Chuyện Xấu Nhiều Ma
Quyển 4 - Chương 2: Không hề kiêng kị
Sau này Tiểu Tiểu mới biết được, vị tri phủ đại nhân mà nàng gặp được trên đường này, họ Diệp tên Chương, vốn là võ tướng, cũng từng dấn thân vào cuộc chiến kháng quân Kim. Sau khi Nhạc Phi nguyên soái hàm oan mà chết, hắn cũng bị liên lụy mà hạ chức. Nhưng Diệp Chương làm quan thanh liêm, rất có chiến tích, trải qua bao phen chìm nổi, không lâu sau liền được nâng chức, đi đến vùng thị trấn nơi duyên hải này làm tri phủ.
Đã nhiều ngày, dân chúng ở trên đường đều truyền tụng, nói Diệp tri phủ là môn hạ dưới trướng ngày xưa của Nhạc Phi, nói hắn yêu dân như con. Lần này, Đông Hải xảy ra chiến trận, hắn vâng lệnh trấn an dân chúng chạy loạn, hầu hết mọi việc đều tự làm. Tất cả mọi người đều nói, ông trời có mắt, người tốt luôn nhận được báo đáp.
Tiểu Tiểu cũng cảm thấy ông trời có mắt. Nàng đói bụng, trong lúc không quen biết một ai, có thể gặp được một vị quan phụ mẫu tốt như vậy, cuối cùng vẫn là trong cái rủi có cái may.
Vào Diệp phủ, nàng liền đi theo các tỳ nữ khác giặt quần áo, quét rác, bưng trà đưa nước, ngày nào cũng ngoan ngoãn điềm đạm. Nàng cũng không đoán sai. Quy mô lùng bắt giặc cỏ Đông Hải trong thành rất lớn, nhưng lại không hề kiểm tra người trong phủ. Mặc dù họ đã nhìn qua mấy bức vẽ kia của Diệp Chương cũng không phát hiện ra điều gì. Tuy nàng có hơi nghi hoặc nhưng vẫn cảm thấy may mắn nhiều hơn.
Mấy ngày sau, nàng ngồi trên bậc thềm ở tạp viện, bưng một chén cơm, vừa ăn, vừa nghĩ, hay cứ sống mãi ở nơi này đi…
Con người ấy mà, sống trên đời, cũng chỉ cần ba bữa ấm no, bình an vô sự là được. Tả Tiểu Tiểu nàng cũng chỉ có chút mong muốn này. Người xấu cũng được, đạo chích cũng thế, dù sao, nàng đã làm nhiều việc như vậy, cũng chưa từng thành công việc nào… Vậy thì cứ làm người tốt đi…
Nàng đang rối rắm, lại thấy hai ba gia đinh đi vào trong viện, chuẩn bị ăn cơm trưa.
Tiểu Tiểu nhìn thấy bọn họ, liền đứng dậy, nhường chỗ này cho bọn hắn. Nàng đang định chạy đến nơi khác ăn cơm, lại nghe thấy mấy gia đinh này thảo luận với nhau, nói: “Còn tưởng bảo chúng ta đi làm cái chuyện gì tốt đẹp, hóa ra là đi chuyển mấy thứ vào trong kho. Ai, chúng ta cũng không phải là nha dịch. Mệt chết người…"
“Đồ lục soát từ Đông Hải, nhất định là rất quý giá nhỉ."
“Cũng đúng, trân châu san hô cũng không ít."
“Ai, ta nghe nói, lần này hình như là triều đình vì bảo vật gì đó mới vội vã đẫn quân đi tiêu diệt Đông Hải đó."
“Thật sao? Vậy các ngươi nói xem, là vì cái gì?"
Tiểu Tiểu nghe thấy hai chữ Đông Hải, không tự giác giật mình. Lập tức, dùng hết sức lắc đầu.
“Ai, nói đến bảo vật, ta tự nhiên lại nhớ tới, lúc chuyển mấy thứ kia, ta nhìn thấy một vật khá lạ nha."
“Cái gì?"
“Đàn tam huyền."
Tiểu Tiểu đang định cất bước rời đi, cứ như vậy đứng im tại chỗ.
“Đàn tam huyền thì có gì mà ngạc nhiên?"
“Sao vậy, ngươi chưa từng nghe nói đến ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ à?"
“Cái gì?"
“ ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ này nhá! Trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy! Chính là cái vị dùng mưu trí bắt được nội tặc trong Anh Hùng Bảo, đại phá Hành Thi trong Tê Vũ sơn trang đó a! Còn nữa còn nữa, lần này Thần Tiễn Liêm gia đi tiêu diệt Đông Hải, nghe nói nàng cũng xuất hiện. Nói là có người hạ độc trong Đông Hải, nữ hiệp trượng nghĩa ra tay, không chỉ cứu giúp được dân chúng vô tội, mà còn bức lui trận thuyền của Liêm gia a!"
“Oa, lợi hại như vậy?"
“Đúng vậy! Nghe nói nàng có thân thế hiển hách, võ công cao cường, hiệp can nghĩa đảm, băng tuyết thông minh! Ba gia tộc lớn trên giang hồ cũng đều nợ ân tình của nàng, đối với nàng cúi đầu xưng thần! Nàng còn là đại mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc. Tam thiếu gia của Anh Hùng Bảo đối với nàng nhất kiến chung tình, giang hồ đại đạo Ngân Kiêu vì nàng mà vào sinh ra tử, ngay cả thiếu chủ Liêm gia cũng bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo! Nghe nói, binh khí của nàng là một cây đàn tam huyền, cho nên, trên giang hồ liền gọi nàng là ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’! Tuy nhiên, bộ mặt thật của nàng vẫn còn là một điều bí ẩn…"
“Lần trước ta nghe ngươi nói, tên thật của nữ hiệp là ‘La Kiều Kiều’!"
“Ta lại nghe nói là ‘Trác Tiểu Kiều’?"
“Các ngươi nói sai hết, là ‘Tả Miểu Miểu’?"
“Ai, nữ hiệp thần bí khó lường như vậy, làm sao có thể để cho chúng ta biết mặt thật của nàng chứ! Các ngươi đừng đoán nữa, ăn cơm đi ăn cơm đi…"
Một hàng gia đinh đi xa rồi, Tiểu Tiểu vẫn đứng cứng ngắc tại chỗ.
Thân thế hiển hách? ? ? Võ công cao cường? ? ? Hiệp can nghĩa đảm? ? ? Băng tuyết thông minh? ? ? Khuynh quốc khuynh thành? ? ? Đàn tam huyền nữ hiệp? ? ?… Này, không phải nói nàng đó chứ? ? ?
Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn ánh tịch dương. Ân… giang hồ đồn thổi, quả nhiên đáng sợ…
Nàng cứng ngắc một lát, ổn định lại nỗi lòng, nhớ tới vấn đề chính mà vừa rồi bọn gia đinh có nói.
Trong số vật phẩm lục soat được từ Đông Hải có đàn tam huyền? Chẳng lẽ, là cái nàng mang đến?
Nàng cúi đầu, trầm tư. Lệnh bài và ngân lượng, không có cũng không sao. Sổ sách sao… Đánh mất rồi cũng tốt, đỡ phải trả tiền. Nhưng mà, đàn tam huyền là vật tùy thân của sư phụ, là thứ duy nhất nàng có thể tưởng nhớ… Không được không được, đây chính là cạm bẫy để lừa nàng nhảy vào. Nếu nàng đi lấy đàn tam huyền, nhất định sẽ trúng kế! A, kế sách âm độc thật!
Tiểu Tiểu ôm bát, vẻ mặt nghiêm túc. Không sai, tuyệt đối là cạm bẫy! Hơn nữa, cho dù nàng có thể lấy được, mang theo cây đàn kia trên lưng, không phải là muốn chết hay sao? Ân, nhất định sẽ chết! ! !
