Chuyện Tình Của Tổng Tài
Chương 2
Hàn Phỉ Vũ ngồi thang máy, đi tới tầng thượng.
Cô thích lúc mệt mỏi, có thể hô hấp không khí trong sạch, cả ngày vùi người trong phòng làm việc, cô có cảm giác hít thở không thông.
Toà nhà Thần Thoại cao 50 tầng, từ tầng trên cùng nhìn xuống, ánh đèn cả thành phố như một cảnh đẹp, mỗi lần đều khiến Hàn Phỉ Vũ cảm thấy thán phục, công tác mệt mỏi cũng chậm rãi thả lỏng.
Hàn Phỉ Vũ lướt qua vì hàng rào an toàn, chọn một nơi cô tự nhận là an toàn ngồi xuống .
Mặc dù cô vượt qua hàng rào, nhưng phía dưới còn có một tầng thềm đá diện tích khá lớn, cho nên, coi như an toàn. Nhưng để chắc chắn, tay trái của cô còn nắm một đoạn hàng rào. Ngồi một lúc, cô hơi đem thân thể cúi đầu về phía trước. Từ nơi này nhìn xuống, thật là đẹp. . . . . .
"Cô muốn tự sát à?"
Bỗng nhiên, một giọng nam giống như đã từng quen biết vang lên bên cạnh Hàn Phỉ Vũ, làm cô sợ tới mức tai trái nắm hàng rào khẽ buông ra.
"Cô buông tay ra, thật sự là tự sát."
Giọng nam mang một ít hài hước, nhanh chóng đưa tay, cầm chặt tay trái Hàn Phỉ Vũ.
"Tôi không phải muốn trở thành người chứng kiến."
Khi Hàn Phỉ Vũ quay đầu lại, cùng người đàn ông bắt được tay cô bốn mắt chạm nhau, nhất thời cô quên cả hô hấp.
Là Tả Hữu Nam!
"Cô ở đây làm gì?" Anh hứng thú nhìn chằm chằm vào phản ứng ngây ngẩn cả người của cô.
"Tôi. . . . . ." Tôi thật lâu, Hàn Phỉ Vũ còn không nói ra một câu đầy đủ .
"Muốn tự sát, đi toà nhà khác, tôi không muốn Thần Thoại trở thành thắng cảnh để tự sát." Trên mặt anh tuấn treo nhất mạt nụ cười nhàn nhạt.
"Tôi không. . . . . ." Tôi không phải muốn tự sát.
"Không cái gì?" Tả Hữu Nam lại gần cô.
Thật ra anh không nghĩ đêm hôm khuya khoắc trên tầng thượng Thần Thoại lại gặp Hàn Phỉ Vũ. Anh cho chỉ có mình mới lên đây ban đêm thưởng thức cảnh đông đúc dưới mặt đất.
"Tôi. . . . . ." đầu lưỡi Hàn Phỉ Vũ giống như cứng lại, thật lâu không thể nói chuyện bình thường.
"Trễ như thế, cô ở lại Thần Thoại làm gì?"
"Tôi đang làm việc. . . . . ." Cô không được tự nhiên dời ánh mắt.
"Cô là nhân viên Thần Thoại?" Tả Hữu Nam có một chút kinh ngạc.
"Phải . . . . ." Hàn Phỉ Vũ cúi đầu, không muốn chống lại đôi mắt như lửa của Tả Hữu Nam.
"Cô thật may mắn!" Tả Hữu Nam cười khẽ.
Nàng hiểu"May mắn" trong câu nói của Tả Hữu Nam, lấy vẻ ngoài không một chút thùy mị, có thể vào được Thần Thoại, xác thực là may mắn hạng nhất.
"Tôi phải về làm việc." Không muốn sẽ cùng nam tử tràn đầy hơi thở nguy hiểm này ở cùng một chỗ, Hàn Phỉ Vũ muốn tránh ra khỏi tay của anh.
"Tôi còn tưởng rằng cô đang đợi em tôi." Tả Hữu Nam một chút ý tứ cũng không muốn buông cô ra, ngược lại còn dùng sức bắt được cô.
"Học Văn?" Lần này đổi lại Hàn Phỉ Vũ giật mình, cô không hiểu Tả Hữu Nam tại sao lại nghĩ như vậy.
"Tới đây "Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Hàn Phỉ Vũ, Tả Hữu Nam ra lệnh với cô.
"Đi đâu?" Hàn Phỉ Vũ ý thức y theo Tả Hữu Nam, đứng lên, mặc anh dẫn đến một chỗ khác.
Nơi đó có một áo khoác tây trang màu gỉ sét, bên cạnh để một chai rượu đỏ cùng với một ly uống rượu.
"!"
Tả Hữu Nam như cũ dùng tay phải lôi kéo Hàn Phỉ Vũ, lấy một tay rót ly rượu đỏ cho cô.
"Tôi. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ đối với chuyện phát triển cấp tốc có chút hốt hoảng.
" Chẳng lẽ cô muốn nói, cô không biết uống rượu đi!"
"Phải . . . . ."
"Ha ha ha. . . . . ." Nghe vậy, Tả Hữu Nam nhịn không được cười lên.
Hàn Phỉ Vũ cảm giác bị cười nhạo , muốn rời đi, tay của cô lại bị Tả Hữu Nam vững vàng bắt được.
"Tức giận?" Tả Hữu Nam tà tà cười, giọng nói cũng có ý cười với Hàn Phỉ Vũ ."Da mặt thật mỏng."
"Tả tổng giám đốc, tôi muốn về làm việc."
Hàn Phỉ Vũ chỉ muốn cách xa người đàn ông này, cô có một dự cảm nếu không đẩy anh ra, người đàn ông này sẽ xông vào vận mệnh của cô, lưu lại một vết sẹo không bao giờ mờ. . . . . .
"Công việc là vĩnh viễn làm không xong, gấp cái gì." Tả Hữu Nam sẽ không vì vậy mà buông ra Hàn Phỉ Vũ muốn tránh đi anh .
"Tối nay tôi phải làm xong những văn kiện kia, ngày mai giao cho Trần trưởng phòng xem qua." Hàn Phỉ Vũ vùng vẫy giãy chết.
"Cô nói cho tôi biết, ai là người phụ trách tập đoàn Thần Thoại?"
Hàn Phỉ Nhĩ nháy mắt không biết rõ, Tả Hữu Nam sao lại hỏi vấn đề này.
"Cái gì Trần trưởng phòng, quyền lực có thể so với tôi sao?" Tả Hữu Nam cười hỏi.
"Nhưng là. . . . . ."
"Không cho phép nhưng là! Tóm lại, cô bây giờ không được phép đi xuống, ở lại chỗ này theo tôi, hiểu chưa?"
Tả Hữu Nam để ly rượu xuống, bàn tay hướng mặt Hàn Phỉ Vũ với tới.
"Nhưng Trần trưởng phòng sẽ mắng tôi. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ xoay mặt, né tránh tay Tả Hữu Nam Đại.
"Cô ta dám mắng cô, cô nói với cô ta, là Tả Hữu Nam tôi bảo cô không cần làm ." "Nhưng là. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ còn muốn nói cái gì.
"Thật nhiều lời!"
Lông mày Tả Hữu Nam vừa nhíu, bắt được bàn tay Hàn Phỉ Vũ đột nhiên kéo cô lại gần, sau đó môi mỏng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai in trên môi cô.
Hàn Phỉ Vũ cả người cương cứng, không cách nào phản ứng.
Tả Hữu Nam đem thân thể nhỏ nhắn của Hàn Phỉ Vũ dán lên thân thể hùng tráng của anh, một bàn tay to dời xuống tới eo nhỏ của cô; một tay khác lặng lẽ men theo bên trong áo, đi lên đụng chạm hai tòa sơn phong trước ngực cô.
Giống như bị điện giật, Hàn Phỉ Vũ vốn hai mắt mờ mịt đột nhiên có tiêu cự, cô ra sức đẩy Tả Hữu Nam.
"Dừng tay! . Cô kêu to.
Tả Hữu Nam bị đẩy ra chỉ bĩu môi, "Lạc mềm buộc chặt? Không thành vấn đề, cô ra giá đi."
"Cái gì?" Hàn Phỉ Vũ hoài nghi mình nghe lầm.
"Mỗi phụ nữ đều có một giá tiền, cô cho mình đáng nhiều hay ít tiền?" Tả Hữu Nam khoanh hai tay, ôm trước ngực, chờ đợi Hàn Phỉ Vũ ra giá.
Hàn Phỉ Vũ rốt cuộc hiểu rõ ý Tả Hữu Nam, "Tôi không bán mình."
"Vậy sao?" Tả Hữu Nam Minh lộ vẻ không tin Hàn Phỉ Vũ Chi nói.
"Vậy sao cô đến gần em trai tôi?"
"Tôi và Học Văn là bạn tốt." Hàn Phỉ Vũ cầm chặt quả đấm, Tả Hữu Nam cư nhiên cho là cô có mục đích đến gần Tả Học Văn!
"Bạn tốt?" Tả Hữu Nam giống như là nghe được chuyện buồn cười lớn nhất, " Một nam một nữ có cái gì là bạn tốt!"
"Anh không phải tin tưởng cũng không sao, dù sao tôi và Học Văn xác thực chỉ là quan hệ bạn bè."
"Thôi, chớ giả bộ, loại sinh vật như phụ nữ tôi đã sớm xem thấu, trên đời có phụ nữ nào không hâm mộ hư vinh, cô dám nói cô và em trai tôi lui tới, không phải là bởi vì hắn họ ‘ Tả ’ sao."
"Lúc tôi biết Học Văn căn bản không biết anh ấy và tập đoàn Thần Thoại có liên quan."
"Tùy cô nói sao cũng tốt." Tả Hữu Nam không muốn tiếp tục cùng Hàn Phỉ Vũ cải cọ, dù thế nào ý nghĩ trong lòng anh không vì câu nói của cô mà sửa đổi.
"Cho cô một đề nghị kiếm một khoản lời, cô đã đặt sai tiền cuộc rồi, cô làm việc ở Thần Thoại, nên biết Tả Học Văn có bao nhiêu quyền lực. Quyền lực một trưởng phòng cũng lớn hơn nó. Cho nên, Tả Học Văn có thể cho cô, tôi nhất định cũng có thể cho cô, thậm chí hơn xa cho nó!"
. . . . . ." Ta muốn về làm việc." Hàn Phỉ Vũ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy xoay người, bước nhanh tới cửa, cô không muốn nghe Tả Hữu Nam lại chê bai nhân cách cô.
"Ai cho cô có thể đi?" Tả Hữu Nam nhanh nhẹn bắt được Hàn Phỉ Vũ, cũng thuận thế đem cô ép tới góc tường."Cô vẫn chưa trả lời tôi!"
"Cô chắc chắn có giá tiền của cô." Tả Hữu Nam tự phụ nói.
"Tôi là người, không phải thương phẩm, không thể nói giá tiền."
Hàn Phỉ Vũ cảm thấy thật khổ sở, trong mắt anh, bất kỳ phụ nữ nào cũng chỉ là một mặt hàng có bảng giá đợi bán mà thôi. . . . . .
"Không chịu nói sao? Tốt, vậy tôi ra giá mua cô!"
Người mua? Hàn Phỉ Vũ cảm thấy từ ngữ này rất chói tai.
"Năm trăm vạn có đủ không?"
Nàng muốn che hai lỗ tai. Cô không phải hàng hóa! Không có yết giá!
"Không đủ? Một ngàn vạn?"
Hàn Phỉ Vũ dùng hết sức toàn thân giãy giụa, nhưng lần này Tả Hữu Nam sớm có dự phòng, kiềm giữ cô thật chặt.
"Mười triệu cũng không đủ sao? Tốt, này 20 triệu!"
"Câm mồm !" Cô không thể điều khiển cái miệng đã kêu thành tiếng.
"20 triệu cũng thiếu? Tôi đã ra giá tiền vượt xa giá trị bản thân cô, cô nên biết, cô không phải trị giá 20 triệu."
Hàn Phỉ Vũ liên tục từ chối, khiến Tả Hữu Nam luôn luôn có nhẫn nại cũng xụ mặt xuống.
"Làm phụ nữ, phải biết đủ, cũng hiểu phân lượng của mình!"
"Buông tôi ra!" Hàn Phỉ Vũ cái gì cũng không muốn nghe.
"Cô gật đầu đồng ý, tôi liền thả cô ra."
Trong mắt Tả Hữu Nam, không có phụ nữ nào anh không chinh phục được .
Cô gái trước mắt này cũng không ngoại lệ!
Phụ nữ cùng Tả Hữu Nam lui tới, không ai không phải là chim sa cá lặn, mỹ nữ diêm dúa đầy đặn, Hàn Phỉ Vũ này chỉ có bề ngoài thanh lệ, thân hình quá gầy, không gây hứng thú bên trong anh.
Vậy mà, khi anh biết cô thế nhưng cùng em trai hắn có quan hệ thì cô liền nâng lên hứng thú của anh!
Hàn Phỉ Vũ gấp gáp muốn từ bên cạnh Tả Hữu Nam thoát đi, đầu một mảnh hỗn loạn, cô quay đầu đi, bất chấp tất cả cắn lên tay Tả Hữu Nam đang nắm vai cô!
Tả Hữu Nam không nghĩ tới Hàn Phỉ Vũ nhìn nhu nhược sẽ cắn anh một cái, khiến anh trong nháy mắt hơi buông lỏng tay ra.
Hàn Phỉ Vũ thừa dịp đẩy Tả Hữu Nam, liều mạng phóng tới cửa.
Tả Hữu Nam cũng không đuổi theo; bởi vì Hàn Phỉ Vũ làm sao cũng không trốn khỏi.
Con mồi anh nhìn trúng, không một ai thoát được, trước kia như thế, hiện tại cũng như thế!
Khi bóng dáng Hàn Phỉ Vũ hoảng hốt từ trong tầm mắt anh biến mất, Tả Hữu Nam liền đem ánh mắt rơi vào dấu răng rõ ràng trên tay anh.
"Cô cho rằng thoát được rồi sao?"
Khóe miệng Tả Hữu Nam khẽ hất lên trên, thần sắc tự phụ biểu lộ không bỏ sót.
Trải qua chuyện đêm qua, cả ngày hôm nay Hàn Phỉ Vũ đều một bộ hồn bất phụ thể (thân một nơi hồn một ngã – không chuyên tâm).
Tối hôm qua cô trốn xuống lầu dưới, liền trực tiếp về nhà, những công việc kia tất nhiên còn chưa hoàn thành, Trần Nguyệt Kỳ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô.
Lần lượt mắng xong! Hàn Phỉ Vũ trở lại chỗ ngồi, vốn định lấy lượng công việc bị quên lãng tối qua, nhưng cô vừa mới ngồi xuống không lâu, một người đàn ông mặc tây trang màu xanh dương đậm liền đi về phía cô.
"Hàn Phỉ Vũ tiểu thư sao?" Ngữ điệu nam nhân cực kỳ công thức hóa.
"A, vâng. . . . . ."
"Tổng giám đốc cho mời, Hàn tiểu thư mời đi theo tôi." Giọng nói không hề trầm bồng du dương.
Tả Hữu Nam? Cô không muốn gặp lại anh ta! Cô có dự cảm, nếu lần này cùng Tả Hữu Nam gặp mặt, cái người đàn ông tà nịnh đó sẽ bước vào cuộc sống bình thường của cô.
"Thật xin lỗi, tôi rất vội, tôi nghĩ tôi không thể --"
"Tổng giám đốc xin Hàn tiểu thư lập tức đến gặp. Hàn tiểu thư, xin mời bên này!" Người đàn ông nhanh chóng cắt đứt lời nói chưa hết của Hàn Phỉ Vũ.
Hàn Phỉ Vũ cảm thấy ánh mắt bốn phía toàn bộ phóng đến cô.
Hàn Phỉ Vũ thâm thiết hiểu, trừ đi theo người này gặp Tả Hữu Nam ra, cô không có lựa chọn khác.
"Tôi hiểu." Không có lựa chọn cô chỉ gật đầu một chút.
"Tổng giám đốc, Hàn tiểu thư tới."
Người đàn ông truyền lời dẫn đường, đôi tay nắm chặt một chỗ, rõ ràng Hàn Phỉ Vũ thật khẩn trương, mở cửa phòng Tổng giám đốc.
"Lui ra."
Tả Hữu Nam ở phê văn kiện, anh không ngẩng đầu lên, thậm chí lông mày cũng không động.
"Vâng" Người đàn ông cung tất kính rời đi phòng Tổng giám đốc.
Giờ phút này, chỉ còn lại Hàn Phỉ Vũ và Tả Hữu Nam a, yên tĩnh đến mức con muỗi bay qua cũng có thể nghe rõ ràng.
Hàn Phỉ Vũ rất khẩn trương, lòng bàn tay không ngừng toát mồ hôi hột, đầu cúi thật thấp.
Tả Hữu Nam giống như không biết Hàn Phỉ Vũ tồn tại, vẫn phê chữa văn kiện.
Mười lăm phút sau, Hàn Phỉ Vũ không thể tiếp tục chờ đợi, hiện tại trong lòng cô trừ hai chữ "Chạy trốn", cũng là..." Chạy trốn" .
"Tả tổng giám đốc, nếu không có chuyện khác, tôi muốn đi xuống làm việc." Không dám ngẩng đầu lên, thanh âm vô cùng thấp nói.
"Không có tôi cho phép, cô dám tự tiện rời đi?" Thanh âm Tả Hữu Nam ở khoảng cách gần truyền đến, làm Hàn Phỉ Vũ sợ tới mức vội vàng ngẩng đầu lên.
Chẳng biết lúc nào, anh đã đứng trước mặt cô.
Hàn Phỉ Vũ ý thức lui về phía sau, Tả Hữu Nam lập tức đưa một tay kéo cô lại.
"Lại muốn trốn?" Tả Hữu Nam nâng lên khóe miệng, nhàn nhạt cười.
"Xin buông tôi ra, Tả tổng giám đốc. . . . . ." thanh âm Hàn Phỉ Vũ khẽ run.
Cô đang sợ, sợ mình không cẩn thận yêu người đàn ông trước mắt coi phụ nữ như hàng hóa, nhưng lại tràn đầy mị lực nguy hiểm.
Vậy mà, cô cũng rất rõ ràng, động tâm với Tả Hữu Nam, kết quả chỉ có thương tích khắp người . . . . . .
Cô không muốn trở thành đồ chơi của anh. . . . . .
" Đêm qua cô thật to gan, lại dám cắn tôi." Tả Hữu Nam mặc dù đã bình ổn, nhưng lời nói của anh lại làm Hàn Phỉ Vũ sinh ra cảm giác không rét mà run.
"Cô là phụ nữ đầu tiên cắn tôi." Tả Hữu Nam nói, lấy tay vuốt ve mặt của Hàn Phỉ Vũ.
"Tôi. . . . . ." Khi anh êm ái vuốt ve , cô dần dần đánh mất năng lực trả lời .
"Hư, đừng nói chuyện."
Mặt Tả Hữu Nam chậm rãi tới gần, lần này môi mỏng rơi xuống, không phải môi hồng của Hàn Phỉ Vũ, mà là cái cổ mịn màng.
Anh đang hôn cổ tuyết trắng của Hàn Phỉ Vũ, cái loại như có như không giống như lông vũ rơi xuống, khiến Hàn Phỉ Vũ nháy mắt mất đi năng lực chống cự.
Một hồi cảm giác ấm áp, trong lòng Hàn Phỉ Vũ dần dần lan tràn ra. . . . . .
Nguyên Tả Hữu Nam nửa khép con mắt, đột nhiên mở to, trong mắt lóe lên trừng phạt.
"A!" Hàn Phỉ Vũ chợt kêu to.
Tả Hữu Nam dùng sức cắn cổ cô một hớp, sức lực lớn, tuyệt không kém đêm qua cô cắn anh.
"Thật là đau. . . . . ." Khóe mắt cô rỉ ra nước mắt, cảm thấy trên cổ truyền tới một hồi đau nhói.
Tả Hữu Nam ngửi được mùi máu tươi mới hài lòng buông cô ra.
Một dấu răng mang theo tia máu, trong khoảnh khắc hiện lên trên cổ Hàn Phỉ Vũ.
Tả Hữu Nam ôm hông Hàn Phỉ Vũ, đem thân thể cô dán chặt lên anh.
"Tôi cho cô biết, có thù oán phải trả là tôn chỉ của tôi, cho dù là phụ nữ của tôi, cũng không ngoại lệ. Lần này chỉ cắn cô một hớp, lần sau sẽ không tiện nghi như vậy. Cô -- nghe rõ chưa?"
"Tôi. . . . . . Không phải phụ nữ của anh . . . . ."
"Sẽ là." Tả Hữu Nam vẫn như cũ tự tin, chắc chắn như vậy.
"Tôi không phải." Cô cố đè xuống đau đớn, giả bộ không úy kỵ bộ dáng Tả Hữu Nam, nhìn thẳng anh.
Tả Hữu Nam há có thể không nhìn ra kiên cường của Hàn Phỉ Vũ chỉ là cố giả bộ, anh ghé vào bên tai cô nói nhỏ:
"Em -- nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của anh."
Ác ma kia dịu dàng nỉ non, làm lòng Hàn Phỉ Vũ, đột nhiên run lên. . . . . .
Cô thích lúc mệt mỏi, có thể hô hấp không khí trong sạch, cả ngày vùi người trong phòng làm việc, cô có cảm giác hít thở không thông.
Toà nhà Thần Thoại cao 50 tầng, từ tầng trên cùng nhìn xuống, ánh đèn cả thành phố như một cảnh đẹp, mỗi lần đều khiến Hàn Phỉ Vũ cảm thấy thán phục, công tác mệt mỏi cũng chậm rãi thả lỏng.
Hàn Phỉ Vũ lướt qua vì hàng rào an toàn, chọn một nơi cô tự nhận là an toàn ngồi xuống .
Mặc dù cô vượt qua hàng rào, nhưng phía dưới còn có một tầng thềm đá diện tích khá lớn, cho nên, coi như an toàn. Nhưng để chắc chắn, tay trái của cô còn nắm một đoạn hàng rào. Ngồi một lúc, cô hơi đem thân thể cúi đầu về phía trước. Từ nơi này nhìn xuống, thật là đẹp. . . . . .
"Cô muốn tự sát à?"
Bỗng nhiên, một giọng nam giống như đã từng quen biết vang lên bên cạnh Hàn Phỉ Vũ, làm cô sợ tới mức tai trái nắm hàng rào khẽ buông ra.
"Cô buông tay ra, thật sự là tự sát."
Giọng nam mang một ít hài hước, nhanh chóng đưa tay, cầm chặt tay trái Hàn Phỉ Vũ.
"Tôi không phải muốn trở thành người chứng kiến."
Khi Hàn Phỉ Vũ quay đầu lại, cùng người đàn ông bắt được tay cô bốn mắt chạm nhau, nhất thời cô quên cả hô hấp.
Là Tả Hữu Nam!
"Cô ở đây làm gì?" Anh hứng thú nhìn chằm chằm vào phản ứng ngây ngẩn cả người của cô.
"Tôi. . . . . ." Tôi thật lâu, Hàn Phỉ Vũ còn không nói ra một câu đầy đủ .
"Muốn tự sát, đi toà nhà khác, tôi không muốn Thần Thoại trở thành thắng cảnh để tự sát." Trên mặt anh tuấn treo nhất mạt nụ cười nhàn nhạt.
"Tôi không. . . . . ." Tôi không phải muốn tự sát.
"Không cái gì?" Tả Hữu Nam lại gần cô.
Thật ra anh không nghĩ đêm hôm khuya khoắc trên tầng thượng Thần Thoại lại gặp Hàn Phỉ Vũ. Anh cho chỉ có mình mới lên đây ban đêm thưởng thức cảnh đông đúc dưới mặt đất.
"Tôi. . . . . ." đầu lưỡi Hàn Phỉ Vũ giống như cứng lại, thật lâu không thể nói chuyện bình thường.
"Trễ như thế, cô ở lại Thần Thoại làm gì?"
"Tôi đang làm việc. . . . . ." Cô không được tự nhiên dời ánh mắt.
"Cô là nhân viên Thần Thoại?" Tả Hữu Nam có một chút kinh ngạc.
"Phải . . . . ." Hàn Phỉ Vũ cúi đầu, không muốn chống lại đôi mắt như lửa của Tả Hữu Nam.
"Cô thật may mắn!" Tả Hữu Nam cười khẽ.
Nàng hiểu"May mắn" trong câu nói của Tả Hữu Nam, lấy vẻ ngoài không một chút thùy mị, có thể vào được Thần Thoại, xác thực là may mắn hạng nhất.
"Tôi phải về làm việc." Không muốn sẽ cùng nam tử tràn đầy hơi thở nguy hiểm này ở cùng một chỗ, Hàn Phỉ Vũ muốn tránh ra khỏi tay của anh.
"Tôi còn tưởng rằng cô đang đợi em tôi." Tả Hữu Nam một chút ý tứ cũng không muốn buông cô ra, ngược lại còn dùng sức bắt được cô.
"Học Văn?" Lần này đổi lại Hàn Phỉ Vũ giật mình, cô không hiểu Tả Hữu Nam tại sao lại nghĩ như vậy.
"Tới đây "Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Hàn Phỉ Vũ, Tả Hữu Nam ra lệnh với cô.
"Đi đâu?" Hàn Phỉ Vũ ý thức y theo Tả Hữu Nam, đứng lên, mặc anh dẫn đến một chỗ khác.
Nơi đó có một áo khoác tây trang màu gỉ sét, bên cạnh để một chai rượu đỏ cùng với một ly uống rượu.
"!"
Tả Hữu Nam như cũ dùng tay phải lôi kéo Hàn Phỉ Vũ, lấy một tay rót ly rượu đỏ cho cô.
"Tôi. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ đối với chuyện phát triển cấp tốc có chút hốt hoảng.
" Chẳng lẽ cô muốn nói, cô không biết uống rượu đi!"
"Phải . . . . ."
"Ha ha ha. . . . . ." Nghe vậy, Tả Hữu Nam nhịn không được cười lên.
Hàn Phỉ Vũ cảm giác bị cười nhạo , muốn rời đi, tay của cô lại bị Tả Hữu Nam vững vàng bắt được.
"Tức giận?" Tả Hữu Nam tà tà cười, giọng nói cũng có ý cười với Hàn Phỉ Vũ ."Da mặt thật mỏng."
"Tả tổng giám đốc, tôi muốn về làm việc."
