Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê
Chương 88: Tần tư thư nhanh nhẹn dũng mãnh
“Chuyện này ta cũng có nghe nói qua…" Lãnh Thanh Phong che miệng nháy mắt ra hiệu với Tần Mục Ca, “Bây giờ người kia là quốc chủ nước Cao Vực, nghe nói thời niên thiếu Hiên Viên Triệt từng ở Cao Vực ngây ngốc, tên gia hoả kia rất tốt với hắn – Đúng rồi, ngươi có biết nhũ danh Hiên Viên Triệt gọi là gì?"
Tần Mục Ca lắc đầu, hình như mình chưa từng nghe nói có người gọi nhũ danh của hắn, đương nhiên, lúc mình tỉnh lại vốn cũng không có ký ức sống cùng với hắn, cho dù có cũng không nhớ rõ, dù sao trước mắt không có nghe người khác gọi các loại nhũ danh của hắn.
Lãnh Thanh Phong nở nụ cười, nhìn Tần Mục Ca khẽ nói: “Xem ra quan hệ của ngươi và hắn là thật không tốt – nhũ danh của hắn gọi là Phượng Hoàng, quốc chủ kia còn đặc biệt sáng tác một bài hát biểu đạt ý mến mộ của hắn, nghe nói hiện tại hắn đều một lòng chờ Hiên Viên Triệt có thể về Cao Vực…"
“Hả?" Cằm Tần Mục Ca thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, đây cũng khó tin mà! Ngược lại nàng lẩm bẩm, “Bộ dạng xinh xắn này có gì tốt, nhiều người nhớ đến như vậy, không chỉ có nữ, còn có nam, thật sự là – ngươi nói quan hệ của hắn và quốc chủ trước kia có tốt hay không…"
“Chắc là không tệ, chẳng qua khi đó hắn cũng mười hai mười ba tuổi thì phải, hình như thời gian ở lại rất ngắn hắn bỏ chạy tới Cao Xương, sau đó vào quân đội đi lên một đường nhờ vào quân công, năng lực của hắn thật sự là không thể chê, tuy là ta không thích hắn nhưng điểm này ta khen ngợi…"
Lãnh Thanh Phong đang nói, bên trong thiên điện Hiên Viên Triệt nói chuyện.
Tần Mục Ca vội vàng dựng thẳng ngón tay ở trước mặt, ý nói đối phương trước không cần nói, nàng quay đầu lặng lẽ nhìn vào trong.
Vẻ mặt của hắn hơi tái nhợt, nhưng khí thế không giảm, hắn nhìn một vòng xung quanh, chậm rãi nói: “Hôm nay địa vị của ta ở Cao Xương là dùng mạng của ta ở trên chiến trường vào sinh ra tử mà có được, không thẹn với lương tâm."
Hắn nói là sự thật, cho dù có người ghen ghét cũng không thể từ nơi này phủ nhận cái gì, cho nên trong thiên điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh mắt của một số người lướt qua lướt lại ở trên gương mặt quá mức xinh đẹp của Hiên Viên Triệt.
Còn có quan hệ thân thiết với quốc chủ kia hay không, Hiên Viên Triệt không nói nhiều hơn một chữ.
Tần Mục Ca liếc nhìn Lãnh Thanh Phong, khẽ nói: “Có đôi khi không thể tin lời đồn, không chừng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình…"
Bỗng nhiên nàng nhớ tới những lời Hiên Viên Triệt nói, lúc ấy mình nghi ngờ hắn và thái hậu có quan hệ gì đó, thì đối phương lãnh ngạo (kiêu ngạo lạnh lùng) ném ra những lời này, chỉ là không biết khi đó đối mặt với thế tấn công tình cảm của một người đàn ông, hắn sẽ có ý tưởng gì.
Lãnh Thanh Phong xuề xoà nhún nhún vai: “Ai biết được? Chúng ta cũng không biết quá khứ của hắn, trong lúc đó chuyện gì đã xảy ra giữa hắn và quốc chủ kia cũng sợ rằng chỉ có bọn họ rõ ràng nhất, nhưng mà có người nước Cao Vực muốn mua mạng của hắn lại là sự thật. Như vậy tính ra trong lòng quốc chủ kia chắc chắn vẫn còn đang nhớ nhung sâu sắc hắn, cho nên khiến cho có một số người bất mãn."
Trong một lúc Tần Mục Ca nói không ra là cảm giác gì, chỉ nhìn bóng Hiên Viên Triệt, có chút ảm đạm, có chút yếu ớt. Bỏ qua một bên chuyện lúc trước giữa mình và hắn không nhắc tới, nhưng người này, hắn thật sự là một người rất tốt – đây là nhận xét đúc kết của Tần Mục Ca với Hiên Viên Triệt.
Ngay lúc nàng sững sờ, bỗng nhiên Lãnh Thanh Phong đụng vào ống tay áo của nàng.
Lời nói trong thiên điện lại truyền ra rõ ràng.
“…Hoàng thượng bị trúng độc rất kỳ lạ, phải đặt ở trong một loại điển tâm mới có thể làm cho người ta trúng độc, mà còn là thần không biết quỷ không hay, thái y cũng sẽ không phát hiện ra," Âm thanh Mộ Dung Khinh Hàn réo rắt, nói năng mạnh mẽ, “Mà bổn vương biết, thật sự hoàng thượng thường ăn loại điểm tâm này – mỹ nhân cao, hoàng hậu, có việc này không?"
“Ngươi khinh người quá đáng, ngươi chính là giả dạng tới hãm hại chúng ta! Sao ta có thể bỏ qua cho ngươi?!"
Tứ hoàng tử rất tức giận muốn tiến lên kéo Mộ Dung Khinh Hàn.
“Láo xược như vậy, bổn vương cũng không tha cho ngươi được!" Với những lời này, cơ thể Mộ Dung Khinh Hàn chợt lóe, đưa tay điểm mấy đại huyệt ở trên người đối phương!
Lập tức, Mộ Dung Vĩnh biến thành pho tượng, không nhúc nhích.
Mặt hoàng hậu vốn không có biểu cảm lập tức trở nên điên cuồng, nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới che chở ở bên cạnh đối phương, quát với Mộ Dung Khinh Hàn: “Ngươi muốn như thế nào?!"
“Hoàng huynh ta làm vợ chồng mấy chục năm với ngươi, vẫn kính trọng có thừa đối với ngươi, sao ngươi có thể ra tay được?!" Trên gương mặt thanh tú xinh đẹp của Mộ Dung Khinh Hàn toàn là sương lạnh, hắn phóng về phía trước, tới gần hoàng hậu, “Lương tâm của ngươi ở đâu?!"
Dưới đài có mấy đại thần rục rịch, Hiên Viên Triệt vung tay lên, từ ngoài cửa gần trăm tên thị vệ xông vào, vây quanh các đại thần!
Trong điên liền trở nên nặng nề!
Sau khi Mộ Dung Khinh Hàn buông hai tay, nhìn xuống từ trên cao, nhìn các đại thần phía dưới, thản nhiên nói: “Giang sơn Mộ Dung cũng có nhiều người tới nhòm ngó như vậy, thật sự là làm cho bổn vương thất vọng đau khổ! Cái gì gọi là bề tôi đắc lực? Các ngươi đã từng là những nguyên lão, trung thần, không giúp đỡ cho chủ, ngược lại kết bè kết cánh, hám lợi đen lòng, thậm chí thay lòng đổi dạ, các ngươi có tư cách gì hưởng thụ bổng lộc triều đình?!"
“Huynh đệ không phải huynh đệ, thần tử không phải thần tử! Người đâu! Đoạt ô sa của Phụ quốc tướng quân cho ta, áp giải vào đại lao chờ xử lý!"
Phụ quốc tướng quân này chính là đại ca của hoàng hậu, trong lòng hắn đã sớm không nhịn được, thấy cháu ngoại trai và muội muội của mình bị động như vậy, trên mặt của hắn sớm tràn ngập thù hận, lúc này hắn chỉ vào Mộ Dung Khinh Hàn mắng to: “Ngươi và hoàng thượng đúng là huynh đệ sao? Thừa dịp hoàng thượng bị bệnh ngươi khi dễ hoàng tử, hoàng hậu, có ý tưởng xấu!"
“Ha ha…" Mộ Dung Khinh Hàn ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó bình tĩnh nhìn đối phương, gằn từng chữ, “Ngươi cũng biết vì sao bổn vương có khả năng tay nắm một phần ba quân đội Cao Xương? – Tình nghĩa huynh đệ giữa bổn vương và hoàng thượng không phải bất cứ người nào cũng có thể châm ngòi ly gián, điểm này ngươi thân là cựu thần không phải không biết, cho nên ngươi làm việc trước cần phải nghĩ toàn diện mới đúng!"
Hiên Viên Triệt vung tay lên, lệnh người hầu tiến lên đoạt ô sa của đối phương.
“Hiên Viên Triệt, ngươi cũng là đại thần, chẳng lẽ cứ cam chịu nghe theo chỉ huy của một vương gia? Mắt thấy hắn giam giữ thái hậu, hoàng hậu, hoàng tử mà không nghe không hỏi? Lòng ngươi sao yên được?!"
Hiên Viên Triệt đón ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: “Ta chỉ trung với hoàng thượng, trung với giang sơn xã tắc Cao Xương…"
Phụ quốc đại tướng quân đang tuỳ tiện chửi mắng bị kéo đi xuống.
“Đoạt ô sa Lễ bộ thị lang, giải vào đại lao chờ xử lý !..."
Đôi môi đẹp của Mộ Dung Khinh Hàn đọc ra từng cái từng cái tên, trong chớp mắt đã có mười người bị đoạt ô sa, có người im lặng, có người kêu khóc om sòm, nhưng toàn bộ không ảnh hưởng đến quyết định của Mộ Dung Khinh Hàn.
Trong lúc Hiên Viên Triệt ở đây, không nói nhiều một câu, chỉ im lặng chấp hành mệnh lệnh của Mộ Dung Khinh Hàn, bình tĩnh chỉ huy thị vệ hành động.
Tần Mục Ca nhìn hoàng hậu cũng bị cung nữ và thị vệ bao vây rời khỏi, còn có Tứ hoàng tử cũng bị giải đi, hưng phấn nói khẽ với Lãnh Thanh Phong một câu cảm khái: “Huynh đệ hoàng gia này, quan hệ vợ chồng thật sự là đáng thương, thật đáng buồn…"
“Người đáng ghê tởm nhất là * vô cùng," Lãnh Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, lập tức hỏi, “Chuyện lần này kết thúc ngươi cũng đừng dính líu, bộ dáng ngươi nhìn tốt như vậy, Tam điện hạ kia có thể sẽ nạp ngươi vào hậu cung, đến lúc đó thời gian ngươi chỉ có cô đơn lạnh lẽo, sao có cuộc sống tự do?"
Tần Mục Ca đương nhiên cũng đã suy xét chuyện này, đương nhiên mình sẽ không ở lại bên cạnh Mộ Dung Huyên, mình cũng không muốn cuộc sống như vậy, cho nên mình cũng muốn chờ chuyện này kết thúc, sau khi hoàng cung yên bình trở lại, rời khỏi Mộ Dung Huyên, tự mình kinh doanh chút gì, có một kế sinh nhai.
“Ta cũng không nghĩ tới sẽ như thế nào với Tam điện hạ, chờ tình hình có chiều hướng tốt đẹp yên ổn thì ta đi kinh doanh, tự nuôi sống mình."
Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thanh Phong lập tức trở nên phong phú, mặt mày hớn hở vội vàng tiến cử bản thân nói: “Tính cả ta có được hay không? Ta luôn luôn bốn biển là nhà, về sau thì sống với ngươi, có được hay không?"
Nói chuyện, sắc mặt của hắn hơi hơi ửng hồng, lời này nói ra dường như có chút thẳng thắn.
Tần Mục Ca dường như nghiên cứu nhìn hắn, sau đó hai tay ôm ngực, hất cằm lên, thản nhiên nói: “Muốn ta nuôi ngươi? Ngươi biết cái gì?"
“Ta biết rất nhiều, ta biết khám bệnh, biết châm cứu, biết xem tướng – còn có đàn ông khác biết ta cũng biết…" Đôi mắt xinh đẹp của Lãnh Thanh Phong xấu hổ cúi xuống nhìn Tần Mục Ca, âm thanh câu nói sau cùng kia nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Tần Mục Ca thờ ơ quan sát, hơn phân nữa là thằng nhãi này chưa trải qua việc đời, ngày thường một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, hiện tại lại biến thành cô vợ nhỏ, mắc cỡ ngại ngùng, có thể là tên gia hoả kia nảy sinh lòng ngớ ngẩn thôi? Chỉ là hắn luôn miệng gọi mình tỷ tỷ là xảy ra chuyện gì?
“Ta cũng chưa nói ngươi không phải là đàn ông, chẳng qua ngươi không thể sống cùng ta, chúng ta cô nam quả nữ không thích hợp, đương nhiên, nếu mà ta làm bà chủ, ngươi bằng lòng làm người làm của ta lại là chuyện khác." Tần Mục Ca nhìn mặt mày Lãnh Thanh Phong xinh đẹp thanh tú, nếu làm tiểu nhị của mình, chắc chắn có thể đưa tới không ít khách hàng, trong lòng nàng âm thầm cười cười.
Hai người nói chuyện ở trong góc bên ngoài, bên trong thiên điện đã xử lý xấp xỉ, Mộ Dung Khinh Hàn chính thức tuyên bố lại do Mộ Dung Huyên làm giám quốc, chờ thân thể hoàng thượng khỏe lại một chút lại chính thức sắc phong thái tử.
Tần Mục Ca nhìn Mộ Dung Huyên, trong lòng cũng mừng thay cho hắn, vất vả của hắn không có uổng phí, tương lai hắn cũng sẽ là một vị hoàng đế tốt.
Các đại thần bắt đầu nối đuôi nhau ra ngoài, Tần Mục Ca và Lãnh Thanh Phong vội vàng né tránh vào chỗ bí mật, vẫn đợi Mộ Dung Khinh Hàn và Mộ Dung Huyên còn có Hiên Viên Triệt ra, nàng và Lãnh Thanh Phong mới tới nghênh đón.
Vẻ mặt Hiên Viên Triệt vẫn hơi tái nhợt như cũ, hắn nâng mắt thấy Tần Mục Ca và Lãnh Thanh Phong không biết từ góc nào ra, vẻ mặt không khỏi ngừng lại – xem ra họ cũng nghe hội nghị vừa rồi, họ nghe được bao nhiêu? Là từ lúc bắt đầu hay là từ giữa chừng?
Nghĩ đến có thể Tần Mục Ca nghe được chuyện gì đó mới vừa rồi, vẻ mặt Hiên Viên Triệt lập tức trở nên mất tự nhiên, chỉ nhìn Tần Mục Ca đi tới, sau khi hành lễ với Mộ Dung Khinh Hàn và Mộ Dung Huyên, khẽ nói: “Qua đây lúc nào?..."
“Vừa qua một lát… Chuyện đã xử lý tốt rồi…" Tần Mục Ca nhìn ra vẻ mặt Hiên Viên Triệt hơi xấu hổ thì không khỏi nghĩ tới vừa rồi có chút chuyện về hắn, trong lòng chợt cũng có một chút cảm xúc khác, nhìn đối phương tuy rõ ràng là khỏe mạnh cao lớn kiên cường, lại rất muốn cho hắn một bờ vai – hắn cũng không có bề ngoài nhìn không thể phá vỡ như vậy.
Mộ Dung Khinh Hàn và Mộ Dung Huyên khẽ dặn dò vài câu, lại quay đầu dặn dò với Hiên Viên Triệt: “Đại tướng quân, trước ngươi nghĩ ngơi thật tốt một chút, * không có nghĩ ngơi, ngươi quá mệt mỏi rồi. Bổn vương và giám quốc đi gặp hoàng thượng, trở về chúng ta lại bàn bạc…"
Hiên Viên Triệt chắp tay nhận lệnh.
Mộ Dung Khinh Hàn đi tới vài bước, thấy Lãnh Thanh Phong chưa đi cùng, lại quay lại cười yếu ớt nói: “Lãnh đại phu, chúng ta nên đi xem hoàng thượng rồi…"
Lãnh Thanh Phong không tình nguyện, nhưng ngại tình cảm và thể diện của Mộ Dung Khinh Hàn không có biện pháp từ chối, hắn bĩu môi nhìn Tần Mục Ca nói: “Chờ ta trở về thì đi tìm ngươi…"
Tần Mục Ca gật đầu.
Mộ Dung Huyên nhìn Tần Mục Ca cười cười, hơi vuốt cằm, khẽ nói: “Tần tư thư quá vất vả, tạm thời ngươi về phủ đại tướng quân, nghỉ ngơi thật tốt, chờ xong việc này, ta đi tìm ngươi…"
Tần Mục Ca lại gật đầu, nói: “Được."
Sau khi nhìn theo họ đi xa, Hiên Viên Triệt nói với Tần Mục Ca: “Chúng ta đi thôi."
Hai người sóng vai theo đường đá đi ra hoàng cung.
Thời gian bây giờ đến gần giữa trưa, toàn thân Hiên Viên Triệt triều phục yên lặng cúi đầu chậm rãi đi tới, hình như đang tự hỏi gì đó.
Trên đường Tần Mục Ca nghĩ tìm đề tài để phá vỡ im lặng, sau một lúc lâu, mới dịu dàng nói: “Đã giải quyết vấn đề chưa?..."
“Ừ, còn có một chút tiếp sau đó, mặc dù lực lượng ngoại thích đã bị đánh thẳng vào, nhưng rết chết vẫn còn ngo ngoe, cho nên có thể sẽ còn một số hành động phối hợp, còn muốn don dẹp một chút để đe doạ ngăn chặn hoàng quyền (quyền lực hoàng đế) – ngươi nghe từ lúc bắt đầu sao?..."
“Không có, ta và Lãnh Thanh Phong tới trễ," xuất phát từ trực giác phụ nữ, Tần Mục Ca cảm thấy Hiên Viên Triệt không ngừng hỏi vấn đề này, chính là lo lắng một chút quá khứ của hắn bị mình nghe được, cho nên nàng quyết định nói dối, vì thế giọng nói của nàng mang theo tiếc nuối than, “Lúc chúng ta tới, thấy hoàng hậu và Tứ hoàng tử đều bị dẫn đi, ta đoán xử lý xấp xỉ, liền ở trong một góc với Lãnh Thanh Phong chờ các ngươi ra…"
Hiên Viên Triệt không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo giọng nói cũng trở nên nhanh nhẹn, nói: “Ngươi có đói bụng không? Ta mời ngươi ăn cơm, như thế nào?"
“Được, ái chà! Lâu như vậy mới bằng lòng trích máu mời khách, ta muốn ăn nhiều!" Tần Mục Ca rất vui mừng hai mắt toả sáng, giống như mình đã một trăm năm rồi chưa nếm qua đồ ăn ngon, thậm chí không cảm thấy mình kéo ống tay áo của đối phương.
Trong mắt Hiên Viên Triệt thoáng hiện lên gợn sóng * chìm đắm, lại cười nói: “Được, tuỳ ngươi chọn!"
-
Hai người rời hoàng cung, ngồi lên xe ngựa thẳng đến một tửu lâu (quán rượu) nổi tiếng nhất kinh thành – tửu lâu “Lục Phúc".
Hiên Viên Triệt đi vào thì chưởng quầy lập tức từ mặt sau quầy ra đón, vừa hành lễ vừa chào hỏi.
“Ta muốn một nhã gian, bưng hết món ăn chiêu bài của bọn ngươi lại đây." Hiên Viên Triệt dặn dò xong, dẫn Tần Mục Ca lên lầu hai.
Chưởng quầy kia vừa thấy Hiên Viên Triệt là khách quý, tất nhiên cũng nghiêm túc, từng đĩa món ăn quý và lạ không ngừng lên bàn.
Không lâu sau, 16 món ăn đồng loạt đặt ở trước mặt Tần Mục Ca.
Lúc này, ánh mắt Tần Mục Ca thật sáng, trên bàn phần lớn là mình chưa từng thấy qua, khiến cho người ta rất động lòng.
“Đây là cái gì?" Tần Mục Ca chỉ vào món ăn cách mình khá xa đôi mắt mở to tò mò hỏi han.
Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt nở nụ cười yếu ớt, giới thiệu: “Hoa quế đường chưng lật phấn cao (một loại bánh ngọt ăn rất ngon, thử xem có hợp khẩu vị của ngươi không…"
Vừa nói chuyện, hắn khéo hiểu lòng người gắp một miếng lên đưa đến trong đĩa nhỏ trước mặt Tần Mục Ca .
Sau đó Tần Mục Ca gắp lên khẽ cắn một miếng, nhanh chóng giơ ngón tay cái lên với Hiên Viên Triệt, bày tỏ không tệ, sau đó rất nhanh, nàng tiêu diệt sạch miếng bánh kia.
Nàng cũng không ngại ngùng ở trước mặt Hiên Viên Triệt, dù sao hình tượng gì của mình hắn cũng đã nhìn qua, cho nên hắn rất hào phóng rất thoải mái không để ý hình tượng tự nhiên cầm đũa bắt đầu ăn.
So sánh với Tần Mục Ca, tướng ăn của Hiên Viên Triệt nhã nhặn lợi hại, không nhanh không chậm, giơ tay nhấc chân đều lộ ra kiểu cách quý tộc.
Hắn vừa nhai kỹ nuốt chậm, vừa thường giới thiệu cho Tần Mục Ca món ăn thấy có vẻ đặc sắc, ví dụ như điển cố, chỗ đặc biệt, phương pháp ăn vân vân.
Chưởng quầy kia thấy Hiên Viên Triệt tới, còn giống như hiến vật quý bày ra một bình rượu hoa đào ngon nhất.
Hiên Viên Triệt rót rượu vào ly, thấy Tần Mục Ca nhìn chằm chằm không chớp mắt, nói đùa: “Rượu hoa đào này là điềm tửu (rượu ngọt), rất thơm, rượu màu hồng nhạt là ngon nhất, ngươi muốn nếm thử hay không?"
Tần Mục Ca nhìn rượu màu hồng nhạt trong ly rượu màu trắng, rất là vui tai vui mắt, thì không khách khí cầm ly rượu qua, cười nói: “Hôm nay ta cũng phải nếm thử…"
“Uống rất ngon, ngươi cũng không nên mê rượu…" Hiên Viên Triệt cười rót cho nàng một ly.
Tần Mục Ca nhận lấy ngửi một chút, quả thật có mùi hoa đào thơm ngát, nàng uống ực một hớp, thấm vào lòng người, mùi hương giữ lại ở răng môi, nhất là ngọt ngọt không có một chút vị cay.
Vì thế, nàng ừng ực vài hớp uống cạn sạch, sau đó lau khoé miệng khẽ nói: “Có thể uống một ly nữa hay không?"
Hiên Viên Triệt ngừng một lát – thì ra là tửu lượng nàng rất tốt, mình vẫn không biết?
“Cho ngươi…" Hắn đưa bình rượu cho nàng.
-
Sau nữa canh giờ.
“Đến, ngươi cũng phải uống một hớp…" Tần Mục Ca một tay ôm cổ Hiên Viên Triệt, một tay cầm ly rượu đưa đến miệng hắn.
Lúc này mặt nàng ửng hồng, giống như hoa đào non mềm lộn xộn mê người, đôi mắt mê ly lóe ra ý cười hấp dẫn người, chỉ nhìn Hiên Viên Triệt cắn răng uống sạch rượu trong ly, mới cười nhẹ nhàng loạng choạng ngồi lại chỗ của mình.
“Tần tư thư, không còn rượu, chúng ta nên đi về rồi…" Lần thứ năm Hiên Viên Triệt nhắc nhở Tần Mục Ca cần phải đi, hôm nay làm chuyện hối hận nhất là kêu nàng uống rượu hoa đào này!
Nhìn bộ dáng của nàng, quả thật là hành vi phóng đãng, so với bình thường, tưởng như hai người!
Tần Mục Ca có hơi mơ hồ lung la lung lay đứng lên.
Hiên Viên Triệt thấy nàng đứng không ổn, không thể không tiến lên đỡ lấy nàng dịu dàng nói: “Đi thôi, cẩn thận…"
“Đã muốn đi rồi hả? Ta còn muốn uống, Hiên Viên Triệt ngươi thật keo kiệt…" Lông mày Tần Mục Ca nhăn lại ngã vào trong lòng Hiên Viên Triệt không ngừng phàn nàn.
Khoé miệng Hiên Viên Triệt co rút, lúc tỉnh táo mở miệng một tiếng đại tướng quân, vừa lập tức cúi người, vừa lập tức hành lễ, bây giờ đã lộ nguyên hình ra đi? Xem, gọi Hiên Viên Triệt lưu loát như vậy, đoán sau lưng vẫn hay gọi mình như vậy.
Khó khăn đi xuống lầu, đến cửa, Hiên Viên Triệt nhìn thị vệ dắt xe ngựa tới, hắn đang muốn ôm lấy Tần Mục Ca lên xe ngựa.
Ai ngờ Tần Mục Ca vừa thấy, lập tức hét lên: “Ta không ngồi xe ngựa, ta muốn cưỡi ngựa, cưỡi ngựa…"
Vừa nói, liền bò lên trên lưng Hiên Viên Triệt!
Thị vệ vạch đen đầy mặt, tính tình Tần tư thư này đại biến, thật không hiểu là ngạc nhiên hay là sợ hãi, ai dám nói với đại tướng quân như vậy nha?!
Trên đầu Hiên Viên Triệt lại bay qua một đám quạ đen, đường phố người đến người đi, hắn không thể lý luận gì với một người say rượu, tuy lúc tỉnh táo người phụ nữ sau lưng mình rất phân rõ phải trái, nhưng không giống với tình huống hiện tại – nàng uống rượu, không bao giờ là người ngấm ngầm chịu đựng nữa, Tần Mục Ca bình tĩnh, tỉnh táo mà là phóng túng hơn rất nhiều.
Hắn hơi ngồi xổm xuống, kéo Tần Mục Ca từ phía sau lên trên lưng, ý bảo thị vệ kia đánh xe đi theo sau, chính hắn thì cõng Tần Mục Ca từ từ đi đến phủ tướng quân.
“Tần Mục Ca, hôm nay chính là một ngày ngươi chật vật nhất…" Hiên Viên Triệt khe khẽ như là nói một mình, trong mắt lại lóe sáng vẻ sung sướng.
Tần Mục Ca mơ mơ màng màng nghe đựơc có người nói mình thật chật vật, vội vàng không phục nhắm mắt lại mắng trả lại: “Nói lung tung, ta nào có chật vật? Ta cưỡi con ngựa rất cao to oai phong…giá…"
Một bàn tay mảnh mai không có sức của nàng vỗ đầu vai Hiên Viên Triệt, hai cái đùi cũng dùng sức kẹp chặt eo Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt bị động tác này của nàng làm cho dở khóc dở cười, vội vàng nói khẽ: “Nghe lời, đừng lộn xộn, không nghe lời nữa, cẩn thận con ngựa làm ngươi ngã xuống!"
Tần Mục Ca lập tức đàng hoàng một chút, nàng mơ mơ màng màng khẽ lẩm bẩm nói: “Mục Ca rất nghe lời, con ngựa đừng tức giận…Chờ ta về chuẩn bị thật nhiều ngô cho ngươi ăn…Chúng ta đi phủ đại tướng quân lấy ngô đi…Lặng lẽ…Tên kia là quỷ hẹp hòi, nghiêm mặt…Ngươi cũng đẹp hơn so với hắn …"
“Tần Mục Ca, Hiên Viên Triệt chính là một người đàn ông rất tốt, ngươi cũng không nên nói xấu hắn…" Hiên Viên Triệt không nhịn được chứng minh cho mình, gây nên say rượu nói lời chân thật, chẳng lẽ mình ở trong lòng Tần Mục Ca chính là đức hạnh này, không tốt hơn nữa?
Hơi thở Tần Mục Ca nóng bỏng lướt nhẹ trên cổ Hiên Viên Triệt, mềm mại, mùi thơm kia rất dễ dàng làm lộn xộn hô hấp của Hiên Viên Triệt.
Còn có – khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt hơi lúng túng, hai khối mềm mại kia của đối phương để ở lưng của mình, cảm giác kia gần như làm cho không ai có thể tập trung tinh thần suy nghĩ cái gì, tất cả suy nghĩ dường như đều chạy tới nơi đó!
Hắn cảm thấy cơ thể của mình nổi lên biến hoá – đã lâu, cái loại xúc động đến từ khác phái này * bất ngờ bùng nổ! Hắn hận không thể giày vò, hoà tan người phụ nữ trên lưng này!
Hắn hơi ngiêng đầu, đúng lúc thấy hai mắt Tần Mục Ca trống rỗng, lúm đồng tiền như hoa, gương mặt như hoa đào, miệng nhỏ này nhấp nhẹ, giống như anh đào, phát ra sáng bóng mê người.
Hiên Viên Triệt nhanh chóng quay đầu, nhìn thẳng phía trước, hắn rất sợ mình lại liếc nhìn Tần Mục Ca nữa sẽ không kiềm lòng được mà hôn nàng!
“Thật ra hắn là một người đàn ông không tệ…Chính là hơi lạnh lùng kiêu ngạo…Lòng dạ rất tốt, ngay thẳng, cũng hiền lành, có mưu lược…Ngựa à, ta nhanh về nhà đi…"
Tần Mục Ca vừa nói, từ từ nhắm hai mắt lại.
Nhưng mấy câu nàng nói, lại khiến cho lòng Hiên Viên Triệt dập dờn mãi, hắn ôm lấy hai chân Tần Mục Ca, cảm nhận nhiệt độ từ trên người nàng truyền tới, nói khẽ: “Ngươi ở trong lòng ta, trong mắt, cũng không giống với trước, Tần Mục Ca …"
-----《mùa xuân của hạ đường thê》 đường phân cách --- ---------
Tần Mục Ca vừa tỉnh ngủ phát hiện sắc trời đã sáng, nàng mở mắt ra phát hiện đầu có chút đau – ngày hôm qua hình như mình và Hiên Viên Triệt đi tửu lâu ăn cơm, sau đó mình còn không biết tự lượng sức mình uống rượu, không biết có nói lung tung hay không?
Nàng vừa suy nghĩ, vừa ngồi xuống.
Nha hoàn bên ngoài nghe được tiếng động bên trong, vội vàng đi vào cười nói: “Tần tư thư, ngươi đã dậy? Nhanh uống chút canh tỉnh rượu. Đêm qua ngươi thật sự uống vào không ít…"
“Ta? Uống nhiều?" Tần Mục Ca rất bất ngờ, thì ra mình uống rượu, cho nên cái gì cũng không biết?
Nha hoàn kia cười ha ha, vừa giúp Tần Mục Ca mặc áo vừa nói: “Đêm qua đại tướng quân ôm ngươi vào, ngươi còn ra sức kêu cưỡi ngựa gì gì đó…"
A?! Mặt Tần Mục Ca lập tức đỏ!
Nàng không yên lòng mặc quần áo, rửa mặt xong, định kiên trì đi ăn sáng, nàng hy vọng đừng gặp phải Hiên Viên Triệt, nhưng mà trời không chìu lòng người, mới vừa vào phòng ăn thì đầu tiên nàng đụng phải Hiên Viên Triệt.
Không khỏi, có lẽ là chột dạ, mặt Tần Mục Ca lập tức ngượng ngùng, vẻ mặt tươi cười cúi người hành lễ cho Hiên Viên Triệt, khẽ nói: “Đại tướng quân, hôm qua ta uống rất nhiều sao? Thật xin lỗi, thêm phiền phức cho ngươi rồi…"
Hiên Viên Triệt như không có việc gì liếc mắt nhìn Tần Mục Ca, thản nhiên nói: “Hôm qua Tần tư thư thật sự là…Nhanh nhẹn dũng mãnh…"
Mặt Tần Mục Ca càng đỏ hơn, không khỏi thầm giải thích: “Đây không phải… Uống nhiều sao…Ta thật sự là không nhớ rõ…"
Đúng lúc này Lãnh Thanh Phong xuất hiện, hắn thấy Tần Mục Ca lập tức cười chạy tới giữ chặt tay Tần Mục Ca nói: “Tỷ tỷ, tối qua ngươi lấy tướng quân làm ngựa cưỡi hả? Cảm giác như thế nào?..."
Hả?! Tần Mục Ca lại kinh ngạc, rất tự nhiên nhìn về Hiên Viên Triệt, giống như đang chứng thực, thật sự mình đến mức khác người như vậy sao?
“Đâu chỉ những thứ này? Ngươi còn ép buộc ta uống rượu…" Hiên Viên Triệt không nhanh không chậm bổ sung một đao, sau đó nhìn Tần Mục Ca áy náy, xấu hổ, lúng túng, đủ loại biểu tình.
Trong lòng bàn tay Tần Mục Ca nắm chặt khăn gấm, cả khuôn mặt đỏ bừng, đứng ở nơi đó trong một lúc không biết nói cái gì cho phải! Mình lại đem Hiên Viên Triệt làm ngựa cưỡi, lại còn ép buộc hắn uống rượu? Tối hôm qua người kia thật sự là mình sao?!
“Việc đó, ta… Thật sự xin lỗi…Ta…" Luôn nhanh mồm nhanh miệng bây giờ Tần Mục Ca đuối lý, chân tay luống cuống – lúc này hình tượng của mình thật là triệt để bị huỷ, có thể thấy được uống rượu hỏng việc là thật!
Lãnh Thanh Phong nhìn Tần Mục Ca không ngừng được cười rộ lên, thậm chí cười đến ngả nghiêng.
Lúc này Mộ Dung Khinh Hàn cùng đi vào, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mục Ca đỏ rực, lộ vẻ xấu hổ, lại thấy Hiên Viên Triệt tuy là mặt sa sầm như bình thường, nhưng mà trong mắt là vẻ trêu ghẹo, thì hắn biết chắc chắn là ba người đang nhớ lại chuyện tối hôm qua, vì thế cười ha ha, đi tới tiếp tục thêm một đao: “Ôi chao, bổn vương chưa từng thấy bộ dáng kia của đại tướng quân, giống như nuốt phải con ruồi phun không ra nuốt không trôi, hắn muốn để ngươi xuống cũng rất khó khăn, ngươi không ngừng kêu ‘Gia gia’, cưỡi hắn đến viện của ngươi, thật là oai phong..."
Tần Mục Ca hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nàng vừa thẹn vừa tức, sau cùng nước mắt rơi xuống lã chã.
Nàng vừa khóc, tất cả mọi người im lặng, Hiên Viên Triệt muốn an ủi một chút, như hình như có chút không bỏ được ra vẻ, liền mất tự nhiên nói một câu: “Khóc cái gì?Ta cũng không có trách ngươi, ngươi không uống say sao..."
“Đúng đúng, tỷ tỷ đừng khóc, đại tướng quân không có tức giận, nếu là ta cũng vui vẻ cõng ngươi đi khắp nơi..." Lãnh Thanh Phong vội vàng lấy khăn gấm lau nước mắt cho Tần Mục Ca.
Mộ Dung Khinh Hàn nhìn nước mắt trong suốt của Tần Mục Ca chảy xuôi theo hai má, trong lòng không hiểu sao sinh ra đau lòng khó tả, không nhịn đựơc khuyên giải an ủi nói: “Mau ngừng khóc, tổn hại sức khoẻ...Chúng ta không nói nữa..."
“Ta thật là không ngờ sau khi uống say, lại là bộ đức hạnh kia, thật sự là không thể gặp người rồi..." Tần Mục Ca tủi thân đến cực điểm, đôi mắt to ngập nước nhìn Hiên Viên Triệt nói, “Về sau ta không uống rượu nữa..."
“Ngươi vốn là không thể uống rượu..." Dường như cảm thấy mình buộc miệng, Lãnh Thanh Phong cười ha ha, chuyển đề tài, “Dùng bữa đi, ta rất đói..."
Lúc này bốn người mới chia nhau ngồi xuống dùng bữa, bắt đầu một ngày bận rộn.
Tình hình kinh thành từng ngày chuyển biến tốt đẹp, trận mưa gió ở kinh thành này cùng với giam lỏng thái hậu, hoàng hậu, vài vị hoàng tử, hạ màn giam giữ, ngoại thích có quan hệ với họ xuống ngựa không ít, quan viên triều đình bắt đầu truyền vào máu tươi mới.
Công việc của Tam điện hạ và Hiên Viên Triệt trở nên đặc biệt bận rộn, chỉnh đốn việc quân, chọn lựa người có đứa hạnh và tài năng, mỗi ngày bận hết mức.
Chỉ là, cho dù bận rộn, hôn sự Tam điện hạ vẫn sắp xếp lên chương trình trong một ngày như cũ. Lần này Đại Tư Mã xác định rõ lập trường kiên định bảo vệ Mộ Dung Huyên, khiến cho Mộ Dung Huyên cảm động rất sâu sắc, để báo đáp lại, hắn bẩm báo với hoàng thượng và hoàng thúc, bày tỏ ý mình, thì hoàng thất bắt đầu chuẩn bị cưới Vương Chỉ Nhược.
Tần Mục Ca vẫn làm việc cũ của mình, yên tĩnh làm việc của mình ở Ngự thư phòng. Mỗi ngày cùng vào cung với Lãnh Thanh Phong còn có Mộ Dung Khinh Hàn, họ đi thăm hoàng thượng, còn nàng thì đi ngự thư phòng, chờ họ ở ngự thư phòng to lớn còn có Hiên Viên Triệt nóng lòng chờ gặp mặt bàn bạc chuyện, nàng và Lãnh Thanh Phong lại ngồi nói chuyện phiếm ở thiên sảnh, thậm chí sẽ đi dạo chơi ở vườn hoa nhỏ cách đó không xa.
Một ngày này, Tần Mục Ca cũng giống như thường ngày, đang sắp xếp sổ con và tấu chương từ các nơi đưa đến ở ngự thư phòng. Bỗng nhiên nghe bên ngoài có âm thanh nói chuyện của con gái.
Nàng nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thị nữ Tiểu Nhược bên cạnh Mộ Dung Huyên dẫn theo một cô gái xinh đẹp trang phục lộng lẫy ở trong vòng vây của mấy nha hoàn bước lên bậc thang, đẩy cửa vào.
Tần Mục Ca ngừng một lát, nàng không biết người này, nhưng từ thái độ khiêm tốn kia của Tiểu Nhược mà thấy, biết được cô gái này không tầm thường, nàng bước lên phía trước nho nhã lễ độ cúi người nói: “Đây là ngự thư phòng, người ngoài không thể tuỳ tiện vào, thật sự xin lỗi..."
Nói xong, nàng nhìn về Tiểu Nhược, dùng ánh mắt nhắc nhở. Đối phương không phải không biết, nơi này cấm người đi vào, mặc kệ là ai, ngoại trừ được hoàng thượng hoặc giám quốc tuyên triệu mới có thể tiến vào, bởi vì nơi này có không ít sổ con và tấu chương bí mật quốc gia vân vân.
“Ta là người ngoài sao?" Cô gái trang phục lộng lẫy thờ ơ đánh giá Tần Mục Ca, uy ngiêm hỏi một câu.
Tần Mục Ca lắc đầu, hình như mình chưa từng nghe nói có người gọi nhũ danh của hắn, đương nhiên, lúc mình tỉnh lại vốn cũng không có ký ức sống cùng với hắn, cho dù có cũng không nhớ rõ, dù sao trước mắt không có nghe người khác gọi các loại nhũ danh của hắn.
Lãnh Thanh Phong nở nụ cười, nhìn Tần Mục Ca khẽ nói: “Xem ra quan hệ của ngươi và hắn là thật không tốt – nhũ danh của hắn gọi là Phượng Hoàng, quốc chủ kia còn đặc biệt sáng tác một bài hát biểu đạt ý mến mộ của hắn, nghe nói hiện tại hắn đều một lòng chờ Hiên Viên Triệt có thể về Cao Vực…"
“Hả?" Cằm Tần Mục Ca thiếu chút nữa rơi trên mặt đất, đây cũng khó tin mà! Ngược lại nàng lẩm bẩm, “Bộ dạng xinh xắn này có gì tốt, nhiều người nhớ đến như vậy, không chỉ có nữ, còn có nam, thật sự là – ngươi nói quan hệ của hắn và quốc chủ trước kia có tốt hay không…"
“Chắc là không tệ, chẳng qua khi đó hắn cũng mười hai mười ba tuổi thì phải, hình như thời gian ở lại rất ngắn hắn bỏ chạy tới Cao Xương, sau đó vào quân đội đi lên một đường nhờ vào quân công, năng lực của hắn thật sự là không thể chê, tuy là ta không thích hắn nhưng điểm này ta khen ngợi…"
Lãnh Thanh Phong đang nói, bên trong thiên điện Hiên Viên Triệt nói chuyện.
Tần Mục Ca vội vàng dựng thẳng ngón tay ở trước mặt, ý nói đối phương trước không cần nói, nàng quay đầu lặng lẽ nhìn vào trong.
Vẻ mặt của hắn hơi tái nhợt, nhưng khí thế không giảm, hắn nhìn một vòng xung quanh, chậm rãi nói: “Hôm nay địa vị của ta ở Cao Xương là dùng mạng của ta ở trên chiến trường vào sinh ra tử mà có được, không thẹn với lương tâm."
Hắn nói là sự thật, cho dù có người ghen ghét cũng không thể từ nơi này phủ nhận cái gì, cho nên trong thiên điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh mắt của một số người lướt qua lướt lại ở trên gương mặt quá mức xinh đẹp của Hiên Viên Triệt.
Còn có quan hệ thân thiết với quốc chủ kia hay không, Hiên Viên Triệt không nói nhiều hơn một chữ.
Tần Mục Ca liếc nhìn Lãnh Thanh Phong, khẽ nói: “Có đôi khi không thể tin lời đồn, không chừng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình…"
Bỗng nhiên nàng nhớ tới những lời Hiên Viên Triệt nói, lúc ấy mình nghi ngờ hắn và thái hậu có quan hệ gì đó, thì đối phương lãnh ngạo (kiêu ngạo lạnh lùng) ném ra những lời này, chỉ là không biết khi đó đối mặt với thế tấn công tình cảm của một người đàn ông, hắn sẽ có ý tưởng gì.
Lãnh Thanh Phong xuề xoà nhún nhún vai: “Ai biết được? Chúng ta cũng không biết quá khứ của hắn, trong lúc đó chuyện gì đã xảy ra giữa hắn và quốc chủ kia cũng sợ rằng chỉ có bọn họ rõ ràng nhất, nhưng mà có người nước Cao Vực muốn mua mạng của hắn lại là sự thật. Như vậy tính ra trong lòng quốc chủ kia chắc chắn vẫn còn đang nhớ nhung sâu sắc hắn, cho nên khiến cho có một số người bất mãn."
Trong một lúc Tần Mục Ca nói không ra là cảm giác gì, chỉ nhìn bóng Hiên Viên Triệt, có chút ảm đạm, có chút yếu ớt. Bỏ qua một bên chuyện lúc trước giữa mình và hắn không nhắc tới, nhưng người này, hắn thật sự là một người rất tốt – đây là nhận xét đúc kết của Tần Mục Ca với Hiên Viên Triệt.
Ngay lúc nàng sững sờ, bỗng nhiên Lãnh Thanh Phong đụng vào ống tay áo của nàng.
Lời nói trong thiên điện lại truyền ra rõ ràng.
“…Hoàng thượng bị trúng độc rất kỳ lạ, phải đặt ở trong một loại điển tâm mới có thể làm cho người ta trúng độc, mà còn là thần không biết quỷ không hay, thái y cũng sẽ không phát hiện ra," Âm thanh Mộ Dung Khinh Hàn réo rắt, nói năng mạnh mẽ, “Mà bổn vương biết, thật sự hoàng thượng thường ăn loại điểm tâm này – mỹ nhân cao, hoàng hậu, có việc này không?"
“Ngươi khinh người quá đáng, ngươi chính là giả dạng tới hãm hại chúng ta! Sao ta có thể bỏ qua cho ngươi?!"
Tứ hoàng tử rất tức giận muốn tiến lên kéo Mộ Dung Khinh Hàn.
“Láo xược như vậy, bổn vương cũng không tha cho ngươi được!" Với những lời này, cơ thể Mộ Dung Khinh Hàn chợt lóe, đưa tay điểm mấy đại huyệt ở trên người đối phương!
Lập tức, Mộ Dung Vĩnh biến thành pho tượng, không nhúc nhích.
Mặt hoàng hậu vốn không có biểu cảm lập tức trở nên điên cuồng, nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới che chở ở bên cạnh đối phương, quát với Mộ Dung Khinh Hàn: “Ngươi muốn như thế nào?!"
“Hoàng huynh ta làm vợ chồng mấy chục năm với ngươi, vẫn kính trọng có thừa đối với ngươi, sao ngươi có thể ra tay được?!" Trên gương mặt thanh tú xinh đẹp của Mộ Dung Khinh Hàn toàn là sương lạnh, hắn phóng về phía trước, tới gần hoàng hậu, “Lương tâm của ngươi ở đâu?!"
Dưới đài có mấy đại thần rục rịch, Hiên Viên Triệt vung tay lên, từ ngoài cửa gần trăm tên thị vệ xông vào, vây quanh các đại thần!
Trong điên liền trở nên nặng nề!
Sau khi Mộ Dung Khinh Hàn buông hai tay, nhìn xuống từ trên cao, nhìn các đại thần phía dưới, thản nhiên nói: “Giang sơn Mộ Dung cũng có nhiều người tới nhòm ngó như vậy, thật sự là làm cho bổn vương thất vọng đau khổ! Cái gì gọi là bề tôi đắc lực? Các ngươi đã từng là những nguyên lão, trung thần, không giúp đỡ cho chủ, ngược lại kết bè kết cánh, hám lợi đen lòng, thậm chí thay lòng đổi dạ, các ngươi có tư cách gì hưởng thụ bổng lộc triều đình?!"
“Huynh đệ không phải huynh đệ, thần tử không phải thần tử! Người đâu! Đoạt ô sa của Phụ quốc tướng quân cho ta, áp giải vào đại lao chờ xử lý!"
Phụ quốc tướng quân này chính là đại ca của hoàng hậu, trong lòng hắn đã sớm không nhịn được, thấy cháu ngoại trai và muội muội của mình bị động như vậy, trên mặt của hắn sớm tràn ngập thù hận, lúc này hắn chỉ vào Mộ Dung Khinh Hàn mắng to: “Ngươi và hoàng thượng đúng là huynh đệ sao? Thừa dịp hoàng thượng bị bệnh ngươi khi dễ hoàng tử, hoàng hậu, có ý tưởng xấu!"
“Ha ha…" Mộ Dung Khinh Hàn ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó bình tĩnh nhìn đối phương, gằn từng chữ, “Ngươi cũng biết vì sao bổn vương có khả năng tay nắm một phần ba quân đội Cao Xương? – Tình nghĩa huynh đệ giữa bổn vương và hoàng thượng không phải bất cứ người nào cũng có thể châm ngòi ly gián, điểm này ngươi thân là cựu thần không phải không biết, cho nên ngươi làm việc trước cần phải nghĩ toàn diện mới đúng!"
Hiên Viên Triệt vung tay lên, lệnh người hầu tiến lên đoạt ô sa của đối phương.
“Hiên Viên Triệt, ngươi cũng là đại thần, chẳng lẽ cứ cam chịu nghe theo chỉ huy của một vương gia? Mắt thấy hắn giam giữ thái hậu, hoàng hậu, hoàng tử mà không nghe không hỏi? Lòng ngươi sao yên được?!"
Hiên Viên Triệt đón ánh mắt của hắn, chậm rãi nói: “Ta chỉ trung với hoàng thượng, trung với giang sơn xã tắc Cao Xương…"
Phụ quốc đại tướng quân đang tuỳ tiện chửi mắng bị kéo đi xuống.
“Đoạt ô sa Lễ bộ thị lang, giải vào đại lao chờ xử lý !..."
Đôi môi đẹp của Mộ Dung Khinh Hàn đọc ra từng cái từng cái tên, trong chớp mắt đã có mười người bị đoạt ô sa, có người im lặng, có người kêu khóc om sòm, nhưng toàn bộ không ảnh hưởng đến quyết định của Mộ Dung Khinh Hàn.
Trong lúc Hiên Viên Triệt ở đây, không nói nhiều một câu, chỉ im lặng chấp hành mệnh lệnh của Mộ Dung Khinh Hàn, bình tĩnh chỉ huy thị vệ hành động.
Tần Mục Ca nhìn hoàng hậu cũng bị cung nữ và thị vệ bao vây rời khỏi, còn có Tứ hoàng tử cũng bị giải đi, hưng phấn nói khẽ với Lãnh Thanh Phong một câu cảm khái: “Huynh đệ hoàng gia này, quan hệ vợ chồng thật sự là đáng thương, thật đáng buồn…"
“Người đáng ghê tởm nhất là * vô cùng," Lãnh Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, lập tức hỏi, “Chuyện lần này kết thúc ngươi cũng đừng dính líu, bộ dáng ngươi nhìn tốt như vậy, Tam điện hạ kia có thể sẽ nạp ngươi vào hậu cung, đến lúc đó thời gian ngươi chỉ có cô đơn lạnh lẽo, sao có cuộc sống tự do?"
Tần Mục Ca đương nhiên cũng đã suy xét chuyện này, đương nhiên mình sẽ không ở lại bên cạnh Mộ Dung Huyên, mình cũng không muốn cuộc sống như vậy, cho nên mình cũng muốn chờ chuyện này kết thúc, sau khi hoàng cung yên bình trở lại, rời khỏi Mộ Dung Huyên, tự mình kinh doanh chút gì, có một kế sinh nhai.
“Ta cũng không nghĩ tới sẽ như thế nào với Tam điện hạ, chờ tình hình có chiều hướng tốt đẹp yên ổn thì ta đi kinh doanh, tự nuôi sống mình."
Khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thanh Phong lập tức trở nên phong phú, mặt mày hớn hở vội vàng tiến cử bản thân nói: “Tính cả ta có được hay không? Ta luôn luôn bốn biển là nhà, về sau thì sống với ngươi, có được hay không?"
Nói chuyện, sắc mặt của hắn hơi hơi ửng hồng, lời này nói ra dường như có chút thẳng thắn.
Tần Mục Ca dường như nghiên cứu nhìn hắn, sau đó hai tay ôm ngực, hất cằm lên, thản nhiên nói: “Muốn ta nuôi ngươi? Ngươi biết cái gì?"
“Ta biết rất nhiều, ta biết khám bệnh, biết châm cứu, biết xem tướng – còn có đàn ông khác biết ta cũng biết…" Đôi mắt xinh đẹp của Lãnh Thanh Phong xấu hổ cúi xuống nhìn Tần Mục Ca, âm thanh câu nói sau cùng kia nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Tần Mục Ca thờ ơ quan sát, hơn phân nữa là thằng nhãi này chưa trải qua việc đời, ngày thường một bộ dáng không sợ trời không sợ đất, hiện tại lại biến thành cô vợ nhỏ, mắc cỡ ngại ngùng, có thể là tên gia hoả kia nảy sinh lòng ngớ ngẩn thôi? Chỉ là hắn luôn miệng gọi mình tỷ tỷ là xảy ra chuyện gì?
“Ta cũng chưa nói ngươi không phải là đàn ông, chẳng qua ngươi không thể sống cùng ta, chúng ta cô nam quả nữ không thích hợp, đương nhiên, nếu mà ta làm bà chủ, ngươi bằng lòng làm người làm của ta lại là chuyện khác." Tần Mục Ca nhìn mặt mày Lãnh Thanh Phong xinh đẹp thanh tú, nếu làm tiểu nhị của mình, chắc chắn có thể đưa tới không ít khách hàng, trong lòng nàng âm thầm cười cười.
Hai người nói chuyện ở trong góc bên ngoài, bên trong thiên điện đã xử lý xấp xỉ, Mộ Dung Khinh Hàn chính thức tuyên bố lại do Mộ Dung Huyên làm giám quốc, chờ thân thể hoàng thượng khỏe lại một chút lại chính thức sắc phong thái tử.
Tần Mục Ca nhìn Mộ Dung Huyên, trong lòng cũng mừng thay cho hắn, vất vả của hắn không có uổng phí, tương lai hắn cũng sẽ là một vị hoàng đế tốt.
Các đại thần bắt đầu nối đuôi nhau ra ngoài, Tần Mục Ca và Lãnh Thanh Phong vội vàng né tránh vào chỗ bí mật, vẫn đợi Mộ Dung Khinh Hàn và Mộ Dung Huyên còn có Hiên Viên Triệt ra, nàng và Lãnh Thanh Phong mới tới nghênh đón.
Vẻ mặt Hiên Viên Triệt vẫn hơi tái nhợt như cũ, hắn nâng mắt thấy Tần Mục Ca và Lãnh Thanh Phong không biết từ góc nào ra, vẻ mặt không khỏi ngừng lại – xem ra họ cũng nghe hội nghị vừa rồi, họ nghe được bao nhiêu? Là từ lúc bắt đầu hay là từ giữa chừng?
Nghĩ đến có thể Tần Mục Ca nghe được chuyện gì đó mới vừa rồi, vẻ mặt Hiên Viên Triệt lập tức trở nên mất tự nhiên, chỉ nhìn Tần Mục Ca đi tới, sau khi hành lễ với Mộ Dung Khinh Hàn và Mộ Dung Huyên, khẽ nói: “Qua đây lúc nào?..."
“Vừa qua một lát… Chuyện đã xử lý tốt rồi…" Tần Mục Ca nhìn ra vẻ mặt Hiên Viên Triệt hơi xấu hổ thì không khỏi nghĩ tới vừa rồi có chút chuyện về hắn, trong lòng chợt cũng có một chút cảm xúc khác, nhìn đối phương tuy rõ ràng là khỏe mạnh cao lớn kiên cường, lại rất muốn cho hắn một bờ vai – hắn cũng không có bề ngoài nhìn không thể phá vỡ như vậy.
Mộ Dung Khinh Hàn và Mộ Dung Huyên khẽ dặn dò vài câu, lại quay đầu dặn dò với Hiên Viên Triệt: “Đại tướng quân, trước ngươi nghĩ ngơi thật tốt một chút, * không có nghĩ ngơi, ngươi quá mệt mỏi rồi. Bổn vương và giám quốc đi gặp hoàng thượng, trở về chúng ta lại bàn bạc…"
Hiên Viên Triệt chắp tay nhận lệnh.
Mộ Dung Khinh Hàn đi tới vài bước, thấy Lãnh Thanh Phong chưa đi cùng, lại quay lại cười yếu ớt nói: “Lãnh đại phu, chúng ta nên đi xem hoàng thượng rồi…"
Lãnh Thanh Phong không tình nguyện, nhưng ngại tình cảm và thể diện của Mộ Dung Khinh Hàn không có biện pháp từ chối, hắn bĩu môi nhìn Tần Mục Ca nói: “Chờ ta trở về thì đi tìm ngươi…"
Tần Mục Ca gật đầu.
Mộ Dung Huyên nhìn Tần Mục Ca cười cười, hơi vuốt cằm, khẽ nói: “Tần tư thư quá vất vả, tạm thời ngươi về phủ đại tướng quân, nghỉ ngơi thật tốt, chờ xong việc này, ta đi tìm ngươi…"
Tần Mục Ca lại gật đầu, nói: “Được."
Sau khi nhìn theo họ đi xa, Hiên Viên Triệt nói với Tần Mục Ca: “Chúng ta đi thôi."
Hai người sóng vai theo đường đá đi ra hoàng cung.
Thời gian bây giờ đến gần giữa trưa, toàn thân Hiên Viên Triệt triều phục yên lặng cúi đầu chậm rãi đi tới, hình như đang tự hỏi gì đó.
Trên đường Tần Mục Ca nghĩ tìm đề tài để phá vỡ im lặng, sau một lúc lâu, mới dịu dàng nói: “Đã giải quyết vấn đề chưa?..."
“Ừ, còn có một chút tiếp sau đó, mặc dù lực lượng ngoại thích đã bị đánh thẳng vào, nhưng rết chết vẫn còn ngo ngoe, cho nên có thể sẽ còn một số hành động phối hợp, còn muốn don dẹp một chút để đe doạ ngăn chặn hoàng quyền (quyền lực hoàng đế) – ngươi nghe từ lúc bắt đầu sao?..."
“Không có, ta và Lãnh Thanh Phong tới trễ," xuất phát từ trực giác phụ nữ, Tần Mục Ca cảm thấy Hiên Viên Triệt không ngừng hỏi vấn đề này, chính là lo lắng một chút quá khứ của hắn bị mình nghe được, cho nên nàng quyết định nói dối, vì thế giọng nói của nàng mang theo tiếc nuối than, “Lúc chúng ta tới, thấy hoàng hậu và Tứ hoàng tử đều bị dẫn đi, ta đoán xử lý xấp xỉ, liền ở trong một góc với Lãnh Thanh Phong chờ các ngươi ra…"
Hiên Viên Triệt không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo giọng nói cũng trở nên nhanh nhẹn, nói: “Ngươi có đói bụng không? Ta mời ngươi ăn cơm, như thế nào?"
“Được, ái chà! Lâu như vậy mới bằng lòng trích máu mời khách, ta muốn ăn nhiều!" Tần Mục Ca rất vui mừng hai mắt toả sáng, giống như mình đã một trăm năm rồi chưa nếm qua đồ ăn ngon, thậm chí không cảm thấy mình kéo ống tay áo của đối phương.
Trong mắt Hiên Viên Triệt thoáng hiện lên gợn sóng * chìm đắm, lại cười nói: “Được, tuỳ ngươi chọn!"
-
Hai người rời hoàng cung, ngồi lên xe ngựa thẳng đến một tửu lâu (quán rượu) nổi tiếng nhất kinh thành – tửu lâu “Lục Phúc".
Hiên Viên Triệt đi vào thì chưởng quầy lập tức từ mặt sau quầy ra đón, vừa hành lễ vừa chào hỏi.
“Ta muốn một nhã gian, bưng hết món ăn chiêu bài của bọn ngươi lại đây." Hiên Viên Triệt dặn dò xong, dẫn Tần Mục Ca lên lầu hai.
Chưởng quầy kia vừa thấy Hiên Viên Triệt là khách quý, tất nhiên cũng nghiêm túc, từng đĩa món ăn quý và lạ không ngừng lên bàn.
Không lâu sau, 16 món ăn đồng loạt đặt ở trước mặt Tần Mục Ca.
Lúc này, ánh mắt Tần Mục Ca thật sáng, trên bàn phần lớn là mình chưa từng thấy qua, khiến cho người ta rất động lòng.
“Đây là cái gì?" Tần Mục Ca chỉ vào món ăn cách mình khá xa đôi mắt mở to tò mò hỏi han.
Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt nở nụ cười yếu ớt, giới thiệu: “Hoa quế đường chưng lật phấn cao (một loại bánh ngọt ăn rất ngon, thử xem có hợp khẩu vị của ngươi không…"
Vừa nói chuyện, hắn khéo hiểu lòng người gắp một miếng lên đưa đến trong đĩa nhỏ trước mặt Tần Mục Ca .
Sau đó Tần Mục Ca gắp lên khẽ cắn một miếng, nhanh chóng giơ ngón tay cái lên với Hiên Viên Triệt, bày tỏ không tệ, sau đó rất nhanh, nàng tiêu diệt sạch miếng bánh kia.
Nàng cũng không ngại ngùng ở trước mặt Hiên Viên Triệt, dù sao hình tượng gì của mình hắn cũng đã nhìn qua, cho nên hắn rất hào phóng rất thoải mái không để ý hình tượng tự nhiên cầm đũa bắt đầu ăn.
So sánh với Tần Mục Ca, tướng ăn của Hiên Viên Triệt nhã nhặn lợi hại, không nhanh không chậm, giơ tay nhấc chân đều lộ ra kiểu cách quý tộc.
Hắn vừa nhai kỹ nuốt chậm, vừa thường giới thiệu cho Tần Mục Ca món ăn thấy có vẻ đặc sắc, ví dụ như điển cố, chỗ đặc biệt, phương pháp ăn vân vân.
Chưởng quầy kia thấy Hiên Viên Triệt tới, còn giống như hiến vật quý bày ra một bình rượu hoa đào ngon nhất.
Hiên Viên Triệt rót rượu vào ly, thấy Tần Mục Ca nhìn chằm chằm không chớp mắt, nói đùa: “Rượu hoa đào này là điềm tửu (rượu ngọt), rất thơm, rượu màu hồng nhạt là ngon nhất, ngươi muốn nếm thử hay không?"
Tần Mục Ca nhìn rượu màu hồng nhạt trong ly rượu màu trắng, rất là vui tai vui mắt, thì không khách khí cầm ly rượu qua, cười nói: “Hôm nay ta cũng phải nếm thử…"
“Uống rất ngon, ngươi cũng không nên mê rượu…" Hiên Viên Triệt cười rót cho nàng một ly.
Tần Mục Ca nhận lấy ngửi một chút, quả thật có mùi hoa đào thơm ngát, nàng uống ực một hớp, thấm vào lòng người, mùi hương giữ lại ở răng môi, nhất là ngọt ngọt không có một chút vị cay.
Vì thế, nàng ừng ực vài hớp uống cạn sạch, sau đó lau khoé miệng khẽ nói: “Có thể uống một ly nữa hay không?"
Hiên Viên Triệt ngừng một lát – thì ra là tửu lượng nàng rất tốt, mình vẫn không biết?
“Cho ngươi…" Hắn đưa bình rượu cho nàng.
-
Sau nữa canh giờ.
“Đến, ngươi cũng phải uống một hớp…" Tần Mục Ca một tay ôm cổ Hiên Viên Triệt, một tay cầm ly rượu đưa đến miệng hắn.
Lúc này mặt nàng ửng hồng, giống như hoa đào non mềm lộn xộn mê người, đôi mắt mê ly lóe ra ý cười hấp dẫn người, chỉ nhìn Hiên Viên Triệt cắn răng uống sạch rượu trong ly, mới cười nhẹ nhàng loạng choạng ngồi lại chỗ của mình.
“Tần tư thư, không còn rượu, chúng ta nên đi về rồi…" Lần thứ năm Hiên Viên Triệt nhắc nhở Tần Mục Ca cần phải đi, hôm nay làm chuyện hối hận nhất là kêu nàng uống rượu hoa đào này!
Nhìn bộ dáng của nàng, quả thật là hành vi phóng đãng, so với bình thường, tưởng như hai người!
Tần Mục Ca có hơi mơ hồ lung la lung lay đứng lên.
Hiên Viên Triệt thấy nàng đứng không ổn, không thể không tiến lên đỡ lấy nàng dịu dàng nói: “Đi thôi, cẩn thận…"
“Đã muốn đi rồi hả? Ta còn muốn uống, Hiên Viên Triệt ngươi thật keo kiệt…" Lông mày Tần Mục Ca nhăn lại ngã vào trong lòng Hiên Viên Triệt không ngừng phàn nàn.
Khoé miệng Hiên Viên Triệt co rút, lúc tỉnh táo mở miệng một tiếng đại tướng quân, vừa lập tức cúi người, vừa lập tức hành lễ, bây giờ đã lộ nguyên hình ra đi? Xem, gọi Hiên Viên Triệt lưu loát như vậy, đoán sau lưng vẫn hay gọi mình như vậy.
Khó khăn đi xuống lầu, đến cửa, Hiên Viên Triệt nhìn thị vệ dắt xe ngựa tới, hắn đang muốn ôm lấy Tần Mục Ca lên xe ngựa.
Ai ngờ Tần Mục Ca vừa thấy, lập tức hét lên: “Ta không ngồi xe ngựa, ta muốn cưỡi ngựa, cưỡi ngựa…"
Vừa nói, liền bò lên trên lưng Hiên Viên Triệt!
Thị vệ vạch đen đầy mặt, tính tình Tần tư thư này đại biến, thật không hiểu là ngạc nhiên hay là sợ hãi, ai dám nói với đại tướng quân như vậy nha?!
Trên đầu Hiên Viên Triệt lại bay qua một đám quạ đen, đường phố người đến người đi, hắn không thể lý luận gì với một người say rượu, tuy lúc tỉnh táo người phụ nữ sau lưng mình rất phân rõ phải trái, nhưng không giống với tình huống hiện tại – nàng uống rượu, không bao giờ là người ngấm ngầm chịu đựng nữa, Tần Mục Ca bình tĩnh, tỉnh táo mà là phóng túng hơn rất nhiều.
Hắn hơi ngồi xổm xuống, kéo Tần Mục Ca từ phía sau lên trên lưng, ý bảo thị vệ kia đánh xe đi theo sau, chính hắn thì cõng Tần Mục Ca từ từ đi đến phủ tướng quân.
“Tần Mục Ca, hôm nay chính là một ngày ngươi chật vật nhất…" Hiên Viên Triệt khe khẽ như là nói một mình, trong mắt lại lóe sáng vẻ sung sướng.
Tần Mục Ca mơ mơ màng màng nghe đựơc có người nói mình thật chật vật, vội vàng không phục nhắm mắt lại mắng trả lại: “Nói lung tung, ta nào có chật vật? Ta cưỡi con ngựa rất cao to oai phong…giá…"
Một bàn tay mảnh mai không có sức của nàng vỗ đầu vai Hiên Viên Triệt, hai cái đùi cũng dùng sức kẹp chặt eo Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt bị động tác này của nàng làm cho dở khóc dở cười, vội vàng nói khẽ: “Nghe lời, đừng lộn xộn, không nghe lời nữa, cẩn thận con ngựa làm ngươi ngã xuống!"
Tần Mục Ca lập tức đàng hoàng một chút, nàng mơ mơ màng màng khẽ lẩm bẩm nói: “Mục Ca rất nghe lời, con ngựa đừng tức giận…Chờ ta về chuẩn bị thật nhiều ngô cho ngươi ăn…Chúng ta đi phủ đại tướng quân lấy ngô đi…Lặng lẽ…Tên kia là quỷ hẹp hòi, nghiêm mặt…Ngươi cũng đẹp hơn so với hắn …"
“Tần Mục Ca, Hiên Viên Triệt chính là một người đàn ông rất tốt, ngươi cũng không nên nói xấu hắn…" Hiên Viên Triệt không nhịn được chứng minh cho mình, gây nên say rượu nói lời chân thật, chẳng lẽ mình ở trong lòng Tần Mục Ca chính là đức hạnh này, không tốt hơn nữa?
Hơi thở Tần Mục Ca nóng bỏng lướt nhẹ trên cổ Hiên Viên Triệt, mềm mại, mùi thơm kia rất dễ dàng làm lộn xộn hô hấp của Hiên Viên Triệt.
Còn có – khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt hơi lúng túng, hai khối mềm mại kia của đối phương để ở lưng của mình, cảm giác kia gần như làm cho không ai có thể tập trung tinh thần suy nghĩ cái gì, tất cả suy nghĩ dường như đều chạy tới nơi đó!
Hắn cảm thấy cơ thể của mình nổi lên biến hoá – đã lâu, cái loại xúc động đến từ khác phái này * bất ngờ bùng nổ! Hắn hận không thể giày vò, hoà tan người phụ nữ trên lưng này!
Hắn hơi ngiêng đầu, đúng lúc thấy hai mắt Tần Mục Ca trống rỗng, lúm đồng tiền như hoa, gương mặt như hoa đào, miệng nhỏ này nhấp nhẹ, giống như anh đào, phát ra sáng bóng mê người.
Hiên Viên Triệt nhanh chóng quay đầu, nhìn thẳng phía trước, hắn rất sợ mình lại liếc nhìn Tần Mục Ca nữa sẽ không kiềm lòng được mà hôn nàng!
“Thật ra hắn là một người đàn ông không tệ…Chính là hơi lạnh lùng kiêu ngạo…Lòng dạ rất tốt, ngay thẳng, cũng hiền lành, có mưu lược…Ngựa à, ta nhanh về nhà đi…"
Tần Mục Ca vừa nói, từ từ nhắm hai mắt lại.
Nhưng mấy câu nàng nói, lại khiến cho lòng Hiên Viên Triệt dập dờn mãi, hắn ôm lấy hai chân Tần Mục Ca, cảm nhận nhiệt độ từ trên người nàng truyền tới, nói khẽ: “Ngươi ở trong lòng ta, trong mắt, cũng không giống với trước, Tần Mục Ca …"
-----《mùa xuân của hạ đường thê》 đường phân cách --- ---------
Tần Mục Ca vừa tỉnh ngủ phát hiện sắc trời đã sáng, nàng mở mắt ra phát hiện đầu có chút đau – ngày hôm qua hình như mình và Hiên Viên Triệt đi tửu lâu ăn cơm, sau đó mình còn không biết tự lượng sức mình uống rượu, không biết có nói lung tung hay không?
Nàng vừa suy nghĩ, vừa ngồi xuống.
Nha hoàn bên ngoài nghe được tiếng động bên trong, vội vàng đi vào cười nói: “Tần tư thư, ngươi đã dậy? Nhanh uống chút canh tỉnh rượu. Đêm qua ngươi thật sự uống vào không ít…"
“Ta? Uống nhiều?" Tần Mục Ca rất bất ngờ, thì ra mình uống rượu, cho nên cái gì cũng không biết?
Nha hoàn kia cười ha ha, vừa giúp Tần Mục Ca mặc áo vừa nói: “Đêm qua đại tướng quân ôm ngươi vào, ngươi còn ra sức kêu cưỡi ngựa gì gì đó…"
A?! Mặt Tần Mục Ca lập tức đỏ!
Nàng không yên lòng mặc quần áo, rửa mặt xong, định kiên trì đi ăn sáng, nàng hy vọng đừng gặp phải Hiên Viên Triệt, nhưng mà trời không chìu lòng người, mới vừa vào phòng ăn thì đầu tiên nàng đụng phải Hiên Viên Triệt.
Không khỏi, có lẽ là chột dạ, mặt Tần Mục Ca lập tức ngượng ngùng, vẻ mặt tươi cười cúi người hành lễ cho Hiên Viên Triệt, khẽ nói: “Đại tướng quân, hôm qua ta uống rất nhiều sao? Thật xin lỗi, thêm phiền phức cho ngươi rồi…"
Hiên Viên Triệt như không có việc gì liếc mắt nhìn Tần Mục Ca, thản nhiên nói: “Hôm qua Tần tư thư thật sự là…Nhanh nhẹn dũng mãnh…"
Mặt Tần Mục Ca càng đỏ hơn, không khỏi thầm giải thích: “Đây không phải… Uống nhiều sao…Ta thật sự là không nhớ rõ…"
Đúng lúc này Lãnh Thanh Phong xuất hiện, hắn thấy Tần Mục Ca lập tức cười chạy tới giữ chặt tay Tần Mục Ca nói: “Tỷ tỷ, tối qua ngươi lấy tướng quân làm ngựa cưỡi hả? Cảm giác như thế nào?..."
Hả?! Tần Mục Ca lại kinh ngạc, rất tự nhiên nhìn về Hiên Viên Triệt, giống như đang chứng thực, thật sự mình đến mức khác người như vậy sao?
“Đâu chỉ những thứ này? Ngươi còn ép buộc ta uống rượu…" Hiên Viên Triệt không nhanh không chậm bổ sung một đao, sau đó nhìn Tần Mục Ca áy náy, xấu hổ, lúng túng, đủ loại biểu tình.
Trong lòng bàn tay Tần Mục Ca nắm chặt khăn gấm, cả khuôn mặt đỏ bừng, đứng ở nơi đó trong một lúc không biết nói cái gì cho phải! Mình lại đem Hiên Viên Triệt làm ngựa cưỡi, lại còn ép buộc hắn uống rượu? Tối hôm qua người kia thật sự là mình sao?!
“Việc đó, ta… Thật sự xin lỗi…Ta…" Luôn nhanh mồm nhanh miệng bây giờ Tần Mục Ca đuối lý, chân tay luống cuống – lúc này hình tượng của mình thật là triệt để bị huỷ, có thể thấy được uống rượu hỏng việc là thật!
Lãnh Thanh Phong nhìn Tần Mục Ca không ngừng được cười rộ lên, thậm chí cười đến ngả nghiêng.
Lúc này Mộ Dung Khinh Hàn cùng đi vào, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mục Ca đỏ rực, lộ vẻ xấu hổ, lại thấy Hiên Viên Triệt tuy là mặt sa sầm như bình thường, nhưng mà trong mắt là vẻ trêu ghẹo, thì hắn biết chắc chắn là ba người đang nhớ lại chuyện tối hôm qua, vì thế cười ha ha, đi tới tiếp tục thêm một đao: “Ôi chao, bổn vương chưa từng thấy bộ dáng kia của đại tướng quân, giống như nuốt phải con ruồi phun không ra nuốt không trôi, hắn muốn để ngươi xuống cũng rất khó khăn, ngươi không ngừng kêu ‘Gia gia’, cưỡi hắn đến viện của ngươi, thật là oai phong..."
Tần Mục Ca hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, nàng vừa thẹn vừa tức, sau cùng nước mắt rơi xuống lã chã.
Nàng vừa khóc, tất cả mọi người im lặng, Hiên Viên Triệt muốn an ủi một chút, như hình như có chút không bỏ được ra vẻ, liền mất tự nhiên nói một câu: “Khóc cái gì?Ta cũng không có trách ngươi, ngươi không uống say sao..."
“Đúng đúng, tỷ tỷ đừng khóc, đại tướng quân không có tức giận, nếu là ta cũng vui vẻ cõng ngươi đi khắp nơi..." Lãnh Thanh Phong vội vàng lấy khăn gấm lau nước mắt cho Tần Mục Ca.
Mộ Dung Khinh Hàn nhìn nước mắt trong suốt của Tần Mục Ca chảy xuôi theo hai má, trong lòng không hiểu sao sinh ra đau lòng khó tả, không nhịn đựơc khuyên giải an ủi nói: “Mau ngừng khóc, tổn hại sức khoẻ...Chúng ta không nói nữa..."
“Ta thật là không ngờ sau khi uống say, lại là bộ đức hạnh kia, thật sự là không thể gặp người rồi..." Tần Mục Ca tủi thân đến cực điểm, đôi mắt to ngập nước nhìn Hiên Viên Triệt nói, “Về sau ta không uống rượu nữa..."
“Ngươi vốn là không thể uống rượu..." Dường như cảm thấy mình buộc miệng, Lãnh Thanh Phong cười ha ha, chuyển đề tài, “Dùng bữa đi, ta rất đói..."
Lúc này bốn người mới chia nhau ngồi xuống dùng bữa, bắt đầu một ngày bận rộn.
Tình hình kinh thành từng ngày chuyển biến tốt đẹp, trận mưa gió ở kinh thành này cùng với giam lỏng thái hậu, hoàng hậu, vài vị hoàng tử, hạ màn giam giữ, ngoại thích có quan hệ với họ xuống ngựa không ít, quan viên triều đình bắt đầu truyền vào máu tươi mới.
Công việc của Tam điện hạ và Hiên Viên Triệt trở nên đặc biệt bận rộn, chỉnh đốn việc quân, chọn lựa người có đứa hạnh và tài năng, mỗi ngày bận hết mức.
Chỉ là, cho dù bận rộn, hôn sự Tam điện hạ vẫn sắp xếp lên chương trình trong một ngày như cũ. Lần này Đại Tư Mã xác định rõ lập trường kiên định bảo vệ Mộ Dung Huyên, khiến cho Mộ Dung Huyên cảm động rất sâu sắc, để báo đáp lại, hắn bẩm báo với hoàng thượng và hoàng thúc, bày tỏ ý mình, thì hoàng thất bắt đầu chuẩn bị cưới Vương Chỉ Nhược.
Tần Mục Ca vẫn làm việc cũ của mình, yên tĩnh làm việc của mình ở Ngự thư phòng. Mỗi ngày cùng vào cung với Lãnh Thanh Phong còn có Mộ Dung Khinh Hàn, họ đi thăm hoàng thượng, còn nàng thì đi ngự thư phòng, chờ họ ở ngự thư phòng to lớn còn có Hiên Viên Triệt nóng lòng chờ gặp mặt bàn bạc chuyện, nàng và Lãnh Thanh Phong lại ngồi nói chuyện phiếm ở thiên sảnh, thậm chí sẽ đi dạo chơi ở vườn hoa nhỏ cách đó không xa.
Một ngày này, Tần Mục Ca cũng giống như thường ngày, đang sắp xếp sổ con và tấu chương từ các nơi đưa đến ở ngự thư phòng. Bỗng nhiên nghe bên ngoài có âm thanh nói chuyện của con gái.
Nàng nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thị nữ Tiểu Nhược bên cạnh Mộ Dung Huyên dẫn theo một cô gái xinh đẹp trang phục lộng lẫy ở trong vòng vây của mấy nha hoàn bước lên bậc thang, đẩy cửa vào.
Tần Mục Ca ngừng một lát, nàng không biết người này, nhưng từ thái độ khiêm tốn kia của Tiểu Nhược mà thấy, biết được cô gái này không tầm thường, nàng bước lên phía trước nho nhã lễ độ cúi người nói: “Đây là ngự thư phòng, người ngoài không thể tuỳ tiện vào, thật sự xin lỗi..."
Nói xong, nàng nhìn về Tiểu Nhược, dùng ánh mắt nhắc nhở. Đối phương không phải không biết, nơi này cấm người đi vào, mặc kệ là ai, ngoại trừ được hoàng thượng hoặc giám quốc tuyên triệu mới có thể tiến vào, bởi vì nơi này có không ít sổ con và tấu chương bí mật quốc gia vân vân.
“Ta là người ngoài sao?" Cô gái trang phục lộng lẫy thờ ơ đánh giá Tần Mục Ca, uy ngiêm hỏi một câu.
Tác giả :
Vũ Sơ Tình