Nàng đang nghĩ như vậy, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm. Nghe gia đinh nói chuyện về Đàn tam huyền nữ hiệp, rõ ràng không hề biết mặt thật của nàng. Nếu nàng bị truy nã, việc này thiên hạ đã biết hết, làm sao còn có thể “Thần bí" được chứ. Hơn nữa, lúc trước Diệp Chương xem hết các bức họa, cũng không hề nhận ra nàng, chẳng lẽ…
Chẳng lẽ, trong mấy bức tranh truy nã đó, căn bản không hề có nàng…
Trong lòng nàng đột nhiên ngổn ngang trăm mối. Nàng không bị truy nã? Vậy thì cũng không cần phải né tránh?… Nàng ôm bát cơm, cúi đầu, nhớ đến người đại thiếu gia ngay cả nói dối cũng chưa từng làm kia…
Là hắn thả cho nàng một con ngựa*, hay là nàng lại tự mình đa tình? Không biết tại sao, nàng lại nhớ đến đoạn nói chuyện hồ ngôn loạn ngữ của đám gia đinh, “Ngay cả thiếu chủ Liêm gia cũng bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo"… Chính là câu này, nếu nó là thật, vậy thì tốt đẹp biết bao nhiêu…
(*: Ý là anh tha cho chị một con đường sống)
Một khắc kia, trong đầu nàng đột nhiên nảy sinh ra ý định đi xem lệnh truy nã. Nhưng mà, cũng trong nháy mắt đó, nàng vội vàng đè nén cái cảm xúc xao động này lại…
Nàng cúi đầu, lẳng lặng nghĩ: Như bây giờ không phải là rất tốt sao, an bình như vậy, không lật mặt ra, vậy thì sẽ mãi mãi sống yên bình như vậy…
…….
Chạng vạng, nàng cầm cái chổi quét và chổi lông gà, đi vào thư phòng Diệp Chương quét dọn.
Diệp Chương là người cần chính liêm minh, làm việc đến canh giờ này cũng vẫn chưa về. Tiểu Tiểu yên tâm lớn mật đẩy cửa đi vào, chỉ thấy nữ nhi của Diệp Chương, Diệp Tri Huệ đang ngồi trước bàn nhỏ viết chữ. Tuy nàng chỉ mới mười một tuổi, nhưng đã rất hiểu biết lí lẽ, dịu dàng động lòng người. Tiểu Tiểu rất khó có thể đem nàng so sánh với Thạch Nhạc Nhi, mà nếu so thì, liền cảm thấy Diệp Tri Huệ này đáng yêu hơn nhiều.
Nhìn thấy Tiểu tiểu, Diệp Tri Huệ ngẩng đầu, ngọt ngào cười, nói: “Tỷ tỷ, tỷ tới quét dọn sao?"
Tiểu Tiểu cười, gật đầu nói phải.
Diệp Tri Huệ không nói thêm nữa, tiếp tục cúi đầu viết chữ.
Tiểu Tiểu giơ chổi lông gà, cầm cái chổi quét, đang nghĩ nên quét rác trước hay phủi bụi trước. Trong lúc nàng đang do dự, khóe mắt liếc thấy trên bàn làm việc có đặt một thứ gì đó.
Đó là một tập tranh truy nã, để mở ra giữa bàn làm việc, hai bên còn dùng miếng chặn giấy ngăn lại. Hiển nhiên, không phải là tùy tiện vất lên.
Nàng nhìn bức tranh truy nã kia, không tự giác mờ mịt.
Ôn Túc…
“Tỷ tỷ, tỷ cũng thích đại hiệp giang hồ sao?"
Diệp Tri Huệ đột nhiên mở miệng, dọa Tiểu Tiểu phát hoảng.
“A?… Ta? Ta chỉ là…" Tiểu Tiểu cười gượng vài tiếng, “Ta chỉ cảm thấy bộ dáng người này rất tuấn tú…"
Diệp Tri Huệ buông bút, đi tới trước bàn làm việc, nhìn bức tranh truy nã kia.
“ “Trọng âm song đao’, nghe qua có vẻ rất lợi hại nha." Diệp Tri Huệ mở miệng.
“Ách…" tiểu Tiểu không biết trả lời như thế nào.
“Tỷ tỷ, tỷ đã gặp qua đại hiệp rồi à?" Diệp Tri Huệ ngẩng đầu, hỏi.
Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Ta cũng chưa từng thấy nha." Diệp Tri Huyệ cười cười, “Thật muốn đi ra giang hồ để biết thêm kiến thức a… Tuy nhiên, cha ta nhất định sẽ không đồng ý."
Tiểu Tiểu thật sự không ngờ được, tiểu cô nương này ôn nhu như thế, vậy mà lại thích giang hồ.
“Đúng rồi, tỷ tỷ, tỷ đã từng nghe đến ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ chưa?" Diệp Tri Huệ cười, hỏi.
Tiểu tiểu kinh hãi, nắm chặt cái chổi quét nhà và chổi lông gà trong tay.
Ánh mắt Diệp Tri Huệ lòe lòe tỏa sáng, “Nữ hiệp thực lợi hại a! Nghe nói, ngay cả ‘Trọng âm song đao’ này’ư cũng là bại tướng dưới tay nàng đó!" Nàng chỉ vào lệnh truy nã, hưng phấn nói.
Khóe miệng Tiểu Tiểu co rúm lại, này… Đồn đại, có phải càng ngày càng quá đáng rồi hay không?
“Nếu có thể quen biết với ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ thì tốt rồi!" Diệp Tri Huệ cười, nói như vậy.
Tiểu Tiểu đúng là không còn chỗ nào để nói.
Lúc này, không khí khác thường khiến Tiểu Tiểu cảnh giác.
“Tỷ tỷ, sao vậy?" Diệp Tri Huệ có chút không hiểu.
Nàng cười lắc đầu, nhưng vẫn lẳng lặng lắng nghe âm thanh bốn phía. Tịch dương lọt qua khe cửa chiếu vào trong thư phòng, tạo nên một chiếc bóng. Rất yên tĩnh, yên tĩnh một cách quỷ dị. Nàng theo bản năng nắm chặt lấy cái chổi quét và chổi lông gà, ổn định nhịp tim và hô hấp của bản thân.
“Tỷ…" Diệp Tri Huệ còn muốn hỏi thêm cái gì, lại không thể nói ra lời.
Chỉ thấy cái bóng trên đất kia đột nhiên lan ra, nháy mắt, vài hắc y nhân từ trong cái bóng nhảy ra, trường đao lạnh lẽo trong tay, trực tiếp nhắm về phía hai người Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi, trực tiếp chui tọt xuống dưới gầm bàn.
Hắc y nhân này cũng không thèm để ý đến nàng, mục tiêu hiển nhiên là Diệp Tri Huệ.
“Cứu…" Diệp Tri Huệ thét chói tai, định chạy ra cửa, lại bị một người che kín miệng lại.
Tiểu Tiểu ôm đầu, nhắm mắt lại, thanh âm giãy dụa rất nhỏ cùng tiếng nói chuyện xông vào màng nhĩ.
Tiếng Nhật Bản? Chẳng lẽ những người này là Ninja Nhật bản trong truyền thuyết? Cái loại người đi vô ảnh đến vô tung, bay trên trời, chui dưới đất, không gì không làm được – Ninja??? Thật nguy hiểm a! Nàng chỉ làm giúp việc trong này a, không liên quan đến nàng a…
Không biết tại sao, tâm Tiểu Tiểu đột nhiên trầm xuống, cứ cảm thấy mình thật đáng sợ. Chẳng lẽ nàng cứ tránh ở dưới bàn mãi thế này sao? Thấy chết không cứu, bo bo giữ mình, ngoan ngoãn làm người xấu. Hiện tại, ngay cả mạng mình nàng cũng khó bảo toàn, huống hồ sư phụ cũng nói, đừng bao giờ làm người tốt!
Nhưng mà, không làm người tốt, vậy muốn làm người xấu hay sao? Không phải người tốt, thì là người xấu? Thế giới này, đen trắng rõ ràng thế sao?…
Nàng vừa nghĩ đến đây, trong đầu không tự giác nghĩ đến lúc được người ta giúp đỡ. Nhân tình mà nàng nợ, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Sư phụ nàng tuy rằng không phải người tốt, nhưng mấy khoản nợ nần, không phải một chút cũng không dám quên đó sao? Tại sao, nàng lại lựa chọn quên đi chứ?
