Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong
Chương 109: Mỹ nam xuất dục đồ
Ở thời điểm Nghê Diệp Tâm nhìn vào thùng tắm, Mộ Dung Trường Tình thiếu chút nữa liền tát một cái cho kẻ hiếu kỳ bay xa. Bất quá khi nghe được giọng điệu chua lòm của ai kia, Mộ Dung Trường Tình sửng sốt một chút, ngay sau đó cười một tiếng, còn tỏ ra rất vui sướng.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình lại bị cười nhạo, trong lòng kêu một tiếng không phục.
Thật là làm người ta tức chết.
Nghê Diệp Tâm nhìn mình rồi nhìn Mộ Dung Trường Tình so sánh: vóc dáng cao hơn một chút, cơ bắp nhiều hơn một chút, diện mạo hoàn hảo hơn một chút, soái khí hơn một chút, hiện tại nơi đó cũng lớn hơn một cỡ!
Nghê Diệp Tâm bĩu môi, nói:
“Mộ Dung đại hiệp khẳng định chưa nghe nói qua có một loại bệnh gọi là hội chứng Tăng trưởng quá mức. Ngẫm lại, ta cảm thấy đại hiệp khẳng định là……"
(Hội chứng Tăng trưởng quá mức: mắc phải hội chứng này sẽ có một phần cơ thể lớn nhanh hơn phần còn lại. Tăng trưởng quá mức là hội chứng Beckwith Wiedemann. Đây là hội chứng có tính di truyền, ảnh hưởng đến nhiều cơ quan với đặc điểm nổi trội là sự tăng trưởng quá mức bình thường.)
“Rầm"
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên từ trong nước vươn một bàn tay ra, lập tức nắm cằm, khiến cho Nghê Diệp Tâm không có biện pháp nói nữa.
Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không muốn nghe nói cái hội chứng tăng trưởng gì gì đó, tuy không hiểu nhưng cảm giác tuyệt đối không phải lời hay. Từ miệng Nghê Diệp Tâm nói ra, tám phần đều là có thể tức chết người.
“Ô ô.."
Nghê Diệp Tâm cảm thấy quai hàm đặc biệt đau, lúc này nước miếng thật sự chảy xuống.
Mộ Dung Trường Tình buông ra, nói:
“Đi ngủ."
Nghê Diệp Tâm lưu luyến, nói:
“Ta hiện tại không mệt, ta giúp đại hiệp kì cọ lưng."
Nghê Diệp Tâm nói xong liền duỗi tay sờ phía sau lưng Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình muốn ngăn cản, bất quá động tác của Nghê Diệp Tâm quá mau, hắn lập tức liền cảm giác được bàn tay lạnh ngắt ở phía sau lưng mình. Hắn giật mình.
Nghê Diệp Tâm từ giường chạy tới, không có mang giày, hơn nữa chỉ mặc quần áo mỏng. Thời tiết lạnh như vậy, tay không lạnh mới kỳ quái. Mộ Dung Trường Tình đang ngâm mình ở trong thùng nước ấm, toàn thân đều nóng, liền cảm giác tay Nghê Diệp Tâm càng lạnh.
Nghê Diệp Tâm sờ tới cơ bắp rắn chắc trên lưng Mộ Dung Trường Tình, cảm thấy phía sau lưng đã cứng rắn như vậy, thật không biết trên người còn có bao nhiêu cơ bắp.
Bàn tay lại không an phận sờ liền cảm giác được Mộ Dung Trường Tình hơi run run lên một chút. Nghê Diệp Tâm cười hì hì nói:
“ Trên người đại hiệp nóng nha, tay của ta có phải đặc biệt mát lạnh hay không? Sảng khoái không?"
Mộ Dung Trường Tình đau đầu. Tuy rằng tay Nghê Diệp Tâm thực lạnh, bất quá không biết vì cái gì, cảm giác sờ ở sau lưng, trừ lúc đầu tiên làm giật mình một cái, lúc sau càng lúc càng nóng bỏng.
Nghê Diệp Tâm được thế làm tới, hai tay đều cho vào thùng tắm, ở phía sau lưng Mộ Dung Trường Tình sờ tới sờ lui, còn luôn hỏi:
“Lạnh không, lạnh không?"
Mộ Dung Trường Tình trợn mắt, nói:
“Tránh ra, ta muốn đi ra."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức liền cười, đôi tay nâng quai hàm, liền ghé vào bên cạnh, nói:
“Ta không có gì đáng ngại, đại hiệp coi như ta không tồn tại."
Nghê Diệp Tâm mặt cười đầy xấu xa, ánh mắt sáng quắc. Mộ Dung Trường Tình thật sự không thể xem kẻ háo sắc không tồn tại.
Nghê Diệp Tâm không đi, Mộ Dung Trường Tình cũng không nhúc nhích. Một ngồi trong thùng tắm, một ghé vào bên ngoài, mắt to trừng mắt nhỏ giằng co.
Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không biết, Nghê Diệp Tâm khi nào nhẫn nại tốt như vậy, cũng không mệt nhọc, thoạt nhìn tinh thần phấn chấn.
Nghê Diệp Tâm quyết tâm muốn xem mỹ nam từ thùng tắm bước ra. Thấy Mộ Dung Trường Tình không ra, liền duỗi tay vào thùng múc nước rót lên trên bờ vai trần của Mộ Dung Trường Tình.
“Đại hiệp, nước hình như không còn ấm?"
Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, nhìn Nghê Diệp Tâm không ngừng dùng tay nghịch nước. Tay áo Nghê Diệp Tâm đều dính nước. Nước bị khuấy động tạo ra gợn sóng không ngừng, làm Mộ Dung Trường Tình cảm thấy không khí có chút kỳ quái.
Bởi vì Mộ Dung đại hiệp phát hiện thân thể có chút khô nóng, phía dưới có xu thế ngẩng đầu.
Nói thật ra, tuy rằng Mộ Dung Trường Tình đối với Nghê Diệp Tâm có chút hảo cảm, cũng không giống như trước luôn mâu thuẫn, ngẫu nhiên sẽ muốn hôn môi, nhưng……
Mộ Dung Trường Tình nhớ tới hình vẽ trong xuân cung đồ liền nhíu nhíu mày. Thì ra nam nhân cùng nam nhân làm, không giống nam nhân cùng nữ nhân làm. Xuân cung đồ vẽ rất rõ ràng, nam nhân cùng nam nhân làm là phải dùng đến mặt sau.
Đối với Mộ Dung đại hiệp có thói ở sạch đã không thể tiếp thu hôn lưỡi thì dùng mặt sau càng không thế nào chấp nhận...
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, nói:
“Nếu không tránh ra, ta khiến cho ngươi hối hận."
Nghê Diệp Tâm nghe nói cũng có điểm sợ, đột nhiên liền nhớ tới ngày đó Mộ Dung Trường Tình muốn đem ngọc thế thọc vào mông mình....
Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, cảm thấy mình không thể quẫn bách như thế. Dù sao bọn họ là "tình trong như đã mặt ngoài còn e", không thể vẫn luôn không có tiến triển. Nghê Diệp Tâm liền cười nói:
“Đại hiệp đã thẹn thùng, ta cũng dễ dàng thẹn thùng."
“……"
Mộ Dung Trường Tình không nói nữa.
“Rầm"
Một âm thanh vang lên, nước văng ra tứ tán. Nghê Diệp Tâm hút một ngụm khí lạnh, sau đó liền sặc nước.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên đứng lên. Bất quá không đợi Nghê Diệp Tâm kịp thưởng thức "mỹ nam xuất dục đồ", đã bị Mộ Dung Trường Tình ôm bờ vai, sau đó dùng lực túm vào thùng tắm.
Nghê Diệp Tâm quả thực chính là ngã lộn nhào vào thùng nước. Không chỉ bị sặc nước, còn bị cay mắt. Nghê Diệp Tâm vội vàng sử dụng cả tay chân bò dậy, lau lau mặt.
Mà lúc này, Mộ Dung Trường Tình đã thong thả ung dung từ thùng tắm đi ra ngoài, quần áo cũng mặc xong.
Nghê Diệp Tâm tức khắc giậm chân kêu to.
“Đại hiệp muốn mưu sát phu quân sao? Ta thiếu chút nữa bị chết đuối."
Mộ Dung Trường Tình khẽ cười.
“Đã cảnh báo với ngươi rồi."
Nghê Diệp Tâm không thấy được "mỹ nam xuất dục đồ", kết quả chính mình còn thành con gà rớt vào nồi nước. Từ thùng tắm bò ra, cả người đều ướt sũng. Vừa rồi bị Mộ Dung Trường Tình trực tiếp ném vào thùng tắm đã ướt một bộ quần áo, hiện tại lại ướt thêm một bộ. Nghê Diệp Tâm ủ rũ cụp đuôi nói:
“Đại hiệp phải chịu trách nhiệm nha. Ta đã không còn quần áo sạch để thay rồi."
Mộ Dung Trường Tình không để ý tới, mặc xong quần áo liền nằm lên giường, chuẩn bị ngủ.
Nghê Diệp Tâm ướt sũng đi qua, cả người chảy “tí tách", ai oán nhìn Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình vẫn không để ý tới. Nghê Diệp Tâm đành phải đi tìm khăn lau khô mình, sau đó cởi quần áo. Lén lút chạy đến mép giường, Nghê Diệp Tâm duỗi tay cầm một cái áo của Mộ Dung Trường Tình mặc vào.
Mộ Dung Trường Tình mở to mắt, nhìn một cái, bất quá không nói lời nào, coi như không có phát hiện.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mỹ mãn mặc áo vào. Mặc áo xong rồi mới phát hiện áo thật sự quá lớn, đã dài tới nửa đùi, có thể che được mông, căn bản không cần mặc quần. Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn cái quần, vẫn không có ý duỗi tay lấy.
Nghê Diệp Tâm lạnh đến phát run, nhanh chóng bò lên giường, chui vào chăn, ở trong chăn run run một lúc mới cảm thấy ấm áp hơn.
Mộ Dung Trường Tình cho rằng Nghê Diệp Tâm đã quậy phá đủ rồi, lúc này có thể ngủ. Ai mà ngờ căn bản không có chuyện như vậy.
Mộ Dung Trường Tình nhắm mắt lại, liền nghe được bên cạnh có tiếng.
Là âm thanh Nghê Diệp Tâm dùng lực hút khí.
Mộ Dung Trường Tình thật sự buồn bực. Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh làm cái gì? Chẳng lẽ bởi vì vừa rồi bị hắn ném vào thùng nước cho nên đang khóc?
Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc vẫn nhịn không được mở mắt nhìn sang bên cạnh. Vừa thấy thiếu chút nữa Mộ Dung đại hiệp bị tức chết.
Nghê Diệp Tâm nằm nghiêng, lộ ra cái đầu cùng hai tay. Nghê Diệp Tâm đang mặc áo của Mộ Dung Trường Tình cho nên tay áo rất dài, Nghê Diệp Tâm liền nắm lấy hai tay áo đặt ở mũi, dùng lực hít hít, còn ngây ngô cười.
Mộ Dung Trường Tình tức khắc đen mặt.
Nghê Diệp Tâm đột nhiên nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình trợn mắt, vặn vẹo nhích người qua, nhỏ giọng nói:
“Đại hiệp, quần áo này thơm ngào ngạt, thật thơm nha."
“……"
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát quay người đi, coi như chưa phát hiện cái gì.
Nghê Diệp Tâm cũng không làm gì, bất quá âm thanh hít mũi vẫn còn, cho đến khi Nghê Diệp Tâm thật sự chống đỡ không được cơn buồn ngủ mới an tĩnh lại.
Mộ Dung Trường Tình thật là đau đầu, lại cảm thấy thực bất đắc dĩ, chờ Nghê Diệp Tâm ngủ rồi hắn mới ngủ.
Khách điếm thực đơn sơ, trời lại lạnh, chăn mỏng không thể ấm áp. Nghê Diệp Tâm có lẽ là quá sợ lạnh, tuy rằng đã ngủ nhưng theo bản năng vẫn hướng vào trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình chui vào.
Nhưng Nghê Diệp Tâm thò qua một ít, Mộ Dung Trường Tình liền dịch một chút. Đến khi không còn chỗ dịch, nếu dịch nữa sẽ rớt xuống giường, Mộ Dung Trường Tình lúc này mới nhịn, dứt khoát để cho Nghê Diệp Tâm dựa vào mình. Nhưng sau đó, Mộ Dung Trường Tình phát hiện Nghê Diệp Tâm không chỉ chui vào trong lòng ngực, còn đem chân gác lên chân hắn, dùng sức cọ xát, tựa như làm vậy sẽ cảm thấy ấm áp hơn.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy đêm nay thật là dài. Hắn nhịn không được muốn đem chân Nghê Diệp Tâm ném ra, kết quả tay liền sờ tới làn da trơn tru. Lúc này Mộ Dung đại hiệp mới nhớ tới Nghê Diệp Tâm chỉ mặc áo của mình, mà không có mặc quần.
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, theo bản năng lại sờ sờ. Nghê Diệp Tâm quả nhiên không có mặc quần, lúc này một chân gác lên đùi hắn. Làn da Nghê Diệp Tâm sờ lên thực trơn mượt, trên đùi cũng không gầy, sờ lên cảm giác không tồi.
“Ư……"
Trong lúc ngủ mơ Nghê Diệp Tâm còn rên một tiếng, tựa như là bị ngứa khi Mộ Dung Trường Tình sờ đến, bất quá không có tỉnh lại.
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Bàn tay trên đùi Nghê Diệp Tâm lại hướng về phía sau xem xét.
Mộ Dung Trường Tình đã từng xem qua vài trang xuân cung đồ, lúc này trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh kích thích kia.
Ngón tay Mộ Dung Trường Tình di chuyển tới cánh mông Nghê Diệp Tâm thì dừng động tác dừng lại. Hắn cảm thấy mình tuyệt đối là điên rồi. Mộ Dung Trường Tình thu ngón tay, rồi lại có chút lưu luyến, nhẹ nhàng sờ soạng ở trên đùi Nghê Diệp Tâm hai lần.《HunhHn786》
Xúc cảm này làm người ta có chút hưng phấn.
Mà không chỉ là Mộ Dung Trường Tình cảm thấy hưng phấn, ngay cả Nghê Diệp Tâm cũng cảm giác được hưng phấn.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cảm giác được trong lúc ngủ mơ Nghê Diệp Tâm vẫn lặng lẽ làm bậy, có một thứ gì đó chậm rãi chọc vào trên đùi hắn.
Hô hấp Mộ Dung Trường Tình cũng trở nên dồn dập. Nhưng mà ngay lúc này, Nghê Diệp Tâm lại phát ra một tiếng rên, sau đó thân thể run lên, hô hấp dồn dập, hẳn là sắp tỉnh lại.
Mộ Dung Trường Tình lập tức liền thu tay trở về, sau đó nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, làm bộ đang ngủ say.
Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng mở to mắt, cũng không có phát hiện Mộ Dung Trường Tình không ngủ. Nghê Diệp Tâm tỉnh lại, liền phát hiện tư thế của mình không thích hợp, thật sự là cảm thấy thẹn. Hơn nữa hiện tại phía dưới còn đứng thẳng……
Nghê Diệp Tâm giật mình té lộn nhào trên giường. Khi bò dậy còn không quên thật cẩn thận, sợ làm Mộ Dung Trường Tình tỉnh.
Nghê Diệp Tâm vội vàng xuống giường, tùy tiện lấy một cái quần mặc vào, sau đó bay nhanh ra ngoài.
Mộ Dung Trường Tình tuy rằng không mở mắt, bất quá vẫn biết Nghê Diệp Tâm chạy đi.
Vừa rồi Nghê Diệp Tâm có một giấc mộng, rất ư là hổ thẹn. Khi bừng tỉnh lại, Nghê Diệp Tâm tuyệt vọng phát hiện mình cũng thật sự cứng rắn. Lúc này hơn nửa đêm, Nghê Diệp Tâm lại không còn buồn ngủ, chỉ cảm thấy thẹn muốn chết, chạy nhanh tìm chỗ không có ai để giải quyết vấn đề sinh lý.
Bất quá Nghê Diệp Tâm chạy ra khỏi phòng liền ngây dại. Nơi này chính là khách điếm, chạy ra cũng không có chỗ giải quyết vấn đề sinh lý nha. Nghê Diệp Tâm buồn rầu một trận, không có biện pháp, đành phải căng da đầu trở về phòng.
Mộ Dung Trường Tình phát hiện Nghê Diệp Tâm đi ra ngoài, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì. Bất quá Mộ Dung Trường Tình vừa muốn ngồi dậy, liền nghe được tiếng bước chân, Nghê Diệp Tâm đã vội vã trở lại.
Nghê Diệp Tâm lặng lẽ đẩy cửa vào, xoay người đóng cửa cẩn thận. Mộ Dung Trường Tình nghe được hô hấp Nghê Diệp Tâm hơi dồn dập.
Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua giường thấy Mộ Dung Trường Tình nhắm mắt lại giống như đang ngủ say. Vì không dám trở lại giường, cảm giác quá thẹn, Nghê Diệp Tâm đành phải né tránh.
Nghê Diệp Tâm chạy tới phòng góc, dùng thùng tắm che chắn, sử dụng tay tự giải quyết.
Nghê Diệp Tâm cắn răng không dám phát ra tiếng, trời lạnh mà một thân đều là mồ hôi, muốn nhanh chóng phát tiết một lần. Nhưng càng sốt ruột lại càng ra không được, hô hấp càng dồn dập.
Nghê Diệp Tâm vừa dùng tay vuốt ve tiểu đệ, vừa liếc mắt nhìn giường, sợ Mộ Dung Trường Tình đột nhiên tỉnh sẽ phát hiện mình đang làm cái gì.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy buồn cười. Nghê Diệp Tâm mà cũng có thời điểm thẹn thùng. Hắn hảo tâm trở mình, mặt xoay vào trong, như vậy Nghê Diệp Tâm không cần canh chừng nữa.
Nghê Diệp Tâm thấy được hắn xoay người đã hoảng sợ, bất quá lập tức nhẹ nhàng thở ra, hô hấp trở nên điều hòa hơn nhiều.
Mộ Dung Trường Tình mới đầu cảm thấy buồn cười, bất quá sau đó lại cảm thấy có điểm không thích hợp. Bởi vì hắn phát hiện chính mình cũng có chút phát hỏa.
Tiếng thở dồn dập của Nghê Diệp Tâm tựa như tràn ngập ở bên tai, hơn nữa trong tiếng thở còn lộ ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ. Hiển nhiên cũng không phải Nghê Diệp Tâm cố ý, nhưng loại âm thanh này giống như có thể khiêu khích người.
Mộ Dung Trường Tình tận lực nín thở ngưng thần, nhưng hắn lại thấy càng lúc càng nóng. Từ từ Mộ Dung Trường Tình phát hiện chính mình cũng cứng rắn, thật sự là quá không xong.
Nghê Diệp Tâm xử lý một hồi, cuối cùng đã phát tiết, nhẹ nhàng thở ra, cảm giác thoải mái nhiều. Thật cẩn thận xử lý một chút, rửa sạch xong, lúc này Nghê Diệp Tâm cảm giác thần thanh khí sảng, nhẹ nhàng bò lên giường.
Nghê Diệp Tâm sắp bị đông lạnh thành băng, chạy nhanh chui vào trong chăn, trong lòng thấy phi thường may mắn vì Mộ Dung đại hiệp không có tỉnh lại.
Nghê Diệp Tâm lạnh đến phát run, cảm giác trong chăn cũng thực lạnh, một chút ấm áp cũng không có. Lặng lẽ nhích lại gần Mộ Dung Trường Tình, Nghê Diệp Tâm cảm giác Mộ Dung đại hiệp tựa như cái lò sưởi đặc biệt ấm.
Bất quá nghe nói rất nhiều người thân nhiệt cao hay bạo lực. Kỳ thật Mộ Dung đại hiệp cũng giống vậy, cũng thực dễ dàng nổi nóng.
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, sau đó lại hướng về phía Mộ Dung Trường Tình nhích lại gần.
Dựa vào như vậy, Nghê Diệp Tâm đột nhiên sửng sốt. Bởi vì hai người dán lại gần nhau cho nên Nghê Diệp Tâm phát hiện một bí mật.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, lập tức mở mắt ra, nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình, nhỏ giọng nói:
“Đại... đại.. đại hiệp…… không... không ngủ phải không?"
Mộ Dung Trường Tình nhắm mắt lại, không tính toán để ý Nghê Diệp Tâm.
Bất quá Nghê Diệp Tâm vẫn nhỏ giọng nói:
“Đại... đại... đại hiệp…… hình như có cái gì đâm vào ta……"
“Câm miệng!"
Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc nhịn không nổi nữa, mở to mắt, nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói hai chữ.
Nghê Diệp Tâm vừa rồi dựa vào, đột nhiên liền phát hiện có thứ gì đó đâm vào đùi mình. Quả thực cảm giác quen quen, Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt.
Mộ Dung Trường Tình lập tức xoay người ngồi dậy. Hắn vừa rồi nghe được Nghê Diệp Tâm thở dốc, liền có một chút phản ứng, không nghĩ tới còn bị bóc trần....
Hiện giờ Mộ Dung đại hiệp giống như muốn nổi trận lôi đình……
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình lại bị cười nhạo, trong lòng kêu một tiếng không phục.
Thật là làm người ta tức chết.
Nghê Diệp Tâm nhìn mình rồi nhìn Mộ Dung Trường Tình so sánh: vóc dáng cao hơn một chút, cơ bắp nhiều hơn một chút, diện mạo hoàn hảo hơn một chút, soái khí hơn một chút, hiện tại nơi đó cũng lớn hơn một cỡ!
Nghê Diệp Tâm bĩu môi, nói:
“Mộ Dung đại hiệp khẳng định chưa nghe nói qua có một loại bệnh gọi là hội chứng Tăng trưởng quá mức. Ngẫm lại, ta cảm thấy đại hiệp khẳng định là……"
(Hội chứng Tăng trưởng quá mức: mắc phải hội chứng này sẽ có một phần cơ thể lớn nhanh hơn phần còn lại. Tăng trưởng quá mức là hội chứng Beckwith Wiedemann. Đây là hội chứng có tính di truyền, ảnh hưởng đến nhiều cơ quan với đặc điểm nổi trội là sự tăng trưởng quá mức bình thường.)
“Rầm"
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên từ trong nước vươn một bàn tay ra, lập tức nắm cằm, khiến cho Nghê Diệp Tâm không có biện pháp nói nữa.
Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không muốn nghe nói cái hội chứng tăng trưởng gì gì đó, tuy không hiểu nhưng cảm giác tuyệt đối không phải lời hay. Từ miệng Nghê Diệp Tâm nói ra, tám phần đều là có thể tức chết người.
“Ô ô.."
Nghê Diệp Tâm cảm thấy quai hàm đặc biệt đau, lúc này nước miếng thật sự chảy xuống.
Mộ Dung Trường Tình buông ra, nói:
“Đi ngủ."
Nghê Diệp Tâm lưu luyến, nói:
“Ta hiện tại không mệt, ta giúp đại hiệp kì cọ lưng."
Nghê Diệp Tâm nói xong liền duỗi tay sờ phía sau lưng Mộ Dung Trường Tình. Mộ Dung Trường Tình muốn ngăn cản, bất quá động tác của Nghê Diệp Tâm quá mau, hắn lập tức liền cảm giác được bàn tay lạnh ngắt ở phía sau lưng mình. Hắn giật mình.
Nghê Diệp Tâm từ giường chạy tới, không có mang giày, hơn nữa chỉ mặc quần áo mỏng. Thời tiết lạnh như vậy, tay không lạnh mới kỳ quái. Mộ Dung Trường Tình đang ngâm mình ở trong thùng nước ấm, toàn thân đều nóng, liền cảm giác tay Nghê Diệp Tâm càng lạnh.
Nghê Diệp Tâm sờ tới cơ bắp rắn chắc trên lưng Mộ Dung Trường Tình, cảm thấy phía sau lưng đã cứng rắn như vậy, thật không biết trên người còn có bao nhiêu cơ bắp.
Bàn tay lại không an phận sờ liền cảm giác được Mộ Dung Trường Tình hơi run run lên một chút. Nghê Diệp Tâm cười hì hì nói:
“ Trên người đại hiệp nóng nha, tay của ta có phải đặc biệt mát lạnh hay không? Sảng khoái không?"
Mộ Dung Trường Tình đau đầu. Tuy rằng tay Nghê Diệp Tâm thực lạnh, bất quá không biết vì cái gì, cảm giác sờ ở sau lưng, trừ lúc đầu tiên làm giật mình một cái, lúc sau càng lúc càng nóng bỏng.
Nghê Diệp Tâm được thế làm tới, hai tay đều cho vào thùng tắm, ở phía sau lưng Mộ Dung Trường Tình sờ tới sờ lui, còn luôn hỏi:
“Lạnh không, lạnh không?"
Mộ Dung Trường Tình trợn mắt, nói:
“Tránh ra, ta muốn đi ra."
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, lập tức liền cười, đôi tay nâng quai hàm, liền ghé vào bên cạnh, nói:
“Ta không có gì đáng ngại, đại hiệp coi như ta không tồn tại."
Nghê Diệp Tâm mặt cười đầy xấu xa, ánh mắt sáng quắc. Mộ Dung Trường Tình thật sự không thể xem kẻ háo sắc không tồn tại.
Nghê Diệp Tâm không đi, Mộ Dung Trường Tình cũng không nhúc nhích. Một ngồi trong thùng tắm, một ghé vào bên ngoài, mắt to trừng mắt nhỏ giằng co.
Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không biết, Nghê Diệp Tâm khi nào nhẫn nại tốt như vậy, cũng không mệt nhọc, thoạt nhìn tinh thần phấn chấn.
Nghê Diệp Tâm quyết tâm muốn xem mỹ nam từ thùng tắm bước ra. Thấy Mộ Dung Trường Tình không ra, liền duỗi tay vào thùng múc nước rót lên trên bờ vai trần của Mộ Dung Trường Tình.
“Đại hiệp, nước hình như không còn ấm?"
Mộ Dung Trường Tình không nói chuyện, nhìn Nghê Diệp Tâm không ngừng dùng tay nghịch nước. Tay áo Nghê Diệp Tâm đều dính nước. Nước bị khuấy động tạo ra gợn sóng không ngừng, làm Mộ Dung Trường Tình cảm thấy không khí có chút kỳ quái.
Bởi vì Mộ Dung đại hiệp phát hiện thân thể có chút khô nóng, phía dưới có xu thế ngẩng đầu.