Hàn Phỉ Vũ chỉ muốn cách xa người đàn ông này, cô có một dự cảm nếu không đẩy anh ra, người đàn ông này sẽ xông vào vận mệnh của cô, lưu lại một vết sẹo không bao giờ mờ. . . . . .
"Công việc là vĩnh viễn làm không xong, gấp cái gì." Tả Hữu Nam sẽ không vì vậy mà buông ra Hàn Phỉ Vũ muốn tránh đi anh .
"Tối nay tôi phải làm xong những văn kiện kia, ngày mai giao cho Trần trưởng phòng xem qua." Hàn Phỉ Vũ vùng vẫy giãy chết.
"Cô nói cho tôi biết, ai là người phụ trách tập đoàn Thần Thoại?"
Hàn Phỉ Nhĩ nháy mắt không biết rõ, Tả Hữu Nam sao lại hỏi vấn đề này.
"Cái gì Trần trưởng phòng, quyền lực có thể so với tôi sao?" Tả Hữu Nam cười hỏi.
"Nhưng là. . . . . ."
"Không cho phép nhưng là! Tóm lại, cô bây giờ không được phép đi xuống, ở lại chỗ này theo tôi, hiểu chưa?"
Tả Hữu Nam để ly rượu xuống, bàn tay hướng mặt Hàn Phỉ Vũ với tới.
"Nhưng Trần trưởng phòng sẽ mắng tôi. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ xoay mặt, né tránh tay Tả Hữu Nam Đại.
"Cô ta dám mắng cô, cô nói với cô ta, là Tả Hữu Nam tôi bảo cô không cần làm ." "Nhưng là. . . . . ." Hàn Phỉ Vũ còn muốn nói cái gì.
"Thật nhiều lời!"
Lông mày Tả Hữu Nam vừa nhíu, bắt được bàn tay Hàn Phỉ Vũ đột nhiên kéo cô lại gần, sau đó môi mỏng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai in trên môi cô.
Hàn Phỉ Vũ cả người cương cứng, không cách nào phản ứng.
Tả Hữu Nam đem thân thể nhỏ nhắn của Hàn Phỉ Vũ dán lên thân thể hùng tráng của anh, một bàn tay to dời xuống tới eo nhỏ của cô; một tay khác lặng lẽ men theo bên trong áo, đi lên đụng chạm hai tòa sơn phong trước ngực cô.
Giống như bị điện giật, Hàn Phỉ Vũ vốn hai mắt mờ mịt đột nhiên có tiêu cự, cô ra sức đẩy Tả Hữu Nam.
"Dừng tay! . Cô kêu to.
Tả Hữu Nam bị đẩy ra chỉ bĩu môi, "Lạc mềm buộc chặt? Không thành vấn đề, cô ra giá đi."
"Cái gì?" Hàn Phỉ Vũ hoài nghi mình nghe lầm.
"Mỗi phụ nữ đều có một giá tiền, cô cho mình đáng nhiều hay ít tiền?" Tả Hữu Nam khoanh hai tay, ôm trước ngực, chờ đợi Hàn Phỉ Vũ ra giá.
Hàn Phỉ Vũ rốt cuộc hiểu rõ ý Tả Hữu Nam, "Tôi không bán mình."
"Vậy sao?" Tả Hữu Nam Minh lộ vẻ không tin Hàn Phỉ Vũ Chi nói.
"Vậy sao cô đến gần em trai tôi?"
"Tôi và Học Văn là bạn tốt." Hàn Phỉ Vũ cầm chặt quả đấm, Tả Hữu Nam cư nhiên cho là cô có mục đích đến gần Tả Học Văn!
"Bạn tốt?" Tả Hữu Nam giống như là nghe được chuyện buồn cười lớn nhất, " Một nam một nữ có cái gì là bạn tốt!"
"Anh không phải tin tưởng cũng không sao, dù sao tôi và Học Văn xác thực chỉ là quan hệ bạn bè."
"Thôi, chớ giả bộ, loại sinh vật như phụ nữ tôi đã sớm xem thấu, trên đời có phụ nữ nào không hâm mộ hư vinh, cô dám nói cô và em trai tôi lui tới, không phải là bởi vì hắn họ ‘ Tả ’ sao."
"Lúc tôi biết Học Văn căn bản không biết anh ấy và tập đoàn Thần Thoại có liên quan."
"Tùy cô nói sao cũng tốt." Tả Hữu Nam không muốn tiếp tục cùng Hàn Phỉ Vũ cải cọ, dù thế nào ý nghĩ trong lòng anh không vì câu nói của cô mà sửa đổi.
"Cho cô một đề nghị kiếm một khoản lời, cô đã đặt sai tiền cuộc rồi, cô làm việc ở Thần Thoại, nên biết Tả Học Văn có bao nhiêu quyền lực. Quyền lực một trưởng phòng cũng lớn hơn nó. Cho nên, Tả Học Văn có thể cho cô, tôi nhất định cũng có thể cho cô, thậm chí hơn xa cho nó!"
. . . . . ." Ta muốn về làm việc." Hàn Phỉ Vũ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy xoay người, bước nhanh tới cửa, cô không muốn nghe Tả Hữu Nam lại chê bai nhân cách cô.
"Ai cho cô có thể đi?" Tả Hữu Nam nhanh nhẹn bắt được Hàn Phỉ Vũ, cũng thuận thế đem cô ép tới góc tường."Cô vẫn chưa trả lời tôi!"
"Cô chắc chắn có giá tiền của cô." Tả Hữu Nam tự phụ nói.
"Tôi là người, không phải thương phẩm, không thể nói giá tiền."
Hàn Phỉ Vũ cảm thấy thật khổ sở, trong mắt anh, bất kỳ phụ nữ nào cũng chỉ là một mặt hàng có bảng giá đợi bán mà thôi. . . . . .
"Không chịu nói sao? Tốt, vậy tôi ra giá mua cô!"
Người mua? Hàn Phỉ Vũ cảm thấy từ ngữ này rất chói tai.
"Năm trăm vạn có đủ không?"
Nàng muốn che hai lỗ tai. Cô không phải hàng hóa! Không có yết giá!
"Không đủ? Một ngàn vạn?"
Hàn Phỉ Vũ dùng hết sức toàn thân giãy giụa, nhưng lần này Tả Hữu Nam sớm có dự phòng, kiềm giữ cô thật chặt.
"Mười triệu cũng không đủ sao? Tốt, này 20 triệu!"
"Câm mồm !" Cô không thể điều khiển cái miệng đã kêu thành tiếng.
"20 triệu cũng thiếu? Tôi đã ra giá tiền vượt xa giá trị bản thân cô, cô nên biết, cô không phải trị giá 20 triệu."
Hàn Phỉ Vũ liên tục từ chối, khiến Tả Hữu Nam luôn luôn có nhẫn nại cũng xụ mặt xuống.
"Làm phụ nữ, phải biết đủ, cũng hiểu phân lượng của mình!"
"Buông tôi ra!" Hàn Phỉ Vũ cái gì cũng không muốn nghe.
"Cô gật đầu đồng ý, tôi liền thả cô ra."
Trong mắt Tả Hữu Nam, không có phụ nữ nào anh không chinh phục được .
Cô gái trước mắt này cũng không ngoại lệ!
Phụ nữ cùng Tả Hữu Nam lui tới, không ai không phải là chim sa cá lặn, mỹ nữ diêm dúa đầy đặn, Hàn Phỉ Vũ này chỉ có bề ngoài thanh lệ, thân hình quá gầy, không gây hứng thú bên trong anh.
Vậy mà, khi anh biết cô thế nhưng cùng em trai hắn có quan hệ thì cô liền nâng lên hứng thú của anh!
Hàn Phỉ Vũ gấp gáp muốn từ bên cạnh Tả Hữu Nam thoát đi, đầu một mảnh hỗn loạn, cô quay đầu đi, bất chấp tất cả cắn lên tay Tả Hữu Nam đang nắm vai cô!
Tả Hữu Nam không nghĩ tới Hàn Phỉ Vũ nhìn nhu nhược sẽ cắn anh một cái, khiến anh trong nháy mắt hơi buông lỏng tay ra.
Hàn Phỉ Vũ thừa dịp đẩy Tả Hữu Nam, liều mạng phóng tới cửa.
Tả Hữu Nam cũng không đuổi theo; bởi vì Hàn Phỉ Vũ làm sao cũng không trốn khỏi.
Con mồi anh nhìn trúng, không một ai thoát được, trước kia như thế, hiện tại cũng như thế!
Khi bóng dáng Hàn Phỉ Vũ hoảng hốt từ trong tầm mắt anh biến mất, Tả Hữu Nam liền đem ánh mắt rơi vào dấu răng rõ ràng trên tay anh.
"Cô cho rằng thoát được rồi sao?"
Khóe miệng Tả Hữu Nam khẽ hất lên trên, thần sắc tự phụ biểu lộ không bỏ sót.
Trải qua chuyện đêm qua, cả ngày hôm nay Hàn Phỉ Vũ đều một bộ hồn bất phụ thể (thân một nơi hồn một ngã – không chuyên tâm).
Tối hôm qua cô trốn xuống lầu dưới, liền trực tiếp về nhà, những công việc kia tất nhiên còn chưa hoàn thành, Trần Nguyệt Kỳ đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô.
Lần lượt mắng xong! Hàn Phỉ Vũ trở lại chỗ ngồi, vốn định lấy lượng công việc bị quên lãng tối qua, nhưng cô vừa mới ngồi xuống không lâu, một người đàn ông mặc tây trang màu xanh dương đậm liền đi về phía cô.
"Hàn Phỉ Vũ tiểu thư sao?" Ngữ điệu nam nhân cực kỳ công thức hóa.
"A, vâng. . . . . ."
"Tổng giám đốc cho mời, Hàn tiểu thư mời đi theo tôi." Giọng nói không hề trầm bồng du dương.
Tả Hữu Nam? Cô không muốn gặp lại anh ta! Cô có dự cảm, nếu lần này cùng Tả Hữu Nam gặp mặt, cái người đàn ông tà nịnh đó sẽ bước vào cuộc sống bình thường của cô.
"Thật xin lỗi, tôi rất vội, tôi nghĩ tôi không thể --"
"Tổng giám đốc xin Hàn tiểu thư lập tức đến gặp. Hàn tiểu thư, xin mời bên này!" Người đàn ông nhanh chóng cắt đứt lời nói chưa hết của Hàn Phỉ Vũ.
Hàn Phỉ Vũ cảm thấy ánh mắt bốn phía toàn bộ phóng đến cô.
Hàn Phỉ Vũ thâm thiết hiểu, trừ đi theo người này gặp Tả Hữu Nam ra, cô không có lựa chọn khác.
"Tôi hiểu." Không có lựa chọn cô chỉ gật đầu một chút.
"Tổng giám đốc, Hàn tiểu thư tới."
Người đàn ông truyền lời dẫn đường, đôi tay nắm chặt một chỗ, rõ ràng Hàn Phỉ Vũ thật khẩn trương, mở cửa phòng Tổng giám đốc.
"Lui ra."
Tả Hữu Nam ở phê văn kiện, anh không ngẩng đầu lên, thậm chí lông mày cũng không động.
"Vâng" Người đàn ông cung tất kính rời đi phòng Tổng giám đốc.
Giờ phút này, chỉ còn lại Hàn Phỉ Vũ và Tả Hữu Nam a, yên tĩnh đến mức con muỗi bay qua cũng có thể nghe rõ ràng.
Hàn Phỉ Vũ rất khẩn trương, lòng bàn tay không ngừng toát mồ hôi hột, đầu cúi thật thấp.
Tả Hữu Nam giống như không biết Hàn Phỉ Vũ tồn tại, vẫn phê chữa văn kiện.
Mười lăm phút sau, Hàn Phỉ Vũ không thể tiếp tục chờ đợi, hiện tại trong lòng cô trừ hai chữ "Chạy trốn", cũng là..." Chạy trốn" .
"Tả tổng giám đốc, nếu không có chuyện khác, tôi muốn đi xuống làm việc." Không dám ngẩng đầu lên, thanh âm vô cùng thấp nói.
"Không có tôi cho phép, cô dám tự tiện rời đi?" Thanh âm Tả Hữu Nam ở khoảng cách gần truyền đến, làm Hàn Phỉ Vũ sợ tới mức vội vàng ngẩng đầu lên.
Chẳng biết lúc nào, anh đã đứng trước mặt cô.
Hàn Phỉ Vũ ý thức lui về phía sau, Tả Hữu Nam lập tức đưa một tay kéo cô lại.
"Lại muốn trốn?" Tả Hữu Nam nâng lên khóe miệng, nhàn nhạt cười.
"Xin buông tôi ra, Tả tổng giám đốc. . . . . ." thanh âm Hàn Phỉ Vũ khẽ run.
Cô đang sợ, sợ mình không cẩn thận yêu người đàn ông trước mắt coi phụ nữ như hàng hóa, nhưng lại tràn đầy mị lực nguy hiểm.
Vậy mà, cô cũng rất rõ ràng, động tâm với Tả Hữu Nam, kết quả chỉ có thương tích khắp người . . . . . .
Cô không muốn trở thành đồ chơi của anh. . . . . .
" Đêm qua cô thật to gan, lại dám cắn tôi." Tả Hữu Nam mặc dù đã bình ổn, nhưng lời nói của anh lại làm Hàn Phỉ Vũ sinh ra cảm giác không rét mà run.
"Cô là phụ nữ đầu tiên cắn tôi." Tả Hữu Nam nói, lấy tay vuốt ve mặt của Hàn Phỉ Vũ.
"Tôi. . . . . ." Khi anh êm ái vuốt ve , cô dần dần đánh mất năng lực trả lời .
"Hư, đừng nói chuyện."
Mặt Tả Hữu Nam chậm rãi tới gần, lần này môi mỏng rơi xuống, không phải môi hồng của Hàn Phỉ Vũ, mà là cái cổ mịn màng.
Anh đang hôn cổ tuyết trắng của Hàn Phỉ Vũ, cái loại như có như không giống như lông vũ rơi xuống, khiến Hàn Phỉ Vũ nháy mắt mất đi năng lực chống cự.
Một hồi cảm giác ấm áp, trong lòng Hàn Phỉ Vũ dần dần lan tràn ra. . . . . .
Nguyên Tả Hữu Nam nửa khép con mắt, đột nhiên mở to, trong mắt lóe lên trừng phạt.
"A!" Hàn Phỉ Vũ chợt kêu to.
Tả Hữu Nam dùng sức cắn cổ cô một hớp, sức lực lớn, tuyệt không kém đêm qua cô cắn anh.
"Thật là đau. . . . . ." Khóe mắt cô rỉ ra nước mắt, cảm thấy trên cổ truyền tới một hồi đau nhói.
Tả Hữu Nam ngửi được mùi máu tươi mới hài lòng buông cô ra.
Một dấu răng mang theo tia máu, trong khoảnh khắc hiện lên trên cổ Hàn Phỉ Vũ.
Tả Hữu Nam ôm hông Hàn Phỉ Vũ, đem thân thể cô dán chặt lên anh.
"Tôi cho cô biết, có thù oán phải trả là tôn chỉ của tôi, cho dù là phụ nữ của tôi, cũng không ngoại lệ. Lần này chỉ cắn cô một hớp, lần sau sẽ không tiện nghi như vậy. Cô -- nghe rõ chưa?"
"Tôi. . . . . . Không phải phụ nữ của anh . . . . ."
"Sẽ là." Tả Hữu Nam vẫn như cũ tự tin, chắc chắn như vậy.
"Tôi không phải." Cô cố đè xuống đau đớn, giả bộ không úy kỵ bộ dáng Tả Hữu Nam, nhìn thẳng anh.
Tả Hữu Nam há có thể không nhìn ra kiên cường của Hàn Phỉ Vũ chỉ là cố giả bộ, anh ghé vào bên tai cô nói nhỏ:
"Em -- nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của anh."
Ác ma kia dịu dàng nỉ non, làm lòng Hàn Phỉ Vũ, đột nhiên run lên. . . . . .
Tác giả :
Giản Phàm