Chuyện Xấu Nhiều Ma
Quyển 4 - Chương 23: Không đâu không hiểu
Liêm gia dốc lòng luyện thuật bắn tên, trên tên bôi độc là chuyện thường. Cho nên gia tướng luôn chuẩn bị dụng cụ phòng độc để đề phòng vạn nhất.
Dùng hỏa quán hút độc là phương pháp dùng khi cấp cứu, nhưng nếu muốn giải độc hoàn toàn, vẫn phải sử dụng dược vật. Chỉ là, độc bôi trên châm của Hi Viễn vẫn chưa biết là gì, lại không thể vội vàng đi tìm người của Thần Nông thế gia giải độc. Cho nên, đó là việc duy nhất có thể làm bây giờ.
Tiểu Tiểu nhìn hắn nhanh nhẹn chưa thương, bản thân mình lại không thể giúp đỡ cái gì, không khỏi có chút mất mác.
Liêm Chiêu thấy nàng nhìn chăm chú, liền mở miệng cười: “Hồi nhỏ ham chơi, từng bị tên độc gây thương tích, cũng suýt chút nữa hỏng luôn cánh tay của mình…"
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tiểu nghe hắn kể về chuyện hồi nhỏ của bản thân, liền lập tức nghiêm túc lắng nghe.
“Khi đó, ta sợ hãi, gấp đến độ khóc ầm lên. Cha ta lại nói: Mất tay phải vẫn còn tay trái. Nam tử Liêm gia, đâu có ai vì một cánh tay mà rơi nước mắt." Liêm Chiêu bất đắc dĩ cười, “Cha ta còn giáo huấn huấn ta là: Cho dù bị mất một cánh tay cũng phải là mất trên chiến trường. Hiện tại, con tự làm tự chịu, càng không có tư cách khóc."
Tiểu Tiểu nghe mà sửng sốt, “A? Thật sự nói như vậy?"
Liêm Chiêu gật đầu, nói: “Thật sự."
Vẻ mặt Tiểu Tiểu khó có thể tin.
Liêm Chiêu cười nói: “Lần này cũng là do ta tự làm tự chịu, nàng không cần phải để ở trong lòng."
Tiểu Tiểu nhìn hắn, nở nụ cười. Nàng ngồi gần thêm một chút, nói: “Ta giúp huynh che lại vài huyệt đạo trên cánh tay nhé."
Liêm Chiêu lắc đầu, “Phong bế huyệt đạo, cánh tay không thể dùng lực được."
“Không che huyệt đạo, độc sẽ khuếch tán vào trong máu." Tiểu Tiểu nghiêm túc nói, “Vào lúc này, cũng không cần sử dụng lực."
Liêm Chiêu nói: “Thân phận của ta đã bại lộ. Chỉ là Hi Viễn thấy tình thế cấp bách mới không vạch trần ta. Ta nghĩ, rất nhanh, nàng ta sẽ có hành động…" Hắn nhìn Tiểu Tiểu, “Hiện tại, tuyệt đối không thể lơ là."
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nói: “Nói cách khác, nàng ta sẽ tố giác với triều đình?"
“Sẽ không." Liêm Chiêu trả lời. Hắn khí định thần nhàn, nói, “Tuy nàng ta biết chân tướng, nhưng không có chứng cứ trong tay. Muốn trị ta tội khi quân, nhất định không dễ dàng."
Liêm Chiêu cười nói: “Hơn nữa, hiện tại, nàng đã quy thuận. Cho nên phần thắng của nàng ta lại ít đi một chút." Trong mắt mắt hiện lên một chút sát khí, “Nếu ta là nàng, nhất định sẽ tiền trảm hậu tấu."
Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng. Quả nhiên, so với phân tranh giang hồ, tranh đấu triều đình, tâm cơ càng sâu nặng hơn.
“Ta…" Tiểu Tiểu do dự một chút, cuối cùng vẫn thành thật nói, “Tuy rằng ta quy thuận triều đình, nhưng mà, chuyện về Cửu Hoàng thần khí, ta không biết gì hết…" Nàng nói xong, chớp mắt, nhìn Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu cũng không kinh ngạc, không nói cái gì, chỉ hơi cúi đầu, lẳng lặng suy xét.
Tiểu Tiểu nhìn hắn, nở nụ cười. Hắn đây là đang thay nàng phiền não sao?
Liêm Chiêu phát hiện ánh mắt nàng, ngẩng đầu cười nói: “Việc này nàng không cần lo lắng. Nàng chỉ cần quy thuận, chuyện còn lại cứ giao cho ta." Hắn nói xong, lại hiện sầu lo, mở miệng nói, “Tiểu Tiểu… Nàng thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ? Một khi quy thuận triều đình, nàng cũng sẽ không thể quay lại cuộc sống ngày trước được nữa. Bằng hữu ngày xưa, đều sẽ biến thành địch nhân… Huống hồ, sư thúc của nàng, hắn…"
Hắn vẫn không thể hỏi hết, chỉ trầm mặc.
Tiểu Tiểu vốn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thuận theo tâm ý chạy tới đây quy thuận, bị mấy lời này của Liêm Chiêu nhắc nhở, nàng mới nhớ đến. Quy thuận triều đình, chính là muốn trở thành đối địch với giang hồ. Huống hồ, Ôn Túc cũng thế, Ngân Kiêu cũng vậy, đều là tội phạm quan trọng của triều đình. Những mâu thuẫn này không thể điều hòa… Cho dù nàng không có lập trường cũng không thể tùy tiện làm hại đến bên nào. Nguy rồi… Mấy cái này hoàn toàn không nghĩ đến a a a! ! !
Liêm Chiêu thấy nàng thất thần, liền thay đổi đề tài, nói: “Nàng cũng mệt mỏi cả đêm rồi, lên giường nghỉ ngơi một chút đi…"
Tiểu Tiểu ngước mắt nhìn hắn, trong lòng cảm động càng lúc càng sâu. Ba lần bốn lượt bảo hộ cho nàng, giúp nàng làm chuyện phi pháp. Hiện tại, lại còn thay nàng phiền não về lập tường, thậm chí, còn cẩn thận để ý đến tâm tình của nàng, không muốn nàng lo lắng. Nàng luôn luôn biết, có thể gặp gỡ hắn, là ông trời bị mù. Nếu mà nàng lại cô phụ hắn, nhất định sẽ bị sét đánh chết!
Nghĩ đến đây, nàng kéo tay hắn, kéo hắn đứng lên. “So với ta, huynh càng cần nghỉ ngơi hơn a."
Liêm Chiêu kinh hãi, nói: “Không cần, ta…"
Tiểu Tiểu không khỏi giải thích, kéo hắn ấn lên giường, nói: “Đại thiếu gia thân thể ngàn vàng, nếu có gì sơ xuất, tiểu nhân không thể tha thứ cho mình a."
Liêm Chiêu nhìn nàng, nói: “Tại sao lại gọi ta là ‘đại thiếu gia’…"
Tiểu Tiểu cười, “Ngài vốn chính là đại thiếu gia mà! Tiểu nhân gọi thẳng tên họ ngài, thật sự là quá thất lễ."
Liêm Chiêu bật cười, “ ‘Tử Châm’, nàng gọi như vậy là được rồi."
“Tử Châm?" Tiểu Tiểu có chút không hiểu, nhưng lập tức suy nghĩ cẩn thận. Lúc nàng rời khỏi Liêm gia, Liêm Chiêu cũng sắp tới thời điểm làm quan lễ. Tử Châm, là tên tự nhỉ. Liêm Tử Châm, trong lòng nàng yên lặng niệm mấy lần, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng cười mở miệng, “Hạt sen*?"
(*: Liêm Tử và Hạt sen đọc giống nhau, đều là liánzǐ. Ha! Các nàng đã biết vì sao ở trên tác giả gọi Liêm Chiêu là Hạt Sen rồi chứ! =.=)
Liêm Chiêu cả kinh, “A?"
“Hạt sen." Tiểu Tiểu thầm cảm thấy thú vị, lại gọi thêm một tiếng.
Liêm Chiêu không tự giác đỏ ửng hai má, “Đừng gọi như vậy…"
“Hạt sen." Tiểu Tiểu cười rạng rỡ, ngữ điệu có chút cao lên.
Liêm Chiêu dĩ nhiên có vẻ mặt quẫn bách, “Đừng gọi như vậy a."
Tiểu Tiểu cười rất vui vẻ, càng cố gắng ấn hắn xuống giường, nói: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi, hạt sen ~"
Liêm Chiêu bị bắt nằm xuống, chân tay có chút luống cuống nhìn Tiểu Tiểu, “Ta…"
Tiểu Tiểu thu lại vẻ trêu tức, dùng thanh âm ôn nhu nhất, nói: “Huynh ngủ đi, ta canh cho."
Lúc nghe thấy câu đó, Liêm Chiêu chỉ cảm thấy mọi đau đớn trên người đều như tan biến hết. Từ rất lâu đến nay, hắn vẫn luôn không có cách nào bình yên đi vào giấc ngủ, mà giờ phút này, tâm lại bình tĩnh thỏa mãn đến thế. Lúc này, hắn mới phát hiện, bản thân thật sự mệt mỏi. Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Có thế mới khép mắt lại, để bản thân rơi vào giấc ngủ.
Tiểu Tiểu nhìn hắn đi vào giấc ngủ, lẳng lặng nở nụ cười. Nàng nắm tay hắn, cảm giác kia thật sự quá quen thuộc và ấm áp. Rõ ràng là nhất thời xúc động mới đi quy thuận triều đình, rõ ràng là không hề biết tí gì về chuyện Cửu Hoàng thần khí, nhưng mà, giờ phút này, nàng lại cảm thấy kiên định và an tâm đến thế. Lúc tâm buông lỏng, cơn buồn ngủ cũng liền quét qua. Bất tri bất giác, nàng dựa vào mép giường, ngủ mất.
……..
Vài canh giờ sau, Liêm Doanh dẫn theo gia tướng mở cửa tiến vào, liền nhìn thấy một màn này.
Nàng khẽ cau mày, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ. Hồi lâu sau, nàng khe khẽ thở dài một hơi, ý bảo gia tướng buông đồ ăn xuống, lui ra ngoài cửa.
………
Đợi đến lúc Tiểu Tiểu tỉnh lại, bản thân đã nằm ở trên giường, ngủ đến mức rối tinh rối mù. Nàng kinh hãi, xoay người một cái đứng lên, lại thấy sắc trời đã tối đen. Nàng nhìn quanh phòng, Liêm Chiêu đang ngồi ở một bên sạp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy nàng đứng dậy, Liêm Chiêu mở mắt, cười nói: “Còn hơn một canh giờ nữa mới tới hừng đông, nàng ngủ thêm một lát đi."
“A?" Tiểu Tiểu xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đã đến giờ này rồi…"
Liêm Chiêu cười, “Nàng thật sự mệt mỏi." Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, kéo nàng tới bên bàn, nói, “Nếu tỉnh rồi, thì ăn một chút đi."
Tiểu Tiểu nhìn đồ ăn trên bàn, hai mắt liền tỏa sáng. Từ ngày hôm qua đến giờ, nàng còn chưa ăn được cái gì đâu, vừa ngủ đậy, bụng đã sớm đói meo. Nàng cầm lấy đôi đũa, gắp một ngụm đồ ăn thật to nhét vào mồm, lại nghĩ đến cái gì, liền ngẩng đầu nhìn Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu mang theo ý cười, nói: “Nhìn ta làm gì? Chuyên tâm ăn đi chứ." Khi hắn nói chuyện, nâng tay, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt nàng, “… Tại sao mãi không béo lên được vậy?"
Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi trả lời: “Béo không dễ trốn a."
Liêm Chiêu nhíu mày, “Nàng còn muốn trốn?"
Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, nói: “Không muốn. Vậy ta dưỡng bản thân béo tốt, chứng tỏ lòng trung thành!" Nàng nói xong, nuốt ngụm đồ ăn to đùng kia xuống, vẻ mặt nhiêm túc thành khẩn.
Liêm Chiêu cúi đầu cười khẽ, cầm lấy một đôi đũa khác, giúp nàng gắp đồ ăn.
Lúc này, ngoài cửa liền truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Liêm Chiêu ngừng đũa, lẳng lặng nghe. Tiểu Tiểu cũng dừng nhai nuốt, nín thở chờ đợi.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra. Ba nam tử khôi ngô vọt tiến vào, không nói hai lời, trực tiếp đánh úp về phía Liêm Chiêu và Tiểu Tiểu.
Tay Liêm Chiêu chống xuống bàn, toàn thân đứng lên, đá văng một nam tử đi đầu. Đợi thân hình ổn định, hắn kéo Tiểu Tiểu, lui sang một bên, sau đó lấy trường kiếm tùy thân, tiến lên ứng chiến.
Tiểu tiểu cầm chiếc đũa, kinh ngạc đứng ở một bên. Một lát sau, nàng liền phát hiện khác thường.
“Cẩn thận, là Hành Thi!"
Trong lúc Liêm Chiêu ra chiêu cũng có phát hiện. Hành Thi không biết đau đớn, chỉ có sát ý. Hắn lập tức vung kiếm, hung hăng chặt đứt đầu Hành Thi.
Nếu muốn chế phục Hành Thi, phương pháp hữu hiệu nhất chính là công kích vào huyệt Cường Gian và huyệt Thiên Trụ sau đầu. Mà chặt đầu tuy rằng có chút thô thiển, cũng là cách nhanh nhất có thể làm.
Tiểu Tiểu đứng ở một bên há hốc mồm nhìn, cũng không ngờ có một khối Hành Thi đánh tới. Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng tránh thoát.
Liêm Chiêu nghe tiếng, thả người bay đến trước mặt nàng, một chưởng đánh văng cỗ thi thể kia. Nhưng mà, vận công xuất chưởng, không khỏi tác động đến chân khí. Miệng vết thương trên cánh tay phải liền đau đớn mãnh liệt, trường kiếm trong tay cũng lỏng ra, rời tay.
Tiểu Tiểu thấy thế, giậm chân tại chỗ, nhảy lên, lấy tay chống vào bả vai khối Hành Thi, tung người bay qua đầu nó. Trong khoảnh khắc lướt qua Hành Thi, chiếc đũa trong tay nàng hung hăng đâm mạnh vào huyệt Cường Gian và huyệt Thiên Trụ. Hành Thi nháy mắt mất khả năng cử động, không di chuyển nữa.
Tiểu Tiểu vững vàng rơi xuống đất, đang định thở phào một hơi. Đã thấy ở cửa xuất hiện một nhóm người, khác hẳn với đám Hành Thi này, lúc này đây, chính là đệ tử của Thần Tiêu phái.
Nàng đang kinh ngạc, Liêm Chiêu lại đã đứng dậy, lấy điêu cung và hộp tên trên giường. Hắn kéo cung, bắn tên liên tiếp. Đệ tử Thần Tiêu đứng ở cửa thấy thế, ào ào tránh ra. Liêm Chiêu kéo Tiểu Tiểu, bước nhanh chạy ra ngoài cửa.
Sau khi hai người xuất môn, mới phát hiện thủ vệ và gia tướng Liêm gia đứng ở cửa đã sớm bị sát hại. Những gia tướng còn lại trong biệt uyển cũng đang hỗn chiến với đệ tử Thần Tiêu.
Binh mã Liêm Gia trú ở bên ngoài Thần Nông thế gia, trong biệt uyển cũng chỉ có khoảng năm mươi người. Hành Thi tập kích bất ngờ, hơn nữa, cộng với công kích của Thần Tiêu, căn bản vô pháp chống đỡ.
Tiểu Tiểu lập tức nhớ tới lời Liêm Chiêu nói vừa rồi. “Nếu ta là nàng, nhất định tiền trảm hậu tấu."… Hiện tại, chính là tiền trảm hậu tấu?!
Tiểu Tiểu nhìn đám đệ tử đằng đằng sát khí của Thần Tiêu, lại nhìn Liêm Chiêu. Biều cảm của Liêm Chiêu ẩn chứa tức giận, nhưng thần sắc lại rất trấn định. Hắn lấy từ trong hộp tên ra một mũi tên dài, chậm rãi kéo cung.
Người xung quanh kiêng kị tài bắn cung của Liêm gia, không người nào dám vội vàng tiến lên.
Nhưng mà, tay Liêm Chiêu nâng lên, trực tiếp bắn mũi tên kia về phía bầu trời.
Tiếng nổ trong trẻo xé rách không gian, vang vọng bốn phương.
Tên nổ?! Tiểu Tiểu kinh ngạc ngửa đầu, nhìn mũi tên dài tan biến vào bóng đêm.
Đệ tử Thần Tiêu chung quang liền biết không ổn, ào ào tấn công lên.