Nói thật ra, tuy rằng Mộ Dung Trường Tình đối với Nghê Diệp Tâm có chút hảo cảm, cũng không giống như trước luôn mâu thuẫn, ngẫu nhiên sẽ muốn hôn môi, nhưng……
Mộ Dung Trường Tình nhớ tới hình vẽ trong xuân cung đồ liền nhíu nhíu mày. Thì ra nam nhân cùng nam nhân làm, không giống nam nhân cùng nữ nhân làm. Xuân cung đồ vẽ rất rõ ràng, nam nhân cùng nam nhân làm là phải dùng đến mặt sau.
Đối với Mộ Dung đại hiệp có thói ở sạch đã không thể tiếp thu hôn lưỡi thì dùng mặt sau càng không thế nào chấp nhận...
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nhìn Nghê Diệp Tâm một cái, nói:
“Nếu không tránh ra, ta khiến cho ngươi hối hận."
Nghê Diệp Tâm nghe nói cũng có điểm sợ, đột nhiên liền nhớ tới ngày đó Mộ Dung Trường Tình muốn đem ngọc thế thọc vào mông mình....
Nghê Diệp Tâm lắc lắc đầu, cảm thấy mình không thể quẫn bách như thế. Dù sao bọn họ là "tình trong như đã mặt ngoài còn e", không thể vẫn luôn không có tiến triển. Nghê Diệp Tâm liền cười nói:
“Đại hiệp đã thẹn thùng, ta cũng dễ dàng thẹn thùng."
“……"
Mộ Dung Trường Tình không nói nữa.
“Rầm"
Một âm thanh vang lên, nước văng ra tứ tán. Nghê Diệp Tâm hút một ngụm khí lạnh, sau đó liền sặc nước.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên đứng lên. Bất quá không đợi Nghê Diệp Tâm kịp thưởng thức "mỹ nam xuất dục đồ", đã bị Mộ Dung Trường Tình ôm bờ vai, sau đó dùng lực túm vào thùng tắm.
Nghê Diệp Tâm quả thực chính là ngã lộn nhào vào thùng nước. Không chỉ bị sặc nước, còn bị cay mắt. Nghê Diệp Tâm vội vàng sử dụng cả tay chân bò dậy, lau lau mặt.
Mà lúc này, Mộ Dung Trường Tình đã thong thả ung dung từ thùng tắm đi ra ngoài, quần áo cũng mặc xong.
Nghê Diệp Tâm tức khắc giậm chân kêu to.
“Đại hiệp muốn mưu sát phu quân sao? Ta thiếu chút nữa bị chết đuối."
Mộ Dung Trường Tình khẽ cười.
“Đã cảnh báo với ngươi rồi."
Nghê Diệp Tâm không thấy được "mỹ nam xuất dục đồ", kết quả chính mình còn thành con gà rớt vào nồi nước. Từ thùng tắm bò ra, cả người đều ướt sũng. Vừa rồi bị Mộ Dung Trường Tình trực tiếp ném vào thùng tắm đã ướt một bộ quần áo, hiện tại lại ướt thêm một bộ. Nghê Diệp Tâm ủ rũ cụp đuôi nói:
“Đại hiệp phải chịu trách nhiệm nha. Ta đã không còn quần áo sạch để thay rồi."
Mộ Dung Trường Tình không để ý tới, mặc xong quần áo liền nằm lên giường, chuẩn bị ngủ.
Nghê Diệp Tâm ướt sũng đi qua, cả người chảy “tí tách", ai oán nhìn Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình vẫn không để ý tới. Nghê Diệp Tâm đành phải đi tìm khăn lau khô mình, sau đó cởi quần áo. Lén lút chạy đến mép giường, Nghê Diệp Tâm duỗi tay cầm một cái áo của Mộ Dung Trường Tình mặc vào.
Mộ Dung Trường Tình mở to mắt, nhìn một cái, bất quá không nói lời nào, coi như không có phát hiện.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mỹ mãn mặc áo vào. Mặc áo xong rồi mới phát hiện áo thật sự quá lớn, đã dài tới nửa đùi, có thể che được mông, căn bản không cần mặc quần. Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn cái quần, vẫn không có ý duỗi tay lấy.
Nghê Diệp Tâm lạnh đến phát run, nhanh chóng bò lên giường, chui vào chăn, ở trong chăn run run một lúc mới cảm thấy ấm áp hơn.
Mộ Dung Trường Tình cho rằng Nghê Diệp Tâm đã quậy phá đủ rồi, lúc này có thể ngủ. Ai mà ngờ căn bản không có chuyện như vậy.
Mộ Dung Trường Tình nhắm mắt lại, liền nghe được bên cạnh có tiếng.
Là âm thanh Nghê Diệp Tâm dùng lực hút khí.
Mộ Dung Trường Tình thật sự buồn bực. Nghê Diệp Tâm ở bên cạnh làm cái gì? Chẳng lẽ bởi vì vừa rồi bị hắn ném vào thùng nước cho nên đang khóc?
Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc vẫn nhịn không được mở mắt nhìn sang bên cạnh. Vừa thấy thiếu chút nữa Mộ Dung đại hiệp bị tức chết.
Nghê Diệp Tâm nằm nghiêng, lộ ra cái đầu cùng hai tay. Nghê Diệp Tâm đang mặc áo của Mộ Dung Trường Tình cho nên tay áo rất dài, Nghê Diệp Tâm liền nắm lấy hai tay áo đặt ở mũi, dùng lực hít hít, còn ngây ngô cười.
Mộ Dung Trường Tình tức khắc đen mặt.
Nghê Diệp Tâm đột nhiên nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình trợn mắt, vặn vẹo nhích người qua, nhỏ giọng nói:
“Đại hiệp, quần áo này thơm ngào ngạt, thật thơm nha."
“……"
Mộ Dung Trường Tình dứt khoát quay người đi, coi như chưa phát hiện cái gì.
Nghê Diệp Tâm cũng không làm gì, bất quá âm thanh hít mũi vẫn còn, cho đến khi Nghê Diệp Tâm thật sự chống đỡ không được cơn buồn ngủ mới an tĩnh lại.
Mộ Dung Trường Tình thật là đau đầu, lại cảm thấy thực bất đắc dĩ, chờ Nghê Diệp Tâm ngủ rồi hắn mới ngủ.
Khách điếm thực đơn sơ, trời lại lạnh, chăn mỏng không thể ấm áp. Nghê Diệp Tâm có lẽ là quá sợ lạnh, tuy rằng đã ngủ nhưng theo bản năng vẫn hướng vào trong lòng ngực Mộ Dung Trường Tình chui vào.
Nhưng Nghê Diệp Tâm thò qua một ít, Mộ Dung Trường Tình liền dịch một chút. Đến khi không còn chỗ dịch, nếu dịch nữa sẽ rớt xuống giường, Mộ Dung Trường Tình lúc này mới nhịn, dứt khoát để cho Nghê Diệp Tâm dựa vào mình. Nhưng sau đó, Mộ Dung Trường Tình phát hiện Nghê Diệp Tâm không chỉ chui vào trong lòng ngực, còn đem chân gác lên chân hắn, dùng sức cọ xát, tựa như làm vậy sẽ cảm thấy ấm áp hơn.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy đêm nay thật là dài. Hắn nhịn không được muốn đem chân Nghê Diệp Tâm ném ra, kết quả tay liền sờ tới làn da trơn tru. Lúc này Mộ Dung đại hiệp mới nhớ tới Nghê Diệp Tâm chỉ mặc áo của mình, mà không có mặc quần.
Mộ Dung Trường Tình sửng sốt, theo bản năng lại sờ sờ. Nghê Diệp Tâm quả nhiên không có mặc quần, lúc này một chân gác lên đùi hắn. Làn da Nghê Diệp Tâm sờ lên thực trơn mượt, trên đùi cũng không gầy, sờ lên cảm giác không tồi.
“Ư……"
Trong lúc ngủ mơ Nghê Diệp Tâm còn rên một tiếng, tựa như là bị ngứa khi Mộ Dung Trường Tình sờ đến, bất quá không có tỉnh lại.
Mộ Dung Trường Tình đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Bàn tay trên đùi Nghê Diệp Tâm lại hướng về phía sau xem xét.
Mộ Dung Trường Tình đã từng xem qua vài trang xuân cung đồ, lúc này trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh kích thích kia.
Ngón tay Mộ Dung Trường Tình di chuyển tới cánh mông Nghê Diệp Tâm thì dừng động tác dừng lại. Hắn cảm thấy mình tuyệt đối là điên rồi. Mộ Dung Trường Tình thu ngón tay, rồi lại có chút lưu luyến, nhẹ nhàng sờ soạng ở trên đùi Nghê Diệp Tâm hai lần.《HunhHn786》
Xúc cảm này làm người ta có chút hưng phấn.
Mà không chỉ là Mộ Dung Trường Tình cảm thấy hưng phấn, ngay cả Nghê Diệp Tâm cũng cảm giác được hưng phấn.
Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên cảm giác được trong lúc ngủ mơ Nghê Diệp Tâm vẫn lặng lẽ làm bậy, có một thứ gì đó chậm rãi chọc vào trên đùi hắn.
Hô hấp Mộ Dung Trường Tình cũng trở nên dồn dập. Nhưng mà ngay lúc này, Nghê Diệp Tâm lại phát ra một tiếng rên, sau đó thân thể run lên, hô hấp dồn dập, hẳn là sắp tỉnh lại.
Mộ Dung Trường Tình lập tức liền thu tay trở về, sau đó nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, làm bộ đang ngủ say.
Nghê Diệp Tâm mơ mơ màng màng mở to mắt, cũng không có phát hiện Mộ Dung Trường Tình không ngủ. Nghê Diệp Tâm tỉnh lại, liền phát hiện tư thế của mình không thích hợp, thật sự là cảm thấy thẹn. Hơn nữa hiện tại phía dưới còn đứng thẳng……
Nghê Diệp Tâm giật mình té lộn nhào trên giường. Khi bò dậy còn không quên thật cẩn thận, sợ làm Mộ Dung Trường Tình tỉnh.
Nghê Diệp Tâm vội vàng xuống giường, tùy tiện lấy một cái quần mặc vào, sau đó bay nhanh ra ngoài.
Mộ Dung Trường Tình tuy rằng không mở mắt, bất quá vẫn biết Nghê Diệp Tâm chạy đi.
Vừa rồi Nghê Diệp Tâm có một giấc mộng, rất ư là hổ thẹn. Khi bừng tỉnh lại, Nghê Diệp Tâm tuyệt vọng phát hiện mình cũng thật sự cứng rắn. Lúc này hơn nửa đêm, Nghê Diệp Tâm lại không còn buồn ngủ, chỉ cảm thấy thẹn muốn chết, chạy nhanh tìm chỗ không có ai để giải quyết vấn đề sinh lý.
Bất quá Nghê Diệp Tâm chạy ra khỏi phòng liền ngây dại. Nơi này chính là khách điếm, chạy ra cũng không có chỗ giải quyết vấn đề sinh lý nha. Nghê Diệp Tâm buồn rầu một trận, không có biện pháp, đành phải căng da đầu trở về phòng.
Mộ Dung Trường Tình phát hiện Nghê Diệp Tâm đi ra ngoài, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài xem xảy ra chuyện gì. Bất quá Mộ Dung Trường Tình vừa muốn ngồi dậy, liền nghe được tiếng bước chân, Nghê Diệp Tâm đã vội vã trở lại.
Nghê Diệp Tâm lặng lẽ đẩy cửa vào, xoay người đóng cửa cẩn thận. Mộ Dung Trường Tình nghe được hô hấp Nghê Diệp Tâm hơi dồn dập.
Nghê Diệp Tâm nhìn thoáng qua giường thấy Mộ Dung Trường Tình nhắm mắt lại giống như đang ngủ say. Vì không dám trở lại giường, cảm giác quá thẹn, Nghê Diệp Tâm đành phải né tránh.
Nghê Diệp Tâm chạy tới phòng góc, dùng thùng tắm che chắn, sử dụng tay tự giải quyết.
Nghê Diệp Tâm cắn răng không dám phát ra tiếng, trời lạnh mà một thân đều là mồ hôi, muốn nhanh chóng phát tiết một lần. Nhưng càng sốt ruột lại càng ra không được, hô hấp càng dồn dập.
Nghê Diệp Tâm vừa dùng tay vuốt ve tiểu đệ, vừa liếc mắt nhìn giường, sợ Mộ Dung Trường Tình đột nhiên tỉnh sẽ phát hiện mình đang làm cái gì.
Mộ Dung Trường Tình cảm thấy buồn cười. Nghê Diệp Tâm mà cũng có thời điểm thẹn thùng. Hắn hảo tâm trở mình, mặt xoay vào trong, như vậy Nghê Diệp Tâm không cần canh chừng nữa.
Nghê Diệp Tâm thấy được hắn xoay người đã hoảng sợ, bất quá lập tức nhẹ nhàng thở ra, hô hấp trở nên điều hòa hơn nhiều.
Mộ Dung Trường Tình mới đầu cảm thấy buồn cười, bất quá sau đó lại cảm thấy có điểm không thích hợp. Bởi vì hắn phát hiện chính mình cũng có chút phát hỏa.
Tiếng thở dồn dập của Nghê Diệp Tâm tựa như tràn ngập ở bên tai, hơn nữa trong tiếng thở còn lộ ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ. Hiển nhiên cũng không phải Nghê Diệp Tâm cố ý, nhưng loại âm thanh này giống như có thể khiêu khích người.
Mộ Dung Trường Tình tận lực nín thở ngưng thần, nhưng hắn lại thấy càng lúc càng nóng. Từ từ Mộ Dung Trường Tình phát hiện chính mình cũng cứng rắn, thật sự là quá không xong.
Nghê Diệp Tâm xử lý một hồi, cuối cùng đã phát tiết, nhẹ nhàng thở ra, cảm giác thoải mái nhiều. Thật cẩn thận xử lý một chút, rửa sạch xong, lúc này Nghê Diệp Tâm cảm giác thần thanh khí sảng, nhẹ nhàng bò lên giường.
Nghê Diệp Tâm sắp bị đông lạnh thành băng, chạy nhanh chui vào trong chăn, trong lòng thấy phi thường may mắn vì Mộ Dung đại hiệp không có tỉnh lại.
Nghê Diệp Tâm lạnh đến phát run, cảm giác trong chăn cũng thực lạnh, một chút ấm áp cũng không có. Lặng lẽ nhích lại gần Mộ Dung Trường Tình, Nghê Diệp Tâm cảm giác Mộ Dung đại hiệp tựa như cái lò sưởi đặc biệt ấm.
Bất quá nghe nói rất nhiều người thân nhiệt cao hay bạo lực. Kỳ thật Mộ Dung đại hiệp cũng giống vậy, cũng thực dễ dàng nổi nóng.
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, sau đó lại hướng về phía Mộ Dung Trường Tình nhích lại gần.
Dựa vào như vậy, Nghê Diệp Tâm đột nhiên sửng sốt. Bởi vì hai người dán lại gần nhau cho nên Nghê Diệp Tâm phát hiện một bí mật.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, lập tức mở mắt ra, nhìn chằm chằm Mộ Dung Trường Tình, nhỏ giọng nói:
“Đại... đại.. đại hiệp…… không... không ngủ phải không?"
Mộ Dung Trường Tình nhắm mắt lại, không tính toán để ý Nghê Diệp Tâm.
Bất quá Nghê Diệp Tâm vẫn nhỏ giọng nói:
“Đại... đại... đại hiệp…… hình như có cái gì đâm vào ta……"
“Câm miệng!"
Mộ Dung Trường Tình rốt cuộc nhịn không nổi nữa, mở to mắt, nghiến răng nghiến lợi hung tợn nói hai chữ.
Nghê Diệp Tâm vừa rồi dựa vào, đột nhiên liền phát hiện có thứ gì đó đâm vào đùi mình. Quả thực cảm giác quen quen, Nghê Diệp Tâm trợn tròn mắt.
Mộ Dung Trường Tình lập tức xoay người ngồi dậy. Hắn vừa rồi nghe được Nghê Diệp Tâm thở dốc, liền có một chút phản ứng, không nghĩ tới còn bị bóc trần....
Hiện giờ Mộ Dung đại hiệp giống như muốn nổi trận lôi đình……
Tác giả :
Trường Sinh Thiên Diệp