Bắt đầu từ bao giờ, nàng trở nên nhát gan như vậy? Một bước cũng không dám bước ra khỏi cửa Diệp phủ, ngay cả lệnh truy nã cũng không có cam đảm liếc mắt nhìn một lần. Thậm chí, ngay cả dũng khí đối đầu với đám hắc y nhân này cũng không có… Đã từng có lúc, ngân châm trong cổ tay có thể đoạt mất tính mạng nàng, gặp phải đủ loại tình cảnh nguy hiển, cho dù phát sinh chuyện gì, nàng cũng chưa bao giờ chật vật trốn ở dưới bàn như vậy. Hiện tại vì sao, vì sao nàng lại thay đổi?
Mắc nợ thì sao? Bị lừa thì sao? Bị truy nã thì sao? Hai bàn tay trắng cũng có sao đâu?… Nàng cứ ở chỗ này sợ hãi cái gì? Giờ này khắc này, thứ nàng thực sự sợ hãi, rốt cuộc là cái gì?
Trong nháy mắt đó hiểu được đạo lý này, khiến Tiểu Tiểu cảm thấy huyết mạch toàn thân sôi trào, tim đập nhanh hơn. Quản nó làm gì! Muốn làm cái gì thì làm cái đó, có như vậy mới giống người xấu!
Nàng nghĩ đến đây, đã thấy hắc y nhân trói Diệp Trị Huệ lại, đang chuẩn bị rời đi.
Tiểu Tiểu cắn răng một cái, “Phịch" một nhát nhảy lên trên bàn làm việc, đứng thẳng người. Một tay cầm chổi quét nhà, một tay cầm chổi lông gà, hô to một tiếng: “Cứu mạng a ——"
Hắc y nhân này căn bản không thèm để ý đến nàng, trực tiếp ném ra vài cây ám khí.
Tiểu Tiểu không tránh cũng không né, nghiêng người nghênh đón. Cái gì nàng cũng đã bỏ quên ở Đông Hải, duy chỉ có “Tiêm Tú Bách La" này là luôn luôn mặc trên người. Ám khí này không gây được chút thương tổn nào cho nàng, ngược lại, còn cho nàng cơ hội để công kích.
Nàng vung chổi lông gà, đánh thẳng vào tên hắc y nhân đang giữ Diệp Tri Huệ.
Hắc y nhân kia đâu có thể dự đoán được, một nha hoàn vốn đang sợ hãi trốn dưới gầm bàn kia, đột nhiên lại trở nên anh dũng như thế. Nhất thời không kịp làm gì, buông lỏng cánh tay.
Tiểu Tiểu thấy thế, cầm cái chổi quét và chổi lông gà, múa mấy chiêu. Một tháng kia, nàng theo Ôn Túc học về song đao, tuy rằng võ nghệ không giỏi lắm, nhưng chiêu thức vẫn rất thuần thục, uy vỹ vô cùng. Đám hắc y nhân lại không biết rõ điều này, bị bức lui lại.
Tiểu Tiểu thấy chuyển biến tốt, ném “Vũ khí" trong tay đi, ôm lấy Diệp Tri Huệ, chạy khỏi thư phòng.
Hắc y nhân thấy thế, vội vàng đuổi sát theo.
Tiểu Tiểu thấy thế, nhảy lên trên nóc nhà, hít sâu một hơi, dùng hết sức lực hét to: “Cứu mạng a! Giết người!"
Gia đinh, hộ vệ trong Diệp phủ nghe tiếng chạy đến. Đám hắc y nhân kia thấy tình tình biến thành như vậy, ào ào rút đao, chuẩn bị phá vòng vây. Mà trong đó có mấy người thân thủ mạnh mẽ, cũng thả người nhảy lên nóc nhà, phi về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu kinh hô một tiếng, ôm lấy Diệp Tri Huệ, vận khinh công, bỏ chạy. Hộ vệ và gia định tuyệt đối không phải là đối thủ của đám Ninja Nhật Bản này. Giờ này khắc này, chỉ còn cách tìm được Diệp Chương, dựa vào sự bảo hộ của quan phủ.
Nói đến phủ quan, cũng không cách quá xa. Chỉ cách có một con phố, dựa vào khinh công của nàng, mang theo một đứa nhỏ mười một tuổi, chắc là có thể bình an đến nơi.
Không biết tại sao, gió nhẹ bên tai, tiếng hô phía sau, lại khiến Tiểu Tiểu cảm thấy thoải mái đến vậy. Thật giống như, thứ đuổi theo phía sau, chính là những thứ mà nàng mãi không thể bỏ xuống được…
Diệp Tri Huệ bị nàng ôm chặt trong lòng, thần sắc sợ hãi và kinh ngạc trên mặt đều đã biến mất, chỉ còn lại hưng phấn.
“Tỷ tỷ, rốt cục tỷ là ai a?"
Tiểu Tiểu cười hắc hắc, nhớ đến lời đồn đại kia. Nàng thoải mái nhảy lên, ổn định thân hình, “Đàn tam huyền nữ hiệp nha!"
Ánh mắt Diệp Tri Huệ sáng lóe lên.
Tiểu Tiểu chạy, cười, đem tất cả bỏ lại phía sau.
………
~~~~~~~~~~ Cảnh tượng phân cách tuyến ~~~~~~~~~~
Sau khi màn đêm buông xuống, trong phủ nha có chút trống rỗng.
Diệp Chương ngồi phía trước bàn xử án, tập trung tinh thần nhìn các vụ kiện trong tay.
Đột nhiên, ngọn đèn trên bàn của hắn nhoáng lên một cái, lửa đỏ vụt tắt, trong phòng thoáng chốc vương đầy ánh trăng. Cơn gió như có như không, mơn trớn thổi qua mặt bàn, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Diệp Chương nhíu mày, nâng đầu.
Trong phòng, không biết từ khi nào, đứng một người. Ánh trăng thanh lệ chiếu lên tóc hắn, khiến hắn trở nên tuấn dật xuất trần. Mà một thân vân bào màu đen kia của hắn, càng làm tăng thêm khí chất tiên phong đạo cốt, phiêu nhiên như thánh thần.
Vẻ mặt của Diệp Chương vô cùng kinh ngạc.
Người nọ hơi gật đầu, cười yếu ớt, nói: “Biệt lai vô dạng."
Diệp Chương đánh giá người đó một vòng, cười đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nói: “Hàn huynh! Quả nhiên là huynh còn sống!"
Người nọ mở miệng, “Từ biệt ở Chu Tiên trấn, cũng đã mười mấy năm rồi…"
Diệp Chương thở dài, “Năm tháng không buông tha ai…" Hắn cười nhìn người đến, nói, “Quả nhiên là người tu đạo có thuật trú nhan. Mười mấy năm rồi, tướng mạo Hàn huynh vẫn như năm đó."
“Chê cười rồi." Thanh âm của người nọ bằng phẳng, lại như dòng nước, dấu diếm linh động.
“Hàn huynh, hôm nay huynh tới tìm ta, xem ra không phải là để ôn chuyện đơn giản như vậy chứ?" Diệp Chương mở miệng, hỏi.
“Thực không dám dấu diếm, ta là vì Nhạc nguyên soái mà đến…"
“Nhạc nguyên soái?" Diệp Chương có chút kinh ngạc.
Người nọ gật đầu, đi lên vài bước, “Năm đó, sắp sửa đại thắng, vậy mà Nhạc tướng quân lại hàm oan mà chết. Mười mấy năm qua, ta mai danh ẩn tích, mục đích duy nhất, chính là muốn sửa lại án sai này cho ngài ấy."
Nghe đến mấy câu này, Diệp Chương cau mày, “Hiện tại, gian thần nắm quyền, nếu muốn sửa lại án sai, e rằng không dễ?"
Người nọ mỉm cười, nói: “Ngày xưa, cả ngươi và ta đều là môn hạ dưới trướng của nguyên soái, chẳng lẽ, ngươi không muốn vì nguyên soái giải sạch oan khuất hay sao?"
“Cả đời nguyên soái trung tâm đền nợ nước. Năm đó, Diệp Chương vì ngưỡng mộ nguyên soái mới xin vào trong quân đội. Nếu là vì nguyên soái sửa lại án sai này, Diệp Chương chết cũng không từ nan. Chỉ là, chuyện này liên quan đến nhiều vấn đề trọng đại, không thể chỉ nói qua loa." Diệp Chương chính nghĩa nói.
