Chuyện Thường Ngày Của Hoàng Khố Sủng Thê
Chương 18: Có chuyện cần thương lượng
Hạ nhân đi mua xiêm y rất nhanh đã trở lại, Liêu Trường Hải tắm rửa sơ qua rồi thay một thân xiêm y bẩn ra.
“Nhìn bản công tử này, cho dù chỉ mặc xiêm y thô sơ cũng vẫn là dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm!" Liêu Trường Hải ngẩng đầu, nhìn nơi lương đình, tự mình cảm thán.
Khương Kỳ ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn ta: “Đồ may sẵn trong tiệm cũng không phải đồ tốt gì, nếu ghét bỏ thì cởi ra".
Liêu Trường Hải nghe vậy mặt đầy ý cười nói: “Sao lại ghét bỏ được chứ? Đây là do thế tử cho đệ".
“Gặp cũng gặp rồi, lễ cũng tặng rồi, ngươi cũng nên về đi!" Khương Kỳ nhìn Liêu Trường Hải lột vải bỏ vào miệng, tâm tình vô cùng không tốt. Đây là vải hắn cố ý chuẩn bị cho Nghi nhi, ai cho tên mập mạp này tới ăn ké chứ?
Liêu Trường Hải chép miệng nói: “Hàng năm vào thời gian này ngoại trừ trong cung cũng chỉ có Phủ Quốc Công là có vải để ăn. Phủ của đệ còn chưa có đâu, đệ thèm chết đi được".
“Cho nên mục đích ngươi tới đây chính là để ăn?" Khương Kỳ không khỏi hoài nghi Liêu Trường Hải bảo trèo tường tới thăm hắn coi bộ không chỉ đơn thuần để thăm bệnh không thôi. “Nếu không nói thật, ta kêu người ném ngươi ra ngoài".
Tay Liêu Trường Hải đang vươn ra một nửa để lấy vải, nghe vậy hắn ngượng ngùng cười: “Thế tử đừng nói như vậy, là huynh đệ, sao huynh có thể nhẫn tâm như vậy".
Khương Kỳ nhìn Liêu Trường Hải, mỉm cười: “Đối với ngươi ta không có gì mà không đành lòng cả".
Liêu Trường Hải cười khan một tiếng, hắn ta nhìn thoáng qua Nghiêm Tiêu Nghi đang ngồi im lặng ở một bên, bỗng có chút do dự. Trước khi tới đây hắn ta còn nghe nói Khương Kỳ không để ý tới bản thân đang bị bệnh mà cùng Nghiêm Tiêu Nghi về lại mặt, còn vì nàng đi Tây Sơn siêu độ cho nhạc phụ nhạc mẫu nữa.
Khương Kỳ là ai chứ? không phải chỉ được mỗi Quốc Công Gia và Đại Trưởng Công Chúa nuông chiều, ngay cả Hoàng thượng cũng cưng chiều người biểu đệ này, các hoàng tử khác thấy hắn nếu không cần trêu vào thì tuyệt không đụng tới. một người như vậy lại thật sự để ý tới người khác?
Chuyện này Liêu Trường Hải cảm thấy có chút khó tin, nhưng cũng có thể lý giải được. Chuyện Khương Kỳ tỉnh dậy vào đêm xung hỉ được mọi người truyền khắp kinh thành, làm cho không ít kẻ đang chờ chê cười Phủ Quốc Công phải thất vọng. Cho nên vị nữ nhi Nghiêm gia này cũng coi như là ân nhân cứu mạng của Khương Kỳ, nếu hắn ta là Khương Kỳ, hắn ta cũng sẽ hảo hảo báo đáp người ta.
Nghe nói là một chuyện, thật sự nhìn thấy lại là chuyện khác. Từ khi gặp mặt tới bây giờ, Liêu Trường Hải để ý thấy ánh mắt Khương Kỳ dán lên người thê tử hắn. Aizz, vị thế tử gia này thật sự là đưa đầu vào thòng lọng rồi.
Liêu Trường Hải híp mắt nhỏ đánh giá Nghiêm Tiêu Nghi, giống như muốn tìm thấy đáp án từ trên người nàng. Có điều hắn nhìn chưa được bao lâu đã thấy bên tai như có trận gió lướt qua. Liêu Trường Hải theo bản năng mà ngả đầu ra sau, khó khăn lắm mới tránh được một đòn của Khương Kỳ.
