Chuyện Xấu Nhiều Ma
Quyển 2 - Chương 30: Đến hết tháng ba (Hạ)
Một ngày bận rộn. Đến đêm, Tê Vũ sơn trang cuối cùng cùng an tĩnh lại.
Ăn xong bữa tối, Tiểu Tiểu chậm rãi bước đi trên hành lanh gấp khúc. Mấy ngày liền, chuyện xảy xa khiến nàng có chút mệt mỏi. Tê Vũ sơn trang cũng được, Thần Tiêu phái cũng được, Cửa Hoàng thần khí cũng được… Cho tới bây giờ nàng chưa từng có ý nghĩ muốn tham dự vào. Nàng cũng chỉ là một tiểu nhân vật đi trên giang hồ thôi, mấy tiết mục kiểu tranh chấp giang hồ, thống nhất thiên hạ này, nàng không có hứng thú. Về phần đổi trắng thay đen, vu oan giá họa… kia không phải là chuyện nàng có thể xoay chuyển được, ngoại trừ tỏ ra bàng quan, nàng không còn cách khác. Mà chuyện cho đến bây giờ, khiến nàng để bụng chỉ có một việc… Thần Tiễn Liêm gia.
Sư phụ từng nói, thân trong giang hồ, không có người nào hoàn toàn sạch sẽ.
Cho dù Liêm Chiêu có tốt bao nhiêu, hắn rốt cục vẫn là công tử của Thần Tiễn Liêm gia. Nếu Thần Tiêu phái hồi triều, Liêm gia thân là mệnh quan triều đình, tất nhiên sẽ không cùng đối địch. Mà hắn, mặc dù hôm nay nhìn thấy tất hết thảy âm mưu cũng như đau thương còn lại, tương lai cũng có thể vì hoàng mệnh, trở thành minh hữu với Thần Tiêu phái.
Tiểu Tiểu càng nghĩ lại càng cảm thấy bất đắc dĩ. Chính xác, cho tới bây giờ, Thần Tiễn Liêm gia chưa từng nhúng tay vào chuyện trong giang hồ, lúc này đây, tại sao lại để Liêm Chiêu tham gia Kỳ Hóa hội?… Tất cả nhân quả của chuyện này, cẩn thận suy nghĩ, liền có thể nhìn thấy được quan hệ. Hóa ra, một câu “Cửa Hoàng hiện thế, thiên hạ thống nhất" kia, chính là ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện sao?
Sư phụ a sư phụ, có phải người đã dự liệu trước được tình trạng hôm nay, cho nên trước đây mới lựa chọn rời bỏ Thần Tiêu phái, ẩn thân nơi phố phường ư?
Như vậy, đủ loại chuyện hôm nay nàng gặp phải, có phải chính là thế đạo “xoay vần" hay không?
Tiểu Tiểu ngửa đầu, thở dài, “Sư phụ… Rốt cục người thiếu nợ những gì a?"
Nàng vừa định oán giận thêm vài câu, lại nghe thấy một giọng nữ vang lên cách đó không xa, “Đây là vị cô nương mà con nhận định?"
Tiểu Tiểu mạnh mẽ quay đầu, liền nhìn thấy nữ tử ngồi trên ngựa lúc trước dang mỉm cười đi đến, mà Liêm Chiêu lại đi ở bên cạnh nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nàng đi đến trước mặt Tiểu Tiểu, tỉ mỉ đánh giá một trận, “Chậc, xương cốt nhỏ gầy như vậy…"
“Cô cô…" Liêm Chiêu có chút xấu hổ cắt ngang.
Nàng kia nhíu mày nói: “Sao vậy? Để cô cô nói chút cũng không được?" Nàng lại nhìn về phía Tiểu Tiểu, “Gầy yếu như vậy, chỉ sợ một cây thạch cung cũng kéo không nổi, làm sao có thể làm dâu Liêm gia đây?"
Liêm Chiêu nhìn Tiểu Tiểu, vẻ mặt xin lỗi, “Cô cô, ngài đừng nói nữa…"
Tiểu Tiểu theo bản năng lui ra phía sau vài bước, nuốt nuốt nước miếng, không nói một câu.
Lúc này, nàng kia đột nhiên nhấc chân, đá về phía giữa lưng Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu quá sợ hãi, cuống quít tránh đi. Nàng kia lại không dừng tay, từng bước ép sát. Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, trái phải trốn tránh. Trong lúc nàng né tránh có thoáng nhìn, thấy Liêm Chiêu đứng cách đó không xa nhìn các nàng, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Trong lòng Tiểu Tiểu liền khẳng định. Không sai, cho dù hắn không so đo tất cả mọi thứ về nàng, vậy còn Liêm gia thì sao? Đường đường là Thần Tiễn Liêm gia sao có thể chấp nhận một nữu nhân lai lịch không rõ như nàng?
Lừa đến cuối tháng cũng được, hắn thật tình cũng được, cái nàng chân chính cần , là một cái lý do đủ để cho mình hết hy vọng. Mà dòng dõi Liêm gia, chính là lý do.
Nàng đang nghĩ như vậy, chiêu thức của nàng kia đột nhiên ngừng lại.
“Được, bộ pháp thành thạo, công phu cũng đủ dùng." Nàng kia cười cười, nói, “Ta gọi là Liêm Doanh, như cô nương đã thấy, là cô cô của tiểu tử kia. Ngươi cũng gọi ta là cô cô như hắn đi."
Nàng xoay người, nói với Liêm Chiêu: “Nhỏ gầy cũng không phải vấn đề gì lớn, về sau ăn nhiều một chút là được. Chuyện nơi này, ta đã giao lại cho quan sai địa phương, ngày mai, con cùng ta về nhà đi…" Nàng quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu, cười nói, “… Hôn nhân đại sự, phải do cha mẹ quyết định mới coi là thật. Cũng nên nhanh chóng để đại ca đại tẩu trông thấy vị cô nương này mới đúng."
Nói xong, nàng vỗ vỗ bả vai Liêm Chiêu, cất bước rời đi.
Tiểu Tiểu ngây ngẩn tại chỗ, há to miệng nhìn.
Liêm Chiêu thở ra, đi tới, nói: “Tiểu Tiểu, ngươi không sao chứ… Vừa rồi không phải ta không muốn giúp ngươi, chỉ là không thuận theo tính tình của cô cô, nàng nhất định sẽ càng gây khó dễ cho ngươi…"
Liêm Chiêu nói xong, thấy Tiểu Tiểu vẫn cứng ngắc như cũ, liền dừng câu chuyện. Vươn tay, huơ huơ trước mặt tiểu Tiểu
“Tiểu Tiểu?"
Tiểu Tiểu cứng ngắc ngước mắt, dè dặt cẩn trọng hỏi, “Ách… Cô cô người vừa rồi nói…"
Liêm Chiêu nở nụ cười, nói: “Ngươi rất gầy, nên ăn nhiều một chút."