“Ngươi yên tâm. Ta đã có kế hoạch chu đáo. Hiện tại chỉ thiếu một kiện tín vật." Người nọ bình tĩnh nói.
Diệp Chương suy nghĩ một lát, nói: “Chẳng lẽ Hàn huynh muốn nói đến binh khí của nguyên soái: Thần mâu Lịch Tuyền?"
“Đúng vậy." Người nọ đáp, “Nếu có thể có được thần mâu, kế hoạch của ta sẽ không còn kẽ hở."
“Ha ha a…" Diệp Chương nở nụ cười, “Không dối gạt Hàn huynh, ‘Lịch Tuyền’ hiện đang nằm trong tay ta."
“Thật sao?"
“Đương nhiên." Diệp Chương đi về phía bàn xử ám, vươn tay xoa xoa góc bàn, “Ngày xưa, nguyên soái bị kim bài triệu hồi, đã đưa ‘Lịch Tuyền’ giao lại cho ta…" Khi hắn nói chuyện, ý cười trong mắt dần dần biến mất, sát khí sắc bén ẩn hiện, “Tuy nhiên, ta có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo Hàn huynh."
“Không dám." Giọng nói của người nọ lạnh tựa băng, không hề thân thiện chút nào.
“Năm đó, ở Chu Tiên trấn, Hàn huynh hẳn là đã biết ‘Lịch Tuyền’ nằm trong tay ta. Tại sao không trực tiếp tới tìm ta? Ngược lại lại đi tìm mấy huynh đệ vô tội trước?!" Diệp Chương vỗ mạnh lên góc bàn. Một cây trường thương từ dưới bàn bắn ra. Hắn cầm thương, chỉ thẳng vào người nọ, lạnh lùng nói, “ ‘Trọng âm song đao’ Ôn Túc, ngươi gạt được người khác, nhưng không lừa được Diệp Chương ta đâu!"
Không sai, người đến thăm kia, đúng là Ôn Túc.
Ôn Túc thấy thế, cũng không sợ hãi, trên mặt tản ra ý cười nhè nhẹ, “Diệp đại nhân có con mắt thật tốt…"
“Hừ! Ảnh truy nã của ngươi đã được ban hành khắp thiên hạ! Nói! Người giả dạng Quỷ Sư, sát hại mệnh quan triều đình là ngươi phải không?!" Sát khí của Diệp Chương đột nhiên hiện ra, sắc bén phi thường.
“Là ta thì sao?" Ôn Túc nhìn mũi thương, bình thản nói.
“Hôm nay, bản quan sẽ đưa ngươi ra trước công lý, an ủi linh hồn người đã mất!" Diệp Chương nói xong, xoay thương công kích.
Ôn Túc nghiêng người tránh đi, lấy binh khí ra. Hai người liền đánh nhau ở trong căn phòng.
Diệp Chương vốn là võ tướng, mặc dù bây giờ chuyển sang làm quan văn, nhưng công phu đánh nhau vẫn không suy giảm chút nào. Mỗi nhát đâm đều rất thẳng và mạnh, chiêu chiêu chế địch. Tuy nhiên, Ôn Túc chỉ né trường thương, dùng đao đẩy ra, khiến cho Diệp Chương không thể không sửa công thành thủ.
Ôn Túc dùng song đao chế trụ trường thương, mở miệng nói: “Giỏi cho một tay ‘Nhạc Gia thương’, chỉ tiếc, ngươi không phải Nhạc Phi."
Diệp Chương thu thương, lui ra phía sau vài bước, “Hừ! Nghịch tặc lớn mật, ít khoe khoang đi! Người đâu!"
Diệp Chương rống to một tiếng, chỉ thấy một đoàn binh sĩ tiến vào, bao vây căn phòng này lại.
“Ngày đầu tiên bản quan nhìn thấy bức họa truy nã kia, liền phái người lên đường tung tin, thiết lập kế hoạch này, chờ ngươi tới chui đầu vào rọ. Hôm nay, ngươi có chạy đằng trời!"
Ôn Túc lắc đầu, mỉm cười, “Sau trận chiến ở Đông Hải, ta đã trở thành tội phạm quan trọng của triều đình lâu rồi. Ngài cho rằng, ta sẽ để tâm mấy chuyện này sao?"
Tiếng hắn vừa dứt, liền thả người nhảy lên nóc nhà, chạy đi, dừng lại ở trên tường.
Diệp Chương lập tức dẫn binh lính đi ra ngoài truy kích.
Ôn Túc lẳng lặng đứng, đột nhiên, có mười mấy tên hắc y nhân xuất hiện từ trong không trung. Người nào người nấy đều cầm đao, đằng đằng sát khí, bộ dạng không hề giống với nhân sĩ trung nguyên.
“Ngươi dám cấu kết với người Nhật Bản?" Diệp Chương nhận ra binh khí này, kinh hãi.
Trong lúc nhất thời, biến thành thực lực ngang nhau, song phương bắt đầu giằng co.
“Diệp đại nhân, giao ‘Lịch Tuyền’ ra, ta thả cho ngươi một con đường sống." Ôn Túc mở miệng, nói.
“Cường đạo lớn mật, đất quan phủ, sao có thể tha cho ngươi làm càn!"
Tiếng quát uy nghiêm, cùng với đó là tiếng vó ngựa, đột nhiên xuất hiện.
Ôn Túc nhíu mày, quay đầu.
Dưới ánh trăng, một đội cung thủ giục ngựa chạy tới. Chỉ một lát sau, đã bao vây ngã tư đường này chật như nêm cối. Người người gắn tên kéo cung, mũi tên dưới ánh trăng lạnh lẽo dị thường.
Một con ngựa chậm rãi chạy đến, trên lưng ngựa, đúng là Liêm Chiêu. Dưới ánh trăng, hắn mặc chiến giáp, thắt lưng đeo trường kiếm, một tay kéo cương, một tay nắm cung. Nhìn bộ dạng thở dốc của chiến mã, có thể thấy nó vừa vội vã chạy tới. Gió bụi trên người hắn vẫn chưa tan đi, nhưng trên mi mày, lại tràn đầy chiến ý lạnh lẽo thấu xương, không thể nhìn gần.
Hắn xoay người xuống ngựa, nhìn Diệp Chương, nắm cung ôm quyền nói: “Diệp thế bá, Liêm Chiêu đến chậm."
Trên mặt Diệp Chương hiện lên ý cười, “Không muộn. Đợi bắt được tên tặc nhân này xong, thế bá và ngươi cùng nhau uống cho sảng khoái, thay ngươi tẩy trần."
Liêm Chiêu cười nhẹ, lập tức, thu ý cười nhìn về phía Ôn Túc.
Ôn Túc tránh khỏi ánh mắt hắn, nói với Diệp Chương: “Xem ra, Diệp đại nhân thật sự đã có chuẩn bị… Diệp đại nhân trung nghĩa, khiến người ta khâm phục. Không biết lệnh ái có được như thế hay không?" Ngữ khí của Ôn Túc lạnh như băng, đâm thẳng vào lòng người.
Diệp Chương kinh hãi, “Chẳng lẽ…"
Liêm Chiêu nhíu mày, “Ôn Túc, Đông Hải các ngươi, chỉ biết dùng thủ đoạn ti bỉ như thế thôi sao?"
On Túc cũng không thèm để ý, mỉm cười, nói: “Diệp đại nhân, ta xin khuyên ngài một câu, ngài vẫn nên…"
Ôn Túc còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng gọi, “Cha!"
Mọi người đều kinh ngạc, nhìn ra phía thanh âm phát ra.
Chỉ thấy một thân ảnh từ trên không trung nhảy xuống, lọt vào trong vòng vây của trận chiến.
“Cha!" Thanh âm của Diệp Tri Huệ tràn đầy sung sướng, không hề sợ hãi.
“Tri Huệ!" Diệp Chương vui mừng quá đỗi. Hắn nhìn thiếu nữ đang ôm nữ nhi của mình, cảm kích vô cùng, “Là ngươi, Tiểu Tiểu?"
Vẻ mặt của Ôn Túc và Liêm Chiêu đều thay đổi.