“Tiểu tử ngươi nhìn gì đó?" hai mắt Khương Kỳ tức giận trừng lên, cắn răng nghiến lợi hỏi. Chẳng lẽ tiểu tử này có ý nghĩ không đơn thuần với Nghiêm Tiêu Nghi? Trong đầu Khương Kỳ lóe lên một suy nghĩ, nhưng sau đó liền bị chính hắn phủ định. Với hiểu biết của hắn về Liêu Trường Hải, tiểu tử này không dám có tâm tư đó đâu.
Liêu Trường Hải chỉ vào đôi tay khô gầy của Khương Kỳ, sợ hãi nói: “Huynh đã thành như vậy còn đánh đệ? Cẩn thận xương cốt trên tay cũng vì thế mà bị đánh bay luôn. Hơn nữa, đệ cũng không cố ý mạo phạm, chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi.
Mặc dù trong lòng hắn biết rõ, nhưng tức phụ của mình bị kẻ khác nhìn chằm chằm, trong lòng Khương Kỳ vẫn không thấy thoải mái: “Có chuyện gì?"
Liêu Trường Hải chỉ chỉ Nghiêm Tiêu Nghi rồi lại chỉ bản thân mình, sau đó nháy mắt với Khương Kỳ. Nghiêm Tiêu Nghi đang lẳng lặng ngồi một bên thấy thế, muốn đứng dậy cáo lui, Khương Kỳ liền ngăn nàng lại.
“không có gì phải tránh đi cả" Khương Kỳ nói: “Liêu nhị tiểu tử này có thể có việc gì quan trọng chứ?’
Nghiêm Tiêu Nghi thấy gương mặt tròn trịa của Liêu Trường Hải lộ ra vẻ bất mãn, nhưng có thể thấy được hắn không vui là vì câu cuối cùng kia của Khương Kỳ. một khi đã như vậy, nàng liền ngồi im tại chỗ của mình vậy. Nàng cũng muốn nghe xem vị Liêu nhị công tử này rốt cuộc có chuyện gì quan trọng tới nỗi phải trèo tường vào thăm Khương Kỳ.
Liêu Trường Hải bĩu môi, hắn lột quả vải mạnh bạo như đang trút giận vậy. hắn ta nhổ hạt vải ra, chậm rãi nói: “Sau khi huynh ngã, phụ thân đệ muốn cho đệ một bài học nên nhốt đệ ở nhà. Tuy nói thế tử huynh bị thương chủ yếu là vì đệ, phạt đệ cũng là chuyện nên làm, nhưng huynh không biết nửa năm nay đệ sống thế nào đâu!"
Liêu Trường Hải lấy ống tay áo lau lau khóe mắt chẳng có giọt lệ nào, vẻ mặt u oán nói: “Huynh cũng biết, nhà đệ đều là người học võ. Nếu không phải có đại ca đệ ở phía trước chống đỡ, cho dù nương có cưng chiều thế nào thì đệ cũng sớm bị phụ thân đá vào quân doanh rèn luyện rồi. Nhưng mà a~ trong khoảng thời gian đệ bị cấm túc ở nhà, đại ca vốn trấn thủ ở Tây Nam hồi kinh báo cáo công tác. Đại ca về nhìn đệ xong nói đệ béo, sau đó lại lôi đi thao luyện một trận. Huynh nhìn ta xem~ "
Liêu Trường Hải đem gương mặt mập mạp của mình tới sát gần trước mặt Khương Kỳ, bộ dáng như bị người bắt nạt nói: “Huynh xem, mặt ta đều gầy tới sắp thấy xương luôn rồi".
“Ha ha!" Nghiêm Tiêu Nghi thật nhịn không được mà cười thành tiếng.
Liêu Trường Hải rất nghiêm túc mà nói với Khương Kỳ mình chẳng còn mấy lượng thịt, vậy rốt cục trước kia là béo bao nhiêu chứ? Nàng nhìn Khương Kỳ, có Liêu Trường Hải so sánh, Nghiêm Tiêu Nghi liền nhận thức được Khương Kỳ gầy tới thế nào. hiện tại Khương Kỳ đã có thể ăn uống bình thường, không cần phải tiết chế giống như lúc mới tỉnh dậy nữa, mai nàng phải cho người đi quý phủ của Trần thái y hỏi ít thuốc bổ mới được, nàng phải nhanh chóng lấy lại thịt trên người Khương Kỳ.
một tay Khương Kỳ đẩy gương mặt béo của Liêu Trường Hải ra, cười lạnh: “Ngươi như vậy còn dám nói mình gầy? Ta thấy đại ca ngươi cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi nhìn đi, ba tầng cằm giờ chỉ còn hai thôi, thật là đáng mừng!"
Tức phụ lúc cười rộ lên thật đẹp mắt… Khương Kỳ cảm thấy hắn vẫn còn có thể chịu đựng được Liêu Trường Hải ngốc nghếch.
“Cái gì mà ba tầng cằm? Đấy người ta gọi là uy phong". Liêu Trường Hải phản bác, rồi lại bổ sung thêm: “Trước không nói những chuyện đó, chuyện quan trọng bây giờ là, đại ca của đệ muốn đệ thao luyện, đệ nhẫn nhịn là được, dù sao một thời gian nữa đại ca cũng phải về Tây Nam. Nhưng ai ngờ đại ca lại dựa vào chuyện của huynh, nói đệ ở trong kinh thành nhàn rỗi quá rồi, muốn mang đệ tới Tây Nam rèn luyện".
Liêu Trường Hải càng nói càng kích động, hai chữ cuối còn cao giọng mà nói.
Khương Kỳ nhíu mày, hắn đúng là không nhớ ở trong mộng có chuyện này hay không, hắn chỉ biết cả đời Liêu Trường Hải đều ở trong kinh thành, thành thành thật thật mà làm bạn với lão hầu gia và phu nhân. Nếu là lúc trước, Khương Kỳ tuyệt không đáp lại lời Liêu Trường Hải, dù sao nếu tiểu tử này thật sự không muốn đi, hắn ta ở trước mặt nương mình lăn qua lăn lại kiểu gì cũng đạt được mục đích thôi. Nhưng hiện tại, Khương Kỳ ở trong mộng trải qua nhiều chuyện lại không cách nào chịu được Liêu Trường Hải tiếp tục là một người tầm thường vô vị.
“Mấy năm nay Tây Nam cũng không có chiến sự gì, quân đội đã khiến những tiểu quốc lân cận chẳng dám làm gì lỗ mãng. Huống gì ngươi đi rồi tự nhiên có người giúp ngươi, trời cao hoàng đế xa ngươi có thể hảo hảo rèn luyện một chút. Chờ có cơ hội cũng có thể tự mình kiếm cái công danh, tự lập môn hộ". Khương Kỳ nói.
“Nhìn bản công tử này, cho dù chỉ mặc xiêm y thô sơ cũng vẫn là dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm!" Liêu Trường Hải ngẩng đầu, nhìn nơi lương đình, tự mình cảm thán.
Khương Kỳ ghét bỏ liếc mắt nhìn hắn ta: “Đồ may sẵn trong tiệm cũng không phải đồ tốt gì, nếu ghét bỏ thì cởi ra".
Liêu Trường Hải nghe vậy mặt đầy ý cười nói: “Sao lại ghét bỏ được chứ? Đây là do thế tử cho đệ".
“Gặp cũng gặp rồi, lễ cũng tặng rồi, ngươi cũng nên về đi!" Khương Kỳ nhìn Liêu Trường Hải lột vải bỏ vào miệng, tâm tình vô cùng không tốt. Đây là vải hắn cố ý chuẩn bị cho Nghi nhi, ai cho tên mập mạp này tới ăn ké chứ?
Liêu Trường Hải chép miệng nói: “Hàng năm vào thời gian này ngoại trừ trong cung cũng chỉ có Phủ Quốc Công là có vải để ăn. Phủ của đệ còn chưa có đâu, đệ thèm chết đi được".
“Cho nên mục đích ngươi tới đây chính là để ăn?" Khương Kỳ không khỏi hoài nghi Liêu Trường Hải bảo trèo tường tới thăm hắn coi bộ không chỉ đơn thuần để thăm bệnh không thôi. “Nếu không nói thật, ta kêu người ném ngươi ra ngoài".
Tay Liêu Trường Hải đang vươn ra một nửa để lấy vải, nghe vậy hắn ngượng ngùng cười: “Thế tử đừng nói như vậy, là huynh đệ, sao huynh có thể nhẫn tâm như vậy".
Khương Kỳ nhìn Liêu Trường Hải, mỉm cười: “Đối với ngươi ta không có gì mà không đành lòng cả".
Liêu Trường Hải cười khan một tiếng, hắn ta nhìn thoáng qua Nghiêm Tiêu Nghi đang ngồi im lặng ở một bên, bỗng có chút do dự. Trước khi tới đây hắn ta còn nghe nói Khương Kỳ không để ý tới bản thân đang bị bệnh mà cùng Nghiêm Tiêu Nghi về lại mặt, còn vì nàng đi Tây Sơn siêu độ cho nhạc phụ nhạc mẫu nữa.
Khương Kỳ là ai chứ? không phải chỉ được mỗi Quốc Công Gia và Đại Trưởng Công Chúa nuông chiều, ngay cả Hoàng thượng cũng cưng chiều người biểu đệ này, các hoàng tử khác thấy hắn nếu không cần trêu vào thì tuyệt không đụng tới. một người như vậy lại thật sự để ý tới người khác?
Chuyện này Liêu Trường Hải cảm thấy có chút khó tin, nhưng cũng có thể lý giải được. Chuyện Khương Kỳ tỉnh dậy vào đêm xung hỉ được mọi người truyền khắp kinh thành, làm cho không ít kẻ đang chờ chê cười Phủ Quốc Công phải thất vọng. Cho nên vị nữ nhi Nghiêm gia này cũng coi như là ân nhân cứu mạng của Khương Kỳ, nếu hắn ta là Khương Kỳ, hắn ta cũng sẽ hảo hảo báo đáp người ta.
Nghe nói là một chuyện, thật sự nhìn thấy lại là chuyện khác. Từ khi gặp mặt tới bây giờ, Liêu Trường Hải để ý thấy ánh mắt Khương Kỳ dán lên người thê tử hắn. Aizz, vị thế tử gia này thật sự là đưa đầu vào thòng lọng rồi.
Liêu Trường Hải híp mắt nhỏ đánh giá Nghiêm Tiêu Nghi, giống như muốn tìm thấy đáp án từ trên người nàng. Có điều hắn nhìn chưa được bao lâu đã thấy bên tai như có trận gió lướt qua. Liêu Trường Hải theo bản năng mà ngả đầu ra sau, khó khăn lắm mới tránh được một đòn của Khương Kỳ.
“Tiểu tử ngươi nhìn gì đó?" hai mắt Khương Kỳ tức giận trừng lên, cắn răng nghiến lợi hỏi. Chẳng lẽ tiểu tử này có ý nghĩ không đơn thuần với Nghiêm Tiêu Nghi? Trong đầu Khương Kỳ lóe lên một suy nghĩ, nhưng sau đó liền bị chính hắn phủ định. Với hiểu biết của hắn về Liêu Trường Hải, tiểu tử này không dám có tâm tư đó đâu.
Liêu Trường Hải chỉ vào đôi tay khô gầy của Khương Kỳ, sợ hãi nói: “Huynh đã thành như vậy còn đánh đệ? Cẩn thận xương cốt trên tay cũng vì thế mà bị đánh bay luôn. Hơn nữa, đệ cũng không cố ý mạo phạm, chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi.
Mặc dù trong lòng hắn biết rõ, nhưng tức phụ của mình bị kẻ khác nhìn chằm chằm, trong lòng Khương Kỳ vẫn không thấy thoải mái: “Có chuyện gì?"
Liêu Trường Hải chỉ chỉ Nghiêm Tiêu Nghi rồi lại chỉ bản thân mình, sau đó nháy mắt với Khương Kỳ. Nghiêm Tiêu Nghi đang lẳng lặng ngồi một bên thấy thế, muốn đứng dậy cáo lui, Khương Kỳ liền ngăn nàng lại.
“không có gì phải tránh đi cả" Khương Kỳ nói: “Liêu nhị tiểu tử này có thể có việc gì quan trọng chứ?’
Nghiêm Tiêu Nghi thấy gương mặt tròn trịa của Liêu Trường Hải lộ ra vẻ bất mãn, nhưng có thể thấy được hắn không vui là vì câu cuối cùng kia của Khương Kỳ. một khi đã như vậy, nàng liền ngồi im tại chỗ của mình vậy. Nàng cũng muốn nghe xem vị Liêu nhị công tử này rốt cuộc có chuyện gì quan trọng tới nỗi phải trèo tường vào thăm Khương Kỳ.
Liêu Trường Hải bĩu môi, hắn lột quả vải mạnh bạo như đang trút giận vậy. hắn ta nhổ hạt vải ra, chậm rãi nói: “Sau khi huynh ngã, phụ thân đệ muốn cho đệ một bài học nên nhốt đệ ở nhà. Tuy nói thế tử huynh bị thương chủ yếu là vì đệ, phạt đệ cũng là chuyện nên làm, nhưng huynh không biết nửa năm nay đệ sống thế nào đâu!"
Liêu Trường Hải lấy ống tay áo lau lau khóe mắt chẳng có giọt lệ nào, vẻ mặt u oán nói: “Huynh cũng biết, nhà đệ đều là người học võ. Nếu không phải có đại ca đệ ở phía trước chống đỡ, cho dù nương có cưng chiều thế nào thì đệ cũng sớm bị phụ thân đá vào quân doanh rèn luyện rồi. Nhưng mà a~ trong khoảng thời gian đệ bị cấm túc ở nhà, đại ca vốn trấn thủ ở Tây Nam hồi kinh báo cáo công tác. Đại ca về nhìn đệ xong nói đệ béo, sau đó lại lôi đi thao luyện một trận. Huynh nhìn ta xem~ "
Liêu Trường Hải đem gương mặt mập mạp của mình tới sát gần trước mặt Khương Kỳ, bộ dáng như bị người bắt nạt nói: “Huynh xem, mặt ta đều gầy tới sắp thấy xương luôn rồi".
“Ha ha!" Nghiêm Tiêu Nghi thật nhịn không được mà cười thành tiếng.
Liêu Trường Hải rất nghiêm túc mà nói với Khương Kỳ mình chẳng còn mấy lượng thịt, vậy rốt cục trước kia là béo bao nhiêu chứ? Nàng nhìn Khương Kỳ, có Liêu Trường Hải so sánh, Nghiêm Tiêu Nghi liền nhận thức được Khương Kỳ gầy tới thế nào. hiện tại Khương Kỳ đã có thể ăn uống bình thường, không cần phải tiết chế giống như lúc mới tỉnh dậy nữa, mai nàng phải cho người đi quý phủ của Trần thái y hỏi ít thuốc bổ mới được, nàng phải nhanh chóng lấy lại thịt trên người Khương Kỳ.
một tay Khương Kỳ đẩy gương mặt béo của Liêu Trường Hải ra, cười lạnh: “Ngươi như vậy còn dám nói mình gầy? Ta thấy đại ca ngươi cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi nhìn đi, ba tầng cằm giờ chỉ còn hai thôi, thật là đáng mừng!"
Tức phụ lúc cười rộ lên thật đẹp mắt… Khương Kỳ cảm thấy hắn vẫn còn có thể chịu đựng được Liêu Trường Hải ngốc nghếch.
“Cái gì mà ba tầng cằm? Đấy người ta gọi là uy phong". Liêu Trường Hải phản bác, rồi lại bổ sung thêm: “Trước không nói những chuyện đó, chuyện quan trọng bây giờ là, đại ca của đệ muốn đệ thao luyện, đệ nhẫn nhịn là được, dù sao một thời gian nữa đại ca cũng phải về Tây Nam. Nhưng ai ngờ đại ca lại dựa vào chuyện của huynh, nói đệ ở trong kinh thành nhàn rỗi quá rồi, muốn mang đệ tới Tây Nam rèn luyện".
Liêu Trường Hải càng nói càng kích động, hai chữ cuối còn cao giọng mà nói.
Khương Kỳ nhíu mày, hắn đúng là không nhớ ở trong mộng có chuyện này hay không, hắn chỉ biết cả đời Liêu Trường Hải đều ở trong kinh thành, thành thành thật thật mà làm bạn với lão hầu gia và phu nhân. Nếu là lúc trước, Khương Kỳ tuyệt không đáp lại lời Liêu Trường Hải, dù sao nếu tiểu tử này thật sự không muốn đi, hắn ta ở trước mặt nương mình lăn qua lăn lại kiểu gì cũng đạt được mục đích thôi. Nhưng hiện tại, Khương Kỳ ở trong mộng trải qua nhiều chuyện lại không cách nào chịu được Liêu Trường Hải tiếp tục là một người tầm thường vô vị.
“Mấy năm nay Tây Nam cũng không có chiến sự gì, quân đội đã khiến những tiểu quốc lân cận chẳng dám làm gì lỗ mãng. Huống gì ngươi đi rồi tự nhiên có người giúp ngươi, trời cao hoàng đế xa ngươi có thể hảo hảo rèn luyện một chút. Chờ có cơ hội cũng có thể tự mình kiếm cái công danh, tự lập môn hộ". Khương Kỳ nói.
Tác giả :
Lục Thập Giáp Tử