ run rẩy, "Ừm a... Đồ vô lại... Bảo ta làm sao, làm sao nghỉ!"
Vệ Hy mắt điếc tai ngơ, lật ngược nước cờ cho nàng tính toán thời gian, còn chưa đợi nàng thở đều, đã nâng eo thẳng mông, "bành bạch bành bạch" đút vào rút ra. Hai túi trứng vỗ vào âm hộ non mềm trơn nhẵn, dịch nước tràn trề, bọt trắng vẩy tung tóe, lông tóc ướt đẫm không phân rõ là của ai, vô cùng nhục dục.
Vì để kéo dài khoái cảm, Vệ Hy cứ điên cuồng đâm chọc như thế hồi lâu, rồi buông chậm tốc độ, tiến lên dần dần xoáy vào từng tấc một, bỗng nhiên húc thẳng một phát sau cùng, lại rút ra toàn bộ, lặp đi lặp lại như vậy, luật động chín cạn một sâu.
Mục Hâm Kỳ nhắm chặt mặt, nước mắt sảng khoái trượt xuống từ khóe mắt, sống chết dán chặt vào môi hắn, chỉ có thể hút lấy không khí từ trong miệng hắn, chỉ sợ rằng một khi tách ra thì sẽ kêu rên thành tiếng.
"Ách... Kỳ Nhi ngoan... Ôm chặt ta." Vệ Hy duỗi lưỡi liếm mút cánh môi trơn nước, khàn giọng thì thầm.
Mục Hâm Kỳ nghe lời vòng ôm thật chặt cổ hắn, môi hồng chủ động đuổi theo môi của hắn, sợ hắn tấn công bất ngờ.
Vệ Hy cũng mặc sức theo nàng, vươn môi lưỡi ra trước mặt, cùng nàng quấn quýt dây dưa. Hai tay siết chặt thân thể tuyết trắng, chuyển động nửa người dưới, bắt đầu hung hăng đâm thọc, cái nào cũng vừa nhanh vừa sâu, đánh thẳng vào tử cung.
Mục Hâm Kỳ trừng to mắt, chưa được vài cái đã run người đạt cao trào. Vệ Hy cuộn chặt cánh môi của nàng, yên lặng ưỡn eo, sự rung động dưới váy sa lại ngày càng mãnh liệt. Nhất thời Mục Hâm Kỳ cũng mơ hồ, rốt cuộc là do xe ngựa chuyển động, hay là do tình nhân yêu thương như cuồng phong bão táp.
"A... Đến rồi... Kỳ Nhi, tiếp nhận ta... Kỳ Nhi..." Vệ Hy ôn nhu trầm thấp nỉ non tên của Mục Hâm Kỳ, hung ác cắm rút chừng trăm cái, mông hẹp lay động, mặc cho tinh dịch nóng bỏng bắn thẳng vào trong hoa hồ, một ngụm hôn lấy tiếng rên rĩ bị bức phải trở nên điên cuồng của nàng.
Bên chóp mũi tràn ngập mùi xạ hương nồng đậm, cả người Mục Hâm Kỳ co quắp vùi vào lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của nam nhân, bắp đùi trắng nõn dưới váy sa vẫn hơi hơi run rẩy, thần trí phiêu đãng tận trên đám mây cao trào, hồi lâu cũng không cách nào tỉnh lại.
Hết chương 12.
Tác giả :
Thượng Phiến Nhược Thủy