Tiểu Tiểu buông Diệp Tri Huệ ra, đứng thẳng thân mình, bình tĩnh nhìn mọi người. Trong lòng chỉ có một ý niệm: Hiện tại, quay về dưới gầm bàn, còn kịp hay không?
Đã nhiều ngày, dân chúng ở trên đường đều truyền tụng, nói Diệp tri phủ là môn hạ dưới trướng ngày xưa của Nhạc Phi, nói hắn yêu dân như con. Lần này, Đông Hải xảy ra chiến trận, hắn vâng lệnh trấn an dân chúng chạy loạn, hầu hết mọi việc đều tự làm. Tất cả mọi người đều nói, ông trời có mắt, người tốt luôn nhận được báo đáp.
Tiểu Tiểu cũng cảm thấy ông trời có mắt. Nàng đói bụng, trong lúc không quen biết một ai, có thể gặp được một vị quan phụ mẫu tốt như vậy, cuối cùng vẫn là trong cái rủi có cái may.
Vào Diệp phủ, nàng liền đi theo các tỳ nữ khác giặt quần áo, quét rác, bưng trà đưa nước, ngày nào cũng ngoan ngoãn điềm đạm. Nàng cũng không đoán sai. Quy mô lùng bắt giặc cỏ Đông Hải trong thành rất lớn, nhưng lại không hề kiểm tra người trong phủ. Mặc dù họ đã nhìn qua mấy bức vẽ kia của Diệp Chương cũng không phát hiện ra điều gì. Tuy nàng có hơi nghi hoặc nhưng vẫn cảm thấy may mắn nhiều hơn.
Mấy ngày sau, nàng ngồi trên bậc thềm ở tạp viện, bưng một chén cơm, vừa ăn, vừa nghĩ, hay cứ sống mãi ở nơi này đi…
Con người ấy mà, sống trên đời, cũng chỉ cần ba bữa ấm no, bình an vô sự là được. Tả Tiểu Tiểu nàng cũng chỉ có chút mong muốn này. Người xấu cũng được, đạo chích cũng thế, dù sao, nàng đã làm nhiều việc như vậy, cũng chưa từng thành công việc nào… Vậy thì cứ làm người tốt đi…
Nàng đang rối rắm, lại thấy hai ba gia đinh đi vào trong viện, chuẩn bị ăn cơm trưa.
Tiểu Tiểu nhìn thấy bọn họ, liền đứng dậy, nhường chỗ này cho bọn hắn. Nàng đang định chạy đến nơi khác ăn cơm, lại nghe thấy mấy gia đinh này thảo luận với nhau, nói: “Còn tưởng bảo chúng ta đi làm cái chuyện gì tốt đẹp, hóa ra là đi chuyển mấy thứ vào trong kho. Ai, chúng ta cũng không phải là nha dịch. Mệt chết người…"
“Đồ lục soát từ Đông Hải, nhất định là rất quý giá nhỉ."
“Cũng đúng, trân châu san hô cũng không ít."
“Ai, ta nghe nói, lần này hình như là triều đình vì bảo vật gì đó mới vội vã đẫn quân đi tiêu diệt Đông Hải đó."
“Thật sao? Vậy các ngươi nói xem, là vì cái gì?"
Tiểu Tiểu nghe thấy hai chữ Đông Hải, không tự giác giật mình. Lập tức, dùng hết sức lắc đầu.
“Ai, nói đến bảo vật, ta tự nhiên lại nhớ tới, lúc chuyển mấy thứ kia, ta nhìn thấy một vật khá lạ nha."
“Cái gì?"
“Đàn tam huyền."
Tiểu Tiểu đang định cất bước rời đi, cứ như vậy đứng im tại chỗ.
“Đàn tam huyền thì có gì mà ngạc nhiên?"
“Sao vậy, ngươi chưa từng nghe nói đến ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ à?"
“Cái gì?"
“ ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ này nhá! Trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy! Chính là cái vị dùng mưu trí bắt được nội tặc trong Anh Hùng Bảo, đại phá Hành Thi trong Tê Vũ sơn trang đó a! Còn nữa còn nữa, lần này Thần Tiễn Liêm gia đi tiêu diệt Đông Hải, nghe nói nàng cũng xuất hiện. Nói là có người hạ độc trong Đông Hải, nữ hiệp trượng nghĩa ra tay, không chỉ cứu giúp được dân chúng vô tội, mà còn bức lui trận thuyền của Liêm gia a!"
“Oa, lợi hại như vậy?"
“Đúng vậy! Nghe nói nàng có thân thế hiển hách, võ công cao cường, hiệp can nghĩa đảm, băng tuyết thông minh! Ba gia tộc lớn trên giang hồ cũng đều nợ ân tình của nàng, đối với nàng cúi đầu xưng thần! Nàng còn là đại mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc. Tam thiếu gia của Anh Hùng Bảo đối với nàng nhất kiến chung tình, giang hồ đại đạo Ngân Kiêu vì nàng mà vào sinh ra tử, ngay cả thiếu chủ Liêm gia cũng bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo! Nghe nói, binh khí của nàng là một cây đàn tam huyền, cho nên, trên giang hồ liền gọi nàng là ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’! Tuy nhiên, bộ mặt thật của nàng vẫn còn là một điều bí ẩn…"
“Lần trước ta nghe ngươi nói, tên thật của nữ hiệp là ‘La Kiều Kiều’!"
“Ta lại nghe nói là ‘Trác Tiểu Kiều’?"
“Các ngươi nói sai hết, là ‘Tả Miểu Miểu’?"
“Ai, nữ hiệp thần bí khó lường như vậy, làm sao có thể để cho chúng ta biết mặt thật của nàng chứ! Các ngươi đừng đoán nữa, ăn cơm đi ăn cơm đi…"
Một hàng gia đinh đi xa rồi, Tiểu Tiểu vẫn đứng cứng ngắc tại chỗ.
Thân thế hiển hách? ? ? Võ công cao cường? ? ? Hiệp can nghĩa đảm? ? ? Băng tuyết thông minh? ? ? Khuynh quốc khuynh thành? ? ? Đàn tam huyền nữ hiệp? ? ?… Này, không phải nói nàng đó chứ? ? ?
Tiểu Tiểu nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn ánh tịch dương. Ân… giang hồ đồn thổi, quả nhiên đáng sợ…
Nàng cứng ngắc một lát, ổn định lại nỗi lòng, nhớ tới vấn đề chính mà vừa rồi bọn gia đinh có nói.
Trong số vật phẩm lục soat được từ Đông Hải có đàn tam huyền? Chẳng lẽ, là cái nàng mang đến?
Nàng cúi đầu, trầm tư. Lệnh bài và ngân lượng, không có cũng không sao. Sổ sách sao… Đánh mất rồi cũng tốt, đỡ phải trả tiền. Nhưng mà, đàn tam huyền là vật tùy thân của sư phụ, là thứ duy nhất nàng có thể tưởng nhớ… Không được không được, đây chính là cạm bẫy để lừa nàng nhảy vào. Nếu nàng đi lấy đàn tam huyền, nhất định sẽ trúng kế! A, kế sách âm độc thật!
Tiểu Tiểu ôm bát, vẻ mặt nghiêm túc. Không sai, tuyệt đối là cạm bẫy! Hơn nữa, cho dù nàng có thể lấy được, mang theo cây đàn kia trên lưng, không phải là muốn chết hay sao? Ân, nhất định sẽ chết! ! !