Liêm Chiêu cũng không tiếp tục đánh nữa, chỉ lôi kéo Tiểu Tiểu chạy giữa đám người, tìm kiếm cơ hội tự bảo vệ mình.
Tiểu Tiểu có chút không rõ ý định của hắn, nhưng lại biết, người bên cạnh này đáng giá để tin cậy, có thể an tâm phó thác.
Một lát, đột nhiên có người nhảy vào cuộc chiến, kình phong sắc bén tách mở đám người đang vây công.
Tiểu Tiểu tập trung nhìn vào, liền cảm thấy kinh ngạc. Cái người tay cầm trường thương, nghiêm nghị đứng thẳng kia, đúng là thiếu chủ của Phá Phong Lưu, Giang Thành.
Giang Thành bức lui đám đệ tử Thần Tiêu, xoay người nhìn Liêm Chiêu, ôm quyền cười nói: “Liêm đại ca tính toán như thần, tiểu đệ may mắn không làm nhục sứ mệnh."
Liêm Chiêu đáp lễ, nói: “Giang huynh đệ khách khí rồi."
Lúc hai người đang nói chuyện, một đám binh sĩ xông vào biệt uyển, cũng chỉ mất thời gian uống một chén trà, liền đem thế cục xoay chuyển ngược lại.
Sau khi tất cả bình ổn, sự mờ mịt của Tiểu Tiểu liền được giải đáp.
Giang Thành cười, nói với Liêm Chiêu: “Đúng như Liêm đại ca dự liệu, Thần Tiêu phái thực sự có tâm mưu phản. Nếu không phải lúc trước Liêm đại ca đã an bày tiểu đệ tiếp ứng, chỉ sợ cũng bị những người này ám toán."
Liêm Chiêu thở dài, “Ta cũng chỉ đề phòng vạn nhất, không ngờ chuyện này thật sự phát sinh… Ngày đó, trên Đông Hải, ta và Ngụy Khải đã có hiềm khích. Hi Viễn và Thạch Mật đều là tâm phúc của hắn, nên mới phòng bị. Không ngờ, nhanh như vậy bọn họ đã động thủ… Đúng rồi, cô cô của ta đâu?"
Gia tướng bị thương đứng bên nghe thấy vậy, trả lời: “Công tử, vài canh giờ trước, Thần Nông thế gia tìm được nơi đặt ‘Thiên Quan’. Tông chủ Thạch Mật và tiêm chủ Hi Viễn đã xuất phát đi tìm. Tiểu thư vốn không định nhúng tay vào, nhưng tiêm chủ nhiều lần khuyên dụ, nên cũng đã dẫn theo hai mươi gia tướng, đi cùng rồi."
“Thiên Quan?"
Tiểu Tiểu nghe thấy thế, quá sợ hãi. “Thiên Quan"?! Không phải là cái mà lúc trước khúc phường đề phị dùng làm mồi nhử hay sao? Không ngờ, nhanh như vậy đã bố trí xong rồi… Chẳng lẽ là sợ nàng tiết lộ tin tức, cho nên cố ý tiến hành trước thời hạn? Nguy rồi, đó là cạm bẫy a!
Tiểu Tiểu đang định nói ra âm ưu về “Thiên Quan", lại thấy Liêm Chiêu nói: “Thạch Mật tìm kiếm ‘Thiên Quan’ không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng mỗi lần đều không tìm được. Nhanh như vậy, làm sao đã có thể có tin tức. Rõ ràng có trá."
“Tiểu thư cũng có nhận định như vậy." Gia tướng nói, “Chỉ là, đệ tử của Thần Nông đã tra xét rõ ràng, thật sự là ‘Thiên Quan’ không hề nhầm lẫn. Tông chủ Thạch Mật vội vàng muốn lấy được vật đó, cho dù là cạm bẫy, cũng vẫn muốn đi vào."
“Chuyện giang hồ, Liêm gia vốn không tiện nhúng tay. Cạm bẫy này, là muốn ngăn lại binh lực Liêm gia, cố gắng đối phó riêng với Thạch Mật và Hi Viễn… Hiện tại xem ra, Hi Viễn dụ cô cô tiến đến, sợ là có mưu đồ khác."
Liêm Chiêu vừa dứt lời, một gia tướng đã chạy vội đến, vội vàng mở miệng, nói: “Công tử, đệ tử Thần Tiêu đoạt lấy ‘Sương Thiên Lãm Nguyệt’, hiện đã chạy ra khỏi Thần Nông thế gia!"
Liêm Chiêu nghe vậy, nhíu mày, “Phân phó xuống dưới, chỉnh đốn binh mã, chạy tới chỗ đặt ‘Thiên Quan’!"
“Tuân mệnh!"
Mọi người đều có bận rộn của mình, Tiểu Tiểu lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngây ngốc nhìn Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu quay đầu, nói với nàng: “Tiểu Tiểu, nàng ở lại chỗ này…" Hắn nhìn thấy ánh mắt Tiểu Tiểu, không hiểu nói: “Nàng nhìn ta như vậy làm gì?"
Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, hoàn hồn nói: “Không, ta chỉ muốn nói là, ta cũng muốn đi cùng!"
Liêm Chiêu lắc đầu, “Rất nguy hiểm."
Tiểu Tiểu cười, nghiêm túc nói: “Đại thiếu gia văn thao võ lược, chẳng lẽ lại không bảo hộ nổi cho ta? Hay là, sợ ta phản chiến?"
Liêm Chiêu nhìn nàng, nhướng mi cười, “Nếu thiếu phu nhân đã nói như vậy, ta còn có thể ngăn cản sao?" Hắn vươn tay, nói, “Đi thôi."
Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi, nắm chặt tay hắn, nặng nề gật đầu.
Dùng hỏa quán hút độc là phương pháp dùng khi cấp cứu, nhưng nếu muốn giải độc hoàn toàn, vẫn phải sử dụng dược vật. Chỉ là, độc bôi trên châm của Hi Viễn vẫn chưa biết là gì, lại không thể vội vàng đi tìm người của Thần Nông thế gia giải độc. Cho nên, đó là việc duy nhất có thể làm bây giờ.
Tiểu Tiểu nhìn hắn nhanh nhẹn chưa thương, bản thân mình lại không thể giúp đỡ cái gì, không khỏi có chút mất mác.
Liêm Chiêu thấy nàng nhìn chăm chú, liền mở miệng cười: “Hồi nhỏ ham chơi, từng bị tên độc gây thương tích, cũng suýt chút nữa hỏng luôn cánh tay của mình…"
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tiểu nghe hắn kể về chuyện hồi nhỏ của bản thân, liền lập tức nghiêm túc lắng nghe.
“Khi đó, ta sợ hãi, gấp đến độ khóc ầm lên. Cha ta lại nói: Mất tay phải vẫn còn tay trái. Nam tử Liêm gia, đâu có ai vì một cánh tay mà rơi nước mắt." Liêm Chiêu bất đắc dĩ cười, “Cha ta còn giáo huấn huấn ta là: Cho dù bị mất một cánh tay cũng phải là mất trên chiến trường. Hiện tại, con tự làm tự chịu, càng không có tư cách khóc."
Tiểu Tiểu nghe mà sửng sốt, “A? Thật sự nói như vậy?"
Liêm Chiêu gật đầu, nói: “Thật sự."
Vẻ mặt Tiểu Tiểu khó có thể tin.
Liêm Chiêu cười nói: “Lần này cũng là do ta tự làm tự chịu, nàng không cần phải để ở trong lòng."
Tiểu Tiểu nhìn hắn, nở nụ cười. Nàng ngồi gần thêm một chút, nói: “Ta giúp huynh che lại vài huyệt đạo trên cánh tay nhé."
Liêm Chiêu lắc đầu, “Phong bế huyệt đạo, cánh tay không thể dùng lực được."
“Không che huyệt đạo, độc sẽ khuếch tán vào trong máu." Tiểu Tiểu nghiêm túc nói, “Vào lúc này, cũng không cần sử dụng lực."
Liêm Chiêu nói: “Thân phận của ta đã bại lộ. Chỉ là Hi Viễn thấy tình thế cấp bách mới không vạch trần ta. Ta nghĩ, rất nhanh, nàng ta sẽ có hành động…" Hắn nhìn Tiểu Tiểu, “Hiện tại, tuyệt đối không thể lơ là."
Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nói: “Nói cách khác, nàng ta sẽ tố giác với triều đình?"
“Sẽ không." Liêm Chiêu trả lời. Hắn khí định thần nhàn, nói, “Tuy nàng ta biết chân tướng, nhưng không có chứng cứ trong tay. Muốn trị ta tội khi quân, nhất định không dễ dàng."
Liêm Chiêu cười nói: “Hơn nữa, hiện tại, nàng đã quy thuận. Cho nên phần thắng của nàng ta lại ít đi một chút." Trong mắt mắt hiện lên một chút sát khí, “Nếu ta là nàng, nhất định sẽ tiền trảm hậu tấu."
Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng. Quả nhiên, so với phân tranh giang hồ, tranh đấu triều đình, tâm cơ càng sâu nặng hơn.
“Ta…" Tiểu Tiểu do dự một chút, cuối cùng vẫn thành thật nói, “Tuy rằng ta quy thuận triều đình, nhưng mà, chuyện về Cửu Hoàng thần khí, ta không biết gì hết…" Nàng nói xong, chớp mắt, nhìn Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu cũng không kinh ngạc, không nói cái gì, chỉ hơi cúi đầu, lẳng lặng suy xét.
Tiểu Tiểu nhìn hắn, nở nụ cười. Hắn đây là đang thay nàng phiền não sao?
Liêm Chiêu phát hiện ánh mắt nàng, ngẩng đầu cười nói: “Việc này nàng không cần lo lắng. Nàng chỉ cần quy thuận, chuyện còn lại cứ giao cho ta." Hắn nói xong, lại hiện sầu lo, mở miệng nói, “Tiểu Tiểu… Nàng thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ? Một khi quy thuận triều đình, nàng cũng sẽ không thể quay lại cuộc sống ngày trước được nữa. Bằng hữu ngày xưa, đều sẽ biến thành địch nhân… Huống hồ, sư thúc của nàng, hắn…"
Hắn vẫn không thể hỏi hết, chỉ trầm mặc.
Tiểu Tiểu vốn cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thuận theo tâm ý chạy tới đây quy thuận, bị mấy lời này của Liêm Chiêu nhắc nhở, nàng mới nhớ đến. Quy thuận triều đình, chính là muốn trở thành đối địch với giang hồ. Huống hồ, Ôn Túc cũng thế, Ngân Kiêu cũng vậy, đều là tội phạm quan trọng của triều đình. Những mâu thuẫn này không thể điều hòa… Cho dù nàng không có lập trường cũng không thể tùy tiện làm hại đến bên nào. Nguy rồi… Mấy cái này hoàn toàn không nghĩ đến a a a! ! !
Liêm Chiêu thấy nàng thất thần, liền thay đổi đề tài, nói: “Nàng cũng mệt mỏi cả đêm rồi, lên giường nghỉ ngơi một chút đi…"
Tiểu Tiểu ngước mắt nhìn hắn, trong lòng cảm động càng lúc càng sâu. Ba lần bốn lượt bảo hộ cho nàng, giúp nàng làm chuyện phi pháp. Hiện tại, lại còn thay nàng phiền não về lập tường, thậm chí, còn cẩn thận để ý đến tâm tình của nàng, không muốn nàng lo lắng. Nàng luôn luôn biết, có thể gặp gỡ hắn, là ông trời bị mù. Nếu mà nàng lại cô phụ hắn, nhất định sẽ bị sét đánh chết!
Nghĩ đến đây, nàng kéo tay hắn, kéo hắn đứng lên. “So với ta, huynh càng cần nghỉ ngơi hơn a."
Liêm Chiêu kinh hãi, nói: “Không cần, ta…"
Tiểu Tiểu không khỏi giải thích, kéo hắn ấn lên giường, nói: “Đại thiếu gia thân thể ngàn vàng, nếu có gì sơ xuất, tiểu nhân không thể tha thứ cho mình a."
Liêm Chiêu nhìn nàng, nói: “Tại sao lại gọi ta là ‘đại thiếu gia’…"
Tiểu Tiểu cười, “Ngài vốn chính là đại thiếu gia mà! Tiểu nhân gọi thẳng tên họ ngài, thật sự là quá thất lễ."
Liêm Chiêu bật cười, “ ‘Tử Châm’, nàng gọi như vậy là được rồi."
“Tử Châm?" Tiểu Tiểu có chút không hiểu, nhưng lập tức suy nghĩ cẩn thận. Lúc nàng rời khỏi Liêm gia, Liêm Chiêu cũng sắp tới thời điểm làm quan lễ. Tử Châm, là tên tự nhỉ. Liêm Tử Châm, trong lòng nàng yên lặng niệm mấy lần, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nàng cười mở miệng, “Hạt sen*?"
(*: Liêm Tử và Hạt sen đọc giống nhau, đều là liánzǐ. Ha! Các nàng đã biết vì sao ở trên tác giả gọi Liêm Chiêu là Hạt Sen rồi chứ! =.=)
Liêm Chiêu cả kinh, “A?"
“Hạt sen." Tiểu Tiểu thầm cảm thấy thú vị, lại gọi thêm một tiếng.
Liêm Chiêu không tự giác đỏ ửng hai má, “Đừng gọi như vậy…"
“Hạt sen." Tiểu Tiểu cười rạng rỡ, ngữ điệu có chút cao lên.
Liêm Chiêu dĩ nhiên có vẻ mặt quẫn bách, “Đừng gọi như vậy a."
Tiểu Tiểu cười rất vui vẻ, càng cố gắng ấn hắn xuống giường, nói: “Nằm xuống nghỉ ngơi đi, hạt sen ~"
Liêm Chiêu bị bắt nằm xuống, chân tay có chút luống cuống nhìn Tiểu Tiểu, “Ta…"
Tiểu Tiểu thu lại vẻ trêu tức, dùng thanh âm ôn nhu nhất, nói: “Huynh ngủ đi, ta canh cho."
Lúc nghe thấy câu đó, Liêm Chiêu chỉ cảm thấy mọi đau đớn trên người đều như tan biến hết. Từ rất lâu đến nay, hắn vẫn luôn không có cách nào bình yên đi vào giấc ngủ, mà giờ phút này, tâm lại bình tĩnh thỏa mãn đến thế. Lúc này, hắn mới phát hiện, bản thân thật sự mệt mỏi. Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Có thế mới khép mắt lại, để bản thân rơi vào giấc ngủ.
Tiểu Tiểu nhìn hắn đi vào giấc ngủ, lẳng lặng nở nụ cười. Nàng nắm tay hắn, cảm giác kia thật sự quá quen thuộc và ấm áp. Rõ ràng là nhất thời xúc động mới đi quy thuận triều đình, rõ ràng là không hề biết tí gì về chuyện Cửu Hoàng thần khí, nhưng mà, giờ phút này, nàng lại cảm thấy kiên định và an tâm đến thế. Lúc tâm buông lỏng, cơn buồn ngủ cũng liền quét qua. Bất tri bất giác, nàng dựa vào mép giường, ngủ mất.
……..
Vài canh giờ sau, Liêm Doanh dẫn theo gia tướng mở cửa tiến vào, liền nhìn thấy một màn này.
Nàng khẽ cau mày, ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang nắm lấy nhau của bọn họ. Hồi lâu sau, nàng khe khẽ thở dài một hơi, ý bảo gia tướng buông đồ ăn xuống, lui ra ngoài cửa.
………
Đợi đến lúc Tiểu Tiểu tỉnh lại, bản thân đã nằm ở trên giường, ngủ đến mức rối tinh rối mù. Nàng kinh hãi, xoay người một cái đứng lên, lại thấy sắc trời đã tối đen. Nàng nhìn quanh phòng, Liêm Chiêu đang ngồi ở một bên sạp, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nghe thấy nàng đứng dậy, Liêm Chiêu mở mắt, cười nói: “Còn hơn một canh giờ nữa mới tới hừng đông, nàng ngủ thêm một lát đi."
“A?" Tiểu Tiểu xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đã đến giờ này rồi…"
Liêm Chiêu cười, “Nàng thật sự mệt mỏi." Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh nàng, kéo nàng tới bên bàn, nói, “Nếu tỉnh rồi, thì ăn một chút đi."
Tiểu Tiểu nhìn đồ ăn trên bàn, hai mắt liền tỏa sáng. Từ ngày hôm qua đến giờ, nàng còn chưa ăn được cái gì đâu, vừa ngủ đậy, bụng đã sớm đói meo. Nàng cầm lấy đôi đũa, gắp một ngụm đồ ăn thật to nhét vào mồm, lại nghĩ đến cái gì, liền ngẩng đầu nhìn Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu mang theo ý cười, nói: “Nhìn ta làm gì? Chuyên tâm ăn đi chứ." Khi hắn nói chuyện, nâng tay, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt nàng, “… Tại sao mãi không béo lên được vậy?"
Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi trả lời: “Béo không dễ trốn a."
Liêm Chiêu nhíu mày, “Nàng còn muốn trốn?"
Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, nói: “Không muốn. Vậy ta dưỡng bản thân béo tốt, chứng tỏ lòng trung thành!" Nàng nói xong, nuốt ngụm đồ ăn to đùng kia xuống, vẻ mặt nhiêm túc thành khẩn.
Liêm Chiêu cúi đầu cười khẽ, cầm lấy một đôi đũa khác, giúp nàng gắp đồ ăn.
Lúc này, ngoài cửa liền truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Liêm Chiêu ngừng đũa, lẳng lặng nghe. Tiểu Tiểu cũng dừng nhai nuốt, nín thở chờ đợi.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra. Ba nam tử khôi ngô vọt tiến vào, không nói hai lời, trực tiếp đánh úp về phía Liêm Chiêu và Tiểu Tiểu.
Tay Liêm Chiêu chống xuống bàn, toàn thân đứng lên, đá văng một nam tử đi đầu. Đợi thân hình ổn định, hắn kéo Tiểu Tiểu, lui sang một bên, sau đó lấy trường kiếm tùy thân, tiến lên ứng chiến.
Tiểu tiểu cầm chiếc đũa, kinh ngạc đứng ở một bên. Một lát sau, nàng liền phát hiện khác thường.
“Cẩn thận, là Hành Thi!"
Trong lúc Liêm Chiêu ra chiêu cũng có phát hiện. Hành Thi không biết đau đớn, chỉ có sát ý. Hắn lập tức vung kiếm, hung hăng chặt đứt đầu Hành Thi.
Nếu muốn chế phục Hành Thi, phương pháp hữu hiệu nhất chính là công kích vào huyệt Cường Gian và huyệt Thiên Trụ sau đầu. Mà chặt đầu tuy rằng có chút thô thiển, cũng là cách nhanh nhất có thể làm.
Tiểu Tiểu đứng ở một bên há hốc mồm nhìn, cũng không ngờ có một khối Hành Thi đánh tới. Nàng kinh hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng tránh thoát.
Liêm Chiêu nghe tiếng, thả người bay đến trước mặt nàng, một chưởng đánh văng cỗ thi thể kia. Nhưng mà, vận công xuất chưởng, không khỏi tác động đến chân khí. Miệng vết thương trên cánh tay phải liền đau đớn mãnh liệt, trường kiếm trong tay cũng lỏng ra, rời tay.
Tiểu Tiểu thấy thế, giậm chân tại chỗ, nhảy lên, lấy tay chống vào bả vai khối Hành Thi, tung người bay qua đầu nó. Trong khoảnh khắc lướt qua Hành Thi, chiếc đũa trong tay nàng hung hăng đâm mạnh vào huyệt Cường Gian và huyệt Thiên Trụ. Hành Thi nháy mắt mất khả năng cử động, không di chuyển nữa.
Tiểu Tiểu vững vàng rơi xuống đất, đang định thở phào một hơi. Đã thấy ở cửa xuất hiện một nhóm người, khác hẳn với đám Hành Thi này, lúc này đây, chính là đệ tử của Thần Tiêu phái.
Nàng đang kinh ngạc, Liêm Chiêu lại đã đứng dậy, lấy điêu cung và hộp tên trên giường. Hắn kéo cung, bắn tên liên tiếp. Đệ tử Thần Tiêu đứng ở cửa thấy thế, ào ào tránh ra. Liêm Chiêu kéo Tiểu Tiểu, bước nhanh chạy ra ngoài cửa.
Sau khi hai người xuất môn, mới phát hiện thủ vệ và gia tướng Liêm gia đứng ở cửa đã sớm bị sát hại. Những gia tướng còn lại trong biệt uyển cũng đang hỗn chiến với đệ tử Thần Tiêu.
Binh mã Liêm Gia trú ở bên ngoài Thần Nông thế gia, trong biệt uyển cũng chỉ có khoảng năm mươi người. Hành Thi tập kích bất ngờ, hơn nữa, cộng với công kích của Thần Tiêu, căn bản vô pháp chống đỡ.
Tiểu Tiểu lập tức nhớ tới lời Liêm Chiêu nói vừa rồi. “Nếu ta là nàng, nhất định tiền trảm hậu tấu."… Hiện tại, chính là tiền trảm hậu tấu?!
Tiểu Tiểu nhìn đám đệ tử đằng đằng sát khí của Thần Tiêu, lại nhìn Liêm Chiêu. Biều cảm của Liêm Chiêu ẩn chứa tức giận, nhưng thần sắc lại rất trấn định. Hắn lấy từ trong hộp tên ra một mũi tên dài, chậm rãi kéo cung.
Người xung quanh kiêng kị tài bắn cung của Liêm gia, không người nào dám vội vàng tiến lên.
Nhưng mà, tay Liêm Chiêu nâng lên, trực tiếp bắn mũi tên kia về phía bầu trời.
Tiếng nổ trong trẻo xé rách không gian, vang vọng bốn phương.
Tên nổ?! Tiểu Tiểu kinh ngạc ngửa đầu, nhìn mũi tên dài tan biến vào bóng đêm.
Đệ tử Thần Tiêu chung quang liền biết không ổn, ào ào tấn công lên.
Liêm Chiêu cũng không tiếp tục đánh nữa, chỉ lôi kéo Tiểu Tiểu chạy giữa đám người, tìm kiếm cơ hội tự bảo vệ mình.
Tiểu Tiểu có chút không rõ ý định của hắn, nhưng lại biết, người bên cạnh này đáng giá để tin cậy, có thể an tâm phó thác.
Một lát, đột nhiên có người nhảy vào cuộc chiến, kình phong sắc bén tách mở đám người đang vây công.
Tiểu Tiểu tập trung nhìn vào, liền cảm thấy kinh ngạc. Cái người tay cầm trường thương, nghiêm nghị đứng thẳng kia, đúng là thiếu chủ của Phá Phong Lưu, Giang Thành.
Giang Thành bức lui đám đệ tử Thần Tiêu, xoay người nhìn Liêm Chiêu, ôm quyền cười nói: “Liêm đại ca tính toán như thần, tiểu đệ may mắn không làm nhục sứ mệnh."
Liêm Chiêu đáp lễ, nói: “Giang huynh đệ khách khí rồi."
Lúc hai người đang nói chuyện, một đám binh sĩ xông vào biệt uyển, cũng chỉ mất thời gian uống một chén trà, liền đem thế cục xoay chuyển ngược lại.
Sau khi tất cả bình ổn, sự mờ mịt của Tiểu Tiểu liền được giải đáp.
Giang Thành cười, nói với Liêm Chiêu: “Đúng như Liêm đại ca dự liệu, Thần Tiêu phái thực sự có tâm mưu phản. Nếu không phải lúc trước Liêm đại ca đã an bày tiểu đệ tiếp ứng, chỉ sợ cũng bị những người này ám toán."
Liêm Chiêu thở dài, “Ta cũng chỉ đề phòng vạn nhất, không ngờ chuyện này thật sự phát sinh… Ngày đó, trên Đông Hải, ta và Ngụy Khải đã có hiềm khích. Hi Viễn và Thạch Mật đều là tâm phúc của hắn, nên mới phòng bị. Không ngờ, nhanh như vậy bọn họ đã động thủ… Đúng rồi, cô cô của ta đâu?"
Gia tướng bị thương đứng bên nghe thấy vậy, trả lời: “Công tử, vài canh giờ trước, Thần Nông thế gia tìm được nơi đặt ‘Thiên Quan’. Tông chủ Thạch Mật và tiêm chủ Hi Viễn đã xuất phát đi tìm. Tiểu thư vốn không định nhúng tay vào, nhưng tiêm chủ nhiều lần khuyên dụ, nên cũng đã dẫn theo hai mươi gia tướng, đi cùng rồi."
“Thiên Quan?"
Tiểu Tiểu nghe thấy thế, quá sợ hãi. “Thiên Quan"?! Không phải là cái mà lúc trước khúc phường đề phị dùng làm mồi nhử hay sao? Không ngờ, nhanh như vậy đã bố trí xong rồi… Chẳng lẽ là sợ nàng tiết lộ tin tức, cho nên cố ý tiến hành trước thời hạn? Nguy rồi, đó là cạm bẫy a!
Tiểu Tiểu đang định nói ra âm ưu về “Thiên Quan", lại thấy Liêm Chiêu nói: “Thạch Mật tìm kiếm ‘Thiên Quan’ không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng mỗi lần đều không tìm được. Nhanh như vậy, làm sao đã có thể có tin tức. Rõ ràng có trá."
“Tiểu thư cũng có nhận định như vậy." Gia tướng nói, “Chỉ là, đệ tử của Thần Nông đã tra xét rõ ràng, thật sự là ‘Thiên Quan’ không hề nhầm lẫn. Tông chủ Thạch Mật vội vàng muốn lấy được vật đó, cho dù là cạm bẫy, cũng vẫn muốn đi vào."
“Chuyện giang hồ, Liêm gia vốn không tiện nhúng tay. Cạm bẫy này, là muốn ngăn lại binh lực Liêm gia, cố gắng đối phó riêng với Thạch Mật và Hi Viễn… Hiện tại xem ra, Hi Viễn dụ cô cô tiến đến, sợ là có mưu đồ khác."
Liêm Chiêu vừa dứt lời, một gia tướng đã chạy vội đến, vội vàng mở miệng, nói: “Công tử, đệ tử Thần Tiêu đoạt lấy ‘Sương Thiên Lãm Nguyệt’, hiện đã chạy ra khỏi Thần Nông thế gia!"
Liêm Chiêu nghe vậy, nhíu mày, “Phân phó xuống dưới, chỉnh đốn binh mã, chạy tới chỗ đặt ‘Thiên Quan’!"
“Tuân mệnh!"
Mọi người đều có bận rộn của mình, Tiểu Tiểu lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngây ngốc nhìn Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu quay đầu, nói với nàng: “Tiểu Tiểu, nàng ở lại chỗ này…" Hắn nhìn thấy ánh mắt Tiểu Tiểu, không hiểu nói: “Nàng nhìn ta như vậy làm gì?"
Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, hoàn hồn nói: “Không, ta chỉ muốn nói là, ta cũng muốn đi cùng!"
Liêm Chiêu lắc đầu, “Rất nguy hiểm."
Tiểu Tiểu cười, nghiêm túc nói: “Đại thiếu gia văn thao võ lược, chẳng lẽ lại không bảo hộ nổi cho ta? Hay là, sợ ta phản chiến?"
Liêm Chiêu nhìn nàng, nhướng mi cười, “Nếu thiếu phu nhân đã nói như vậy, ta còn có thể ngăn cản sao?" Hắn vươn tay, nói, “Đi thôi."
Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi, nắm chặt tay hắn, nặng nề gật đầu.
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly