Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 55: Bức họa nữ nhân
Trì Long cùng Triệu Doãn vốn dĩ muốn lưu lại, nhưng Nghê Diệp Tâm bảo bọn họ đi nha môn xem xét xác khô. Với lý do tra án không thể trì hoãn, kỳ thật ý tưởng của Nghê đại nhân là muốn cùng Mộ Dung Trường Tình có không gian riêng.
Mộ Dung Trường Tình từ khi xuất đạo ra giang hồ, tuy rằng hiếm khi bị thương, nhưng mà nếu bị thương tuyệt đối không phải nhẹ. Nên hắn luôn có mang theo thuốc trị thương, tất nhiên là thuốc trị thương tốt nhất.
Tay nghề của Mộ Dung Trường Tình thuần thục, xử lý tốt chỗ bị thương của Nghê Diệp Tâm, rải thuốc bột, sau đó băng bó lại.
Nghê Diệp Tâm bất mãn nói:
“Mộ Dung đại hiệp, như vậy không được, ta muốn băng kín hơn một chút."
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.
“Băng kín hơn? Tay ngươi không thể động đậy."
“Ta bị thương, vốn dĩ là không thể động đậy."
Mộ Dung Trường Tình không lay chuyển được Nghê Diệp Tâm, cũng không muốn nghe Nghê Diệp Tâm lải nhải. Dù sao Nghê Diệp Tâm luôn nói không có đạo lý. Mộ Dung Trường Tình dứt khoát băng bó cho Nghê Diệp Tâm thêm vài vòng. Lúc này bàn tay phải của Nghê Diệp Tâm đã hoàn toàn không thể động đậy.
Nghê Diệp Tâm vừa lòng nói:
“Như vậy trong chốc lát nữa ăn cơm, ta không thể cầm đũa. Mộ Dung đại hiệp có thể đút ta ăn cơm."
“……"
Mộ Dung Trường Tình nghe nói, lập tức không nói lời nào, liền muốn mở băng vải ra.
“Không cần mở, không cần!"
Nghê Diệp Tâm bảo vệ ta của mình.
“Mộ Dung đại hiệp, những chuyện mình làm mình phải phụ trách nha."
Mộ Dung Trường Tình nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ta làm cái gì đối với ngươi? Muốn phụ trách cái gì?"
Nghê Diệp Tâm dùng móng heo đã bị gói thành bánh chưng che miệng, cười nói:
“Mộ Dung đại hiệp nghĩ đến đâu vậy? Nói như vậy ta sẽ thẹn thùng!"
“……"
“Gâu!"
Bỗng Bắp Rang từ bên ngoài vui sướng chạy vào, vừa thấy đã biết chính là chuồn ra ngoài đi chơi. Lúc này trở về liền thấy được Nghê Diệp Tâm, cao hứng phóng lại.
Bất quá Bắp Rang còn chưa có đụng tới quần áo Nghê Diệp Tâm, liền phát hiện ánh mắt cảnh cáo của Mộ Dung Trường Tình.《HunhHn786》
Bắp Rang run lên, lông toàn thân đều dựng đứng, bốn chân ngắn đều cứng đờ, hoàn toàn không dám lại bên cạnh Nghê Diệp Tâm.
Bắp cũng từ cửa bò vào, ánh mắt sắc bén của rắn đã phát hiện tâm tình chủ nhân không tốt. Bắp “vèo" một cái, xông lên dùng cái đuôi quấn lấy Bắp Rang, sau đó nó quay đầu liền phóng ra bên ngoài. Trong nháy mắt cả hai đều không thấy bóng dáng.
“……"
Mộ Dung đại hiệp vừa định đổi nơi trút giận, nhưng nơi trút giận liền chạy mất.
Tâm tình Nghê Diệp Tâm chuyển biến tốt vỗ vỗ quần áo, đứng lên nói:
“Mộ Dung đại hiệp, chúng ta đi xem thư phòng của Phùng Cố."
Mộ Dung Trường Tình ngồi bất động, nói:
“Không đi."
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt khó xử.