Nàng đang nghĩ như vậy, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm. Nghe gia đinh nói chuyện về Đàn tam huyền nữ hiệp, rõ ràng không hề biết mặt thật của nàng. Nếu nàng bị truy nã, việc này thiên hạ đã biết hết, làm sao còn có thể “Thần bí" được chứ. Hơn nữa, lúc trước Diệp Chương xem hết các bức họa, cũng không hề nhận ra nàng, chẳng lẽ…
Chẳng lẽ, trong mấy bức tranh truy nã đó, căn bản không hề có nàng…
Trong lòng nàng đột nhiên ngổn ngang trăm mối. Nàng không bị truy nã? Vậy thì cũng không cần phải né tránh?… Nàng ôm bát cơm, cúi đầu, nhớ đến người đại thiếu gia ngay cả nói dối cũng chưa từng làm kia…
Là hắn thả cho nàng một con ngựa*, hay là nàng lại tự mình đa tình? Không biết tại sao, nàng lại nhớ đến đoạn nói chuyện hồ ngôn loạn ngữ của đám gia đinh, “Ngay cả thiếu chủ Liêm gia cũng bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo"… Chính là câu này, nếu nó là thật, vậy thì tốt đẹp biết bao nhiêu…
(*: Ý là anh tha cho chị một con đường sống)
Một khắc kia, trong đầu nàng đột nhiên nảy sinh ra ý định đi xem lệnh truy nã. Nhưng mà, cũng trong nháy mắt đó, nàng vội vàng đè nén cái cảm xúc xao động này lại…
Nàng cúi đầu, lẳng lặng nghĩ: Như bây giờ không phải là rất tốt sao, an bình như vậy, không lật mặt ra, vậy thì sẽ mãi mãi sống yên bình như vậy…
…….
Chạng vạng, nàng cầm cái chổi quét và chổi lông gà, đi vào thư phòng Diệp Chương quét dọn.
Diệp Chương là người cần chính liêm minh, làm việc đến canh giờ này cũng vẫn chưa về. Tiểu Tiểu yên tâm lớn mật đẩy cửa đi vào, chỉ thấy nữ nhi của Diệp Chương, Diệp Tri Huệ đang ngồi trước bàn nhỏ viết chữ. Tuy nàng chỉ mới mười một tuổi, nhưng đã rất hiểu biết lí lẽ, dịu dàng động lòng người. Tiểu Tiểu rất khó có thể đem nàng so sánh với Thạch Nhạc Nhi, mà nếu so thì, liền cảm thấy Diệp Tri Huệ này đáng yêu hơn nhiều.
Nhìn thấy Tiểu tiểu, Diệp Tri Huệ ngẩng đầu, ngọt ngào cười, nói: “Tỷ tỷ, tỷ tới quét dọn sao?"
Tiểu Tiểu cười, gật đầu nói phải.
Diệp Tri Huệ không nói thêm nữa, tiếp tục cúi đầu viết chữ.
Tiểu Tiểu giơ chổi lông gà, cầm cái chổi quét, đang nghĩ nên quét rác trước hay phủi bụi trước. Trong lúc nàng đang do dự, khóe mắt liếc thấy trên bàn làm việc có đặt một thứ gì đó.
Đó là một tập tranh truy nã, để mở ra giữa bàn làm việc, hai bên còn dùng miếng chặn giấy ngăn lại. Hiển nhiên, không phải là tùy tiện vất lên.
Nàng nhìn bức tranh truy nã kia, không tự giác mờ mịt.
Ôn Túc…
“Tỷ tỷ, tỷ cũng thích đại hiệp giang hồ sao?"
Diệp Tri Huệ đột nhiên mở miệng, dọa Tiểu Tiểu phát hoảng.
“A?… Ta? Ta chỉ là…" Tiểu Tiểu cười gượng vài tiếng, “Ta chỉ cảm thấy bộ dáng người này rất tuấn tú…"
Diệp Tri Huệ buông bút, đi tới trước bàn làm việc, nhìn bức tranh truy nã kia.
“ “Trọng âm song đao’, nghe qua có vẻ rất lợi hại nha." Diệp Tri Huệ mở miệng.
“Ách…" tiểu Tiểu không biết trả lời như thế nào.
“Tỷ tỷ, tỷ đã gặp qua đại hiệp rồi à?" Diệp Tri Huệ ngẩng đầu, hỏi.
Tiểu Tiểu lắc đầu.
“Ta cũng chưa từng thấy nha." Diệp Tri Huyệ cười cười, “Thật muốn đi ra giang hồ để biết thêm kiến thức a… Tuy nhiên, cha ta nhất định sẽ không đồng ý."
Tiểu Tiểu thật sự không ngờ được, tiểu cô nương này ôn nhu như thế, vậy mà lại thích giang hồ.
“Đúng rồi, tỷ tỷ, tỷ đã từng nghe đến ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ chưa?" Diệp Tri Huệ cười, hỏi.
Tiểu tiểu kinh hãi, nắm chặt cái chổi quét nhà và chổi lông gà trong tay.
Ánh mắt Diệp Tri Huệ lòe lòe tỏa sáng, “Nữ hiệp thực lợi hại a! Nghe nói, ngay cả ‘Trọng âm song đao’ này’ư cũng là bại tướng dưới tay nàng đó!" Nàng chỉ vào lệnh truy nã, hưng phấn nói.
Khóe miệng Tiểu Tiểu co rúm lại, này… Đồn đại, có phải càng ngày càng quá đáng rồi hay không?
“Nếu có thể quen biết với ‘Đàn tam huyền nữ hiệp’ thì tốt rồi!" Diệp Tri Huệ cười, nói như vậy.
Tiểu Tiểu đúng là không còn chỗ nào để nói.
Lúc này, không khí khác thường khiến Tiểu Tiểu cảnh giác.
“Tỷ tỷ, sao vậy?" Diệp Tri Huệ có chút không hiểu.
Nàng cười lắc đầu, nhưng vẫn lẳng lặng lắng nghe âm thanh bốn phía. Tịch dương lọt qua khe cửa chiếu vào trong thư phòng, tạo nên một chiếc bóng. Rất yên tĩnh, yên tĩnh một cách quỷ dị. Nàng theo bản năng nắm chặt lấy cái chổi quét và chổi lông gà, ổn định nhịp tim và hô hấp của bản thân.
“Tỷ…" Diệp Tri Huệ còn muốn hỏi thêm cái gì, lại không thể nói ra lời.
Chỉ thấy cái bóng trên đất kia đột nhiên lan ra, nháy mắt, vài hắc y nhân từ trong cái bóng nhảy ra, trường đao lạnh lẽo trong tay, trực tiếp nhắm về phía hai người Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi, trực tiếp chui tọt xuống dưới gầm bàn.
Hắc y nhân này cũng không thèm để ý đến nàng, mục tiêu hiển nhiên là Diệp Tri Huệ.
“Cứu…" Diệp Tri Huệ thét chói tai, định chạy ra cửa, lại bị một người che kín miệng lại.
Tiểu Tiểu ôm đầu, nhắm mắt lại, thanh âm giãy dụa rất nhỏ cùng tiếng nói chuyện xông vào màng nhĩ.
Tiếng Nhật Bản? Chẳng lẽ những người này là Ninja Nhật bản trong truyền thuyết? Cái loại người đi vô ảnh đến vô tung, bay trên trời, chui dưới đất, không gì không làm được – Ninja??? Thật nguy hiểm a! Nàng chỉ làm giúp việc trong này a, không liên quan đến nàng a…
Không biết tại sao, tâm Tiểu Tiểu đột nhiên trầm xuống, cứ cảm thấy mình thật đáng sợ. Chẳng lẽ nàng cứ tránh ở dưới bàn mãi thế này sao? Thấy chết không cứu, bo bo giữ mình, ngoan ngoãn làm người xấu. Hiện tại, ngay cả mạng mình nàng cũng khó bảo toàn, huống hồ sư phụ cũng nói, đừng bao giờ làm người tốt!
Nhưng mà, không làm người tốt, vậy muốn làm người xấu hay sao? Không phải người tốt, thì là người xấu? Thế giới này, đen trắng rõ ràng thế sao?…
Nàng vừa nghĩ đến đây, trong đầu không tự giác nghĩ đến lúc được người ta giúp đỡ. Nhân tình mà nàng nợ, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Sư phụ nàng tuy rằng không phải người tốt, nhưng mấy khoản nợ nần, không phải một chút cũng không dám quên đó sao? Tại sao, nàng lại lựa chọn quên đi chứ?
Bắt đầu từ bao giờ, nàng trở nên nhát gan như vậy? Một bước cũng không dám bước ra khỏi cửa Diệp phủ, ngay cả lệnh truy nã cũng không có cam đảm liếc mắt nhìn một lần. Thậm chí, ngay cả dũng khí đối đầu với đám hắc y nhân này cũng không có… Đã từng có lúc, ngân châm trong cổ tay có thể đoạt mất tính mạng nàng, gặp phải đủ loại tình cảnh nguy hiển, cho dù phát sinh chuyện gì, nàng cũng chưa bao giờ chật vật trốn ở dưới bàn như vậy. Hiện tại vì sao, vì sao nàng lại thay đổi?