Khóe miệng Tiểu Tiểu co quắp một chút, “Ách… Này… Ta… Ta không nói cái này…"
Liêm Chiêu cúi mắt, nhẹ nhàng nâng tay, nhéo nhéo vành tai bản thân, “Cô cô nàng… Nàng đã thừa nhận ngươi …" Hắn ngước mắt, nói, “Cho nên… Chúng ta về nhà đi…"
(A! Ngượng! Ngượng nè! >.
Lúc nghe thấy câu này, một nơi nào đó trong lòng Tiểu Tiểu nhè nhẹ co rút đau đớn. Về nhà… Từ nhỏ đến lớn, nàng đều lưu lạc khắp nơi. Nàng đã đi qua rất nhiều rất nhiều nơi, chỉ có duy nhất “nhà" là không đi qua. Mỗi lần rời khỏi chỗ ở, nàng luôn lưu luyến không buông, mà sư phụ lại thở dài nói với nàng: Chỗ nào cho ta an ổn, chính là gia đình ta.
Nàng dùng câu nói kia an ủi bản thân đã rất nhiều năm… Mà hôm nay, có người lại nói với nàng: Về nhà.
Tiểu Tiểu nở nụ cười. Vì sao lời hắn nói lại dễ nghe như vậy chứ?… Hóa ra là như vậy a, chỉ cần ở chung nhiều thêm một khắc, thì càng khó mà buông ra. Nàng rốt cục cũng biết mình đã làm sai một chuyện rất kỳ quái: Lùa gạt công tử con nhà lương thiện đi làm chuyện phi pháp… Chuyện xấu như vậy, căn bản là không làm được.
“Ta…" Tiểu Tiểu mở miệng, đang định trả lời.
Lúc này, một thanh âm mang theo uất giận truyền đến, “Nàng không thể đi."
(Ầy! Sư thúc! Người lại sát hại phong cảnh rồi!=.=)
Tiểu Tiểu quay đầu, người tới, đúng là Ôn Túc.
Ôn Túc đi đến trước mặt hai người, mở miệng nói: “Ta đã nói rồi, ta là trưởng bối của nàng, cửa hôn sự này, ta sẽ không đáp ứng."
Liêm Chiêu nhíu mày, sau đó, nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, “Ách…"
Ánh mắt Ôn Túc lạnh như băng, trong thanh âm cũng chứa hàn ý thấu xương, “Tiểu Tiểu, chuẩn bị một chút, chúng ta khởi hành đi Thần Nông thế gia."
Tiểu Tiểu tuy có chút không hiểu, nhưng lập tức nghĩ thông suốt. Lúc trước Đệ tử Đông Hải trúng “Sinh xà cổ", chắc là trưởng lão của Thần Nông nguyện ý ra tay cứu giúp.
“Cổ tay ngươi trúng Tôi Tuyết Ngân Mang, cũng nên cứu chữa kịp thời mới tốt…" Ôn Túc lạnh lùng nói thêm một câu.
Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ ra, chưa nói cho hai người kia chuyện Tôi Tuyết Ngân Mang trên cổ tay đã được lấy ra . Nàng đang định mở miệng, liền nghe thấy Liêm Chiêu nói: “Thần Nông thế gia ở Quảng Lăng, cũng cùng đường tới Lâm An. Ta cùng đi với ngươi, chờ chữa khỏi thương tích, lại cùng nhau về nhà."
Tiểu Tiểu cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ thật lâu, sau đó, gật đầu.
Liêm Chiêu cười cười, nói: “Vậy ngươi quay về phòng thu thập đồ đạc, ta đi thông báo cho cô cô một tiếng."
Tiểu Tiểu nhìn theo hắn rời đi, sau đó, sợ hãi nhìn Ôn Túc, “Sư thúc…"
Ánh mắt Ôn Túc tuyệt đối không tốt, “Rốt cục muốn sư thúc nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu đây?…Được, ta coi như hắn thật tâm thích ngươi, nhưng ngươi nên nhớ kỹ, hắn là công tử của Thần Tiễn Liêm gia. Cứ cho là hắn chấp nhận ngươi, vậy còn Liêm gia? từ đường Liêm gia, dễ dàng đi vào như vậy? !"
Nghe hắn nói như vậy, Tiểu Tiểu cũng không giận giữ, chỉ cúi đầu, không nói chuyện.
Ôn Túc nhíu mày, “Hừ. Chẳng lẽ, ngươi định cho dù phải làm thiếp, cũng muốn đi theo hắn?"
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nói: “Sư thúc… Ngươi và Liêm gia có thâm cừu đại hận gì sao?"
Trong một cái chớp mắt tim Ôn Túc đập mạnh và loạn nhịp, lập tức đáp: “Chó săn của triều đình, và người trong giang hồ như ta, luôn luôn thủy hỏa bất dung. Có gì lạ?"
Tiểu Tiểu cười cười, “Không có a, chỉ là, ta cảm thấy sư thúc ngài không giống người như vậy."
Ôn Túc nhíu mày nghiêng đầu, “Người thế nào?"
Tiểu Tiểu nói: “Ngài không giống loại người có thể đứng sau lưng nói xấu người khác."
Ôn Túc nghe thấy câu này, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Tiểu Tiểu cười, nói: “Ta cảm thấy, ngài nhất định khinh thường loại người đó mới đúng a, ha ha…"
“Ngươi mới gặp ta được bao lâu, mà dám phán đoán như vậy?" Ôn túc không vui, nói, “Được, ta mặc kệ mấy chuyện này!"
Hắn tức giận xoay người, bước nhanh rời đi.
Tiểu Tiểu nắm nắm tóc, “Ai… Như vậy cũng tức giận? Ta cũng không nói bậy cái gì a…"
Nàng nở nụ cười, lại thở dài một hơi. Thần Tiễn Liêm gia… Được! Coi như là để cho bản thân hết hy vọng! Đi! Phải đi! Cũng không tin Liêm gia có thể nhận nàng làm dâu! Ân!
………
Trái ngược với sự yên tĩnh trong Tê Vũ sơn trang, trong phủ nha trên trấn, náo nhiệt vô cùng. Chuyện xấu truyền ngàn dặm, cũng chỉ mới một canh giờ, người nào trong trấn cũng biết chuyện trang chủ của Tê Vũ sơn trang cấu kết với phản đồ của Thần Nông thế gia giết hại thiếu nữ. Vì thế, trong lúc nhất thời, quần chúng trong trấn đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ, một đám người tụ tập trước nha môn, có người là người nhà của những thiếu nữ kia có người chỉ là đến xem náo nhiệt. Án lớn như vậy, tự nhiên không thể lười biếng. Quan quân trong nha môn đều đã an trí thỏa đáng, chuẩn bị tốt cho buổi thẩm tra xử lý ngày mai.
Cho tới bây giờ, Thẩm Diên cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến nơi như thế này. Tuy rằng không bị nhốt ở trong nhà tù, nhưng giờ phút này, tâm tình của nàng lại giống hệt như phạm nhân chờ hỏi tội vậy.
Nhân tâm hiểm ác. Rốt cục nàng cũng hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này. Thật sự thì phụ thân cũng đã làm rất nhiều chuyện bất nhân bất nghĩa nhưng mà kết quả như vậy không hề giống như nàng mong muốn… Chẳng lẽ đúng như lời Ngân Kiêu nói, nàng cảm thấy rất choáng váng. Chỉ bằng một nữ tử nhỏ nhoi như nàng, làm sao có thể là địch thủ của Thần Tiêu phái?
Nàng nghĩ mãi không thông, cữ nghĩ lại thấy mất hết can đảm, ngực bị đè nén, gần như không thể hít thở nổi.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra.
Lúc trước gặp phải nhiều quan quân như vậy, Thẩm Diên đã bị dọa sợ như chim sợ cành cong. Nàng đột nhiên đứng lên, kinh hoàng không thôi.
Chỉ thấy, có một hồng y nữ tử đứng trước cửa, đầu mày khóe mắt đều mang theo mị hoặc kinh người.
Nàng kia nhìn nàng, cười nói: “Thẩm đại tiểu thư?"
Thẩm Diên đề phòng, gật đầu.
“Ôi, cuối cùng ta cũng tìm được!" Nàng kia cười nói, “Thẩm tiểu thư chớ sợ. Ta là Lí Ti, là nhận ủy thác của bằng hữu đến mang tiểu thư rời đi."
Thẩm Diên không hiểu, “Lí Ti?"
“Không sai, ‘Quỷ mối’ Lí Ti." Lí Ti mỉm cười đi qua, vươn tay ra. Trong tay nàng, có một Linh Vũ làm bằng bạc, rạng rỡ, loang loáng.
“Ngân Kiêu?!" Thẩm Diên kinh ngạc.
“Ha ha, Thẩm tiểu thư đã nhận ra tín vật, vậy theo ta đi thôi." Lí Ti nói.
Thẩm Diên trầm mặc một lát, lắc đầu, “Ta không thể đi… Ta đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho nãi nãi…"
“Thẩm tiểu thư, nếu như ngươi không đi, sợ là chỉ có con đường chết thôi nha." Lí Ti xòe quạt đàn hương, tự quạt cho mình. Nàng nghiêng người tựa vào trên khung cửa, nở nụ cười một cái.
Một khắc kia, Thẩm Diên hoảng sợ phát hiện, ngoài của sổ có một vài thi thể đang nằm.
“Thẩm tiểu thư, thứ ngươi trêu chọc, là Thần Tiêu phái mà tiên đế sủng ái nhất. Mà hiện tại, thánh thượng cũng đang định triệu hồi bọn chúng về triều. Ngươi không định cho cho rằng quan phủ sẽ chủ trì công đạo cho mình đó chứ? Ha ha, lệnh tôn đã chết, hiện giờ hắn sẽ chính là kẻ phải chịu hết tất cả mọi tội lỗi thay cho kẻ khác. Ngươi xem, ta vất vả như vậy, đừng lấy mạng của bản thân ra làm trò đùa." Lí Ti mỉm cười nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Thẩm Diên cúi đầu, suy nghĩ một lát, dứt khoát cất bước, đi về phía cửa.
Lí Ti nở nụ cười, “Thật thông minh."
Thẩm Diên mới ra đến cửa, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Triệu Nhan đang đứng trước mặt bọn họ, trong ánh mắt mang theo tia tàn khốc cùng khoái ý.
Triệu Nhan tươi cười, mở miệng hô: “Đến ——"
Chỉ là, thanh âm của nàng còn chưa phát ra khỏi cổ họng, một sợi tơ màu đỏ liền bắn ra, hướng về phía cổ họng nàng.
Triệu Nhan không cách nào né tránh, hoảng sợ không thôi.
Nhưng mà, trong lúc chỉ mành treo chuông, đao phong lạnh lẽo cắt ngang tơ hồng. Mạc Doãn dứng ở phía trước nàng, cầm đao thủ thế.
“Nha, hóa ra là nhị công tử của Anh Hùng Bảo…" Lí Ti thu hồi tơ hồng, cười nói, “Ở trên giang hồ, ta cũng coi như có chút danh tiếng, muốn thực sự động thủ, nhị công tử cũng không chiếm được tiện nghi đâu. Không bằng chúng ta thương lượng một chút, ngươi thả hai người chúng ta đi, ta cũng sẽ không tìm vị cô nương phía sau lưng ngươi kia gây phiền toái."
Mạc Doãn gật đầu, “Xin cứ tự nhiên."
“Nhị công tử quả nhiên sảng khoái!" Lí Ti kéo Thẩm Diên, “Sau này còn gặp lại."
Mạc Doãn cũng không trả lời.
Hai người thản nhiên cất bước, đi qua bên người Triệu Nhan. Thẩm Diên quay đầu, liếc mắt nhìn Triệu Nhan một cái. Vẻ mặt Triệu Nhan lạnh lùng, hàm chứa ý cười như có như không.
Đợi hai người kia rời đi rồi, Mạc Doãn thu đao, xoay người.
“Ta sẽ không cảm ơn ngươi." Triệu Nhan mở miệng, nói.
“Không cần." Mạc Doãn trả lời.
Triệu Nhan cười cười, ngước mắt nhìn hắn, “Nhị công tử, rốt cục ngươi muốn chơi đến khi nào?"
“Chờ cho ngươi khẳng định sẽ đi gặp sư phụ mới thôi."
Triệu Nhan hừ lạnh một tiếng, “Ta đã nói rồi, ta sẽ không gặp hắn."
“Ngươi muốn như thế nào mới chịu bằng lòng gặp sư phụ?" Mạc Doãn hỏi.
Triệu Nhan nở nụ cười, “Được. Ngươi chết, ta sẽ gặp hắn."
Mi mắt Mạc Doãn hơi hơi động.
“Ha ha…" Trong khẩu khí của Triệu Nhan tràn đầy khinh thường, “Làm không được phải không. Nam nhân đều như vậy, lúc hứa hẹn thì cái gì cững hứa được, đợi đến khi thật sự bảo hắn làm thì cái gì cùng không làm được. Thích Hàm cũng thế, Thẩm trầm cũng vậy, mà ngươi cũng thế…"
“Đừng có đánh đồng sư phụ với Thẩm Trầm." Mạc Doãn nói.
“Vì sao?" Triệu nhan tiến sát thêm một bước, nhìn hắn, nói, “Không, nghiêm túc mà nói. Thích Hàm so ra còn kém hơn cả Thẩm Trầm. Từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ thích nương ta. Tất cả chỉ là nhất thời nổi hứng, vô sỉ đến cực điểm…"
“Hắn là cha ngươi."
“Là cha ta thì sao?" Triệu Nhan nói, “Lúc nương ta bị bệnh, hắn ở nơi nào? Lúc ta bị người ta lấy hết quần áo, bán đến kỹ viện, hắn ở nơi nào? Lúc ta sắp chết vì đói vì lạnh, hắn lại ở nơi nào?… Hiện tại, chạy đến nói là cha ta, có phải quá muộn rồi không?"
Mạc Doãn nhìn nàng, trầm mặc.
“Nương ta, vốn có thể làm phu nhân của Tê Vũ sơn trang, mà lại bởi vì hắn, mất đi hạnh phúc cả đời. Mà hiện tại, hắn lại đến đây phá hỏng hạnh phúc của ta… Nhị công tử, nếu ngươi có lòng, giúp ta hỏi một chút. Rốt cục hắn có thâm thù đại hận gì với ta, lại muốn đối xử với ta như thế." Khẩu khí của Triệu Nhan, khí thế bức người.
Mạc Doãn có chút không hiểu, “Phá hỏng cái gì?"
“Không biết?" Triệu Nhan chê cười, nói, “Được, ta nói cho ngươi. Tám năm trước, Tịch phu nhân đã cứu ta, muốn nhận ta làm dưỡng nữ. Chỉ là, người trong Anh Hùng Bảo nói ta xuất thân đê tiện, không xứng được ghi vào từ đường của bọn họ. Ta dùng hết thủ đoạn, củng cố địa vị của phu nhân. Chỉ thiếu chút nữa, ta có thể giúp cho vị đệ đệ không nên thân kia của ngươi ngồi lên vị trí bảo chủ, sau đó danh chính ngôn thuận làm nghĩa muội của hắn. Nhưng mà, ngươi lại xuất hiện… Ngươi rất lợi hại a. Võ nghệ siêu quần, lại có Thích thị chống lưng, ngay cả tiểu nha đầu Thạch Nhạc Nhi kia đối với ngươi cùng ưu ái có thừa. Ai ai trong Anh Hùng Bảo cũng coi trọng ngươi… Ngươi cho là ta vì sao phải rời khỏi Anh Hùng Bảo đến Tê Vũ sơn trang này tặng lễ?" Triệu Nhan dừng một chút, “Bời vì ta không đi, ngươi cũng sẽ không đi…"
Mạc Doãn không cách nào xen mồm vào, chỉ có thể lặng lặng nghe.
“Sau đó thì sao? Bên ngoài thì ngươi làm ra vẻ đứng ở cửa làm thủ vệ cho ta, nhưng thực chất lại là muốn giám thị ta, không muốn cho ta làm chuyện ‘Không biết nhân nghĩa’, không đúng sao?… Còn có nương của ta…" Triệu Nhan buồn bã cười, “Nam nhân đều như vậy. Lúc nàng diễm quang thiên hạ thì người người hướng tới hùa theo, vì nụ cười của nàng mà cái gì cũng chịu làm. Đợi đến khi nàng hương tiêu ngọc vẫn, liền lập tức kiếm vui nơi khác. Nhân tình lạnh bạc, từ xưa đã thế…"
“Cho nên, ngươi giết Thẩm trang chủ?" Mạc Doãn mở miệng, hỏi.
Triệu Nhan nở nụ cười, “Ta? Một nữ tử như ta, làm sao có thể giết hắn?… Giết hắn, là Hành Thi."
Mạc Doãn nhíu mày, “Ngươi thật sự không thấy có chút áy náy?"
“Áy náy?" Triệu Nhan làm mặt vô tội nhìn hắn, “Thẩm trang chủ giết nhiều thiếu nữ vô tội như vậy, cho dù ta giết ắn, cũng là thay trời hành đạo. Sao ta phải áy náy?"
“Kỳ thật, ông trời thật không công bằng. Rốt cục ta đã làm sai cái gì, mà nó khiến ta mất đi thân nhân, sống khó khăn khổ sở. Mà có người, thân đầy tội nghiệt lại có thể sống tiêu dao khoái hoạt như thế." Ánh mắt Triệu Nhan sắc bén như dao, nhìn thẳng vào Mạc Doãn , “Nhị công tử, giống như ngươi, còn nhỏ như vậy đã hạ độc giết người, sao lại có thể đạt được võ học hơn người, mọi việc đều thuận lợi… Ngươi nói xem, ta làm sao có thể tin tưởng cái định lý thiện có thiện báo, ác có ác báo?"
“…" Mạc Doãn không trả lời được, chỉ đành trầm mặc.
Lúc này, tiễng vỗ tay vang lên. Ngụy Khải mang theo ý cười, chậm rãi thong thả bước lại.
“Lời nói của Triệu cô nương, thật sự vô cùng sắc bén, khiến tại hạ bội phục." Ngụy Khải nhìn Mạc Doãn, cười nói.
Triệu Nhan mỉm cười, “Anh Dương thiếu gia."
Ngụy Khải thở dài, “Không cần khách sáo. Ngươi lập kế giết chết Thẩm Trầm, đâu phải chỉ vì muốn bản thân bớt giận chứ."
Triệu Nhan nhướng mày, nói: “Lúc ở trong địa cung Anh dương thiếu gia không kịp giết chết Thẩm Trầm, sau đó lại không thể không giúp hắn thoát tội, để hoãn lại tình thế. Tuy nhiên , Thẩm Trầm là một người nhu nhược, khó có thể đảm bảo hắn không bán đứng thiếu gia. Nô tỳ chỉ muốn phân ưu giúp ngài một chút thôi…"
Ngụy Khải gật đầu, “Ngươi muốn cái gì?"
Triệu Nhan trầm mặc một lát, lãnh đạm nói: “Nếu như ta thống khổ, thì ta muốn những kẻ phụ ta càng phải thống khổ hơn gấp trăm lần! Cho dù cuối cùng ta phải xuống địa ngục… Cũng muốn kéo những người đó xuống cùng!"
Ngụy Khải nở nụ cười, hắn vươn tay, nhẹ nhàng nâng cắm Triệu Nhan lên.
“Độc nhất lòng dạ đàn bà… Nữ nhân đúng là con dao hai lưỡi…" Trong ánh mắt Ngụy Khải ẩn ẩn tia nguy hiểm, “Thẩm trầm có thể bán đứng ta, ngươi lại không thể sao?"
Triệu Nhan không chút lo ngại, nói, “Ta có giá trị lợi dụng, mà hắn thì không có."
Ngụy Khải gật đầu, “Nói cho cùng." Hắn buông tay, nói, “Triệu cô nương, ngươi là một thanh hảo kiếm."
Triệu Nhan nở nụ cười, “Nô tỳ không phải là kiếm… Mà là đao."