“Đại hiệp định chuẩn bị ngồi ở chỗ này luôn sao?"
“Không thể sao? Ngươi đi tra án, ta vì sao phải đi theo?"
Nghê Diệp Tâm lộ ra biểu tình ngượng ngùng.
“Đại hiệp, đây là ta phòng."
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe mới nhớ tới, liền đứng lên, giống như bị lửa đốt mông, cất bước đi ra ngoài.
Nghê Diệp Tâm lập tức đuổi theo.
“Đại hiệp muốn cùng ta đi sao?"
Mộ Dung Trường Tình vừa ra khỏi cửa phòng, đã bị Nghê Diệp Tâm mặt dày mày dạn túm được rồi. Vậy là hai người cùng đi tới thư phòng Phùng Cố.
Trong viện thực an tĩnh, không có người nào, mỗi gian phòng đều đóng chặt cửa.
Nghê Diệp Tâm đẩy cửa phòng đi vào, phát hiện trong thư phòng bày không ít đồ vật. Bất quá tất cả đồ vật đều sắp xếp thực chỉnh tề, có quy tắc, thật đúng với tính cách Phùng Cố.
Nghê Diệp Tâm đi tới trước án thư, tùy tay cầm lấy một quyển sách, tùy tiện lật ra xem. Có lẽ là sổ sách, thật nhiều chữ, phần lớn Nghê Diệp Tâm xem không hiểu.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua bốn phía.
“Nơi này thực sạch sẽ."
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
“Phùng Cố có hai tháng không ở nơi này, nhưng xem ra mỗi ngày đều có người tới quét dọn, bàn ghế đều không có bụi."
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay ngồi xuống ghế, sau đó nghiêng đầu nhìn chồng sách bên cạnh, đột nhiên vươn tay rút ra một tờ giấy.
“Đó là cái gì?"
“Một bức họa."
“A?"
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, đi qua nhìn.
Là bức họa một nữ nhân nét vẽ thực không tồi. Tờ giấy này bị kẹp ở bên trong một quyển sách.
“Chẳng lẽ là Phùng Cố vẽ?"
“Sao ngươi biết?"
Nghê Diệp Tâm cười nói:
“Đoán. Nơi này là thư phòng của Phùng Cố, bức họa không phải hắn vẽ thì là vật hắn cất giữ. Đại hiệp xem nếp gắp tờ giấy Tuyên Thành thực không chỉnh tề, hẳn là tùy tay gắp lại. Nếu là Phùng Cố cất giữ sẽ tùy tiện như vậy sao? Ta cảm thấy là Phùng Cố vẽ, hắn vẽ thật không tệ nha."
Tờ giấy Tuyên Thành không lớn, vẽ một nữ nhân đang tuổi thanh xuân, tuy chỉ có một bên mặt nhưng có thể nhận ra là khuynh quốc khuynh thành, dung nhan nữ nhân phi thường xinh đẹp, hơn nữa rất có khí chất.
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.
“Là nữ tử mà Phùng Cố thích?"
Nghê Diệp Tâm lại cười.
“Ta cảm thấy không giống."
“Vì sao?"
“Phùng Cố vẽ một người, còn cất giữ. Phải nói, hắn đối với người này có cảm tình rất sâu, nhưng không nhất định là tình yêu nam nữ."
Thấy Mộ Dung Trường Tình không hiểu, Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Đại hiệp không cảm thấy nữ nhân có nét giống Phùng Thiên sao?"
“Phùng Thiên?"
Mộ Dung Trường Tình lắp bắp kinh hãi. Nhìn kỹ, thật đúng là có bảy tám phần giống nhau, đặc biệt là mày cùng môi, quả thực là giống nhau như đúc. Mũi Phùng Thiên cao hơn một ít, mặt cũng gốc cạnh hơn một ít, không mềm mại như nữ tử này.
“Bọn họ là……"
“Giống như vậy là bởi vì có quan hệ huyết thống. Nữ nhân này chẳng lẽ là mẫu thân của Phùng Cố và Phùng Thiên sao? Nhưng mà cũng có khả năng là trưởng bối thôi."
Mộ Dung Trường Tình cầm bức họa lại cẩn thận nhìn vài lần.
“Ngươi nói cũng có lý."
Nghê Diệp Tâm đem bức họa lấy lại, cũng cẩn thận quan sát trong chốc lát, rồi nói:
“Mộ Dung đại hiệp không cảm thấy nữ nhân này cùng đại hiệp cũng có vài phần tương tự sao?"
Mộ Dung Trường Tình lập tức nhíu nhíu mày, không nói chuyện.
Nghê Diệp Tâm đem bức họa tới đặt bên cạnh mặt Mộ Dung Trường Tình.
“Nhìn xem, đôi mắt thật sự có chút giống nhau."
Mộ Dung Trường Tình đẩy bức họa ra.
“Ít nói nhảm đi."
Nghê Diệp Tâm đem bức họa xếp lại, sau đó kẹp vào trong sách.
“Bức họa này hình như rất có ý nghĩ đối với Phùng Cố, chúng ta đừng làm hỏng, vẫn là nên trả lại chỗ cũ."
Nghê Diệp Tâm lại tiếp tục đi xem những quyển sách khác. Hơn phân nửa là xem không hiểu, giống như không có cái gì không ổn.
“Không có phát hiện gì."
“Vậy đi đi."
Nghê Diệp Tâm gật đầu, đứng lên. Thời điểm bước đi không chú ý, khiến tay bị thương đụng phải cạnh của án thư, đau đến giật mình một cái, nhanh chóng lui một bước, kết quả lưng lại đụng vào kệ gỗ.
“Lạch cạch"
Kệ gỗ phía sau lắc lư lung lay như sắp đổ.
Mộ Dung Trường Tình lắc mình liền vọt lên, tay phải ôm eo Nghê Diệp Tâm đem người hướng đến bên cạnh, tay trái tiếp được một cái vật sắp sửa rơi xuống, đem vật kia cằm vững vàng ở trong tay.
Đồ vật không bị vỡ, người cũng không bị thương, Mộ Dung Trường Tình lúc này mới đen mặt, muốn đem Nghê Diệp Tâm ném xuống đất.
“Đừng nhúc nhích!"
Nghê Diệp Tâm đột nhiên hô một tiếng.
Một tiếng hô này làm Mộ Dung Trường Tình bị dọa. Mộ Dung Trường Tình nhất thời không dám động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng từ trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình nhảy ra, sau đó đoạt lấy vật trong tay Mộ Dung Trường Tình.
“Nhìn xem."
Mộ Dung Trường Tình cúi đầu đã thấy vật kia hẳn là chén ngọc giao bôi, chất ngọc không tồi, có khắc đôi uyên ương bộ dạng cổ giao nhau, hẳn là ngụ ý bách niên hảo hợp.
Nghê Diệp Tâm đem cái chén lật lại, liền nhìn thấy phía dưới đôi uyên ương có khắc một cái đồ án.
“Xà Văn Đồ Đằng?"
Mộ Dung Trường Tình kinh ngạc nói.
Nghê Diệp Tâm sờ sờ, điêu khắc thực tốt, sờ lên thực trơn lán, cũng không có cạnh sắc bén, hẳn là khắc đã lâu.
Cái Xà Văn Đồ Đằng này cùng cái ở đáy rương gỗ rất giống nhau, xà không có sừng và móng vuốt, đồ đằng thực bình thường, cũng không có cái gì không ổn.
Nghê Diệp Tâm nhìn vài lần.
“Vì sao phía dưới uyên ương lại có cái đồ đằng này?"
“Đây là đồ vật Phùng gia, cầm đi hỏi Phùng Thiên sẽ biết."
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
“Nhưng mà Phùng Thiên cũng không đơn giản, hắn sẽ trực tiếp nói cho chúng ta biết sao?"
Phùng Thiên thoạt nhìn thái độ rất tốt, bất quá Nghê Diệp Tâm nhìn ra người này tuyệt đối có rất nhiều bí mật trong lòng. Loại người này không thích cùng người khác nói hết những gì trong lòng. Có lẽ nói che dấu bí mật đã là bản năng của hắn. Nhưng bất luận như thế nào, bọn họ cũng phải đi hỏi một câu.
Mộ Dung Trường Tình từ khi xuất đạo ra giang hồ, tuy rằng hiếm khi bị thương, nhưng mà nếu bị thương tuyệt đối không phải nhẹ. Nên hắn luôn có mang theo thuốc trị thương, tất nhiên là thuốc trị thương tốt nhất.
Tay nghề của Mộ Dung Trường Tình thuần thục, xử lý tốt chỗ bị thương của Nghê Diệp Tâm, rải thuốc bột, sau đó băng bó lại.
Nghê Diệp Tâm bất mãn nói:
“Mộ Dung đại hiệp, như vậy không được, ta muốn băng kín hơn một chút."
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.
“Băng kín hơn? Tay ngươi không thể động đậy."
“Ta bị thương, vốn dĩ là không thể động đậy."
Mộ Dung Trường Tình không lay chuyển được Nghê Diệp Tâm, cũng không muốn nghe Nghê Diệp Tâm lải nhải. Dù sao Nghê Diệp Tâm luôn nói không có đạo lý. Mộ Dung Trường Tình dứt khoát băng bó cho Nghê Diệp Tâm thêm vài vòng. Lúc này bàn tay phải của Nghê Diệp Tâm đã hoàn toàn không thể động đậy.
Nghê Diệp Tâm vừa lòng nói:
“Như vậy trong chốc lát nữa ăn cơm, ta không thể cầm đũa. Mộ Dung đại hiệp có thể đút ta ăn cơm."
“……"
Mộ Dung Trường Tình nghe nói, lập tức không nói lời nào, liền muốn mở băng vải ra.
“Không cần mở, không cần!"
Nghê Diệp Tâm bảo vệ ta của mình.
“Mộ Dung đại hiệp, những chuyện mình làm mình phải phụ trách nha."
Mộ Dung Trường Tình nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ta làm cái gì đối với ngươi? Muốn phụ trách cái gì?"
Nghê Diệp Tâm dùng móng heo đã bị gói thành bánh chưng che miệng, cười nói:
“Mộ Dung đại hiệp nghĩ đến đâu vậy? Nói như vậy ta sẽ thẹn thùng!"
“……"
“Gâu!"
Bỗng Bắp Rang từ bên ngoài vui sướng chạy vào, vừa thấy đã biết chính là chuồn ra ngoài đi chơi. Lúc này trở về liền thấy được Nghê Diệp Tâm, cao hứng phóng lại.
Bất quá Bắp Rang còn chưa có đụng tới quần áo Nghê Diệp Tâm, liền phát hiện ánh mắt cảnh cáo của Mộ Dung Trường Tình.《HunhHn786》
Bắp Rang run lên, lông toàn thân đều dựng đứng, bốn chân ngắn đều cứng đờ, hoàn toàn không dám lại bên cạnh Nghê Diệp Tâm.
Bắp cũng từ cửa bò vào, ánh mắt sắc bén của rắn đã phát hiện tâm tình chủ nhân không tốt. Bắp “vèo" một cái, xông lên dùng cái đuôi quấn lấy Bắp Rang, sau đó nó quay đầu liền phóng ra bên ngoài. Trong nháy mắt cả hai đều không thấy bóng dáng.
“……"
Mộ Dung đại hiệp vừa định đổi nơi trút giận, nhưng nơi trút giận liền chạy mất.
Tâm tình Nghê Diệp Tâm chuyển biến tốt vỗ vỗ quần áo, đứng lên nói:
“Mộ Dung đại hiệp, chúng ta đi xem thư phòng của Phùng Cố."
Mộ Dung Trường Tình ngồi bất động, nói:
“Không đi."
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt khó xử.
“Đại hiệp định chuẩn bị ngồi ở chỗ này luôn sao?"
“Không thể sao? Ngươi đi tra án, ta vì sao phải đi theo?"
Nghê Diệp Tâm lộ ra biểu tình ngượng ngùng.
“Đại hiệp, đây là ta phòng."
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe mới nhớ tới, liền đứng lên, giống như bị lửa đốt mông, cất bước đi ra ngoài.
Nghê Diệp Tâm lập tức đuổi theo.
“Đại hiệp muốn cùng ta đi sao?"
Mộ Dung Trường Tình vừa ra khỏi cửa phòng, đã bị Nghê Diệp Tâm mặt dày mày dạn túm được rồi. Vậy là hai người cùng đi tới thư phòng Phùng Cố.
Trong viện thực an tĩnh, không có người nào, mỗi gian phòng đều đóng chặt cửa.
Nghê Diệp Tâm đẩy cửa phòng đi vào, phát hiện trong thư phòng bày không ít đồ vật. Bất quá tất cả đồ vật đều sắp xếp thực chỉnh tề, có quy tắc, thật đúng với tính cách Phùng Cố.
Nghê Diệp Tâm đi tới trước án thư, tùy tay cầm lấy một quyển sách, tùy tiện lật ra xem. Có lẽ là sổ sách, thật nhiều chữ, phần lớn Nghê Diệp Tâm xem không hiểu.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thoáng qua bốn phía.
“Nơi này thực sạch sẽ."
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
“Phùng Cố có hai tháng không ở nơi này, nhưng xem ra mỗi ngày đều có người tới quét dọn, bàn ghế đều không có bụi."
Mộ Dung Trường Tình ôm cánh tay ngồi xuống ghế, sau đó nghiêng đầu nhìn chồng sách bên cạnh, đột nhiên vươn tay rút ra một tờ giấy.
“Đó là cái gì?"
“Một bức họa."
“A?"
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, đi qua nhìn.
Là bức họa một nữ nhân nét vẽ thực không tồi. Tờ giấy này bị kẹp ở bên trong một quyển sách.
“Chẳng lẽ là Phùng Cố vẽ?"
“Sao ngươi biết?"
Nghê Diệp Tâm cười nói:
“Đoán. Nơi này là thư phòng của Phùng Cố, bức họa không phải hắn vẽ thì là vật hắn cất giữ. Đại hiệp xem nếp gắp tờ giấy Tuyên Thành thực không chỉnh tề, hẳn là tùy tay gắp lại. Nếu là Phùng Cố cất giữ sẽ tùy tiện như vậy sao? Ta cảm thấy là Phùng Cố vẽ, hắn vẽ thật không tệ nha."
Tờ giấy Tuyên Thành không lớn, vẽ một nữ nhân đang tuổi thanh xuân, tuy chỉ có một bên mặt nhưng có thể nhận ra là khuynh quốc khuynh thành, dung nhan nữ nhân phi thường xinh đẹp, hơn nữa rất có khí chất.
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.
“Là nữ tử mà Phùng Cố thích?"
Nghê Diệp Tâm lại cười.
“Ta cảm thấy không giống."
“Vì sao?"
“Phùng Cố vẽ một người, còn cất giữ. Phải nói, hắn đối với người này có cảm tình rất sâu, nhưng không nhất định là tình yêu nam nữ."
Thấy Mộ Dung Trường Tình không hiểu, Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Đại hiệp không cảm thấy nữ nhân có nét giống Phùng Thiên sao?"
“Phùng Thiên?"
Mộ Dung Trường Tình lắp bắp kinh hãi. Nhìn kỹ, thật đúng là có bảy tám phần giống nhau, đặc biệt là mày cùng môi, quả thực là giống nhau như đúc. Mũi Phùng Thiên cao hơn một ít, mặt cũng gốc cạnh hơn một ít, không mềm mại như nữ tử này.
“Bọn họ là……"
“Giống như vậy là bởi vì có quan hệ huyết thống. Nữ nhân này chẳng lẽ là mẫu thân của Phùng Cố và Phùng Thiên sao? Nhưng mà cũng có khả năng là trưởng bối thôi."
Mộ Dung Trường Tình cầm bức họa lại cẩn thận nhìn vài lần.
“Ngươi nói cũng có lý."
Nghê Diệp Tâm đem bức họa lấy lại, cũng cẩn thận quan sát trong chốc lát, rồi nói:
“Mộ Dung đại hiệp không cảm thấy nữ nhân này cùng đại hiệp cũng có vài phần tương tự sao?"
Mộ Dung Trường Tình lập tức nhíu nhíu mày, không nói chuyện.
Nghê Diệp Tâm đem bức họa tới đặt bên cạnh mặt Mộ Dung Trường Tình.
“Nhìn xem, đôi mắt thật sự có chút giống nhau."
Mộ Dung Trường Tình đẩy bức họa ra.
“Ít nói nhảm đi."
Nghê Diệp Tâm đem bức họa xếp lại, sau đó kẹp vào trong sách.
“Bức họa này hình như rất có ý nghĩ đối với Phùng Cố, chúng ta đừng làm hỏng, vẫn là nên trả lại chỗ cũ."
Nghê Diệp Tâm lại tiếp tục đi xem những quyển sách khác. Hơn phân nửa là xem không hiểu, giống như không có cái gì không ổn.
“Không có phát hiện gì."
“Vậy đi đi."
Nghê Diệp Tâm gật đầu, đứng lên. Thời điểm bước đi không chú ý, khiến tay bị thương đụng phải cạnh của án thư, đau đến giật mình một cái, nhanh chóng lui một bước, kết quả lưng lại đụng vào kệ gỗ.
“Lạch cạch"
Kệ gỗ phía sau lắc lư lung lay như sắp đổ.
Mộ Dung Trường Tình lắc mình liền vọt lên, tay phải ôm eo Nghê Diệp Tâm đem người hướng đến bên cạnh, tay trái tiếp được một cái vật sắp sửa rơi xuống, đem vật kia cằm vững vàng ở trong tay.
Đồ vật không bị vỡ, người cũng không bị thương, Mộ Dung Trường Tình lúc này mới đen mặt, muốn đem Nghê Diệp Tâm ném xuống đất.
“Đừng nhúc nhích!"
Nghê Diệp Tâm đột nhiên hô một tiếng.
Một tiếng hô này làm Mộ Dung Trường Tình bị dọa. Mộ Dung Trường Tình nhất thời không dám động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng từ trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình nhảy ra, sau đó đoạt lấy vật trong tay Mộ Dung Trường Tình.
“Nhìn xem."
Mộ Dung Trường Tình cúi đầu đã thấy vật kia hẳn là chén ngọc giao bôi, chất ngọc không tồi, có khắc đôi uyên ương bộ dạng cổ giao nhau, hẳn là ngụ ý bách niên hảo hợp.
Nghê Diệp Tâm đem cái chén lật lại, liền nhìn thấy phía dưới đôi uyên ương có khắc một cái đồ án.
“Xà Văn Đồ Đằng?"
Mộ Dung Trường Tình kinh ngạc nói.
Nghê Diệp Tâm sờ sờ, điêu khắc thực tốt, sờ lên thực trơn lán, cũng không có cạnh sắc bén, hẳn là khắc đã lâu.
Cái Xà Văn Đồ Đằng này cùng cái ở đáy rương gỗ rất giống nhau, xà không có sừng và móng vuốt, đồ đằng thực bình thường, cũng không có cái gì không ổn.
Nghê Diệp Tâm nhìn vài lần.
“Vì sao phía dưới uyên ương lại có cái đồ đằng này?"
“Đây là đồ vật Phùng gia, cầm đi hỏi Phùng Thiên sẽ biết."
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
“Nhưng mà Phùng Thiên cũng không đơn giản, hắn sẽ trực tiếp nói cho chúng ta biết sao?"
Phùng Thiên thoạt nhìn thái độ rất tốt, bất quá Nghê Diệp Tâm nhìn ra người này tuyệt đối có rất nhiều bí mật trong lòng. Loại người này không thích cùng người khác nói hết những gì trong lòng. Có lẽ nói che dấu bí mật đã là bản năng của hắn. Nhưng bất luận như thế nào, bọn họ cũng phải đi hỏi một câu.
Tác giả :
Trường Sinh Thiên Diệp