Chuyện Tình Hoàng Gia
Chương 46: Âu Thiên Tử
Hạ Đồng lại một hồi mơ tưởng, cô nghĩ đến cảnh một con heo đực ục ịch đạp xe đạp, còn không cẩn thận tông vào một gốc cây ven đường.
Hạ Đồng lắc đầu kịch liệt, đời cô nếu lên xe lúc này để anh chở, chắc chắn sẽ... die đó.
-Không, không cần, tôi sẽ chạy.-Hạ Đồng lắc tay liên tục
-Không lên thì cô đi bộ về đó.-Dương Tử lại mặc cô
-Anh Lăng Hạo lần trước tôi cũng chở, cho nên...
_Rầm
Hạ Đồng còn chưa nói hết câu thì một tiếng động vang lên, Dương Tử đã đứng trước mặt cô tự lúc nào, còn chiếc xe đạp lại thê thảm ngã trên đất.
Hạ Đồng ý thức được mình nói sai, sao cô lại nhắc đến Lăng Hạo trước mặt anh chứ? Cô quên mất, đúng là lần này chết chắc rồi. Thảm rồi!!!
-Tôi... tôi...
-Cô!!!
Dương Tử dùng một ngón tay chỉ vào cô, lời nói toàn là lạnh lẽo, lạnh đến mức nhiệt độ xung quanh cô y như âm độ.
-Tôi...
-Nhanh chóng dùng chiếc xe đạp này đưa Tiểu Lạc về nhà.
Dương Tử định cho cô một trận nhưng vì có mặt Tiểu Lạc nên đành thôi, chỉ buông ra câu lạnh lùng đó.
-Còn, còn anh?
Hạ Đồng khẽ hỏi, cô nghĩ anh không để cô sống yên đâu.
-Đi nhanh lên, nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận.-Dương Tử trừng mắt nhìn cô
Đương nhiên Hạ Đồng hãi hồn liền dựng chiếc xe, chở Tiểu Lạc chạy với vận tốc tên lửa.
Dương Tử lạnh lùng nhìn theo chiếc xe đạp chạy xa dần, khóe môi nhàn nhạt nụ cười. Sau đó lấy điện thoại ra, trượt trên màn hình, bấm số điện thoại của thư ký Trương.
[...Thiếu gia, cậu điện tôi có việc gì ạ?...]-thư ký Trương nhanh chóng nghe máy, cung kính nói
-Thông báo với nhân viên ở công ty Âu Thiên Tử, tôi sẽ đến đó... khảo sát.-Dương Tử chậm rãi nói ra từng chữ.
[...Sao ạ?...]-thư ký Trương có phần ngạc nhiên
-Còn nữa, kêu người đến đón tôi ở khu vui chơi Thanh Thanh.
Dương Tử nói xong liền cúp máy, hiệu suất làm việc của thư ký Trương rất cao, chưa đến hai phút đã có một chiếc xe cao cấp sang trọng dừng trước mặt anh. Tài xế xe nhanh chóng đi xuống mở cửa xe cho anh.
Dương Tử khóe môi nhấc lên nụ cười, bước lên xe.
Hạ Đồng trở về nhà tình thương, phải nói chỉ cần một câu nói, một câu nói đầy đe dọa cũng có thể khiến chuyện cô không thể làm biến thành có thể. Giống như lần này, cô chạy xe đạp về nhà tình thương mất ít nhất hai mươi phút, vậy mà anh nói xong chỉ trong mười phút đã đến.
Rất có ảnh hưởng, rất có ảnh hưởng!!!
_Tít.. tít...
Hạ Đồng dựng xe trước cửa nhà tình thương, thì điện thoại vang lên có tin nhắn. Hạ Đồng lấy ra, sau đó trợn mắt cùng hét lên:
-Cái gì?