Mắc nợ thì sao? Bị lừa thì sao? Bị truy nã thì sao? Hai bàn tay trắng cũng có sao đâu?… Nàng cứ ở chỗ này sợ hãi cái gì? Giờ này khắc này, thứ nàng thực sự sợ hãi, rốt cuộc là cái gì?
Trong nháy mắt đó hiểu được đạo lý này, khiến Tiểu Tiểu cảm thấy huyết mạch toàn thân sôi trào, tim đập nhanh hơn. Quản nó làm gì! Muốn làm cái gì thì làm cái đó, có như vậy mới giống người xấu!
Nàng nghĩ đến đây, đã thấy hắc y nhân trói Diệp Trị Huệ lại, đang chuẩn bị rời đi.
Tiểu Tiểu cắn răng một cái, “Phịch" một nhát nhảy lên trên bàn làm việc, đứng thẳng người. Một tay cầm chổi quét nhà, một tay cầm chổi lông gà, hô to một tiếng: “Cứu mạng a ——"
Hắc y nhân này căn bản không thèm để ý đến nàng, trực tiếp ném ra vài cây ám khí.
Tiểu Tiểu không tránh cũng không né, nghiêng người nghênh đón. Cái gì nàng cũng đã bỏ quên ở Đông Hải, duy chỉ có “Tiêm Tú Bách La" này là luôn luôn mặc trên người. Ám khí này không gây được chút thương tổn nào cho nàng, ngược lại, còn cho nàng cơ hội để công kích.
Nàng vung chổi lông gà, đánh thẳng vào tên hắc y nhân đang giữ Diệp Tri Huệ.
Hắc y nhân kia đâu có thể dự đoán được, một nha hoàn vốn đang sợ hãi trốn dưới gầm bàn kia, đột nhiên lại trở nên anh dũng như thế. Nhất thời không kịp làm gì, buông lỏng cánh tay.
Tiểu Tiểu thấy thế, cầm cái chổi quét và chổi lông gà, múa mấy chiêu. Một tháng kia, nàng theo Ôn Túc học về song đao, tuy rằng võ nghệ không giỏi lắm, nhưng chiêu thức vẫn rất thuần thục, uy vỹ vô cùng. Đám hắc y nhân lại không biết rõ điều này, bị bức lui lại.
Tiểu Tiểu thấy chuyển biến tốt, ném “Vũ khí" trong tay đi, ôm lấy Diệp Tri Huệ, chạy khỏi thư phòng.
Hắc y nhân thấy thế, vội vàng đuổi sát theo.
Tiểu Tiểu thấy thế, nhảy lên trên nóc nhà, hít sâu một hơi, dùng hết sức lực hét to: “Cứu mạng a! Giết người!"
Gia đinh, hộ vệ trong Diệp phủ nghe tiếng chạy đến. Đám hắc y nhân kia thấy tình tình biến thành như vậy, ào ào rút đao, chuẩn bị phá vòng vây. Mà trong đó có mấy người thân thủ mạnh mẽ, cũng thả người nhảy lên nóc nhà, phi về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu kinh hô một tiếng, ôm lấy Diệp Tri Huệ, vận khinh công, bỏ chạy. Hộ vệ và gia định tuyệt đối không phải là đối thủ của đám Ninja Nhật Bản này. Giờ này khắc này, chỉ còn cách tìm được Diệp Chương, dựa vào sự bảo hộ của quan phủ.
Nói đến phủ quan, cũng không cách quá xa. Chỉ cách có một con phố, dựa vào khinh công của nàng, mang theo một đứa nhỏ mười một tuổi, chắc là có thể bình an đến nơi.
Không biết tại sao, gió nhẹ bên tai, tiếng hô phía sau, lại khiến Tiểu Tiểu cảm thấy thoải mái đến vậy. Thật giống như, thứ đuổi theo phía sau, chính là những thứ mà nàng mãi không thể bỏ xuống được…
Diệp Tri Huệ bị nàng ôm chặt trong lòng, thần sắc sợ hãi và kinh ngạc trên mặt đều đã biến mất, chỉ còn lại hưng phấn.
“Tỷ tỷ, rốt cục tỷ là ai a?"
Tiểu Tiểu cười hắc hắc, nhớ đến lời đồn đại kia. Nàng thoải mái nhảy lên, ổn định thân hình, “Đàn tam huyền nữ hiệp nha!"
Ánh mắt Diệp Tri Huệ sáng lóe lên.
Tiểu Tiểu chạy, cười, đem tất cả bỏ lại phía sau.
………
~~~~~~~~~~ Cảnh tượng phân cách tuyến ~~~~~~~~~~
Sau khi màn đêm buông xuống, trong phủ nha có chút trống rỗng.
Diệp Chương ngồi phía trước bàn xử án, tập trung tinh thần nhìn các vụ kiện trong tay.
Đột nhiên, ngọn đèn trên bàn của hắn nhoáng lên một cái, lửa đỏ vụt tắt, trong phòng thoáng chốc vương đầy ánh trăng. Cơn gió như có như không, mơn trớn thổi qua mặt bàn, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Diệp Chương nhíu mày, nâng đầu.
Trong phòng, không biết từ khi nào, đứng một người. Ánh trăng thanh lệ chiếu lên tóc hắn, khiến hắn trở nên tuấn dật xuất trần. Mà một thân vân bào màu đen kia của hắn, càng làm tăng thêm khí chất tiên phong đạo cốt, phiêu nhiên như thánh thần.
Vẻ mặt của Diệp Chương vô cùng kinh ngạc.
Người nọ hơi gật đầu, cười yếu ớt, nói: “Biệt lai vô dạng."
Diệp Chương đánh giá người đó một vòng, cười đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, nói: “Hàn huynh! Quả nhiên là huynh còn sống!"
Người nọ mở miệng, “Từ biệt ở Chu Tiên trấn, cũng đã mười mấy năm rồi…"
Diệp Chương thở dài, “Năm tháng không buông tha ai…" Hắn cười nhìn người đến, nói, “Quả nhiên là người tu đạo có thuật trú nhan. Mười mấy năm rồi, tướng mạo Hàn huynh vẫn như năm đó."
“Chê cười rồi." Thanh âm của người nọ bằng phẳng, lại như dòng nước, dấu diếm linh động.
“Hàn huynh, hôm nay huynh tới tìm ta, xem ra không phải là để ôn chuyện đơn giản như vậy chứ?" Diệp Chương mở miệng, hỏi.
“Thực không dám dấu diếm, ta là vì Nhạc nguyên soái mà đến…"
“Nhạc nguyên soái?" Diệp Chương có chút kinh ngạc.
Người nọ gật đầu, đi lên vài bước, “Năm đó, sắp sửa đại thắng, vậy mà Nhạc tướng quân lại hàm oan mà chết. Mười mấy năm qua, ta mai danh ẩn tích, mục đích duy nhất, chính là muốn sửa lại án sai này cho ngài ấy."
Nghe đến mấy câu này, Diệp Chương cau mày, “Hiện tại, gian thần nắm quyền, nếu muốn sửa lại án sai, e rằng không dễ?"
Người nọ mỉm cười, nói: “Ngày xưa, cả ngươi và ta đều là môn hạ dưới trướng của nguyên soái, chẳng lẽ, ngươi không muốn vì nguyên soái giải sạch oan khuất hay sao?"
“Cả đời nguyên soái trung tâm đền nợ nước. Năm đó, Diệp Chương vì ngưỡng mộ nguyên soái mới xin vào trong quân đội. Nếu là vì nguyên soái sửa lại án sai này, Diệp Chương chết cũng không từ nan. Chỉ là, chuyện này liên quan đến nhiều vấn đề trọng đại, không thể chỉ nói qua loa." Diệp Chương chính nghĩa nói.
“Ngươi yên tâm. Ta đã có kế hoạch chu đáo. Hiện tại chỉ thiếu một kiện tín vật." Người nọ bình tĩnh nói.
Diệp Chương suy nghĩ một lát, nói: “Chẳng lẽ Hàn huynh muốn nói đến binh khí của nguyên soái: Thần mâu Lịch Tuyền?"
“Đúng vậy." Người nọ đáp, “Nếu có thể có được thần mâu, kế hoạch của ta sẽ không còn kẽ hở."
“Ha ha a…" Diệp Chương nở nụ cười, “Không dối gạt Hàn huynh, ‘Lịch Tuyền’ hiện đang nằm trong tay ta."
“Thật sao?"
“Đương nhiên." Diệp Chương đi về phía bàn xử ám, vươn tay xoa xoa góc bàn, “Ngày xưa, nguyên soái bị kim bài triệu hồi, đã đưa ‘Lịch Tuyền’ giao lại cho ta…" Khi hắn nói chuyện, ý cười trong mắt dần dần biến mất, sát khí sắc bén ẩn hiện, “Tuy nhiên, ta có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo Hàn huynh."
“Không dám." Giọng nói của người nọ lạnh tựa băng, không hề thân thiện chút nào.
“Năm đó, ở Chu Tiên trấn, Hàn huynh hẳn là đã biết ‘Lịch Tuyền’ nằm trong tay ta. Tại sao không trực tiếp tới tìm ta? Ngược lại lại đi tìm mấy huynh đệ vô tội trước?!" Diệp Chương vỗ mạnh lên góc bàn. Một cây trường thương từ dưới bàn bắn ra. Hắn cầm thương, chỉ thẳng vào người nọ, lạnh lùng nói, “ ‘Trọng âm song đao’ Ôn Túc, ngươi gạt được người khác, nhưng không lừa được Diệp Chương ta đâu!"
Không sai, người đến thăm kia, đúng là Ôn Túc.
Ôn Túc thấy thế, cũng không sợ hãi, trên mặt tản ra ý cười nhè nhẹ, “Diệp đại nhân có con mắt thật tốt…"
“Hừ! Ảnh truy nã của ngươi đã được ban hành khắp thiên hạ! Nói! Người giả dạng Quỷ Sư, sát hại mệnh quan triều đình là ngươi phải không?!" Sát khí của Diệp Chương đột nhiên hiện ra, sắc bén phi thường.
“Là ta thì sao?" Ôn Túc nhìn mũi thương, bình thản nói.
“Hôm nay, bản quan sẽ đưa ngươi ra trước công lý, an ủi linh hồn người đã mất!" Diệp Chương nói xong, xoay thương công kích.
Ôn Túc nghiêng người tránh đi, lấy binh khí ra. Hai người liền đánh nhau ở trong căn phòng.
Diệp Chương vốn là võ tướng, mặc dù bây giờ chuyển sang làm quan văn, nhưng công phu đánh nhau vẫn không suy giảm chút nào. Mỗi nhát đâm đều rất thẳng và mạnh, chiêu chiêu chế địch. Tuy nhiên, Ôn Túc chỉ né trường thương, dùng đao đẩy ra, khiến cho Diệp Chương không thể không sửa công thành thủ.
Ôn Túc dùng song đao chế trụ trường thương, mở miệng nói: “Giỏi cho một tay ‘Nhạc Gia thương’, chỉ tiếc, ngươi không phải Nhạc Phi."
Diệp Chương thu thương, lui ra phía sau vài bước, “Hừ! Nghịch tặc lớn mật, ít khoe khoang đi! Người đâu!"
Diệp Chương rống to một tiếng, chỉ thấy một đoàn binh sĩ tiến vào, bao vây căn phòng này lại.
“Ngày đầu tiên bản quan nhìn thấy bức họa truy nã kia, liền phái người lên đường tung tin, thiết lập kế hoạch này, chờ ngươi tới chui đầu vào rọ. Hôm nay, ngươi có chạy đằng trời!"
Ôn Túc lắc đầu, mỉm cười, “Sau trận chiến ở Đông Hải, ta đã trở thành tội phạm quan trọng của triều đình lâu rồi. Ngài cho rằng, ta sẽ để tâm mấy chuyện này sao?"
Tiếng hắn vừa dứt, liền thả người nhảy lên nóc nhà, chạy đi, dừng lại ở trên tường.
Diệp Chương lập tức dẫn binh lính đi ra ngoài truy kích.
Ôn Túc lẳng lặng đứng, đột nhiên, có mười mấy tên hắc y nhân xuất hiện từ trong không trung. Người nào người nấy đều cầm đao, đằng đằng sát khí, bộ dạng không hề giống với nhân sĩ trung nguyên.
“Ngươi dám cấu kết với người Nhật Bản?" Diệp Chương nhận ra binh khí này, kinh hãi.
Trong lúc nhất thời, biến thành thực lực ngang nhau, song phương bắt đầu giằng co.
“Diệp đại nhân, giao ‘Lịch Tuyền’ ra, ta thả cho ngươi một con đường sống." Ôn Túc mở miệng, nói.
“Cường đạo lớn mật, đất quan phủ, sao có thể tha cho ngươi làm càn!"
Tiếng quát uy nghiêm, cùng với đó là tiếng vó ngựa, đột nhiên xuất hiện.
Ôn Túc nhíu mày, quay đầu.
Dưới ánh trăng, một đội cung thủ giục ngựa chạy tới. Chỉ một lát sau, đã bao vây ngã tư đường này chật như nêm cối. Người người gắn tên kéo cung, mũi tên dưới ánh trăng lạnh lẽo dị thường.
Một con ngựa chậm rãi chạy đến, trên lưng ngựa, đúng là Liêm Chiêu. Dưới ánh trăng, hắn mặc chiến giáp, thắt lưng đeo trường kiếm, một tay kéo cương, một tay nắm cung. Nhìn bộ dạng thở dốc của chiến mã, có thể thấy nó vừa vội vã chạy tới. Gió bụi trên người hắn vẫn chưa tan đi, nhưng trên mi mày, lại tràn đầy chiến ý lạnh lẽo thấu xương, không thể nhìn gần.
Hắn xoay người xuống ngựa, nhìn Diệp Chương, nắm cung ôm quyền nói: “Diệp thế bá, Liêm Chiêu đến chậm."
Trên mặt Diệp Chương hiện lên ý cười, “Không muộn. Đợi bắt được tên tặc nhân này xong, thế bá và ngươi cùng nhau uống cho sảng khoái, thay ngươi tẩy trần."
Liêm Chiêu cười nhẹ, lập tức, thu ý cười nhìn về phía Ôn Túc.
Ôn Túc tránh khỏi ánh mắt hắn, nói với Diệp Chương: “Xem ra, Diệp đại nhân thật sự đã có chuẩn bị… Diệp đại nhân trung nghĩa, khiến người ta khâm phục. Không biết lệnh ái có được như thế hay không?" Ngữ khí của Ôn Túc lạnh như băng, đâm thẳng vào lòng người.
Diệp Chương kinh hãi, “Chẳng lẽ…"
Liêm Chiêu nhíu mày, “Ôn Túc, Đông Hải các ngươi, chỉ biết dùng thủ đoạn ti bỉ như thế thôi sao?"
On Túc cũng không thèm để ý, mỉm cười, nói: “Diệp đại nhân, ta xin khuyên ngài một câu, ngài vẫn nên…"
Ôn Túc còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng gọi, “Cha!"
Mọi người đều kinh ngạc, nhìn ra phía thanh âm phát ra.
Chỉ thấy một thân ảnh từ trên không trung nhảy xuống, lọt vào trong vòng vây của trận chiến.
“Cha!" Thanh âm của Diệp Tri Huệ tràn đầy sung sướng, không hề sợ hãi.
“Tri Huệ!" Diệp Chương vui mừng quá đỗi. Hắn nhìn thiếu nữ đang ôm nữ nhi của mình, cảm kích vô cùng, “Là ngươi, Tiểu Tiểu?"
Vẻ mặt của Ôn Túc và Liêm Chiêu đều thay đổi.
Tiểu Tiểu buông Diệp Tri Huệ ra, đứng thẳng thân mình, bình tĩnh nhìn mọi người. Trong lòng chỉ có một ý niệm: Hiện tại, quay về dưới gầm bàn, còn kịp hay không?
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly