Chuyện Xấu Nhiều Ma
Quyển 4 - Chương 26: Chẳng được chẳng mất (Hạ)
Bên ngoài rừng trúc, cuộc chiến giữa Liêm Chiêu và Ôn Túc vẫn diễn ra rất say sưa. “Tụ Phong trại", “Huyền Linh Đạo" làm nghĩa vụ chủ nhà, Đệ tử của hai Hải thì giằng co cùng binh mã Liêm gia, ai cũng không dám vọng động nửa bước.
Liêm Chiêu và Ôn Túc đánh ra hơn mười chiêu, vẫn không phân thắng bại như cũ. Nhưng hai người đều mang thương tích trong người, cũng không thể chịu đựng được mãi. Hơn mười chiêu trôi qua, đều lộ ra thần sắc mệt mỏi.
Luận thân thủ và nội lực, hiện tại Liêm Chiêu cũng coi như là tương xứng với Ôn Túc. Nhưng về cận chiến thì Liêm Chiêu lại rơi vào điểm bất lợi, trong thúc đánh nhau qua lại, dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Thương thế của Ôn Túc mặc dù nặng, nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thế công của song đao lại mãnh liệt, chiếm được ưu thế.
Chỉ thấy tay trái hắn nâng đao chém xuống, tay phải nhanh chóng tiếp thêm một chiêu, đâm thẳng vào ngực Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu vung kiếm đánh văng một đao, đang định xoay người né tránh đao thứ hai, không ngờ cánh tay bị thương đột nhiên nổi lên một trận đau nhức. Trường kiếm trong tay hắn buông lỏng, lực đạo suy giảm. Vốn đao phong đang bị chặn, lại đột ngột chém tới, hắn vội vàng né tránh, thoát được trong nguy hiểm. Hắn không kịp thở dốc, liền đón nhận đao thứ hai của Ôn Túc. Cánh tay phải của hắn vẫn không thể dùng sức như cũ, chắc chắn là không thể chắn chiêu được. Nhưng mà, trong thời khắc nguy cấp đó, hắn buông tha cho né tránh, thả người tiến lên, tay trái túm mạnh lấy tay phải của Ôn Túc.
Đây là nước cờ hiểm trong chiến đấu, chiêu thức không sinh tức tử* (Không sống thì chết). Mọi người chỉ thấy đầu đao của Ôn Túc để trên vai trái của Liêm Chiêu, máu đỏ thấm dần qua lớp quần áo. Giờ khắc này, hắn chỉ cần buông lỏng sức ngay lập tức, đao phong sẽ đâm vào bả vai.
Nhưng mà, trường kiếm trên tay phải Liêm Chiêu cũng đang đặt trên gáy Ôn Túc. Đao trên tay trái của Ôn Túc chống đỡ kiếm của Liêm Chiêu, chỉ hơi sai lầm, cũng sẽ mất đầu.
“Hay cho một cái đấu pháp không muốn sống. Quả thực muốn chết…" Ôn Túc lạnh giọng, nói.
Hô hấp của Liêm Chiêu mang theo một tia hỗn loạn, nhưng vẻ mặt và ngữ khí vẫn thực bình tĩnh thản nhiên, “Ta sẽ không chết…"
Ôn Túc nhíu mày, nhìn đối thủ trước mặt. Bàn tay nắm lấy cổ tay Ôn Túc của Liêm Chiêu tăng thêm một phần lực đạo, trong thanh âm tản ra hào khí không thể coi thường, “Nam nhi Liêm gia chỉ có thể chết trên chiến trường. Ta còn rất nhiều chuyện cần phải làm, tuyệt đối không thể chết trong tay ngươi!"
Ôn Túc nghe thấy thế, lại có hơi chút kinh ngạc.
Lúc này, bên trong rừng trúc, khói bụi sương mù bốc lên, mù mịt cả một góc trời xanh.
Trong đám binh lính có người liếc mắt thấy dị tượng này, kinh hô lên tiếng, nói: “Rừng trúc cháy rồi!"
Liêm Chiêu nghe vậy, không chút do dự nới tay trái ra. Đao phong của Ôn Túc ngay lập tức đâm vào bả vai. Trong cái chớp mắt ngắn ngủi đó, tay trái Liêm Chiêu xuất chưởng, đánh thẳng về phía ngực Ôn Túc. Ôn Túc không cách nào né tránh, cứng rắn chịu đựng một chưởng kia, bị đẩy lui mấy bước.
Tay phải Liêm Chiêu thu kiếm, ngay sau đó, mũi kiếm liền chỉ vào mi tâm của Ôn Túc.
Ôn Túc nhìn mũi kiếm kia, đang định vung đao đánh trả, nhưng bất đắc dĩ là thể lực đã cạn, mày hắn nhíu lại, hộc ra một ngụm máu tươi.
Đứng bên, Lạc Nguyên Thanh thấy thế, phi thân tiến lên, ra tay đánh thẳng vào Liêm Chiêu.
Binh sĩ phía sau Liêm Chiêu lập tức kéo cung, tên nhanh chóng bay ra, ép Lạc Nguyên Thanh lui lại.
Phiên xung đột này, khiến nhân mã hai bên lại bắt đầu giằng co mãnh liệt.
Liêm Chiêu nhìn Ôn Túc, chậm rãi đem kiếm rời ra, mở miệng nói, “Hiện tại, rừng trúc bị cháy, minh hữu của cả ngươi và ta đều ở trong rừng, nguy hiểm không thể tránh khỏi. Trận đấu này có tiếp tục cũng không còn ý nghĩa. Buông thành kiến, cứu người trước, thế nào?"
Ôn Túc trầm mặc một lát, thu đao, xoay người, tập tễnh đi về phía trận doanh của mình.
Lạc Nguyên Thanh tiến lên vài bước, vươn tay dìu hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
Liêm Chiêu nhìn bóng lưng hắn, suy nghĩ một lát, cao giọng nói với binh lính: “Phí Luân, Lưu Thắng, các ngươi mang một đội binh mã theo ta phạt trúc nhập lâm* (Chém trúc vào rừng)! Những người còn lại đứng gác ngoài rừng!"
“Dạ!" Binh sĩ lớn tiếng đồng thanh. Lập tức, tiến hành từng bước, bắt đầu vào rừng.
Nhân sĩ mấy phái giang hồ thương nghị, cũng buông tha trận giằng co này, đi vào trong rừng.
Lạc Nguyên Thanh đang định đuổi theo, lại thấy Ôn Túc vẫn đứng tại chỗ, có vẻ đăm chiêu. Nàng thở dài, đi qua, nói: “Công lực của ngươi và Liêm Chiêu tương xứng, hắn cũng chỉ may mắn hơn một chút, ngươi…"
Ôn Túc nhẹ nhàng nâng tay lau máu tươi nơi khóe miệng, trút bỏ vẻ lạnh lùng trên mặt, “Là ta thua…" Hắn ngẩng đầu, nhìn rừng trúc xanh ngắt trước mặt, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, “Ta ngay cả mạng của bản thân cũng không biết quý trọng, làm sao có thể che chở cho tương lai của người khác. Ta luôn luôn châm chọc hắn suy nghĩ nông cạn, xử sự hồn nhiên, kỳ thực, người nông cạn, ngược lại chính là ta…" Ôn Túc cười cười, nói: “Hắn biết mình nên làm cái gì, chỉ mỗi điểm này, đã hơn hẳn ta rồi."
Lạc Nguyên Thanh nói: “Ngươi cũng có chuyện nên làm a. Thống lĩnh đệ tử, khôi phục Đông Hải. Ngươi đã kết minh cùng Nam Hải ta, ta nhất định sẽ tận lực trợ giúp ngươi."
Ôn Túc quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt có chút phức tạp. Hắn tiện đà nâng tay, đem mái tóc toán loạn buộc lại, ổn định hơi thở, nói: “Vào rừng thôi."
Hắn nói xong, kiên định cất bước, đi về phía trong rừng.
Lạc Nguyên Thanh cũng vội vàng đuổi theo, đi sát theo sau hắn.
………
Ở trong rừng, Tiểu Tiểu đi dọc theo con đường có nhiều thi thể chồng chất nhất, cũng không như nàng dự liệu, cơ quan đã phá hết, một đường vô sự. Nàng đi được một lát, lại thấy phía trước có khói bốc lên. Làn khói bụi xám xịt kia, không giống sương mù. Tiếng người, xen lẫn với tiếng thân trúc bị thiêu đốt “Tách tách" không ngừng truyền đến. Trong không khí, mùi cháy khét mãnh liệt truyền đến, gay mũi vô cùng.
Rừng trúc bị cháy?! Trong rừng này sương mù dày đặc, hơi ẩm nặng như thế, làm sao có thể vô duyên vô cớ cháy được? Trừ phi, là có người phóng hỏa.
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu kinh hãi, rừng trúc sâu thẳm, cơ quan gắn đầy. Nếu địch nhân thực sự đang ở trong rừng, so với việc đi vào bắt lấy, phóng hỏa giết người hiển nhiên là thủ đoạn tốt nhất.
Nhưng khúc phường thiết kế mai phục, Thạch Mật chỉ muốn “Thiên Quan", Liêm gia không đả thương người vô tội, Giang Thành lãnh binh tiếp ứng Liêm Doanh, hẳn là sẽ không có bên nào làm ra hành động như vậy mới đúng. Rốt cục là ai, lại có thể sử dụng thủ đoạn ngoan độc như vậy.
Tiểu Tiểu cơ hồ nháy mắt nghĩ ra đáp án. Đối với “Thiên Quan" không hề có hứng thú, lại muốn đưa mọi người vào chỗ chết, chỉ có duy nhất là người của Thần Tiêu phái.
Rất nhiều chuyện trong đầu nàng xâu chuỗi lại, vướng víu quấn lấy nhau khiến nàng không rõ.
Nhưng mà, hiện tại đã không chấp nhận cho nàng có thể suy nghĩ nhiều. Nàng xoay người nhảy lên ngựa, nhằm thẳng về phía ngọn lửa kia.
Đợi đến khi tới gần, nhìn thế lửa, nàng không khỏi kinh hoàng. Bằng năng lực của một mình nàng, căn bản vô pháp đi vào, Tiếng người ẩn ẩn từ trong vòng lửa kia truyền ra, khiến nàng càng thêm khẩn trương.
Làm sao bây giờ? Hiện tại, ra khỏi rừng trúc thông báo cho người khác, chỉ sợ cũng không còn kịp nữa rồi. Nhưng mà, nên làm như thế nào đây?
Nàng nắm chặt đoản kiếm, nhìn khắp mọi nơi, khẩn trương cùng lo lắng khiến nàng không thể suy xét kĩ càng.
Lúc này, mũi trúc nhọn và hố sâu hiện ra trên mặt đất, khiến nàng đột nhiên nghĩ ra một cách. Thế lửa như vậy, sức người không được, nhưng cơ quan thì không giống thế a.
Nàng xoay người xuống ngựa, đi loạn chung quanh, ý đồ mở ra cơ quan.
Mới vừa rồi, chỗ này xảy ra một cuộc chiến, cơ quan cơ bản đã phát động hết. Trong lòng Tiểu Tiểu càng thêm vội vàng, đang lúc vô vọng, đột nhiên dưới chân truyền đến một động tĩnh rất nhỏ. Nàng cuống quýt né tránh. Chỉ thấy một hàng trúc nhọn hoắt đâm thẳng từ dưới đất lên.
Tiểu Tiểu cũng rất sợ hãi, nhưng lại không hề hỗn loạn mất đi bình tĩnh. Nàng phi thân nhảy lên, hung hăng đạp một cước, đá vào hàng trúc nhọn kia, khiến đám trúc xoay ngược một cái, tấn công về phía ngược lại.
Trúc nhọn sắc bén, rơi vào trong hỏa diễm, chặt đứt mấy khóm trúc đang cháy, mở ra một con đường.
Tiểu Tiểu cầm lấy mấy cành trúc có lá trên đất, dùng nó để dập tắt mấy ngọn lửa nhỏ còn lại, sau đó lập tức nhảy vào trong. Nàng tiếp tục đá loạt trúc nhọn kia, dùng nó mở đường, miễn cưỡng tiến lên.
Nhiệt lượng tỏa ra từ lửa cháy bén vào da thịt, vài sợi tóc cũng bị lửa thiêu cháy. Chỉ sau một lát, nàng đã ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển. Lúc nàng đi được vào trong trung tâm vòng lửa, đã hoàn toàn biến thành bộ dáng mặt xám mày tro vô cùng chật vật.
“Nha đầu…" Ngân Kiêu chợt thấy một đợt gió lạnh bay vào, xóa đi hô hấp khó khăn của bản thân. Khi ngẩng đầu, đã thấy Tiểu Tiểu cầm cành trúc đang cháy, đứng trước mặt mọi người.
Tiểu Tiểu nhìn thấy đám người Ngân Kiêu, cũng vui vẻ nhướng lông mày lên, “Mọi người không có việc gì thì tốt rồi, nhanh nhanh rời khỏi nơi này thôi!"
Mọi người ào ào đứng dậy, đi theo con đường sống vừa mở ra kia. Một khắc kia, mọi người không hề cố kị ai là địch ai là bạn, chỉ cùng nhau chiếu ứng giúp đỡ lẫn nhau.
Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhìn thấy Liêm Doanh. Nàng đi lên vài bước, khiếp sợ mở miệng, “Cô…" Nàng không tự giác nói, lại ngừng lại, dừng một chút mới tiếp tục nói, “Ngài không có việc gì chứ. Liêm Chiêu bảo ta tới nói cho ngài, Thần Tiêu phái làm phản…"
Liêm Doanh ngước mắt, có chút vô lực trả lời: “Ta đã biết rồi…" Nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Tiểu, lập tức, dựa vào sự nâng đỡ của gia tướng, rời khỏi đám cháy.
Tiểu Tiểu có chút mờ mịt đứng, không biết nên tiếp tục làm như thế nào.
Lúc này, ở phía sau đột nhiên ồn ào lên. Chỉ thấy Thạch Mật đứng trong lửa đỏ, tuy không chút sứt mẻ, nhưng quần áo đã có vài chỗ bị cháy.
Tiểu Tiểu nhìn quanh bốn phía, Quỷ Cữu và Bỉ Tử đều đã trọng thương, những người còn lại đều đang cố gắng chạy ra, không có ai để ý đến Thạch Mật.
Tiểu Tiểu nhớ đến đủ loại hành động cùng lời nói lúc trước của Thạch Mật, trong lòng không khỏi nổi lên trắc ẩn. Thạch Mật đã từng ra tay cứu Ôn Túc, nhìn thế nào cũng coi như là có ân với nàng. Thiếu nhân tình của người ta, nên trả lại.
Nghĩ đến đây, nàng tiến lên vài bước, kéo Thạch Mật lại, “Tông chủ, mau dừng tay, kẻo bị thương!"
Biểu cảm của Thạch Mật vô cùng thống khổ, không hề giống với vẻ lạnh lùng xuất trần ngày xưa, “… Ta còn chưa tìm được ‘Thiên Quan’… Ta không thể để ‘Thiên Quan’ bị thiêu hủy…" Nàng nói xong, trong giọng nói đều tràn ngập bi thương.
“Tông chủ, cứ ở lại chỗ này, ngươi sẽ chết đấy, còn muốn ‘Thiên Quan’ làm cái gì a?!" Tiểu Tiểu vừa dập lửa trên người Thạch Mật, vừa vội vàng khuyên nhủ.
Thạch Mật vẫn chấp nhất như cũ, “Không được… Ta muốn cứu hắn… Cho dù như thế nào, nhất định phải cứu hắn…"
Trong lúc nàng nói chuyện, Bỉ Tử đã kiên cường chống đỡ thân mình, đi tới, “Tông chủ… Nơi này giao lại cho ta đi, ngài mau rời khỏi đây…"
Thạch Mật nhìn Bỉ Tử, biểu cảm càng trở nên thống khổ.
Bỉ Tử mỉm cười, nói: “Mạng của Bỉ Tử là do tông chủ cứu, cho dù đánh cược tất thảy, cũng muốn giúp tông chủ hoàn thành giấc mộng…" Nàng nói xong, bắt đầu đi dập ngọn lửa đang cháy hừng hực kia.
Tại một khắc kia, Tiểu Tiểu đã hiểu ra một vài thứ. Nếu Thạch Mật thật sự là kẻ đại gian đại ác, coi mạng người như cỏ rác, làm sao có thể có được thủ hạ trung thành tận tâm, nguyện ý hi sinh hết thảy, trợ giúp nàng hoàn thành giấc mộng như vậy chứ? Trên đời này, chính tà trắng đen, chỉ cần thay đổi lập trường, liền hoàn toàn thay đổi, làm sao có thể phân biệt rõ ràng đâu là đúng đâu là sai chứ?
Tiểu Tiểu nhìn người trước mặt, dứt khoát ra tay, kéo lại Bỉ Tử đang định đi dập lửa kia. Nàng dùng ngữ khí nghiêm túc, nói với Thạch Mật: “Tông chủ, một người đã chết, thật sự quan trọng như vậy sao? Chẳng lẽ, so với người sống còn quan trọng hơn sao?"
Thạch Mật nhìn Tiểu Tiểu, nói: “Ta cho rằng ngươi cũng hiểu. Không phải ngươi cũng từng nói muốn hy sinh hết thảy chỉ để cứu lấy một người không thể cứu hay sao?"
Trong ánh mắt Tiểu Tiểu hiện lên một tia phiền muộn, chậm rãi nói: “Không sai. Ngày đó, chỉ cần hắn còn một tia sống sót, ta nhất định sẽ không bao giờ buông tay. Nhưng mà, dù vậy, ta cũng không muốn chỉ vì cứu hắn, mà tổn hại đến an nguy của người khác…"
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nói: “… Tông chủ, ngày đó, ở Tê Vũ sơn trang, con trường sinh cổ kia là ta cố tình dẫm chết… So với việc làm người chết phục sinh, chẳng lẽ không nên cứu người còn sống trước hay sao?" Tiểu Tiểu chỉ vào Bỉ Tử và Quỷ Cữu ở một bên, nói, “Ta không thể nói là tông chủ đúng hay sai. Nhưng hôm nay, tông chủ nhẫn tâm nhìn bọn họ vì ngài mà hy sinh mạng sống sao? Chết ở đây, trong đám cháy này, ngài thật sự sẽ không hối hận sao?"
Tim Thạch Mật hơi hơi đập mạnh và loạn nhịp. Nàng nhìn Bỉ Tử, lại nhìn Quỷ Cữu hôn mê bất tỉnh ở bên cạnh, trầm mặc không nói.
Chính vào lúc này, lúc trước mang người bị thương ra khỏi đám cháy là Ba Kích Thiên vòng trở lại. Hắn nhìn đám người Tiểu Tiểu còn đang đứng trong đám lửa, nhíu mày, “Thế lửa càng lúc càng lớn, không thể ở lại…" Hắn nói xong, kéo Quỷ Cữu từ trên đất lên, đỡ hắn bước nhanh ra ngoài.
Thạch Mật sững sờ tại chỗ, Ba Kích thiên cũng từng nói… Y giả, chỉ có thể cứu người sống…
Nàng không khỏi rơi lệ. Lệ quang rơi xuống hỏa diễm, đủ loại chuyện cũ, hiện lên trong lòng. Cái người tự nguyện dùng thần châm khai huyệt, thương tổn đến chính bản thân kia, không phải cũng chỉ vì một mục đích này thôi sao? “Cứu người sống"…
Thạch Mật ổn định tinh thần, thầm hít sâu một hơi, vươn tay, ôm lấy Bỉ Tử, nói: “Chúng ta rời khỏi nơi này…"
Bỉ Tử kinh hãi, sau đó lập tức mang theo lệ quang, nở nụ cười.
Thạch Mật lại không hề do dự, bước nhanh ra phía ngoài.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời. Nàng lau bụi bặm bám trên mặt, nhẹ nhàng chạy ra ngoài.
Mọi người vội vàng rời khỏi đám cháy, chỉ chốc lát sau, đã thấy binh mã liêm gia cùng một đám nhân sĩ võ lâm đi tới tiếp ứng.
Thương thế trên người Liêm Chiêu không nhẹ, nhưng nhìn thấy mọi người đều bình an thoát hiểm, trên mặt liền hiện lên ý cười ôn hòa, giống như quên hết đau đớn. Hắn xoay người xuống ngựa, liền nhìn thấy Liêm Doanh đang được gia tướng nâng đỡ, lập tức bước nhanh đến trước mặt, thân thiết nói: “Cô cô, người không sao chứ?"
Liêm Doanh lắc đầu, “Ta không sao, chỉ là ‘Sao Nam Đẩu Diên Thọ’ và ‘Thần thương Lịch Tuyền’ đều đã rơi vào tay Thần Tiêu… Đáng giận…"
Liêm Chiêu nghe vậy, nói: “Bình an vô sự mới là quan trọng nhất. Chuyện Cửu Hoàng, để từ từ nói sau."
Liêm Doanh nhìn hắn, muốn nói lại thôi cuối cùng, nhẹ giọng nói: “Nếu không có Tả Tiểu Tiểu, mạng ta chỉ sợ đã mất trong đám cháy… Con thay ta nói lời cảm ơn…"
Nói xong, Liêm Doanh được gia tướng nâng đỡ, lên ngựa.
Liêm Chiêu nhìn nàng rời đi, tiện đà bước tới, ở trong đám người tìm kiếm hình bóng Tiểu Tiểu. Đợi đến lúc tìm được nàng, ý cười của hắn liền vô pháp khắc chế.
Tóc của nàng bị lửa đốt cháy, hơi hơi vểnh lên. Quần áo trên người cũng bị tàn phá không chịu nổi. Trên mặt dính đầy bụi bẩn. Tư thái chật vật như vậy, lại không hề ảnh hưởng đến ý cười rạng rỡ của nàng. Lúc nàng nhìn thấy hắn, liền cười như vậy, vô cùng ngây thơ.
“Ta nghe lời huynh, tìm được cô cô." Tiểu Tiểu cười, nói.
Liêm Chiêu gật gật đầu, “Cám ơn…"
Tiểu Tiểu dùng tay áo lau bụi bẩn trên mặt, tiến lên vài bước, do dự mở miệng: “Huynh thắng?"
Liêm Chiêu nhìn nàng, nâng tay, giúp nàng lau đi bụi bẩn trên mặt, nói: “Ta thấy trong rừng có cháy, liền cùng sư thúc của nàng hòa giải, cùng nhau tiến vào rừng cứu người." Hắn cười cười, “Ta nợ nàng ba mươi ba lượng, chỉ sợ phải chậm một chút mới trả lại cho nàng được…"
“Ba mươi ba lượng?" Tiểu Tiểu có chút không hiểu, nhưng lập tức liền nghĩ ra. Lúc đó, nàng đặt cược ba mươi ba văn tiền, cược Liêm Chiêu có thể chiến thắng Ôn Túc. Khi ấy, Liêm Chiêu cười nói muốn hoàn trả gấp ngàn lần. Cho nên, là ba mươi ba lượng bạc a…
Tiểu Tiểu không khỏi bật cười. Mỗi câu hắn nói, đều không phải tùy tiện nói ra. Mỗi một lời hứa hẹn, đều sẽ thực hiện. Ở chung càng lâu, lại càng phát hiện hắn tốt đẹp. Hôm nay, hắn và Ôn Túc tranh đấu, lại dùng hòa giải để chấm dứt. Cho dù nguyên nhân trong đó là gì, có lẽ, đây chính là kết cục tốt nhất.
“Chúng ta trở về đi." Liêm Chiêu kéo nàng, nói.
Tiểu Tiểu cười, gật đầu.
……
Một phen hỗn loạn trong rừng trúc, sau khi mọi người rời khỏi đó, đều đi về phía Thần Nông thế gia. Lúc Tiểu Tiểu và Liêm Chiêu đuổi tới, đã thấy không khí bên trong đại đường Thần Nông thế gia vô cùng quỷ dị, có chút sát khí lạnh lẽo lộ ra.
Chỉ thấy, một đám người bị thương được an trí trong đại đường, đệ tử của Thần Nông thế gia chia ra làm hai phái, đang chấn giữ lẫn nhau. Mà những nhân sĩ giang hồ còn lại, lại đang cùng binh sĩ Liêm gia giằng co.
Những người này vốn có lập trường bất đồng, trước trận chiến trong rừng hoàng trúc kia, đều đứng ở thế đối địch, không thể cùng tồn tại. Mới vừa rồi, tạm thời ngưng chiến, là căn cứ vào mục đích cứu giúp đồng bạn. Mà hiện thời, sau khi bình tĩnh lại, tất cả những mâu thuẫn trong đó lại bắt đầu kịch liệt phát ra.
Tiểu Tiểu sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Liêm Chiêu.
Thần sắc Liêm Chiêu mỏi mệt, khi nhìn thấy thế cục như vậy, chau mày, đang định tiến lên, cũng không ngờ có một cơn đau kịch liệt lan khắp toàn thân. Vết đao trên vai trái, độc châm trên tay phải, hai thương thế này giao với nhau, thôi thúc nội tức rối loạn, trong lúc nhất thời, đoạt lấy toàn bộ khí lực của hắn.
Tiểu Tiểu chỉ thấy cả người hắn vô lực ngã xuống. Nàng kinh hô một tiếng, vươn tay ôm lấy hắn. Lúc này mới phát giác, toàn thân hắn nóng như lửa, máu tươi trên vai trái thấm qua quần áo, nhiễm đỏ lồng ngực. Hô hấp của hắn hỗn loạn, giữa mi mày hiện lên một tia hắc khí, hiển nhiên là độc trên cánh tay đã lan khắp toàn thân.
“Liêm Chiêu!" Tiểu Tiểu nóng này, trong thanh âm tràn ngập hoảng sợ.
Liêm Chiêu vô lực thở hổn hển, miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Ta không sao…"
Tiểu Tiểu tay chân luống cuống ôm lấy hắn vào trong ngực, nỗi lòng rối loạn.
Liêm Chiêu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, mở miệng, nói: “Ta thật sự không có việc gì…" Hắn đang nói chuyện, suy nghĩ đột nhiên ngừng lại, nặng nề ngủ.
Binh lính Liêm gia thấy thế, càng thêm tức giận. Mâu thuẫn trong đại đường trở nên hết sức căng thẳng.
“Liêm Chiêu…" Tiểu Tiểu khẩn trương gọi mấy tiếng, cũng không thấy hắn tỉnh lại. Bên tai tràn đầy tiếng người ồn ào náo động, nhiễu loạn lòng nàng.
Lúc này, Ba Kích Thiên mở miệng, cao giọng nói: “Chư vị, hiện tại không phải là thời điểm để tranh cãi. Người bị thương quan trọng hơn, trước tiên để ta phái đệ tử tiến hành chẩn trị đã…"
“Ba trưởng lão, chẳng lẽ ngươi còn muốn cứu đám chó săn triều đình thông đồng làm bậy với Thần Tiêu phái này sao?" Trong đám trưởng lão của Thần Nông, có người mở miệng, “Còn cả đám người Thạch Mật, chính là phản đồ của Thần Nông ta, không biết nhân nghĩa. Nếu cứu bọn họ, chính là vi phạm đạo nghĩa thiên hạ! Bôi nhọ thanh danh của Thần Nông ta!"
Ba Kích Thiên khẽ nhíu mày, thở dài.
Liêm Gia cùng Thần Tiêu kết minh, trước đây cùng nhau đối phó với Thần Nông thế gia. Cho dù lúc này Thần Nông không ra tay cứu giúp, cũng không có gì đáng trách. Nhưng mà…
Tiểu Tiểu cúi đầu, nhìn Liêm Chiêu trong lòng, ngực không khỏi nổi lên tức giận. Rõ ràng Liêm Chiêu không hề muốn đối phó với Thần Nông, hắn đưa cho nàng chìa khóa tù ngục, giúp bọn họ đào tẩu a! Thị phi đúng sai, căn bản không thể chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán đơn giản như vậy. Hiện tại, không có người nào so với nàng rõ ràng hơn, những người trước mặt này, không có ai tội ác tày trời. Nhưng mà, chỉ vì những ân oán không hiểu rõ này, Liêm Chiêu có gì sơ xuất, nàng càng không thể chấp nhận!
Nàng dựa vào một tia không cam lòng trong tâm kia, đứng lên khỏi mặt đất, vươn tay, lấy từ trong lòng ra một khối lệnh bài. Nàng nâng tay, cất cao giọng nói: “Xích Viêm Lệnh của Thần Nông ở đây!"
Mọi người nghe vậy, ào ào quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu cầm chặt lệnh bài, nói: “Hễ thấy lệnh bài, đệ tử Thần Nông đều phải tuân thủ hiệu lệnh, ra tay cứu người." Trong thanh âm của nàng, có một tia mất mát, “Chỉ tiếc, Thần Nông hôm nay, sợ là ngay cả khối lệnh bài này cũng không nhận đi…"
“Tả cô nương…" Ba Kích Thiên nhìn khối lệnh bài kia, nỗi lòng phức tạp.
“Trước đây, ta nghe nói Thần Nông đóng cửa không tiến hành chữa bệnh nữa, trong lòng vẫn luôn không tin. Sau đó, gặp được Ba trưởng lão, càng làm cho ta cảm thấy mấy lời đồn trên phố này đúng là làm thái quá lên. Không ngờ, ngày này giờ này, thật thực cho ta nhìn rõ, Thần Nông thế gia ngay cả thị phi cũng không phân biệt được, thấy chết không cứu." Tiểu Tiểu xoay ngược bàn tay, ngón tay buông lỏng, mặc cho lệnh bài kia rơi xuống, phát ra tiếng vang đột ngột.
“Tả cô nương, chúng ta niệm tình ngươi có ân với Thần Nông, nhiều lần nhân nhượng, lấy lễ đối đãi. Ngươi đừng có được một tấc lại tiến thêm một thước, hạ nhục thanh danh Thần Nông ta!" Vân Hoa trưởng lão của Thần Nông bước lên một bước, giận dữ nói.
“Ta hạ nhục thanh danh của Thần Nông các ngài?" Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, “Quả thực chê cười!" Nàng nhìn quanh bốn phía, nói, “Từ xưa đến nay, tranh chấp giang hồ, luôn nói là quang minh chính đại, công bằng liêm chính. Mà hiện thời, phương pháp giàng chiến thắng của Thần Nông thế gia lại là thấy chết không cứu. Chẳng lẽ không tính là ti bỉ? Lúc trước, khi chư vị bị nhốt trong rừng trúc, bị người ta phóng hỏa, nếu không phải nhờ binh mã Liêm gia hòa giải đình chiến, ai có thể vào rừng cứu giúp chư vị khỏi nguy nan? Kẻ chân chính bôi nhọ thanh danh Thần Nông, hẳn là chính bản thân các vị đi!"
Vân Hoa bị lời nói này của nàng làm cho á khẩu không trả lời được. Ba Kích Thiên lại hơi hơi nở nụ cười.
Tiểu Tiểu lại quay đầu, nhìn mọi người đang giằng co không dứt, nói: “Hiện thời, Thần Tiêu phái đoạt mất thần khí, sát hại minh hữu, rõ ràng là có âm ưu. Chư vị ở đây đều là người bị hại. Cửu Hoàng thần khí liên lụy sâu rộng, nếu để Thần Tiêu chiếm được, thiên hạ tất loạn, đến lúc đó, ai có thể bo bo giữ mình? Chư vị ở trong này tranh chấp, chính mình không hề được lợi, nhưng lại cho Thần Tiêu cơ hội. Đạo lý này, các vị tiền bối võ lâm, không có khả năng không biết chứ?"
Nàng lại quay đầu, nhìn Liêm Doanh, “Thần Tiễn Liêm gia là trung lương triều đình, nếu bởi vì vậy mà bị Thần Tiêu phái áp cho cái tội phản nghịch, càng là bi ai của Đại Tống. Liêm công tử không phải là hiểu được điểm này, mới cùng nhân sĩ giang hồ hòa giải hay sao?"
Mi mày Liêm Doanh hơi động, quay đầu nhìn Liêm Chiêu vì bị thương nặng mà hôn mê. Nhíu mày, đau khổ suy nghĩ một lát, nói: “Thần Tiễn Liêm gia vốn không hề có ý tham gia vào tranh chấp giang hồ. Tất cả ân oán, đều do Thần Tiêu gây khó dễ. Bằng hữu giang hồ ở đây, chỉ cần không đối địch với triều đình, tội trạng ngày xưa, Liêm gia có thể bỏ qua."
Nàng nói xong, trong vòng đại đường có một khắc trầm mặc ngắn ngủi.
“Đông Hải ta đã cùng Liêm gia hòa giải. Trận tranh đấu hôm nay, Đông Hải tuyệt đối không tham dự." Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng vang lên, đánh vỡ một khắc yên lặng kia.
Tiểu Tiểu đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Ôn Túc khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cục diện trong đại đường.
Dù thế nào Tiểu Tiểu cũng không ngờ được, người đầu tiên nói sẽ buông tha cho việc này lại là Ôn Túc. Không biết vì sao, Tiểu Tiểu cảm thấy hắn có chút khác thường. Cái loại tư thái lạnh lùng ngạo nghễ này, thế nhưng lại mang theo một loại cảm giác tiêu sái vô cùng trác tuyệt. Xa lạ như thế, lại vô cùng quen thuộc, phảng phất giống như ngày đó, lần đầu tiên, phía trên Trường Giang, nàng gặp được hắn vậy.
Phát hiện ánh mắt nàng, Ôn Túc liếc mắt nhìn nàng một cái, cười yếu ớt gật đầu.
Không biết vì sao, trong lòng Tiểu Tiểu đột nhiên có chút cảm động.
“Nam Hải ta đã cùng Đông Hải kết minh, tất nhiên cũng sẽ cùng minh hữu tiến thối." Lạc Nguyên Thanh cũng mở miệng, nói.
Hạ Lan Kỳ Phong thấy thế, nở nụ cười, nói: “Người trong ‘khúc phường’ của ta đều vì đối phó với Thần Tiêu phái mới ra tay, căn bản không hề có ý định tranh chấp với triều đình."
Tiểu Tiểu nghe thấy mấy câu này, mừng thầm trong lòng. Nàng nhìn về phía Ngân Kiêu, ánh mắt lóe sáng chờ mong.
Ánh nhìn của Ngân Kiêu và nàng giao nhau, hắn hung hăng trừng nàng một cái, nói: “Cũng thế! Hôm nay nể mặt mũi xú nha đầu nhà ngươi, ‘Tụ Phong trại’ ta cũng không tham gia vào cái vũng nước bẩn này!"
Lí Ti bên cạnh nghe vậy, cũng nói: “Ai nha, mọi người đều nói như vậy, ta cũng chỉ có thể dừng tay thôi."
Tiểu Tiểu không khỏi nở nụ cười, quay đầu nhìn mọi người trong Thần Nông thế gia.
Vài vị trưởng lão quay mặt nhìn nhau, không trả lời.
Ba Kích Thiên lại mang theo ý cười, đi tới vài bước, xoay người nhặt Xích Viêm Lệnh trên đất lên, đưa trả lại cho Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng tiếp nhận, nắm trong lòng bàn tay.
“Hôm nay, nếu không nhờ Tả cô nương xâm nhập rừng trúc, mạng chúng ta đã sớm mất dưới rừng lửa. Phần ân tình này, Thần Nông nhất định ghi nhớ trong tâm." Ba Kích Thiên cười hiền lành, “Xích Viêm Lệnh chính là tín vật của Thần Nông, nhất định không có đạo lý không tuân theo. Hôm nay, người ở đây, chẳng phân biệt bằng hữu, ta đều sẽ dùng hết sức cứu trị."
Tiểu Tiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm quyền, “Đa tạ trưởng lão."
Ba Kích Thiên lắc lắc đầu, “Là ta phải đa tạ cô nương mới đúng."
Tiểu Tiểu nắm chặt Xích Viêm Lệnh trong tay, hiểu ra được một chuyện, lại không thể nói rõ ra nó rốt cục là cái gì. Chỉ là, nàng thật sự cảm thấy thoải mái. Giống như là tất cả bụi bặm đều bay biến, từ nay về sau, sẽ không còn cái gì, có thể khiến nàng lo lắng phiển não nữa.
Nàng xoay người, đi tới bên người Liêm Chiêu, nhẹ nhàng xoa trán hắn. Vui sướng trong lòng, nhiễm lên khuôn mặt. Lại nói tiếp, đây là lấy việc công ra làm việc tư a…
Liêm Chiêu và Ôn Túc đánh ra hơn mười chiêu, vẫn không phân thắng bại như cũ. Nhưng hai người đều mang thương tích trong người, cũng không thể chịu đựng được mãi. Hơn mười chiêu trôi qua, đều lộ ra thần sắc mệt mỏi.
Luận thân thủ và nội lực, hiện tại Liêm Chiêu cũng coi như là tương xứng với Ôn Túc. Nhưng về cận chiến thì Liêm Chiêu lại rơi vào điểm bất lợi, trong thúc đánh nhau qua lại, dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Thương thế của Ôn Túc mặc dù nặng, nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thế công của song đao lại mãnh liệt, chiếm được ưu thế.
Chỉ thấy tay trái hắn nâng đao chém xuống, tay phải nhanh chóng tiếp thêm một chiêu, đâm thẳng vào ngực Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu vung kiếm đánh văng một đao, đang định xoay người né tránh đao thứ hai, không ngờ cánh tay bị thương đột nhiên nổi lên một trận đau nhức. Trường kiếm trong tay hắn buông lỏng, lực đạo suy giảm. Vốn đao phong đang bị chặn, lại đột ngột chém tới, hắn vội vàng né tránh, thoát được trong nguy hiểm. Hắn không kịp thở dốc, liền đón nhận đao thứ hai của Ôn Túc. Cánh tay phải của hắn vẫn không thể dùng sức như cũ, chắc chắn là không thể chắn chiêu được. Nhưng mà, trong thời khắc nguy cấp đó, hắn buông tha cho né tránh, thả người tiến lên, tay trái túm mạnh lấy tay phải của Ôn Túc.
Đây là nước cờ hiểm trong chiến đấu, chiêu thức không sinh tức tử* (Không sống thì chết). Mọi người chỉ thấy đầu đao của Ôn Túc để trên vai trái của Liêm Chiêu, máu đỏ thấm dần qua lớp quần áo. Giờ khắc này, hắn chỉ cần buông lỏng sức ngay lập tức, đao phong sẽ đâm vào bả vai.
Nhưng mà, trường kiếm trên tay phải Liêm Chiêu cũng đang đặt trên gáy Ôn Túc. Đao trên tay trái của Ôn Túc chống đỡ kiếm của Liêm Chiêu, chỉ hơi sai lầm, cũng sẽ mất đầu.
“Hay cho một cái đấu pháp không muốn sống. Quả thực muốn chết…" Ôn Túc lạnh giọng, nói.
Hô hấp của Liêm Chiêu mang theo một tia hỗn loạn, nhưng vẻ mặt và ngữ khí vẫn thực bình tĩnh thản nhiên, “Ta sẽ không chết…"
Ôn Túc nhíu mày, nhìn đối thủ trước mặt. Bàn tay nắm lấy cổ tay Ôn Túc của Liêm Chiêu tăng thêm một phần lực đạo, trong thanh âm tản ra hào khí không thể coi thường, “Nam nhi Liêm gia chỉ có thể chết trên chiến trường. Ta còn rất nhiều chuyện cần phải làm, tuyệt đối không thể chết trong tay ngươi!"
Ôn Túc nghe thấy thế, lại có hơi chút kinh ngạc.
Lúc này, bên trong rừng trúc, khói bụi sương mù bốc lên, mù mịt cả một góc trời xanh.
Trong đám binh lính có người liếc mắt thấy dị tượng này, kinh hô lên tiếng, nói: “Rừng trúc cháy rồi!"
Liêm Chiêu nghe vậy, không chút do dự nới tay trái ra. Đao phong của Ôn Túc ngay lập tức đâm vào bả vai. Trong cái chớp mắt ngắn ngủi đó, tay trái Liêm Chiêu xuất chưởng, đánh thẳng về phía ngực Ôn Túc. Ôn Túc không cách nào né tránh, cứng rắn chịu đựng một chưởng kia, bị đẩy lui mấy bước.
Tay phải Liêm Chiêu thu kiếm, ngay sau đó, mũi kiếm liền chỉ vào mi tâm của Ôn Túc.
Ôn Túc nhìn mũi kiếm kia, đang định vung đao đánh trả, nhưng bất đắc dĩ là thể lực đã cạn, mày hắn nhíu lại, hộc ra một ngụm máu tươi.
Đứng bên, Lạc Nguyên Thanh thấy thế, phi thân tiến lên, ra tay đánh thẳng vào Liêm Chiêu.
Binh sĩ phía sau Liêm Chiêu lập tức kéo cung, tên nhanh chóng bay ra, ép Lạc Nguyên Thanh lui lại.
Phiên xung đột này, khiến nhân mã hai bên lại bắt đầu giằng co mãnh liệt.
Liêm Chiêu nhìn Ôn Túc, chậm rãi đem kiếm rời ra, mở miệng nói, “Hiện tại, rừng trúc bị cháy, minh hữu của cả ngươi và ta đều ở trong rừng, nguy hiểm không thể tránh khỏi. Trận đấu này có tiếp tục cũng không còn ý nghĩa. Buông thành kiến, cứu người trước, thế nào?"
Ôn Túc trầm mặc một lát, thu đao, xoay người, tập tễnh đi về phía trận doanh của mình.
Lạc Nguyên Thanh tiến lên vài bước, vươn tay dìu hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
Liêm Chiêu nhìn bóng lưng hắn, suy nghĩ một lát, cao giọng nói với binh lính: “Phí Luân, Lưu Thắng, các ngươi mang một đội binh mã theo ta phạt trúc nhập lâm* (Chém trúc vào rừng)! Những người còn lại đứng gác ngoài rừng!"
“Dạ!" Binh sĩ lớn tiếng đồng thanh. Lập tức, tiến hành từng bước, bắt đầu vào rừng.
Nhân sĩ mấy phái giang hồ thương nghị, cũng buông tha trận giằng co này, đi vào trong rừng.
Lạc Nguyên Thanh đang định đuổi theo, lại thấy Ôn Túc vẫn đứng tại chỗ, có vẻ đăm chiêu. Nàng thở dài, đi qua, nói: “Công lực của ngươi và Liêm Chiêu tương xứng, hắn cũng chỉ may mắn hơn một chút, ngươi…"
Ôn Túc nhẹ nhàng nâng tay lau máu tươi nơi khóe miệng, trút bỏ vẻ lạnh lùng trên mặt, “Là ta thua…" Hắn ngẩng đầu, nhìn rừng trúc xanh ngắt trước mặt, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, “Ta ngay cả mạng của bản thân cũng không biết quý trọng, làm sao có thể che chở cho tương lai của người khác. Ta luôn luôn châm chọc hắn suy nghĩ nông cạn, xử sự hồn nhiên, kỳ thực, người nông cạn, ngược lại chính là ta…" Ôn Túc cười cười, nói: “Hắn biết mình nên làm cái gì, chỉ mỗi điểm này, đã hơn hẳn ta rồi."
Lạc Nguyên Thanh nói: “Ngươi cũng có chuyện nên làm a. Thống lĩnh đệ tử, khôi phục Đông Hải. Ngươi đã kết minh cùng Nam Hải ta, ta nhất định sẽ tận lực trợ giúp ngươi."
Ôn Túc quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt có chút phức tạp. Hắn tiện đà nâng tay, đem mái tóc toán loạn buộc lại, ổn định hơi thở, nói: “Vào rừng thôi."
Hắn nói xong, kiên định cất bước, đi về phía trong rừng.
Lạc Nguyên Thanh cũng vội vàng đuổi theo, đi sát theo sau hắn.
………
Ở trong rừng, Tiểu Tiểu đi dọc theo con đường có nhiều thi thể chồng chất nhất, cũng không như nàng dự liệu, cơ quan đã phá hết, một đường vô sự. Nàng đi được một lát, lại thấy phía trước có khói bốc lên. Làn khói bụi xám xịt kia, không giống sương mù. Tiếng người, xen lẫn với tiếng thân trúc bị thiêu đốt “Tách tách" không ngừng truyền đến. Trong không khí, mùi cháy khét mãnh liệt truyền đến, gay mũi vô cùng.
Rừng trúc bị cháy?! Trong rừng này sương mù dày đặc, hơi ẩm nặng như thế, làm sao có thể vô duyên vô cớ cháy được? Trừ phi, là có người phóng hỏa.
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu kinh hãi, rừng trúc sâu thẳm, cơ quan gắn đầy. Nếu địch nhân thực sự đang ở trong rừng, so với việc đi vào bắt lấy, phóng hỏa giết người hiển nhiên là thủ đoạn tốt nhất.
Nhưng khúc phường thiết kế mai phục, Thạch Mật chỉ muốn “Thiên Quan", Liêm gia không đả thương người vô tội, Giang Thành lãnh binh tiếp ứng Liêm Doanh, hẳn là sẽ không có bên nào làm ra hành động như vậy mới đúng. Rốt cục là ai, lại có thể sử dụng thủ đoạn ngoan độc như vậy.
Tiểu Tiểu cơ hồ nháy mắt nghĩ ra đáp án. Đối với “Thiên Quan" không hề có hứng thú, lại muốn đưa mọi người vào chỗ chết, chỉ có duy nhất là người của Thần Tiêu phái.
Rất nhiều chuyện trong đầu nàng xâu chuỗi lại, vướng víu quấn lấy nhau khiến nàng không rõ.
Nhưng mà, hiện tại đã không chấp nhận cho nàng có thể suy nghĩ nhiều. Nàng xoay người nhảy lên ngựa, nhằm thẳng về phía ngọn lửa kia.
Đợi đến khi tới gần, nhìn thế lửa, nàng không khỏi kinh hoàng. Bằng năng lực của một mình nàng, căn bản vô pháp đi vào, Tiếng người ẩn ẩn từ trong vòng lửa kia truyền ra, khiến nàng càng thêm khẩn trương.
Làm sao bây giờ? Hiện tại, ra khỏi rừng trúc thông báo cho người khác, chỉ sợ cũng không còn kịp nữa rồi. Nhưng mà, nên làm như thế nào đây?
Nàng nắm chặt đoản kiếm, nhìn khắp mọi nơi, khẩn trương cùng lo lắng khiến nàng không thể suy xét kĩ càng.
Lúc này, mũi trúc nhọn và hố sâu hiện ra trên mặt đất, khiến nàng đột nhiên nghĩ ra một cách. Thế lửa như vậy, sức người không được, nhưng cơ quan thì không giống thế a.
Nàng xoay người xuống ngựa, đi loạn chung quanh, ý đồ mở ra cơ quan.
Mới vừa rồi, chỗ này xảy ra một cuộc chiến, cơ quan cơ bản đã phát động hết. Trong lòng Tiểu Tiểu càng thêm vội vàng, đang lúc vô vọng, đột nhiên dưới chân truyền đến một động tĩnh rất nhỏ. Nàng cuống quýt né tránh. Chỉ thấy một hàng trúc nhọn hoắt đâm thẳng từ dưới đất lên.
Tiểu Tiểu cũng rất sợ hãi, nhưng lại không hề hỗn loạn mất đi bình tĩnh. Nàng phi thân nhảy lên, hung hăng đạp một cước, đá vào hàng trúc nhọn kia, khiến đám trúc xoay ngược một cái, tấn công về phía ngược lại.
Trúc nhọn sắc bén, rơi vào trong hỏa diễm, chặt đứt mấy khóm trúc đang cháy, mở ra một con đường.
Tiểu Tiểu cầm lấy mấy cành trúc có lá trên đất, dùng nó để dập tắt mấy ngọn lửa nhỏ còn lại, sau đó lập tức nhảy vào trong. Nàng tiếp tục đá loạt trúc nhọn kia, dùng nó mở đường, miễn cưỡng tiến lên.
Nhiệt lượng tỏa ra từ lửa cháy bén vào da thịt, vài sợi tóc cũng bị lửa thiêu cháy. Chỉ sau một lát, nàng đã ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển. Lúc nàng đi được vào trong trung tâm vòng lửa, đã hoàn toàn biến thành bộ dáng mặt xám mày tro vô cùng chật vật.
“Nha đầu…" Ngân Kiêu chợt thấy một đợt gió lạnh bay vào, xóa đi hô hấp khó khăn của bản thân. Khi ngẩng đầu, đã thấy Tiểu Tiểu cầm cành trúc đang cháy, đứng trước mặt mọi người.
Tiểu Tiểu nhìn thấy đám người Ngân Kiêu, cũng vui vẻ nhướng lông mày lên, “Mọi người không có việc gì thì tốt rồi, nhanh nhanh rời khỏi nơi này thôi!"
Mọi người ào ào đứng dậy, đi theo con đường sống vừa mở ra kia. Một khắc kia, mọi người không hề cố kị ai là địch ai là bạn, chỉ cùng nhau chiếu ứng giúp đỡ lẫn nhau.
Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhìn thấy Liêm Doanh. Nàng đi lên vài bước, khiếp sợ mở miệng, “Cô…" Nàng không tự giác nói, lại ngừng lại, dừng một chút mới tiếp tục nói, “Ngài không có việc gì chứ. Liêm Chiêu bảo ta tới nói cho ngài, Thần Tiêu phái làm phản…"
Liêm Doanh ngước mắt, có chút vô lực trả lời: “Ta đã biết rồi…" Nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Tiểu, lập tức, dựa vào sự nâng đỡ của gia tướng, rời khỏi đám cháy.
Tiểu Tiểu có chút mờ mịt đứng, không biết nên tiếp tục làm như thế nào.
Lúc này, ở phía sau đột nhiên ồn ào lên. Chỉ thấy Thạch Mật đứng trong lửa đỏ, tuy không chút sứt mẻ, nhưng quần áo đã có vài chỗ bị cháy.
Tiểu Tiểu nhìn quanh bốn phía, Quỷ Cữu và Bỉ Tử đều đã trọng thương, những người còn lại đều đang cố gắng chạy ra, không có ai để ý đến Thạch Mật.
Tiểu Tiểu nhớ đến đủ loại hành động cùng lời nói lúc trước của Thạch Mật, trong lòng không khỏi nổi lên trắc ẩn. Thạch Mật đã từng ra tay cứu Ôn Túc, nhìn thế nào cũng coi như là có ân với nàng. Thiếu nhân tình của người ta, nên trả lại.
Nghĩ đến đây, nàng tiến lên vài bước, kéo Thạch Mật lại, “Tông chủ, mau dừng tay, kẻo bị thương!"
Biểu cảm của Thạch Mật vô cùng thống khổ, không hề giống với vẻ lạnh lùng xuất trần ngày xưa, “… Ta còn chưa tìm được ‘Thiên Quan’… Ta không thể để ‘Thiên Quan’ bị thiêu hủy…" Nàng nói xong, trong giọng nói đều tràn ngập bi thương.
“Tông chủ, cứ ở lại chỗ này, ngươi sẽ chết đấy, còn muốn ‘Thiên Quan’ làm cái gì a?!" Tiểu Tiểu vừa dập lửa trên người Thạch Mật, vừa vội vàng khuyên nhủ.
Thạch Mật vẫn chấp nhất như cũ, “Không được… Ta muốn cứu hắn… Cho dù như thế nào, nhất định phải cứu hắn…"
Trong lúc nàng nói chuyện, Bỉ Tử đã kiên cường chống đỡ thân mình, đi tới, “Tông chủ… Nơi này giao lại cho ta đi, ngài mau rời khỏi đây…"
Thạch Mật nhìn Bỉ Tử, biểu cảm càng trở nên thống khổ.
Bỉ Tử mỉm cười, nói: “Mạng của Bỉ Tử là do tông chủ cứu, cho dù đánh cược tất thảy, cũng muốn giúp tông chủ hoàn thành giấc mộng…" Nàng nói xong, bắt đầu đi dập ngọn lửa đang cháy hừng hực kia.
Tại một khắc kia, Tiểu Tiểu đã hiểu ra một vài thứ. Nếu Thạch Mật thật sự là kẻ đại gian đại ác, coi mạng người như cỏ rác, làm sao có thể có được thủ hạ trung thành tận tâm, nguyện ý hi sinh hết thảy, trợ giúp nàng hoàn thành giấc mộng như vậy chứ? Trên đời này, chính tà trắng đen, chỉ cần thay đổi lập trường, liền hoàn toàn thay đổi, làm sao có thể phân biệt rõ ràng đâu là đúng đâu là sai chứ?
Tiểu Tiểu nhìn người trước mặt, dứt khoát ra tay, kéo lại Bỉ Tử đang định đi dập lửa kia. Nàng dùng ngữ khí nghiêm túc, nói với Thạch Mật: “Tông chủ, một người đã chết, thật sự quan trọng như vậy sao? Chẳng lẽ, so với người sống còn quan trọng hơn sao?"
Thạch Mật nhìn Tiểu Tiểu, nói: “Ta cho rằng ngươi cũng hiểu. Không phải ngươi cũng từng nói muốn hy sinh hết thảy chỉ để cứu lấy một người không thể cứu hay sao?"
Trong ánh mắt Tiểu Tiểu hiện lên một tia phiền muộn, chậm rãi nói: “Không sai. Ngày đó, chỉ cần hắn còn một tia sống sót, ta nhất định sẽ không bao giờ buông tay. Nhưng mà, dù vậy, ta cũng không muốn chỉ vì cứu hắn, mà tổn hại đến an nguy của người khác…"
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nói: “… Tông chủ, ngày đó, ở Tê Vũ sơn trang, con trường sinh cổ kia là ta cố tình dẫm chết… So với việc làm người chết phục sinh, chẳng lẽ không nên cứu người còn sống trước hay sao?" Tiểu Tiểu chỉ vào Bỉ Tử và Quỷ Cữu ở một bên, nói, “Ta không thể nói là tông chủ đúng hay sai. Nhưng hôm nay, tông chủ nhẫn tâm nhìn bọn họ vì ngài mà hy sinh mạng sống sao? Chết ở đây, trong đám cháy này, ngài thật sự sẽ không hối hận sao?"
Tim Thạch Mật hơi hơi đập mạnh và loạn nhịp. Nàng nhìn Bỉ Tử, lại nhìn Quỷ Cữu hôn mê bất tỉnh ở bên cạnh, trầm mặc không nói.
Chính vào lúc này, lúc trước mang người bị thương ra khỏi đám cháy là Ba Kích Thiên vòng trở lại. Hắn nhìn đám người Tiểu Tiểu còn đang đứng trong đám lửa, nhíu mày, “Thế lửa càng lúc càng lớn, không thể ở lại…" Hắn nói xong, kéo Quỷ Cữu từ trên đất lên, đỡ hắn bước nhanh ra ngoài.
Thạch Mật sững sờ tại chỗ, Ba Kích thiên cũng từng nói… Y giả, chỉ có thể cứu người sống…
Nàng không khỏi rơi lệ. Lệ quang rơi xuống hỏa diễm, đủ loại chuyện cũ, hiện lên trong lòng. Cái người tự nguyện dùng thần châm khai huyệt, thương tổn đến chính bản thân kia, không phải cũng chỉ vì một mục đích này thôi sao? “Cứu người sống"…
Thạch Mật ổn định tinh thần, thầm hít sâu một hơi, vươn tay, ôm lấy Bỉ Tử, nói: “Chúng ta rời khỏi nơi này…"
Bỉ Tử kinh hãi, sau đó lập tức mang theo lệ quang, nở nụ cười.
Thạch Mật lại không hề do dự, bước nhanh ra phía ngoài.
Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy có một loại cảm giác thoải mái nói không nên lời. Nàng lau bụi bặm bám trên mặt, nhẹ nhàng chạy ra ngoài.
Mọi người vội vàng rời khỏi đám cháy, chỉ chốc lát sau, đã thấy binh mã liêm gia cùng một đám nhân sĩ võ lâm đi tới tiếp ứng.
Thương thế trên người Liêm Chiêu không nhẹ, nhưng nhìn thấy mọi người đều bình an thoát hiểm, trên mặt liền hiện lên ý cười ôn hòa, giống như quên hết đau đớn. Hắn xoay người xuống ngựa, liền nhìn thấy Liêm Doanh đang được gia tướng nâng đỡ, lập tức bước nhanh đến trước mặt, thân thiết nói: “Cô cô, người không sao chứ?"
Liêm Doanh lắc đầu, “Ta không sao, chỉ là ‘Sao Nam Đẩu Diên Thọ’ và ‘Thần thương Lịch Tuyền’ đều đã rơi vào tay Thần Tiêu… Đáng giận…"
Liêm Chiêu nghe vậy, nói: “Bình an vô sự mới là quan trọng nhất. Chuyện Cửu Hoàng, để từ từ nói sau."
Liêm Doanh nhìn hắn, muốn nói lại thôi cuối cùng, nhẹ giọng nói: “Nếu không có Tả Tiểu Tiểu, mạng ta chỉ sợ đã mất trong đám cháy… Con thay ta nói lời cảm ơn…"
Nói xong, Liêm Doanh được gia tướng nâng đỡ, lên ngựa.
Liêm Chiêu nhìn nàng rời đi, tiện đà bước tới, ở trong đám người tìm kiếm hình bóng Tiểu Tiểu. Đợi đến lúc tìm được nàng, ý cười của hắn liền vô pháp khắc chế.
Tóc của nàng bị lửa đốt cháy, hơi hơi vểnh lên. Quần áo trên người cũng bị tàn phá không chịu nổi. Trên mặt dính đầy bụi bẩn. Tư thái chật vật như vậy, lại không hề ảnh hưởng đến ý cười rạng rỡ của nàng. Lúc nàng nhìn thấy hắn, liền cười như vậy, vô cùng ngây thơ.
“Ta nghe lời huynh, tìm được cô cô." Tiểu Tiểu cười, nói.
Liêm Chiêu gật gật đầu, “Cám ơn…"
Tiểu Tiểu dùng tay áo lau bụi bẩn trên mặt, tiến lên vài bước, do dự mở miệng: “Huynh thắng?"
Liêm Chiêu nhìn nàng, nâng tay, giúp nàng lau đi bụi bẩn trên mặt, nói: “Ta thấy trong rừng có cháy, liền cùng sư thúc của nàng hòa giải, cùng nhau tiến vào rừng cứu người." Hắn cười cười, “Ta nợ nàng ba mươi ba lượng, chỉ sợ phải chậm một chút mới trả lại cho nàng được…"
“Ba mươi ba lượng?" Tiểu Tiểu có chút không hiểu, nhưng lập tức liền nghĩ ra. Lúc đó, nàng đặt cược ba mươi ba văn tiền, cược Liêm Chiêu có thể chiến thắng Ôn Túc. Khi ấy, Liêm Chiêu cười nói muốn hoàn trả gấp ngàn lần. Cho nên, là ba mươi ba lượng bạc a…
Tiểu Tiểu không khỏi bật cười. Mỗi câu hắn nói, đều không phải tùy tiện nói ra. Mỗi một lời hứa hẹn, đều sẽ thực hiện. Ở chung càng lâu, lại càng phát hiện hắn tốt đẹp. Hôm nay, hắn và Ôn Túc tranh đấu, lại dùng hòa giải để chấm dứt. Cho dù nguyên nhân trong đó là gì, có lẽ, đây chính là kết cục tốt nhất.
“Chúng ta trở về đi." Liêm Chiêu kéo nàng, nói.
Tiểu Tiểu cười, gật đầu.
……
Một phen hỗn loạn trong rừng trúc, sau khi mọi người rời khỏi đó, đều đi về phía Thần Nông thế gia. Lúc Tiểu Tiểu và Liêm Chiêu đuổi tới, đã thấy không khí bên trong đại đường Thần Nông thế gia vô cùng quỷ dị, có chút sát khí lạnh lẽo lộ ra.
Chỉ thấy, một đám người bị thương được an trí trong đại đường, đệ tử của Thần Nông thế gia chia ra làm hai phái, đang chấn giữ lẫn nhau. Mà những nhân sĩ giang hồ còn lại, lại đang cùng binh sĩ Liêm gia giằng co.
Những người này vốn có lập trường bất đồng, trước trận chiến trong rừng hoàng trúc kia, đều đứng ở thế đối địch, không thể cùng tồn tại. Mới vừa rồi, tạm thời ngưng chiến, là căn cứ vào mục đích cứu giúp đồng bạn. Mà hiện thời, sau khi bình tĩnh lại, tất cả những mâu thuẫn trong đó lại bắt đầu kịch liệt phát ra.
Tiểu Tiểu sợ hãi ngẩng đầu, nhìn Liêm Chiêu.
Thần sắc Liêm Chiêu mỏi mệt, khi nhìn thấy thế cục như vậy, chau mày, đang định tiến lên, cũng không ngờ có một cơn đau kịch liệt lan khắp toàn thân. Vết đao trên vai trái, độc châm trên tay phải, hai thương thế này giao với nhau, thôi thúc nội tức rối loạn, trong lúc nhất thời, đoạt lấy toàn bộ khí lực của hắn.
Tiểu Tiểu chỉ thấy cả người hắn vô lực ngã xuống. Nàng kinh hô một tiếng, vươn tay ôm lấy hắn. Lúc này mới phát giác, toàn thân hắn nóng như lửa, máu tươi trên vai trái thấm qua quần áo, nhiễm đỏ lồng ngực. Hô hấp của hắn hỗn loạn, giữa mi mày hiện lên một tia hắc khí, hiển nhiên là độc trên cánh tay đã lan khắp toàn thân.
“Liêm Chiêu!" Tiểu Tiểu nóng này, trong thanh âm tràn ngập hoảng sợ.
Liêm Chiêu vô lực thở hổn hển, miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Ta không sao…"
Tiểu Tiểu tay chân luống cuống ôm lấy hắn vào trong ngực, nỗi lòng rối loạn.
Liêm Chiêu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, mở miệng, nói: “Ta thật sự không có việc gì…" Hắn đang nói chuyện, suy nghĩ đột nhiên ngừng lại, nặng nề ngủ.
Binh lính Liêm gia thấy thế, càng thêm tức giận. Mâu thuẫn trong đại đường trở nên hết sức căng thẳng.
“Liêm Chiêu…" Tiểu Tiểu khẩn trương gọi mấy tiếng, cũng không thấy hắn tỉnh lại. Bên tai tràn đầy tiếng người ồn ào náo động, nhiễu loạn lòng nàng.
Lúc này, Ba Kích Thiên mở miệng, cao giọng nói: “Chư vị, hiện tại không phải là thời điểm để tranh cãi. Người bị thương quan trọng hơn, trước tiên để ta phái đệ tử tiến hành chẩn trị đã…"
“Ba trưởng lão, chẳng lẽ ngươi còn muốn cứu đám chó săn triều đình thông đồng làm bậy với Thần Tiêu phái này sao?" Trong đám trưởng lão của Thần Nông, có người mở miệng, “Còn cả đám người Thạch Mật, chính là phản đồ của Thần Nông ta, không biết nhân nghĩa. Nếu cứu bọn họ, chính là vi phạm đạo nghĩa thiên hạ! Bôi nhọ thanh danh của Thần Nông ta!"
Ba Kích Thiên khẽ nhíu mày, thở dài.
Liêm Gia cùng Thần Tiêu kết minh, trước đây cùng nhau đối phó với Thần Nông thế gia. Cho dù lúc này Thần Nông không ra tay cứu giúp, cũng không có gì đáng trách. Nhưng mà…
Tiểu Tiểu cúi đầu, nhìn Liêm Chiêu trong lòng, ngực không khỏi nổi lên tức giận. Rõ ràng Liêm Chiêu không hề muốn đối phó với Thần Nông, hắn đưa cho nàng chìa khóa tù ngục, giúp bọn họ đào tẩu a! Thị phi đúng sai, căn bản không thể chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán đơn giản như vậy. Hiện tại, không có người nào so với nàng rõ ràng hơn, những người trước mặt này, không có ai tội ác tày trời. Nhưng mà, chỉ vì những ân oán không hiểu rõ này, Liêm Chiêu có gì sơ xuất, nàng càng không thể chấp nhận!
Nàng dựa vào một tia không cam lòng trong tâm kia, đứng lên khỏi mặt đất, vươn tay, lấy từ trong lòng ra một khối lệnh bài. Nàng nâng tay, cất cao giọng nói: “Xích Viêm Lệnh của Thần Nông ở đây!"
Mọi người nghe vậy, ào ào quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu cầm chặt lệnh bài, nói: “Hễ thấy lệnh bài, đệ tử Thần Nông đều phải tuân thủ hiệu lệnh, ra tay cứu người." Trong thanh âm của nàng, có một tia mất mát, “Chỉ tiếc, Thần Nông hôm nay, sợ là ngay cả khối lệnh bài này cũng không nhận đi…"
“Tả cô nương…" Ba Kích Thiên nhìn khối lệnh bài kia, nỗi lòng phức tạp.
“Trước đây, ta nghe nói Thần Nông đóng cửa không tiến hành chữa bệnh nữa, trong lòng vẫn luôn không tin. Sau đó, gặp được Ba trưởng lão, càng làm cho ta cảm thấy mấy lời đồn trên phố này đúng là làm thái quá lên. Không ngờ, ngày này giờ này, thật thực cho ta nhìn rõ, Thần Nông thế gia ngay cả thị phi cũng không phân biệt được, thấy chết không cứu." Tiểu Tiểu xoay ngược bàn tay, ngón tay buông lỏng, mặc cho lệnh bài kia rơi xuống, phát ra tiếng vang đột ngột.
“Tả cô nương, chúng ta niệm tình ngươi có ân với Thần Nông, nhiều lần nhân nhượng, lấy lễ đối đãi. Ngươi đừng có được một tấc lại tiến thêm một thước, hạ nhục thanh danh Thần Nông ta!" Vân Hoa trưởng lão của Thần Nông bước lên một bước, giận dữ nói.
“Ta hạ nhục thanh danh của Thần Nông các ngài?" Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, “Quả thực chê cười!" Nàng nhìn quanh bốn phía, nói, “Từ xưa đến nay, tranh chấp giang hồ, luôn nói là quang minh chính đại, công bằng liêm chính. Mà hiện thời, phương pháp giàng chiến thắng của Thần Nông thế gia lại là thấy chết không cứu. Chẳng lẽ không tính là ti bỉ? Lúc trước, khi chư vị bị nhốt trong rừng trúc, bị người ta phóng hỏa, nếu không phải nhờ binh mã Liêm gia hòa giải đình chiến, ai có thể vào rừng cứu giúp chư vị khỏi nguy nan? Kẻ chân chính bôi nhọ thanh danh Thần Nông, hẳn là chính bản thân các vị đi!"
Vân Hoa bị lời nói này của nàng làm cho á khẩu không trả lời được. Ba Kích Thiên lại hơi hơi nở nụ cười.
Tiểu Tiểu lại quay đầu, nhìn mọi người đang giằng co không dứt, nói: “Hiện thời, Thần Tiêu phái đoạt mất thần khí, sát hại minh hữu, rõ ràng là có âm ưu. Chư vị ở đây đều là người bị hại. Cửu Hoàng thần khí liên lụy sâu rộng, nếu để Thần Tiêu chiếm được, thiên hạ tất loạn, đến lúc đó, ai có thể bo bo giữ mình? Chư vị ở trong này tranh chấp, chính mình không hề được lợi, nhưng lại cho Thần Tiêu cơ hội. Đạo lý này, các vị tiền bối võ lâm, không có khả năng không biết chứ?"
Nàng lại quay đầu, nhìn Liêm Doanh, “Thần Tiễn Liêm gia là trung lương triều đình, nếu bởi vì vậy mà bị Thần Tiêu phái áp cho cái tội phản nghịch, càng là bi ai của Đại Tống. Liêm công tử không phải là hiểu được điểm này, mới cùng nhân sĩ giang hồ hòa giải hay sao?"
Mi mày Liêm Doanh hơi động, quay đầu nhìn Liêm Chiêu vì bị thương nặng mà hôn mê. Nhíu mày, đau khổ suy nghĩ một lát, nói: “Thần Tiễn Liêm gia vốn không hề có ý tham gia vào tranh chấp giang hồ. Tất cả ân oán, đều do Thần Tiêu gây khó dễ. Bằng hữu giang hồ ở đây, chỉ cần không đối địch với triều đình, tội trạng ngày xưa, Liêm gia có thể bỏ qua."
Nàng nói xong, trong vòng đại đường có một khắc trầm mặc ngắn ngủi.
“Đông Hải ta đã cùng Liêm gia hòa giải. Trận tranh đấu hôm nay, Đông Hải tuyệt đối không tham dự." Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng vang lên, đánh vỡ một khắc yên lặng kia.
Tiểu Tiểu đột nhiên quay đầu, chỉ thấy Ôn Túc khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cục diện trong đại đường.
Dù thế nào Tiểu Tiểu cũng không ngờ được, người đầu tiên nói sẽ buông tha cho việc này lại là Ôn Túc. Không biết vì sao, Tiểu Tiểu cảm thấy hắn có chút khác thường. Cái loại tư thái lạnh lùng ngạo nghễ này, thế nhưng lại mang theo một loại cảm giác tiêu sái vô cùng trác tuyệt. Xa lạ như thế, lại vô cùng quen thuộc, phảng phất giống như ngày đó, lần đầu tiên, phía trên Trường Giang, nàng gặp được hắn vậy.
Phát hiện ánh mắt nàng, Ôn Túc liếc mắt nhìn nàng một cái, cười yếu ớt gật đầu.
Không biết vì sao, trong lòng Tiểu Tiểu đột nhiên có chút cảm động.
“Nam Hải ta đã cùng Đông Hải kết minh, tất nhiên cũng sẽ cùng minh hữu tiến thối." Lạc Nguyên Thanh cũng mở miệng, nói.
Hạ Lan Kỳ Phong thấy thế, nở nụ cười, nói: “Người trong ‘khúc phường’ của ta đều vì đối phó với Thần Tiêu phái mới ra tay, căn bản không hề có ý định tranh chấp với triều đình."
Tiểu Tiểu nghe thấy mấy câu này, mừng thầm trong lòng. Nàng nhìn về phía Ngân Kiêu, ánh mắt lóe sáng chờ mong.
Ánh nhìn của Ngân Kiêu và nàng giao nhau, hắn hung hăng trừng nàng một cái, nói: “Cũng thế! Hôm nay nể mặt mũi xú nha đầu nhà ngươi, ‘Tụ Phong trại’ ta cũng không tham gia vào cái vũng nước bẩn này!"
Lí Ti bên cạnh nghe vậy, cũng nói: “Ai nha, mọi người đều nói như vậy, ta cũng chỉ có thể dừng tay thôi."
Tiểu Tiểu không khỏi nở nụ cười, quay đầu nhìn mọi người trong Thần Nông thế gia.
Vài vị trưởng lão quay mặt nhìn nhau, không trả lời.
Ba Kích Thiên lại mang theo ý cười, đi tới vài bước, xoay người nhặt Xích Viêm Lệnh trên đất lên, đưa trả lại cho Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu dè dặt cẩn trọng tiếp nhận, nắm trong lòng bàn tay.
“Hôm nay, nếu không nhờ Tả cô nương xâm nhập rừng trúc, mạng chúng ta đã sớm mất dưới rừng lửa. Phần ân tình này, Thần Nông nhất định ghi nhớ trong tâm." Ba Kích Thiên cười hiền lành, “Xích Viêm Lệnh chính là tín vật của Thần Nông, nhất định không có đạo lý không tuân theo. Hôm nay, người ở đây, chẳng phân biệt bằng hữu, ta đều sẽ dùng hết sức cứu trị."
Tiểu Tiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm quyền, “Đa tạ trưởng lão."
Ba Kích Thiên lắc lắc đầu, “Là ta phải đa tạ cô nương mới đúng."
Tiểu Tiểu nắm chặt Xích Viêm Lệnh trong tay, hiểu ra được một chuyện, lại không thể nói rõ ra nó rốt cục là cái gì. Chỉ là, nàng thật sự cảm thấy thoải mái. Giống như là tất cả bụi bặm đều bay biến, từ nay về sau, sẽ không còn cái gì, có thể khiến nàng lo lắng phiển não nữa.
Nàng xoay người, đi tới bên người Liêm Chiêu, nhẹ nhàng xoa trán hắn. Vui sướng trong lòng, nhiễm lên khuôn mặt. Lại nói tiếp, đây là lấy việc công ra làm việc tư a…
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly