Chuyện Thầm Mến Của Thiếu Niên
Chương 1
Lễ mừng năm mới chính là thời điểm đánh dấu người kia tròn mười chín tuổi. Đây chính là khoảng thời gian trưởng thành giữa thiếu niên cùng thanh niên, trên môi đã lờ mờ sắc xanh của râu râu mép, cái trán lại vẫn bóng loáng ngây ngô. Nhưng ăn mặc thì như lúc còn ở trường học, áo sơmi kẻ ca rô đen trắng, áo khoác da màu nâu nhạt, nút áo thì chẳng bao giờ cài hết.
Cậu hớn hở đi qua gọi hai tiếng “Anh họ!", người kia không chút để ý. Cậu nghĩ nghĩ một lát, đoạn cầm chút hạch đào nói: “Anh họ, có muốn ăn một chút không".
Người bên cạnh vỗ mạnh vào đầu hắn, nói: “Em họ cậu gọi cậu kìa", hắn mới không kiên nhẫn mà đi qua.
Nhóm đàn anh kia đều vừa nói chuyện vừa uống trà, cậu thì ngồi sát bên người hắn, nhìn vài lần lại ngốc ngốc mà kêu “Anh họ". Đối phương gõ lên bả vai cậu: “Cậu nhích qua bên kia một ít cho tôi còn ngồi".
Cậu dịch dịch mông một chút rồi vẫn lại sáp qua: “Anh họ, lần trước ở trong trường học quả thật cám ơn anh". Lúc này anh họ liền giương mắt nhìn cậu: “Cậu cũng thật quá gây thất vọng. Bọn họ đánh thành như thế mà sao cậu lại không đánh trả?". Cậu lại ngốc ngốc cười: “Em đánh không lại". Anh họ “Hừ" một tiếng: “Thật phiền phức!"
Cậu cúi đầu, có chút thương tâm: “Về sau anh họ không học ở trường nữa, sẽ không còn ai giúp đỡ em".
Cậu chính là như vậy, có thể đem tất cả những điều tốt đẹp mà người kia làm cho cậu trân trọng như bảo vật mà giấu thật sâu trong trí nhớ, cho dù những điều tốt đẹp ấy thực tế vô cùng ít ỏi.
Cậu hớn hở đi qua gọi hai tiếng “Anh họ!", người kia không chút để ý. Cậu nghĩ nghĩ một lát, đoạn cầm chút hạch đào nói: “Anh họ, có muốn ăn một chút không".
Người bên cạnh vỗ mạnh vào đầu hắn, nói: “Em họ cậu gọi cậu kìa", hắn mới không kiên nhẫn mà đi qua.
Nhóm đàn anh kia đều vừa nói chuyện vừa uống trà, cậu thì ngồi sát bên người hắn, nhìn vài lần lại ngốc ngốc mà kêu “Anh họ". Đối phương gõ lên bả vai cậu: “Cậu nhích qua bên kia một ít cho tôi còn ngồi".
Cậu dịch dịch mông một chút rồi vẫn lại sáp qua: “Anh họ, lần trước ở trong trường học quả thật cám ơn anh". Lúc này anh họ liền giương mắt nhìn cậu: “Cậu cũng thật quá gây thất vọng. Bọn họ đánh thành như thế mà sao cậu lại không đánh trả?". Cậu lại ngốc ngốc cười: “Em đánh không lại". Anh họ “Hừ" một tiếng: “Thật phiền phức!"
Cậu cúi đầu, có chút thương tâm: “Về sau anh họ không học ở trường nữa, sẽ không còn ai giúp đỡ em".
Cậu chính là như vậy, có thể đem tất cả những điều tốt đẹp mà người kia làm cho cậu trân trọng như bảo vật mà giấu thật sâu trong trí nhớ, cho dù những điều tốt đẹp ấy thực tế vô cùng ít ỏi.
Tác giả :
Tu Sáp Đích Dược