-Có chuyện gì vậy chị hai?-Tiểu Lạc nhìn cô hét lên hỏi
-Không có gì. Em mau vào nhà đi.-Hạ Đồng nhanh chóng bảo Tiểu Lạc vào nhà
Hạ Đồng đợi Tiểu Lạc vào nhà, điên cuồng "đánh" chiếc điện thoại. Gì chứ? Đang đùa hay sao mà kêu cô đến đó.
"Mười phút sau đến công ty Âu Thiên Tử, không đến thì khỏi về nhà Chính nữa."
Nội dung ngắn gọn nhưng đầy súc tích cùng đe dọa. Dương Tử sao lại kêu cô đến đó chứ? Anh lại bày trò quái quỉ gì nữa đây?
-Hạ Đồng, sao không vào nhà đi.-Thi đi ra hỏi
-Thi, nếu tớ có mệnh hệ gì thì nhớ thay tớ chăm sóc cho Tiểu Lạc giùm tớ nha.-Hạ Đồng quay qua mếu máo nói
-Cậu bị điên hay sao mà nói năng lung tung vậy?-Thi vỗ trán cô một cái
-Dương Tử kêu tớ đến Âu Thiên Tử, tớ thấy số tớ sắp hết rồi. Die, là die đó.
Hạ Đồng nắm tay Thi kịch liệt lay lay.
-Chỉ đến đó thôi thì cậu làm sao die được. Mà đừng chơi tiếng anh với tớ, chết thì nói chết, còn die với chả die.
Thi không quan tâm, lấy tay cô ra, nói.
-Tớ sẽ chết thật đó. Thi, cậu phải chăm sóc Tiểu Lạc thật tốt đó.
Hạ Đồng nói, anh ghét nhất hai từ Lăng Hạo, cô lúc nãy lại nhắc đến, anh còn tức đến mức xô ngã chiếc xe đạp nữa. Anh sẽ giết chết cô mất thôi!!!
-Không hổ cậu thuộc cung Song Ngư nha. Trí tưởng tượng rất phong phú.-Thi gõ trán cô một cái, khẽ lắc đầu
-Tớ đi đây, nếu tớ không trở về thì cậu biết rồi, nhớ chăm sóc Tiểu Lạc cẩn thận nha.
-Cậu còn nói, tớ nhất định lấy chổi đánh cậu.
Thi lại không thèm ngó đến cô, chống nạnh nói. Ai cũng biết cung Song Ngư rất giàu trí tưởng tượng, mọi lúc mọi nơi, dù mọi tình huống nhỏ hay lớn đều được Song Ngư suy nghĩ thái quá vấn đề.
Hạ Đồng thuộc cung Song Ngư không sai, tưởng tượng đến mức làm người khác muốn đập nát cái thứ cô nghĩ ra.
Công ty Âu Thiên Tử là một trong những chi nhánh của tập đoàn Thiên Tử, tập đoàn Thiên Tử có rất nhiều chi nhánh thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau như thương trường chính khoáng, trang sức kim cương đá quý, ngoại thương, địa ốc, ngân hàng, nhà hàng khách sạn, showbiz...
Âu Thiên Tử là chi nhánh về ngành trang sức kim cương đá quý nhỏ nhất trong tất cả các chi nhánh ngoại thương của tập đoàn Thiên Tử trên khắp đất nước và thế giới, nhưng Âu Thiên Tử lại đồ sộ nguy nga. Cao đến một trăm tầng, được bao phủ toàn bộ bằng kính, mọi thứ xa hoa, cho dù bạn vào chi nhánh Âu Thiên Tử cũng đã mãn nguyện.
Nhân viên trong Âu Thiên Tử từ thứ bậc cao đến thấp, đều tập trung ở đại sãnh, xếp hành hai hàng ngay cánh cửa chính, ai nấy đều trang phục chỉnh tề. Chờ đợi.
-Tất cả các người nghe đây, một lát nữa, thiếu gia đến, nhất định phải chào cho đều, không được có bất kì sơ suất.
Người vừa cao giọng căn dặn là giám đốc của Âu Thiên Tử, giám đốc Hàn.
-Dạ.
Tất cả nhân viên đều đồng thanh đáp.
-Giám đốc, thiếu gia đến rồi.-quản lý chạy vào nói
-Tất cả chuẩn bị đi.
Giám đốc Hàn chỉnh lại tây trang, đứng ngay cửa nghênh đón. Lúc nãy ông nhận được điện thoại còn tưởng mình nghe nhầm, Âu Thiên Tử là chi nhánh nhỏ nhất thuộc ngành trang sức kim cương đá quý, vậy mà hôm nay thiếu gia bọn họ lại đến khảo sát.
Không lẽ đúng như người xưa nói, làm việc lớn phải chú tâm đến từng việc nhỏ nhặt trước. Nói sao đi nữa Âu Thiên Tử cũng rất quan trọng.
Dương Tử chầm chậm bước xuống xe, dáng người cao cao tại thượng đứng nhìn công ty Âu Thiên Tử. Khóe môi nhàn nhạt nụ cười, anh dõng dạc đi vào trong.
Toàn bộ nhân viên khi thấy anh đặt chân bước vào liền cúi đầu hành lễ, đồng thanh hô to:
-Kính chào thiếu gia đến với Âu Thiên Tử!!!
Có vài nhân viên nữ nhịn không được ngước đầu len lén nhìn thiếu gia bọn họ, ai ngờ vừa nhìn thấy liền bị hớp hồn mất.
Cả thân hình cao lớn đứng ngay cửa, gương mặt anh tuấn nghiêm nghị lạnh lùng đảo mắt nhìn xung quanh, khuôn mặt không biểu lộ một cảm xúc càng tăng thêm sức thu hút.
-Đẹp trai quá đi!!!
Vài tiếng to nhỏ bắt đầu vang lên, ngày một càng nhiều nhân viên nữ quá lố nhìn anh đến ngây ngẩn.
-Khụ khụ...
Giám đốc Hàn cố ý ho khan hai cái, nhầm cảnh cáo nhân viên nữ của mình.
-Thiếu gia, mời cậu lên phòng dành cho khách V.I.P.-giám đốc Hàn cười lấy lòng nói
-Bọn họ...
Dương Tử lại mặc ông, lạnh lùng giơ ngón tay chỉ một lượt vào đám nhân viên nữ xếp thành một hàng.
-Thiếu gia có gì căn dặn.-giám đốc Hàn kính cẩn hỏi
-Làm tự kiểm, trừ nửa năm tiền thưởng tiền tăng ca.-Dương Tử lãnh đạm phun ra từng chữ, xung quanh anh đều toát ra khí thế Vương giả cao cao tại thượng.
-Sao!???
Không chỉ một mình giám đốc Hàn ngạc nhiên mà tất cả mọi nhân viên đều ngạc nhiên, nhất là đám nữ nhân viên kia.
-Không hiểu sao? Cần tôi lặp lại nữa???-Dương Tử lạnh lùng nhìn giám đốc Hàn
-Tôi hiểu rồi thiếu gia, tôi sẽ làm theo lời ngài.
Giám đốc Hàn toát mồ hôi đáp, khi anh nhìn ông, đôi mắt đen toàn lạnh lùng cùng đáng sợ như có một ma lực khiến ông không thể kháng cự.
-Như vậy tốt.
Dương Tử vỗ vai giám đốc Hàn, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó sảy bước đi ngang đám nhân viên, mỗi bước đi đều để lại hàn khí, đều là khí chất cao quý từ anh. Anh chậm rãi đi vào thang máy.
-Lạnh lùng. Qúa là lạnh lùng. Tôi lại rất thích.
-Cho dù bị thiếu gia trừ hết lương, đuổi việc tôi cũng cam.
Tất cả nhân viên nữ đều ồ ạt lên tiếng, mỗi người tự tưởng tượng ra cảnh mình trở thành bạn gái anh, quàng tay đi vào. Nhưng lại bị giám đốc Hàn làm tan biến khi ông lên tiếng tức giận quở trách:
-Thiếu gia là ai mà các cô có thể nhìn còn xì xầm nữa. Đúng là hết phép tắc.
Sau đó hầm hầm đi vào thang máy.
-Còn không phải ông ta sợ bị thiếu gia cắt chức hay sao?
-Sợ chúng ta liên lụy cả thôi.
Vẫn là đám nhân viên nữ lúc, càng ngày càng to nhỏ, toàn bàn tán về anh, có người đoán anh đã có bạn gái, có người lại nói chưa, quá đáng hơn từ trước đến giờ việc pha chế coffee cho khách là do nhân viên chức vụ thấp nhất làm vậy mà bây giờ, ngay cả những nhân viên nữa cao hơn cũng giành pha.
Hạ Đồng sau khi xuống xe bus, đứng trước cửa Âu Thiên Tử, lại đứng im không vào, đến mãi một lúc mới hít một hơi can đảm đi vào.
Hạ Đồng đi đến tiếp tân, khẽ nhỏ giọng nói:
-Chị ơi.
-Chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho quý khách?-nữ tiếp tân dùng thái độ lịch sự đáp
-À, tôi định...
Hạ Đồng lại ngập ngừng không thôi.
-Qúy khách muốn mua dây chuyền, nhẫn, vòng tay, lắc chân, kim cương, đá quý, mọi thứ đều có. Hàng của công ty đều là cao cấp, quý khách muốn mua gì ạ?-nữ tiếp tân nói tiếp
-Tôi, thật ra tôi đến...-Hạ Đồng chập chừng nói, cô thật không biết nói sao cho cô tiếp tân này để lên gặp anh cả.
-Qúy khách, quý khách muốn mua gì?
-Tôi, tôi đến tìm Dương... thiếu gia mới đến đây.-Hạ Đồng ghé sát nữ tiếp tân nói nhỏ
-Sao? Cô tìm thiếu gia?
Nhanh chóng nữ tiếp tân la lớn lên, hầu như tất cả nhân viên từ lớn đến bé đều nhìn cô. Hạ Đồng đột nhiên trở thành đề tài tranh luận.
Hạ Đồng lắc đầu kịch liệt, đời cô nếu lên xe lúc này để anh chở, chắc chắn sẽ... die đó.
-Không, không cần, tôi sẽ chạy.-Hạ Đồng lắc tay liên tục
-Không lên thì cô đi bộ về đó.-Dương Tử lại mặc cô
-Anh Lăng Hạo lần trước tôi cũng chở, cho nên...
_Rầm
Hạ Đồng còn chưa nói hết câu thì một tiếng động vang lên, Dương Tử đã đứng trước mặt cô tự lúc nào, còn chiếc xe đạp lại thê thảm ngã trên đất.
Hạ Đồng ý thức được mình nói sai, sao cô lại nhắc đến Lăng Hạo trước mặt anh chứ? Cô quên mất, đúng là lần này chết chắc rồi. Thảm rồi!!!
-Tôi... tôi...
-Cô!!!
Dương Tử dùng một ngón tay chỉ vào cô, lời nói toàn là lạnh lẽo, lạnh đến mức nhiệt độ xung quanh cô y như âm độ.
-Tôi...
-Nhanh chóng dùng chiếc xe đạp này đưa Tiểu Lạc về nhà.
Dương Tử định cho cô một trận nhưng vì có mặt Tiểu Lạc nên đành thôi, chỉ buông ra câu lạnh lùng đó.
-Còn, còn anh?
Hạ Đồng khẽ hỏi, cô nghĩ anh không để cô sống yên đâu.
-Đi nhanh lên, nếu không tôi sẽ khiến cô hối hận.-Dương Tử trừng mắt nhìn cô
Đương nhiên Hạ Đồng hãi hồn liền dựng chiếc xe, chở Tiểu Lạc chạy với vận tốc tên lửa.