Ăn xong bữa tối, Tiểu Tiểu chậm rãi bước đi trên hành lanh gấp khúc. Mấy ngày liền, chuyện xảy xa khiến nàng có chút mệt mỏi. Tê Vũ sơn trang cũng được, Thần Tiêu phái cũng được, Cửa Hoàng thần khí cũng được… Cho tới bây giờ nàng chưa từng có ý nghĩ muốn tham dự vào. Nàng cũng chỉ là một tiểu nhân vật đi trên giang hồ thôi, mấy tiết mục kiểu tranh chấp giang hồ, thống nhất thiên hạ này, nàng không có hứng thú. Về phần đổi trắng thay đen, vu oan giá họa… kia không phải là chuyện nàng có thể xoay chuyển được, ngoại trừ tỏ ra bàng quan, nàng không còn cách khác. Mà chuyện cho đến bây giờ, khiến nàng để bụng chỉ có một việc… Thần Tiễn Liêm gia.
Sư phụ từng nói, thân trong giang hồ, không có người nào hoàn toàn sạch sẽ.
Cho dù Liêm Chiêu có tốt bao nhiêu, hắn rốt cục vẫn là công tử của Thần Tiễn Liêm gia. Nếu Thần Tiêu phái hồi triều, Liêm gia thân là mệnh quan triều đình, tất nhiên sẽ không cùng đối địch. Mà hắn, mặc dù hôm nay nhìn thấy tất hết thảy âm mưu cũng như đau thương còn lại, tương lai cũng có thể vì hoàng mệnh, trở thành minh hữu với Thần Tiêu phái.
Tiểu Tiểu càng nghĩ lại càng cảm thấy bất đắc dĩ. Chính xác, cho tới bây giờ, Thần Tiễn Liêm gia chưa từng nhúng tay vào chuyện trong giang hồ, lúc này đây, tại sao lại để Liêm Chiêu tham gia Kỳ Hóa hội?… Tất cả nhân quả của chuyện này, cẩn thận suy nghĩ, liền có thể nhìn thấy được quan hệ. Hóa ra, một câu “Cửa Hoàng hiện thế, thiên hạ thống nhất" kia, chính là ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện sao?
Sư phụ a sư phụ, có phải người đã dự liệu trước được tình trạng hôm nay, cho nên trước đây mới lựa chọn rời bỏ Thần Tiêu phái, ẩn thân nơi phố phường ư?
Như vậy, đủ loại chuyện hôm nay nàng gặp phải, có phải chính là thế đạo “xoay vần" hay không?
Tiểu Tiểu ngửa đầu, thở dài, “Sư phụ… Rốt cục người thiếu nợ những gì a?"
Nàng vừa định oán giận thêm vài câu, lại nghe thấy một giọng nữ vang lên cách đó không xa, “Đây là vị cô nương mà con nhận định?"
Tiểu Tiểu mạnh mẽ quay đầu, liền nhìn thấy nữ tử ngồi trên ngựa lúc trước dang mỉm cười đi đến, mà Liêm Chiêu lại đi ở bên cạnh nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nàng đi đến trước mặt Tiểu Tiểu, tỉ mỉ đánh giá một trận, “Chậc, xương cốt nhỏ gầy như vậy…"
“Cô cô…" Liêm Chiêu có chút xấu hổ cắt ngang.
Nàng kia nhíu mày nói: “Sao vậy? Để cô cô nói chút cũng không được?" Nàng lại nhìn về phía Tiểu Tiểu, “Gầy yếu như vậy, chỉ sợ một cây thạch cung cũng kéo không nổi, làm sao có thể làm dâu Liêm gia đây?"
Liêm Chiêu nhìn Tiểu Tiểu, vẻ mặt xin lỗi, “Cô cô, ngài đừng nói nữa…"
Tiểu Tiểu theo bản năng lui ra phía sau vài bước, nuốt nuốt nước miếng, không nói một câu.
Lúc này, nàng kia đột nhiên nhấc chân, đá về phía giữa lưng Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu quá sợ hãi, cuống quít tránh đi. Nàng kia lại không dừng tay, từng bước ép sát. Tiểu Tiểu khóc không ra nước mắt, trái phải trốn tránh. Trong lúc nàng né tránh có thoáng nhìn, thấy Liêm Chiêu đứng cách đó không xa nhìn các nàng, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Trong lòng Tiểu Tiểu liền khẳng định. Không sai, cho dù hắn không so đo tất cả mọi thứ về nàng, vậy còn Liêm gia thì sao? Đường đường là Thần Tiễn Liêm gia sao có thể chấp nhận một nữu nhân lai lịch không rõ như nàng?
Lừa đến cuối tháng cũng được, hắn thật tình cũng được, cái nàng chân chính cần , là một cái lý do đủ để cho mình hết hy vọng. Mà dòng dõi Liêm gia, chính là lý do.
Nàng đang nghĩ như vậy, chiêu thức của nàng kia đột nhiên ngừng lại.
“Được, bộ pháp thành thạo, công phu cũng đủ dùng." Nàng kia cười cười, nói, “Ta gọi là Liêm Doanh, như cô nương đã thấy, là cô cô của tiểu tử kia. Ngươi cũng gọi ta là cô cô như hắn đi."
Nàng xoay người, nói với Liêm Chiêu: “Nhỏ gầy cũng không phải vấn đề gì lớn, về sau ăn nhiều một chút là được. Chuyện nơi này, ta đã giao lại cho quan sai địa phương, ngày mai, con cùng ta về nhà đi…" Nàng quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu, cười nói, “… Hôn nhân đại sự, phải do cha mẹ quyết định mới coi là thật. Cũng nên nhanh chóng để đại ca đại tẩu trông thấy vị cô nương này mới đúng."
Nói xong, nàng vỗ vỗ bả vai Liêm Chiêu, cất bước rời đi.
Tiểu Tiểu ngây ngẩn tại chỗ, há to miệng nhìn.
Liêm Chiêu thở ra, đi tới, nói: “Tiểu Tiểu, ngươi không sao chứ… Vừa rồi không phải ta không muốn giúp ngươi, chỉ là không thuận theo tính tình của cô cô, nàng nhất định sẽ càng gây khó dễ cho ngươi…"
Liêm Chiêu nói xong, thấy Tiểu Tiểu vẫn cứng ngắc như cũ, liền dừng câu chuyện. Vươn tay, huơ huơ trước mặt tiểu Tiểu
“Tiểu Tiểu?"
Tiểu Tiểu cứng ngắc ngước mắt, dè dặt cẩn trọng hỏi, “Ách… Cô cô người vừa rồi nói…"
Liêm Chiêu nở nụ cười, nói: “Ngươi rất gầy, nên ăn nhiều một chút."
Khóe miệng Tiểu Tiểu co quắp một chút, “Ách… Này… Ta… Ta không nói cái này…"
Liêm Chiêu cúi mắt, nhẹ nhàng nâng tay, nhéo nhéo vành tai bản thân, “Cô cô nàng… Nàng đã thừa nhận ngươi …" Hắn ngước mắt, nói, “Cho nên… Chúng ta về nhà đi…"
(A! Ngượng! Ngượng nè! >.
Lúc nghe thấy câu này, một nơi nào đó trong lòng Tiểu Tiểu nhè nhẹ co rút đau đớn. Về nhà… Từ nhỏ đến lớn, nàng đều lưu lạc khắp nơi. Nàng đã đi qua rất nhiều rất nhiều nơi, chỉ có duy nhất “nhà" là không đi qua. Mỗi lần rời khỏi chỗ ở, nàng luôn lưu luyến không buông, mà sư phụ lại thở dài nói với nàng: Chỗ nào cho ta an ổn, chính là gia đình ta.
Nàng dùng câu nói kia an ủi bản thân đã rất nhiều năm… Mà hôm nay, có người lại nói với nàng: Về nhà.
Tiểu Tiểu nở nụ cười. Vì sao lời hắn nói lại dễ nghe như vậy chứ?… Hóa ra là như vậy a, chỉ cần ở chung nhiều thêm một khắc, thì càng khó mà buông ra. Nàng rốt cục cũng biết mình đã làm sai một chuyện rất kỳ quái: Lùa gạt công tử con nhà lương thiện đi làm chuyện phi pháp… Chuyện xấu như vậy, căn bản là không làm được.
“Ta…" Tiểu Tiểu mở miệng, đang định trả lời.
Lúc này, một thanh âm mang theo uất giận truyền đến, “Nàng không thể đi."
(Ầy! Sư thúc! Người lại sát hại phong cảnh rồi!=.=)
Tiểu Tiểu quay đầu, người tới, đúng là Ôn Túc.
Ôn Túc đi đến trước mặt hai người, mở miệng nói: “Ta đã nói rồi, ta là trưởng bối của nàng, cửa hôn sự này, ta sẽ không đáp ứng."
Liêm Chiêu nhíu mày, sau đó, nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, “Ách…"
Ánh mắt Ôn Túc lạnh như băng, trong thanh âm cũng chứa hàn ý thấu xương, “Tiểu Tiểu, chuẩn bị một chút, chúng ta khởi hành đi Thần Nông thế gia."
Tiểu Tiểu tuy có chút không hiểu, nhưng lập tức nghĩ thông suốt. Lúc trước Đệ tử Đông Hải trúng “Sinh xà cổ", chắc là trưởng lão của Thần Nông nguyện ý ra tay cứu giúp.
“Cổ tay ngươi trúng Tôi Tuyết Ngân Mang, cũng nên cứu chữa kịp thời mới tốt…" Ôn Túc lạnh lùng nói thêm một câu.
Tiểu Tiểu lúc này mới nhớ ra, chưa nói cho hai người kia chuyện Tôi Tuyết Ngân Mang trên cổ tay đã được lấy ra . Nàng đang định mở miệng, liền nghe thấy Liêm Chiêu nói: “Thần Nông thế gia ở Quảng Lăng, cũng cùng đường tới Lâm An. Ta cùng đi với ngươi, chờ chữa khỏi thương tích, lại cùng nhau về nhà."
Tiểu Tiểu cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ thật lâu, sau đó, gật đầu.
Liêm Chiêu cười cười, nói: “Vậy ngươi quay về phòng thu thập đồ đạc, ta đi thông báo cho cô cô một tiếng."
Tiểu Tiểu nhìn theo hắn rời đi, sau đó, sợ hãi nhìn Ôn Túc, “Sư thúc…"
Ánh mắt Ôn Túc tuyệt đối không tốt, “Rốt cục muốn sư thúc nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu đây?…Được, ta coi như hắn thật tâm thích ngươi, nhưng ngươi nên nhớ kỹ, hắn là công tử của Thần Tiễn Liêm gia. Cứ cho là hắn chấp nhận ngươi, vậy còn Liêm gia? từ đường Liêm gia, dễ dàng đi vào như vậy? !"
Nghe hắn nói như vậy, Tiểu Tiểu cũng không giận giữ, chỉ cúi đầu, không nói chuyện.
Ôn Túc nhíu mày, “Hừ. Chẳng lẽ, ngươi định cho dù phải làm thiếp, cũng muốn đi theo hắn?"
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nói: “Sư thúc… Ngươi và Liêm gia có thâm cừu đại hận gì sao?"
Trong một cái chớp mắt tim Ôn Túc đập mạnh và loạn nhịp, lập tức đáp: “Chó săn của triều đình, và người trong giang hồ như ta, luôn luôn thủy hỏa bất dung. Có gì lạ?"
Tiểu Tiểu cười cười, “Không có a, chỉ là, ta cảm thấy sư thúc ngài không giống người như vậy."
Ôn Túc nhíu mày nghiêng đầu, “Người thế nào?"
Tiểu Tiểu nói: “Ngài không giống loại người có thể đứng sau lưng nói xấu người khác."
Ôn Túc nghe thấy câu này, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Tiểu Tiểu cười, nói: “Ta cảm thấy, ngài nhất định khinh thường loại người đó mới đúng a, ha ha…"
“Ngươi mới gặp ta được bao lâu, mà dám phán đoán như vậy?" Ôn túc không vui, nói, “Được, ta mặc kệ mấy chuyện này!"
Hắn tức giận xoay người, bước nhanh rời đi.
Tiểu Tiểu nắm nắm tóc, “Ai… Như vậy cũng tức giận? Ta cũng không nói bậy cái gì a…"
Nàng nở nụ cười, lại thở dài một hơi. Thần Tiễn Liêm gia… Được! Coi như là để cho bản thân hết hy vọng! Đi! Phải đi! Cũng không tin Liêm gia có thể nhận nàng làm dâu! Ân!
………
Trái ngược với sự yên tĩnh trong Tê Vũ sơn trang, trong phủ nha trên trấn, náo nhiệt vô cùng. Chuyện xấu truyền ngàn dặm, cũng chỉ mới một canh giờ, người nào trong trấn cũng biết chuyện trang chủ của Tê Vũ sơn trang cấu kết với phản đồ của Thần Nông thế gia giết hại thiếu nữ. Vì thế, trong lúc nhất thời, quần chúng trong trấn đều cảm thấy vô cùng phẫn nộ, một đám người tụ tập trước nha môn, có người là người nhà của những thiếu nữ kia có người chỉ là đến xem náo nhiệt. Án lớn như vậy, tự nhiên không thể lười biếng. Quan quân trong nha môn đều đã an trí thỏa đáng, chuẩn bị tốt cho buổi thẩm tra xử lý ngày mai.
Cho tới bây giờ, Thẩm Diên cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đến nơi như thế này. Tuy rằng không bị nhốt ở trong nhà tù, nhưng giờ phút này, tâm tình của nàng lại giống hệt như phạm nhân chờ hỏi tội vậy.
Nhân tâm hiểm ác. Rốt cục nàng cũng hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này. Thật sự thì phụ thân cũng đã làm rất nhiều chuyện bất nhân bất nghĩa nhưng mà kết quả như vậy không hề giống như nàng mong muốn… Chẳng lẽ đúng như lời Ngân Kiêu nói, nàng cảm thấy rất choáng váng. Chỉ bằng một nữ tử nhỏ nhoi như nàng, làm sao có thể là địch thủ của Thần Tiêu phái?
Nàng nghĩ mãi không thông, cữ nghĩ lại thấy mất hết can đảm, ngực bị đè nén, gần như không thể hít thở nổi.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra.
Lúc trước gặp phải nhiều quan quân như vậy, Thẩm Diên đã bị dọa sợ như chim sợ cành cong. Nàng đột nhiên đứng lên, kinh hoàng không thôi.
Chỉ thấy, có một hồng y nữ tử đứng trước cửa, đầu mày khóe mắt đều mang theo mị hoặc kinh người.
Nàng kia nhìn nàng, cười nói: “Thẩm đại tiểu thư?"
Thẩm Diên đề phòng, gật đầu.
“Ôi, cuối cùng ta cũng tìm được!" Nàng kia cười nói, “Thẩm tiểu thư chớ sợ. Ta là Lí Ti, là nhận ủy thác của bằng hữu đến mang tiểu thư rời đi."
Thẩm Diên không hiểu, “Lí Ti?"
“Không sai, ‘Quỷ mối’ Lí Ti." Lí Ti mỉm cười đi qua, vươn tay ra. Trong tay nàng, có một Linh Vũ làm bằng bạc, rạng rỡ, loang loáng.
“Ngân Kiêu?!" Thẩm Diên kinh ngạc.
“Ha ha, Thẩm tiểu thư đã nhận ra tín vật, vậy theo ta đi thôi." Lí Ti nói.
Thẩm Diên trầm mặc một lát, lắc đầu, “Ta không thể đi… Ta đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho nãi nãi…"
“Thẩm tiểu thư, nếu như ngươi không đi, sợ là chỉ có con đường chết thôi nha." Lí Ti xòe quạt đàn hương, tự quạt cho mình. Nàng nghiêng người tựa vào trên khung cửa, nở nụ cười một cái.
Một khắc kia, Thẩm Diên hoảng sợ phát hiện, ngoài của sổ có một vài thi thể đang nằm.
“Thẩm tiểu thư, thứ ngươi trêu chọc, là Thần Tiêu phái mà tiên đế sủng ái nhất. Mà hiện tại, thánh thượng cũng đang định triệu hồi bọn chúng về triều. Ngươi không định cho cho rằng quan phủ sẽ chủ trì công đạo cho mình đó chứ? Ha ha, lệnh tôn đã chết, hiện giờ hắn sẽ chính là kẻ phải chịu hết tất cả mọi tội lỗi thay cho kẻ khác. Ngươi xem, ta vất vả như vậy, đừng lấy mạng của bản thân ra làm trò đùa." Lí Ti mỉm cười nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Thẩm Diên cúi đầu, suy nghĩ một lát, dứt khoát cất bước, đi về phía cửa.
Lí Ti nở nụ cười, “Thật thông minh."
Thẩm Diên mới ra đến cửa, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Triệu Nhan đang đứng trước mặt bọn họ, trong ánh mắt mang theo tia tàn khốc cùng khoái ý.
Triệu Nhan tươi cười, mở miệng hô: “Đến ——"
Chỉ là, thanh âm của nàng còn chưa phát ra khỏi cổ họng, một sợi tơ màu đỏ liền bắn ra, hướng về phía cổ họng nàng.
Triệu Nhan không cách nào né tránh, hoảng sợ không thôi.
Nhưng mà, trong lúc chỉ mành treo chuông, đao phong lạnh lẽo cắt ngang tơ hồng. Mạc Doãn dứng ở phía trước nàng, cầm đao thủ thế.
“Nha, hóa ra là nhị công tử của Anh Hùng Bảo…" Lí Ti thu hồi tơ hồng, cười nói, “Ở trên giang hồ, ta cũng coi như có chút danh tiếng, muốn thực sự động thủ, nhị công tử cũng không chiếm được tiện nghi đâu. Không bằng chúng ta thương lượng một chút, ngươi thả hai người chúng ta đi, ta cũng sẽ không tìm vị cô nương phía sau lưng ngươi kia gây phiền toái."
Mạc Doãn gật đầu, “Xin cứ tự nhiên."
“Nhị công tử quả nhiên sảng khoái!" Lí Ti kéo Thẩm Diên, “Sau này còn gặp lại."
Mạc Doãn cũng không trả lời.
Hai người thản nhiên cất bước, đi qua bên người Triệu Nhan. Thẩm Diên quay đầu, liếc mắt nhìn Triệu Nhan một cái. Vẻ mặt Triệu Nhan lạnh lùng, hàm chứa ý cười như có như không.
Đợi hai người kia rời đi rồi, Mạc Doãn thu đao, xoay người.
“Ta sẽ không cảm ơn ngươi." Triệu Nhan mở miệng, nói.
“Không cần." Mạc Doãn trả lời.
Triệu Nhan cười cười, ngước mắt nhìn hắn, “Nhị công tử, rốt cục ngươi muốn chơi đến khi nào?"
“Chờ cho ngươi khẳng định sẽ đi gặp sư phụ mới thôi."
Triệu Nhan hừ lạnh một tiếng, “Ta đã nói rồi, ta sẽ không gặp hắn."
“Ngươi muốn như thế nào mới chịu bằng lòng gặp sư phụ?" Mạc Doãn hỏi.
Triệu Nhan nở nụ cười, “Được. Ngươi chết, ta sẽ gặp hắn."
Mi mắt Mạc Doãn hơi hơi động.
“Ha ha…" Trong khẩu khí của Triệu Nhan tràn đầy khinh thường, “Làm không được phải không. Nam nhân đều như vậy, lúc hứa hẹn thì cái gì cững hứa được, đợi đến khi thật sự bảo hắn làm thì cái gì cùng không làm được. Thích Hàm cũng thế, Thẩm trầm cũng vậy, mà ngươi cũng thế…"
“Đừng có đánh đồng sư phụ với Thẩm Trầm." Mạc Doãn nói.
“Vì sao?" Triệu nhan tiến sát thêm một bước, nhìn hắn, nói, “Không, nghiêm túc mà nói. Thích Hàm so ra còn kém hơn cả Thẩm Trầm. Từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ thích nương ta. Tất cả chỉ là nhất thời nổi hứng, vô sỉ đến cực điểm…"
“Hắn là cha ngươi."
“Là cha ta thì sao?" Triệu Nhan nói, “Lúc nương ta bị bệnh, hắn ở nơi nào? Lúc ta bị người ta lấy hết quần áo, bán đến kỹ viện, hắn ở nơi nào? Lúc ta sắp chết vì đói vì lạnh, hắn lại ở nơi nào?… Hiện tại, chạy đến nói là cha ta, có phải quá muộn rồi không?"
Mạc Doãn nhìn nàng, trầm mặc.
“Nương ta, vốn có thể làm phu nhân của Tê Vũ sơn trang, mà lại bởi vì hắn, mất đi hạnh phúc cả đời. Mà hiện tại, hắn lại đến đây phá hỏng hạnh phúc của ta… Nhị công tử, nếu ngươi có lòng, giúp ta hỏi một chút. Rốt cục hắn có thâm thù đại hận gì với ta, lại muốn đối xử với ta như thế." Khẩu khí của Triệu Nhan, khí thế bức người.
Mạc Doãn có chút không hiểu, “Phá hỏng cái gì?"
“Không biết?" Triệu Nhan chê cười, nói, “Được, ta nói cho ngươi. Tám năm trước, Tịch phu nhân đã cứu ta, muốn nhận ta làm dưỡng nữ. Chỉ là, người trong Anh Hùng Bảo nói ta xuất thân đê tiện, không xứng được ghi vào từ đường của bọn họ. Ta dùng hết thủ đoạn, củng cố địa vị của phu nhân. Chỉ thiếu chút nữa, ta có thể giúp cho vị đệ đệ không nên thân kia của ngươi ngồi lên vị trí bảo chủ, sau đó danh chính ngôn thuận làm nghĩa muội của hắn. Nhưng mà, ngươi lại xuất hiện… Ngươi rất lợi hại a. Võ nghệ siêu quần, lại có Thích thị chống lưng, ngay cả tiểu nha đầu Thạch Nhạc Nhi kia đối với ngươi cùng ưu ái có thừa. Ai ai trong Anh Hùng Bảo cũng coi trọng ngươi… Ngươi cho là ta vì sao phải rời khỏi Anh Hùng Bảo đến Tê Vũ sơn trang này tặng lễ?" Triệu Nhan dừng một chút, “Bời vì ta không đi, ngươi cũng sẽ không đi…"
Mạc Doãn không cách nào xen mồm vào, chỉ có thể lặng lặng nghe.
“Sau đó thì sao? Bên ngoài thì ngươi làm ra vẻ đứng ở cửa làm thủ vệ cho ta, nhưng thực chất lại là muốn giám thị ta, không muốn cho ta làm chuyện ‘Không biết nhân nghĩa’, không đúng sao?… Còn có nương của ta…" Triệu Nhan buồn bã cười, “Nam nhân đều như vậy. Lúc nàng diễm quang thiên hạ thì người người hướng tới hùa theo, vì nụ cười của nàng mà cái gì cũng chịu làm. Đợi đến khi nàng hương tiêu ngọc vẫn, liền lập tức kiếm vui nơi khác. Nhân tình lạnh bạc, từ xưa đã thế…"
“Cho nên, ngươi giết Thẩm trang chủ?" Mạc Doãn mở miệng, hỏi.
Triệu Nhan nở nụ cười, “Ta? Một nữ tử như ta, làm sao có thể giết hắn?… Giết hắn, là Hành Thi."
Mạc Doãn nhíu mày, “Ngươi thật sự không thấy có chút áy náy?"
“Áy náy?" Triệu Nhan làm mặt vô tội nhìn hắn, “Thẩm trang chủ giết nhiều thiếu nữ vô tội như vậy, cho dù ta giết ắn, cũng là thay trời hành đạo. Sao ta phải áy náy?"
“Kỳ thật, ông trời thật không công bằng. Rốt cục ta đã làm sai cái gì, mà nó khiến ta mất đi thân nhân, sống khó khăn khổ sở. Mà có người, thân đầy tội nghiệt lại có thể sống tiêu dao khoái hoạt như thế." Ánh mắt Triệu Nhan sắc bén như dao, nhìn thẳng vào Mạc Doãn , “Nhị công tử, giống như ngươi, còn nhỏ như vậy đã hạ độc giết người, sao lại có thể đạt được võ học hơn người, mọi việc đều thuận lợi… Ngươi nói xem, ta làm sao có thể tin tưởng cái định lý thiện có thiện báo, ác có ác báo?"
“…" Mạc Doãn không trả lời được, chỉ đành trầm mặc.
Lúc này, tiễng vỗ tay vang lên. Ngụy Khải mang theo ý cười, chậm rãi thong thả bước lại.
“Lời nói của Triệu cô nương, thật sự vô cùng sắc bén, khiến tại hạ bội phục." Ngụy Khải nhìn Mạc Doãn, cười nói.
Triệu Nhan mỉm cười, “Anh Dương thiếu gia."
Ngụy Khải thở dài, “Không cần khách sáo. Ngươi lập kế giết chết Thẩm Trầm, đâu phải chỉ vì muốn bản thân bớt giận chứ."
Triệu Nhan nhướng mày, nói: “Lúc ở trong địa cung Anh dương thiếu gia không kịp giết chết Thẩm Trầm, sau đó lại không thể không giúp hắn thoát tội, để hoãn lại tình thế. Tuy nhiên , Thẩm Trầm là một người nhu nhược, khó có thể đảm bảo hắn không bán đứng thiếu gia. Nô tỳ chỉ muốn phân ưu giúp ngài một chút thôi…"
Ngụy Khải gật đầu, “Ngươi muốn cái gì?"
Triệu Nhan trầm mặc một lát, lãnh đạm nói: “Nếu như ta thống khổ, thì ta muốn những kẻ phụ ta càng phải thống khổ hơn gấp trăm lần! Cho dù cuối cùng ta phải xuống địa ngục… Cũng muốn kéo những người đó xuống cùng!"
Ngụy Khải nở nụ cười, hắn vươn tay, nhẹ nhàng nâng cắm Triệu Nhan lên.
“Độc nhất lòng dạ đàn bà… Nữ nhân đúng là con dao hai lưỡi…" Trong ánh mắt Ngụy Khải ẩn ẩn tia nguy hiểm, “Thẩm trầm có thể bán đứng ta, ngươi lại không thể sao?"
Triệu Nhan không chút lo ngại, nói, “Ta có giá trị lợi dụng, mà hắn thì không có."
Ngụy Khải gật đầu, “Nói cho cùng." Hắn buông tay, nói, “Triệu cô nương, ngươi là một thanh hảo kiếm."
Triệu Nhan nở nụ cười, “Nô tỳ không phải là kiếm… Mà là đao."
Tác giả :
Na Chích Hồ Ly