Dương Tử lạnh lùng nhìn theo chiếc xe đạp chạy xa dần, khóe môi nhàn nhạt nụ cười. Sau đó lấy điện thoại ra, trượt trên màn hình, bấm số điện thoại của thư ký Trương.
[...Thiếu gia, cậu điện tôi có việc gì ạ?...]-thư ký Trương nhanh chóng nghe máy, cung kính nói
-Thông báo với nhân viên ở công ty Âu Thiên Tử, tôi sẽ đến đó... khảo sát.-Dương Tử chậm rãi nói ra từng chữ.
[...Sao ạ?...]-thư ký Trương có phần ngạc nhiên
-Còn nữa, kêu người đến đón tôi ở khu vui chơi Thanh Thanh.
Dương Tử nói xong liền cúp máy, hiệu suất làm việc của thư ký Trương rất cao, chưa đến hai phút đã có một chiếc xe cao cấp sang trọng dừng trước mặt anh. Tài xế xe nhanh chóng đi xuống mở cửa xe cho anh.
Dương Tử khóe môi nhấc lên nụ cười, bước lên xe.
Hạ Đồng trở về nhà tình thương, phải nói chỉ cần một câu nói, một câu nói đầy đe dọa cũng có thể khiến chuyện cô không thể làm biến thành có thể. Giống như lần này, cô chạy xe đạp về nhà tình thương mất ít nhất hai mươi phút, vậy mà anh nói xong chỉ trong mười phút đã đến.
Rất có ảnh hưởng, rất có ảnh hưởng!!!
_Tít.. tít...
Hạ Đồng dựng xe trước cửa nhà tình thương, thì điện thoại vang lên có tin nhắn. Hạ Đồng lấy ra, sau đó trợn mắt cùng hét lên:
-Cái gì?
-Có chuyện gì vậy chị hai?-Tiểu Lạc nhìn cô hét lên hỏi
-Không có gì. Em mau vào nhà đi.-Hạ Đồng nhanh chóng bảo Tiểu Lạc vào nhà
Hạ Đồng đợi Tiểu Lạc vào nhà, điên cuồng "đánh" chiếc điện thoại. Gì chứ? Đang đùa hay sao mà kêu cô đến đó.
"Mười phút sau đến công ty Âu Thiên Tử, không đến thì khỏi về nhà Chính nữa."
Nội dung ngắn gọn nhưng đầy súc tích cùng đe dọa. Dương Tử sao lại kêu cô đến đó chứ? Anh lại bày trò quái quỉ gì nữa đây?
-Hạ Đồng, sao không vào nhà đi.-Thi đi ra hỏi
-Thi, nếu tớ có mệnh hệ gì thì nhớ thay tớ chăm sóc cho Tiểu Lạc giùm tớ nha.-Hạ Đồng quay qua mếu máo nói
-Cậu bị điên hay sao mà nói năng lung tung vậy?-Thi vỗ trán cô một cái
-Dương Tử kêu tớ đến Âu Thiên Tử, tớ thấy số tớ sắp hết rồi. Die, là die đó.
Hạ Đồng nắm tay Thi kịch liệt lay lay.
-Chỉ đến đó thôi thì cậu làm sao die được. Mà đừng chơi tiếng anh với tớ, chết thì nói chết, còn die với chả die.
Thi không quan tâm, lấy tay cô ra, nói.
-Tớ sẽ chết thật đó. Thi, cậu phải chăm sóc Tiểu Lạc thật tốt đó.
Hạ Đồng nói, anh ghét nhất hai từ Lăng Hạo, cô lúc nãy lại nhắc đến, anh còn tức đến mức xô ngã chiếc xe đạp nữa. Anh sẽ giết chết cô mất thôi!!!
-Không hổ cậu thuộc cung Song Ngư nha. Trí tưởng tượng rất phong phú.-Thi gõ trán cô một cái, khẽ lắc đầu
-Tớ đi đây, nếu tớ không trở về thì cậu biết rồi, nhớ chăm sóc Tiểu Lạc cẩn thận nha.
-Cậu còn nói, tớ nhất định lấy chổi đánh cậu.
Thi lại không thèm ngó đến cô, chống nạnh nói. Ai cũng biết cung Song Ngư rất giàu trí tưởng tượng, mọi lúc mọi nơi, dù mọi tình huống nhỏ hay lớn đều được Song Ngư suy nghĩ thái quá vấn đề.
Hạ Đồng thuộc cung Song Ngư không sai, tưởng tượng đến mức làm người khác muốn đập nát cái thứ cô nghĩ ra.
Công ty Âu Thiên Tử là một trong những chi nhánh của tập đoàn Thiên Tử, tập đoàn Thiên Tử có rất nhiều chi nhánh thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau như thương trường chính khoáng, trang sức kim cương đá quý, ngoại thương, địa ốc, ngân hàng, nhà hàng khách sạn, showbiz...
Âu Thiên Tử là chi nhánh về ngành trang sức kim cương đá quý nhỏ nhất trong tất cả các chi nhánh ngoại thương của tập đoàn Thiên Tử trên khắp đất nước và thế giới, nhưng Âu Thiên Tử lại đồ sộ nguy nga. Cao đến một trăm tầng, được bao phủ toàn bộ bằng kính, mọi thứ xa hoa, cho dù bạn vào chi nhánh Âu Thiên Tử cũng đã mãn nguyện.
Nhân viên trong Âu Thiên Tử từ thứ bậc cao đến thấp, đều tập trung ở đại sãnh, xếp hành hai hàng ngay cánh cửa chính, ai nấy đều trang phục chỉnh tề. Chờ đợi.
-Tất cả các người nghe đây, một lát nữa, thiếu gia đến, nhất định phải chào cho đều, không được có bất kì sơ suất.
Người vừa cao giọng căn dặn là giám đốc của Âu Thiên Tử, giám đốc Hàn.
-Dạ.
Tất cả nhân viên đều đồng thanh đáp.
-Giám đốc, thiếu gia đến rồi.-quản lý chạy vào nói
-Tất cả chuẩn bị đi.
Giám đốc Hàn chỉnh lại tây trang, đứng ngay cửa nghênh đón. Lúc nãy ông nhận được điện thoại còn tưởng mình nghe nhầm, Âu Thiên Tử là chi nhánh nhỏ nhất thuộc ngành trang sức kim cương đá quý, vậy mà hôm nay thiếu gia bọn họ lại đến khảo sát.
Không lẽ đúng như người xưa nói, làm việc lớn phải chú tâm đến từng việc nhỏ nhặt trước. Nói sao đi nữa Âu Thiên Tử cũng rất quan trọng.
Dương Tử chầm chậm bước xuống xe, dáng người cao cao tại thượng đứng nhìn công ty Âu Thiên Tử. Khóe môi nhàn nhạt nụ cười, anh dõng dạc đi vào trong.
Toàn bộ nhân viên khi thấy anh đặt chân bước vào liền cúi đầu hành lễ, đồng thanh hô to:
-Kính chào thiếu gia đến với Âu Thiên Tử!!!
Có vài nhân viên nữ nhịn không được ngước đầu len lén nhìn thiếu gia bọn họ, ai ngờ vừa nhìn thấy liền bị hớp hồn mất.
Cả thân hình cao lớn đứng ngay cửa, gương mặt anh tuấn nghiêm nghị lạnh lùng đảo mắt nhìn xung quanh, khuôn mặt không biểu lộ một cảm xúc càng tăng thêm sức thu hút.
-Đẹp trai quá đi!!!
Vài tiếng to nhỏ bắt đầu vang lên, ngày một càng nhiều nhân viên nữ quá lố nhìn anh đến ngây ngẩn.
-Khụ khụ...
Giám đốc Hàn cố ý ho khan hai cái, nhầm cảnh cáo nhân viên nữ của mình.
-Thiếu gia, mời cậu lên phòng dành cho khách V.I.P.-giám đốc Hàn cười lấy lòng nói
-Bọn họ...
Dương Tử lại mặc ông, lạnh lùng giơ ngón tay chỉ một lượt vào đám nhân viên nữ xếp thành một hàng.
-Thiếu gia có gì căn dặn.-giám đốc Hàn kính cẩn hỏi
-Làm tự kiểm, trừ nửa năm tiền thưởng tiền tăng ca.-Dương Tử lãnh đạm phun ra từng chữ, xung quanh anh đều toát ra khí thế Vương giả cao cao tại thượng.
-Sao!???
Không chỉ một mình giám đốc Hàn ngạc nhiên mà tất cả mọi nhân viên đều ngạc nhiên, nhất là đám nữ nhân viên kia.
-Không hiểu sao? Cần tôi lặp lại nữa???-Dương Tử lạnh lùng nhìn giám đốc Hàn
-Tôi hiểu rồi thiếu gia, tôi sẽ làm theo lời ngài.
Giám đốc Hàn toát mồ hôi đáp, khi anh nhìn ông, đôi mắt đen toàn lạnh lùng cùng đáng sợ như có một ma lực khiến ông không thể kháng cự.
-Như vậy tốt.
Dương Tử vỗ vai giám đốc Hàn, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó sảy bước đi ngang đám nhân viên, mỗi bước đi đều để lại hàn khí, đều là khí chất cao quý từ anh. Anh chậm rãi đi vào thang máy.
-Lạnh lùng. Qúa là lạnh lùng. Tôi lại rất thích.
-Cho dù bị thiếu gia trừ hết lương, đuổi việc tôi cũng cam.
Tất cả nhân viên nữ đều ồ ạt lên tiếng, mỗi người tự tưởng tượng ra cảnh mình trở thành bạn gái anh, quàng tay đi vào. Nhưng lại bị giám đốc Hàn làm tan biến khi ông lên tiếng tức giận quở trách:
-Thiếu gia là ai mà các cô có thể nhìn còn xì xầm nữa. Đúng là hết phép tắc.
Sau đó hầm hầm đi vào thang máy.
-Còn không phải ông ta sợ bị thiếu gia cắt chức hay sao?
-Sợ chúng ta liên lụy cả thôi.
Vẫn là đám nhân viên nữ lúc, càng ngày càng to nhỏ, toàn bàn tán về anh, có người đoán anh đã có bạn gái, có người lại nói chưa, quá đáng hơn từ trước đến giờ việc pha chế coffee cho khách là do nhân viên chức vụ thấp nhất làm vậy mà bây giờ, ngay cả những nhân viên nữa cao hơn cũng giành pha.
Hạ Đồng sau khi xuống xe bus, đứng trước cửa Âu Thiên Tử, lại đứng im không vào, đến mãi một lúc mới hít một hơi can đảm đi vào.
Hạ Đồng đi đến tiếp tân, khẽ nhỏ giọng nói:
-Chị ơi.
-Chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho quý khách?-nữ tiếp tân dùng thái độ lịch sự đáp
-À, tôi định...
Hạ Đồng lại ngập ngừng không thôi.
-Qúy khách muốn mua dây chuyền, nhẫn, vòng tay, lắc chân, kim cương, đá quý, mọi thứ đều có. Hàng của công ty đều là cao cấp, quý khách muốn mua gì ạ?-nữ tiếp tân nói tiếp
-Tôi, thật ra tôi đến...-Hạ Đồng chập chừng nói, cô thật không biết nói sao cho cô tiếp tân này để lên gặp anh cả.
-Qúy khách, quý khách muốn mua gì?
-Tôi, tôi đến tìm Dương... thiếu gia mới đến đây.-Hạ Đồng ghé sát nữ tiếp tân nói nhỏ
-Sao? Cô tìm thiếu gia?
Nhanh chóng nữ tiếp tân la lớn lên, hầu như tất cả nhân viên từ lớn đến bé đều nhìn cô. Hạ Đồng đột nhiên trở thành đề tài tranh luận.
Tác giả :
Du Huyễn